Chương 11

“Em chưa bao giờ ra biển vào ban đêm” Rachel thở dài thừa nhận. Cô nghiêng người trên cát khi làn gió ấm áp khẽ lướt qua tay. Đây là buổi tối thứ hai Etienne dẫn cô ra ngoài để chỉ cho cô thấy buổi đêm. Cuộc đi chơi đêm đầu tiên của họ là đi dạo trong những cánh rừng. Họ bước đi tay trong tay, lắng nghe âm thanh của động vật và bắt gặp bóng chúng lướt qua. Chưa hết ngạc nhiên, Rachel không hề có bất kỳ rắc rối nào trong việc định hướng con đường gồ ghề đã bị chôn vùi trong đất bùn. Dường như cảm giác của cô thật sự đã cải thiện – cô gần như có thể thấy được rất tốt trong đêm như ban ngày. Đôi mắt bạc của Etienne toả sáng trong đêm, hay có lẽ chúng chỉ đơn giản là phản chiếu lại ánh trăng, vì thế cô hỏi liệu mắt cô có đang phát sáng hay không. Etienne mỉm cười và gật đầu, Rachel trầm ngâm. Giờ đây cô đã là động vật sống về đêm. Cô là ma cà rồng. Một kẻ đi săn.


Thay vì báo động mình rằng ý tưởng này đã được thực hiện một lần, ý nghĩ này lại làm dấy lên trong Rachel một sự tự tin kỳ quái. Là người phụ nữ trong thế giới hiện đại, làm việc về đêm, cô khá là quen thuộc với sự đe doạ bằng con số những kẻ bệnh hoạn ngoài kia. Cô đã dành phần lớn cuộc đời cô phóng đi từ vòng quay của mình tới bất cứ đâu cô sẽ đến, từng báo động rắc rối. Giờ đây, cô đang trải qua việc nếm trải đầu tiên về nguồn sức mạnh mới và cả những khả năng mới. Cô không cần bận tâm để cố gắng tìm hiểu về nó. Cô đang tận hưởng nó quá mức để cần quan tâm.


Tầm nhìn của cô không phải là thứ duy nhất được cải thiện. Tối qua họ đã leo lên và chạy nhảy chơi đùa trong rừng, và cô đã học được rằng cơ thể cô mạnh hơn và nhanh hơn bao giờ hết. Mạnh hơn nhiều. Sức mạnh dã thú, mặc dù cô không chắc những siêu vi sinh trùng điều khiển nó bằng cách nào. Cô không bận tâm cố gắng tìm hiểu. Cô đang quá vui vẻ tận hưởng nó đến nỗi không cần bận quan tâm.


“Đêm nay thật tuyệt. Muốn đi bơi không?”
Rachel liếc nhìn bãi biển hoang vắng và mặt nước phản chiếu ánh trăng. Thật là một đêm tuyệt đẹp. Trong khi ngày hôm qua lạnh trái mùa, tối nay có lẽ ấm áp như đêm mùa hè, và bơi dưới ánh trăng nghe có vẻ hấp dẫn. Nhưng họ không mang theo đồ bơi.


Cô mỉm cười với chính mình và nhìn trở lại bãi biển. Họ có nó cho riêng mình, điều mà không thể nào có được trong ban ngày. Vài ba cảnh sát tuần tr.a đêm đang trông chừng buổi tiệc của mấy đứa thanh thiếu niên mà mới vừa nãy đã được Etienne đuổi đi. Thật ra, cô cho rằng, đồ bơi rõ ràng không cần thiết. Etienne đã trông thấy cô khoả thân rồi. Vài lần.


Thay vì trả lời câu hỏi của anh bằng lời nói, Rachel ném nụ cười ranh mãnh về phía Etienne. Nắm lấy gấu áo T-shirt của mình lên bằng cả hai tay, kéo nó lên và đưa qua khỏi đầu.
“Tuyệt đẹp” Etienne thì thầm khi khuôn ngực để trần của cô lộ ra.


available on google playdownload on app store


Biểu hiện nghiêm túc của anh khiến Rachel bật cười, và cô ném cái áo T-shirt vào lòng anh khi cô đứng lên. Cô cũng không thèm mặc áo ngực tối nay. Thật ra cô đã không mặc chúng nhiều nữa rồi. Điều đó không cần thiết. Ngực cô săn chắc và thẳng đứng, điều mà chúng chưa bao giờ làm được, những siêu vi sinh trùng giữ chúng theo cách đó. Cô sẽ tiết kiệm được cả đống tiền trong tương lai.


