Chương 15
Thành phố S.
Sở Tấn mất tung tích, đã qua đúng một tuần hoàn toàn không có tin tức.
Quý Thiên Trạch từ nghi hoặc đến hoang mang, hiện tại đã sắp bị ép điên, ban ngày gã tìm người chung quanh, buổi tối trắng đêm khó ngủ, Sở Tấn chưa bao giờ rời khỏi cuộc sống của gã lâu như vậy... Lần này Sở Tấn đi còn có thể trở về không? Hiện tại gã thậm chí còn cảm thấy Sở Tấn chỉ muốn quyết tâm tuyệt giao với mình mới là chuyện tốt. Tại sao gã không gọi điện thoại cho Sở Tấn được, ra ngoài đi du lịch ngay cả điện thoại di động cũng không mở sao? Gã rất sợ Sở Tấn gặp gì bất trắc.
{
Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Mỗi đêm hắn đều gặp ác mộng, mơ thấy Sở Tấn bị xe đụng, thi thể lạnh lẽo tái nhợt đặt ở bên trong căn nhà xác nhỏ hẹp lạnh lùng, không có cha mẹ bạn bè nhận lãnh, lẻ loi nằm ở trong túi ny lông, đáng thương như vậy.
Loài người chính là loại sinh vật khó hiểu, thời điểm nắm giữ không biết cố gắng quý trọng, đợi đến mất đi mới phát giác thì hối hận cũng không kịp.
Quý Thiên Trạch là con trai độc nhất trong nhà, ba ba là quản lý cấp cao của một công ty, mẹ mặc dù là bà chủ gia đình, nhưng học lực cũng rất cao, từ nhỏ gã sống ở trong gia đình được bạn học bên cạnh ước ao. Chú bác nhà gã nói chung cũng đều là nhân sĩ thành công, chỉ có một chú út đặc biệt phản nghịch.
Đó là lần đầu tiên trong đời Quý Thiên Trạch biết được có thứ gọi là đồng tính luyến ái.
Khi còn bé Tết mỗi năm gã sẽ cùng ba mẹ về nhà, ăn tết ở nhà ông nội bà nội, người cả nhà tụ tập cùng một chỗ, gã có một chút ấn tượng mơ hồ với chú út, hình như là một thanh niên nhã nhặn anh tuấn. Chú út là con út trong nhà, so với ba gã trẻ hơn rất nhiều, chỉ lớn hơn so với gã mười tuổi, gã nhớ khi chú út cười rộ lên ôn văn nhĩ nhã, lại còn đưa cho gã một hộp sô cô la nhập khẩu cùng đồ chơi Transformers, khi đó vẫn là thứ rất hiếm lạ.
Cụ thể là đêm giao thừa mười tuổi năm ấy, gã và bạn học ở bên ngoài chơi mệt rồi, nên ngủ rất sớm. Nửa đêm, gã bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, nên đi chân trần ra ngoài, cửa lớn nhà cũ khép hờ, người bên trong rất ồn ào hung dữ, gã lén lút đến xem.
Nhìn thấy ông nội đang dùng gậy đánh chú út, đánh rất mạnh, có thể nghe thấy tiếng vang của da thịt thật đáng sợ, trên gương mặt của chú bầm tím từng mảng lớn, miệng cũng đầy máu.
Vừa đánh, còn vừa mắng chú: "Tao sinh ra một thằng bê đê như mày! Còn không bằng tao đánh ch.ết mày, để mày đi ra ngoài làm mất mặt xấu hổ!"
Quý Thiên Trạch thấy rất sợ hãi, gã muốn chạy trốn, nhưng bởi vì sợ hai chân như nhũn ra, đứng lặng im ở tại chỗ. Gã sợ chú út sẽ bị đánh ch.ết.
Chú út quỳ trên mặt đất, nâng mắt lên, như là con thú hoang bị bức ép đến đường cùng, nở nụ cười, sắc bén cãi lại: "Ba, người không hiểu, đây không phải là do con, mà là di truyền, trong máu người Quý gia chảy dòng máu thích đàn ông, nên truyền cho con, Quý gia chúng ta sau này cũng không nhất định chỉ có một mình con yêu đàn ông đâu. Con là tên khốn kiếp, ba chính là lão già khốn kiếp."
Ông nội càng tức giận hơn, cơ hồ đánh chú gần ch.ết, Quý Thiên Trạch nhìn thấy một vũng máu, sợ đến khóc lên, sau đó bị ba ba phát hiện.
