Chương 5
“Anh là cái gì?”
Rachel gián đoạn người chủ nhà đẹp trai, tay cô nắm chặt cây bông tắm mà cô đã giấu dưới những tấm chăn. Nó là một vũ khí khá khốn khổ, nhưng là cái duy nhất cô tìm thấy được. Nghĩ đến việc có cây gậy khốn khổ này tốt hơn là không có gì cô bò lên giường, hi vọng quả mướp kết hợp với một cú tấn công bất ngờ sẽ đủ để cứu cô khỏi bất cứ thứ gì tiếp đó. Cô rúc vào dưới đống chăn cho đến khi có tiếng gõ ở cửa.
Tiếng “Vâng” của cô chứa sự giật mình. Điều đó bộc lộ sự ngạc nhiên của cô với biểu hiện lịch sự của anh khi không xông vào.
Người đàn ông tóc vàng Etienne đã bước vào, và Rachel nhìn anh cảnh giác. Cô thấy nhẹ nhõm hơn khi anh đi một mình. Rồi anh bắt đầu câu chuyện dài từ việc như thế nào mà anh từng là người bị cháy hôm nọ, cũng như nạn nhân của vụ nổ súng ở chỗ làm. Cô ngồi trong sự im lặng đáng ngạc nhiên khi anh giải thích rằng cô thực sự đã ch.ết khi cố gắng cứu anh khỏi lưỡi rìu của người đàn ông điên rồ Pudge, và anh đã giúp cô trở lại bằng cách biến cô trở thành ma cà rồng giống anh và những người còn lại trong gia đình.
“Tôi biến đổi cô để cứu mạng sống của cô,” Etienne nhắc lại với biểu cảm hy vọng trên khuôn mặt.
Anh mong chờ một lời cảm ơn ư? Rachel nhìn anh chằm chằm một cách trống rỗng trong giây lát, rồi từ bỏ cái tư thế chui rúc dưới đống chăn của cô. Cô cáu kỉnh rời giường.
Etienne Argeneau, theo như anh đã tự giới thiệu trước đấy, cẩn trọng lùi một bước, nhưng Rachel không có ý định đến gần anh. Người đàn ông rõ ràng đang nổi điên.
Xinh đẹp nhưng điên cuồng, cô nghĩ một cách dữ tợn khi đi băng qua phòng đến chỗ cách cửa đôi mà cô hi vọng là cái tủ đồ. Và cô lúc này không phải là một con quỷ hút máu.
“Không phải là một con quỷ hút máu,” người đàn ông đồng ý với sự kiên nhẫn hết sức. khiến Rachel nhận ra là cô đã nói thầm suy nghĩ ra thành tiếng. “Một con ma cà rồng.”
“Ma cà rồng là những người ch.ết. Những người ch.ết với linh hồn trống rỗng sẽ tiếp tục sống.” Rachel quát. Cô kéo cái cửa đôi mở để lộ phía trong thực sự là một cái tủ. Cô xem xét những đồ vật bên trong khi cô tiếp tục, “Họ là những linh hồn trống rỗng của những con quỷ hút máu. Và họ là tưởng tượng. Họ không có thật.”
“Thì, chút không linh hồn là tưởng tượng. Chúng tôi là —Cô đang làm cái gì đấy?” Anh ngưng lại để hỏi.
Cô phân loại đống quần áo trên giá treo. “Điều mà tôi đáng nhẽ ra nên làm từ lâu rồi. Tìm thứ gì đó để mặc.” Cô kéo ra một trong những chiếc áo dài, xem xét, rồi vứt nó lên giường.
“Tôi có thể-”.
“Đứng yên ở chỗ anh đang đứng!” Rachel cảnh báo. Lườm anh cho đến khi anh dừng lại, cô quay trở lại với cái tủ.
“Xem này.” Anh dịu dàng nói, “Tôi biết là việc này thật đáng buồn, làm cho cô hoang mang và có lẽ-”
Rachel xoay lại. “Gây hoang mang? Đáng buồn? Cái gì có thể gây hoang mang hay đáng buồn. Anh là một con ma cà rồng. Và có một người đàn ông ngoài kia muốn bắt anh. Nhưng người đó không phải là gã điên, bởi vì anh thực sự là một ma cà rồng.” cô chỉ ra một cách cay nghiệt. Rồi cô nói thêm, “Ồ, chúng ta không được quên rằng người đàn ông đó đã vô tình chém tôi khi cố gắng bắt anh, vì thế anh cũng đã biến tôi thành một con ma cà rồng. Bây giờ tôi là một kẻ hút máu không linh hồn ch.ết tiệt đi đêm và cắn cổ.” Đảo mắt, cô quay lại với cái tủ. “Tôi phải rời khỏi nơi này.”