Đứng trước anh, Rachel tháo khoá quần jeans và nhún người cởi nó ra. Cô cảm thấy đỏ mặt khi làm thế, nhưng anh đã trông thấy cô khoả thân trước đó, hơn nữa, cô nhận thức được rằng cơ thể cô giờ đây hoàn hảo. Thật sự nó khá là tự do. Đúng là gần như vậy. Một ngày nào đó cô thật sự có thể kiểm soát được việc cởi quần áo mà không bị đỏ mặt.


Một cái lông vũ nhẹ vuốt ve lên bắp chân của cô khiến cô nhìn xuống. Etienne đang nhìn một cách nóng bỏng về phía cô, ngón tay anh đang chạy dọc theo làn da nhạy cảm phía bên trong chân cô. Nếu cô cho anh cơ hội, Rachel biết họ sẽ cuộn mình lăn tròn trên cát trong vài phút – gầm gừ như thú vật – nhưng anh là người đề cập đến chuyện đi bơi, và giờ cô thật sự muốn có anh. Cô nhẹ nhàng nhảy tránh ra khỏi tầm với của anh và để anh ngồi lại cùng với tấm chăn giữ cái giỏ đồ picnic của họ, Rachel quay lại nhẹ nhàng đi đến bên mép nước.


Bước chân đầu tiên đặt xuống nước khiến cô bị sốc một chút. Trong khi đêm ấm áp thì nước lại lạnh lẽo. Nó bao phủ hết bàn chân cô nhưng cô hầu như không để điều đó khiến mình bị chậm lại. Rachel kiên quyết tiếp tục tiến về phía trước vài bước cho đến khi nước ngập đến eo, sau đó sải tay ra và lặn xuống theo làn sóng. Cô bơi trong nước dường như với khoảng thời gian bất khả thi, ngạc nhiên với thực tế mà cô có thể có. Cuối cùng khi cô nổi lên, đó không phải là do sự cạn kiệt không khí mà là do tính hiếu kỳ muốn biết cô đã bơi được bao xa.


Cho rằng cô có quá nhiều câu hỏi để hỏi Bastien về tác dụng của những siêu vi sinh trùng, Rachel xoay mình trong nước. Cô dừng đạp nước và gần như chìm xuống khỏi bề mặt bên trên để thấy cô cách bờ bao xa, nhưng sau đó cô hiểu được chính mình. Mạnh hơn nhanh hơn không bắt đầu mô tả tình trạng mới của cô. Rachel không phải gắng sức để bơi, nhưng cô đã đẩy bản thân đến một khoảng cách đáng kinh ngạc.


Một bóng đen phá vỡ bề mặt nước bên phải cô, và Rachel mỉm cười khi Etienne xuất hiện. Tóc anh dính sát vào đầu, đôi mắt anh lại rực sáng trong ánh trăng. Anh bơi hơn.
“Em trông thật đẹp” anh nói nghiêm túc.


Rachel liếc xuống nhìn bản thân. Ngực cô lộ ra một nửa trên mặt nước, và ánh trăng bạc khoác lên làn da cô một màu ánh ngọc trai. Etienne bơi đến gần hơn, với được tới cánh tay cô và kéo cô về trước. Khi khuôn ngực cô lướt qua lồng ngực anh, anh cong lưng lại, kéo cô đi cùng anh để cô nép mình vào nửa lồng ngực nổi lên trên của anh cùng với phần cơ thể thấp hơn bên dưới nước của cô bên cạnh anh. Anh bắt đầu quẫy chân, đẩy họ trở lại đất liền.


Rachel trượt tay vòng quay eo anh và đi cùng anh, đạp nước một cách miễn cưỡng để hỗ trợ. Cuối cùng, Etienne dừng lại và đứng lên. Làn nước chỉ xấp xấp ngang ngực khi Rachel đứng lên, nhưng hầu như cô không nhận thấy trước khi anh kéo cô vào vòng tay anh. Cô tự nguyện đứng lên và nâng gương mặt mình lên khi anh đòi hỏi đôi môi cô. Đầu tiên Rachel để đôi chân mình cọ nhẹ qua chân anh dưới làn nước, sau đó quấn chúng quanh hông anh khi cô ôm lấy cổ anh bằng đôi tay. Cô cong người về phía anh, cơ thể cô duỗi ra và trải dài với một sự nhận thức. Cô đã có ý thức với một vài cảm xúc: không khí đêm nay hơi lạnh khiến da cô ẩm ướt; cũng như nước; ấm áp và mềm mại vòng quanh cô giờ đây khiến cô điều chỉnh lại nhiệt độ; cơ thể anh nóng lên ở mọi nơi cô chạm vào; niềm đam mê của cô bừng bừng lên bên trong.


