Chương 15: Cuộc họp lớp
Hôm sau, tại lớp 11A lại diễn ra một cuộc họp nội bộ quan trọng.
Thái Dũng đứng oai nghiêm trên bục giảng, nhìn cả lớp một lượt, thỉnh thoảng lại chỉnh lại cái kính đen trên mặt, điệu bộ tỏ ra tri thức lắm.
Cả lớp nhìn cậu bĩu môi, đồng loạt kêu lên:
- Có gì nói mau đi, bán dáng mãi.
Thái Dũng được một phen “mát mặt”, cậu e hèm một cái rõ to rồi cười nói.
- Là thế này, mọi người đều thi xong rồi, vậy thì cũng nên bàn về kế hoạch cho lễ hội của trường chứ nhỉ? Chủ đề của lễ hội sẽ do Hội học sinh quyết định đấy.
Cậu đánh mắt về phía Nhật Linh. Cô gật đầu rồi nói :
- Việc này cứ để Bảo Trân và Xuyên Hương lo.
Hai người được Nhật Linh nhắc đến kia gật đầu hài lòng. Bảo Trân đứng lên, tỏ ra rất nghiêm túc nói.
- Em và chị Hương đã bàn bạc kĩ rồi, chủ đề của lễ hội năm này sẽ là “Traditional Food”. Đất nước ta có 63 tỉnh thành, mỗi miền lại khác nhau nên mỗi lớp sẽ làm 5 món ăn truyền thống của tỉnh mình chọn. Có thể trùng nhau, nhưng cốt yếu phải ọi người cảm nhận được hương vị truyền thống và cảm giác như chính mình đang ở nơi đó vậy.
Cả lớp trầm ngâm một hồi lâu. Thái Dũng nhìn Trân gật gù.
- Ừm. Nghe cũng hay đó. Vậy lớp ta sẽ chọn tỉnh nào đây?
- Chọn ngay Hà Nội đi cho dễ._Xuyên Hương vừa ăn bánh mì vừa nói.
- Đúng, ta ở đâu thì làm ở đó._Khải Minh cũng đồng tình.
- Ok, quyết định vậy nha. Còn hai tuần nữa là tới lễ hội rồi, chúng ta phải tích cực chuẩn bị. Hôm đó lớp ta còn phải tới đây sớm để trang trí hội trường nữa.
- Vậy lớp ta cũng cần người đi khảo sát tình hình xem nên làm cái gì chứ nhỉ? Cử ai đi đi._Thế Quân góp ý.
- Ừ ha, vậy cho Khải Minh với Bảo Trân đi, hai người đi là hợp nhất._Lần này là cô nàng tên Thiên Trúc lên tiếng.
Bảo Trân nghe tới đó thì phản đối ngay.
- Không, em không muốn đi.
- Không là không thế nào, phải vì lớp chứ. Nếu thắng sẽ được đi biển đấy, phải phấn đấu thì mới có mật gấu để pha chứ._Thế Quân lên tiếng giảng đạo.
Khải Minh không nói gì, coi như là đồng ý. Cậu cũng muốn đi, nhưng cốt yếu là để làm hòa với Bảo Trân thôi.
Bảo Trân bị ép quá, đành phải nhận lời.
- Còn việc nấu ăn xin dành cho phái nữ nhé, phái nam sẽ lo trang trí ha._Thái Dũng cười cười
- Ok._Các nàng đồng thanh.
- Còn nữa, lễ hội kéo dài trong ba ngày đấy, ngày đầu tiên là vũ hội, ngày thứ hai là thi nấu ăn như trên. Ngày cuối cùng mỗi lớp phải có một tiết mục văn nghệ tập thể chào mừng, lớp ta làm gì đây?_Thái Dũng đọc nốt thể lệ rồi hỏi ý mọi người.
- Nhảy đi._Một người đưa ý kiến.
- Hay diễn kịch?_Người khác.
- Nhảy thì nó quá cũ rùi, chúng ta làm một vở kịch hoành tá tràng đi._Khải Minh phán.
- Ok, vậy đi nhé, cụ thể tính sau, thôi giải tán ha._Thái Dũng chốt hạ.
- Khoan nha, không phải ngay sau lễ hội là cuộc thi Nam thần – Nữ thần sao? Vậy giờ chọn người luôn đi._Huệ Chi lên tiếng.
Thái Dũng nghe nói mới nhớ ra còn việc đó, suýt thì quên mất. Cậu lôi tờ giấy ra đọc:
- Ừ đúng rồi. Thể lệ như sau: Cuộc thi Nam thần – Nữ thần được tổ chức 10 năm một lần, mỗi lớp phải chọn một nam, một nữ đi thi, không thi theo cặp mà thi riêng lẻ, tức là Nam thần có thể là người lớp này, Nữ thần có thể là người lớp kia. Cuộc thi gồm năm vòng tất cả: vòng thi kiến thức, vòng thi sắc đẹp, vòng thi tài năng và phần thi vấn đáp. Còn vòng thi cuối cùng thì thể lệ bí mật, lúc đó mới biết được. Nam thần, Nữ thần sẽ được nhận vương miện biểu tượng của trường và tiền thưởng. Đặc biệt lớp có người đoạt giải sẽ được đi du lịch 1 tuần, tùy ý chọn nơi, nhà trường sẽ lo toàn bộ chi phí.
Mọi người bắt đầu trầm trồ.
- Wow, phần thưởng lớn thật!
- Ừ, mà lớp mình chọn ai đây ta. Khỏi nói cũng biết lớp mình nắm phần thắng tới 80% he he.
Thái Dũng băn khoăn nhìn cả lớp:
- Giờ ai sẽ đi thi đây?
