Chương 11

“Heath, anh đang làm gì vậy ?” Lucy dừng khựng lại giữa phòng ngủ. Nàng phải đi kiểm tr.a chàng ngay khi nàng về đến nhà. Thật kinh ngạc khi nhìn thấy chàng ra khỏi giường và hầu như đã ăn mặc đầy đủ lần đầu tiên trong mấy tuần. Chàng quay sang nhìn nàng và cài mấy cúc áo, ném một cái nhìn châm biếm về phía nàng.


“Trông có vẻ như anh đang mặc quần áo vào, không phải vậy sao?”
“Anh không có việc để ra khỏi giường.”


“Anh đã ở trên giường hai tuần nay rồi. Anh phải nuốt những chai thuốc bổ, ngủ quá mười bốn tiếng một ngày và ăn từng thìa đầy trong phòng bệnh được đặt trước mặt anh. Anh nghĩ anh đáng được hưởng ít giờ bên ngoài cái giường


Mắt họ giao nhau, ánh nhìn của chàng với quyết tâm điềm tĩnh, nàng dịu lại với sự khẩn cầu thận trọng. Lucy thấy rằng chẳng có tý rầy la, cầu xin hay thuyết phục nào sẽ có hiệu quả với chàng, và nàng giơ tay trong một cử chỉ bất lực.
“Anh luôn chọn lựa để thử giới hạn của anh. Nhưng lúc này quá sớm…”


“Lúc này sự lựa chọn không phải là của anh. Anh không thể chơi không hợp lệ được nữa. Có vài vấn đề ở tòa soạn.”
“Redmond có thể lo được…”


“Damon đã đến thăm ngày hôm qua trong khi em ở buổi họp câu lạc bộ. Cậu ta có một vài điều khó khăn gần đây….” Miệng Heath cong lên với sự tự căm ghét bản thân khi chàng thêm vào, “chủ yếu là vì cậu ta phải kéo sức nặng của anh cũng như của cậu ta vậy. Cậu ta sẽ lại ở đây ngày hôm nay, cho một vài gợi ý cậu ta nên làm một số việc như thế nào cho đến khi anh trở lại.”


available on google playdownload on app store


“Em không biết anh ấy đã đến chơi ngày hôm qua,” nàng nói, bỗng nhiên cảm thấy chua xót của việc bị loại trừ.


“Em không phải biết,” Heath nói nhẹ nhàng. Nàng hít một hơi ngắn nhẹ nhàng. “Ồ.” Nàng nói, và cười run rẩy, cố gắng để che đi nhát đâm làm tổn thương do lời nói của chàng gây ra. “Ý anh là nó là công việc của anh. Em không có ý nâng cao…nhưng anh phải thấy như thể em đã cố gắng giữ anh bên dưới bàn tay em vậy.”


“Anh không hề nói điều đó.


Nhưng cả hai bọn họ đều biết nó là sự thực. Từ từ Lucy đi tới bàn trang điểm và ngồi xuống với việc giả bộ giữ thẳng mái tóc mình. Đôi lông mày của nàng nhíu lại gần nhau bởi nếp nhăn hình thành giữa chúng. Chàng chắc phải gần như phát cuồng với sự thiếu tự do và riêng tư. Nhưng nàng có thể làm bất cứ điều gì khác trong mấy tuần qua chứ? Nàng có thể giữ bản thân khỏi việc làm phiền, lo lắng, rầy rà không? Chỉ trong trường hợp nàng yêu chàng ít hơn mà thôi. Nàng gần như mất chàng và điều đó khiến nàng sợ khi bỏ chàng một mình rất lâu. Nó khiến nàng muốn vơ lấy mỗi phút nàng có với chàng, biết mọi ý nghĩ của chàng, giữ rịt toàn bộ chàng cho chính mình. Không chế ngự, một ngày nào đó sự sở hữu của nàng có lẽ sẽ biến nàng thành một người đanh đá ghen tuông. Nàng phải để chàng ra khỏi phòng hoặc có nguy cơ khiến chàng rời xa nàng mất.


Heath đã từng nói với nàng rằng những yêu cầu của nàng sẽ khiến một vài người quá sức xử lý. Nàng yêu một cách mạnh mẽ. Nàng thiếu thốn một cách mạnh mẽ. Lucy không thể phủ nhận rằng đó là khoảng thời gian dài trước khi nàng cảm thấy đủ an toàn để được thoải mái với mối quan hệ của bọn họ như nó vốn có. Bản năng của nàng là khiến với mỗi cơ hội nàng phải củng cố để nắm chặt Heath, không ngừng tìm mọi cách để tăng sức nặng ràng buộc giữa họ, trong khi nàng nên đơn thuần thư giãn và cho phép chàng cái tự do mà chàng cần.


Nàng quay lại nhìn Heath, buộc mình mỉm cười khẽ.
“Em có nên đặt một chỗ khác để ăn tối không?’
Chàng đáp lại nụ cười của nàng, dù nó không tới từ mắt chàng.
“Hãy làm vậy đi.”


Sau khi chàng rời khỏi phòng, Lucy tiếp tục nhìn chằm chằm vào chỗ chàng đã đứng. Heath Rayne, ông trùm tờ báo vùng Đông Bắc, nhìn và nghe có vẻ rất khác với người đàn ông mà nàng đã kết hôn. Giờ chàng ít vui tươi, khi có quyền lực hơn. Cái không khí vô tư đã được thay thế bởi một ánh hào quang đáng gờm của quyền lực và trách nhiệm. Thậm chí cả cái ánh vàng trên mái tóc của chàng cũng thẫm lại trong những tháng mùa đông thành màu tro, khiến chàng trông già hơn so với tuổi 27 của mình. Không khí bí ẩn xung quanh chàng được tăng cường. Chàng hấp dẫn hơn, khó hiểu hơn và cả khó tiếp cận hơn bao giờ hết.


Lucy thở dài trong sự thất vọng, thừa nhận là lần đầu tiên có sự khác biệt ở chàng cả từ trong ra đến ngoài và nàng sẽ phải bắt đầu chấp nhận. Tại sao chẳng ai nói với nàng về việc đàn ông lại thay đổi sau khi đã tán tỉnh xong và hôn nhân bắt đầu chứ?


Nàng đã hy vọng rằng Heath sẽ thích được nuông chiều và nâng niu trong khi chàng hồi phục khỏi cơn bệnh. Thực tế là giả định của nàng hoàn toàn sai phục vụ để chứng minh một lần nữa là nàng chẳng hiểu tý gì về chàng cả. Chàng hầu như không để nàng chiều chuộng và chia sẻ cùng. Có lúc nàng phải chạm vào chàng hoặc đặt một nụ hôn lên má chàng chỉ để trấn an bản thân mình rằng chàng rất ổn, chỉ là bề ngoài chàng không phản ứng với những cử chỉ tình cảm của nàng mà thôi.


Cho đến lúc này, xanh xao, trầm lặng và đè nén, chàng đã chấp nhận sự giam cầm của chàng là chiếc giường với điều ngạc nhiên là thiếu đi việc tranh cãi.


Đáp lại những câu hỏi riêng của Lucy, Bác sĩ Evans đã nói rằng hành vi của Heath chẳng có gì bất bình thường cả, và rằng nó sẽ khiến chàng mất vài tuần để hồi phục sức khỏe mà chàng đã có trước khi bị ốm. Tuy nhiên, Lucy cảm thấy chắc chắn là những thay đổi nàng nhìn thấy ở Heath, tâm trạng khó hiểu của chàng, sự im lặng bất thường của chàng, chỉ là một phần kết quả của tình trạng thể chất mà thôi. Nguyên nhân khác là cái gì đó đáng lo ngại hơn nhiều. Nó dường như là chàng đã có một vài sự sáng tỏ trong suốt cuộc vật lộn của chàng với cơn sốt, một vài sự tự nhận thức đã làm phiền chàng một cách thái quá.


Chàng không nói về nó với nàng. Thực sự thì chàng có vẻ đôi khi đề phòng chống lại khả năng đề cập đến nó.


Raine. Mặc dù họ chưa bao giờ từng nhắc đến tên cô ta hay tên ai khác thì cái tên của cô ta cũng đang lủng lẳng trong sự lặng im giữa họ, ngăn trở việc trao đổi thoải mái mà bọn họ đã từng chia sẻ với nhau. Lucy không biết liệu Heath có nhớ bất cứ điều gì về tình trạng mê sảng mà chàng đã bị mắc kẹt trong đó rất lâu hay không. Chàng có biết là chàng đã nhắc đến Raine rất nhiều hay không? Thậm chí chàng có ngờ đó là chính chàng không?


Những nghi hoặc đó cản trở Lucy không được xoa dịu bởi sự thiếu minh bạch của chàng trong việc quan tâm tới nàng. Họ ở mỗi phòng riêng, ngủ trên giường riêng mỗi tối và suốt khoảng thời gian dài đó khi họ có thể trở lại thói quen cũ là ngủ chung với nhau, Heath không hề tỏ dấu hiệu là chàng muốn có một thay đổi trong thỏa thuận hiện tại. Tất cả những kế hoạch đang hình thành nửa vời trong đầu Lucy đã tình cờ quay trở lại thành sự đè nén và phòng ngủ đã khỏa lấp đi những ngày đã qua đó. Nàng đã để nó đi quá xa; giờ đây nó sẽ thật khó khăn và vụng về trong việc đưa Heath quay trở lại giường của chàng. Có thật sự cần thiết cho nàng phải dụ dỗ theo cách của nàng vào cái vị trí mà đã luôn đúng là của nàng hay không? Chắc chắn không phải làm vậy. Nhưng tại sao, sau đó, nàng lại sợ hãi nửa vời là nàng sẽ bị từ chối chứ? Nàng không chắc chắn lắm. Đó là kiểu của kẻ hèn nhát, phải đợi cho đến khi chàng đề cập đến điều gì đó về việc lại muốn nàng, chỉ là sự tự tin của nàng bị bầm dập và nàng không muốn nguy cơ thiệt hại lớn hơn mà thôi.


