Chương 24: Giải quyết hiểu nhầm
Nó vừa xuất viện đúng thời gian ôn thi học kỳ 2 của khối 12. Lao đầu vào ôn tập, nó hầu như tránh mặt Thái hoàn toàn. 12A hiểu đã có chuyện xảy ra giữa hai con người này nhưng không ai dám lại gần để hỏi. Không phải là họ vô tâm, chỉ là mỗi người đều có một khoảng riêng tư theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Những môn thi đến dồn dập nhưng cũng nhanh chóng đi qua. Sau tuần thi cử khối 12 có một khoảng thời gian nhỏ để nghỉ ngơi và Diamond quyết định tổ chức một bữa tiệc ngoài trời.
- Nè đi shopping không chuẩn bị tổ chức tiệc ngoài trời kìa. Kim Khánh quay sang hỏi nó
- Ừ cũng được. Nó chăm chăm vào quyển sách.
- Hợp tác tí coi. Hiền Thục càu nhàu.
- Được rồi rủ đám con gái lớp mình đi luôn đi. Nó quay sang cười nhẹ.
- Cũng hay để tao hỏi tụi nó. Kim Khánh lập tức đứng lên hỏi cả lớp chính xác hơn là đám con gái.
Thi xong đồng nghĩa với việc trên lớp sẽ có kha khá tiết trống và lúc ấy sẽ thịnh hành nhiều trò chơi thú vị chẳng hạn như...
Buổi sáng, nắng trong veo, tung tăng đến trường trong bộ đồng phục thật xinh thì trên trời một quả bóng nước từ phía nào đó nhẹ nhàng đập vào người. Dưới lực tác động lớn vỏ bóng vỡ, nước ào ạt chảy ra thế là buổi sáng hết đẹp. Trong khi nạn nhân tức xì khói thì người ném cười ngặt ngẽo trên lầu. Chưa hết hôm nay bóng nước ngày mai là bột màu. Đến trường trắng đẹp như thế nào thì chỉ cần đặt chân lên sân lập tức bị nhuộm thành bảy sắc cầu vồng. Vì thế sân trường trở thành chiến trường nơi các bạn bị ném trúng hy sinh oanh liệt. Đến trường mà không phải học đời học sinh còn gì đẹp hơn thế. Vui là vậy nhưng Ngọc Thư vẫn thấy buồn. Khoảng cách của nó và Thái không xa xôi như chân trời góc biển,cũng không phải cách nhau một vòng trái đất chỉ là đứng trước mặt nhau nhưng không thể nhận ra tình cảm của đối phương
***
- Chị Thư ơi, chị Thư. Nó nằm dài trên giường, nghe tiếng gọi liền ngóc đầu dậy, bước ra ban công.
- Chị Thư xuống chơi trốn tìm với bọn em đi. Đám con nít bu trước cổng nhà nó
- Đợi chị xíu chị xuống liền. Nó vội chải lại tóc rồi chạy xuống.
Thi xong đám con nít rảnh rỗi, tụ họp nhau chơi trò chơi.
- Chơi trốn tìm chị Thư chơi chung với tụi em nhé. À còn anh Thái nữa nè. Nghe đến chữ Thái tự nhiên nó không muốn chơi nhưng như vậy thì không nên thôi lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi.
- Mau lên tụi mày bao búa kéo đi. Sau một hồi quyết liệt chơi bao búa kéo nhóc Bi thua cuộc. Và tụi nó đi trốn. Tất nhiên với kinh nghiệm 18 năm chơi trốn tìm nó định trốn trong đường luồn nhỏ giữa hai căn nhà. Vừa vặn Minh Thái cũng đang trốn ở đó, nó lưỡng lự. Bé Bi đếm đến một trăm, bắt đầu đi tìm. Nó nghe thấy bước chân vô thức rời đi nhưng Minh Thái nắm lấy tay nó, lôi vào chỗ trốn. Cái chỗ trốn nhỏ bé ấy hai con người thanh niên phải chật vật lắm mới trốn được. Thư buộc ép sát vào ngực Thái, hắn vòng tay ôm chặt lấy nó. Hình như đã từ rất lâu rồi nó không còn gần Thái như vậy. Bất giác tim đập nhanh, Thái cuối xuống nhìn nó.
- Cậu sợ sao?
- Không tại sao lại phải sợ.
- Nếu bây giờ tôi cho cậu giải thích rõ ràng chuyện cậu và Thanh Nhi cậu có chịu nói ra sự thật không.
- Sự thật gì chứ. Nó cười khẩy, chẳng phải cậu tin Nhi tuyệt đối sao không bảo cô ta giải thích cho cậu nghe. Hỏi tôi làm gì tôi nói liệu cậu tin hay không.
- Không nói sao biết tôi không tin.
- Được hôm đó cô ta gọi tôi đến công viên đó, cô ta bảo tôi biến đi, tránh ca cậu ra, tôi... không chịu, chúng tôi cãi nhau. Và rồi Nhi đẩy tôi xuống. Chuyện còn lại tôi không biết.
- Tôi biết là cậu trong sạch mà, tôi đã tìm hiểu chuyện này rồi. Và Thanh Nhi rốt cuộc là con người như thế nào tôi đã hiểu.
- Vậy ra cả bữa giờ cậu không trên lớp là tìm ra sự thật sao.