Họ đã làʍ ȶìиɦ vài lần, mỗi lần lại càng bùng nổ và tốt hơn lần trước, vì thế luồng cảm giác hứng khởi của Rachel giờ đây tràn trề năng lượng. Cô đã cảm giác điều này giống như trước – cơn đói của anh, sự thoả mãn trong anh, sự thèm muốn – nhưng cuộc đấu lần này thậm chí sẽ tốt hơn nữa. Tâm trí họ mở rộng cho nhau, và khao khát của anh hoà cùng với cô. Sự vội vàng đầu tiên gần như không thể chịu đựng nổi khi nó tấn công các dây thần kinh của cô, khiến cô bất tỉnh.


Cô nghe được một nửa như gầm gừ, một nửa như yêu thương phát ra từ cổ họng Etienne khi cô trượt tay vào tóc anh và cào móng tay vào da đầu anh. Cô đáp trả bằng một trong những thứ của mình khi những cảm xúc này dội lại trong cô. Cảm giác thật thú vị, cô đã làm nó lần nữa rồi lại lần nữa, trước khi cô trượt tay mình xuống cổ anh và chạy những móng tay lên lưng và vai của anh. Rachel chưa bao giờ biết rằng những hành động đơn giản kiểu vậy cũng có thể rất khiêu gợi, nhưng cơ bắp phía sau đang lan toả sự đồng tình và khao khát.


Cùng lúc đó bàn tay của Etienne đang lang thang trên cơ thể cô – vuốt ve lưng cô, theo những đường cong của hông, khum lại nơi mông sau đó ép chặt gọn gàng, trước khi vuốt dọc theo chân cô. Sự kết hợp vuốt ve của họ và sự thoả mãn nhanh chóng khiến Rachel rung lên. Etienne đã cởi bỏ quần áo trên bãi biển và cô có thể cảm thấy sự khêu gợi từ anh, mạnh mẽ và thú vị, nơi đang bị kẹt giữa hai cơ thể của họ. Rachel khép chặt chân mình quanh anh và chuyển mình lên. Cọ xát vào anh, cô yên lặng và rên rỉ bên trong cuống họng khi sự đòi hỏi của anh đến đỉnh điểm làm ngập tâm trí cô.


Gợi nhớ lại mỗi lần họ làʍ ȶìиɦ, và cách mà cô ngất đi sau đó, Rachel muốn một cách tuyệt vọng phá vỡ nụ hôn của họ và đề nghị họ quay trở lại cái chăn – nhưng dường như mất quá nhiều nỗ lực, và dường như phá vỡ nụ hôn là bất khả thi. Như thể cô cần nó để thở.


“Rachel” tên cô dội lên trong đầu, vì Etienne vẫn đang hôn cô và không phát ra lời. Mất một lúc cô mới nhận ra anh đang nói bằng ý nghĩ; điều đó có nghĩa là tâm trí họ đã phát sốt lên và mở rộng ra, họ không cần phải nói chuyện để trao đổi nữa “Anh muốn em”.


Rachel thở dài và cố rằng trả lời qua ý nghĩ rằng cô cũng muốn anh, nhưng cô không chắc anh nhận được thông điệp. Cô không biết liệu cô đã đạt tới khả năng đó chưa. Vẫn vậy, cô không lặp lại thật to ý nghĩ khi anh phá vỡ nụ hôn và đẩy cô quay trở lại qua làn nước. Rachel cảm thấy chắc anh sẽ mang cái chăn tới cho cô, nhưng anh dừng lại trong khi vẫn đứng yên trong nước và giục cô nhanh chóng lên khỏi mặt nước. Cô đưa lưng nổi lên trên trong khi đầu gối vẫn cúi xuống. Anh nắm hai chân cô khiến cô giật mình và kéo chúng mở rộng ra.