Mọi người rơi vào trầm tư, rồi lát sau không hẹn mà cùng quay ra phía bàn của Nhật Linh và Trọng Khôi, nhất tề đồng thanh:
- Hai người đi thi đi.
Linh và Khôi mang gương mặt lãnh cảm nhìn lên, đồng thanh không kém.
- Không.
COB méo mặt. Biết mà, hai con người lạnh lùng vô cảm này thì có nói mãi cũng không chịu đâu. Nhưng nếu muốn thắng thì chỉ hai người họ mới có thể thôi. Phần thưởng rất lớn nha, không thể bỏ được.
Thế là hết người này tới người nọ, ra sức thuyết phục hai con người kia.
- Linh à, em là đệ nhất mỹ nhân ở trường này mà, lại thêm là Hội trưởng uy nghiêm nữa, nếu em đi thi thì học viên trong trường sẽ thêm phần ngưỡng mộ em.
- Trọng Khôi, cậu đi thi đi, cậu đẹp trai học giỏi lại tài năng, rất đủ tiêu chuẩn đó nha, không đi thì uổng lắm.
- Tôi/em không đi.
Ra sức nịnh hót? Cách này xem ra không khả thi rồi. Thái Dũng bèn nuốt nước bọt, chuẩn bị tư thế thuyết trình giảng đạo.
- Nhật Linh, coi như em vì lớp lần này đi, cũng đâu mất mát gì nhiều đúng không? Chúng ta là gia đình, là anh chị em, huynh đệ tỷ muội tốt bao năm, chẳng lẽ chỉ một lần giúp lớp cũng không được sao?
Nhật Linh không nói gì. Phải! Là gia đình mà. Cô đã nợ họ quá nhiều, họ cho cô cảm nhận được sự yêu thương, tình cảm gia đình; họ luôn che chở bảo vệ cô mỗi khi cô gặp chuyện. Vậy thì lí gì một cuộc thi nhỏ nhoi này cô lại không thể vì họ mà làm?
- Được rồi. Em thi.
- Vậy tốt rồi.
Cả lớp nghe thì vui mừng nhìn cô, giờ chỉ còn giải quyết Trọng Khôi mà thôi.
Thái Dũng lại quay qua Trọng Khôi.
- Khôi, Linh đi rồi, cậu cũng tham gia đi cho có cặp. Vì lớp lần này đi mà.
- Không.
Xem ra Trọng Khôi khá khó thuyết phục. Bất chợt Xuyên Hương lên tiếng.
- Thôi vậy, cậu không đi thi thôi. Xem ra Nam thần – Nữ thần lần này chỉ có thể là Nhật Linh và anh Hải Phong thôi a. Nhìn họ xứng đôi quá, trai tài gái sắc._Hương chẹp miệng.
- Ây da, phải a, anh Hải Phong đẹp trai, tài giỏi, tốt bụng, thật quá hợp luôn nha._Bảo Trân cũng phụ họa theo.
Không hiểu sao khi nhắc tới Hải Phong Trọng Khôi lại thay đổi sắc mặt. Từ nhỏ cậu làm gì cũng thua Hải Phong, kể ra cũng tức. Chẳng lẽ lần này cũng vậy? Không thể được. Nghe nói Hải Phong với Nhật Linh một cặp cậu có hơi khó chịu nha, lớp này cái gì cũng Phong, Phong (hồi nào vậy?). Bản tính háo thắng lại lấn át cậu, nhất định lần này cậu phải tham gia, và phải thắng mới được.
- Thôi được rồi, vì lớp tôi sẽ tham gia._Trọng Khôi giả bộ như mình bị ép không bằng.
Bảo Trân và Xuyên Hương cười cười nhìn cậu, rồi cùng nói:
- Ừm đúng rồi, phải vì lớp chứ._Hương
- Phải đó, là vì “love” nha._Trân
Thái Dũng khẽ ho khan. À mà hình như nãy giờ quên mất nhân vật quan trọng – Lệ Dương thì phải a. Dù gì cũng là hôn phu của nhau mà, cũng nên hỏi ý cậu ta chứ.
- Lệ Dương, cậu có ý kiến gì không?_Dũng hỏi.
Lệ Dương bình thản đáp.
- Không.
COB kinh ngạc nhìn Dương. Lạ nha, bình thường có gì liên quan tới Trọng Khôi thì cô ta bám như đỉa mà. Giờ lại để yên cho Trọng Khôi với Nhật Linh đi thi sao?
Liệu hôm nay trời có bão không nhỉ?
Chắc không nha, hôm nay trời dự báo có nắng đó.
Lớp là vậy, Nhật Linh còn ngạc nhiên hơn. Không phải hôm qua cô ta vừa đe dọa cô sao? Nói là tránh xa Trọng Khôi ra, giờ lại không có phản đối, có mâu thuẫn quá không?
Lệ Dương dường như cảm nhận được sự thắc mắc của mọi người, thở dài nói:
- Tôi công tư phân minh. Không để ý mấy chuyện vặt vãnh này.
Lời nói này của cô không khỏi khiến nhiều người buồn nôn, đặc biệt là con gái a.
Công tư phân minh?
Công tư phân minh mà đánh người tới nỗi nhập viện suýt ch.ết chỉ vì có cô gái xấu số nào đó hỏi Trọng Khôi bài?
Công tư phân minh mà là trùm bày trò hại người trong trường này?
Công tư phân minh mà khiến cho học sinh trong trường khiếp sợ tới nỗi phải tôn lên làm đại tỷ?
Em sợ cái công tư phân minh này ghê…
Trích một đoạn hội thoại nhỏ, giữa Nhật Linh và tác giả. ^_