Chương 18
Rachel ngước nhìn lên và đông cứng người khi thấy Etienne đang đi qua khỏi đám đông và tiến về phía họ. Trong một lúc, hạnh phúc tràn ngập tim cô, nhưng sau đó sự lo lắng đã thay thế nó. Anh nhìn không vui lắm khi thấy họ. Thực tế là, anh nhìn khá khó chịu, cô nghĩ khi cô dõi theo anh đang đi chỉ còn hai bước nữa là đến bàn của họ và dừng lại đó để nhìn cô chằm chằm. Cô đang quyết định xem rằng anh đã biết anh mình phải từ bỏ gì và rằng anh căm ghét cô, khi đó bỗng nhiên anh rút cánh tay từ phía sau lưng và đưa ra một bó hoa hơi héo tàn cho cô. Rachel thất thần nhìn chằm chằm vào bó hoa ủ rũ trước khi với ra để nhận lấy nó một cách không chắc chắn. Sự ngập ngừng của cô rõ ràng là quá lâu, bởi vậy Etienne lập tức xin lỗi cô vì tình trạnh của bó hoa.
“Anh muốn tặng hoa cho em, nhưng không có một cửa hàng hoa nào mở cửa vào giờ này. Anh đã kiểm tr.a hết sáu cửa hàng tạp hóa bán đêm trước đó, và đây là cái được nhất —-“
“Nó rất đẹp,” Rachel cắt ngang. Dù nó có héo và ủ rũ, nhưng nó thật sự là rất đẹp với Rachel. Nó thể hiện sự hi vọng, và cô chấp nhận nó một cách vui vẻ, mỉm cười e thẹn khi cô đưa nó lên mặt và ngửi bó hoa đã được tặng- “nó có mùi xúc xích”
“Nó được giữ trong tủ lạnh của nhà hàng,” anh lẩm bẩm, nhìn xấu hổ.
Rachel cắn môi để khỏi phì cười, sau đó mỉm cười tươi tắn với anh. “Dạo này anh sao rồi?”
“Rất khốn khổ,” anh trả lời đơn giản. “Còn em?”
“Cũng vậy.” Họ chia sẻ nụ cười và cả hai đã bớt căng thẳng.
“Ah, vậy công việc của em tới đây là kết thúc,” Thomas tuyên bố và đứng dậy trước khi giải thích với Rachel. “Anh đã rất vui, nhưng anh chỉ là anh chàng giao hàng thôi, cô gái. Dì Marguerite nhờ anh làm thần tình yêu cho hai người và anh thích em, nên anh đã đồng ý.”
“Thần tình yêu hả?” Etienne hỏi với một cách châm chọc.
“Đúng vậy, anh có thể cười,” Thomas nói một cách thản nhiên. “Anh cứ tự nhiên. Nhưng lần này anh đừng làm hỏng chuyện với Rachel. Giới hạn của em là chỉ làm thần tình yêu một trăm năm một lần thôi.”
Di chuyển đến phía bên Rachel, anh cúi xuống để ôm cô và lẩm bẩm, “Chào mừng đến với gia đình.”
Rachel muốn hỏi ý anh là gì, nhưng Thomas đã nhanh bước đi không cho cô cơ hội. Cô nhìn anh biến mất trong đám đông, sau đó quay lại liếc nhìn Etienne khi anh đến ngồi chỗ của người em họ mới vừa bỏ trống.
“Anh nhớ em,” anh tuyên bố khi họ bắt gặp ánh mắt của nhau.
Rachel nhướng mày với lời tuyên bố này. Suy nghĩ “Anh ấy có thể đang lừa mình” xoẹt qua tâm trí cô, và Etienne cười ngượng ngùng.
“Anh đã nghe thấy,” anh nói một cách hài hước.
“Em tưởng rằng anh không thể đọc được suy nghĩ của em,” Rachel nói một cách nghi ngờ.
“Anh không thể,” anh đảm bảo với cô. “À, trừ lúc chúng ta thân mật. Tâm trí em mở ra cho anh.”
“Vậy làm sao anh biết—?”