Chuyện cũ mười mấy năm, gã vẫn còn nhớ đoạn ký ức này.
Sau đó chú út bỏ đi, nghe nói là ra nước ngoài, cuối cùng cũng không trở lại nữa.
Nhưng chỉ cần gã nhớ tới lời chú út đã nói, vẫn còn cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Chú út rõ ràng là cấm kỵ trong miệng trưởng bối trong nhà, mỗi lần nhắc tới chú út, ba ba và bác ngay lập tức sẽ mắng chú mấy câu, nói chú ngỗ nghịch, vô học, khiến bọn con cháu phải lấy đó làm gương, thề thốt không bao giờ nhắc tới chú là đồng tính luyến ái, trong đám con cháu chỉ có gã biết, gã cũng chưa từng nói cho người khác biết.
Quý Thiên Trạch lại gặp một giấc mộng, gã mơ thấy mình cuối cùng cũng tìm được Sở Tấn, gã dẫn Sở Tấn về nhà.
Chú út đến gia đình gã, rồi ba ba và chú út cãi nhau, đột nhiên, chú út chỉ về phía gã, nói với ba ba: "Ha ha, anh ơi, nhìn đi, em đã nói nhà mình không chỉ có một mình em là đồng tính luyến ái rồi mà, anh ghét cay ghét đắng em, kết quả con trai bảo bối duy nhất của anh cũng cùng đàn ông bên nhau đấy thôi."
Chú vỗ tay cười to, ba ba dùng ánh mắt căm thù ghê tởm nhìn gã.
Quý Thiên Trạch bị cơn ác mộng thức tỉnh, gã chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Gã nên làm gì?
Gã có thể làm gì đây?
Gã không muốn làm đồng tính luyến ái, nhưng thực sự không bỏ Sở Tấn được.
Tại sao Sở Tấn có thể như vậy chứ? Tự ý chạy vào cuộc sống của gã đối xử tốt với gã, rồi lại tự ý chạy mất.
Tan việc, Quý Thiên Trạch lại đến cửa nhà Sở Tấn, nhưng cửa phòng đã đóng chặt, không có dấu hiệu người trở lại.
Quý Thiên Trạch thở dài, đang chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên mơ hồ ngửi thấy trong phòng tựa hồ bay ra mùi thối.
Gã bỗng nhiên nghĩ đến, không phải Sở Tấn căn bản không hề rời khỏi, anh luôn ở nhà, xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
{
Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Quý Thiên Trạch nhanh chóng tìm chủ nhà, báo cho họ mình là bạn của Sở Tấn, lo lắng Sở Tấn ở trong nhà gặp chuyện không may, chủ nhà cũng sợ ch.ết người, giúp đỡ mở cửa, bọn họ vào nhà kiểm tra.
Trong nhà Sở Tấn không có một bóng người, một tuần không quét dọn, trong phòng đã phủ một lớp tro bụi mỏng manh.
Bọn họ tìm tới nơi phát ra mùi thối, không phải thi thể, chỉ là một miếng thịt lợn quên cho vào tủ lạnh.
Gã tìm tủ quần áo và tủ lạnh, không có phát hiện hiện trường án mạng.
Quý Thiên Trạch cảm thấy thật kỳ lạ, Sở Tấn là một người làm việc cẩn thận, nếu như đi ra ngoài du lịch, tại sao rất nhiều thứ trong phòng cũng không thu xếp gọn gàng, vài bộ quần áo anh thích mặc treo trong tủ quần áo cũng không mang đi, Sở Tấn rời đi quá vội vàng.
Chủ nhà đã bắt đầu hoài nghi dụng ý của gã, lễ phép nói: "Tiên sinh, nếu không có vấn đề, vậy mời ngài rời đi thôi."
Người này thực sự là ở không đi gây chuyện, kinh động họ mở cửa nhà người khác, lỡ như người chủ này trở về biết được, nói không chừng còn trách cứ bọn họ.
Quý Thiên Trạch không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là rời khỏi.
Lúc gần đi, Quý Thiên Trạch nhìn thấy phía dưới bàn trà có một cái túi nhựa, in tên một bệnh viện, gã bỏ qua lời thúc giục của chủ nhà, đi tới bên cạnh khay trà, lấy ra cái túi nhựa kia.
