Chương 73: Du lịch trăng mật

Trước khi Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược Kỳ đăng ký kết hôn, hai người đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh.
Một cậu chủ nào đó than thở: "Heber, tôi bị vứt bỏ rồi."
Heber yên lặng gật đầu: "A."
Cơ Liệt Thần đầy vạch đen: "A cái gì a, phản ứng của ông là sao? Tôi nói tôi bị vứt bỏ rồi !"


Heber: "Xem đi, giống như tôi dự đoán lúc trước. . . . . ."
Cơ Liệt Thần hết sức khó chịu nói: "Heber, có phải ông không hy vọng tôi và Nhược Kỳ ở chung một chỗ hay không? Ngay cả ông cũng không coi trọng tôi và cô ấy sao?"


Heber ngừng lại công việc trong tay, quay đầu lại nhìn một cậu chủ nào đó, khẽ cười nói: "Cậu chủ, không phải tôi không coi trọng các người, chẳng qua tôi cảm thấy đối với Lâm tiểu thư thật sự không công bằng. Cậu không nên gạt cô ấy, lại càng không nên lợi dụng cô ấy."


"Lợi dụng sao?" Cơ Liệt Thần lẩm bẩm nói nhỏ.
Anh biết Heber ám chỉ cái gì. . . . . .
Giống như đang cân nhắc các từ "Có lẽ, vô tình lợi dụng cô ấy. . . . . . Nhưng không phải chủ ý của tôi, tôi cũng không phải cố ý gạt cô ấy."


Heber trừng mắt nhìn, "Nhưng cậu vô tình làm như vậy, rõ ràng đã tạo tổn thương cho cô ấy, sẽ làm cô ấy cảm thấy cậu quá giảo hoạt, cô ấy sẽ cảm thấy cậu không thật lòng. Lời như vậy, hình tượng của cậu ở trong cảm nhận của cô ấy sẽ giảm bớt rất nhiều."


Cơ Liệt Thần ngơ ngác im lặng một hồi, hỏi ngược lại: "Có không?"


available on google playdownload on app store


Heber cười cười, tiếp tục xây dựng: "Cái này. . . . . . Cậu chủ chính bản thân cậu rõ ràng nhất, rốt cuộc nghĩ muốn cái gì, hi vọng ai làm như thế nào, thực sự quan tâm cái gì, vừa mới bắt đầu cậu cũng rất rõ ràng, không phải sao? Cho nên, muốn làm cho đối phương biết mình thật lòng, cậu phải tốn một chút tâm tư."


"Thật lòng sao?" Cơ Liệt Thần hơi ngẩn ra, "Ông nói là cô ấy cảm thấy tôi còn không đủ thật lòng?"


Heber gật đầu một cái: "Tôi cũng nghĩ như vậy. Đổi lại lập trường suy nghĩ một chút, chẳng lẽ cậu chủ hi vọng Lâm tiểu thư tiếp nhận cậu là bởi vì cậu rất có tiền, dáng dấp lại đủ đẹp trai, còn lừa gạt người cao siêu sao? Khẳng định không phải đâu. Mặc dù Lâm tiểu thư đã đồng ý kết hôn với cậu, muốn cho cô ấy một lòng yêu cậu, dường như chẳng phải dễ dàng a. . . . . . Hơn nữa chuyện cậu gạt cô ấy, sợ rằng. . . . . ."


Nghe vậy, Cậu chủ Cơ Liệt Thần không việc gì không làm được trong nháy mắt cứng ngắc!
Anh biết, Heber nói lừa gạt người đương nhiên là chỉ chuyện "Ung thư tinh hoàn". . . . . .


Chính xác rất khó giải quyết a, trước đó bởi vì chuyện anh có bối cảnh xã hội đen, đã làm cho cô kháng cự, nếu có một ngày cô biết anh căn bản không có bệnh, vừa mới bắt đầu đã lừa gạt cô, sợ rằng càng thêm từ chối anh ngàn dặm rồi. . . . . .


Thậm chí làm không tốt còn có thể ồn ào ly hôn đấy!
Nghĩ đến đây, một cậu chủ nào đó vô cùng buồn bực . . . . . .


Nghĩ lại, thay vì để tình thế phát triển thành như vậy, chẳng thà mình nói cho cô biết sự thật trước nhưng vấn đề là. . . . . . Phải nói thế nào cho cô biết lại không để cho cô cảm thấy chán ghét đây?
Cái này thật đúng là hao tổn tâm trí a. . . . . .


"Cái này cậu chủ phải tự mình tốn thêm tâm tư suy nghĩ cho tốt đi." Heber trả lời như thế.
Cơ Liệt Thần lại im lặng.
Thật lâu, không có hồi âm. . . . . .


Vì vậy, toàn bộ một tuần lễ anh đều suy nghĩ làm thế nào để bày tỏ mình thật lòng. Sau đó có đoạn Cơ Liệt Thần vì Lâm Nhược Kỳ cải tạo lò vi ba nấu cơm, sau đó trải qua "Bờ biển kể chuyện xưa", sau đó có cử chỉ lãng mạn "Chiếc nhẫn ước hẹn", sau đó . . . . . .


Sự thật chứng minh, cho dù Cậu chủ Cơ Liệt Thần chúng ta không việc gì không làm được nhưng ở trước tình yêu vẫn tốn không ít tâm tư nha.
********
Bóng đêm dần dần dày đặc, cô gái ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực, đầy ánh sao rực rỡ trong suốt lấp lánh.


Ánh đèn nê ông lung linh kéo dài bóng lưng cô đơn của cô.
Cô giống như một hồn ma không có nhà để về, bâng quơ chạy ở bờ biển mênh mông, không biết cuối chân trời nơi nào để cho mình dung thân.
Cô gái nhè nhẹ vỗ về chiếc bụng bằng phẳng của mình, một cái lại một cái.


"Con ơi, mẹ nên làm gì? Cha của con không quan tâm mẹ, mẹ cũng sẽ không giữ được con. . . . . ."
Nước mắt từng giọt lăn xuống, khổ sở ngã ngồi ở trên bờ cát, nghẹn ngào. . . . . .
Có lẽ khóc đã mệt, rồi từ trong túi áo trên, lấy điện thoại di động gọi cho em gái Văn Sương của mình


Bên đầu điện thoại kia dường như đang mở nhạc, tiếng nhạc điếc tai nhức óc tiếp thông điện thoại trong nháy mắt, gần như đâm rách màng nhĩ, cô nhíu mày đưa điện thoại di động cách xa mình.


Lúc Lãnh Như Phong đưa cô cho Ngụy Lãng, cô còn ôm một tia ảo tưởng, hi vọng Ngụy Lãng có thể đối xử tốt với mình.
Nhưng cô thật sự quá ngây thơ, có người đàn ông nào sẽ đối xử tốt với cô gái ai cũng có thể lấy làm chồng? Huống chi, cô còn mang thai con của một người đàn ông khác!


Ngụy Lãng đã biết cô mang thai con của Lãnh Như Phong, hiện tại đang buộc cô bỏ đứa bé. Cô đã hai bàn tay trắng rồi, nếu đứa bé này cũng không thể bảo vệ cô cảm thấy mình thật sự không khác gì đã ch.ết rồi. . . . . .


Dĩ nhiên cô muốn sinh ra đứa con này. Nhưng Ngụy Lãng không đồng ý, cả ngày đánh cô mắng cô, lấy cô ra trút giận, mà phía Văn Sương cũng không có chút tin tức. Cô chỉ cầu xin có thể trở lại bên cạnh Lãnh Như Phong, cho dù không thể ở lại bên cạnh anh, chỉ cần không để cho cô sống ở nơi Ngụy Lãng là được.