Damon thường xuyên đến thăm nhà để tham khảo ý kiến của Heath về tờ Examiner. Nếu anh ta nhận thấy có điều gì đó không đúng giữa Lucy và Heath thì anh ta cũng chẳng nói một lời. Mối bận tâm của anh ta là tờ báo và hiện tại được ưu tiên hơn tất cả các thứ khác. Không có Heath giữ bọn họ thẳng hướng và thúc đẩy thì những nhân viên của tờ báo có xu hướng ngang bướng và ít cẩn thận với công việc của bọn họ. Damon là một quản lý khó tính và thiếu kiên nhẫn với điểm yếu của kẻ khác. Anh ta mặc nhiên thừa nhận là anh ta không có sự kiên nhẫn của Heath, cũng không có khả năng đối địch với những phóng viên trong mỗi bài viết khác nhau để rút ra được những nỗ lực đỉnh nhất của họ.


Điều cứu cánh tuyệt vời nhất là mọi người chào đón Heath quay trở lại văn phòng của tờ Examiner. Khi những bước chân quen thuộc của chàng vang lên trên nền của phòng biên tập, có một điệp khúc những lời chào mừng và trận mưa các câu hỏi, cái đã khiến chàng đẩy lùi đi với hai tay nâng lên và nụ cười tự tin quen thuộc.


“Trong văn phòng tôi. Tôi sẽ nói với các bạn lần lượt từng người một. Bắt đầu với chữ cái A cho đến chữ cái Z…. có nghĩa là, nếu bất kỳ ai ở đây đã học và biết bảng chữ cái.”
Damon rướn đôi mày đen khi Heath vượt qua cái bàn làm việc.


“Tôi đã hy vọng vào sự trở lại câu nệ hơn thế cơ.”
Heath dừng lại và nhìn xuống anh ta, cái mỉm cười của chàng nở rộng một cách nhẹ nhàng.
“Cậu nghĩ tôi nên có một bài phát biểu chắc?”


“Gần như vậy. Chỉ là tôi vui mừng cậu đã quyết định đưa sự lười biếng của bản thân cậu ra khỏi cái giường và quay trở lại công việc xuất bản của tờ báo mà thôi. Cậu không biết chính xác đã thu được những gì mà cậu giữ trong mấy tuần qua đâu.”


“Sau khi đọc con số phát hành ngày hôm qua và thấy bằng cách nào cậu xử lý mọi việc trong khi tôi vắng mặt, tôi quyết định đã đến lúc tôi trở lại.”


“Cậu nghĩ cậu có thể cải thiện được việc phát hành ngày hôm qua ư?” Damon hỏi với một biểu hiện nhún nhường sẽ khiến cho phần còn lại của dòng họ Redmond tự hào.


“ch.ết tiệt là tôi có thể làm tốt. Tôi bị nhức mắt sau khi cố gắng tìm một ý về đội Red Stocking của Cincinnati ở bất kỳ đâu trong bài báo.”
“Tôi không thể thấy bất cứ tin gì đáng giá trong cái thực tế là có vài câu lạc bộ bóng sẽ tiến tới chuyên nghiệp cả…”


“Và sẽ làm một chuyến trong tám tháng từ New York đến Bờ Tây. Tôi đọc tất cả về nó trong tờ Journal—bọn họ đang bắt đầu có một cột bóng chày hàng tuần: ‘Bóng chày diễn ra ở bất cứ đâu’.”


“ch.ết tiệt vì nó đúng vậy. Bóng chày Mỹ. Tôi sẽ phải để Barlett viết một trang đặc biệt về đội Red Stocking.
“Tuần tới nó sẽ là trượt băng,” Damon càu nhàu.
“Chẳng vấn đề gì trong những ý kiến trí thức của cậu cả, mọi người thích đọc về thể thao.”


“Dẫu sao còn nhiều lý luận khác nhau về những gì mà con người ta thích đọc lắm. Nếu cậu định viết về thể thao, hãy làm một bài gì đó về môn cricket đi. Trò chơi của những quý ông ấy.”


Heath nhăn nhó giả bộ phẫn nộ. “Điển hình. Những người Boston điển hình như cậu. Tôi không biết làm thế nào mà cậu giữ được tờ báo mà không có tôi.”


“Nếu cậu muốn biết sự thật thì tôi thích thú với hòa bình và yên tĩnh trong khi cậu đi vắng,” Damon thông báo với chàng và bọn họ quắc mắt với nhau, vui mừng khi mọi thứ trở lại bình thường. Những phòng còn lại của tòa soạn rung lên răng rắc vô tư với năng lượng mới. Rayne và Redmond- có gì đó không giống như đang làm việc của hai bọn họ. Một cách riêng biệt, mỗi người trong bọn họ có thể khiến tờ báo tới một thái cực không mong muốn. Nếu không có ảnh hưởng của Damon, Heath sẽ có xu hướng nhảy ngay vào những thảm họa sáng tạo, và nếu không có Heath thì Damon sẽ khiến nó bị óc thiếu tưởng tượng rửa trôi. Tuy nhiên cùng nhau họ điều hành tờ báo như thể chẳng có ai trên các cột báo cả với những bước nhảy vọt dám sáng tạo và thật nhiều sự sinh động, không hề kiểu cách.


Kiệt sức bởi một ngày dài và các cuộc thảo luận kéo dài đằng đẵng, Lucy im lặng một cách bất thường suốt bữa tối. Heath xoay mòng trong mối bận tâm với các vấn đề liên quan đến tờ Examiner. Kết quả là một bữa ăn ngắn và bận rộn, sau đó Lucy rút vào phòng khách để đọc còn Heath tới thư viện làm việc.


Khi đồng hồ bằng đồng sơn mài trên mặt lò sưởi điểm mười hai tiếng, mới đặt bút xuống và sắp lại các tài liệu trên bàn mình. Băng qua cánh cửa phòng khách, chàng thoáng thấy Lucy trong chiếc váy màu rượu chát. Xúc động, chàng cúi xuống kiểm tr.a nàng. Một nụ cười nở trên môi chàng khi chàng nhìn thấy nàng đã ngủ, cuộn tròn trong chiếc sô pha nhỏ. Tờ tạp chí của nàng đã rơi xuống sàn, trong lúc đôi bàn tay thả lỏng trong lòng. Nàng trông trẻ trung và rất dễ bị tổn thương trong giấc ngủ. Chàng bước về phía nàng, nụ cười của chàng biến mất khi chàng nhìn chằm chằm vào nàng. Đã lâu rồi kể từ khi chàng ôm nàng vào lòng. Bỗng nhiên, Heath muốn nàng rất rất nhiều, chàng muốn nếm nó, muốn ghì sát nàng trong vòng tay mình, Chàng biết nàng đã không hiểu được tại sao chàng cảm thấy cần phải đặt ra khoảng cách giữa bọn họ trong những tuần qua. Bởi niềm tự hào đáng nguyền rủa bản thân chàng, chàng đã không muốn bị phụ thuộc vào nàng và thực tế là nàng đã làm chủ mỗi lúc tỉnh giấc của chàng trong suốt đợt ốm thật khó nuốt trôi đó. Để giữ việc dùng nàng như một mục tiêu của sự thất vọng, chàng đã rút lui khỏi nàng, có lẽ điều đó đã làm đau nàng, nhưng nó còn tốt hơn là việc có thể nàng bị lạm dụng bởi chàng.


Đôi mắt xanh của chàng bao trùm sự hối tiếc khi chàng đứng phía trên nàng. Những ngón tay chàng lơ đãng trượt vào mái tóc đã tuột khỏi cái búi ngốc nghếch của nàng. Nó làm chứng về sức khỏe của nàng, rằng trong suốt mấy tuần qua nàng có thể thấy những nhu cầu của chàng cũng giống như chính bản thân nàng vậy. Và chàng thích sự quyết đoán mới tìm thấy của nàng dù nhiều người đàn ông sẽ muốn gọi chàng là điên khi khuyến khích nó. Tuy nhiên, có lúc chàng đã nghi ngờ về những trách nhiệm mà chàng đã buộc nàng phải chấp nhận. Chàng có đúng khi lấy đi cái chăn bông mà nàng đã được bọc ủ trong suốt cuộc đời nàng không? Nàng có thực sự hạnh phúc hơn với những thứ như thể chúng thay thế những thứ mà đáng lẽ phải là vậy không?


“Lucy,… anh đã không khiến mọi việc dễ dàng cho em, phải không?”
Chìm sâu trong giấc ngủ, nàng không nghe thấy chàng nói. Heath mỉm cười buồn bã, khom mình, trượt cánh tay xuống phía dưới vai và chân nàng, cơ thể nàng thả lỏng và vô cùng ấm áp. Nàng tạo ra một tiếng phản đối tỉnh giấc và chớp mắt vài lần.