Bên trong có một xấp văn kiện dày, chụp CT, chụp X quang, các loại báo cáo kiểm tra, và kết quả chẩn đoán.
Một phần báo cáo có thời gian mới nhất chính là một tuần trước.
Gã bỗng nhớ lại buổi sáng thứ hai hôm đó, Sở Tấn cúi đầu nói với mình: "Tôi có việc muốn nói với anh..."
Trong lúc giật mình nhớ ra, gã cái gì cũng hiểu.
Sở Tấn vì sao lại mang theo giọng nói nức nở, anh lại còn nói nhiều lời làm tổn thương người như vậy.
Gã ngồi phịch xuống, che mặt, ấn ấn thái dương, hít sâu.
Tiểu Tấn đã đau lòng biết bao nhiêu? Bây giờ anh ở nơi nào? Nhất định là anh rất cô độc...
(PS:
Không, không hề cô độc đâu nha~~
)
"Tiên sinh, mời cậu rời khỏi." Chủ nhà bất đắc dĩ giục, "Tiên sinh, đây không phải là nhà cậu, mời ngài nhanh đi cho."
Người nọ khóa kỹ cửa nhà, đi dặn dò bảo an, lần sau không nên cho người bị bệnh thần kinh vào tiểu khu của bọn họ nữa.
Ngày hôm nay thời tiết Las Vegas khá tốt, tuy rằng nhiệt độ không cao, thế nhưng ánh nắng tươi sáng, chỉ cần mặc một bộ quần áo len mỏng, gió êm dịu cũng có thể sưởi ấm.
Sở Tấn ngẩng đầu lên, bầu trời màu lam, vừa nhìn đã làm người cảm thấy rất vui vẻ.
Đầu đường nơi tha hương đất khách quê người, mắt thấy tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ, dù Tiểu Lận nhất định phải dắt tay anh, người qua đường cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, chỉ liếc mắt nhìn bọn họ.
Hành trình ngày hôm nay là đến xem buổi biểu diễn xiếc của Cirque du Soleil.
Chỗ bọn họ ngồi có tầm nhìn rộng. Người biểu diễn phảng phất bé lại thành người tí hon, ném mình lên không trung, từ trên xuống dưới, linh hoạt như chim nhỏ, nhảy lên nhảy xuống một bánh xe sắt đang xoay quanh, cực kỳ mạo hiểm, thỉnh thoảng tạo nên tiếng thốt kinh ngạc, khiến hết thảy khán giả lo lắng đề phòng, sợ một giây sau sẽ tận mắt chứng kiến giây phút tử vong.
Sở Tấn bội phục bọn họ, họ có biết bao dũng khí.
Còn than thở nói: "Dù ở trên mặt đất tay chân tôi cũng không linh hoạt như bọn họ."
Lận Diễm Trần hỏi: "Em cảm thấy hứng thú? Tôi từng luyện Parkour (Freerunning hay Art du deplacemen), tôi có thể dẫn em đi chơi."
Sở Tấn vội vã xua tay: "Không có, không có, bộ xương già của tôi không chịu nổi dằn vặt. Xem là tốt rồi."
Sở Tấn suy nghĩ, lại bổ sung: "Sau này cậu nên ít chơi những môn nguy hiểm này, trên mạng không phải nói mỗi năm có mấy ngàn người ch.ết do chơi Parkour sao? Trước đó tôi còn nhìn thấy nhóm người trẻ tuổi thường không lắp đặt thiết bị bảo hộ, nhảy ở những tòa nhà rất cao hoặc chỉ cách vách núi có nửa bước, ch.ết thật là nhiều người. Tôi thực sự không nghĩ ra, diễn viên xiếc vì mưu sinh phải làm nghề này thì không nói, vì sao lại có người dùng sinh mệnh đùa giỡn để đổi lấy mấy thước phim chứ? Cậu đừng làm loại chuyện ngu ngốc đó nữa."
Lận Diễm Trần: "Được, em không cho tôi làm, tôi sẽ không làm."
Kết thúc biểu diễn, khán giả ra về.
Bọn họ vốn dĩ đi chung với nhau, Sở Tấn chợt nhớ tới áo khoác cởi ra để quên trên ghế, quay lại tìm, nhưng quên mất nói với Lận Diễm Trần một tiếng.
Lận Diễm Trần vừa buông tay Sở Tấn ra mấy giây, quay đầu lại, đã phát hiện không thấy người đâu.