Cô thật sự không có biện pháp, muốn chạy trốn không thoát, muốn tránh không tránh thoát, chạy sẽ bị Ngụy Lãng tóm lại đánh cho một trận, trốn ra sẽ chịu đựng Ngụy Lãng nhục nhã nhiều hơn.
Có lúc, cô cảm thấy mình ngay cả muốn ch.ết đều đã có. . . . . .


"Văn Sương, chị phải làm sao đây, chị phải làm sao đây. . . . . ." Cô nức nở nói, muốn nói lại thôi.
"Alô . . . . . . chị, em không nghe được chị nói gì. . . . . . em đang ở quầy rượu, chờ một chút sẽ gọi điện thoại cho chị được không? Alô . . . . . ." giọng nói của đối phương gần như gào lên.


Văn Tuyết ngớ ngẩn một hồi lâu, thở ra một hơi tắt điện thoại di động. Cứ như vậy ngây ngốc ngồi bệch ở trên bờ cát, ánh mắt trống rỗng nhìn ra biển rộng vô tận. . . . . .
Khổ sở bi thương cười gượng, nản lòng thoái chí!
Hộp đêm Đế Cung, buổi chiếu phim tối "thời chính trị hoàng kim".


Văn Sương kinh ngạc nhìn điện thoại di động, âm thanh tút tút làm cho đáy lòng cô xẹt qua một cảm giác không ổn. Tại sao chị gọi điện thoại tới đây lại tự cúp máy? Chẳng lẽ chị có chuyện gì?


"Văn tiểu thư, mời đi theo tôi." Nhân viên phục vụ trẻ tuổi nhàn nhạt liếc cô một cái, liền xoay người đi về phía bao phòng hào hoa trên lầu.


Văn Sương đang chuẩn bị gọi điện thoại lại cho chị Văn Tuyết thì Lãnh Như Phong phái nhân viên phục vụ tới tìm. Giương mắt nhìn một chút trong hộp đêm trang hoàng xanh vàng rực rỡ, hộp đêm này là sản nghiệp Lãnh thị, hiện tại do Lãnh Như Phong xử lý, cô ở chỗ này quen biết Lãnh Như Phong. . . . . .


Khẽ chần chờ một chút, kéo kéo vạt áo của mình, nhấc chân theo sát sau lưng nhân viên phục vụ.
Trong lòng cô nắm chắc Lãnh Như Phong tìm cô tới chỗ như thế là muốn làm gì.


Khóe môi không nhịn được mím chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn nên tản ra hơi thở thanh xuân, lại thêm một phần nhàn nhạt lạnh lẽo.
Hôm nay, có lẽ còn có thể nếm thử một lần nữa, có thể xem cứu chị Văn Tuyết từ chỗ Ngụy Lãng hay không. . . . . .


Phục vụ mang cô tới cửa bao phòng, cẩn thận gõ cửa. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
"Vào đi!"


Cửa phòng được mở ra, ánh sáng trong phòng khác với trong hành lang tầng dưới, cố ý thiết kế không khí lãng mạn hài hòa ái muội, bao phòng trong hộp đêm xa hoa giống như một cái túi chứa đủ thứ hỗn tạp, dĩ nhiên bên trong chứa các kiểu động tiên khác nhau.


Một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, khuôn mặt có vẻ cứng cỏi, theo cửa phòng mở ra lộ ra. Người đàn ông ngẩng đầu vừa lúc thấy Văn Sương đang chuẩn bị đi vào cửa bất giác ngẩn người. Trực giác cho biết dáng dấp cô gái này có chút giống một người. . . . . .


Mặc dù không biết đối phương, nhưng Văn Sương vẫn lễ phép khẽ gật đầu.
"Đóng cửa lại, tới đây!" Trong bao gian truyền đến một tiếng ra lệnh vang vang đơn giản.
Rõ ràng những lời này là đối cô.
Trong lòng Văn Sương rất rõ ràng, anh đang tức giận. Hơn nữa, hết sức tức giận!


Ừ một tiếng, cô nhẹ nhàng đi vào, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông đang hút thuốc lá, phòng đầy khói mù lượn quanh. Khớp xương thon dài rõ ràng, một điếu thuốc giữa hai ngón tay vẫn còn đang cháy, giống như đang suy nghĩ một vấn đề khó giải quyết, chẳng qua điếu thuốc cứng ngắc ở trong tay, anh không có hít vào trong môi lạnh bạc. . . . . .


Nghe tiếng vang, đối mắt trong trẻo lạnh lùng của anh tà tà quét tới, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô một cái, tầm mắt lại chuyển dời. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.


Trái tim Văn Sương theo tầm mắt chuyển dời của anh mà trầm xuống.
Cô biết, ở trong mắt của Lãnh Như Phong, mình chẳng qua là một khách qua đường, một món đồ chơi, một bạn gái làm ấm giường mà thôi, nói tình cảm, hơi bị quá mức xa xỉ!


Cô khẽ mỉm cười, không nói gì, đạp thẳng giày cao gót, hết sức bày ra tư thế cực kỳ quyến rũ đi tới.
Vì vậy có lẽ bỏ qua cơ hội, cũng sẽ không trở lại nữa.
Lãnh Như Phong anh, không phải là người đàn ông cô có thể yêu, chỉ có thể là người đàn ông duy nhất có thể cứu chị cô!


Cô đã nở nụ cười đẹp nhất, từ trên xuống dưới lộ ra phong cách rực rỡ xinh đẹp, không tô son trát phấn, tự nhiên nở rộ, hương thơm bay đến bên cạnh Lãnh Như Phong.


Mơ hồ nghe thấy được hương thơm từ trên người cô tản mát ra, Lãnh Như Phong hơi chấn động, lúc này mới xoay đầu lại nhìn về phía Văn Sương.
"Cô. . . . . ." Cau mày, chỉ khạc ra một chữ.
Mùi thơm này rất giống trên người Lâm Nhược Kỳ, mùi vị nhàn nhạt, ngọt ngào, ấm áp. . . . . .


"Cô. . . . . . Đổi nước hoa rồi sao?"


Giọng nói hơi nhảy lên, theo đường cong khóe môi anh, ngay cả có thể nhìn thấy nhàn nhạt kiêu căng, anh tựa người vào trong ghế sa lon mềm mại bằng da thật, cả người lạnh lẽo hờ hững, ánh mắt đẹp trai sâu kín bay đến trên mặt của cô nhưng vẻ mặt kia nhìn kỹ mơ hồ có chút hứng thú.


Trên mặt Văn Sương thoáng qua kinh ngạc. Hôm nay cô căn bản không xức nước hoa, chẳng qua đổi loại sữa tắm mà thôi, tại sao anh chú ý tới cái này?
Giật mình, giải thích: "Thật xin lỗi, hôm nay em. . . . . . Không có xức nước hoa, lúc ra cửa tắm rửa sạch sẽ mà thôi. . . . . ."
Dứt lời, không nhịn được hơi nhếch cánh môi.


Lãnh Như Phong nhìn kỹ cô một lúc lâu, cô gái này môi hồng răng trắng, có phần quyến rũ, khuôn mặt trẻ tuổi càng rực rỡ. Cô giống Lâm Nhược Kỳ ba phần, cũng trẻ tuổi, cũng xinh đẹp, cũng từng ngây thơ trong sáng. . . . .


Ở trên mặt cô quét tới quét lui hai ba giây, anh đột nhiên hỏi, "Văn Sương, còn muốn cứu chị cô không?"
Nghe vậy, trong lòng Văn Sương hoảng hốt.
Cô không nói gì, không hề làm gì cả, anh lại thấu rõ tâm tư của cô? !