“Thật ra em đã phóng ra ý nghĩ đó đến anh.”
“Em thực sự đã làm à?” cô hỏi.
“Đúng vậy. Nó chỉ là vô tình thôi, nhưng nếu luyện tập em sẽ có thể điều khiển nó theo ý mình.”
“Thật sao? Anh có thể dạy cho em làm sao không?”
Anh im lặng một lúc, sau đó nói, “Anh có ý này hay hơn. Anh sẽ chuyển một suy nghĩ đến em và em cố gắng để đọc nó.”
“Ok,” cô đồng ý, sau đó nghiêng đầu hỏi. “Em làm nó như thế nào?”
“Chỉ cần mở tâm trí của em ra cho anh và anh sẽ làm phần còn lại,” anh bảo cô, sau đó im lặng, mắt anh nheo lại với sự tập trung. Một lúc trông qua trước khi Rachel có thể nghe được suy nghĩ của anh rõ ràng như là anh đang nói chuyện bên lỗ tai của cô vậy.
Anh rất nhớ em. Anh nhức nhối vì em. Cuộc sống của anh đã đánh mất đi một điều rất quan trọng khi em không có ở đó. Anh muốn em trở về bên anh, cuộc sống của anh, nhà anh, và chiếc giường của anh. Anh muốn thức dậy vào mỗi tối có em ở bên. Anh yêu em, Rachel.
Rachel nhìn anh chằm chằm, gần như không thể tin được những gì cô đã nghe. “Vậy tại sao anh không gọi cho em? Nếu hôm nay Thomas không mang em tới đây—-”
“Anh sẽ tìm một nơi khác và một cách khác để tiếp cận em,” anh quả quyết một cách trang trọng. “Anh chỉ muốn hoàn thành xong phần game trước hạn chót, sau đó anh có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào em.”
Rachel nghĩ rằng lý do đó có phần không thỏa đáng. Anh muốn làm xong công việc của mình trước? Cô được đặt sau công việc, sau trò chơi điện tử? Ah, đó thật là niềm vinh hạnh.
“Chắc là em giận lắm,” anh nói ngượng ngùng. “Em đang chuyển tải những suy nghĩ của em rõ ràng như tiếng chuông nhà thờ.”
Khi cô đã không mỉm cười hay phản ứng để giải thoát anh, anh thở dài và nói, “Chúng ta có thể đi đến chỗ nào đó yên tĩnh hơn.”
Rachel gật đầu trang trọng, húp ngụm cuối cùng đồ uống của cô. Cả hai đều im lặng khi họ đi ra khỏi Night Club và đi đến xe của anh. Cô không phản đối khi anh mở cửa xe cho cô vào và cũng không hỏi anh họ sẽ đi đâu. Cô cũng không quá bất ngờ khi anh lái xe về nhà anh. Đó là nơi mà hầu hết mối quan hệ của họ đã xảy ra. Nó dường như là nơi hợp lý nhất để giải quyết vấn đề.
Rachel đi theo anh vào trong và đến phòng sách ở tầng chính. Cô cảm thấy yên bình khi bước vào căn phòng. Họ đã cùng nhau trải qua một vài buổi tối yên tĩnh trong căn phòng này, đơn giản là cùng nhau đọc sách.
“Được rồi,” Etienne nói khi họ ngồi trên ghế sofa và anh choàng cánh tay của mình qua cô kéo cô về phía ngực anh. “Không phải là vì công việc. Anh chỉ lấy nó làm lý do.”
Cô không quá ngạc nhiên về lời thú nhận nhưng vẫn giữ im lặng và bất ngờ khi anh nói thêm, “Anh đã sợ.”
Lúc này điều đó thật sự làm cô bất ngờ, Rachel ngồi lên và quay lại để nhìn vào anh. “Sợ điều gì?”
