Chương 48: Ngọc bội ước hẹn

Chỉ thấy Lãnh Như Phong đang sờ nhẹ nơi cổ của mình, dường như muốn móc ra thứ gì, sau đó nói: "Nếu cô muốn biết đáp án, buổi tối tới tham gia dạ vũ trên du thuyền đi, tôi sẽ trả ngọc bội lại cho cô"


Dứt lời, Lãnh Như Phong đã từ nơi cổ, móc ra một khối đá, anh không chút e dè đem nó cho Lâm Nhược Kỳ nhìn.
Cô tò mò vừa nhìn, sắc mặt vô cùng kinh ngạc . . . . . .


Đó là một khối ngọc bội! màu sắc mượt mà, phát ra ánh sáng, trong suốt thành hình bán nguyệt, ngay chính giữa khắc hình con rồng bay lên trời, rõ ràng cùng khối ngọc kia của cô, giống như là trời sinh một đôi!
Ông trời! tại sao anh ta có thể có loại vật này. . . . . .


"Anh. . . . . . Làm sao anh có cái này?" Cô không thể không bắt đầu tin lời của Lãnh Như Phong, cũng tự nhiên sinh ra tò mò đối với anh ta.


Đây chính là kết quả Lãnh Như Phong mong đợi, anh cười cười: "Cô cầm ngọc bội của tôi trước, xem như làm thế chân, tới lúc tham gia dạ vũ, chúng ta đổi trở lại, dĩ nhiên, tôi sẽ nói cho cô biết tất cả đáp án cô muốn biết."


Lâm Nhược Kỳ không thể tin, nhìn anh, đôi mắt của Lãnh Như Phong sáng lấp lánh như là một con báo săn mồi, từ trong ánh mắt của anh, cô nhìn thấy thành ý. Vươn tay, muốn nhận lấy khối ngọc bội kia, lại bị bàn tay anh nắm chặt, thu về.
"Đợi chút, tôi có một điều kiện."


available on google playdownload on app store


Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ méo một chút, oán thầm: cũng biết chuyện tốt không có tiện nghi như vậy! Con mẹ nó, chỉ cần yêu cầu không quá kỳ quái, không biến thái, bản tiểu thư sẽ theo đến cùng!


Vì vậy, cười lạnh, nói: "Điều kiện gì? Cậu chủ Lãnh, anh không cần vọng tưởng dùng một khối ngọc bội uy hϊế͙p͙ tôi làm hộ lý riêng của anh, làm người tình nhỏ của anh, làm vật nhỏ theo bên người của anh 24 giờ . . . . . . Chứ?"


Nghe vậy, vẻ mặt của Lãnh Như Phong tối sầm, đang muốn mở miệng, bỗng dưng cảm ứng mãnh liệt tiếng bước chân nhanh chóng di chuyển gần đến con hẻm nhỏ, cầm đầu người kia đột nhiên dừng bước chân lại, cũng không có ý đi đến gần, Lãnh Như Phong phỏng đoán có lẽ đối phương muốn nghe lén chuyện giữa mình và Lâm Nhược Kỳ . . . . . .


Anh đã đoán được đối phương là ai, khinh thường khẽ cười một tiếng, cố ý cao giọng nói: "Lâm Y tá , muốn hộ lý riêng, tình nhân nhỏ, hoặc là vật nhỏ theo bên người của tôi 24 giờ . . . . . . Yêu cầu vô lý chỉ có cậu chủ Cơ Liệt Thần mới có thể làm như vậy đi, Lãnh Như Phong tôi chắc sẽ không muốn như vậy."


Hơi ngừng lại, trong ánh mắt lóe lên, khóe môi và ánh mắt cũng khẽ cười.
"Điều kiện của tôi rất đơn giản, thay vì nói điều kiện, không bằng nói là muốn mời."
Lâm Nhược Kỳ mờ mịt, "Muốn mời cái gì?" Anh ta mới vừa nhắc tới chuyện dạ vũ, chẳng lẽ. . . . . .


Lãnh Như Phong nói: "Tôi chỉ muốn mời cô làm bạn nhảy của tôi, tham gia dạ vũ tối nay mà thôi."
Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật, im lặng triệt để. Không ngờ giống như dự đoán của mình!


Nhất thời, nhớ tới Nhạc Tiểu Ngôn đã từng nói mình gặp vận may . . . . . hiện tại cô thật cảm giác mình gặp vận may! Lại là trong một ngày, bị hai người đàn ông đẹp trai yêu cầu làm bạn nhảy . . . . . .


Cô rất muốn từ chối nhưng Lãnh Như Phong ném ra mồi câu thật sự quá mê người rồi, cô muốn từ chối cũng khó khăn! Hơn nữa, có ngọc bội của anh ta ở trên tay, mình còn sợ gì? !


Hắc hắc cười khan hai tiếng, Lâm Nhược Kỳ nắm lấy ngọc bội trong tay Lãnh Như Phong, nói: "Được, một lời đã định! Không gặp không về!"


Dứt lời, cô xoay người chuẩn bị đi khỏi con hẻm nhỏ tối tăm, trong lòng đang vui mừng, cảm giác giống như từ lúc sinh ra, lần đầu tiên mình làm một việc mua bán lớn, quan trọng là sẽ biết được bí mật ngọc bội, cô rất mong đợi! Loại tâm trạng hưng phấn này làm cô kích động không dứt, gần như lập tức chạy trốn . . . . . .