Ánh mắt Lãnh Như Phong đột nhiên tối sầm, dừng lại chốc lát ở trên mặt Văn Sương, nghiêm túc nói: "Giao cho cô một nhiệm vụ, chỉ cần làm xong, chị của cô có thể trở lại."
"Thật? !" Vui mừng tới quá mức đột ngột, Văn Sương có chút không tin tưởng mình nghe được.


Dường như nụ cười treo bên môi không thể nhìn thấy, trên khuôn mặt Lãnh Như Phong chợt lóe sáng, giống như tâm trạng xấu mới vừa rồi đã biến mất.


Anh gật đầu một cái, lạnh nhạt nói: "Từ trước đến nay, Lãnh Như Phong tôi đều nói sẽ giữ lời! Trở về chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai cùng với tôi đi đảo Bali."
Nam Bán Cầu, vượt qua xích đạo Miền Nam Indonesia.
Kinh độ, vĩ độ . . . . . ., bãi biển JimBaran đảo Bali.
Trời xanh biển biếc, vạn dặm sóng bạc.


Các loại màu da, các loại ngôn ngữ, các loại kiểu tóc, các loại trang phục, mọi người vui vẻ chạy trên bờ biển trắng tinh, tản bộ, chụp hình, chơi đùa, hoặc cùng người nhà, hoặc cùng người yêu, hoặc bạn bè, trên mặt cũng tràn đầy vui vẻ hạnh phúc làm cho người ta nhìn cũng không nhịn được mỉm cười theo. . . . . .


Không sai! Lúc này Lâm Nhược Kỳ đang du lịch ở thắng cảnh nghỉ mát toàn cầu . . . . . .JimBaran một trong năm bờ biển lớn nổi tiếng đảo Bali!
Mặt trời hừng hực chiếu trên khuôn mặt cô, nóng rát như thiêu nướng cô. . . . . .
Gió biển thổi qua, sóng biển dâng lên.


Có nhiều ván lướt sóng màu sắc khác nhau từ đỉnh sóng đồng loạt hết tốc lực lãng ra xa mấy chục mét!


Lâm Nhược Kỳ nhìn cậu chủ nào đó trên đầu sóng cách xa xa trăm mét, đang uy phong lẫm lẫm đứng trên ván lướt sóng, lấy tư thế y hệt biểu diễn tạp kỹ nhanh chóng từ đỉnh sóng trợt xuống, trong nháy mắt bị con sóng to lớn bao phủ! Chỉ chốc lát sau, lại tiêu sái vững vàng đứng ở trên ván lướt sóng trơn nhẳn, bọt nước văng tung tóe, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía. . . . . .


Khi anh lấy tư thế ưu nhã đẹp trai từ trong biển lưu loát bước lên bờ, lập tức bị các cô gái xung quanh điên cuồng dùng tiếng thét chói tai vây lại! Cậu chủ Cơ sức hút mười phần, chỉ làm một chút biểu diễn nhỏ nhỏ nhưng cử chỉ bảnh bao không đến mười phút tạo thành hỗn loạn nho nhỏ trên bờ biển. . . . . .


Nhưng ánh mắt của anh từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm ở trên người cô gái nhỏ. . . . . .
Gió biển thổi qua, cuốn bay cát trắng trên mặt đất.
Khi Cơ Liệt Thần nện bước chân thật dài, chậm rãi đi tới bên người cô thì Lâm Nhược Kỳ đã lúng túng muốn nhanh chóng đội mũ che nắng . . . . . .


"Gà 16! Cầu xin anh có thể đừng bảnh bao như vậy được không? !" Lâm Nhược Kỳ tức giận ôm một phao bơi, nhỏ giọng tố cáo. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.


Có chút nghi ngờ sờ sờ đầu Lâm Nhược Kỳ, Cơ Liệt Thần ôm chặt cô vợ nhỏ trong ngực: "Thế nào?"
Thấy vẻ mặt anh lơ đễnh, dường như căn bản không biết gì, cô tức cái gì, Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, không thèm nói : "Không có gì. . . . . ."
Quên đi, lớn lên đẹp trai cũng không phải là lỗi của anh . . . . . .


Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu liếc mắt nhìn một người đàn ông khác trên bờ cát, một người đàn ông da trắng bụng bự mập mạp quơ múa tay chân, chạy nhảy vào trong biển, nhất thời bọt sóng lớn văng lên; một người đàn ông Âu Mĩ tóc vàng trai đẹp, bắp thịt hai cánh tay và cơ ngực run run, mỉm cười đi qua bên cạnh bọn họ, trong ánh mắt tà khí hướng về phía cô gái ngoại quốc xinh đẹp mặc bikini cách đó không xa thổi mấy tiếng huýt gió vang dội; một ông già gầy guộc nằm ở trên bờ cát, dùng cát trắng mịn đắp lên trên người mình, chỉ lộ ra một đầu trọc bóng loáng phản chiếu ánh sáng. . . . . .


Vẻ mặt hở ra, nếu Cơ Liệt Thần thật sự giống như những người đàn ông kia, có lẽ cô cũng sẽ không nguyện ý gả cho anh.
Cho nên, cô chỉ có nhận mệnh. . . . . .


Quả nhiên, bất kể tình yêu có vĩ đại dường nào, xem ra thẩm mỹ quan chính mình vẫn có ranh giới cuối cùng a. Nếu như Cơ Liệt Thần là một người đàn ông bụng bự, hoặc là người đàn ông tóc vàng trai đẹp dáng vẻ lưu manh, hoặc là ông già đầu trọc gầy guộc, cho dù dùng cách gì theo đuổi mình, có lẽ cũng không thể có bất kỳ kết quả nào chứ?


Ách. . . . . . Nói cho cùng, cô cũng chỉ là cô gái nông cạn a.
Cơ Liệt Thần vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô, cho rằng bởi vì cô không biết bơi lội, một mình ở trên bãi cát nhàm chán, liền an ủi: "Thế nào? Rất nhàm chán sao? Muốn đi bên kia bờ cát đáng bóng chuyền một chút hay không? Anh và em cùng chơi. . . . . ."


Lâm Nhược Kỳ lắc đầu một cái, yên lặng hai giây, ôm lấy thắt lưng thật hoàn mỹ của anh hỏi "Thần, em muốn uống nước trái cây . . . . . ."
"Được, anh đi lấy cho em."
Sau khi ông xã người lai cao quý đẹp trai rời đi, người ở khoảng cách xa vây xem và khoảng cách gần quan sát liền nhiều lên.


Sau đó, chỉ nghe thấy "Tại sao cô ấy nhỏ như vậy" và "Thật không biết tại sao phải thích cô ấy?" ... Là ngôn ngữ Lâm Nhược Kỳ nghe thường xuyên nhất, dĩ nhiên không bao gồm ngoại ngữ cô nghe không hiểu.


Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ có người cảm giác hứng thú đối với váy tắm biển kiểu Trung Quốc trên người cô. Loại thời điểm này sẽ nghe chính là tiếng cảm thán . . . . . .


"Ôi chao, cô xem quả nhiên là đặc sắc nhất dân tộc, váy tắm biển của cô bé Trung quốc kia thật đáng yêu nha, rất đặc biệt, thoạt nhìn mềm mại mát mẻ, hơn nữa còn rất hợp đấy."
"Loại váy này đặc biệt nha, dường như không thấy nơi nào bán."