“Được rồi, Cin…anh đang đưa em lên gác.” Chỉ thấu hiểu một nửa những gì chàng nói, nàng ngả đầu mình lên vai chàng và ngủ trở lại, vùi mặt mình vào cổ chàng với một tiếng thở dài mệt mỏi. Heath mang nàng lên gác và vào trong phòng ngủ, chịu đựng những lời phàn nàn nhỏ nhỏ của nàng với sự nhẫn nại dịu dàng khi chàng đứng trên nàng và cởi chiếc váy của nàng. Lucy nâng đầu mình lên. dụi mắt bằng tay và ngáp. Cử chỉ trẻ con của nàng vặn xoắn trái tim chàng, làm dẹp bỏ cái mong muốn cắn nàng ngay lập tức.


Bọn họ còn cả cuộc đời sau này nữa cơ mà. Chàng có thể đợi nàng một đêm. Sau khi cởi áo lót của nàng và tiện tay ném xuống sàn, chàng nâng cơ thể trần trụi của nàng trong vòng tay mình và đặt nàng vào giường ngủ, mỉm cười khi nàng chui xuống phía dưới đống chăn mà vẫn còn chúi xuống nữa.Và mắt chàng không dời khỏi nàng khi chàng cởi đồ, nhìn thấy nàng trên giường là điều rất đỗi tự nhiên và đúng ra chàng nên tự gọi mình là thằng ngốc vì đã không mang nàng lên đây sớm hơn. Mình trần, chàng trượt vào giường bên cạnh nàng và kéo nàng lại gần, một tay đặt thấp trên bụng nàng và tay kia luồn phía dưới cái gối mà nàng đặt đầu. Sự ấm áp của cơ thể họ lẫn khuất bên dưới tấm chăn, khiến chàng thở dài trong sự thoải mái cao độ; một người đàn ông nên kết hôn vì điều này nếu không có những điều khác. Việc ngủ cùng với một người phụ nữ mỗi đêm, trở nên thân thuộc với mùi hương của nàng, cơ thể nàng, nhịp thở của nàng thật gây nghiện. Chàng, người chưa bao giờ có xu hướng hình thành những thói quen trước đây, đã dần dần lặng lẽ có một thói quen trong số chúng, và tất cả những điều đó tập trung quanh Lucy.


Chàng đã trở nên quen được gặp nàng ở trước cửa mỗi khi chàng trở về nhà từ tòa báo, và vào những khi nàng không có ở đó, chàng đã thấy cả sự khó chịu lẫn lúng túng cứ như thể một vài nhiệm vụ quan trọng bị lãng quên vậy. Chàng thích những thói quen mà nàng đã thiết lập quanh nhà, rằng bánh táo họ có trong món tráng miệng mỗi chủ nhật, những ngọn nến luôn được thắp trong bữa tối, cái kiểu nàng nhẫn n lắng nghe khi chàng giải tỏa bản thân với những chuyện ở tòa báo hay tin tức.


Chàng thích trêu trọc về việc nàng là một người có lối hành xử của thợ sửa xe. Mối bận tâm của nàng về nghi lễ là đặc điểm đúng của người New England mà nàng sẽ chẳng bao giờ để mất.


Một ngày nào đó bọn họ sẽ nuôi dạy lũ trẻ ở đây và chàng sẽ thích thú được dõi theo khi nàng uốn nắn lời nói cho bọn trẻ và dạy lũ nhóc làm thế nào để ngồi cho ngay ngắn ở trên ghế của chúng. Và chàng sẽ lẩn ra đằng sau lưng nàng để cho con gái chàng thêm tiền mua băng đô và đồ trang sức lặt vặt, và cả việc dạy cậu con trai làm thế nào để giống một người Miền Nam.


Ôm nàng thật sát, chàng vùi mặt mình vào mái tóc thơm ngát mềm mại của nàng.


Lucy ngọt ngào, nghiêm nghị, thực tế và đam mê, vẫn không biết là nàng hấp dẫn đến thế nào, và chàng cần nàng làm sao. Bàn tay chàng di chuyển một cách đầy chiếm hữu trên cơ thể nàng, và chàng tìm thấy sự bảo đảm trong cái cảm giác quen thuộc ở nàng.


Lucy cong người rồi lại vươn dài, uốn éo trong cái áp chế của sự hài lòng bắt đầu vào lúc nàng khám phá ra vị trí mà nàng nằm. Nàng chỉ có ký ức mơ hồ về đêm hôm qua, khi ngủ quên ở tầng dưới và Heath mang nàng lên đây. Chỉ là nếu chàng đã không rời đi vào sáng nay trước khi nàng thức giấc! Nhưng nàng đã ở đây, lưng đặt ở bên phải giường với những hồi ức của sự dịu dàng tươi mới của chồng nàng trong ký ức. Nàng không nghi ngờ việc đêm hôm nay mối liên hệ thể chất của họ sẽ bắt đầu lại.


Rộn ràng, nàng nháo nhào trong bụng và mỉm cười vùi trong gối, tưởng tượng những điều bọn họ sẽ làm để bù đắp cho khoảng thời gian dài chay tịnh. Nàng muốn mọi thứ, tất cả mọi thứ với chàng. Câu hỏi duy nhất là bọn họ sẽ bắt đầu với điều gì đây. Những suy nghĩ chẳng chút xấu hổ. Nàng nằm đó thêm vài phút, hít hà mùi hương nam tính trên gối chàng, ước là ở đây rồi. Nửa trước của ngày trôi qua với nhịp điệu nhàn nhã. Nàng có một cảm giác kỳ lạ, dầu vậy, có một điều gì đó khác thường sẽ xảy ra và có cảm giác chờ đợi– gần như sợ hãi—sẽ chẳng rời bỏ nàng, dù nó chẳng có tí cơ sở hợp lý nào cả. Tại sao mọi thứ hôm nay có vẻ khác thường như vậy? Sự khó chịu của Lucy được chứng minh một chút vào buổi trưa, khi Bess vội vàng vào phòng khách để báo với nàng rằng Heath vừa bước chân lên thềm cửa. Nàng đặt đồ khâu của mình xuống và ào ra cửa, biết rằng Heath sẽ không về nhà vào giờ này trừ khi có việc gì đó khẩn cấp xảy ra.


“Cin à, anh chỉ vừa nhận được một bức điện ở văn phòng,” chàng nói mà chẳng mào đầu. “ Anh không có thời gian để giải thích việc đó…anh phải đi trong vài phút nữa.”
“Đi ? Đi đâu chứ ạ?”


“Virginia.” Chàng ném một cái nhìn vội vã xung quanh hành lang và nắm lấy tay nàng, giục nàng lên cầu thang. “Hãy tới phòng ngủ–em có thể giúp anh xếp đồ khi chúng ta nói chuyện.”


“Tại sao? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?” Lucy hỏi hụt hơi, chiến đấu để theo kịp với sải bước dài của chàng khi bọn họ bước lên cầu thang.
“Mọi việc ở đó đang trong một mớ hỗn độn khủng khiếp. Anh cùng cha của anh là Clay…ờ…hôm qua anh ta cuối cùng…anh ta đã mất.”


“Ôi, Heath… em rất tiếc. Khi nào thì tang lễ được tổ chức?”
“Nó đã được tiến hành vào sáng nay rồi.”
“Nhanh vậy sao? Gần như không đủ để thực hiện những sắp xếp


“Anh thiết tưởng bọn họ không thu xếp nhiều gì cho buổi lễ,” Heath nói ảm đạm, để mặc cánh tay nàng xoa xoa khi họ đi vào phòng ngủ. “ch.ết tiệt, chúng ta để cái túi du lịch ở đâu nhỉ?”
Lucy vội vàng ra cửa và gọi Bess.


“Bess ơi, cô tìm hộ tôi cái túi da màu nâu có chữ viết tắt Ông Rayne trên nó với? Nó ở trong cái rương bên dưới cầu thang ấy.”


Nàng quay lại phía Heath. “Không, đừng gấp mấy cái áo sơ mi của anh như vậy—chúng sẽ bị nhăn hết mất. Hãy để em. Và hãy thôi chửi thề đi. Ôi trời, làm sao mà anh lại mang theo nhiều áo đến vậy? Anh không có ý định ở đó lâu đấy chứ?”
“Anh không biết mất bao lâu,”


Heath trả lời, giọng nói hung dữ khi chàng nới lỏng cái cà vạt. “Bức điện từ em cùng cha của anh Amy. Có vẻ như Victoria, mẹ kế anh đã quyết định rũ bỏ mọi thứ vướng víu của bà ấy để bỏ đi Anh ngay lập tức.”


“Một ngày sau khi con trai bà ấy ch.ết ư? Bỏ đi mà không có cô con gái? Điều đó nghe thật không hợp lý.”


“Chính xác. Em đúng về Victoria, luôn ở trong một cái vỏ. Bà ta chẳng bao giờ có lý cả. Và bà ta không bao giờ đưa ra một…bà ấy chưa bao giờ quan tâm đến bất cứ thứ gì về bất kỳ ai, thậm chí ngay cả chính con gái bà. Chỉ có một điều duy nhất mà bà ta từng quan tâm đến là Clay, và giờ đây khi mà anh ta đã đi, chẳng có điều gì để níu giữ bà ta ở đây cả. Gia đình bà ta ở Anh và bọn họ có lẽ sẽ đón nhận bà ta.” Miệng chàng cong lên. “Chẳng cần phải lo lắng về Victoria. Bà ấy luôn đặt được chân mình trên đất. Trong khi đó, Amy đơn độc với đồn điền tan hoang để có thể bán và hàng trăm quyết định cần phải đưa ra.