“Chúng tôi không ‘cắn cổ’” anh nói, như thể lời gợi ý rất ngu xuẩn. Nhưng khi Rachel quay lại nhướng lông mày nhìn anh, anh không tình nguyện nói thêm, “Không nhiều lắm, dù thế nào đi nữa. Chỉ trong trường hợp khẩn cấp. Ý tôi là chúng tôi làm tất cả để tránh—thì, thi thoảng có một số tên ma cà rồng đểu giả…” Anh dừng lại, nhìn một cách lo âu.
Rachel lắc đầu và lẩm bẩm, “Hoàn toàn điên rồ. Cậu bé nguy hiểm.”
“Không, thực sự,” anh nói. “Điều mà tôi muốn ám chỉ là tất cả chúng tôi khai thác ngân hàng máu khi chúng bắt đầu xuất hiện. Thực chất, một trong số những đồng loại của chúng tôi đã có ý tưởng về việc truyền máu. Anh ấy đã đề cập nó với Jean Baptiste Denis, và gã đó đã thử và …. Thì, nó không có vấn đề gì cả. Mấu chốt ở đây, là chúng tôi có nguồn vận chuyển máu. Hiểu không?”
“Xem này, tôi …” Rachel dừng lại khi cô tiến về phía anh. Ánh mắt cô nhìn xuống cái tủ lạnh con mà anh đã mở ra. Cô không thể nào tin được mở to mắt. Có một tá túi đựng máu ở bên trong.
“Bastien đã dừng lại và lấy hai tá túi máu trên đường tới đây tối qua,” Etienne giải thích. “Cho cả cô và tôi. Chúng tôi không chắc cô sẽ cần bao nhiêu để thay đổi và hồi phục tư thế. Chúng tôi đoán là cô cần bốn hoặc năm túi để hồi phục, nhưng quá trình thay đổi có thể rắc rối. Lượng máu mà cô cần phụ thuộc vào mức độ tổn thương mà cô phải chịu suốt những năm qua. Cô có vẻ như tương đối khỏe mạnh, nhưng vẫn như thường có ung thư, bệnh tim , vv…” Anh nhìn vẻ mặt choáng váng của cô với sự cảnh giác, rồi lấy ra một túi và giải thích. “Nó không ngon như máu tươi, ấm từ nguồn, nhưng nó vẫn có cùng tác dụng.”
Khi cô nhìn chằm chằm, không tin nổi, anh nâng cái túi và mở miệng. Rachel há hốc miệng trong sự kinh hoàng khi răng anh to ra, và anh cắm chúng vào cái túi.
Máu ngay lập tức bắt đầu biến mất như là đang được những cái răng hút vào.
Vẫn uống, Etienne với xuống và lấy tiếp một túi khác, đưa cho cô. “Uhm?”
Cô cho rằng đó là một lời mời. Rachel muốn phá ra cười. Cô muốn cuồng loạn hét lên trước sự điên rồ này và trở lại phớt lờ anh và lục lọi cái tủ, nhưng có một sự thèm khát không tên từ trước đó xuất hiện trong cô, cô có thể cảm thấy một cái gì đó khác lạ đang xảy ra trong cô. Có một cảm giác thế chỗ lạ lùng—không đau, nhưng như là một loại áp lực, khó có thể nói ra. Rồi cô cảm thấy một mũi sắc nhọn ở phía rìa lưỡi. Giật mình, Rachel mở miệng và cảm nhận xung quanh.
“Chúa ôi,” cô thở như thể cảm thấy răng nanh của cô đang trồi ra từ các kẽ răng. Lảo đảo rời cái tủ, cô xông vào phòng tắm và vội nhìn tới gương. Nỗi kinh hoàng chảy qua cô từ cái nhìn.
“Đây chắc phải là một mánh khóe,” cô nói một cách tuyệt vọng.
“Nó không phải là một mánh khóe.” Etienne quả quyết. Anh đã theo cô vào phòng tắm. “Bastien đã nghiên cứu nó vào tối qua và nói rằng thỉnh thoảng sự biến đổi diễn ra tương đối nhanh. Những cái răng là sự thay đổi chủ yếu đầu tiên. Nhanh thôi, cô sẽ có thể nhìn thấy tốt hơn trong bóng tối, nghe tốt hơn và … thứ khác,” anh mơ hồ kết thúc.
Rachel nâng tầm nhìn lên hình ảnh phản chiếu của anh trong gương rồi dừng lại, bị xao nhãng bởi sự nhận biết mà cô thấy. Etienne đứng ngay sau cô, và vai, cổ và đầu anh vẫn nhìn thấy được như thường.
“Ma cà rồng không có hình ảnh phản chiếu,” cô cãi lại. Nó là một điều khá vô vọng, nhưng mà Rachel đã tuyệt vọng rồi.
