Chương 10: Thay đổi
Hé nhô mọi người. Yi đã up chap mới rồi đây ạ:v
Enjoy
~ZzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzZ
Sáng hôm sau. Mặt trời đã ló dạng sau hàng cây. Những tia nắng tinh nghịch mơn trớn trên vai, trên tóc của các học sinh trường Black Star.
- Băng Băng, em dọn tập vở giúp anh đi. - Mạnh Hoàng đang làm VSCN thì nói vọng ra
- Vâng
Nó trả lời rồi loay hoay đi dọn tập, dọn vở cho Mạnh Hoàng. Bỗng, nó phát hiện một tấm ảnh anh chụp chung với ai đó. Cơ mà quen quen. Hình như, người trong ảnh, rất giống nó [T/g: đúng hơn là chị cô đấy cô nương ạ:v]. Mạnh Hoàng bước ra, nó không nhìn tấm ảnh nữa. Chạy đến chỗ Mạnh Hoàng kéo anh đi học.
Chẳng là nó có trách nhiệm phải chăm sóc cho Hoàng đấy mà...!
Tuấn Kiệt và Diệu Chi nắm tay nhau cùng đi. Nhỏ có vẻ không thích nó đi với Hoàng khi Thiên Du lẳng lặng lên lớp trước. Chi biết Thiên Du thích nó. Còn Tuấn Kiệt thì khỏi nói. G-H-É-T luôn là khác. Cậu không muốn thằng bạn thân của cậu buồn. Và Hoàng - có vẻ đã thay đổi.
Zzzzzzzzzzzzz.The_past.zzzzzzzzzzzzZ
Sáng sớm, khi mọi người còn say giấc.Hay nói đúng hơn là chưa sáng. Chừng 2h sáng ấy.
Hoàng thức giấc. Nhẹ nhàng gỡ tay nó ra khỏi tay mình. Anh bước ra ngoài. Anh đi thẳng xuống vườn hoa cạnh kí túc xá. Không biết lí do tại sao anh lại muốn xuống đó. Anh thấy hắn và Kiệt đang ngồi ở đó với chục lon bia lăn lóc dưới đất.
Hoàng bước đến, đứng trước mặt hắn. Kiệt thấy vậy thì bước ra ngoài để hắn và Hoàng nói chuyện.
- Dạo này mày không còn nói chuyện với tao như trước - Hoàng nói
- Hay người đó là mày? - hắn vặn ngược lại, tiếp tục cầm lon bia. Nói đúng 5 chữ
- Lí do là vì Băng Băng?
- Tùy mày suy nghĩ... - 4 chữ
- Tao nghĩ mày nên bỏ cuộc...
Mạnh Hoàng lại nói. Gió ban đêm thật lạnh. Cơn gió luồn qua tóc anh, làm nó tung bay trong gió. Đối với hắn và cậu con trai đứng đằng xa, anh lúc này thật xa cách.
- Đừng nói nữa... - hắn nói. Đúng 3 chữ
- Nếu Băng Băng đúng là Sun, thì cô ấy chỉ yêu mỗi tao thôi,mày đừng hy vọng nữa.
- Mày im... - hắn hét lên rồi lắm lấy cổ áo Hoàng. Ngôn từ lúc này của hắn chỉ còn 2 chữ.
- Tại sao tao lại không được nói. Con bé chỉ yêu mỗi tao thôi.
- Mày dựa vào đâu để nói hả? Mày có chắc con bé là Sun không? Mày mới chính là người sai lầm Hoàng ạ. Mày có biết những chuyện mày làm đã làm cho nhiều người phải đau khổ rồi không? Hả?
Tuấn Kiệt chạy tới. Cậu không thể để tình trạng này tiếp diễn. Không thì huynh đệ tương tàn mất thôi. Kéo hắn ra khỏi Mạnh Hoàng. Cậu quay sang, mặt buồn buồn. Cảm xúc lẫn lộn.
- Mày sai rồi, Hoàng ạ.
Zzzzzzzzzzzz.The_present.zzzzzzzzzzzZ
Tuấn Kiệt nhớ lại lúc sáng thì nắm tay Diệu Chi chạy vụt đi. Cậu không muốn đối mặt thêm với Hoàng nữa. Chi không hiểu gì nhưng nhỏ cũng ngoan ngoãn chạy theo.
Trâm Anh thì đi bên cạnh nó và Hoàng. Hai người kia đang cười nói vui vẻ trông có vẻ hợp nhau lắm. Ừ thì lúc trước Trâm Anh biết gì về Hoàng cũng kể cho nó. Nhưng lâu rồi nó không nhớ Rain là ai [lúc đó nó còn nhỏ nữa]. Cô vừa đi nghe nhạc, bất cần, làm lơ mọi chuyện xung quanh.
Bốn tiết học trôi qua với hắn quá nặng nề. Đây là lần đầu tiên hắn không ngủ trong lớp. Đưa ánh mắt ra nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, đeo tai nghe và nghe nhạc. Cái ipod đang phát bài Until You...
Baby life was good to me
But you just made it better
I love the way you stand by me
Through any kind of weather
I don"t wanna run away
Just wanna make your day
When you felt the world is on your shoulders
Don"t wanna make it worse
Just wanna make us work
Baby tell me I will do whatever...
Nhìn nó và Hoàng lâu lâu cứ quay lại nháy mắt với nhau. Lòng hắn đau, đau lắm. Nhưng hắn không biết nói thế nào với nó. Nó và Hoàng đang vui vẻ bên nhau [suy nghĩ của hắn], hắn không muốn là người thứ ba...
ZzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzZ
6 đứa tụi nó ngồi chung với nhau một bàn. Trưa nay tụi nó trốn ra khỏi trường, tập trung ở quán Dark&Light ăn trưa và uống trà đàm đạo.
Cả quán ai ai cũng tập trung nhìn đám tụi nó. Trông tụi nó như những thiên thần. Bàn tụi nó dường như là trung tâm mọi ánh nhìn.
Trưa nay nó búi tóc phồng cao, áo pul với quần sooc. Trâm Anh thì váy xanh, mái tóc được tết đuôi cá cẩn thận. Diệu Chi cũng búi tóc phồng giống nó, nhưng mang một chiếc váy màu trắng rất xinh.
Hắn thì vẫn thế, áo thun, quần jeans kèm áo khoác [sự thật là hắn mang làm kiểu chứ không bao giờ kéo áo khoác lên:“> ], Mạnh Hoàng thì áo sơ mi, quần jeans. Tuấn Kiệt cũng như hắn, áo thun quần jeans muôn năm...!
- Băng Băng, lát nữa đi chơi với anh không? - Mạnh Hoàng khều khều nó rồi hỏi.
- Đi riêng á? - nó đang ăn kem khí thế thì giật mình thả luôn muỗng kem
- Ừ - anh cười
Trâm Anh đứng dậy đi thẳng qua hiệu sách Flower Winter kế bên. Cô kéo luôn Diệu Chi đi vì bên hiệu sách có truyện Manga, mà Chi là một Otaku.
Nó thấy chị hai và con bạn thân đã đi rồi thì đồng ý đi với Hoàng, nó quay sang hắn và Kiệt, thì thấy vẻ mặt đầy sát khí của Kiệt và vẻ lạnh lùng bất cần đời của hắn.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•
~××YiYuo××
Đã in dấu dép
P/s: chap này Yi xong lúc 0:08 ngày 2- -2015. Không tính thời gian chèn bìa, chờ mạng chạy và ngủ tới sáng.