"Cô muốn mua như vậy? Cô không thể đâu, cái loại váy đó phải ngực nhỏ mặc nhìn mới đẹp, ngực lớn có vẻ không trong sáng."
"Người ta không lớn a, mới 36E mà thôi!"
"A, đó không lớn à. . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ im lặng, giả vờ như không nghe thấy, khóe miệng cũng không nhịn được co rút. . . . . .


Không chịu nổi đám sắc nữ, hủ nữ vây xem, Lâm Nhược Kỳ dắt tay Cơ Liệt Thần nhàn nhã tản bộ ở bên bãi cát.


Gió biển nhẹ nhàng khoan khoái từ một bên thổi tới, trong sạch, mát mẻ dường như muốn ném lại tất cả sau lưng, chỉ muốn như vậy hướng phía chân trời vĩnh viễn bay xa, sau đó ôm người đàn ông của cô, anh tựa vào em...em tựa vào anh. . . . . .


Loại thời điểm này luôn làm cho người ta cảm thấy có một người đàn ông yêu thương mình thật tốt. Lâm Nhược Kỳ rất may mắn, ở trên thế giới này cô không còn một mình. . . . . .


Vợ chồng son ở trên bờ biển bận việc…. thâm tình ôm nhau, Lâm Nhược Kỳ tiện tay ném phao bơi ở một bên không có chú ý bị hai đứa bé ngoại quốc hi hi ha ha ríu ra ríu rít, cười vui cầm lên mang đi!
"Này, các em đứng lại!"


Đuôi mắt Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy, vội vàng đẩy ra Cơ Liệt Thần đuổi theo, vừa gọi đối phương dừng lại, vừa dùng sức vung vẫy tay muốn ngăn cản cử động của đối phương.


Đáng tiếc, không biết ngôn ngữ, cô chân trần giẫm ở trên bờ cát cũng đi không thoải mái, mắt thấy bọn nhỏ muốn đem vòng bơi lội khiêng đi rồi. . . . . .


Đột nhiên, một con ốc trống rỗng từ phía sau mang theo tiếng gió bén nhọn vèo một cái bắn tới! Từ bên tai Lâm Nhược Kỳ "soạt" một tiếng bay qua, không nghiêng lệch chút nào, chính xác đánh trúng phía sau lưng đứa bé trai ngoại quốc mặc đồ bơi mang phao bơi!


Tốc độ con ốc trống rỗng bắn đi nhanh gần như không nhìn thấy được!
Không may làm cho đứa bé trai kêu thảm một tiếng, phịch một tiếng té ngã trên đất! Một cô bé khác quay đầu lại nhìn sắc mặt của anh, bị hoảng sợ đến lập tức bỏ rơi vòng bơi lội trong tay!


Chỉ chốc lát sau, đứa bé trai té ngã trên đất oa một tiếng khóc lên, kêu khóc đến thảm thương, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên bị cảnh tượng này hoảng sợ ngây người. . . . . .


Cô cứng đờ quay đầu lại, quả nhiên thấy một cậu chủ nào đó mặt không chút thay đổi, tư thái ưu nhã vuốt ve vỏ ốc dính hạt cát trên tay, bình tĩnh như không có việc gì, không nhanh không chậm đi tới Lâm Nhược Kỳ. . . . . .


Lại quay đầu lại, hoảng hốt nhìn đứa bé trai kia một chút. Hoàn hảo cũng may không có gì, cha mẹ nó đang kiểm tr.a thân thể nó, dường như trừ trên lưng để lại một dấu nhỏ hồng hồng, ngược lại không có đáng ngại nào khác.


Thở phào nhẹ nhõm, Lâm Nhược Kỳ chân mềm nhũn ngã trên mặt đất, "Trời ơi. . . . . . Anh làm gì vậy? Tại sao có thể xuống tay với một đứa bé như vậy? Hơn nữa xuống tay ác như vậy! Vì một phao bơi, anh muốn ra tay với đứa bé sao? Anh...anh, anh đến cùng có phải người hay không a. . . . . ."


"Không cần lo lắng, mức độ này không ch.ết người được, anh có chừng mực. Nó chỉ bị anh trừng phạt nho nhỏ một chút, ngay cả máu cũng sẽ không chảy ra một giọt. Anh làm như vậy chẳng qua là cảnh cáo nó, lần sau không được trộm đồ của người khác."


Cơ Liệt Thần lạnh nhạt nói, đi tới một tay nhặt lên phao bơi bên cạnh đứa bé trai, sau đó nói một tràng tiếng nước ngoài với cha mẹ nó, lại quay đầu lại chỉ chỉ về phía Lâm Nhược Kỳ. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ ngầm trộm nghe, anh nói khẳng định không phải tiếng Anh, không biết là ngôn ngữ nước nào. . . . . .


Chỉ chốc lát sau, anh quay trở lại dắt tay Lâm Nhược Kỳ đỡ cô đứng lên.


Lâm Nhược Kỳ tò mò hỏi: "Mới vừa rồi anh nói gì với bọn họ? Nói xin lỗi sao? Em nói anh nha, tại sao chấp nhặt với trẻ con làm gì, anh ra tay quá nặng, chúng nó chỉ là trẻ con mà thôi, đùa giỡn đoạt món đồ chơi để chơi thôi cũng không phải là kẻ cướp, anh đánh con người ta khóc cũng quá phận rồi. . . . . ."


Ai ngờ, Cơ Liệt Thần nhíu mày: "Ngay cả trẻ con đùa giỡn cũng đúng? Logic của em thật kỳ quái."


Lâm Nhược Kỳ đen mặt liếc anh một cái: "Logic của anh mới kỳ quái, mọi người đối với trẻ con đều tương đối rộng lượng, đây là chuyện bình thường. Tại sao anh có thể dùng cách trừng phạt kẻ địch ở trên người trẻ con? Thiệt là. . . . . ."


Cơ Liệt Thần hừ nhẹ, "Anh cho rằng hành vi của mình thì mình phải phụ trách, ở trên phương diện này, không phân biệt nhi đồng và người trưởng thành."
Dứt lời, cúi đầu mắt nhìn xuống cô, cau mày nói: "Xem ra, em giáo dục có vấn đề. Sau này con cái của chúng ta để cho anh quan tâm dạy là được."


Lâm Nhược Kỳ đỏ mặt đứng lên: ". . . . . ." Đại não gần như muốn đầy máu.
Người đàn ông này mới kết hôn mấy ngày, liền trái một hớp con cái, bên phải một hớp con cái. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ vô lực lắc đầu một cái, cúi đầu dọc theo bờ biển đi về phía trước. . . . . .


Cảnh sắc bãi biển Jimbaran mặt trời vẫn chiếu sáng, mọi người vẫn huyên náo, nơi này luôn được gọi là bãi biển tình nhân cực kỳ lãng mạn nhất đảo Bali.
Thật ra, hai người Lâm Nhược Kỳ và Cơ Liệt Thần chọn tới bờ biển hưởng tuần trăng mật, hoàn toàn là ý muốn nhất thời.


Vì che giấu tai mắt người, Cơ Liệt Thần định mang Lâm Nhược Kỳ đi ngâm suối nước nóng ở Nam Cực, bởi vì chỉ có ở nơi dân cư thưa thớt mới có thể bảo đảm công việc thật tốt. Nhưng theo truyền thống tầm thường của cư dân nhỏ, bạn học Lâm Nhược Kỳ không khỏi kiên trì muốn đi trăng mật ở đảo Hải Nam, đảo Bali, đảo Phuket, vân vân. . . . . . Tóm lại, trăng mật muốn ở bên bờ biển, muốn chụp ảnh cưới ở bờ biển, cô kiên trì muốn đi vùng biển nhiệt đới thành hôn!