“Một câu chuyện thần thoại,” anh bảo cô, rồi cười. “Thấy không? Cô vẫn còn có thể trang điểm.”
Điều này phần nào có vẻ không được bảo đảm lắm. Đáng nhẽ phải thoải mái, Rachel cảm thấy bản thân cô đang tuột dốc không mấy làm vui vẻ. “Tôi đã ch.ết.”
“Cô chưa ch.ết,” Etienne nói một cách kiên nhẫn. “Tôi đã biến đổi cô để cứu mạng cô.”
“Ồ- cảm ơn nhiều lắm, anh bạn. Giết tôi để cứu tôi. Thực là một sự logic hoàn hảo của cánh nam giới.” Cô nguyền rủa. “Tôi đoán là chuyến du lịch đến Hawaii đã đổ vỡ. Oh không! Tôi vừa tìm thấy một bộ đồ bơi khiến tôi trông không như một con kinh kông.”
“Tôi không giết cô,” Etienne nhắc lại. “Pudge…”
“Pudge? Cái gã ở trong quân đội?” Cô gián đoạn. Hình ảnh người đàn ông hiện lên trong đầu cô, giương lên cái rìu, và Rachel nhíu mày. Cô nhìn trừng trừng Etienne trong gương. “Jeez, tôi đáng nhẽ ra nên để hắn chém đứt đầu anh. Ít nhất sau đó tôi sẽ không ch.ết và không có linh hồn.”
“Cô không phải là không có linh hồn,” Etienne cãi lại. Sự kiên nhẫn của anh rõ ràng đang bắt đầu giảm đi. “Pudge làm hại cô ch.ết đi. Để cứu cô, tôi đã phải biến đổi cô.”
“Tôi không cảm thấy là linh hồn trống rỗng.” Rachel dán người gần cái gương hơn, ẩn môi vào trong, rồi đẩy những cái răng mới ra.
“Cô không phải là linh hồn trống rỗng.”
Rachel lờ anh đi và bắt đầu tìm kiếm bàn trang điểm. Thứ cô muốn là một cái kìm, nhưng tất nhiên, cô không có mong chờ là tìm thấy được cái nào. Thứ tốt nhất mà cô có thể tìm thấy là một cái bấm móng tay. Cô tìm thấy một cái nhỏ và một cái lớn. Rachel chọn cái lớn hơn và dựa vào gần gương.
“Cô đang làm cái gì đấy?” Vị chủ nhà rít lên. Anh giật lấy cái bấm từ cô khi cô cố bắt lấy phần chân của cái răng mới và kéo nó ra.
“Tôi không muốn làm ma cà rồng,” cô quát. Cô đã có thể lấy lại được cái bấm nhưng anh đã giữ nó ngoài tầm với của cô.
Quay đi, cô lại lục tìm cái ngăn kéo lần nữa, lần này xuất hiện một cái dũa móng tay. Cô quay trở lại cái gương và bắt đầu mài một trong những cái răng.
“Nó chỉ giúp sửa lại chúng thôi,” E nói với sự cáu kỉnh. “Và không quá tồi tệ khi trở thành ma cà rồng.”
“Ha!” Rachel càu nhàu và tiếp tục với việc dũa mài.
“Cô sẽ không bao giờ già đi.” anh chỉ ra một cách hi vọng. “Cô sẽ không bao giờ bị ốm. không bao giờ-”
“Không bao giờ thấy ánh sáng ban ngày,” cô sắc bén cắt ngang. Quay lại nhìn chằm chằm vào anh, cô hỏi, “Anh có biết tôi đã cố gắng biết bao nhiêu lâu để có thể chuyển khỏi ca đêm không? Ba năm. Ba năm tôi đã làm việc thâu đêm và không thể ngủ vào ban ngày, chỉ khi tôi được thăng chức chuyển lên làm ca sáng, anh lại biến tôi thành kẻ đi đêm!” Giọng cô cao vút với từng từ cho tới khi Rachel hét lên. “Anh đã đày đọa tôi với ca đêm vĩnh viễn! Tôi ghét anh!”
“Cô có thể đi ra ngoài ánh sáng ban ngày,” Etienne nói. Nhưng anh có vẻ không chắc về việc đó lắm. Rachel tổng kết lại là anh chỉ cố gắng làm cô bình tĩnh lại. Cô không buồn tố anh nói dối. Tâm trí của cô đã ngay tức khắc chuyển sang những điều khác mà ma cà rồng làm được và không làm được.
“Tỏi!” Mắt cô mở to ra trong sự không tin tưởng. “Tôi hoàn toàn thích tỏi, và bây giờ tôi không thể─”
“Cô có thể ăn tỏi,” anh chen ngang. “Thực sự, nó chỉ là một câu chuyện thần thoại khác.”(Tự nhiên nhớ đến chuyện bây giờ sư cũng có thể ăn thịt :”> )
Cô không thể đoán ra được có phải anh đang nói dối hay không vì thế cô nhìn anh soi xét. “Vậy còn nhà thờ?”