“Một mình? Còn Raine thì sao?” Heath đông cứng và căn phòng hoàn toàn im lặng. Chàng nhìn nàng, cái nhìn của chàng thâm thúy, sắc bén, như thể chàng cố gắng để nhìn thấu qua đôi mắt màu hạt dẻ ngây thơ của nàng. Bess ồn ã vào phòng, kéo theo cái túi xách màu nâu bằng cả hai tay.


“Hãy đặt nó xuống giường.” Lucy nói rất nhẹ nhàng, đáp lại cái nhìn của Heath mà không hề nao núng, biết rằng chàng đang cố để tìm ra nàng có thể biết được nhiều đến chừng nào.
“Em biết gì về Raine vậy?” Heath hỏi thẳng thừng, khi Bess đã rời khỏi phòng.


Rõ ràng chàng chẳng còn thời gian để mà ngọt nhạt.
“Anh nhắc đến cô ta trong giấc ngủ một hay hai lần gì đó.”


Làm thế nào mà chàng có thể chứ? Làm thế nào mà chàng lại cố gắng để giữ những gì đã có giữa hai người bí mật khỏi nàng chứ? Nàng muốn hét vào chàng, đột nhiên tức giận. Tại sao chàng không thành thật với nàng chứ? Nàng có thể gần như không tin rằng đó là giọng nói mà nàng đang nghe thấy, rất bình tĩnh và tò mò một cách nhẹ nhàng.


“Em biết cô ta là chị dâu của anh đúng không? Hay có điều gì đó bí mật thật sâu kín mà anh không muốn tiết lộ ra?”
“Cô ta là chị dâu của anh,” Heath trả lời cộc lốc, chuyển sự chú ý cùa mình sang cái cà vạt.
“Thế còn câu hỏi của em? Giờ cô ta không ở cùng với Amy sao?’


“Có lẽ vậy. Đây, em sẽ gấp những cái quần này chứ? Đúng. Raine ở cùng với Amy nhưng có thể cô ấy sẽ tới sống với bất kỳ người họ hàng nào mà cô ấy còn ở trong nước. Vì vậy chỉ có Amy là điều mà chúng ta cần phải lo đến thôi.”


“Em không có ý lo lắng về bất cứ ai nhưng Amy,” Lucy nói lạnh lùng, đoán biết khi nàng nhìn xuống mấy cái quần và gấp chúng lại gọn gàng lúc mà Heath đưa mắt nhìn nàng thật lâu và dò hỏi.
“Anh có ý định gì? Bán đồn điền và …?”


“Con bé còn rất trẻ, Cin à. Và con bé chẳng có bất cứ điều gì giống như mẹ con bé cả. Victoria là một bà mẹ bỏ đi. Anh đoán là anh có thể yêu cầu họ hàng Prices ở Raleigh đón nhận Amy. Nhưng bố anh đã bị gia đình ruồng bỏ, và thời gian là những gì mà bọn họ có thì đích xác con gái ông sẽ không được chào đón với vòng tay rộng mở. Có lẽ anh sẽ tìm một trường nào đó cho con bé vào học…”


“Ở đây ư?” Lucy hỏi, miễn cưỡng cảm nhận sự bứt rứt trong việc cảm thông với Amy. Heath không biết điều đó, nhưng nàng đã đọc từng lá thư của Amy, đến mức thấu hiểu hoàn toàn cô bé một cách cẩn thận, chữ viết tay trẻ con, và nàng cảm thấy thật tiếc cho cô bé. Thật đáng sợ khi ở một mình vào độ tuổi còn trẻ như cô bé.


“Nhưng ai là người cô bé sẽ cùng trải qua những kỳ nghỉ chứ? Có bất kỳ ai cho cô bé ở Miền Nam hay là cô bé hoàn toàn một mình?”
“Chuyện luân phiên thì sao?” Heath hỏi, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc, và Lucy thở dài, gấp đôi quần khác, trán nàng nhăn lại với sự ư


“Anh hỏi như thể anh không biết luân phiên là gì ấy. Anh hoàn toàn biết rõ rằng sẽ thực tế hơn nhiều trong việc tìm trường nội trú cho cô bé ở đây. Nơi nào đó nhập học, vì thế mà anh có thể để mắt đến cô bé. Cô bé là em anh—và em sẽ không đưa ra bất kỳ lời phản đối nào nếu anh muốn cô bé đến thăm chúng ta trong các kỳ nghỉ của trường.”


Việc đó sẽ tăng thêm rắc rối và lo lắng, Lucy biết rằng nàng đã có thể thích chẳng có ai khác xung quanh can dự vào thời gian của nàng với Heath. Nhưng làm thế nào nàng có thể từ chối cho phép Amy có một góc tí xíu trong cuộc sống của chàng chứ? Lucy có quyền gì để đứng tách hai người bọn họ? Tất nhiên là không rồi. Và nếu nàng không đưa ra việc này một cách hân hoan thì có thể chàng sẽ đi tới phẫn nộ sự không sẵn sàng của nàng đáng ra phải được linh động ở mức độ mà em gái chàng đáng được quan tâm.


“Tại sao anh không đưa cô bé tới đây nhỉ?” nàng nói lặng lẽ và nàng biết cái tia sáng bất ngờ trong mắt chàng rằng đó là điều mà chàng muốn.
“Cám ơn em.”


Lucy nhún vai, nhìn tránh khỏi chàng, mừng là chàng có đủ nhạy cảm để hiểu về thực tế của vấn đề trong việc nhượng bộ của nàng. Vào lúc này, nàng không thể chịu được lòng biết ơn từ chàng. Không khi mà nàng đã quá thất vọng và khó chịu.


“Anh sẽ không đi nhiều hơn một tuần đâu, Cin à.”
“Em không ngại đi với anh đâu.”


Biết rằng chàng sẽ từ chối lời đề nghị của nàng, nàng nói những lời đó còn hơn cả một điều ước khó bởi mong muốn thực tế được đi cùng với chàng. Nhưng những lời đó sẽ làm nghẹn ngào nàng mất nếu nàng không để chúng thoát ra. Ồ, tại sao nàng không thể tử tế, duyên dáng, và hiểu biết nhỉ? Tại sao nàng cho phép bản thân được cáu giận với chàng thay vì để chàng được thoái mái?


“Chuyện đó đủ tồi tệ với một trong hai chúng ta phải đi rồi. Em hãy ở đây và giữ cho mọi việc hoạt động trôi chảy.”
“Còn tờ báo thì sao?’
“Anh ghét phải bỏ nó.” Chàng rên rỉ thất vọng. “ch.ết tiệt, anh ghét việc này. Nhưng anh sẽ phải dựa vào Damon trong việc quan tâm đến nó một lần nữa.”


“Anh sẽ cần một cái áo ngủ đấy,” nàng nói đều đều, nhìn qua các đồ trong túi da. “Em biết anh không thích mặc gì khi anh ngủ, nhưng khi mà anh đi du lịch…”
“Anh không biết liệu anh có cái áo ngủ nào nữa.”


“Anh có,” nàng nói thẳng. “Một cái. Ở đâu đó. Em đã thấy nó một lần khi em tìm cái khăn tay.”
Ngừng lời, nàng thêm vào một cách tế nhị, “Em thường ngạc nhiên bởi những điều em tìm thấy xung quanh ngôi nhà này.”


Im lặng, Lucy sắp xếp lại đồ trong túi da với sự tỉ mỉ cẩn thận, biết rằng nàng là mục tiêu của cái nhìn nghi ngờ. Sau đó, nàng nhìn lên và hơi rướn lông mày, trong một biểu hiện tr.a hỏi. Trò chơi mèo vờn chuột thật lạ lùng; họ chẳng bao giờ dùng đến nó trước đây c


Heath trông như dù đã sẵn sàng kết thúc cái trò trêu chọc thiếu kinh nghiệm của nàng bằng vài câu hỏi khó, nhưng thay vào đó chàng thò tay vào ngăn kéo và ném mấy đôi tất lên giường.


“Nếu em cần bất cứ điều gì trong khi anh đi,” chàng nói, “Nhà Markham ở ngay dưới phố, và David nợ anh một vài đặc ân. Hãy tới chỗ bọn họ nếu em có bất cứ vấn đề gì.”
“Tại sao không phải là Redmonds chứ?”
“Damon sẽ đủ bận rộn với tờ báo.”


“Nhưng trước đây khi anh bị ốm, anh ấy đã nói với em rằng nếu em có bao giờ cần…”
“Đừng,” chàng cắt ngang tức thì. “Đừng tranh cãi. Đừng bận tâm về Damon. Và đừng trái lời anh trong chuyện này.”


Lucy vô cùng tức giận bởi cái cách giơ cao tay của chàng. Sự tức giận duy trì trong nàng suốt toàn bộ quá trình đóng gói đồ, những lời chỉ dẫn ở phút cuối cùng mà chàng đưa ra, là toàn bộ mọi điều đã được nói cho đến lúc nói lời tạm biệt. Và rồi khi chiếc xe ngựa đợi ở bên ngoài, cả hai bọn họ đứng trước cửa, với người đầy tớ ho vài tiếng không thoải mái, rời khuất khỏi hành lang, Lucy cảm thấy toàn bộ cơn giận dữ của nàng biến mất ngay tức thì.