Vì chuyện này, vào đêm trước khi hai người ra cửa một ngày còn tranh cãi một trận, dĩ nhiên cuối cùng Cậu chủ Cơ nhào lên cầu hoan một lần nữa, dây dưa chấm dứt, cuối cùng Lâm Nhược Kỳ vô cùng mệt mỏi ngủ mất. . . . . .


Ngày thứ hai tỉnh lại, cô phát hiện ngoài cửa sổ đã là một vùng biển rộng bao la xinh đẹp. . . . . .


Lâm Nhược Kỳ cảm động không thôi, ôm cổ của Cơ Liệt Thần hôn ông xã thân ái, liên tiếp hứa hẹn chờ trăng mật bãi biển xong rồi, đặc biệt cùng anh đi Suối nước nóng Nam Cực, căn bản quên mất chuyện mình đang tức giận Cơ Liệt Thần đã lừa mắc bệnh ung thư tinh hoàn.


Dĩ nhiên Cơ Liệt Thần rất biết nghe lời, cũng rất có năng suất lên danh sách bao gồm trăng mật dã ngoại rừng Tùng Lâm, du lịch vòng quanh thế giới bằng khinh khí cầu … có chừng mười mấy danh sách trăng mật, còn nói hàng năm làm một lần du lịch trăng mật ... Vân Vân. . . . . .


Lâm Nhược Kỳ hơi đen mặt, rất muốn nói cho anh biết người bình thường chỉ cần một kỳ du lịch trăng mật là được. Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, hai người trên căn bản được xem như bí mật kết hôn, cũng không cử hành hôn lễ, nhẫn cưới còn trao đổi ở trên giường, ngay cả lúc đầu anh cầu hôn cũng không có nghiêm chỉnh. . . . . . Nếu đã như vậy, bây giờ còn rối rắm kỳ trăng mật có bình thường hay không làm gì?


Làm sao thoải mái là được, làm sao vui vẻ là tốt!


Vì muốn an toàn, hai người cố gắng ăn mặc khiêm tốn tầm thường một chút, muốn để cho mình trọn vẹn hòa vào hoàn cảnh bình thường và náo nhiệt xung quanh mình. Lâm Nhược Kỳ uống một hớp nước trái cây, ngẩng đầu liếc nhìn ông xã bên cạnh, khóe miệng không nhịn được cong lên.


Kể từ sau khi biết thân phận và bối cảnh của Cơ Liệt Thần, rốt cuộc Lâm Nhược Kỳ biết vì sao người đàn ông này có loại khiêm tốn cao ngạo và đẹp lạnh lùng ưu nhã rồi. . . . . .
Giống như hiện tại . . . . . .


Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Cơ Liệt Thần đeo kính đen lười biếng, hai chân gát ở mặt ghế trên bãi cát, không nhúc nhích hoàn toàn thoát khỏi khung cảnh náo nhiệt quanh mình, giống như con sư tử lười biếng, nhắm mắt nghỉ ngơi.


Dáng người của anh thon dài, cộng thêm mái tóc rối loạn, quần áo bó sát người, đeo mắt kính thời trang, phong cách trai đẹp có vài phần rất giống minh tinh quốc tế ra ngoài nghỉ phép, tương đối bắt mắt.


Có một loại đàn ông, cho dù trên người mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần dài nằm ở trên ghế dựa bằng nhựa cũ nát cũng tản mát ra phong cách quý tộc hưởng thụ bầu không khí khác biệt giữa bãi biển tư nhân và bãi biển công cộng . . . . . . không may, Cơ Liệt Thần chính là loại đàn ông này.


Lâm Nhược Kỳ có chút hối hận, sớm biết như vậy cô cũng không nên lôi kéo anh tới nơi này mà ở bên bãi biển trên đảo của mình ngắm phong cảnh một chút là được. . . . . .


Chẳng qua suy nghĩ lại, là cô kiên quyết nói muốn ở chỗ này ăn bữa tối dưới ánh nến, đã thanh toán 135 đôla, tại sao có thể không ăn đã đi? Cô cũng không dám lãng phí xa xỉ như vậy. . . . . .
Nhìn một cậu chủ nào đó lười biếng ở bên cạnh, quyết định kéo anh.
Làm gì? Đi chụp hình!


Bộ dạng Lâm Nhược Kỳ giống như người dân bình thường, có thói quen ở trước mỗi cảnh sắc kỳ lạ lôi kéo Cơ Liệt Thần cùng nhau chụp hình, cũng bày ra bộ dạng hung hăng nhe răng nhếch miệng kéo tay kêu "Gà". Nghe nói cảnh sắc trời chiều Jimbaran xinh đẹp nhất cả đảo Bali, dĩ nhiên Lâm Nhược Kỳ sẽ không bỏ qua. . . . . .


Lần này một cậu chủ nào đó cảm thấy hết sức mới lạ, thậm chí có mấy phần khinh thường.
Anh hỏi: "Tại sao em thích chụp hình?"


Lâm Nhược Kỳ quay đầu lại nhìn anh giống như nhìn thấy quái vật: "Nói nhảm, đương nhiên là vì lưu lại kỷ niệm! Không biết bao giờ mới có cơ hội xem cảnh đẹp như vậy, cho dù có cơ hội, đến lúc đó em cũng đã không còn vóc dáng như bây giờ. Thừa dịp lúc còn trẻ chụp nhiều hình, già rồi còn có thể ôm hình kể lại chuyện cũ một phen, như vậy không phải rất tốt sao?" T


Cơ Liệt Thần nghe Lâm Nhược Kỳ lầm bầm liền không nhịn được mỉm cười, rũ mắt nhìn cô cưng chìu, nhẹ giọng nói: "Đúng là không tệ."
Điều này làm cho anh nhớ tới cha mẹ của mình. . . . . .


Mặc dù cảnh trời chiều này anh đã xem qua vô số lần, mỗi một lần anh xuất hiện ở nơi này từng năm thay đổi, mà cha mẹ đã từng cùng anh đứng trên bờ cát nơi này nhìn nắng chiều nhưng đã sớm vắng bóng trên đời rồi, dĩ nhiên cũng không cách nào nghe được mẹ của mình càu nhàu "Ôi chao, lúc mẹ còn trẻ …" như thế nào, như thế nào. . . . . .


Tự nhiên anh bị lây nhiễm tâm trạng quý trọng và vui sướng của Lâm Nhược Kỳ, vui vẻ trong chớp mắt làm cho anh cũng không nhịn được cảm thấy giờ khắc này có lẽ thật sự trở nên vĩnh hằng. . . . . .
Trời chiều buông xuống, ánh sáng tuyệt vời, bữa tối dưới nến đã bắt đầu.


Nghe nói bữa tối dưới nến trên bờ biển Jimbaran, cảnh đẹp truyền xa. Cho nên Lâm Nhược Kỳ nhất định lôi kéo Cơ Liệt Thần tới đây ăn bữa ăn tối mà không phải hưởng thụ thế giới của hai người ở trong Lư Đăng Bảo số ba, sản nghiệp Cơ Liệt Thần nhà mình, nguyên nhân chính là vì tới nơi này để biết "Bữa tối dưới nến" ngoài trời tráng lệ nhất thế giới!


Thật ra, Lâm Nhược Kỳ có hơn hai tháng quen sống ở tòa thành xa hoa, đi ăn cơm ở môi trường nơi này còn kém rất xa bên trong phòng ăn tiêu chuẩn của Lư Đăng Bảo số 1. Ngay cả mùi vị thức ăn nơi này cũng kém xa hơn Lư Đăng Bảo. Khỏi cần nói, bữa ăn tối này chi phí không rẻ, chẳng qua hơn ở vị trí địa lý đặc biệt và phong cảnh hữu tình mà thôi.