- Ừ. Xin lỗi đã làm tổn thương cậu. Tôi sai rồi.
- Tên ngốc cậu còn làm như vậy nữa tôi sẽ từ cậu luôn đấy. Còn một chuyện nữa tin nhắn chia tay
- Này hôm đó sao cậu lại gọi điện nói chia tay tôi.
- Hôm đó cậu nhắn tin đòi chia tay tôi trước cơ mà.
- Lúc đó tôi để điện thoại lại bệnh viện rồi ra ngoài mua cháo cho Nhi. Nó nhướn mày,nhìn hắn.
- Rõ như ban ngày rồi nhé.
- Được rồi tôi sai,tôi sai. Tôi xin lỗi
- Chỉ xin lỗi không thôi sao.
- Okay người yêu muốn ăn gì nào.
- Ăn. Cậu nghĩ tôi là heo sao. Nó vờ nhăn mặt
- Không phải sao. Vậy làm gì bây giờ. Thái lo lắng, mỗi lần giận nhau hắn đều chở nó đi ăn thế là nó hết giận.
- Đơn giản lắm cậu chỉ cần.... Môi Thái nhanh chóng chiếm hữu lấy môi nó. Mắt nó mở to tên biến thái này cứ phải hôn trong những chỗ tối như vậy sao.
- Tôi chỉ định nói là mua kem cho tôi thôi. Cậu lợi dụng. Minh Thái thật hư. Không chơi với Minh Thái nữa. Mặt nó đỏ hơn cà chua
Nó chui ra ngoài bắt gặp ngay bé Bi đang đi kiếm hai đứa nó.
- A chị Thư, em bắt được chị rồi.
- Bi ngoan nghe chị nói anh Thái đang trốn trong kia kìa. Tha cho chị đi, bắt anh Thái ấy không phải lời hơn sao.
Bé Bi im lặng một hồi, bắt tay đồng ý với nó. Ngọc Thư ung dung đi về chỗ nhà tù, lát sau chỉ mình bé Bi đi tay không về. Nó ngạc nhiên
- Ủa Bi, anh Thái đâu.
- Em tha cho ảnh.
- Tại sao.
- Anh ấy cho em ăn kem. Sụyt chị không được nói cho mấy bạn còn lại đâu đấy.
- Tên Minh Thái này thiệt làm hư những mầm non tương lai mà.
Cả chiều hôm đó đám con nít cùng hai người kia chơi đùa cực vui vẻ. Hết trốn tìm rồi lại đi thả diều. Nó như được trở về tuổi thơ, quậy tưng bừng. Đến giờ cơm rồi nó vẫn còn chưa muốn về.
- Có lẽ chúng ta nên xem lại ai làm hư mầm non tương lai của đất nước. Nó liếc Thái, dám xỉa xói nó sao.
- Bộ cậu không đi shopping với đám gái lớp mình à.
- Ây, chết rồi. Quên mất tiêu, không chơi nữa đi về. Bye bye mấy đứa.
- Bye bye chị Thư.
- Đồ nít ranh. Minh Thái buông một câu trước khi về. Nó nghe được dặn lòng chỉ là quay lại xử đẹp hắn rồi chạy vào nhà sau vậy.
- Phan Minh Thái. Nó hất hàm,gọi. Thái quay lại. Nó chạy thật nhanh tới. Thái hơi lùi lại phía sau, phòng nó động thủ thì hắn còn chạy kịp nhưng có ai chạy nổi trước cái ôm kia chứ. Thái đứng hình.
- Chuyện trước đây, qua rồi đừng nhắc lại nữa chúng ta bắt đầu lại nhé. Thái vòng tay ôm lấy nó.
- Tôi sẽ ôm cậu để cậu khỏi đi shopping nữa.
- Chó lớp trưởng. Buông ra. Ya cậu lợi dụng. Eo người cậu hôi chết đi được buông ra nào. Tôi không thể thở được nữa, a cứu a.
- Được rồi còn hơn loa phát thanh của trường.
- Hứ. Ngọc Thư chạy thật nhanh về nhà, dây dưa thêm chút nào nữa nó sẽ trễ giờ hẹn mất.
Đúng 6 giờ tối, trước cổng trường Diamond chỉ thấy toàn gái là gái.
- Ladies, chú ý please. Hiền Thục tập trung mọi người lại.
- Thôi đi mày ơi, vietnamese đi. Cả đám ở dưới la ó.
- Cái đám này, ok mục đích của buổi tối hôm nay là chúng ta sẽ đi shopping trang phụ cho bữa tiệc liên hoan. Và người mặc đẹp nhất hôm đó sẽ được tặng phần thưởng.
- Phần thưởng gì. Tiền hả. Hay là gì
- bọn này thấy tiền, thấy trai là sáng mắt lên. khánh cười nói
- Đông đủ rồi thì đi thôi, tao mỏi chân lắm rồi. Nó than thở
Bọn con gái xuất phát đến khu trung tâm thương mại và bọn con trai cũng thế. Các bạn nam chỉ là kế hoạch mới phát sinh thôi. Theo lời Minh Minh nói là lớn rồi phải biết tự đi mua sắm đồ. Chúng ta đã 18+ rồi. Sự thực là cố ý đi gặp người yêu cơ mà người ta lớn rồi nên ngại nói ra thôi.