Chương 5
Mọi người vẫn thường mong ước cho mình một mái nhà hạnh phúc, nơi có những món ăn ngon, những niềm vui vẻ nho nhỏ. Nơi những đứa con được sống trong niềm yêu thương và phát triển một cách toàn diện về văn thể mỹ. Đôi khi tôi thường nghĩ rằng mọi cảm xúc của tôi nhiều khi cũng chịu ảnh hưởng rất nhiều vào những cuốn truyện ngôn tình. Nhưng thú thực trong ngôn tình chỉ có hai loại nhân vật nữ chính: một là ngốc nghếch và có một gia đình hạnh phúc hoặc ngược lại thông minh nhưng lại chứa đựng trong mình sự đau khổ. Tôi không được liệt vào loại nhân vật nào. Bởi trong câu chuyện về cuộc đời của tôi, nữ chính tôi đây không phải là một trong hai loại nhân vật này…
Tôi về đến nhà trong tâm trạng vui vẻ. Tôi vang lên giọng nói:
_Anh hai! Em đi học về rồi.
Nhưng tôi không thấy ai trả lời. Đáp lại là một sự im lặng đáng sợ. Tôi bỗng nhớ ra. Hôm nay, anh hai đi thi đấu bóng rổ rồi. Tôi ngoan ngoãn vui vẻ lên trên lầu. Đi qua phòng bố mẹ , tôi muốn nán lại, tôi muốn chào hai người họ một câu, thế nhưng đáp lại niềm mong ước, tôi chỉ nghe thấy tiếng đập vỡ đồ đạc cùng tiếng chửi mắng vọng lại từ căn phòng này.
_Cô cút đi cho tôi. Tôi không cần loại đàn bà như cô. Cô nghĩ cô là ai chứ? Cô liệu có xinh đẹp như cô ta? Quyến rũ hơn cô ta?
_Anh im mồm đi! Anh muốn cho các con nghe thấy à?- tôi thấy mẹ tôi bất lực hét lên. Tôi ghê tởm bà ta.
_Im mồm!- Ba tôi quát lại và đi kèm với nó là một âm thanh chua chát : Bốp. Và tiếp đó là tiếng khóc.
Cho dù có mạnh mẽ, gan dạ đến đâu thì bao giờ phụ nữ cũng là sinh vật yếu đuối nhất. Dù vậy có đôi khi tôi vẫn thường tự hỏi rằng: tại sao ông trời lại sinh ra Adam trước thay vì Eva? Tại sao phụ nữ không thể có được sức mạnh như đàn ông? Tại sao chế độ quân chủ lại duy trì trong suốt gần 2000 năm như vậy. Tại sao lại có sự bất công như thế chứ? Tại sao những vị vua không phải là một người phụ nữ đa tài mà cứ nhất thiết đó lại là đàn ông? Thậm chí tôi đã từng có một ước mơ đó là khi tôi chín tuổi, tôi đã bộc bạch ước mơ trở thành một nữ tổng thống đầu tiên của đất nước Việt Nam này trong một tiết học trên lớp. Nhưng trên thực tế thì sao? Đáp lại tôi đã nhận được những lời cười nhạo chê bai, họ bảo với tôi rằng điều đó là không thể thậm chí cho đến khi về nhà bản thân tôi không có ai ủng hộ. Ba của tôi, ông ta đã cười vào mặt tôi rồi đánh cho tôi một trận, ngay cả người mẹ của tôi bà còn không nhìn lấy tôi một cái đã quay mặt bỏ đi. Người đã an ủi tôi duy nhất vào lúc đấy chỉ có anh hai tôi. Ngày hôm đó, anh đã ôm tôi vào lòng và an ủi tôi, kể cho tôi câu chuyện về những vị tổng thống khác. Và có lẽ chính vì điều này mà anh hai đã trưởng thành trước tôi rất nhiều.
Không biết từ lúc nào, trước mắt tôi mọi thứ thật mờ nhạt. Từng giọt nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt. Tôi biết cuộc hôn nhân này kéo dài được 17 năm nay đó là sự cố gắng lớn, là một sự hi sinh lớn. Tôi biết bố tôi ngoại tình đã 3 năm nay. Tình yêu này đã tan vỡ từ khi tôi lên 5 tuổi. Nhưng sự nực cười rằng không phải nguyên nhân do bố tôi mà là nó lại bắt nguồn từ mẹ tôi: bà đi ngoại tình và giờ lại một mực đứng đắn khiến cho bản thân tôi buồn nôn. Tôi thấy thật buồn cười. Tôi ngồi thụp xuống đất. Hai hàng nước mắt trải dài. Từng giọt… Từng giọt…. Đã có lúc tôi từng nghĩ rằng mọi chuyện xảy ra là do tôi không tốt, tôi đã cố học hành thật giỏi trong suốt những năm tôi học cấp 1, cấp 2. Nhưng khi tôi hiểu chuyện hơn thì tôi học cấp 3, lúc đó tôi biết được tất cả… Tôi bỗng bật cười. Phải. Tôi cười nhưng lòng tôi đau nhói. Tim tôi thắt lại từng hồi.