Rachel gần như chìm xuống dưới trong nỗi kinh ngạc, vì thế đôi tay cô chống xuống để giữ cơ thể nổi lên trên. Cuối cùng, cô không phải vùng vẫy; bàn tay cô chạm vào cát gần như ngay lập tức và nhận thấy Etienne đã kéo họ vào gần bờ hơn – đủ gần để cô có thể giữ phần trên cơ thể ra khỏi làm nước. Anh chuyển động giữa hai chân cô và cúi đầu xuống để vuốt ve thớ thịt nóng bỏng của cô bằng lưỡi của mình.


Rachel giật nảy lên, bàn chân cô bắn lên phía trước và làm nước tung toé khắp nơi khi anh bắt đầu hành động. Tâm trí cô chu du qua vô số cảm xúc – shock, xấu hổ, và khao khát điên cuồng ngắn ngủi chạy trốn khỏi khoái lạc mà anh đưa ra tất cả bay qua cô theo thứ tự nhanh chóng, nhưng sau đó sự thoả mãn qua đi.


Rên rỉ, cô bắt gặp lòng bàn chân mình trên bả vai anh và sử dụng chúng để trụ vững hông. Chân cô xoải rộng ra hai bên, mở rộng hết cỡ tạo điều kiện cho anh. Đó là….à, Rachel chưa bao giờ có kinh nghiệm về một sự thỏa mãn nào mãnh liệt đến vậy. Cô gần như sợ rằng có lẽ cô đã ch.ết vì nó – nhưng đó chỉ là một con đường hết tiệt để đi, cô quyết định khi nào đạt đến sự khoái cảm đỉnh điểm, vang vọng tới Etienne và sau đó đáp trả lại thậm chí còn mạnh mẽ hơn nữa.


Tiếng cười khúc khích kéo cô trở lại với ý thức, và Etienne gỡ chân Rachel ra khỏi vai và cúi xuống cơ thể cô. Anh chiếm cứ phía trên nơi mà cô nằm trên cát ẩm ướt. Rõ ràng, anh đã đưa cô càng ngày càng xa mặt nước, đó có lẽ là điều tốt. Cô sẽ ch.ết chìm nếu anh không làm thế. Cô lại xỉu lần nữa, và thậm chí giờ đây cô không còn sức để giữ đầu hay bất cứ thứ gì khác nâng lên. Thậm chí là nỗ lực buộc phải mở to đôi mắt, nhưng cô đã làm và ngây dại nhìn chằm chằm vào anh.


“Làm sao? Anh học ở đâu….? Bằng cách nào?” cô hỏi một cách rời rạc.
Etienne nhăn răng cười và phủi những hạt cát ẩm ướt ra khỏi mặt cô “Em có nhớ khu vườn không?”


Tâm trí Rachel vẫn còn đang rất hoang mang đến nỗi thật khó cho cô khi phải thật sự nghĩ đến một thời khắc nào đó. Cuối cùng cũng hiểu ra được tí chút, và cô nhớ lại rõ ràng cảm giác mà anh vừa trải qua khi cô ɭϊếʍƈ, hôn và vuốt ve anh. Rõ ràng anh đã có kinh nghiệm về những điều tương tự tối nay, cho phép anh chỉ cần đánh đúng một cú với một áp lực vừa phải thì đã có thể gửi cô lên tận mặt trăng. Và có lẽ là chính bản thân anh cũng đi cùng cô, Rachel nhận ra , gợi nhớ lại rằng cô đã chia sẻ với anh khoái cảm đó.


“Oh” cô thở ra, và nhận thấy mình đang toe toét một cách xuẩn ngốc. ȶìиɦ ɖu͙ƈ chắc chắn là món thêm vào khi trở thành ma cà rồng. Cô đang bắt đầu khám phá tất cả các loại hình cộng thêm vào của công việc này. Cô đã làm tất cả mọi việc ầm ĩ này thành cái gì đây? “Anh thật tuyệt”.


Etienne lại cười toe toét “Ừ. Anh vậy mà. Và em cũng vậy. Chúng ta là một cặp đôi tuyệt đấy chứ”.


“Yeah” cô thở dài một cách hạnh phúc và duỗi thẳng bên dưới anh. Cách mà cô cong người lên buộc ngực cô dựng đứng cho đến khi chúng yên lại khi còn cách miệng anh vài inches, và Rachel nhoẻn cười khi cô cảm thấy “cậu bé” của anh bắt đầu cứng lại. Cô đã biết từ những kinh nghiệm rằng ma cà rồng có sức chịu đựng vô biên. Một cái cộng khác nữa. Điều đó cũng bắt đầu trông như thể những ưu điểm này là vô biên.