“Nhà thờ?” Anh trông ngây ra.
“Tôi có thể đến nhà thờ không?” Cô chậm chạp hỏi, như thể anh là một thằng ngốc. “Gia đình tôi thường hay đi cùng nhau vào mọi tuần cho cả đời tôi, nhưng ma cà rồng─−”
“Cô có thể đến nhà thờ,” anh bảo đảm, có vẻ nhẹ nhõm. “Nó chỉ lại là một câu chuyện thần thoại khác. Những thứ và nơi tín ngưỡng đó không có tác dụng gì xấu đối với chúng tôi cả.”
Anh rõ ràng mong chờ thông tin này sẽ khiến cô vui. Nó không thế. Vai của Rachel thả lỏng ra lần nữa. “Tuyệt,” cô nói. “Tôi đang mong chờ có một lí do chính đáng để tránh cái lễ đó. Cha Antonelli với những lời lẽ chán ngán, nhưng ngay cả mẹ tôi đáng nhẽ sẽ không khăng khăng muốn tôi góp mặt nếu tôi bị thiêu cháy hay một cái gì đó xấu hổ tương tự vào giây phút tôi bước qua cánh cửa.” Rachel buồn chán thở ra. “Tôi đoán là không có lợi ích gì từ cuộc trao đổi này.”
Etienne nhíu mày. Cô ngờ rằng anh đã thích cô tức giận hơn. “Tất nhiên là có lợi ích chứ,” anh nói. “Cô vẫn sống. Và cô sẽ sống trong … thì, một khoảng thời gian dài. Và cô sẽ không già đi và ─”
“Anh đã nói điều đấy rồi,” cô chỉ ra một cách khô khốc. Đẩy anh ra, cô đi về phòng ngủ.
“Cô đang làm gì đấy?” Etienne dường như sốt ruột, và anh bám theo cô.
“Tìm thứ gì để mặc.” Rachel dừng giữa đường. “Trừ phi quần áo của tôi có ở quanh đây, một chỗ nào đó?”
Anh lắc đầu. “Chúng đã thấm đẫm máu. Chúng hỏng rồi, tôi e rằng như vậy.”
Etienne cau mày nhưng vẫn giữ im lặng khi Rachel lục lọi tủ quần áo của anh. Rõ ràng quên rằng cô ấy vừa chọn xong một cái, cô giật lấy một cái áo váy khác màu trắng, dài tay và một cái quần, rồi bước vào phòng tắm. Không có khái niệm thuần khiết, Etienne bắt đầu đi theo, chỉ tới khi suýt làm gãy mũi lúc cái cửa sập ngay mặt anh.
“Tôi sẽ đợi ngoài này,” anh làu bàu.
“Suy nghĩ tốt,” cô đáp lại thông qua cửa chắn.
Etienne quắc mắt nhìn cửa phòng tắm và nghe tiếng sột soạt của quần áo. Anh đoán là cô đang cởi đồ. Một hình ảnh chớp nhoáng lóe lên trong đầu anh, cảnh cô thả cái ga và để lớp vải rơi xuống bộ ngực tròn xanh xao của cô, bụng cô, hông cô, và của cô … Anh lắc đầu.
Anh hoàn toàn biết cô trông thế nào khi ở trần, Anh đã không đủ khỏe để giúp đỡ khi họ về nhà cùng với cô từ bệnh viện. Nhưng anh đủ khỏe để nhìn khi Bastien và mẹ anh cởi đồ của cô, chăm sóc những vết thương của cô, và lau rửa người cô, rồi đặt cô lên giường anh. Làn da tái xanh và mái tóc đỏ của cô đã được tôn lên bởi màu xanh của phòng tắm. Cơ bắp anh trở nên căng cứng khi cô bỏ cái chăn sang bên và bắt đầu mặc cái áo quá khổ, cái áo ưa thích của anh …
Etienne thực sự đã chìm trong hình ảnh và rồi cánh cửa đột ngột mở ra. Rachel đột nhiên dừng lại và nhìn chăm chăm vào anh khi cô thấy anh đứng đó.
Anh hắng giọng và nở ra một nụ cười ranh mãnh “Nhanh thật đấy.”
“Lùi ra.”
“Vâng, tất nhiên.” Anh nhanh nhẹn bước sang một bên và nhìn cô đi qua. Cái quần quá rộng và trông như một cái bao tải được treo từ hông cô. Cô cho áo vào trong quần rồi buộc thắt nút ở đai quần, nhưng khi cô bước đến cái tủ, sợi dây bị bung ra và rơi xuống từ eo cô.
