Chương 20
Bước chân vào lớp, những con mắt nhìn về phía tôi có chút sợ hãi, có chút miệt thị, dường như phải chăng không tin tưởng vào bản thân tôi. Tôi rất muốn minh oan cho bản thân mình nhưng có lẽ minh oan với họ cũng vô dụng cho nên tôi cũng thôi. Chỉ cần bản thân tôi biết và cảnh sát biết rằng: Mỹ Anh tôi đây trong sạch vô cùng là được rồi.
Tôi lặng lẽ, tiến về phía mình. Lúc này, tôi cảm nhận thấy một ánh mắt luôn nhìn chằm chặp tôi không dời. Tôi tìm kiếm xung quanh, sau cùng là tôi phát hiện ra, đó là ánh nhìn của … Thanh Nhã. Tôi nuốt nước bọt…ực…. Tôi cảm thấy rằng: cậu ta dường như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
_Chào cậu.- tôi mở ra một nụ cười thân thiện đầy gượng gạo.
Thế nhưng cậu ta:
_Lẽ ra giờ này, cậu không nên ở đây!- cậu ta nói và tôi…Và tôi thấy buốt lạnh sống lưng. Tôi đã đọc truyện trinh thám nhưng với cách ăn nói của cậu ta, tôi có thể liên tưởng ngay ra răng: cậu ta chính là một kẻ thâm lí biến thái. Ôi mẹ ơi, con muốn đi động thổ. Cậu ta nói khiến cho tôi đã sợ cậu ta rồi lại càng sợ hơn, tựa như cậu ta là một con rắn độc chỉ hận không thể tiến cắn tôi ngay lúc này. Cậu ta nói xong, tôi chỉ biết: im lặng là điều trân quý nhất lúc này.
Người cậu ta phát ra một thứ hàn khí khiến tôi rét lạnh. Tôi ngồi xuống ghế rồi cố gắng dịch ra đầu bàn cách cậu ta càng xa càng tốt. Dính vào từng này thứ chuyện là đủ rồi.
_Mỹ Anh.- bỗng nhiên cậu ta nói.
_Hả?
_Nghe nói nữ sinh đấy là bạn thân trước kia của cậu?
_ừ.- tôi đáp lại mà sao thấy lòng mình buồn rười rượi. Nhưng … sẽ không có lí do gì để cho cậu ta có thể hỏi những câu hỏi này. Không lẽ nào… Cậu ta… Nhưng cậu ta mới đến, có thù oán gì với tôi đâu chứ. Tôi một lòng đầy thắc mắc.
_Cậu không cảm thấy vui vì đã có người trả thù cho cậu sao?- cậu ta nói khiến bản thân tôi rùng mình. Tôi không đáp lại.
Thế rồi trong suốt buổi học đấy, tôi và cậu ta không nói chuyện. Tôi thấy cậu ta có vẻ kì lạ mặc dù cậu ấy đối xử với mọi người rất bình thường.
Sau giờ học chúng tôi gặp mặt.Cả bốn người đối mặt với nhau.
_Đại ca!- thằng Tèo mở miệng- em nghĩ bây giờ cho dù không nhắc đến chuyện đấy thì chúng ta vẫn phải đối mặt.
_Hở? Chuyện gì?- tôi vẫn chưa thực sự hiểu điều nó muốn nói là gì.
_Chuyện anh Nhật.- thằng Tí nói, trong lòng tôi nổ bùm bùm bùm. Tôi thở dài một tiếng tự an ủi bản thân mình rằng trước sau gì vẫn phải đối mặt. Thế nhưng điều tôi lo lắng lại không phải chuyện này nữa mà là Khải. Cậu ấy… sẽ để ý chứ?
_Tôi không sao. Cậu không cần để ý.- Khải nói. Nhưng mà tôi ngửi thấy được mùi dấm chua ở đây. Hừm… có ai đang ghen à nha. Nên tôi híp mắt lại cười cười nhìn Khải làm cậu ấy bất chợt mà đỏ mặt.
_Chuyện anh Nhật, anh Khải đã nói rõ với bọn em. Nên chúng ta không cần kể lại sự việc thế nhưng, hiện tại, có thể thấy được rằng: kể từ sau sự ra đi của anh Nhật, chị vẫn giữ chiều khóa hộp tủ đồ và chưa có ai đụng chạm đến nó phải không?- thằng Tèo nói.
_Đúng.- tôi đáp lại.
_Vậy bây giờ chiều khóa ở đâu?
_Trong cặp chị.
_Đưa nó cho em.
Chúng tôi lấy chiều khóa và bắt đầu đi xem xét mọi thứ. Không có vẻ gì đặc biệt. Chỉ có một số bức thư tình do các nữ sinh trong trường gửi, một số bài kiểm tra, và một cuốn nhật kí. Đây có thể là vấn đề trọng yếu nhất.