Trăng lưỡi liềm màu trắng nhạt hiện lên trên bờ biển, mấy trăm bàn ăn rậm rạp chằng chịt được bố trí ngoài trời, mỗi một bàn ăn cũng dọn lên ánh nến màu vàng, nhìn từ xa giống như những ngôi sao trong màn đêm, mà trên mỗi bàn ăn cũng không còn chỗ ngồi, mọi người hoặc nói chuyện với nhau, hoặc uống rượu, hoặc nghe nhạc, rất nhàn nhã. . . . . . Thấy thế, Lâm Nhược Kỳ vươn dài cổ, không khép miệng được!


Bữa tối dưới nến như vậy, mẹ nó, thật là quá tráng lệ rồi !


Cơ Liệt Thần nhìn cô gái nhỏ kinh ngạc đến không thể khép cái miệng nhỏ nhắn, từ trong chiếc xô đá bằng bạc trên bàn lấy ra chai rượu ngon giá trị xa xỉ, rót đầy vào ly cho cô. Sau đó cười vui vẻ, thật bình tĩnh nói cho cô biết, buổi tối còn mua cho cô một suất tắm xông hơi xoa bóp trong câu lạc bộ SPA sang trọng nhất cao cấp nhất ở đảo Bali, có thể làm cho cô rất thoải mái đến nổ tung!


Lâm Nhược Kỳ bối rối ngẩn ngơ, nhớ tới hành động Cơ Liệt Thần tiêu tiền như nước, ra tay hào phóng xa xỉ trong mấy ngày liên tiếp. . . . . . Lần đầu tiên lo lắng chuyện "Ông xã có đủ tiền tiêu hay " . . . . . .
"Hay là không cần đi? Đắt tiền như vậy trả lại đi, em có bữa tối dưới nến là được rồi. . . . . ."


Nói thật, cô cảm thấy rất thỏa mãn, cô có thể tưởng tượng tất cả chuyện lãng mạn có thể làm ở trong du lịch trăng mật, anh đều làm, cô không có hy vọng xa vời.
Ai ngờ, người đàn ông không chịu đồng ý.


"Anh biết rõ em rất thích tắm xông hơi xoa bóp, so với bồn tắm xoa bóp ở Lư Đăng Bảo, tắm xoa bóp ở đây rất nổi tiếng, em không muốn đi nhất định sẽ hối hận."
"Không cần, em không có thói quen để người khác xoa bóp cho em, em về nhà tắm xong rồi ngủ là được. . . . . ."


"Không có thói quen để người khác xoa bóp? Vậy anh xoa bóp cho em là được. . . . . ."
". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ cứng họng, đen mặt nhìn anh, "Cầu xin anh có thể đừng nên vô sỉ như vậy được không, không cần háo sắc như vậy có được hay không?"


Người đàn ông dùng hành động thực tế trả lời cô, không được!
Ăn xong bữa tối dưới nến, Lâm Nhược Kỳ bị ôm vào trong xe, chỉ lái ngắn ngủi mấy phút đã đến nơi.


Câu lạc bộ xoa bóp cao cấp này đúng là rất nổi tiếng, thực sự xa xỉ bậc nhất! Mà Cơ Liệt Thần cũng rất tuân thủ cam kết, quả nhiên không để cho những người khác tới xoa bóp cho cô, bởi vì một mình cô ngâm ở trong bồn tắm xa hoa to lớn. . . . . .


Đây là một bồn tắm có sân phơi nắng riêng! Ngửa mặt nằm ngang trong bồn là được hưởng thụ "Toàn bộ xoa bóp tự động", từ góc độ tốt nhất thưởng thức bầu trời đêm độc đáo của đảo Bali, liếc mắt nhìn từng cánh hoa hồng trong bồn tắm to lớn, lần đầu tiên Lâm Nhược Kỳ cảm thán, tiền nhiều thật tốt!


Có thể nói, thật ra cô không hoàn toàn vì có tiền chi tiêu mới cảm thán.
Lúc này, cô nghĩ đến những ngày sau này hai người sẽ trải qua. . . . . .


Đã biết anh không có bị bệnh cũng không cần lo lắng chuyện sống không quá ba tháng nhưng anh là người có thù oán phải báo, thân ở trong xã hội đen, nhất định quanh mình luôn luôn tràn ngập nguy hiểm.
Nếu có thể cùng anh không buồn không lo ở chung một chỗ, không cần lo lắng chuyện sống ch.ết, thật là tốt bao nhiêu a. . . . . .


Không biết anh . . . . . . Có nghĩ đến sau này hay không? Nếu như báo thù, sau này có thể lo lắng đời sau của kẻ thù cũng tới báo thù hay không? Nếu như báo không được thù, có phải lúc nào cũng sẽ lo lắng đề phòng đối phương hay không?
Nghĩ như vậy, không khỏi lo lắng trùng trùng . . . . . .


Đang thả hồn theo chín tầng mây thì một tiếng "phịch" vang lên. . . . . . Cơ Liệt Thần giống như một con Cá Mập Trắng nhanh nhẹn hung mãnh chui vào bồn tắm đường kính ước chừng bằng một phòng ngủ, lặn một cái, mang theo bọt nước văng khắp nơi từ trong nước chui ra dán cô thật chặt!


Thì ra, anh nói tắm xoa bóp sẽ làm cô thoải mái đến nổ tung, chính là ….ách…. dùng. . . . . . phương thức ȶìиɦ ɖu͙ƈ nào đó? !


Đang sững sờ, lồng ngực rắn chắc của người đàn ông chống đỡ ở trên vách bồn tắm, cánh tay có lực từ dưới nâng lên bắp đùi và vòng eo của cô, bàn tay nắm lấy một bên ngực mềm mại, dùng đôi môi ướt nhẹp hôn da thịt trơn trượt đã được cô ngâm mềm mại . . . . . .


Lần này, Lâm Nhược Kỳ thật biết điều để mặc cho anh phát huy. . . . . . Khó được một lần ra ngoài trăng mật, vẫn không muốn phá vỡ giờ khắc tốt đẹp này.


Khi anh dịu dàng và khéo léo, cô cảm thấy thân thể rất nhanh nóng lên, trong lòng kinh ngạc không dứt, nhìn trời, chỉ muốn vươn tay ôm đối phương thật chặt sợ mình đánh mất. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ cảm giác hiện tại mình sợ nhiều thứ hơn so với trước kia.
Một chút như vậy cũng không tốt.


Có lẽ không yêu không sợ, không yêu cũng không nghĩ, không yêu sẽ không lo được lo mất.


Nhưng phần ấm áp này quá khó dứt bỏ, coi như vứt bỏ cũng làm cho người không nhịn được quay về, sau đó không nhớ để luôn nhớ, cho nên anh mới có thể không ngại lừa gạt cô, cho nên cô không có cách nào đối với sự đeo bám dai dẳng của anh, không phải sao?
Một vòng tròn khủng khiếp a. . . . . .


Nhưng ngay sau đó, vì chuyện này cảm xúc không yên, khổ não lo lắng, Lâm Nhược Kỳ cũng chưa phục hồi lại tinh lực. Bởi vì, người đàn ông biểu hiện ân cần, không cho phép cô có một chút suy tư. . . . . .
Anh lại đang lau thân thể cho cô!