Ôm cô trong khi vẫn còn đang cong người lên, Etienne hất một tay bên dưới lưng Rachel, sau đó chuyển mình quỳ xuống trên cát và ôm lấy cô phía dưới đầu gối. Nâng cô vào vòng tay của anh, anh đứng dậy. Rachel bật cười khàn khàn và nắm lấy tay cô quanh cổ anh khi anh mang cô tới cái chăn của họ. Anh mất vài phút để trải thẳng tấm vải bằng một chân, sau đó khuỵu đầu gối và đặt cô nằm xuống. Anh bắt đầu đứng lên, nhưng Rachel ôm chặt lấy quanh cổ anh, chống lại anh và cố gắng kéo anh xuống để hôn.


Etienne cho phép, nhưng chỉ một lúc thôi. Sau đó anh thì thầm “Đồ ăn” và xoay người để gói giỏ picnic của họ.


Rachel đang đói, nhưng không phải vì thức ăn. Cũng không phải vì máu – điều đó khá ngạc nhiên, kể từ khi cô biết đói vì máu gần như không ngừng kể từ khi anh biến đổi cô. Cô đã tự hỏi trong thời gian ngắn liệu điều đó có nghĩa là cô gần như sắp hoàn thành sự biến đổi nhưng bị xao nhãng khi Etienne bắt đầu lôi đồ ra khỏi giỏ.


“Dâu hả?” cô ngạc nhiên hỏi. Anh đặt cái tô trái cây chín đỏ lên chiếc chăn.
“Ừ. Dâu nhúng socola” anh tuyên bố với một nụ cười tự hào “nó gọi là fondue* hay cái gì đó”


Rachel cong mày nhìn vào cái chai nước sốt chocolate** mà anh vừa lấy ra và đặt xuống cái khăn bên cạnh đống dâu tây. Khi anh đóng cái giỏ lại và đẩy nó ra xa, cô cố gắng giấu đi sự thích thú “Em nghĩ nên làm nóng nước sốt chocolate để anh nhúng dâu vào trong”.


Etienne nhún vai “Rachel, em yêu. Anh là một chàng trai. Một chàng trai 300 tuổi nhưng vẫn là chàng trai. Đây là nước sốt của anh.”
Rachel bật cười.


Etienne nhặt một quả dâu lên và phun một ít siro vào nó, sau đó đưa tọt vào miệng anh. Anh nắm lấy và phun sốt chocolate vào trái thứ hai, trái này cho cô. Rachel bật cười và mở miệng ăn nó, sau đó lúc lắc đầu khi cô nhai và nuốt. Cô bình luận “Em không nghĩ em từng thấy anh ăn đồ ăn thật trước đây”.


Anh nhún vai và cười toe toét “Anh không thường xuyên ăn đâu. Chỉ dành cho những dịp đặc biệt. Nhưng anh không nghĩ cái túi picnic đầy nhóc những túi máu là điều hay ho”.
Rachel nhăn nhó “Không. Gần như là không lãng mạn gì hết”.


Etienne bật cười trước biểu hiện của cô sau đó đề nghị “Ờ, có lẽ nếu chúng ta uống cạn nó trong những chiếc ly uống kiểu champagne”.
Rachel cong mày, và họ cười với nhau. Sau đó Etienne lắc đầu và họ đồng thanh nói “Không được đâu”.


“À, đúng rồi. Đoán là để gây ấn tượng với em bằng bản tính lãng mạn tự nhiên của anh là câu hỏi ngoài đề,” anh nói thản nhiên. Đẩy những trái dâu và cái giỏ qua một bên, anh nói thêm vào “Đoán là năng lực ȶìиɦ ɖu͙ƈ của anh sẽ đủ rồi”. Rachel phá ra cười.


Etienne hạ xuống nằm phía trên cô và phủ lấy khuôn miệng mở rộng của cô bằng miệng của mình. Nụ cười của cô nhanh chóng chuyển thành tiếng rên rỉ thoả mãn. Sau đó Rachel chuyển động, và cô xoay sở để quay lưng anh lên. Chỉ có một lý do để cô làm điều đó vì cô muốn làm anh ngạc nhiên. Không tự nguyện từ bỏ lợi thế, cô nhanh chóng leo lên trên anh. Chống tay lên ngực anh, cô cười toe toét khi nhìn xuống phản ứng giật mình của anh “Anh không có vấn đề gì khi em ở trên, đúng không?”