Nàng giữ đôi mắt mình ở trên ve áo khoác của chàng, khổ sở nhận thức được sự im lặng giữa hai bọn họ. Nàng biết rằng nàng phải phá vỡ nó, rằng chàng không được phép rời đi mà không nói một lời giữa bọn họ.
“Đã rất lâu rồi kể từ khi anh ở Virginia nhỉ,” nàng nói cứng nhắc.


“Ba năm.”
“Làm thế nào để em biết là anh không muốn ở đó chứ?” Nàng nói khô khốc, nhưng có một ý thực sự lo lắng trong giọng điệu của nàng.
“Bởi vì bọn họ không biết cách làm bánh táo New England.”
Nàng mỉm cười nửa hồ hởi. “Đó không phải là lý do hay ho đâu.”


“Nguyên nhân thực sự đấy,” chàng nói khàn khàn. “Bởi vì anh đã đưa ra chọn lựa khi anh cưới em, và anh đảm bảo chắc rằng đó là những gì mà anh muốn.”
“Vậy là do em làm nó ư.”


Cả hai đều nghĩ về đêm hôm qua, và những gì mà buổi tối có thể mang lại, bọn họ có thể trải qua cùng nhau.
“Thời gian qua đi tất cả những chuyện này có thể tốt đẹp hơn,” Heath nhận xét dứt khoát.


“Anh không bao giờ rời xa em trước đây cả.” Nàng không thể nhìn vào chàng. “Không lâu như thế này.”
“Lúc này anh sẽ không nếu anh có một lựa chọn.“Hãy sớm trở về nhé.”
“Vâng, thưa bà.” Bàn tay chàng ôm vòng quanh vai nàng, và chàng cúi xuống hôn nàng.


Theo dự định thì như là một cái hôn nhẹ nhàng, trìu mến, nhưng đôi môi nàng run lên bên dưới chàng, có một âm thanh thấp, nhẹ thoát ra từ sâu trong cổ họng chàng và một cách thèm khát chàng ôm nàng vào trong vòng tay. Bị giật mình bởi ngọn lửa đột ngột của sức nóng giữa bọn họ, nàng khẽ đẩy ra, nhưng chàng ôm nàng chặt hơn, miệng chàng buộc nàng mở ra. Sự hài lòng ngấm ngầm lan khắp nàng, ngọt ngào và không thể cưỡng lại. Hai tay nàng run run trên bề mặt vững chãi của lưng chàng trước khi ngả lơi trên vai chàng, và ngực nàng thì ép vào ngực chàng khi nàng căng người ra hơn. Môi chàng di chuyển dữ dội phía trên nàng, cái sự ma sát ấm áp mịn màng dường như kéo dài mãi. Nàng nuốt xuống một cách rối loạn và hít lấy một hơi thật nhanh, phổi nàng dường như không được lấp đầy bởi không khí mà là bởi lửa.


Toàn bộ cơ thể nàng nhẹ bẫng và nóng bừng, không trọng lượng trong vòng tay chàng, run rẩy với sự cần được gần chàng hơn. Thậm chí khi chàng để nàng đi, nó dường như là cơ thể họ đã hòa nhập với một sợi dây vô hình; nàng có thể cảm thấy sức kéo của nó khi chàng quay lưng bước đi khỏi nàng. Heath lầm bầm điều gì đó trong sự thất vọng bối rối và nhanh chóng rời đi, đóng cánh cửa với một tĩnh lặng không tự nhiên. Run rẩy, Lucy đi tới cửa sổ và nhìn chằm chằm phía sau chàng khi chiếc xe ngựa lao đầu xuống phố.


Chàng đã đi gần được hai tuần rồi. Trong suốt quãng thời gian đó, nàng không gặp Damon, dù nàng nhận được một tấm thiệp bày tỏ sự cảm thông và hy vọng nàng sẽ cho anh ta biết nếu nàng cần bất cứ điều gì. Lucy không biết tại sao Heath kiên quyết muốn nàng không được nói chuyện với Damon. Có thể việc đó khiến chàng ghen tị ư? Chắc chắn chàng biết là chẳng có chuyện gì giữa nàng và Damon cả ngoại trừ tình bạn, nhưng chàng đã rất đột ngột với nàng trong vấn đề này, rằng nàng không thể tự hỏi sự giúp đỡ.


Một cách tận tụy nàng đã chuẩn bị cho sự trở về của Heath cùng với Amy, xem xét để ngôi nhà thật sạch hoàn toàn và những phòng chuẩn bị thêm để cô bé sẽ có một sự lựa chọn chỗ mà cô bé muốn ngủ. Tuy nhiên, chẳng vấn đề gì trong chuyện có bao nhiêu công việc được làm, Lucy vẫn thấy bản thân buồn bã vẩn vơ và thường tự thấy rơi vào trầm cảm thường xuyên. Sự cô đơn là cơn đau liên tục trong ngực nàng. Mỗi một ngày đêm trôi qua với một tốc độ chậm chạp khiến nàng còn dư thời gian để suy nghĩ lại về những tháng trước đây và tất cả những việc mà nàng có thể làm khác đi. Nó cho nàng cơ hội để đi đến kết luận chắc chắn về bản thân nàng và cuộc hôn nhân của nàng. Từ bây giờ, nàng sẽ trung thực hơn với Heath. Nàng sẽ nói với chàng là nàng yêu chàng. Chẳng có lý do gì để chờ đợi chàng nói những lời đó cả, kể cả khi chàng có thể tiếp tục trong năm mươi năm tới mà chẳng cần phải thú nhận tình yêu của chàng thành lời. Chàng đã yêu nàng, Bọn họ đã sẻ chia quá nhiều với nhau. Bọn họ đã quá thân mật với nhau, cả về thể chất lẫn tình cảm, vì chàng không hề yêu cô ta. Tại sao ư, vào buổi sáng khi chàng để nàng lại, chàng đã thừa nhận rằng chàng không muốn rời xa nàng! Điều đó và tất cả những dấu hiệu khác chỉ ra một thực tế rằng cảm xúc của chàng cũng phải sâu sắc như nàng. Lucy muốn có sự tự do để nói với chàng nàng cảm thấy thế nào về chàng, và khi chàng trở về từ Virginia, nàng sẽ có cơ hội để làm những điều đó.


Heath gửi vài dòng rằng bọn họ sẽ trở về Boston vào buổi trưa Thứ Bảy, và Lucy đã dành toàn bộ buổi sáng để chuẩn bị cho bản thân nàng. Nàng rất lo lắng và háo hức đến nỗi hai bàn tay nàng run lên, còn Bess phải giúp nàng mặc váy và sửa soạn mái tóc cho nàng. Cái váy nỉ của nàng là một màu mới tuyệt đẹp mang sắc hồng đậm được gọi là Aurora, với tay áo ưa thích vỏ sò và ôm khít kiểu Pháp- Basque. Mái tóc đen của nàng được bọc gọn gàng trong các dây ruy băng lóng lánh đã được xoắn lại và ghim chặt vào sau gáy của nàng, và nàng nhẹ nhàng vuốt lại những lọn tóc ở trước trán và đỉnh đầu chút nước hoa. Lucy bẹo má cho đến khi chúng đều cùng hồng như váy nàng, và nàng bước tới bước lui trước cái gương vài lần trong khi nàng đợi, quá kích động để đọc sách hoặc may vá. Cuối cùng một người hầu gái, một cô gái chỉ vừa bước ra khỏi tuổi thiếu niên của mình, gõ cửa phòng ngủ, nhảy lùi lại khi Lucy giật mở cửa.


“Bọn họ đã ở đây ư?”
“Xe ngựa chỉ vừa về đến, Bà Rayne ạ.”
“Hãy đi xuống cầu thang. Nhớ đỡ áo cho Cô Price đầu tiên, rồi mới đến ông Rayne nhé.”


Lucy có thể cảm thấy trái tim mình đập như sấm khi nàng dần xuống, và Sower đã đợi cho đến khi nàng đặt chân đến bước cuối cùng trước khi mở cửa. Với vài giây đầu tiên, tất cả nàng thoáng thu nhận là một loạt váy áo với áo choàng, và rồi nàng chú ý hoàn toàn tập trung vào Heath khi chàng bước qua cửa.


“Cinda.” Chàng dừng lại khi chàng trông thấy nàng, miệng chàng cong lên với nụ cười chậm rãi nửa miệng.


Khoảng thời gian ở Miền Nam dường như có phép lạ chuyển biến. Một lần nữa, chàng lại là cái anh chàng bảnh bao mà nàng ghi nhớ từ những ngày tháng đầu tiên ở Concord, với sức sống trong mỗi bước chân và tiếng cười trong đôi mắt. Mặt trời đã làm sậm đi da chàng màu đồng và nhuộm tóc chàng với ánh vàng rạng rỡ. A, nàng đã quên mất là chàng đẹp trai thế nào rồi. Cái gì về Miền Nam đã gây nên một hiệu ứng ma thuật tới chàng đến vậy? Con người ư? Mặt trời hay khí hậu ?


“Mừng anh đã về,” nàng chế ngự để nói.
“Em thế nào?”
Giọng chàng nặng hơn so với trước, khiến tiếng chàng mềm mại và kéo dài. Nàng yêu thanh âm của nó. Nhớ em, mắt chàng dường như nói với nàng như vậy và cái thông điệp lặng im đó khiến nhịp đập nàng tăng bất thường.