“Sợ sẽ bị tổn thương, Rachel,” anh nói một cách nhẹ nhàng. “Anh chưa bao giờ nghĩ mình là kẻ hèn nhát, nhưng việc này hoàn toàn là một trải nghiệm mới đối với anh. Anh chưa bao giờ gặp một người phụ nữ mà anh không thể đọc được suy nghĩ của cô ấy. Đây là một kinh nghiệm mới và nó rất không thoải mái. Ngay từ ban đầu anh đã cảm thấy mình thật dễ bị tổn thương. Và cũng rất bối rối, anh nghĩ là vậy. Em nên nhớ rằng. Anh đã xoay sở để sống 300 năm mà không bị rơi vào lưới tình. Những cảm xúc mà em mang đến cho anh làm anh rất ngạc nhiên.”
“Em cũng rất ngạc nhiên,” Rachel thừa nhận một cách trầm lặng và siết mình trong cái ôm của anh. “Sợ sẽ bị tổn thương. Thật ra, em sợ anh sẽ nhận ra rằng anh đã phải từ bỏ thứ gì để cứu sống em và anh sẽ ghét em, điều đó—-”
“Không bao giờ,” anh cắt ngang, ôm cô chặt hơn. “Anh biết mình đang làm gì ngay từ lúc đầu. Anh đã bị em thu hút ngay từ ban đầu, ngay cả khi em bị bệnh và xanh xao và nhìn như chuẩn bị ngất.” Khi cô ngước nhìn anh, anh mỉm cười làm dáng vẻ anh trông rất mềm mại. Sau đó anh nâng cằm cô lên và nói, “Rachel, anh không thể tưởng tượng được phải trải qua cuộc sống này với bất kỳ ai ngoại trừ em. Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống này nếu thiếu em. Em đã nắm giữ trái tim anh mất rồi, và anh nghĩ rằng anh có thể đã thúc ép em và rằng em có thể cần thêm thời gian để xem xét lại chuyện đó, nhưng—”
“Em không cần thêm thời gian, Etienne,” cô cắt ngang nhẹ nhàng. “ Em biết mọi thứ xảy ra quá nhanh, nhưng anh là người đàn ông mà em muốn cho cả đời mình. Nếu em có thời gian để tưởng tượng hình dáng người đàn ông mà mình sẽ yêu và tính cách của người ấy, thì anh sẽ là người trong mộng của em. Em yêu anh,” cô nói đơn giản, và mỉm cười khi anh thở phào.
“Vậy lấy anh nhé,” anh thốt lên.
“Vâng,” Rachel nói ngay lập tức, nhưng anh lại lắc lắc đầu.
“Em cần phải suy nghĩ về việc này, Rachel. Đây không phải là chuyện của 25 hay 50 năm mà anh muốn ở em. Hôn nhân của những người như chúng ta- ít nhất là trong gia đình anh- là cả cuộc đời. Và cuộc đời của chúng ta có thể sẽ rất dài.”
“Em hi vọng rằng nó sẽ là vĩnh cửu,” cô nói một cách trang trọng. “Em yêu anh, Etienne. Em sẽ ở bên anh vĩnh viễn. Anh cũng nắm giữ trái tim của em.”
Một nụ cười chậm rãi nở rộng trên khuôn mặt của anh. “Cám ơn, anh sẽ bảo vệ trái tim của em mọi ngày trong cuộc sống của anh.” Những lời này trở thành tiếng thì thầm trước khi anh cúi xuống và đặt lên môi cô một nụ hôn.
Rachel thở dài nhẹ nhõm vào miệng anh khi môi cô mở ra. Nụ hôn của anh làm cô có cảm giác như mình được trở về nhà mà cô đã phải rời xa trong thời gian rất dài. Chạm vào chiếc lưỡi đang xâm chiếm của anh, cô vặn vẹo nơi cô ngồi và để tay mình trượt trên ngực anh. Cô để một tay của mình vòng quanh cổ anh và luồn vào mái tóc óng mượt của anh. Với những ngón tay kia cô nắm lấy phần ngực của chiếc áo sơ mi và kéo anh gần lại phía mình. Cô để cơ thể mình quấn vào anh theo bản năng và dục vọng đột nhiên tràn đến khắp người cô, làm cho cô đói lả và táo bạo. Cô muốn anh ở phía dưới cô, trên cô và trong cô cùng một lúc. Cô muốn kết hợp với anh và cảm nhận được cơ thể anh đang lấp đầy cô. Cô muốn ôm anh và được ôm ấp như lúc này mãi mãi.
