Chương 107: Đại Kết Cục (ngoại truyện) 2

Lâm Nhược Kỳ không nhịn được nhắm mắt lại, lại mở ra, vừa vặn nhìn thấy Cơ Liệt Thần đã cầm lên thanh đao ngắn, nhất thời hít vào một hơi!


"Thần! Ngàn vạn lần đừng. . . . . ." Trong lòng Lâm Nhược Kỳ quýnh lên liền muốn nhào tới nhưng không làm gì được, hai cánh tay bị hai người áo đen cao lớn bóp chặt, căn bản không động đậy được.


Mấy người áo đen sức lực tay rất lớn, bóp chặt cổ tay của cô không chút lưu tình, cô không nhịn được đau đớn, lớn tiếng quát lớn, "Buông tôi ra! Mau buông tôi ra! Lãnh Như Phong, nếu anh thật sự làm như vậy, tôi sẽ hận anh cả đời, mặc kệ trước kia chúng ta. . . . . ."


Không đợi cô dứt lời, Cơ Liệt Thần nhìn về phía cô trợn mắt lắc đầu một cái, âm thầm nhắc nhỡ, ý bảo cô ngàn vạn lần không được lộn xộn, lại càng không nên phản kháng. Mặc dù trong lòng Lâm Nhược Kỳ nóng nảy nhưng biểu hiện trên mặt anh cũng thu vào mắt.


Cô sững sờ một chút, lập tức im lặng không nói. Mặc dù không quá hiểu trong lòng anh đang có chủ ý gì, nhưng cô biết, ông xã cô sẽ không ngu đến mức thật sự tự làm tổn thương mình!
Nhất định anh sẽ có biện pháp khác cứu cô. . . . . .


Trên thực tế, Lâm Nhược Kỳ đoán không lầm. Mới vừa rồi, Thúy Thiến và Lynda chia ra xuất diễn náo loạn như vậy, thời gian bị bắt vừa vặn kéo dài, Cơ Liệt Thần cũng không có nói quá nhiều lời nhưng thật ra đang lặng lẽ quan sát thay đổi quanh mình.


available on google playdownload on app store


Lãnh Như Phong chú ý nhìn Thúy Thiến và Lynda cãi nhau nhưng không có phát hiện bọn thủ hạ bao vây ở bốn phía đã bị các thành viên Liệt Diễm dọn dẹp sạch sẽ. Có lẽ tính cách của anh ta quá mức tự phụ, suy nghĩ hành động lần này chắc chắn thắng lợi, cho nên có chỗ sơ hở. . . . . .


Mấy tiếng chim hót này thật ra là ám hiệu mà Cơ Liệt Thần và Heber đã thương lượng lúc sáng sớm, một khi nhận được tín hiệu, anh chuẩn bị bắt đầu tấn công!
***


"Pằng! Pằng! Pằng pằng pằng!" Liên tục mấy tiếng súng vang lên, trên bãi cát trống trãi yên tĩnh, vài tên thủ hạ bên cạnh Lãnh Như Phong ứng tiếng ngã xuống. Mà cánh tay Lãnh Như Phong cũng bị bắn trúng một phát!


Thì ra súng bắn tỉa, không biết đạn từ phương nào bắn tới, không hề hỏng phát nào, mỗi một viên cũng ngay giữa mục tiêu! Bản lĩnh tốt như vậy làm cho Lâm Nhược Kỳ rất nhanh nghĩ tới một người . . . . . . Lôi Thiệu Đình!


Chỉ là, không biết người anh ta ở nơi nào, có phải vì che chở cho Cơ Liệt Thần mà đến. Còn dư lại hai người thủ hạ, bị Cơ Liệt Thần và Lynda nhanh chóng giải quyết xong. . . . . .
Đánh nhanh thắng nhanh, luôn luôn là chiến thuật mà Cơ Liệt Thần chuẩn bị !


Trên cánh tay Lãnh Như Phong truyền tới đau đớn, đưa tay bắt lấy Lâm Nhược Kỳ, anh ta cách rất gần Lâm Nhược Kỳ, cho nên chỉ hơi đưa ra một cánh tay là có thể nắm được cô.


Một cánh tay khác không bị thương đã đưa tới, bàn tay gắt gao nắm cổ tay Lâm Nhược Kỳ, hung hăng kéo tới, "Đừng cử động! Nếu không, cô ấy sẽ mất mạng!"


