Chương 6: Kiss me (nụ hôn định mệnh)
Giới thiệu nhân vật mới :
Trịnh Thiên Kim: là con gái của tổng giám đốc thuộc chi nhánh nhà Duy. Hằng ngày đi học bôi cả tá phấn nên nhìn cũng được. Chuyên môn nói xấu người khác, không biết gì mà bày đặt ta đây. Chém gió liên hồi, không nghĩ được một giây, chúa nhiều chuyện.
Dương Tuyết Linh: là con gái của giám đốc hợp tác với nhà Phú. Giống Kim nhưng có có cái chảnh hơn tại vì là bạn gái của Phú (bất đắc dĩ).Vua õng ẹo, ngồi nhây tới sáng cũng được. Tối ngày ngồi lê đôi mắt, thoa son trét phấn, không biết làm gì hết.
Tiếp tục nà!
Một ly nước mát lạnh kèm theo mấy cục nước đá tạt thẳng vô mặt hai tụi nó (Hà và Băng).
Làm cho lớp phấn giả tạo bị rửa trôi đi, mái tóc cũng theo dòng nước mà dịu xuống để lộ hai khuôn mặt xinh đẹp của công chúa nhà ta. Mọi người xung quanh mắt hình trái tim bay loạn xạ: Oh ! Thiên thần đội lớp phù thuỷ.
Hai con nhỏ mắt xanh, mỏ đỏ há hốc mồm, không nói nên lời (chắc lé rồi).
Nó tức sôi máu, la lên : Ôi !Công sức tôi làm từ sáng đến giờ, tiêu tan thành mây khói hết rồi, Đều tại hai cô - nó trừng mắt nhìn hai con kia.
Quay sang Hà, cả hai cùng hành động. Nói là làm, hai con nhỏ kia liền nhận được hai bạt tay từ tụi nó, tức đến đỏ mặt.
(Ở một nơi nào đó, có hai anh chàng nào đó, đang xem kịch hay và nhếch môi cười. Từng chút, từng chút không vội vàng mà tỉ mỉ ngắm nhìn hai công chúa, ánh mắt sáng rực tựa ánh ban mai lung linh chiếu rọi vào đôi ngươi màu hổ phách, làm cho một anh chàng nào đó trở nên quyến rũ hơn, thu hút hơn. Và... anh chàng ấy sẽ bắt đầu một kế hoạch.... gọi là gì ta.........à........ chinh phục hằng nga.)
Linh ấp úng : Hai cô... hai cô dám sao? Dám... đụng đến tôi sao? Biết tôi là ai không?
Nó ngênh mặt: Là ai kệ cha cô. À mà cô là ai vậy? Thấy quen quen mà hình như.... tôi chưa gặp bao giờ. (Sặc! Chị Băng ơi)
Linh tự hào, xổ một tràng: Tôi là bạn gái của Triệu Phong Phú - hotboy số Một trường này với trí thông minh cao ngất ngưỡng. Được nhiều fan hâm mộ nhất. Tuyệt vời hơn ông mặt trời. Là một người con trai lịch lãm, có tố chất của đàn ông (không lẽ đàn bà, ngu còn nói). Tư duy nhạy bén, thành thạo mọi công việc, bình tĩnh trong mọi lĩnh vực. Là một tài năng trẻ hiếm có trên thế giới, sau này sẽ là CHỒNG của tôi - nhấn mạnh chủ quyền sỡ hữu luôn.
Nó chóng mặt, đầu óc quay mòng mòng: Lịch sử cũng khá đó, tôi lên lớp trước đây, hai cô tự về nhà mà bôi thuốc nha. Chúc may mắn. - kèm theo cái cười đểu.
Băng lên lớp trước, Hà đi vệ sinh rồi lên sau. Đang đi (àk không, chạy, nhảy chân sáo) ngon chớn, bỗng từ phía cửa lớp một người thanh niên đi ra, Băng nhào đầu vô, một tư thế cực kì gợi hồn. Nam ôm eo nữ, nữ nắm lấy vai nam, môi chạm môi, hai mắt tròn xoe nhìn nhau. Bên ngoài khung cảnh như đang ngưng đọng lại, không còn tiếng gió, không còn tiếng xì xào. Mọi vật yên tĩnh, yên tĩnh dần. Một tiếng nói từ xa làm phá vỡ khung cảnh lãng mạn của 30s trước: Tao mới đi vệ sinh có chút xíu là mày cặp bồ với thằng khác rồi hả? Thằng nào vậy?
Hà tiến lại gần nhìn khuôn mặt trắng bệch của người con trai, hốt hoảng : Hotboy trường mình, Triệu Phong Phú.
Còn nó, thì vẫn đứng như trời trồng.
Hắn buông tay ra, nó mới hoàng hồn: Là tôi thì sao? Chỉ là sự cố thôi. - mặt hắn ửng hồng.
Nó lúng túng, không phải vì Hà mà là vì tất cả con dao găm từ mọi người xung quanh đều đổ dồn vào nó, như muốn ăn tươi nuốt sống nó, lấp bấp: Té thôi, ngã thôi, đỡ thôi, mọi người hiểu lầm nha, - miệng thì cười nhưng mặt không còn một giọt máu.
Từ đằng xa: Tao thề, tao sẽ giữ được anh Phú, không để mày chiếm đoạt đâu,La Thiên Băng à.