Và em sẽ được như em muốn. Lời nói thì thầm trong tâm trí cô, một thông điệp mà anh đã gửi cho cô làm cô cười khúc khích trong cuống họng. Nhưng sự thích thú buồn cười của cô tắt ngấm và tiếng cười khúc khích nhường chỗ cho tiếng rên khe khẽ khi tay anh đã tìm thấy ngực cô qua tấm vải mỏng manh của chiếc áo kiểu. Mọi thứ đột nhiên trở nên khá nghiêm trọng.
Rachel để người mình ngã ra phía sau trên ghế sofa, kéo mạnh hơn chiếc áo của anh và khi làm như thế cô buộc anh phải theo mình ngã người xuống trên ghế. Etienne di chuyển và cúi xuống phía trên cô, môi anh và tay anh đòi hỏi nhiều hơn. Chỉ trong khoảnh khắc, chiếc áo kiểu trắng của Rachel đã bị mở ra và chiếc móc ở mặt trước của chiếc áo ngực đã được tháo ra. Cô rùng mình thích thú và cong người lại phía dưới anh khi anh đẩy chiếc áo ngực bằng lụa qua một bên, làm lộ ra mảng ngực trần của cô. Khi anh cúi xuống để hôn lên nó, cô siết chặt hai tay vào đùi của anh và kéo anh lại gần, sau đó cô đột nhiên vùng ra khỏi cái ôm của anh và đẩy anh ra.
Vẻ mặt bất ngờ của anh khi anh bị đẩy ra xa cô thật tức cười, nhưng Rachel quá bận bịu để tháo những nút áo của anh để chú ý đến chuyện đó. Cô nhanh chóng mở chúng ra đến lúc áo anh đã mở hẳn ra khi anh cúi người phía trên cô. Rachel yêu thích khuôn ngực của anh, sự rắn rỏi, mạnh mẽ. Cô dừng lại khi bàn tay chạm đến nụ hoa của anh và nắm bắt chúng bằng ngón tay cái và tay trỏ của mình, cô thích thú chơi đùa với chúng.
Etienne rên nhẹ khi được vuốt ve, sau đó anh hạ thấp người xuống và lần nữa chiếm giữ lấy môi cô. Sự cuồng nhiệt nổ tung giữa hai người, nóng bỏng và không thể dừng lại được nữa, và thời gian cho sự thám hiểm đã kết thúc. Nó có cảm giác như hai người đã xa nhau rất lâu rồi và sự đòi hỏi giữa họ là không thể chối từ. Nó như khêu lên ngọn lửa cháy âm ỉ, giờ bùng cháy một cách mạnh mẽ và mãnh liệt. Những nụ hôn họ trao nhau đã bắt đầu trở nên mạnh bạo, và cô cào ngón tay mình trên lưng anh khi tay anh vuốt ve khắp người cô, sau đó nắm chặt cánh tay của anh và cong người phía bên dưới anh khi tay anh luồn vào giữa hai chân cô để ép chặt lên chiếc váy bằng da của cô.
“Em cần anh,” cô thở gấp. Nó là một lời đòi hỏi hơn là sự cầu xin, và được phối hợp với một tay của Rachel với đến để kéo cái khóa quần jean anh xuống.
Etienne phản ứng ngay lập tức. Anh hơi nâng người mình lên để quỳ giữa hai chân cô trên ghế sofa, kéo chiếc váy của cô lên một vài inch cần thiết, nắm lấy chiếc qυầи ɭót của cô, thay vì kéo nó xuống, anh đơn giản kéo đứt phần bên hông bằng lụa mỏng manh và ném nó đi làm nó như trôi lềnh bềnh trên sàn nhà. Anh đang cởi chiếc quần jean của mình ra khi anh cúi xuống phía trên cô, sau đó luồn một tay xuống dưới mông cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên, và đẩy mạnh vào trong cô khi cô quấn chặt chân mình quanh hông anh.