Đây là lần thứ hai Lãnh Như Phong bắt Lâm Nhược Kỳ uy hϊế͙p͙, lần đầu tiên ở trên vách đá U Linh cốc, tình cảnh vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt mọi người, Cơ Liệt Thần không dám nghĩ tiếp, ngộ nhỡ sơ sẩy một cái, Nhược Kỳ có chuyện không hay xảy ra. . . . . .


"Lãnh Như Phong, tại sao anh muốn đối với tôi như vậy! Hại tôi một lần không đủ, còn muốn hại tôi lần thứ hai sao? !" Lâm Nhược Kỳ muốn hất ra tay của người đàn ông nhưng không có kết quả. Một cái tay khác của cô theo bản năng ôm lấy mình bụng, cắn răng, nghiêng mặt sang bên nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau.


Bụng lại bắt đầu mơ hồ bị đau, cô gấp rút thở hổn hển, sau đó đau đớn đem móng tay hung hăng cắm vào trong lòng bàn tay anh ta. Dường như Lãnh Như Phong không có cảm giác, bất động không lên tiếng, chỉ là đầu quay sang một bên, không nhìn cô.


Trong lòng Lãnh Như Phong hiểu rất rõ, nhà họ Lãnh không thể cứu vãn nữa, bây giờ có thể giữ được tánh mạng mình duy nhất cũng chỉ có Lâm Nhược Kỳ mà thôi. . . . . .


"Tránh ra hết!" Anh ta lạnh lùng khạc ra ba chữ, sức lực trong tay khẽ buông lỏng một chút, có lẽ bận tâm cảm thụ của Lâm Nhược Kỳ. Anh ta tiếp tục nói, "Để cho tôi đi! Chỉ cần để cho tôi đi, tôi sẽ không làm thương tổn cô ấy, về phần quỷ y, tôi sẽ cho các người địa chỉ!"


Động tác buông lỏng sức lực thật nhỏ của anh ta làm cho Lâm Nhược Kỳ cảm thấy được một chút hi vọng. Cô ngưng lông mày, len lén sờ về phía cái gì đó trong túi áo đã sớm chuẩn bị, lại giương mắt nhìn Cơ Liệt Thần và Lynda một chút. Khẽ gật đầu, nói: "Được rồi, tôi đi với anh. Thần, thả anh ta! Nhanh đi cứu ông nội của em!"


"Nhược Kỳ, cô điên rồi? !" Lynda ngạc nhiên hét lớn, không ngờ Lâm Nhược Kỳ lại làm ra quyết định như vậy.


Nhưng Cơ Liệt Thần híp híp mắt, nhíu chặt mày đồng ý yêu cầu của Lãnh Như Phong. Lynda không lên tiếng nữa, bàn về lo lắng, nhất định Cơ lão đại không thể ít hơn so với cô, huống chi nhất định anh sẽ nghĩ biện pháp cứu Nhược Kỳ. . . . . .


Cơ Liệt Thần lạnh giọng nói, "Lãnh Như Phong, anh nói chuyện phải giữ lời, nếu bà xã tôi có chuyện không hay xảy ra, Thu Linh mẹ của anh cũng sẽ không có kết quả tốt!"


Lãnh Như Phong lạnh lùng hừ một tiếng, không trả lời. Cơ Liệt Thần nhìn máu chảy xuống trên cánh tay phải Lãnh Như Phong một chút, nháy mắt nhìn Lynda ở bên cạnh.
Trong lòng Lynda ngầm hiểu, nhanh chóng nhận lấy tờ giấy ghi địa chỉ giấu quỷ y mà Lãnh Như Phong đưa cho, lặng lẽ rời khỏi hiện trường. . . . . .
***


Lâm Nhược Kỳ nhăn nhó không chịu ngoan ngoãn bị Lãnh Như Phong khống chế, cô vung tay lên, thuận tay đánh vào trên cánh tay bị thương của anh ta.


"Ưhm . . . . . ." Sau một tiếng rên nặng nề, Lãnh Như Phong bị chọc giận triệt để, "Lâm Nhược Kỳ, em thành thật một chút cho tôi! Tôi nói rồi, chỉ cần em không cử động, tôi sẽ không làm thương tổn em!"
"Tôi sẽ không tin lời nói của anh !" Lâm Nhược Kỳ buồn bực nói, rất trực tiếp bác bỏ lời của Lãnh Như Phong.


Lãnh Như Phong lạnh lùng nhìn cô, nói: "Tôi muốn trả thù là chồng em, em chỉ là mồi câu mà thôi. Hiện tại tôi chỉ có thể dốc toàn lực, anh ta tới đó, tôi sẽ thả em đi, chỗ dùng em cũng xem như đã hết."
"Anh muốn làm gì anh ấy?" Giọng nói Lâm Nhược Kỳ run rẩy, nhẹ giọng hỏi.


