Chương 39: Chúng ta là châu chấu trên một chiếc thuyền!
"A . . . . . ." Tiếng thét chói tai của Lâm Nhược Kỳ lập tức vang dội khắp núi lớn, dội lại từng đợt từng đợt tiếng vang.
Cơ Liệt Thần cũng không nói gì, giữ vững tư thế như vậy hạ xuống, đồng thời một cái tay khác vung vẫy thanh đao to bay múa vun vút, qua trong giây lát đã chém đứt nhánh cây và dây leo rậm rạp. Trong lúc quơ múa, anh hết sức ôm chặt thân thể nhỏ nhắn của Lâm Nhược Kỳ, không để cho cô bị nhánh cây quẹt thêm vết trầy xước, mình khó tránh khỏi không bận tâm.
Lâm Nhược Kỳ rốt cuộc hiểu rõ tại sao anh muốn cầm thanh đao to, mà không phải dùng súng hoặc là những vật khác rồi. Những nhánh cây và dây leo rậm rạp lúc này giống như ngón tay ma quỷ, sơ hở không chú ý cũng sẽ bị bọn chúng gây thương tích. . . . . .
Đợi đến khi hai người rơi trên mặt đất, Lâm Nhược Kỳ chợt ý thức được một chuyện: ". . . . . . Anh làm sao tìm được tôi vậy? Đúng rồi, anh đã tìm được tôi, tại sao không mang tôi rời khỏi nơi này? Không phải anh có máy bay trực thăng sao?"
Trong hoảng hốt giống như ngửi được một mùi máu tươi, cô thân thể hơi chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Ông trời! Cô nhìn thấy cái gì? !
Trên gương mặt yêu mị của người đàn ông còn xinh đẹp hơn so với phụ nữ, lúc này bị nhánh cây cào vô số vết thương thật nhỏ, quần áo cũng bị cắt rách, rách mướp, đồ bay màu trắng đã bị xé rách ra một lổ hổng lớn, bên trong chảy ra vết máu li ti . . . . . .
"Anh bị thương! Vậy . . . . . Là từ trên vách đá trượt xuống sao? Vậy. . . . . . Máy bay trực thăng đâu?" Cô lầm bầm hỏi.
Cô cho rằng anh ta nhất định là ngồi máy bay trực thăng, lục soát cả tòa núi mới phát hiện ra cô. Nhưng tại sao anh lại mặc đồ bay? Điều này nói rõ, anh ta cũng từ nơi vách đá núi cao bay xuống. . . . . .
Đây là vì cái gì? ! Cô không hiểu, không hiểu.
Cơ Liệt Thần lạnh lùng nhìn cô, nghiêm túc nói: "Lâm Nhược Kỳ, cô nghe kỹ cho tôi, không có máy bay trực thăng! Sơn cốc này chính là U Linh cốc mà người ngoài đồn đãi, chỉ có tiến vào được mà không ra được, nơi này khắp nơi đều khí độc, có động vật độc, thực vật giết người, hỏng bét nhất chính là tất cả trang bị thiết bị bằng điện ở chỗ này đều sẽ mất tác dụng. Nói cách khác, tình cảnh bây giờ của cô và tôi rất nguy hiểm! Nếu không muốn ch.ết, thì theo thật sát bên cạnh tôi, làm theo lời của tôi, đừng gây sự nữa có hiểu không? !"
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ ngây người.
Cái gì? ! Không có máy bay trực thăng? ! Chỉ có tiến vào được mà không ra được? !
Một giây kế tiếp, chợt nắm chặt vạt áo trước ngực anh, giọng nói run rẩy: "Anh . . . . . . anh nói đều là . . . . . . Thật? !"
Anh đột nhiên cúi người xuống, cười lạnh một tiếng: "Cô tốt nhất nhìn bộ dáng của tôi bây giờ, còn cảm thấy tôi đang nói dối sao? !"
Không giống thường ngày, nụ cười quen thuộc bên môi đã biến mất, thậm chí ánh mắt lạnh lùng như luỡi đao ra khỏi, đang nhìn hai mắt của cô, lời nói lạnh lẽo giống như từ trong chỗ tối tăm thấp nhất truyền ra, làm cho cô không rét mà run!
Cô lập tức hiểu. Không phải anh đang hù dọa cô, mà anh nói thật!
Đột nhiên nhớ tới Tang Tuyết Phù đã từng cảnh cáo mình, không nên tới phía sau núi, còn có Tiểu Ngôn cũng đã nói chuyện U Linh cốc. . . . . . Bây giờ nhìn lại, họ đều nói thật? !
Lâm Nhược Kỳ không chống cự nổi ánh mắt của anh, nhìn vết máu trên mặt và trên người anh một chút, cúi đầu cắn cắn môi, không khỏi tự trách, đứng lên: "Thật xin lỗi, đều do tôi. . . . . . Làm hại anh cũng bị vây ở chỗ này rồi"
Đáy mắt thu hết luống cuống của cô, anh biết bộ dáng của mình nhất định là hù được cô, đôi mắt lạnh như băng sau một hồi lâu, rốt cuộc phai nhạt.