Rachel rên rỉ thỏa mãn khi anh vào trong cô, cơ thể cô chào đón và ôm giữ anh thật chặt khi anh rên rỉ bên tai cô. Sau đó anh bắt đầu di chuyển, cả hai cùng bị cuốn đi trong khoảnh khắc; cố gắng, gần như đấu tranh cho sự giải phóng mà họ cần lúc này. Etienne muốn Rachel sẽ tìm lên đỉnh trước, thời điểm mà cô thét lên và ôm chặt lấy anh, anh nói, “Ơn Chúa” qua hàm răng nghiến chặt và cũng để mình giải phóng trong cô. Sau đó anh ngã gục trên cô và cả hai cùng nằm thở hổn hển.
Etienne là người đầu tiên nhúc nhích. Nở một nụ cười ngượng ngập, nhưng vẫn hổn hển, anh di chuyển trên chiếc ghế sofa để mình nằm dựa lưng trên ghế và cô lúc này thì nằm xiên xẹo phía trên anh, ủ rũ như một con búp bê tả tơi.
“Uhm, đó là…” Giọng anh khàn khàn và anh bỏ lỡ lời nói giữa chừng.
“Hmm..” Rachel lẩm bẩm, sau đó ngước đầu lên cười khúc khích nhìn anh một cách lười biếng. “Anh muốn làm lần nữa không?”
Phì cười, anh choàng tay vòng quanh cô và ôm cô thật chặt. “Anh đương nhiên là thích làm chuyện này, em đã sẵn sàng chưa?”
“Vâng, em—“ Cô đột ngột dừng lại và ngước đầu lên nhìn anh lần nữa, cô tròn mắt.
“Chuyện gì?” Anh hỏi lo lắng.
“Em đã không bị ngất,” cô nói một cách hài hước. “Đây là lần đầu tiên em không bị ngất.”
“Vậy chắc chắc là anh đã không làm đúng rồi,” Etienne nghĩ vậy và ngồi dậy buộc cô cũng phải ngồi lên theo với anh.
“Ồ, nhưng em…e…vẫn thích nó như những lần trước,” Rachel nói, nhận ra rằng mình đang đỏ mặt nhưng không thể dừng lại được. “Có thể em muốn nhiều hơn. Lúc nãy cũng rất nóng bỏng mà.”
“Phải vậy không?” Anh cười khúc khích thay vì tự mãn, sau đó nâng cô lên trong vòng tay mình và đứng dậy để bế cô đi qua khỏi phòng sách.
Rachel lắc đầu vì tự ái đàn ông của anh và để đầu mình lên ngực của anh khi anh mang cô ra đến hành lang. Khi họ đang nửa đường lên tầng hai trên cầu thang, Etienne đột nhiên hỏi, “ Em đã uống gì ở Club?”
“Cái gì đó bền bỉ,” Rachel lẩm bẩm, nghịch ngợm lọn tóc phía gáy anh.
“Ah.” Etienne gật đầu.
“Ah cái gì?” Rachel hỏi và ngước đầu lên khỏi vai anh để nhìn anh một cách tò mò.
“Tối nay em sẽ không bị ngất đâu,” anh thông báo cô với một sự buồn cười.
“Hả?”
“Hmm.” Anh cười khoái trá. “Thật ra là Thomas đã sắp xếp chuyện này. Do đó tối nay anh phải làm việc cật lực rồi.”
“Thật hả?” Cô hỏi với sự thích thú khi anh mang cô đến phòng ngủ. “Em nghĩ là em rất thích người em họ này của anh.”
“Vào lúc này thì anh cũng vậy,” anh nói và cười lớn. Anh đá cánh cửa phòng ngủ đóng lại phía sau họ.
KẾT
Marguerite trao một nụ cười hết cỡ cho thư ký của Bastien khi bà đi ngang qua bàn của cô và oai vệ đi vào văn phòng của anh mà không bị cản trở. “Mẹ nhận được bưu thiếp từ Etienne và Rachel. Tụi nó đang có một kỳ trăng mật tuyệt vời tại Hawaii”
Đứa con trai nghiêm nghị của bà liếc nhìn lên từ bản báo cáo mà anh đang đọc để nhìn bà với sự cam chịu khi bà đi qua căn phòng rộng hướng về anh. “Phải vậy không?”