Lông mày Etienne nhướn lên khi cái quần tuột xuống Rachel dừng bước, và anh chắc chắn là cô cau mày khi nhìn xuống đống vải lúc này đang bao quanh cổ chân cô. Bản thân anh cũng đang nhíu mày─không phải bởi cái quần bị tuột xuống mà bởi bị cái đuôi áo cũng nhanh chóng tuột xuống, chắn mất tầm nhìn của anh. ( ch.ết mất =)) ) Điều đó khá là đáng thất vọng. Dù sao anh vẫn có được góc đẹp thấy đôi chân cô. Đôi chân đáng yêu.
Lầm bầm, cô bước ra khỏi cái quần và tiếp tục. “Tôi cần giày.”
“Không, cô không cần.”
“Có, tôi cần.”
“Tại sao?”
“Tôi không thể rời đi với chân trần. Anh có thể gọi cho tôi một cái taxi không?” Cô cúi xuống xem xét đôi giày trong tủ.
“Không.”
Cô nhìn anh một cách chống đối. “Vậy tự tôi sẽ gọi một cái.”
“Tôi bảo không, cô không thể rời đi,” anh giải thích.
Cô quay lại, hoàn toàn đối mặt với anh, mắt cô nhíu lại thành khe hẹp. Không có nghi ngờ gì về sự bực tức của cô. “Xem nay, tôi đã nghĩ khi thay đồ.”
“Nó chắc hẳn phải là ý nghĩ nhất thời,” anh nhận xét.
Cô lờ đi sự châm biếm của anh. “Và anh biết không, khi anh bắt đầu chỉ cho tôi thấy, tôi nhận ra không một thứ gì trong đống này là sự thật cả. Tất cả đã rõ. Mọi chuyện đã xong. Anh cũng có thể để tôi đi.”
“Không một cái gì là đúng?” Anh ngạc nhiên hỏi.
“Vụ ma cà rồng. Tôi không thể là một con ma cà rồng. Không có điều gì như vậy.”
“Có, nó có. Và tôi là một.”
“Không. Anh điên rồi. Anh chỉ là cho rằng anh là một con ma cà rồng, giống những người kia, nghĩ rằng họ là người sói, nhưng thực chất là đang mắc bệnh hoang tưởng hóa sói. Anh rõ là đang mắc phải căn bệnh giống vậy với phiên bản ma cà rồng. Bệnh tưởng ma cà rồng hay thứ gì đó.”
Etienne đảo mắt. “Tôi hiểu rồi. Vậy … còn những cái răng của cô thì sao?”
Môi cô cắn chặt lại, và cô trông có vẻ không chắc chắn trong phút chốc.
Để nhấn mạnh quan điểm, Etienne đi đến tủ lạnh nhỏ và lấy ra túi máu mà anh đã đưa ra trước đấy. Anh dùng móng tay dài của ngón út rạch nó ra và đi đến gần hơn.
Khi cái mùi bay đến chỗ cô, điều mà Etienne trông đợi đã xảy ra, răng cô nhô và vươn ra khỏi môi dưới─ một phản ứng thường thấy ở quá trình mới biến đổi, từ những gì mà anh đã nghe. Điều đó sẽ khiến cô mất một khoảng để kiểm soát được những bản năng mới của cơ thể. Lấy hơi, Rachel che miệng lại và chạy đến phòng tắm.
Etienne theo sau. Anh đứng sau cô khi cô kiểm tr.a bản thân trong gương, và anh biết sẽ có rắc rối nếu cô đột nhiên thấy thoải mái.
“Sao?” Anh hỏi một cách cẩn trọng.
“Ma cà rồng không có ảnh phản chiếu,” cô lập lại. “Nhưng tôi có.” Cô bắt gặp ánh mắt của anh trong gương và cười. Biểu hiện trông quá là tà ác với cái răng nanh mới của cô.
“Một truyền thuyết” Anh lập lại.
“Không. Nó là bằng chứng cho thấy tôi không phải là một con ma cà rồng.” Giọng cô chắc chắn đến mức khó có thể tin nổi.
“Còn những cái răng?” Etienne hỏi.
Vấn đề này khiến cô lúng túng trong chốc lát, rồi cô lại thả lỏng. “Tôi đang mơ,” cô trả lời. “Tất cả điều này không hề xảy ra.” Cô quay lại đối mặt với anh, nụ cười của cô rực rỡ. “Tôi mơ về anh bởi tôi thấy anh rất hấp dẫn khi họ mang xác anh đến. Tôi đã cho anh làm một con ma cà rồng trong giấc mơ này bởi nó là cách duy nhất khiến một người đàn ông đã ch.ết có thể sống. Thì, một dạng sống.”