Bất ngờ dần dần nhường chỗ cho niềm đam mê. Anh lắc đầu “Nhưng giờ em đã ở đó rồi. Em dự định làm gì đây?”
Rachel xem xét sau đó đề nghị “Cưỡi anh giống như chú ngựa non hoang dã?”


Mắt Etienne mở to hoài nghi. Phát ra tiếng hú đùa cợt, anh búng nhẹ lên lưng cô, chụp lấy tay cô và nâng chúng lên quá đầu, giữ chúng ở đó chỉ bằng một tay. Nhướng một bên mày nhìn cô một cách tinh quái anh nói “Anh nên mang một cái còng tay”.
“Còng tay?” Rachel kêu ré lên “nghe có vẻ lập dị”.


“Hmmm” Etienne hạ đầu xuống để chụp lấy đầu nhũ hoa của cô vào miệng, và ʍút̼ lấy nhẹ nhàng. Nghiêng đầu qua, anh nói với cô “trong một trăm năm nữa hay nhiều hơn, khi chúng ta chán kiểu ȶìиɦ ɖu͙ƈ thẳng tuột này, em sẽ đánh giá cao sự lập dị của anh”.


Rachel lắc đầu, buồn cười. Thở dài khi anh cúi đầu xuống ngực cô lần nữa, cô ngắm anh lướt qua đầu ngực mình với cái lưỡi sau đó cắn nhẹ vào nó. Cong người lên, rên rỉ, và quằn quại khi anh làm, đột nhiên những lời anh tràn ngập tâm trí cô. Trong 100 năm nữa hay hơn, khi chúng ta nhàm chán trò ȶìиɦ ɖu͙ƈ thẳng tuột, em sẽ đánh giá cao sự lập dị của anh.


Anh có ý đó thật sao? Có phải anh mong cô sẽ ở bên cạnh cuộc đời anh trong 100 năm không? Nhiều hơn cả một chuyện tình sao? Họ đã không ở cùng nhau lâu rồi, và cô biết còn quá sớm để hỏi ý định của anh – liệu đây có thực sự là thời điểm thích hợp trong ngày và vào lứa tuổi này – nhưng ý nghĩ quấn lấy cô. Họ tiến về nơi nào? Cô là cái gì đối với anh ngoài chuyện là người phụ nữ đã cứu cuộc đời anh và được anh cứu lại, người phụ nữ mà đã bị em họ anh lừa để anh ngủ cùng cô ấy.


“Anh làm gì sai sao?”
Rachel giật mình và bắt gặp ánh mắt bối rối của Etienne “Cái gì?”
“Tâm trí em đóng lại với anh” anh giải thích nhẹ nhàng “Điều đó có nghĩa là em không hứng thú. Anh đang làm cái gì đó sai. Là cái gì vậy?”


Rachel nặn ra một nụ cười và lắc đầu “Không có gì. Chỉ là em đang suy nghĩ”.


Trước khi anh có thể hỏi chuyện gì, cô nâng đầu lên và đòi hỏi đôi môi anh. Cô không muốn cho anh biết điều cô đang nghĩ. Nếu anh có ý định hay hy vọng về tương lai của họ, cô không muốn đặt anh vào điểm nhấn nơi mà anh cảm thấy anh phải được thông báo về chúng trước khi anh sẵn sàng. Và nếu anh không có bất kỳ ý định nào, thật sự cô thà không làm mất hứng bằng cách biết. Cuộc sống không có gì đảm bảo, thậm chí cả đối với ma cà rồng, dường như là vậy.


Họ ɭϊếʍƈ láp nhau và làʍ ȶìиɦ trên bãi biển đến tận quá nửa đêm, sau đó quyết định trở về nhà để ăn. Nhà Etienne, Rachel chỉnh lại khi cô nhặt cái khăn lên và cuộn nó lại. Etienne rửa bát và hai cái ly champagne ở sát bờ nước. Họ đã ăn dâu và từng giọt chocolate cuối cùng, Và đôi lúc sử dụng cơ thể nhau làm cái đĩa. Sau đó Etienne lôi ra chai champagne và hai cái ly. Rachel đã ngạc nhiên khi biết rượu sẽ ảnh hưởng đến cô như thế nào khi cô đã là ma cà rồng. Cô chưa bao giờ là người uống giỏi, hai ly đủ để hạ gục cô xuống bàn. Còn chưa nói đến, làʍ ȶìиɦ trên bãi biển là một công việc khát khô cổ, và cô đã uống cạn nửa chai Etienne mang ra mà không ảnh hưởng gì nhiều.