Tôi nhớ lại hồi đầu năm khi tôi mới vào lớp, một số hôm tôi thấy đứa bạn học cũ của mình đang bàn tán gì đó và thỉnh thoảng liếc nhìn mình với ánh mắt thương tiếc thì bây giờ tôi đã hiểu. Cái cảm giác thương cảm. Đau đớn thay. Khi đó tôi đã làm tỏ ra mình là một đứa mạnh mẽ chỉ để bản thân được chú ý. Để không ai biết được lớp mặt nạ ở dưới. Mọi người tưởng tôi có một gia đình hạnh phúc nhưng thật đáng tiếc thay, ngược lại. Một gia đình tan nát chỉ sống vì lợi ích của nhau.
Tôi vừa khóc vừa cười cho đến khi cánh cửa bỗng mở ra và mẹ tôi sẫn sờ nhìn tôi:
_Mỹ Anh!- tôi lùi lại. Tôi ko biết tại sao nữa. Tôi chỉ muốn theo bản năng của mình đó là lùi lại. Tôi muốn chạy trốn. Sự thật bao giờ cũng thật khốc liệt. Tôi không biết hai người bọn họ đang suy nghĩ điều gì. Nhưng tôi giờ cũng không muốn quan tâm nữa. Tôi biết bố tôi đứng sau mẹ tôi và tôi nhìn thấy ánh mắt bố tràn đầy sự khinh miệt. ở Nhật, người ta vẫn xem thường những Otaku. Họ cho đó là những con người lười biếng chỉ suốt ngày đọc truyện tranh. Nhưng theo tôi thấy thì rõ ràng họ chỉ muốn hi vọng một tương lai tốt đẹp hơn thôi mà. Ai cũng là con người có quyên lựa chọn những gì tốt nhất cho mình chứ… Và tôi cũng muốn lựa chọn điều tốt nhất cho mình: Nếu có một lần nữa được sinh ra, tôi muốn có được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc…
Tôi cứ chạy mãi… Chạy mãi…. Không ai đuổi theo. Có người ngoái nhưng ánh mắt họ chỉ trực chờ xem có chuyện gì mới sẽ xảy ra. Tôi nghĩ thầm đúng là những con người độc ác . Tôi cứ chạy mãi. Nước mắt tôi cũng cứ lăn mãi không ngừng. Có đôi khi tôi tự hỏi ông trời rằng: Người sinh ra tôi làm gì chứ? Tại sao cứ bắt tôi phải đối mặt với những điều này chứ. Tại sao chứ? … Và tôi cứ chạy mãi cho đến lúc tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Tôi nán lại ngồi xuống tại một trạm xe buýt. Tôi cứ nghĩ mình sẽ ổn thôi nhưng dường như không phải. Nước mắt tôi vẫn không ngừng chảy xuống. Tôi rất sợ một người nào đó mà tôi quen biết nhìn thấy bộ dạng này của tôi nên tôi sẽ gục đầu xuống để che đi khuôn mặt nhem nhuốc này…
Tôi cũng chẳng biết mình đã ngồi bao lâu cho đến khi tôi bỗng nhận ra được có một cái gì đó thật mát lạnh kề vào má mình. Tôi ngẩng mặt lên. Là hắn. Nhưng hắn ở đây làm gì? Nhìn cái mặt vô cảm đấy kìa, tôi không thể nhận ra trên mặt hắn đang có biểu hiện gì hay hắn đang nghĩ cái gì. Nhưng tôi đã rất lâu rồi… rất lâu rồi…. Chưa có một ai ngồi xuống bên cạnh tôi, tâm sự với tôi. Tôi tự nhủ với mình: tại sao mày không thể đón nhận một người bạn hả Mỹ Anh. Tôi bỗng nhớ đến đứa bạn trước đây của tôi. Đó là đứa bạn mà tôi tin tưởng nhất, chúng tôi đã từng rất thân với nhau và gắn bó với nhau như hình với bóng thế rồi cho đến một ngày nó bảo với tôi rằng nó chán ghét tôi. Lúc đó tôi thật sự không hiểu tại sao nó lại thế thì về sau tôi mới biết rằng vô tình mẹ tôi và bố nó qua lại với nhau. Thì tôi mới chợt tỉnh ngộ: Mỹ Anh à, mẹ của mày đã phá vỡ gia đình hạnh phúc của họ. Rồi kể từ đó đến nay, tôi không dám tiếp nhận bất cứ một ai làm người bạn của tôi. Bởi tôi đã rất sợ điều đó một lần nữa xảy ra. Nhưng hiện giờ tôi thực sự cô đơn. Tôi tự nhủ với mình rằng: hắn sẽ không làm bạn của mình đâu, mình chỉ tâm sự thôi mà! Phải, có lẽ tôi sẽ cố gắng thử một lần nữa: chia sẻ những suy nghĩ của mình.