Chương 30: Lần đầu tiên trong đời bị "Tỏ tình"

Ai biết, một cậu chủ quyết định, cùng cô tranh luận: "Không phải cô thật thích cởi quần người khác sao, còn sợ cái gì?"


"Ai nói tôi thích cởi quần người khác hả ? Đó. . . . . . Đều là chuyện cực chẳng đã!" Mặt của cô tức giận đến hồng hồng, đôi tay ở trên mặt đã buông xuống, cắn răng nghiến lợi nhìn đối phương, hiển nhiên đối với lời nói của đối phương bất mãn hết sức.


Người đàn ông này tại sao lại không biết xấu hổ như vậy? Nói lời mập mờ cũng không đỏ mặt . . . . . .


Anh trầm ngâm, nhíu lông mày, hết sức cường thế, vặn hỏi: "Vậy đột nhiên cô đi vào trong phòng tôi, là tới làm gì?" Đang lúc nói chuyện, bóng dáng cao lớn đã cúi xuống, thái độ bề trên mang theo khí thế mạnh mẽ, đè ép trước mặt cô.


Anh phải để cho cô biết, muốn tới phòng của anh không phải là không thể được, nhưng len lén đi vào thì không được.
". . . . . . Đương nhiên là, là . . . . ." Lâm Nhược Kỳ đột nhiên nghẹn họng.


Muốn nói thế nào? Bởi vì nụ hôn đầu của mình bị anh ta đoạt đi, cho nên cô không cam lòng? Thành thật mà nói, dường như cũng không muốn dùng cách này để sửa trị anh ta. . . . . . Thôi, trước hết nói cho qua, lần sau nghĩ cách khác sẽ từ từ chỉnh anh ta là được.


available on google playdownload on app store


Vì vậy, quyết định chủ ý, Lâm Nhược Kỳ vừa nói bậy, vừa xoay người: "Ha ha, tôi tới không làm gì, nhất định cái tủ âm tường lớn kia là do anh thiết kế. Thuận tiện, ách. . . . . . Đi thăm phòng của anh một chút"


Dứt lời, thân thể nhỏ nhắn muốn chạy vội ra ngoài, đáng tiếc, cô vừa muốn xoay người, cổ liền bị người xách lấy!
"A . . . . . ." thét ra tiếng chói tai, "Đau quá! Anh buông ra, làm gì níu cổ của tôi!"


Người đàn ông này thật là không thể nói lý, cô cũng không phải là con mèo nhỏ, con chó nhỏ, làm gì níu lấy cổ của cô. Ưm hừm, thật là đau. . . . . .
"Được, thả cô ra cũng được, nhưng cô phải nói rõ ràng." Dứt lời, quả nhiên đã nới lỏng tay ra.


"Nói rõ ràng? Nói gì?" Cô chột dạ nhìn lại anh.
"Cô cứ nói đi?" Giọng nói nhàn nhạt, sâu kín.
Người đàn ông này đột nhiên một tay chống lên bức tường đá sau lưng cô, cúi người nhìn cô. Đôi mắt dài hẹp, trên mặt đẹp trai như điêu khắc thoáng qua một tia không rõ ý tứ.


Trong phòng tắm, đột nhiên tràn ngập hơi thở hết sức mập mờ. Lâm Nhược Kỳ còn nhớ rõ cái hôn đó đột nhiên xảy ra, đôi môi dán chặt chung một chỗ thì ánh mắt cũng cách gần như vậy, gần đến nổi cô có thể nhìn thấy rõ lông mi dày và đậm của anh ta, giống như bây giờ . . . . . .


Trên mặt anh mỉm cười, khẽ cúi mắt xuống nhìn cô. Nhưng cô không dám liếc mắt nhìn Cơ Liệt Thần, thân thể anh trần truồng thật sự. . . . . . Thật sự là rất đẹp mắt! Da trên bắp thịt bóng loáng, bởi vì trong lồng ngực tim nhảy lên thình thịch mà khóe mắt cô vừa đúng có thể nhìn thấy phần eo và bụng của anh không hề có chút thịt dư. . . . . .


Má ơi, lần này thật muốn đau mắt hột rồi !
"Không có, không có gì phải nói. . . . . ." Có chút không được tự nhiên, ngó mặt đi chỗ khác, Lâm Nhược Kỳ nhanh chóng quan sát bên cạnh một chút, tính toán mình làm như thế nào né ra.


Đáng tiếc, người đàn ông này nhìn thấu suy nghĩ của cô, một cái tay khác cũng ưu nhã tản mạn nâng lên, chống trên tường đá sau lưng cô. Nhất thời, cô bị giam cầm trong một không gian thu hẹp.
Ông trời! Tại sao muốn dựa vào gần cô như vậy. . . . . .


Anh không động, cô cũng không dám, sợ vừa động da thịt bên gáy sẽ chạm vào môi mỏng của anh, gương mặt lần nữa bị hơi thở của anh phà vào khẽ ngứa ngáy, trong đầu cô bắt đầu hiện ra hình ảnh anh lưỡi hôn của mình . . . . . .