"Đi thôi, ban đêm rất không an toàn, hai chúng ta cũng đều bị thương, mùi máu tươi rất dễ dàng trêu chọc mãnh thú, độc trùng. Tôi mang theo chút nhu phẩm cần thiết, trước tìm chỗ đặt chân nổi lửa nghỉ ngơi"
Dễ hiểu, tất nhiên anh phải nghĩ chu đáo hơn cô, trước khi tới cứu cô cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Vì vậy, không nói một lời, nhặt lên cái ba lô rơi vào một bên, theo sát ở bên cạnh anh, đi về phía trước. . . . . .
Thành thật mà nói, thanh đao laser bảnh bao kia của Cơ Liệt Thần, mặc dù có thể chiếu sáng, nhưng cũng đưa tới rất nhiều con muỗi, may mắn là anh có chuẩn bị khác, thẳng từ trong ba lô, lấy ra một cây đuốc củi, đốt cây đuốc, đem thanh đao to cất xong.
Quay đầu lại hỏi cô: "Cho tôi xem một chút cô mang theo những thứ gì, có lẽ có thể dùng được"
"A" Quả nhiên, cô ngoan ngoãn mở túi hành lý ra, trực tiếp đem đồ vật bên trong trút xuống đất.
Cơ Liệt Thần ngồi xổm trên mặt đất, vừa nhìn, nhất thời đen mặt.
"Khoai tây chiên thượng hạng, bánh cuốn trứng, đậu phộng cay, gạo rang, bánh bao nhỏ hấp, Dove chocolate. . . . . . Đây đều là những thứ gì a! Lâm Nhược Kỳ, trừ ăn ra, cô không nghĩ đến phải mang theo thứ khác sao? !"
Lâm Nhược Kỳ gật đầu như bằm tỏi: "Có a."
Sau đó lại từ trong cái túi nhỏ phía ngoài túi hành lý, móc ra từng cái, từng cái bình nhỏ, Cơ Liệt Thần vừa nhìn, thân thể suy yếu lay động một cái.
Lâm Nhược Kỳ lơ đễnh cười cười, nhặt đồ vật trên mặt đất nói: "Những thứ mỹ phẩm này vẫn rất có ích, anh nhìn cái khăn giấy ướt này đi, sớm muộn gì có thể dùng nó lau mặt. A đúng rồi, còn có cái này, anh xem vật này dùng tốt không, có nó, anh có thể không cần súc miệng rồi. A còn có cái này, loại son môi mùi này, nghe nói có thể phòng muỗi đốt hiệu quả. . . . . ."
". . . . . ." Cơ Liệt Thần hoàn toàn đã hết ý kiến.
Nhìn sắc mặt anh không tốt, bộ dạng hết sức tức giận, Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, rụt cổ, giả bộ làm lơ.
Hết cách rồi, cái này không thể trách cô nha, vừa bắt đầu cô chính là định ra ngoài du lịch dã ngoại, giống như khi còn bé, thầy giáo mang theo học sinh tiểu học ra ngoài hoạt động dã ngoại nấu cơm . . . . . . chứ sao. Làm sao nghĩ đến rơi xuống trong sơn cốc nguy hiểm như vậy? !
Đang chuẩn bị nói xin lỗi, nghe Cơ Liệt Thần nói mà không có biểu cảm gì: "Những thứ đồ này cũng có ích, bởi vì không biết có thể sống bao lâu, nói không chừng những thứ lương khô này có thể để cho chúng ta kiên trì một đoạn thời gian. Về phần mỹ phẩm, đi trên đường âm phủ, ngược lại có thể dùng, trang điểm xinh xắn một chút, nói không chừng âm phủ còn có thể tha cho cô một lần!"
Dứt lời, không chút để ý, ánh mắt lạnh lùng liếc xuống cô.
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ cứng họng không trả lời được, mặt chảy xuống hai hàng lệ. . . . . .
Tại sao nghe được anh nói lời này, làm cho cô có cảm giác khóc không ra nước mắt đây?
Thút thít oán trách: "Tại sao anh có thể làm cho tôi sợ như vậy? Nói thế nào, bây giờ chúng ta cũng là châu chấu trên một chiếc thuyền . . . . . ."
Một cậu chủ cực kỳ không khách khí cắt đứt lời cô: "Cho nên, hiện tại tôi đang nghĩ cách cố gắng không để cho mình bị ch.ết quá nhanh!"
". . . . . ." Cô nghẹn họng.
Được rồi, cô thừa nhận, chính xác là cô gây họa trước, còn làm liên lụy tới anh ta, anh ta tức giận như vậy cũng là bình thường.
Thật ra, cô rất muốn nói cho anh ta biết, mình có mang theo một ít thuốc trị thương và băng keo cá nhân, nhưng nhìn anh ta tức giận như vậy, hay là cô chờ một lát nữa nói cho anh ta biết thì hơn.
Vì vậy, lặng lẽ đem những thứ trên mặt đất, bỏ vào trong túi, chạy đuổi theo bước chân của anh . . . . .