Nhưng vừa bước ra, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn gầy gò ở đầu con hẻm, ngưng lại tất cả kích động, cảm xúc giống như bị dội cho một thùng nước đá từ đầu đến chân, nhanh chóng lạnh ngắt. . . . . .


Cơ Liệt Thần không nhúc nhích, từ đầu đến cuối, vẻ mặt không chút nào thay đổi, cứ vô cùng đạm lãnh nhìn cô, con ngươi sắc bén dưới ngọn đèn mờ nhạt chợt sâu chợt cạn, môi mỏng mím chặt, xem ra tương đối tức giận!


"Cậu chủ Cơ . . . . . Anh mang theo Y tá Lâm cùng tới tham gia tiệc mừng thọ của cha tôi vốn là chuyện tốt, nhưng anh thật sự không nên thiếu cẩn thận như thế. . . . . . Để cho cô ấy đi một mình, nếu không phải vừa rồi tôi đến kịp thì chỉ sợ cô ấy đã bị ba tên kia làm nhục. Nếu là tôi, sẽ giấu cô ấy ở nhà thật tốt, nơi nào cũng không để cho cô ấy đi." Mở miệng trước lại là Lãnh Như Phong đang ở phía sau Lâm Nhược Kỳ.


Rất rõ ràng, trong lời nói này của anh ta chứa đầy ẩn ý.
Lâm Nhược Kỳ liếc mắt nhìn anh ta, trong lòng rủa thầm: Mẹ kiếp! Anh tìm trẻ lạc à? ! Không nhìn thấy cậu chủ Cơ Liệt Thần đã giận dữ rồi sao? Nào có người thêm dầu vào lửa như anh hay sao?


Nếu cô biết, bởi vì lần trước ở Lư Đăng Bảo số 1, lúc Lãnh Như Phong đang ở bên cạnh cô, bị Cơ Liệt Thần cắt đứt chuyện giữa chừng vẫn canh cánh trong lòng. Trước mắt đúng là cơ hội tốt để anh ta "Phản kích"!


Chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Nhược Kỳ, tay Lãnh Như Phong nắm đầu vai Lâm Nhược Kỳ, thân mật kéo lại áo cho cô, lại rất thân mật nắm tay phải của cô, cúi người, ở trên mu bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của cô ngửi một cái, lưu luyến lưu lại một vết hôn.


Nhẹ giọng nói: "Chẳng qua tôi thật sự nên cám ơn cơ hội lần này, bởi vì Y tá Lâm đã vừa mới đồng ý tham gia làm bạn nhảy của tôi trong buổi dạ vũ tối nay." Giương mắt nhìn về phía Cơ Liệt Thần, giọng nói lạnh lùng, "Tôi nghĩ Cậu chủ Cơ cũng sẽ không để ý, đúng không?"


Lãnh Như Phong vừa dứt lời, phía sau lưng cậu chủ Cơ Liệt Thần, tầm mắt của mọi người, trong nháy mắt nhìn thấy anh nhiều lần "Âm thầm nắm chặt" quả đấm, loại trạng thái này xem ra vô cùng nguy hiểm a. . . . . .


Bị Lãnh Như Phong "Sờ" một trận, trong lòng Lâm Nhược Kỳ đang nổi giận, căn bản không chú ý tới thay đổi trên gương mặt của Cơ Liệt Thần.


Trong lúc tất cả mọi người âm thầm đổ mồ hôi lạnh thì Cơ Liệt Thần chợt lên tiếng: "Ngược lại như vậy rất tốt. Chẳng qua tôi nhắc nhở cho Cậu chủ Lãnh trước, cô gái này là một túi gây chuyện mười phần, tôi chỉ lo lắng đến lúc đó cô ấy sẽ quấy rầy tiệc mừng thọ của cha anh, vậy coi như phiền toái."


Nghe vậy, mọi người đều giật mình.
Nhất là Tang Tuyết Phù, có chút không kịp chờ đợi nói: "Anh họ. . . . . ."


Cơ Liệt Thần vung tay lên ngăn lại lời nói của Tang Tuyết Phù, một giây kế tiếp, ném ra một quả bom: "Không bằng, bây giờ Cậu chủ Lãnh mang cô ấy lên thuyền trước đi, cũng không còn sớm nữa, thay cô ấy chuẩn bị trang phục một chút, chúng tôi sẽ đến ngay"


Vẻ mặt Lãnh Như Phong hơi giật mình một giây rồi bình phục rất nhanh, "Nếu Cậu chủ Cơ cũng nói như vậy, Lãnh mỗ cung kính không bằng tuân mệnh!"
Dứt lời, dắt Lâm Nhược Kỳ đang ngây người đi khỏi con hẻm nhỏ. . . . . .


Dễ kích động nhất dĩ nhiên là Tang Tuyết Phù xem Lâm Nhược Kỳ là chị em tốt của mình, nhảy ra mắng trước tiên: "Anh họ, tại sao anh đột nhiên hồ đồ như thế hả ? Nếu Lãnh Như Phong giam lỏng Nhược Kỳ, uy hϊế͙p͙ chúng ta thì làm thế nào?"


Cơ Liệt Thần yên lặng nhìn Lãnh Như Phong mang Lâm Nhược Kỳ đi khỏi, nhẹ giọng nói: "Thật là. . . . . . Làm cho người ta không thoải mái a. . . . . ."






Truyện liên quan