Lâm Nhược Kỳ có chút xấu hổ, để cho Cậu chủ Cơ Liệt Thần cao quý đáng kính lau thân thể cho mình điều này thật sự có chút được yêu mà sợ a.


Chẳng qua, anh luôn không để ý, hơn nữa loại cử động này nhìn như khiêm tốn lại lãng mạn ngọt ngào, có thể làm cho cô ch.ết chìm, cũng không phải anh làm lần đầu tiên.
Vì vậy, không nói một câu, ngây ngốc nhìn anh tiếp tục. . . . . .


Cách một tầng khăn lông mềm mại, ngón tay thon dài lạnh băng của anh như có như không chạm vào da thịt mềm mại của cô, nhẹ nhàng ma sát, mang đến dòng điện nho nhỏ làm cho người ta không nhịn được run rẩy. . . . . .


Động tác của anh đột nhiên dừng lại, tay nắm chặt khăn lông, khẽ cúi đầu nhìn hai hàng lông mi đen dài của Lâm Nhược Kỳ giống như đang khe khẽ run rẩy.
Đột nhiên, không nhịn được cười khẽ một tiếng, cúi xuống thật thấp.


Cơ Liệt Thần nhìn gương mặt cô hồng hồng, sung sướng. Khó trách cô không nói lời nào thì ra xấu hổ, đỏ mặt như quả táo chín, thật vô cùng xinh đẹp.
"Nhược Kỳ. . . . . ." Anh khẽ gọi tên của cô.


"Hả?" Lâm Nhược Kỳ không nhịn được ngẩng đầu, hai tròng mắt hấp dẫn lại thâm sâu thúy của anh cũng từ từ gần hơn trong tầm mắt của cô, nghiêng người về phía trước áp sát vào cô, đôi tay cũng xoa bắp đùi cô. . . . . .


Lâm Nhược Kỳ cảm giác trái tim mình đang nhảy dựng, cặp chân dường như cũng bắt đầu như bị chuột rút. Cô cảm thấy chân mình có chút mềm nhũn, mặc dù đang ngồi nhưng vẫn cảm thấy chân nhũn ra. . . . . .
"Nhược Kỳ. . . . . ."


Ông trời! Anh làm gì cứ luôn gọi tên của cô? Làm cho cô cả trái tim đều muốn bay. Cô chỉ phải lắp bắp đáp lại, hai mắt anh dần dần ép tới gần giống như một cái giếng sâu mê người, hút cô về phía thân thể của anh. . . . . .


Chóp mũi Hơi lạnh chợt chạm đến chóp mũi mượt mà của cô, Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy trước mắt một vùng sáng màu xanh đang nhấp nháy, cô không cách nào khống chế nhắm hai mắt lại, anh cứ như vậy cúi đầu hôn lên môi của cô, trong nháy mắt hòa tan cơn sóng tình nóng rực. . . . . .


Đôi môi mềm mại bị anh yêu thương ngậm giữa răng môi, chậm rãi khẽ ɭϊếʍƈ cắn dưới thân thể Lâm Nhược Kỳ dần dần khẽ run rẩy, bàn tay nóng bỏng của Cơ Liệt Thần từ từ chảy xuống đến eo cô nhẹ nhàng nắm chặt, có chống đỡ như vậy, Lâm Nhược Kỳ mới cảm thấy an tâm như trở lại mặt đất bình thường. . . . .


Cô khẽ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, dịu dàng đón nhận anh hôn, hương vị ngọt ngào mùi vị tràn ngập ở giữa răng môi anh, làm cho anh không nhịn được hôn sâu xuống quấn lấy lưỡi cô. . . . . .


Tay Cơ Liệt Thần tay càng nắm chặt, giống như muốn khảm cô vào trong thân thể mình, sức lực cũng không lớn nhưng vẫn làm cho cô cảm thấy có chút đau.
"Thần, đau. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ nhỏ giọng kháng nghị, cảm giác mình sắp không thở được, hai má càng ửng đỏ.


Cơ Liệt Thần sợ làm đau cô, thả nhẹ sức một chút nhưng tay nâng thân thể của cô cũng không buông ra. Hơi thở Lâm Nhược Kỳ đã sớm rối loạn, nhắm mắt lại khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn làm anh nhìn trong lòng ngứa ngáy, hận không được lập tức tiến quân thần tốc nhưng nơi này là cảnh đẹp đảo Bali khó có được.


Ở nơi như thế này đánh một lần dã chiến, thật đúng là không bình thường a, cho nên anh cũng không gấp như vậy, anh nghĩ từ từ . . . . . .


Vì vậy lưỡi nóng rời môi của cô, một đường hôn xuống, chui ở trong cổ cô cảm thụ ngọt ngào, đi xuống chút nữa, Lâm Nhược Kỳ lập tức cảm thấy toàn thân run rẩy khó nhịn, không nhịn được uốn cong thân thể.
Quấn lấy, sờ nắn, ôm ắp. . . . . .


Trong khi hôn hít sóng tình càng lúc càng nồng, thân thể cường tráng của người đàn ông cũng càng lúc càng hưng phấn, nơi bụng căng thẳng sức lực gần như khiến cho anh không cách nào khống chế bộc phát, vì vậy không nhẫn nại nữa, chuẩn bị bắt đầu tấn công mạnh.


Trong khoảnh khắc kia, hai người cũng không nhịn được khẽ rên. . . . . .
"Nói cho anh biết, thoải mái không?" Anh khẽ động eo nhưng cũng không bắt đầu, dường như Lâm Nhược Kỳ cũng cảm thấy toàn thân run rẩy, cắn chặt đầu ngón tay không chịu mở miệng, tròng mắt càng phát sáng. . . . . .


"Bà xã, em không ngoan. . . . . ." Anh ác ý giật giật, sau khi cô hàm hồ phát ra một tiếng rên nhẹ thì kịp thời thu hồi động tác, gò má của Lâm Nhược Kỳ đỏ lên, đôi mắt hung hăng nhìn anh chằm chằm, oán trách anh làm chuyện xấu.
"Nói cho anh biết. . . . . ." Anh giày vò, đầu độc cô trả lời anh.


Cô run rẩy, trong giọng nói man theo chút nức nở: ". . . . . . Thoải mái, dễ chịu!"
"Bé ngoan." Anh tán thưởng hôn xuống trán cô.


Tốc độ càng lúc càng nhanh, cảm xúc càng lúc càng tăng vọt, lúc đến chỗ cực hạn sâu nhất anh kịp thời ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, giống như muốn cùng với cô rơi vào vực sâu. Sa vào lưu luyến, hãm sâu không kềm chế được. . .
Hôm sau.


Lúc sắp xếp xong hành trình. Lâm Nhược Kỳ tự chủ trương báo tiết mục du thuyền trên biển cho mình và Cơ Liệt Thần, trước tiên phải ngồi du thuyền tư nhân đi đảo nhỏ, ở đảo nhỏ có thể bơi lặn, ngồi thuyền chuối tiêu, ngồi tàu ngầm xem cá ở biển sâu.


Nhìn bộ dáng anh lơ đễnh, Lâm Nhược Kỳ bắt đầu giảng đạo.


"Anh như vậy là không tốt, ra ngoài du lịch nhất định phải thật vui vẻ, phải nếm thử nhiều loại. . . . . . Nhìn thế giới dưới Biển cũng là một loại vui thú, em biết anh đối với tiết mục bơi lặn không có tính khiêu chiến nên không có hứng thú. . . . . . Nhưng tốt xấu gì xin anh phối hợp một chút, dù sao ngày mai chúng ta sẽ phải đi về, xem như anh vì em đi. . . . . ."