“Em ổn mà.” Nàng bắt đầu mỉm cười với chàng, khi có sự chuyển động lọt vào mắt nàng và nàng quay sang với những lời chào đón sẵn sàng trên môi. Có một cô gái tóc vàng cao, mảnh mai, hấp dẫn và khiêm nhường. Amy. Gương mặt cô bé nhẹ nhàng hơn nhiều so với Heath, nhưng có sự tương đồng ở hình dáng khuôn miệng và mắt. Cô nhìn Lucy với sự nhút nhát và bất an. Còn có một người khác nữa. Lucy biết ngay tức thì người đó là ai. Nhưng làm sao lại có thể vậy chứ? Sao có thể thế được?


Bất lực giận dữ, đau đớn, phẫn nộ– tất cả những điều đó sẽ đến ngay sau. Để lúc này, Lucy quá ngạc nhiên mà cảm nhận thấy bất cứ điều gì nữa cả.


Nàng có thể thấy mặt mình chuyển sang tái xanh, trống rỗng và cứng đơ khi nàng không chống đỡ nổi với cái tê cứng. Việc đó còn tốt hơn so với sự giận dữ và còn tốt hơn nhiều so với nỗi sợ hãi. Ít nhất Raine có thể thấy trên gương mặt nàng, tốt hơn nên là vậy.


“Anh xin lỗi vì đã thiếu sự báo trước,” Heath nói với sự chăm chú ngạc nhiên. “Bọn anh đã mất vài phút với bầu đoàn như thế này. Lucy, anh muốn em gặp Amy, em gái anh, và chị dâu anh, Laraine Price.


“Amy… Bà Price… tôi rất vui được gặp hai người. Tôi rất tiếc về sự mất mát của mọi người,” Lucy lầm rầm một cách thụ động, và Raine di chuyển tiến về phía nàng, bước chân cô ta rất mềm mại khiến vạt váy của cô ta như có vẻ lướt trên sàn nhà.


Mảnh mai, cực kỳ xinh đẹp, Raine có một kiểu nhìn và nét kiều diễm khiến cho tất cả những người phụ nữ khác cảm thấy vụng về và lúng túng. Đôi mắt cô ta màu khói xám, khuôn hình dài, lông mi cong đổ bóng trên làn da trắng không tỳ vết. Mái tóc màu nâu sáng được chau chuốt thành những lọn dài thả xuống bờ vai. Cô ta cao trung bình, nhưng sự mảnh mai yểu điệu khiến cô ta có vẻ cao hơn lên.


“Vợ của Heath…” Cô ta nắm lấy tay Lucy trong bàn tay lạnh và xanh của mình rồi ép nhẹ nhàng. “Anh ấy đã không nói với chúng tôi là cô xinh đẹp như thế nào. Hãy gọi tôi là Raine được không?”


Lucy ngạc nhiên khi thấy rằng bàn tay người phụ nữ này run run. Rõ ràng, Raine nhút nhát hay khó chịu hoặc cả hai; nhưng cô ta cho thấy chẳng có gì khác cả ngoại trừ bị cái run phản bội. Gương mặt cô ta bình thản, nụ cười thì ngọt ngào và đáng yêu. Nàng không thấy bất kỳ điều gì giống người phụ nữ mà Amy đã miêu tả trong những lá thư gửi tới Heath cả.


“Amy,” Raine tiếp tục, kéo tay Lucy và quay về phía cô gái lặng im phía sau cô ta, “đừng có e sợ chị gái mới của em chứ. Đến đây và cám ơn cô ấy vì sự khoản đãi của cô ấy đi.”


Nghe lời Amy tiến lại Lucy, đôi mắt cô bé mệt mỏi, bàn tay đan vào nhau ở phía trước. Dường như cô bé sợ người lạ hoặc có lẽ chỉ là sợ Lucy. Nó cũng rõ ràng với việc cô bé đã tranh luận như thế nào về chuyện thân thiện mà cô bé đã có với nàng- người vợ Yankee của ông anh.


Đột nhiên Lucy quên hết tất cả về Raine, về Heath, và cả về sự ghen tuông của chính nàng nữa khi nàng nhìn vào cô gái cao ngỏng và nhút nhát này. Nàng cảm thấy sự đồng cảm lớn dành cho cô bé. Amy đã trải qua sự mất mát của anh trai và cả sự bỏ rơi của bà mẹ, giờ cô bé ở vùng đất của những người lạ lẫm- những người Miền Bắc. Cô bé trông rất cô đơn. Cô bé trông thật sợ sệt. Tôi sẽ không muốn phải thủ thỉ và cười miễn cưỡng với người lạ nếu tôi là cô bé.


“Chị tưởng là em phải mệt lắm đấy,” Lucy nói thực chất của vấn đề và Amy nhìn lên với một ánh mắt cảnh giác.
Đôi mắt cô bé có cùng một màu xanh như của Heath, không yên lặng như kiểu sâu sắc hay thâm trầm của chàng, mà chỉ nổi bật theo cách của chính chúng mà thôi.


“Vâng, em không thích đi du lịch.”
“Chị cũng không,” Lucy đáp trong khi mắt Amy lướt qua toàn bộ kiểu dáng quần áo của nàng. Lucy không thể không nhận thấy là cả Amy và Raine đều mặc trang phục sạch sẽ và giữ gìn tốt, nhưng có cái nhìn trái ngược.


“Heath nói là em có một điều nho nhỏ.” Amy nhận xét. “Anh ấy nói em đi giày có gót suốt cả ngày.”
“Amy!” lời nhận xét cá nhân đã nhận được sự khiển trách từ Raine.
“Chị cũng đi những đôi giày có gót mà.” Lucy cười, “suốt ngày.


“Chị ấy nhỏ người,” Amy nói với Heath và chàng cười với cô bé.
“Anh đã nói với em rồi.”
“Tôi rất tiếc,” Raine xin lỗi Lucy, đôi mắt xám của cô ta chạm tới điều gì đó gần như là bối rối. “Cô bé vẫn như là trẻ con.”


“Tôi sẽ không dám gọi bất kỳ người nào cao hơn tôi là trẻ con đâu,” Lucy nói, ý thức về nụ cười vẫn còn nghi ngại của Amy.


Tâm trí Lucy như ở trong một tình trạng hỗn loạn mà nàng chưa bao giờ nhớ nổi những gì đã xảy ra trong suốt vài phút sắp tới nữa. Nàng vẫn bình tĩnh và lịch sự, và thậm chí nặn ra những nụ cười khi những vị khách được sắp xếp phòng của họ. Heath biến mất để thay rửa quần áo, và Lucy cố gắng một cách tuyệt vọng trong việc sắp xếp những ý nghĩ của nàng trước khi đi tới phòng bọn họ để nói chuyện với chàng. Khi nàng đi qua phòng Amy; nàng trông qua cánh cửa phòng để thấy cô bé đang ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm một cách mù quáng vào tờ giấy in Rosebank ở trên tường.


“Amy?” Lucy bị ấn tượng bởi sự yên tĩnh hoàn hảo của cô bé. “Em có muốn gì không? Một chút trà nóng hay…”
“Không. Cám ơn chị.” Cô bé nhìn nàng thận trọng. “Đây là một căn phòng xinh xắn.” Nó được bài trí hoàn toàn mềm mại, màu vàng nhạt, trang trí với hoa văn tinh tế.


“Chị mừng là nó làm hài lòng em.” Chậm rãi Lucy bước vào phòng và tới cửa sổ, tự hỏi liệu Amy chào đón sự có mặt của nàng hay nghĩ đó là xâm ph


“Chị hy vọng không quá nóng cho em khi ở đây…Heath thường thích tất cả các phòng trong nhà đều rất nóng và ngột ngạt. Nếu em muốn có chút không khí trong lành, thì cửa sổ…”
“Không, thế này là tốt rồi.” Amy nói với một chút rùng mình. “Ở Masachusetts trời thật lạnh.”


“Em sẽ thích nó hơn vào tiết xuân.”
“Heath nói anh ấy sẽ tìm trường học cho em ở đây.”
“Chị… không vui với ý tưởng đó?” Amy nhìn nàng với đôi mắt không chớp màu ngọc lam.
“Chị không để tâm đến việc đó đâu. Chị thích đọc. Chị muốn theo các lớp học.”


Điều đó như được khuyến khích vậy. “Có một vài học viện tốt nhất cho những phụ nữ trẻ trong nước có ở Massachusetts này,” Lucy nói nồng nhiệt. “Bọn họ thậm chí đã thành lập trường tư cho phái nữ ở Wellesly… trong vài năm, nếu em muốn tiếp tục việc học tập của em, em có thể tới trường như là đàn ông vẫn làm.”


“Bốn từ cuối cùng dường như thu hút được sự chú ý hơn của Lucy. “Chị là một nữ quyền ư?” cô bé hỏi, rõ ràng bị hấp dẫn bởi ý tưởng đó.


“Trong một vài chiều hướng, có lẽ vậy,” Lucy thừa nhận. “Chị chắc chắn nghĩ rằng phụ nữ nên được phép học tập và tìm hiểu mọi điều. Chị không nghĩ là chúng ta nên được đối xử như thể trí óc chúng ta ở bậc thấp kém hơ


“Mẹ và chị Raine nói rằng một người đàn ông sẽ không cưới một người phụ nữ nếu anh ta nghĩ là cô ấy thông minh hơn anh ta.”
“Việc đó chắc chắn cho thấy điều gì đấy về anh trai em,” Lucy lầm rầm.
“Cái gì ạ?”


