Chương 33: Kết thúc ???
Không phải dạng vừa đâu
Cơ mà dạo này lượt view tăng khủng khiếp =...= khó hiểu dễ sợ!!!
Enjoy
~ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ
Đêm về...
Một đêm đông lạnh lẽo... Nó ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cứ nâng tách trà lên, chần chừ một lát rồi lại đặt xuống, đưa mắt nhìn ra cửa, bồn chồn không yên.
Diệu Chi cũng đi qua đi lại liên tục trước mặt nó. Tâm trạng của nhỏ cũng không hơn gì. Cũng lo lắng không yên.
Và Phương Đan cũng không hơn hai người kia là mấy!
Chỉ riêng Trâm Anh là nhởn nhơ đọc sách. Không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Điều đó cũng dễ hiểu. Vì ngay lúc này đây, Mạnh Hoàng đang ngồi bên cạnh vuốt vuốt mái tóc dài mượt của cô.
Và ngay lúc này đây. Có ba người vẫn chưa chịu về làm ba cô nàng kia lo lắng...
Tiếng động cơ xe vang lên mỗi lúc một gần, nó đang chuẩn bị nhâm nhi một ít trà thì vội đặt ngay lên bàn, chạy thẳng ra bên ngoài, kéo theo cả Diệu Chi, và nhỏ kéo thêm cả Phương Đan.
...
- Anh... Sao giờ mới về? - Diệu Chi véo tai Tuấn Kiệt, cao giọng hỏi.
- A...a...a...đau anh. Ừ thì,...
- Thì sao? - nhỏ ném cho Kiệt một ánh nhìn tóe lửa.
Bỗng dưng khi nhìn ánh mắt đáng sợ của Diệu Chi, Tuấn Kiệt lại buột miệng nói ra một loạt:
- Ờ thì... Anh và anh Phong dẫn Thiên Du vào bệnh viện kiểm tr.a sức khỏe...
- Thiên Du? Bệnh viện? - Diệu Chi buột miệng hét ầm lên.
Nó vô cùng ngạc nhiên khi nghe Chi hét lên. Rồi vội vàng chạy ra xe lôi cổ hắn vào.
- Này, anh bị gì, hả - nó gắt lên.
Khi hắn chưa kịp trả lời thì Phong đã bước đến, xoa xoa đầu nó, nói nhẹ nhàng:
- Nó bị nhức đầu bình thường thôi em ạ. Không sao đâu!
- Vâng anh... - nó trả lời Phong rồi quay sang hắn - sau này anh có làm sao thì phải nói em biết. Cấm giấu.
- Em lo cho anh? - hắn [giả vờ] hí hửng đáp lời nó.
Nó thì ném cho hắn một cái nhìn tóe lửa rồi kéo Diệu Chi vào trong nhà. Phương Đan thì thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay tạm biệt Phong để vào nhà trước.
Không lâu sau, khi trên sân chỉ ba người con trai, thì lại có một khoảng lặng vô hình nào đấy bao phủ khắp không gian.
Lặng. Lắng. Và buồn.
Bờ vai hắn khẽ run run. Có lẽ hắn đã quá cố gắng kiềm chế nỗi buồn từ nãy đến bây giờ. Một bàn tay rắn chắc vỗ nhẹ lên vai phải hắn, kèm theo tiếng nói trầm ấm:
- Sẽ không sao đâu, em trai...
Lại một bàn tay khác vỗ vỗ vai trai hắn.
- Mày sẽ không sao. Chắc chắn. Mày đâu có dễ ch.ết đến thế...
Lại là sự im lặng. Im lặng vì buồn. Sự im lặng buồn, là một thứ mà không ai muốn nó xuất hiện...
- Thiên Du, sao mày không nói ọi người?
- Tao không muốn họ lo lắng. Với lại, tao vẫn cần thời gian quyết định có nên phẫu thuật hay không. Hoặc là tao sẽ cố gắng giấu, và sinh hoạt một cách bình thường.
- Đồ ngốc!!!
ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ
Thời gian cứ chầm chậm trôi như thế. Từng ngày từng giờ, hắn đều phải cố gắng chịu đựng những cơn đau đầu... Nhưng tuyệt nhiên, chuyện của hắn, vẫn nằm yên ắng trong vòng bí mật.