Sau khi cô lao thao một phen, cuối cùng Cơ Liệt Thần đồng ý với cô. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.


Lên du thuyền phải mua vé tàu, Lâm Nhược Kỳ chỉ mua hai vé, bởi vì sau khi tới đảo Bali, không hề phát hiện hiện tượng gì khác thường cho nên anh bảo A Bưu và A Hải trở về Lư Đăng Bảo số ba, cô và Cơ Liệt Thần hai người lên du thuyền.


"Anh cứ xem như trải qua thế giới hai người một lần là được." Lâm Nhược Kỳ nói như vậy.
"Thế giới hai người? Nơi này rõ ràng nhiều người như vậy, làm sao là thế giới hai người." Cơ Liệt Thần không chút bỏ qua, trêu chọc cô.


Lâm Nhược Kỳ nhìn tầng lầu ba trên Du thuyền một chút, hoàn toàn đông nghẹt, có lẽ ngồi hơn hai trăm người, vẻ mặt hở ra. . . . . .
Ách. . . . . . Thật sự không tính là thế giới hai người a.
Ngượng ngùng cười nói: "Không có chuyện gì, bọn họ lại không biết chúng ta, hơn nữa từ đâu tới nhiều như vậy. . . . . ."


Cơ Liệt Thần quay đầu lại, trên cao nhìn chằm chằm cô. Nếu không phải vì cô vợ nhỏ của anh muốn chơi những tiết mục mà dân chúng bình dân thích chơi, anh sẽ không tới đấy.


Lâm Nhược Kỳ le chiếc lưỡi đỏ, tức giận đi xuống phòng ăn tầng dưới, định mang một chút thức uống và điểm tâm miễn phí cho anh ăn.


Lâm Nhược Kỳ vẫn cho rằng du lịch trăng mật lần này xem như ấm áp lãng mạn, nói tóm lại cảm thấy thoải mái thanh thản mà Cơ Liệt Thần đối với cô cũng xem như quá nhân nhượng rồi. Chẳng qua cô không ngờ bước ngoặt làm thay đổi cuộc đời mình xuất hiện vào một ngày du lịch trăng mật không hề có điềm báo trước. . . . . .


Trạm thứ nhất tiết mục trên biển chính là ngồi tàu ngầm đi xem thế giới dưới biển. Lâm Nhược Kỳ cầm vé, vác lấy máy chụp hình nhỏ của mình, trên lưng một bao đồ ăn vặt, Cơ Liệt Thần đi trước một bước để xác nhận an toàn bốn phía.


Lâm Nhược Kỳ đang suy nghĩ có nên đi quầy phục vụ mang cho hai phần nước uống trái cây ướp lạnh cho hai người hay không, lúc ở trên cầu thang gặp được Lãnh Như Phong mặc bộ quần áo màu xanh dương nhạt, phía sau anh còn có một cô gái nhỏ đi theo.


Cô gái kia cô đã từng nhìn thấy, rõ ràng là cô gái nhỏ lần trước ở trên du thuyền bị người giày vò, trong miệng vẫn kêu "Phong" xin tha thứ!
Lãnh Như Phong ngẩng đầu nhìn cô đi xuống, dường như sửng sốt một chút, im lặng nửa giây mới nhàn nhạt nói: "Lâm tiểu thư? Thật là trùng hợp đã lâu không gặp."


Lâm Nhược Kỳ hơi ngẩn ra, tầm mắt vẫn còn dừng lại trên mặt cô gái nhỏ kia, nghe Lãnh Như Phong chào hỏi, sắc mặt hơi cứng ngắc: "Ách. . . . . . Cậu chủ Lãnh, chào anh."
Cô chợt nhớ tới lần trước Lãnh Như Phong trắng trợn tỏ tình, đột nhiên ở chỗ này gặp mặt như thế, rõ ràng. . . . . . Có chút lúng túng.


Cô thề, sở dĩ cảm thấy lúng túng không phải vì cô gái nhỏ đi theo bên cạnh Lãnh Như Phong mà ghen ghét, đơn giản là vì nhớ tới Cơ Liệt Thần đã từng nói đến chuyện xưa. Theo ý cô, nhà họ Cơ và nhà họ Lãnh thực sự là kẻ thù không đội trời chung, mặc dù không biết Lãnh Như Phong đối với chuyện này biết được bao nhiêu nhưng nên đề phòng thì tốt hơn . . . . . .


Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Kỳ bình tĩnh quan sát cô gái bên cạnh anh. Sau khi quan sát có chút giật mình.


Cô gái nhỏ đầu không cao, chiều cao tương đương với cô. Cô ăn mặc rất đơn giản, giày thể thao màu trắng, quần Jeans tẩy bạc thếch, phía trên là một áo thể thao màu trắng tay ngắn, trang phục như vậy làm cho cô có vài phần tươi mát và sạch sẽ, càng thêm mấy phần hấp dẫn.


Nhất là chiếc áo thể thao màu trắng bó sát trên người cô, bày ra đường cong xinh đẹp trên người cô, vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực đầy đặn.


Cô gái nhỏ này, trong sáng lộ ra một chút quyến rũ, trong quyến rũ lộ ra một chút hấp dẫn, tóm lại, chỉ cần nhìn đã cảm thấy rất mê người. Ngay cả Lâm Nhược Kỳ cũng nhìn ngây người.


Ánh mắt của Văn Sương cũng dừng lại ở trên người của Lâm Nhược Kỳ, nhưng rất rõ ràng, ánh mắt của Văn Sương quan sát Lâm Nhược Kỳ là lạnh nhạt, thậm chí lạnh lùng.
Lãnh Như Phong ngưng mắt nhìn cô, trong tròng mắt thoáng qua một tia khó nắm bắt, nhẹ giọng hỏi: "Cô. . . . . . tới nghỉ phép sao?"


Cô chớp mắt nhìn, gật đầu một cái trả lời: "Ừ, đúng vậy . . . . . Du lịch trăng mật."
Không thể nghi ngờ, cô nói như vậy có ý ám chỉ với anh "Tôi đã kết hôn, xin Cậu chủ Lãnh cũng đừng ôm lấy bất kỳ suy nghĩ gì đối với tôi nữa".


Quả nhiên, trên mặt Lãnh Như Phong trầm xuống, im lặng hai giây, lạnh nhạt trả lời: "Chúc mừng."
Trong miệng nói hai chữ chúc mừng nhưng vẻ mặt anh hiển nhiên không có ý đó, vẫn lạnh lẽo và cứng ngắc, Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy nét mặt này của anh ta, trong lòng có chút hoảng hốt.


Ngẩng đầu nhìn lầu dưới, vừa đúng lúc này Cơ Liệt Thần trở lại.
Lâm Nhược Kỳ thở phào nhẹ nhõm, bật thốt lên: "Thần! Em ở nơi này!"
Theo tiếng gọi thân mật của cô, Lãnh Như Phong nheo mắt cùng Văn Sương không hẹn mà quay đầu lại nhìn về phía sau lưng.


Người tới bước chân rất vững vàng nhưng cũng nhàn nhã. Giống như con báo bước chậm rãi ở giữa rừng nhiệt đới, lấy một loại tư thái ngạo mạn kiểm tr.a xung quanh cô gái của mình.


Thấy Lãnh Như Phong, Cơ Liệt Thần nhướng nhướng mày kiếm, khóe môi nâng lên một nụ cười lạnh khinh thường, lơ đãng cất tiếng hỏi "Cậu chủ Lãnh, rất vui gặp lại!"
Ánh mắt của anh lạnh nhạt, giống như đối phương xuất hiện, căn bản là ở trong dự tính của anh.






Truyện liên quan