“Ồ, không gì cả. Chẳng gì cả, Amy à. Chị chỉ nghĩ sẽ đi nói chuyện với anh Heath.”
“Về chị Raine ư?”
Nhận thức được sự bất ổn trong đôi mắt màu xanh lá cây nhắc Lucy một cách kỳ lạ về kiểu mà Heath nhìn nàng đôi lúc.


“Về rất nhiều việc,” nàng đáp lời. “Chị không được nói chuyện với anh ấy hai tuần nay. Bọn chị phải bắt kịp để sắp xếp.”
“Anh ấy không biết chị Raine tới ở lâu dài,” Amy nói, không bị lừa dối bởi sự lẩn tránh của Lucy.


“Không phải chúng em định làm vậy. Vào buổi sáng chúng em rời đi, chị ấy nói rằng những người ở hạt Goochland sẽ không muốn đón nhận chị ấy. Và chị ấy không còn người thân nào hạt Henrico nữa.”


Và giờ đây cô ta ở đúng nơi mà cô ta muốn, Lucy nghĩ với một nhát đâm giận dữ. Làm thế nào mà đàn ông lại bị dắt bởi phụ nữ thế! Vài giọt nước mắt, sự bất lực ngọt ngào của người Miền Nam. Ồ, điều đó phải thật dễ dàng một cách tức cười với Rai. Và tại đây nàng, Lucy đang chứa một phụ nữ bên dưới mái nhà của nàng! Nó là dấu hiệu của một trò hề hay ho.


“Tại sao em không ngủ một giấc ngắn nhỉ?” Lucy gợi ý nhẹ nhàng, nhận thấy quầng tối mờ nhạt dưới đôi mắt cô bé. “Chị sẽ tới và đánh thức em vào lúc tắm rửa cho bữa tối.”
Amy gật đầu nghiêm trọng, dõi theo mỗi cử chỉ của Lucy khi nàng rời khỏi phòng và đóng cửa lại.


Heath đang đợi nàng ở phòng ngủ, mặc một bộ quần áo sạch, mái tóc sáng và ẩm ướt của chàng được gội sạch sẽ. Màu đồng sậm mới của làn da chàng thật đáng ngạc nhiên so với độ trắng của cái áo sơ mi. Bọn họ nhìn nhau chằm chằm, không mỉm cười, và các tín hiệu vô hình dường như chạy đua trở lại ở giữa bọn họ. Chàng căng thẳng. Nàng thì tức giận. Chàng chuẩn bị để sẵn sàng trở thành cứng đầu, và nàng cũng vậy. Cơ bản là mọi thứ ở tình trạng thất vọng quá tải không chịu nổi. Họ đã không làʍ ȶìиɦ trong vài tuần nay, và tất cả những kênh giao tiếp đã một lần nữa được mở giờ lại đóng kín. Ham muốn và giận dữ kết hợp thành một lằn ranh giới giữa họ.


“Em muốn nói chuyện ở dưới thư viện.” Giọng Lucy căng thẳng. “Có ít cơ hội là chúng ta sẽ bị nghe thấy ở đó.”
“Em chắc phải lên kế hoạch để la hét,” chàng nói khô khốc.


“Em hy vọng nó không tới mức đó. Nhưng nếu anh không lắng nghe em chút nào thì em sẽ hét tướng lên. Và nếu anh quyết định đối xử nhẹ nhàng và cười cợt em, thì em sẽ đi khỏi cửa, và em sẽ không trở lại cho đến khi cô ta ra khỏi căn nhà này.”
Tất cả sự hài hước rời bỏ khỏi biểu hiện của chàng.


“Anh sẽ đối x nhẹ nhàng với cơn giận dữ của em, Bà Rayne à… nếu em sẽ làm điều tương tự với anh. Chúng ta sẽ đi xuống dưới thảo luận ở thư viện chứ?”


Ánh chiều lấp đầy thư viện với ánh sáng hồng nhạt hòa lẫn với ánh đèn. Heath rót cho mình đồ uống, nhận thấy bàn tay giơ ra của Lucy, với cái miệng châm biếm, chàng đưa nàng một cốc giống mình. Lucy đón nhận sự ấm ấp, tác động ổn định của tinh thần và nàng nhấp một ngụm khác cho đến khi răng nàng không còn va lập cập vào miệng cốc nữa. Nàng nhắm mắt và đợi cho đồ uống nóng bỏng theo cách của nó đi xuống dạ dày và rồi nàng nhìn chàng với một sự đan xen không thể diễn tả của cảm xúc lấp lánh trong mắt.


“Làm thế nào mà anh lại có thể mang cô ta tới đây chứ?”
“Anh sẽ cảnh báo em là cô ấy đến với bọn anh nếu anh có cơ hội. Nhưng sáng nay khi chúng anh đang rời đi…”


“Em đã nghe về những vấn đề của cô ta với gia đình từ Amy,” Lucy nói. “Chỉ là việc đó quá tồi tệ. Em có rất nhiều điểm chung với họ hàng của Raine—em cũng không muốn cô ta sống với em.”


Heath ngửa đầu ra sau và dốc nốt ngụm rượu whiskey cuối cùng, sự cử động đầy nét nam tính. Sau đó mắt chàng khóa vào nàng với một cái nhìn dữ dội.


“Cô ấy sẽ không ở đây với chúng ta lâu. Khi Victoria rời đi nước Anh, bà ấy muốn Amy và Raine đi cùng. Victoria có gia đình ở đó sẽ đón bọn họ. Nhưng cả hai đều từ chối. Amy biết là anh sẽ đến và đón nó. Còn Raine…ờ, anh đoán cô ấy chỉ không muốn chuyển đển nước khác, nhưng cô ấy không nghĩ đến nó nhiều trước khi có việc đó.”


Lucy có thể bóp cổ chàng. Nàng có thật nhiều ý nghĩ. Raine biết chính những gì cô ta làm—cô ta biết cô ta sẽ lại gặp anh. Cô ta muốn xem xem liệu có thể có lại anh không, đồ ngốc ạ!


“Nhưng giờ thì,” Heath tiếp tục, “Raine nghĩ một cách nghiêm túc về nước Anh. Cô ấy sẽ ở đây vài ngày cho đến khi chúng ta giải quyết cho Amy một chỗ nào đó và rồi cô ấy sẽ tới ở cùng với Victoria.”
“Tại sao Raine không chỉ cứ ở lại Miền Nam cho đến khi cô ta đã thông suốt ý nghĩ chứ?”


“Cô ấy không có chỗ để ở. Và anh nghĩ sẽ tốt hơn cho lợi ích của Amy khi cô ấy đi cùng với bọn anh tới đây. Em và anh là những người lạ với Amy, còn Raine là người thân…”


“Ôi, tha cho em việc này đi,” Lucy cắt đứt, quay ngoắt vòng tới cửa sổ. “Nó không phải là điều tốt cho Amy mà anh mang Raine đến đây. Và anh có thể thấy là có cách để Raine ở trong khách sạn vài ngày.”


“À, đó chắc chắn sẽ là điều mà một quý ông làm. Để một góa phụ trẻ vừa chịu tang một mình trong khách sạn…”
“Và cả hai ta đều biết anh không mang cô ta đến đây bởi vì anh cũng làm một quý ông ch.ết tiệt.”


“Vậy thì hãy nói với anh tại sao chúng ta nghĩ là anh mang cô ấy tới đây,” chàng nói, trong giọng nói chứa sự ngọt ngào.
Lucy tì trán vào mặt rỗ lành lạnh của khung cửa sổ, nuốt xuống chống lại sự tức nghẹn nơi cổ họng.


“Khi anh bị ốm với cơn sốt…” nàng bắt đầu và căn phòng trở nên yên lặng ch.ết người, “anh nghĩ là anh đang ở trong quá khứ, khoảng thời gian trước chiến tranh và trong suốt cuộc chiến. Anh đã nói này nọ về chiến sự, về cha mẹ anh, bạn bè anh… nhưng hầu hết tất cả…anh nói về cô ta, Raine.” Nàng cất lên tiếng cười nghẹn ngào. “Em phát ốm với cái tên đó, em phải nghe nói rất nhiều. Anh đã cầu xin cô ta không lấy Clay. Anh đã nói về việc cô xinh đẹp ra sao… anh nói… là anh… yêu cô ta.”


Từ từ nàng quay trở lại. Khuôn mặt Heath trống rỗng một cách thận trọng, giống như một bức tượng vậy.
“Tại sao em chưa bao giờ từng nhắc đến cô ấy với anh trước đây?”
Nàng hỏi trong cái giọng mềm mỏng. “Điều đó không cần thiết.”
“Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cô ta lại lấy Clay chứ?”


“Bởi vì anh ta là người Price. Một người họ Price hợp pháp. Nhà Price là một gia đình lớn và có ảnh hưởng trước chiến tranh. Anh chẳng là gì chỉ là con rơi. Raine và anh quan tâm đến nhau, nhưng anh đã có một sai lầm trong việc giới thiệu cô ấy với người anh cùng cha… không mất nhiều thời gian để bọn họ đính hôn.”


Ôi, Lạy Chúa. Nếu chàng có thể tha thứ cho Raine về việc đó, chàng chắc phải quan tâm đến cô ta sâu sắc. Lucy chộn rộn trong lòng với sự bất công của việc đó. Làm thế nào chàng vẫn còn muốn Raine sau cái cách mà cô ta đã đối xử với chàng chứ?