Etienne đã đặt mọi thứ vào trong giỏ xong, cầm nó lên sau đó duỗi thẳng ra và đưa tay ra “Để anh cầm cho”.
Rachel đưa cái khăn cho anh và nhìn anh đặt nó lên trên cái giỏ bên dưới cái tay cầm. Cô đặt tay mình lên tay anh khi anh chìa nó ra lần nữa, và họ bắt đầu rời bãi biển hướng về khu đậu xe.


Con đường thu hẹp lại và họ phải đi hàng một. Vì anh biết rõ con đường này hơn, Rachel bước phía sau Etienne, cho phép anh dẫn đầu. Họ đã đi được vài feet (feet là số nhiều, foot là số ít. 1foot = 0.305m, 2 feet = 610m) trên con đường mòn trong rừng thì anh dừng lại, quay sang một bên và thì thầm “Nhìn kìa”.


Rachel bước qua một bên và nhìn vào chỗ anh chỉ, sau đó hít lấy một hơi. Không gian ngập tràn những ngọn đèn chiếu sáng nho nhỏ
“chúng là cái gì vậy?”
“Đom đóm”


“Đom đóm?” cô hỏi với sự hoài nghi. Cô lắc đầu. Chúng không giống với thứ mà cô từng thấy trước đây, chúng sáng hơn rất nhiều, giống như những vì sao nhỏ xíu, thật đấy.Cô không tin những ánh sáng rực rỡ kia là côn trùng. Etienne rõ ràng nhận ra được sự ngờ vực của cô.


“Thị giác của em khác rồi,” anh giải thích. “Chúng sẽ khác hơn một chút so với trước khi biến đổi”.


“Oh” ánh nhìn của cô khoá chặt vào những ánh sáng bé nhỏ. Rachel rất say mê, cô hầu như không chú ý đến tay Etienne đang trượt xung quanh tay cô xiết lại. Anh kéo cô nhẹ nhàng qua một bên để dựa vào anh, sau đó hơn chỉ nhìn ngắm trong im lặng vài phút. Cuối cùng Rachel thở dài và nói “Thật đẹp”.


“Uh” Etienne đồng ý. Anh bóp tay cô và cúi xuống hôn lên trán cô.


Rachel ngước lên nhìn anh ngạc nhiên, nhưng anh đã nhìn trở lại những con đom đóm. Cô yên lặng ngắm anh, tự hỏi ý anh là gì. Anh đã hôn cô trong cuồng nhiệt, thậm chí đã làʍ ȶìиɦ với cô, nhưng nụ hôn này cảm giác khác. Nó là sự trìu mến, có lẽ thậm chí là âu yếm yêu thương. Đó là dấu hiệu đầu tiên mà có lẽ anh cảm thấy được điều gì đó ngoài khao khát dành cho cô, và cô nhận thấy bản thân ấp ủ trong lòng ý nghĩ đó. Cảm xúc của riêng cô giờ đây bối rối và hơi lẫn lộn., nhưng cô biết nó vượt lên trên những khao khát. Rachel thích Etienne Argeneau. Cô cũng tôn trọng và đang học cách tin tưởng anh. Cô đang bắt đầu nghĩ đến những điều có thể trở nên nghiêm túc, ít nhất về phần cô. Nhưng cô không chắc cảm xúc là gì về vấn đề này, và thật lạ, nó khiến cô căng thẳng.


“Chúng ta nên đi” Etienne thì thầm “Mặt trời sẽ sớm xuất hiện thôi, và anh thì không mang theo chút máu nào” Rachel gật đầu và thẳng người sau đó tụt lùi phía sau anh. Họ tiếp tục đi trên con đường mòn trong rừng. Lúc này cô thậm chí không cần phải cố gắng để giấu diếm rằng cô đang nhìn về phía sau của anh khi họ bước đi. Người đàn ông này có một thân hình thật tuyệt hảo.






Truyện liên quan