Cô nhíu mày trước nghịch lý đó,“Và trong giấc mơ, tôi cũng trở thành một con ma cà rồng để tôi có thể ở cạnh anh.”
“Cô thấy tôi hấp dẫn ư?” Etienne hỏi, vui sướng.
“Ồ, vâng,” cô thừa nhận một cách thoải mái. “Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người ch.ết hấp dẫn. Có lẽ đó cũng là một phần lí do cho giấc mơ này. Điều này khá là kì cục khi bị thu hút bởi một xác ch.ết, vì thế có thể tôi đã cho anh cuộc sống trong giấc mơ này đối mặt với sự thực là tôi thấy anh rất hấp dẫn.” Cô nghiêng đầu, suy tư. “Kể cả vậy, anh là một xác ch.ết đẹp nhất mà tôi đã từng làm việc cùng.”
“Thực vậy?” Etienne mỉm cười. Chưa từng có ai bảo anh là một xác ch.ết tuyệt đẹp. Tất nhiên. Anh không phải là một cái xác và anh thực sự nên giải thích, anh nói với bản thân mình.
“Vậy,” cô thở dài. “Bây giờ chúng ta làm gì?”
Etienne chớp mắt. “Làm?”
“Ừ. Điều gì sẽ xảy ra tiếp trong giấc mơ của tôi?” Cô xem xét anh với sự thích thú. “Liệu đây có phải là giấc mộng xuân* không?” (*wet dream : giấc mơ ướt át, có thể hiểu là mộng tinh hoặc mộng xuân)
“Cái gì?” Anh há hốc mồm.
“Xin lỗi, tôi nghĩ anh không biết nhiều hơn những gì mà tôi biết, bởi anh cũng là một phần trong đầu khắc họa sự hấp dẫn của anh đối với tôi─nhưng tôi thực sự không chắc việc này đi đến đâu. Trước đây tôi chưa bao giờ mơ thấy mộng xuân. Bạn tôi Sylvia vẫn thường xuyên có chúng, nhưng tôi thì không …. điều mà tôi nhớ lại,” Rachel nói. Cô cười gượng và nói thêm, “Quá kìm nén, một cô gái theo đạo, anh biết đấy. Thổ lộ giấc mộng xuân với vị cha già Antonelli sẽ rất là xấu hổ.” Cô cau mày. “ Điều này nên là một sự cá biệt. Có thể khiến người đàn ông già cả chịu một cơn đau tim.”
“Ờ…..” Etienne phát hiện bản thân tự nhiên mất đi khả năng nói.
Rachel thì không. “Vì thế”─cô liếc nhìn chiếc giường─−”khi hầu hết mọi chuyện diễn ra trong một phòng ngủ, tôi kết luận lại nó là mộng xuân.” Ánh mắt cô vẫn dừng tại cái đệm. “Và tôi cho rằng niềm vui sẽ diễn ra trên chiếc giường này. Điều này dường như khá là tẻ nhạt so với những giấc mơ của Sylvia, nhưng tôi nghĩ rằng bởi đây là lần đầu tiên, trong tiềm thức tôi sẽ quyết định bắt đầu nó một cách từ tốn.”
Etienne bị nghẹn trước câu trả lời.
Rachel thở ra, “Vì anh không chủ động, anh đại diện cho bên ít hung hăng của tôi.” Cô có vẻ thất vọng, sau đó có vẻ vui lên một chút khi cô nói thêm: “Vâng, ít nhất là đây không phải một giấc mơ bị cường bạo. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ quan tâm đến nó.”
“Uh,” Etienne nói.
“Ồ, chờ chút! Điều này hoàn toàn có nghĩa. Tôi là một kẻ điên biết kiểm soát, có lẽ tôi chỉ cần một chút kiểm soát cho vấn đề mộng xuân diễn ra. Có lẽ đây là cách duy nhất khiến tôi cảm thấy thoải mái khi có nó.” Cô liếc nhìn cái giường lần nữa rồi gật đầu. “Vậy, chúng ta nên làm thôi. Tôi không thể chờ để kể cho Sylvia. Cô ấy luôn tự mãn về những giấc mơ của mình. Người đàn ông làm đúng như những gì cô ấy muốn và nó luôn thú vị. Quả là một cuộc ái ân tốt nhất. Những người đàn ông thật không thể sánh được.”
Rachel tiến tới anh khi cô nói nhưng trông có một ít mất mát khi anh lo lắng lùi về sau một bước. Cô nói tiếp. Có chút bực bội trong giọng nói. “Em biết là em có vấn đề với sự kiểm soát, nhưng một chút quá khích sẽ không tệ lắm.”
“Anh không nghĩ là─”
“Đừng nghĩ tiếp,” cô gợi ý. Cô rướn tới để hôn anh.