“Đúng vậy”. Bà khom người để đặt một nụ hôn trìu mến lên trán anh và đưa những bưu thiếp liên quan.Trong khi anh đọc, Marguerite đi vòng qua bàn anh và thả người vào cái ghế đặt ở trước bàn.
“Con không biết tại sao chúng lại chọn Hawaii,” Bastien nói với một nụ cười nhăn nhó.Anh đã đọc xong những tấm bưu thiếp. Đứng lên, anh nghiêng người trên cái bàn lớn để trả nó lại.
“Những cơn gió dịu mát và những bãi biển sáng trăng.” Marguerite lấy lại bưu thiếp và nhét vào trong túi xách của mình. “Ngoài ra,Rachel lên kế hoạch du lịch ở đó trước khi nó bị biến đổi. Nó chưa bao giờ đến đó.”
“Và Etienne muốn làm vui lòng cô ấy,” Bastien kết thúc khi anh đã ngồi lại vào ghế của mình. “Họ sẽ hạnh phúc”
Marguerite nghe thấy dấu hiệu của sự khao khát trong giọng nói và nhìn anh suy đoán. Đã hơn 400 tuổi, Bastien là đứa con trai lớn thứ hai của bà. Anh cũng là người nghiêm túc nhất. Có đôi khi quá nghiêm túc. Anh luôn như vậy.Thậm chí khi còn là một cậu con trai anh đã có nhiều trách nhiệm đối với bốn đứa con của bà. Điều không quá ngạc nhiên đối với bất cứ ai khi anh tiếp quản với tư cách là chủ gia đình sau cái ch.ết của Claude.
Lucern có thể lãnh nhiệm vụ này nhưng sẽ ghét nó trong từng phút một. Bastien ưa thích những thách thức và thích thú giải quyết những vấn đề và giúp đỡ mọi người. Anh là một người đàn ông tốt.Anh cần một phụ nữ tốt.
“Tại sao mẹ lại nhìn con như vậy ?”
Câu hỏi cảnh giác của anh làm Marguerite dịu lại và nhún vai. “Mẹ chỉ nghĩ rằng có lẽ nó đang truyền nhiễm. Hiện giờ Lissianna và Etienne cả hai đều đã kết hôn và ổn định. Mẹ có hy vọng lớn cho Lucern và Kate bé nhỏ của nó…nếu chúng không giết nhau tại hội nghị mà cô ấy đã kéo nó đến. Có lẽ con cũng sẽ tìm thấy một ai đó sớm thôi.”
Bastien rơi vào im lặng khi anh nghĩ về Lucern và Kate.
Anh trai lớn của anh đã xoay xở để không bị lừa tham dự vào cuộc hội nghị cường điệu với biên tập của anh. Anh không muốn đi, nhưng Kate là người rất có sức thuyết phục và ngay khi cô hợp tác với mẹ của họ. Lucern không chống lại được số phận.
Mặt khác, Bastien nghĩ, có lẽ anh mình chưa bao giờ có cơ hội để phản đối lại Kate, dù có hay không có sự giúp đỡ của mẹ họ. Thấy cả hai người họ tại đám cưới của Etienne và Rachel, Bastien không nghi ngờ gì hi vọng của mẹ anh cho cặp đôi này đã để đúng chỗ. Lucern đang yêu. Dù anh ấy biết hay không biết, người đàn ông này đã tìm thấy bạn đời của mình. Bastien hi vọng vì lợi ích của anh ấy, anh ấy sẽ không làm rối tung mọi thứ.