Mặc dù đôi lúc hắn biến mất một cách vô cớ, có thể đi một mình, hoặc với Tuấn Kiệt, hoặc với Thiên Phong, trong vài ngày, thì mọi người vẫn không nghi ngờ gì. Lí do đơn giản, chỉ là vì hắn viện cớ đi công việc ở Black Wings...
Nhưng đâu phải chuyện gì cũng có thể giấu mãi mãi...
Dù sớm hay muộn, chắc chắn sẽ được đưa ra ngoài ánh sáng...
...
RẦM....!
Cánh cửa phòng hắn bay ra khỏi bàn lề dưới bàn chân của nó [ tác giả lại chém:v ]. Nó bước nhanh đến chỗ hắn đang ngồi ghi chép cái gì đó, giật phăng cây bút hắn đang cầm trên tay, cao giọng hỏi:
- Thiên Du, anh muốn giấu mọi người đến bao giờ hả?
Hắn vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng lấy cây bút lại từ tay nó, hỏi lại:
- Băng Băng, em đang nói cái gì thế?
- Đừng giả vờ không hiểu, em biết tất cả rồi...
Zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz_ tiếng_trước_zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ
Lúc Tuấn Kiệt và Diệu Chi đang ngồi ăn chung với nhau, nói chuyện vô cùng tình cảm ở café L.O.V.E, thì nó ào ào chạy vào, “mượn” Tuấn Kiệt vài phút rồi lôi cậu ra cửa.
Nó đẩy Tuấn Kiệt dựa lưng vào tường, đứng trước mặt cậu, tức giận hỏi:
- Tuấn Kiệt, nói tớ nghe, chuyện gì đang xảy ra?
- Chuyện...chuyện gì - cậu lắp bắp trả lời nó.
- Trần Thiên Du, rốt cuộc là bị bệnh gì? Tại sao ngày nào cũng vào bệnh viện? Mà tại sao lại nói dối là đi công việc? Hả?
Tuấn Kiệt khẽ thở dài, đành phải nói ra tất cả sự thật cho nó biết.
- Tớ mong cậu có thể khuyên thằng điên đấy đi phẫu thuật. Nó sợ sẽ không thành công, thời gian sống sẽ bị thu lại, nó không muốn mọi người lo lắng.
- Để tớ thử khuyên anh ấy... - nó khẽ đáp rồi quay lưng đi, nói đúng hơn là chạy...
Zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz_Hiện_tại_zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ
- Anh, đi phẫu thuật đi, xin anh đấy. - nó lay vai hắn, cố gắng thuyết phục.
- Đừng nói nữa, anh không đồng ý đâu. - hắn gạt tay nó đi, đứng dậy, quay lưng lại với nó.
- Anh...nhưng mà...
- Đừng nói...nữa... Đã nói là anh không...
Câu nói của hắn bị ngắt đi giữa chừng. Hắn cảm thấy đầu hắn nhức kinh khủng. Cây bút trên tay rơi xuống đất, hờ hững. Hắn cảm thấy người hắn nhẹ hẫng đi khi ngã xuống, cảm thấy được vòng tay của nó siết chặt lấy hắn...
Trước khi mất đi hoàn toàn ý thức. Thì hắn vẫn còn nghe được mang máng tiếng của nó, gọi tên hắn, nhiều lần...
==================================================================
×YiYuo×
Đã in dấu dép
P/s: Yi ngủ đây ~ mọi người có tin đây là tập cuối không? Cho Yi ý kiến cái nào!!! Ahihi, thế nhé, bái bai, Yi ngủ đã!!!
1. Bí mật tình yêu Thiên Sứ ~ _YiYuo_DLB_
Ta là ta nói ta quyết tâm pr bé này:v hi vọng mọi người sẽ ủng hộ bé ấy khi Love School kết thúc:v ai đã thích giọng văn của Yi thì hãy ủng hộ bé này nhie
2. Trà sữa tình yêu ~ boolxc69
Cái này ta đây tự nguyện pr:33 mấy bạn rảnh thì vào xem, khá thú vị đấy!!!
Bái bai!!!!
06/04/2015