_Uhm… Vậy sao chúng ta không đi xem thử tủ đựng đồ của chị Linh Đan nhỉ?- thằng Tèo đột nhiên phát biểu.
_Nhóc độ này có vẻ thông minh hiểu biết nhiều phết đấy.- tôi nhìn nó cười cười.
_Có lẽ chỉ có ai đó không chịu sử dụng IQ của mình thôi.- nó nói móc tôi. Con mẹ nó chứ. Tôi nhìn nó, ánh mắt tôi tràn đấy sát khí, tôi thề rằng nếu có cái vật nào đó thật nguy hiểm ở đây, tôi sẽ phang cho nó vài quả để nó bớt tự kiêu đi.
_Nhóc con độ này được lắm rồi đấy!- tôi phát ra hàn khí nên ngay lập tức nó thu lại bộ nanh vuốt của mình.
_Hì hì hì… hình như chị lại nói hơi quá!- nó nói xong liền liếc nhìn đi chỗ khác.
Bước đến phía chiếc tủ đó. Chúng tôi mở cánh tủ ra. Nó thật gọn gàng ngăn nắp. Nhưng trong chiếc tủ đó chỉ độc duy nhất một thứ: đó là một cuốn sổ nhật kí.
Ngay lập tức, chúng tôi nhìn chằm chằm nhau, lòng đầy háo hức chỉ chực không thể mau chóng chia làm tư cho mỗi người. Tôi nhìn thấy được khát vọng của bọn họ nên đã sử dụng quyền nữ vương của mình.
_Tôi là phụ nữ ở đây. Do vậy tôi có quyền.- tôi nói xong nhìn ba người bọn họ. Bọn họ mặt ỉu xìu. Tôi mỉm cười đắc thắng.
Chúng tôi liền giở ra xem, hàng chữ ngay ngắn, gọn gàng.
“Trang 1:
Hôm nay, bầu trời trong xanh. Tôi thấy trong người không được khỏe cho lắm.”
_Thế là hết?- thằng Tí cảm thán.
Tôi liền gõ vào đầu nó một cái.
_Chị đây cho mày đọc cùng đã là quý hóa lắm rồi, mày con muốn gì nữa?- tôi gào thét- nhật kí con gái chỉ cần chừng này chữ thôi là nhiều rồi!
_Em bỗng rất muốn tìm hiểu xem nhật kí của chị thế nào.- nó bĩu môi một cách dễ thương.
_Yên tâm đi! Chú mày không có cơ hội cao quý đó đâu!- tôi nhìn nó, nở một nụ cười đầy khích lệ.
Nó “hứ” một tiếng. Chúng tôi liền bật cười.
Chúng tôi lại tiếp tục đọc.
“Trang 2:
Hôm nay, trời mưa to. Tôi đang đi trên đường về, cảm thấy hơi lạ. Thấy hơi rợn. Như kiểu có ai đó theo dõi tôi. >-
Chúng tôi nhìn nhau…
“Trang 3:
Đã mấy ngày nay tôi không viết nhật kí, tôi thấy cảm giác kia càng lúc càng chính xác hơn. Hôm qua tôi đã phát hiện ra một nữ sinh, hay đi theo tôi, cô ấy hình như là một nữ sinh mới đến bên lớp 11A0 hay sao. Tại tôi đã từng ngó qua nhìn cô ấy khá nhiều lần. Nhưng hôm nay, tôi không thấy nữa.”
Chúng tôi dường như cảm nhận được manh mối.
“Trang 4
Hôm nay tôi nhận được một hộp quà, bên trong có một hộp son, nó được đặt ở trước cửa thềm. Mác nhãn vẫn chưa được bóc. Hàng hiệu. Và có kèm theo một dòng chữ: “Chúc cậu luôn luôn hạnh phúc”. Tôi thấy hơi kì lạ. Liệu có ai đang thầm thương trộm mên tôi. Nhưng mà không sao! Tôi đã có bạn trai rồi với lại dù sao cũng hàng xịn mà. Đương nhiên. Dùng luôn.”
“Trang 5
Hôm nay, tôi ở lại trường hơi muộn. Hì… Tôi định sẽ làm một trò chơi giành tặng cho người bạn thân đã phá hoại gia đình của tôi… Mỹ …”
Đọc đến đây, tim tôi lạc mất một nhịp bởi cũng từ chính trang này trở đi là kết thúc. Cũng đồng thời là một dấu tòe mực đáng sợ. Chúng tôi nhìn nhau như thầm nhận ra. Rốt cuộc đã tìm ra được hung thủ rồi. Người đó chính là:
Vũ Thanh Nhã- cô bạn ngồi cùng bàn với tôi.
_Mỹ Anh! Cậu có nhận ra rằng: giờ phút này, cậu đang gặp nguy hiểm không?- Khải nhìn tôi.
Và cuối cùng tôi đã nhận ra: tôi chính là mục đích mà hung thủ muốn nhắm đến. Tôi im lặng không đáp lại Khải.