Etienne đông cứng lại với cảm nhận đôi môi mềm mại của cô di chuyển trên môi anh. Sự đói khát dấy lên trong anh, nhưng anh không dám hành động. Rachel mơ hồ nghĩ rằng cô đang ngủ. Anh phải thuyết phục cô mặt khác─nó tồi tệ như thế này.
“Em phát hiện ra em nên là người chủ động, nhưng một ít giúp đỡ sẽ rất tuyệt,” Rachel lầm bầm trên môi anh. Thôi hôn anh, cô với lấy tay anh và kéo anh xuống giường. “Có lẽ điều này sẽ giúp ích nếu chúng ta nằm xuống.”
“Anh…” Từ ngữ của Etienne ch.ết trong hơi thở ngạc nhiên khi cô kéo mạnh anh. Anh chưa kịp bật lên trên cái nệm trước khi cô trèo lên và đè lên háng anh. Cô ngay lập tức trườn lên, rõ ràng có ý định hôn anh thêm lần nữa.
Muốn tránh cô ra với sự tuyệt vọng xuất phát từ sự thật là anh không hề muốn chặn cô lại một tí nào, Etienne bắt lấy vai cô và chặn lại hành động tiếp theo của cô. “Không! Chờ đã. Điều này hoàn toàn là một giấc mơ.”
“Chắc chắn là vậy,” cô phản bác. “Anh là chàng trai trong mơ của em.”
Anh bị làm yếu đi một chút. Cô vươn lại gần, nhưng anh đã nắm bắt bản thân và dừng cô lại lần nữa. Cô giãy ra, và anh vật lộn lờ đi đôi tay bận rộn chạy khắp ngực anh và rồi bắt đầu cởi các nút áo của anh. “Không, thực sự. Tôi─ Ồ, em giỏi trong việc này đấy.”
Rachel đã cởi hết các cúc và áo anh đã mở ra. Bàn tay lành lạnh của cô tham lam chạy trên ngực anh.
“Nhiều kinh nghiệm,” cô giải thích. “Bọn em thường cắt áo ra, nhưng thỉnh thoảng bọn em phải cởi đồ cho các xác ch.ết. Wow, anh có một cơ thể tuyệt vời,” cô nhận xét.
“Vậy, cảm ơn. Cơ thể em cũng rất đẹp,” Etienne nói. Mắt anh chuyển sang bộ ngực căng đầy của cô khi cô trượt bàn tay lên anh. Ba cái cúc đầu tiên đã đươc mở ra và một phần đường rẽ thật đẹp lộ ra. Một đường xẻ đẹp. Rất đẹp. Lưỡi anh vươn ra và vòng quanh môi anh khi điều mà anh thực sự muốn nó lướt trên là đôi gò ngực kia.
“Uhm, em không biết là liệu anh có bộ ngực đẹp như thế này ngoài đời thực không,” cô nhận xét, “nhưng trong giấc mơ của em, chắc chắn em đã khiến chúng thật hoàn hảo.
Etienne mừng cho bản thân trước sự thực là cô ấy thấy ngực anh hoàn hảo khi anh cảm nhận tay cô di chuyển xuống dưới lườn.
“Chắc là anh cũng khá ở phần dưới hả? Để xem nào.”
“Không!” Anh đẩy vai cô ra và bắt lấy tay cô.
Rachel chăm chú nhìn anh với sự thất vọng. “Không? Phần dưới của anh không tuyệt hả? Nhưng em muốn anh như thế. Và đây là giấc mơ của em,” cô rên rỉ.
“Không, ý anh là─” cô trông quá thất vọng vì vậy Etienne quyết trấn an cô. “Những người đàn ông trong gia đình anh tất cả đều có phần dưới tuyệt vời cả.”
“Thật là tốt!” Rachel đẩy tay anh ra và tiếp tục với lấy quần anh.
“Nhưng chúng ta không thể làm việc này,” anh nỗ lực rời khỏi. Điều này quá đau đớn để nói ra.
“Tất nhiên chúng ta có thể. Đây là giấc mơ của em và em muốn thế,” cô nói một cách rất chính đáng.
“Ừ, nhưng … Xem này, lương tâm tốt đẹp của anh không đồng ý để em làm thế này khi em nghĩ rằng đây là một giấc mơ.”
“Rachel nhìn lại chằm chằm vào anh, rồi thổi tóc mái khỏi mắt cô với cái thở dài nặng nề. “Chỉ có em mới có mộng xuân mà người đàn ông chống đối lại.”
“Đây không phải là một giấc mơ,” Etienne lặp lại. “Và nếu em chỉ cần đồng ý tất cả thứ này đều là sự thực, chúng ta có thể─”
“Được thôi,” Rachel đồng ý. “Đây không phải là mơ.” Cô nhe răng cười.
Etienne cẩn trọng nhìn cô. “Cái gì?”