Cái nhìn của anh cuốn về phía mẹ mình, người đang nhìn anh với sự thích thú. Biết là bà có thể đọc được những suy nghĩ của mình, anh không lo lắng phủ nhận mong muốn dành cho được người bạn đời của riêng mình. Anh muốn một người vợ sẽ luôn bên anh để đối mặt với những thử thách của cuộc sống. Nhưng anh đã sống hơn 400 năm và gặp duy nhất một người phụ nữ mà anh nghĩ anh có thể yêu trong lúc đó. Không may là, cô đã phản ứng không tốt đối với việc anh là cái gì và từ chối dứt khoát để tham gia với anh. Mặc dù vậy, Bastien không bao giờ ngừng yêu cô. Anh đã dõi theo xuyên suốt cuộc đời ngắn ngủi của cô, thường ở khoảng cách xa. Anh đã nhìn thấy cô trưởng thành và già đi, yêu một người khác, có những đứa trẻ, sau đó là bà của những đứa trẻ, và cuối cùng là anh đã phải bất lực nhìn cô ra đi vĩnh viễn.
Đó là những năm tháng đau khổ nhất của cuộc đời anh. Chúng dạy anh rằng, nhờ vào việc anh là gì, anh sẽ luôn là đứa trẻ đứng bên cạnh hàng rào một mình, nhìn tất cả những đứa trẻ khác cười và vui vẻ tại buổi tiệc diễn ra ở phía bên kia.
Nhận ra rằng mẹ vẫn đang theo dõi mình, anh nhún vai và nhìn vào bản báo cáo. Anh nói đơn giản, “Đối với một số người, họ đã được định đoạt là sẽ không tìm được tình yêu và có thể giữ nó.”
“Hừm”.Bà im lặng trong chốc lát, sau đó quyết định rõ ràng nên thay đổi chủ đề. “Ồ, nhân tiện, Bastien, bác sĩ Bobby muốn nói chuyện với những thành viên của gia đình mình và do Etienne và Rachel đang trong kì trăng mật, Lissianna và Gregory đang nghỉ phép ở Châu âu, và Lucern thì ở hội nghị những nhà văn, chỉ duy nhất một người có thể là con. Mẹ có thể nói là con sẽ đến không ?”
“Hừm? Sao ạ?”Anh liếc nhìn lên với sự bối rối. “Bác sĩ Bobby là ai?”
“Bác sĩ trị liệu của mẹ, con yêu”
“Bác sĩ trị liệu”, anh lặp lại với sự sửng sốt. Sự cảnh giác đập nhẹ xuyên qua anh. “Mẹ đang gặp bác sĩ trị liệu ?”
“Đúng, con yêu. Nó là mốt bây giờ. Ngoài ra, Gregory đã rất có ích với chứng ám ảnh của Lissianna, mẹ nghĩ là cũng sẽ tốt nếu mẹ được vài lời khuyên nhỏ cho bản thân.”
“Tại sao ? Mẹ không có bất cứ nỗi ám ảnh nào.”
“Không. Nhưng mẹ có một vài vấn đề- một điều đặc biệt mà mẹ muốn tâm sự.”
Bà không muốn nhìn thấy cái nhìn chằm chằm của anh. Bastien không thể không lấy làm lạ. “Và bác sĩ trị liệu này muốn nói chuyện với những thành viên của gia đình mình ? Tại sao ?”
Marguerite nhún vai. “Mẹ không chắc. Bác sĩ Bobby chỉ đề cập muốn nói chuyện với các thành viên trong gia đình. Con sẽ đi, phải không?”
Bastien cau mày, nhưng cuối cùng gật đầu đồng ý. Dường như là một ý tưởng tốt để phát hiện ra những vấn đề mà mẹ anh đang đối mặt và bao nhiều phần về cuộc sống của họ-không nói đến họ là gì – mà bà tiết lộ với bác sĩ Bobby.
“Tốt. Vậy mẹ sẽ để con làm việc của mình.” Marguerite cười rạng rỡ với anh và đứng dậy rời đi.
Bastien bắt đầu thư giãn nhưng sau đó cứng lại khi bà thêm vào “Đừng lo lắng, con trai. Sẽ có một người phụ nữ ở đâu đó ngoài kia dành cho con .Và mẹ dự định giúp con tìm ra cô ấy.”
Anh há hốc miệng trong sự kinh khủng khi cánh cửa đóng lại phía sau bà. Những từ này thật đáng ngờ và nghe có vẻ như hăm dọa.