“Anh dường như không đổ lỗi cho cô ta vì đã chọn Clay hơn chọn anh,” nàng nói sắc nhọn.


“Lúc đó anh đã đổ lỗi cho cô ấy.” Một nụ cười ma quái cong nơi miệng chàng. “Quái quỷ, có chứ, anh đổ lỗi cô ấy, nguyền rủa cô ấy, nghĩ ra hàng trăm cách để lại có được cô ấy. Nhưng những cảm xúc đã thay đổi theo thời gian. Lúc này anh đã hiểu tại sao cô ấy làm vậy. Anh chưa bao giờ nhận ra người phụ nữ bất lực, phụ thuộc như thế nào… Raine chỉ đưa ra quyết định mà cô ấy có thể có. Cô ấy không bao giờ có thể tự do lựa chọn bất cứ cách nào khác. Điều rõ ràng là Clay với tiền của mình và tên tuổi có thể cung cấp cho cô ấy theo cái cách mà anh không thể có.”


“Anh đang bào chữa cho cô ta. Cô ta không phải chọn Clay. Tên tuổi anh ta, tiền bạc anh ta, gia đình anh ta sẽ không tạo ra bất kỳ khác biệt…”
“Anh không nghĩ là em muốn anh đại loại đổ lỗi cho cô ấy vì những gì mà cô ấy đã làm. Em sẽ lấy Daniel vì những lý do rất giống với lý do cô ấy lấy Clay.”


“Điều đó không đúng!” Lucy há hốc ngạc nhiên. “Có sự khác biệt rất lớn. Em yêu Daniel.”


“Em yêu ư?” Heath lắc đầu chầm chậm và mỉm cười một cách mệt mỏi. “Nó không còn quan trọng tý nào nữa rồi. Cuối cùng anh đã hiểu ra mọi điều khi anh ở trong trại tù. Anh học được rất nhiều thứ ở Đảo Governor, đặc biệt là về những điều như sự bất lực chẳng hạn. Anh không kiểm soát hết những gì xảy đến với anh. Anh chấp nhận những gì được trao cho anh, lợi dụng càng nhiều khi giúp anh có thể thoát ra khỏi mọi tình huống, nhưng cuối cùng anh vẫn bất lực. Lần đầu tiên trong đời mình. Ồ, là Raine. Rồi đến em.”


“Em không bất lực tý nào cả!”
“Không, em không. Em đã thay đổi. Nhưng Raine thì không. Cô ấy vẫn sẽ luôn bất lực.”
“Tại sao anh lại là người phải bảo vệ cô ta chứ? Anh có kế hoạch chu cấp cho cô ta suốt phần đời còn lại ư?”


“Không. Cô ấy sẽ tìm thấy một người nào đó quan tâm đến cô ấy sớm thôi. Đó là những gì tốt nhất cho cô ấy. Tất cả những gì anh đang yêu cầu chỉ là em hãy đặt mình lên với cô ấy trong vài ngày tới. Nó không phải là mãi mãi đâu.”


“Em giả sử là anh sẽ vẫn đi làm việc như bình thường chứ?”
Khi Heath gật đầu ngắn gọn, Lucy không thể giữ môi mình cong lên.


“Đó là những gì mà em nghĩ, Hãy nói với em những gì mà em phải làm với Amy và Raine đây? Những gì em nên nói với Raine nào? Làm thế nào có thể nhìn vào cô ta và trò chuyện bình thường trong khi tất cả những gì em có thể nhớ đến là làm thế nào mà anh lại nói mê về cô ta trong cơn mê sảng suốt hai ngày?”


“Hãy nhớ điều này,” chàng nói với một sự mềm mại sâu sắc. “Chẳng có gì giữa Raine và anh cả. Chẳng có gì đã từ nhiều năm rồi. Hãy nhớ rằng cô ấy đã ở trong địa ngục suốt những năm gần đây. Nhớ rằng trong khi em đang ngồi cạnh lọ kẹo ở cửa hàng cha mình và tán tỉnh khách hàng thì cô ấy lại khiếp sợ người Yankee đốt mái nhà che đầu, bị hãm hϊế͙p͙, bị giết và ch.ết đói. Cô ấy đã trải qua cái ch.ết của chồng mình và cô ấy thấy bạn bè và hàng xóm lân cận giết lẫn nhau còn nhiều hơn những vấn đề tái thiết mà em thích thảo luận bên tách cà phê và món tráng miệng hiện tại và sau này. Khi em bắt đầu cảm thấy tiếc cho chính mình, hãy nhớ đến điều đó.”


“Cô ta may mắn làm sao,” Lucy đáp trả, mắt nàng lạnh lùng, “để anh phải bảo vệ cô ta khỏi em.”
Heath chửi thề và cào cào mái tóc của mình. Chàng đột ngột xoay người và rót cho mình đồ uống.


“Có lẽ sẽ thật khó để tìm được chuyện gì nói với cô ta. Cô ta và em có rất nhiều điểm chung mà, phải không Heath?” nàng nhìn chàng chằm chằm cho đến khi chàng đặt cốc mình xuống và bắt gặp cái nhìn thẳng của nàng.
“Nói đúng những gì mà em đang hỏi đi?”


“Raine và em có anh là điểm chung, Heath.” Có phải đó thực là giọng nói của nàng, quá ư mềm mại hiểm độc?
“Nhưng chỉ là nhiều bao nhiêu thôi? Thật tốt làm sao nếu cô ta biết anh có? Cũng như em biết? Anh từng có bao nhiêu người yêu vậy?”


Chàng nhìn nàng như thể chàng không nhận ra nàng nữa. “em thật ch.ết tiệt vì đã hỏi như thế.”
“Anh có bao nhiêu người yêu?”
“Nếu điều đó tạo nên sự khác biệt với em thì em có thể đi xuống địa ngục!”
“Anh có chứ?” nàng thì thầm.


“Không,” chàng nói, thở dốc và trông bị xúc phạm hơn nàng đã từng thấy. “Không. Hồi đó cũng không mà cả giờ cũng không.”


“Anh có thể dừng việc nhìn chằm chằm vào em như thế được rồi. Anh mời gọi tất cả những điều này bằng việc đưa cô ta tới đây. Anh nhồi nó vào đầu em, vì vậy đừng có mà đổ lỗi cho em vì những câu hỏi


“Em thật không thể tin được,” chàng nói với giọng nhỏ và nó không phải là một lời khen. “Thật ngạc nhiên là từng có lần anh nghĩ rằng em cần cứng rắn lên.”
“Anh thích ai đó bất lực hơn sao?”


Ngay khi Lucy phải thừa nhận là nàng đã đẩy chàng đi quá xa. Heath quay đi khỏi nàng và nắm chặt bàn tay, vì tức giận mà chàng không thể nhìn thẳng. Một chút lo sợ chàng, Lucy vượt qua chàng và dừng ở cửa, liếc nhìn cái lưng cứng đơ của chàng.


“Em không muốn tình trạng này tiếp tục vô thời hạn, Heath ạ. Em có thể chịu đựng cô ta ở đây trong vài ngày, nhưng đó là tất cả. Nếu việc này biến thành một cuộc thi mà ở đó ai là người có thể ở lại đây lâu nhất thì em đảm bảo là cô ta sẽ tồn tại lâu hơn em, bởi vì em chẳng thể mất mát quá nhiều vào việc này cả."


“Cái quái quỉ gì biến em thành như vậy hả?”
Người phụ nữ yêu chàng. Người phụ nữ sợ là cô ấy sẽ mất chàng.
“Em đang cố để trung thực với anh,” nàng nói.


“Giống như quỷ với việc em cố gắng trung thực ấy. Tại sao em không chỉ việc thừa nhận rằng tất cả những chuyện này chỉ bởi vì sự ghen tuông nhỏ mọn? Và nếu em đang thực sự không an toàn trong lúc này, và em không có bất kỳ sự tin tưởng vào anh trong việc này, thì anh không biết em hay anh nghĩ là anh đã làm ra vậy. Anh nghĩ anh hiểu đủ về em để tiến hành cuộc hôn nhân này.”


“Cuộc hôn nhân này chỉ tốt đẹp trước khi anh mang cô ta tới đây. Anh nghĩ đó là lý do để đưa ra yêu cầu kiểu đó với em ư? Anh nghĩ nó công bằng sao?”
“Không hề,” chàng nói ngắn gọn, “Anh không vậy.”


Nàng lúng túng bởi sự thừa nhận của chàng. “Vậy thì… em không hiểu tại sao anh lại yêu cầu em đặt mình vào chuyện này.”
Heath ngừng trong một lúc lâu. Khi chàng nói, chàng rất trầm tư và có một vấn đề thực tế mà Lucy bỗng nhận thấy giống như một đứa trẻ vô cảm vậy.


“Anh sẽ luôn có thể đưa cho em lý do của tất cả mọi việc anh làm. Nhưng anh không hỏi em phải chứng thực mọi việc em làm. Ai nói là mọi việc giữa chúng ta sẽ luôn là công bằng chứ? Kết hôn không phải là việc diễn ra theo cách đấy. Không có hợp đồng nào giữa chúng ta cả. Chỉ có sự bảo đảm là những thứ mà anh trao cho em khi anh đặt chiếc nhẫn đó vào tay em mà thôi.”






Truyện liên quan