Thỉnh thoảng nhịn nuốt ngụm nước bọt! Không phải anh muốn để trần nửa người trên, ở trong phòng tắm muốn làm gì cô chứ? ! Nghĩ đến đây, gương mặt hết sức không nhịn được ửng hồng.


Thấy cô không nói lời nào, còn đỏ mặt nở nụ cười, môi mỏng của anh hơi cong lên, cố gắng hướng dẫn cô nói ra đáp án: "Là bởi vì tôi hôn cô, làm cho cô cảm thấy khó chịu?"
Lâm Nhược Kỳ sửng sốt một chút, không ngờ anh nói thẳng thừng như vậy.


Một hồi lâu, cô gật đầu một cái. Được rồi, nếu anh cũng nói thẳng thừng ra, cô cũng không cần che giấu anh nữa.


Mấp máy môi, nghiêm túc nói: "Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi, có lẽ đối với đàn ông các người mà nói, nụ hôn đầu không là gì, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nhưng tôi muốn cất giữ lần đầu tiên của tôi cho người trong lòng tôi. Lần đầu tiên tỏ tình, lần đầu tiên dắt tay, lần đầu tiên hẹn hò, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên. . . . . ."


Dường như đã nghĩ tới hình ảnh kiềm diễm màu hồng gì đó, dừng một chút, cô nghẹn đỏ mặt nói tiếp: "Tóm lại, tôi không muốn bị người cướp đi nụ hôn đầu như vậy, giống như anh vậy, động một chút là hôn môi, làm cho tôi rất khó chịu . . . . . ."


Cuối cùng, rất không khách khí bổ sung thêm một câu: "Nói đơn giản một chút, tôi cảm thấy mình bị anh đùa giỡn!"


Nói xong, chán nản muốn vung tay mở tay của anh rời đi, lại bị anh ngăn cản. Cơ Liệt Thần kéo cô lại, vẻ mặt không hiểu, nhíu mày: "Tôi cũng không thường làm chuyện hôn môi như vậy, hơn nữa tôi cũng không là người lăng nhăng"
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ bối rối.
Ừ, anh nói như vậy là có ý gì?


"Tôi cũng không phải đùa giỡn như cô nói" Cơ Liệt Thần suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Nhưng cô làm cho tôi cảm thấy chơi rất vui, rất thú vị. Chỉ cần tới gần cô, sẽ làm người ta không nhịn được, nghĩ muốn đến gần hơn! Có lúc, tôi không nhịn được nghĩ muốn chạm vào cô, hoặc là ôm cô ngủ, về phần hôn, cũng là đột nhiên muốn làm như vậy. . . . . ."


"Xin hỏi. . . . . . Anh đang tỏ tình sao?" Lâm Nhược Kỳ đột nhiên cắt đứt lời anh.
Người đàn ông ngẩn người, sau khi rũ mắt trầm tư, lại ngẩng đầu nghiêm túc trả lời: "Xem như thế đi"
". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ lúng túng thật rồi.


Từ lúc sinh ra, lần đầu tiên bị người "Tỏ tình", vào giờ phút này, hoàn cảnh này, lại làm cho cô không nói nên lời!
***


"Ừ, chẳng qua khí quản có chút nhiễm trùng, uống cam thảo và thuốc tiêu viêm là tốt" Tang Tuyết Phù tắt đèn cường quang trên tay, kết thúc quan sát đối với Lâm Nhược Kỳ, ở trên cuốn sách nhỏ viết xuống rậm rạp chằng chịt chú giải, "Gần đây tôi học tập kiến thức bệnh lý về thuốc bắc, không ngờ cô bị cảm, vừa đúng lấy cô làm thí nghiệm"


Lâm Nhược Kỳ vuốt vuốt ánh mắt mỏi mệt, che cổ họng ho khan hai tiếng, không nói nhìn Tang Tuyết Phù một chút, "Sở thích của cô thật đúng là rất độc đáo"


"Ừ, so với cô, vẫn hơn một chút" Tang Tuyết Phù nhún vai một cái, "Tôi thích đọc sách, làm thí nghiệm, không ngừng khiêu chiến chính mình, thứ khác không thú vị"


Dừng một chút, đột nhiên giống như phát hiện ra vùng đất mới, quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Kỳ: "Nhưng. . . . . . Tại sao gần đây nhìn cô gầy vậy? Hơn nữa bộ dạng có vẻ bị bệnh. . . . . . Là bởi vì ăn không ngon miệng sao? Hay là ở Lư Đăng Bảo quá buồn bực? Có muốn tôi đi nói với anh tôi một tiếng, để cho anh ấy đồng ý cho tôi dẫn cô đi ra ngoài chơi một chút hay không?"


"Không cần. Tôi không sao, chẳng qua tâm trạng không được tốt mà thôi. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ cúi đầu, cầm ly nước bên cạnh bàn, thắm cổ họng khát khô.


"Tâm trạng không tốt? Cô nhìn cái eo của cô này, đã gầy đến tốp lại. Đừng để đến lúc đó, anh tôi không có chuyện gì, cô thì ngã bệnh trước. . . . . ."






Truyện liên quan