“Đây không phải là một giấc mơ, đây là một cơn ác mộng. Nhưng mà là một cơn ác mộng đáng nguyền rủa tuyệt vời nhất em có trong suốt một thời gian dài.”
“Không, đây không phải là ác mộng.”
“Nó chắc chắn là vậy,” cô không đồng ý. “Đây là cơn ác mộng của mọi phụ nữ. Thức dậy trên giường của một người đàn ông quyến rũ chỉ để nhận ra rằng anh ta hoàn toàn không muốn bạn? Chắc chắn là ác mộng.”
“Tôi thực là muốn em,” Etienne chắc chắn với cô.
“Ồ, tốt. Vậy có thể đây không phải hoàn toàn là một cơn ác mông.” Cô mím môi lại.
Lần này, Etienne không chống lại được nữa. Sau phút chốc phân vân, anh chịu thua sự ham muốn của anh. Niềm khát vọng bừng lên trong cuộc sống giữa họ thật bất ngờ.
Etienne đã sống trong một thời gian dài và ȶìиɦ ɖu͙ƈ đã bị cho vào lãng quên. Thực chất, niềm say mê của anh đã giảm dần theo độ tuổi. Anh đã dần thấy buồn đến ch.ết với cuộc sống này cho đến gần đây─ sự xuất hiện của máy tính. Những cỗ máy tuyệt vời đã nắm bắt được sở thích và niềm say mê dữ dội của anh mà những người phụ nữ không tạo được trong khoảng thời gian dài. Nhưng người phụ nữ này lại xáo trộn được những cảm xúc mà anh không hề có trong suốt mấy thế kỉ qua. Và tất chỉ với một nụ hôn?
Etienne bị giật mình bởi sự hưởng ứng nhiệt tình của cơ thể anh, anh ngay lập tức chịu thua nó, sự hào hoa của anh bị áp đảo bởi dục vọng. Anh nới lỏng lực cản ở vai Rachel và trượt tay lên người cô với sự vuốt ve đầy đói khát, sốt ruột với bộ quần áo mà cô đang mặc. Với một tiếng gầm nguyên sơ anh bắt và giật mạnh mảnh vải, không quan tâm rằng anh đã giựt đứt cúc khỏi cái áo mà anh thích nhất. Anh không hề có một cái áo ngực để cho cô, vì thế Rachel không mặc cái nào. Điều này khiến anh có thể tự do ngắm nhìn chúng, rồi phủ lên đôi gò ngực cô với đôi tay anh.
Rachel cắt đứt nụ hôn của họ với một tiếng rên và cong người xuống với sự mơn trớn này.
“Oh!” cô thở ra, đầu ngẩng ra sau và mắt nhắm lại. Cô phủ tay mình lên tay anh. “Thật tuyệt.”
“Thật tốt, phải không? ” Etienne hỏi và cười khẽ. Anh ngồi hẳn dậy đến khi miệng anh tiếp xúc với ngực cô. Ngậm đôi môi của mình chung quanh núm ɖú của cô, anh ʍút̼ lấy nó và dùng lưỡi trườn và cọ xát cái núm đang nhô cao.
“Oh, trời ơi thật tuyệt vời,” Rachel nhảy giật lên. Chuyển dịch thân hình trên đùi anh, cô cọ vào phần đang nhô lên từ quần jeans của anh. “Sylvia đã nói từng nói mộng xuân rất tốt nhưng mà trời ơi!!!”
Etienne cảm thấy tội lỗi trong phút chốc, nhưng anh đã nhanh chóng gạt nó sang một bên. Cô rõ ràng đang tận hưởng giấc mơ của mình và anh đã cố gắng nói với cô sự thật.
Sự tự bào chữa của anh kết thúc khi tay cô một lần nữa lại lần tìm đến sườn anh. Lần này Etienne không còn cố gắng chặn cô lại nữa, thay vào đó nhận ra bản thân mình đang hít lấy hơi thở đầy phấn khích, cơ bụng anh co lại khi cô cởi cúc quần rồi kéo khóa xuống. Tay cô chỉ mới trượt xuống khi cửa phòng mở ra. Marguetite bước vào trong.
“Hừm.” Giọng mẹ Etienne đầy sự hứng thú khô khốc. “Ta nhận ra rằng hai người đang trở nên thân thiết với nhau rất tốt.”
Etienne rên rỉ. Mắt anh chuyển về phía Rachel, người đang ngồi thẳng và nhìn xung quanh. Biểu hiện của cô bối rối khi nó đến chỗ mẹ anh. “Bà đang làm gì trong giấc mộng xuân của tôi vậy?”
“Mộng xuân?” Marguerite Argeneau nâng ánh mắt trở về con trai bà.
“Ờ….” là tất cả những gì Etienne nói