Lãnh Như Phong căn bản không nhìn cô cũng không quay đầu lại, mang cô đi tới trước chiếc BMW, nói: "Rồi em sẽ biết."


Mở cửa, anh ta cột Lâm Nhược Kỳ vào ghế lái phụ chiếc BMW bên cạnh tài xế, sau đó tự mình lái xe chạy đến một vùng quê mênh mông. Ngay sau đó Cơ Liệt Thần không ngừng lái xe đuổi theo, Heber cũng mang theo một tiểu đội người đuổi theo ở phía sau. . . . . .


Thấy được nửa đường, Lãnh Như Phong cũng có chút không được bình thường. Anh ta bắt đầu thở nặng nề, tay phải run rẩy không ngừng, trong lòng Lâm Nhược Kỳ biết rõ tại sao anh ta biến thành như vậy, cũng không dám mở miệng nói, hoảng sợ nhìn đầu Lãnh Như Phong dần dần ngửa ra sau.


Sau một tiếng “két” đột ngột thắng xe, Lãnh Như Phong còn chưa đi đến nơi muốn đến liền khẩn cấp đỗ xe ở giữa đường. Hoàn hảo đây chỉ là một con đường vắng vẻ, dọc đường xe cộ không nhiều lắm, nếu những chiếc xe khác đi theo ở đằng sau, nói không chừng đã đuổi tới theo đuôi rồi.


Lãnh Như Phong ngừng lại nhưng hơi thở của anh ta càng lúc càng nặng, thật vất vả thở nổi, khó khăn nặn ra mấy chữ: "Mới vừa rồi. . . . . . Ở trên cánh tay tôi, em làm cái gì. . . . . ."
"Tôi. . . . . . Không có. . . . . ."


Anh ta không tin. Xé ra ống tay áo nhìn vết thương đạn bắn trên cánh tay phải của mình, máu đã biến thành màu đen, rõ ràng bị trúng độc!


"Em. . . . . . hạ độc tôi? !" Mặt của Lãnh Như Phong đã đen xuống, mặc dù hỏi ra nhưng không thể nghi ngờ anh ta đã đoán được đáp án. Nhìn ánh mắt sợ hãi của Lâm Nhược Kỳ, vẻ mặt của anh ta cũng bắt đầu nhanh chóng vặn vẹo!


"Thuốc giải đâu? Đưa cho tôi!" Anh ta hung hăng nhìn cô, ánh mắt kia giống như muốn đâm lỗ máu ở trên người của cô. Lâm Nhược Kỳ ấp úng, "Tôi. . . . . . Tôi không biết anh đang nói gì. . . . . ."


Lâm Nhược Kỳ rất sợ hãi, trốn tránh ánh mắt của Lãnh Như Phong. Cô lo lắng câu "Chó gấp nhảy tường" sẽ ứng nghiệm ở trên người Lãnh Như Phong. Muốn chạy trốn nhưng trên người bị dây thừng trói lại không thể nhúc nhích được.


Cô lo lắng nhìn phía sau buồng xe một chút, vừa thầm nghĩ tại sao Cơ Liệt Thần còn chưa chạy tới, vừa suy nghĩ mình phải dựa vào năng lực của mình để thoát khỏi cảnh giam cầm. . . . . .


Suy nghĩ một lúc, cô bắt đầu nhìn trái phải nói chuyện khác, ý đồ lừa vượt qua cửa ải và kéo dài thời gian: "Anh. . . . . . Anh dừng xe ở ven đường đi, nếu không một lát có xe tới sẽ đụng vào xe của chúng ta. . . . . . Tôi hứa với anh tuyệt đối sẽ không chạy trốn, anh. . . . . . anh nhìn thân thể tôi đây, có thể chạy đi nơi nào. . . . . ."


Lãnh Như Phong nhìn cô một cái, cảm thấy cô nói cũng có lý, vì vậy cố gắng cởi ra dây nịt an toàn trên người mình, sau khi xuống xe đi vòng qua bên phải cửa xe cởi ra dây thừng cho cô. Nhưng không ngờ, dây thừng ch.ết tiệt này đã cột thắt gút, vốn là bị thương cộng thêm trúng độc, Lãnh Như Phong dùng tất cả sức lực cũng không thể cởi ra dây thừng. . . . . .






Truyện liên quan