Chương 12
Editor: Melodysoyani
Quách Bách Vĩ mở cửa nhà của mình ra, đặt Mễ Tiệp đang giãy dụa lên ghế sa lon rộng rãi, hít một hơi khí lạnh nghiêng đầu kéo cổ áo ra để kiểm tr.a vết thương. Vừa nhìn thấy Quách Bách Vĩ lập tức mở to hai mắt, chỉ thấy máu chảy đầm đìa vòng qua dấu răng ở trên bả vai, da thịt sưng vù lên, còn không ngừng chảy máu ra ngoài: “Cô…” Quách Bách Vĩ trừng mắt nhìn Mễ Tiệp, vừa định nói chút lời ngoan độc, lại phát hiện Mễ Tiệp đangnằm trên ghế sa lon kịch thở dốc trên, bờ môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch trừng mắt nhìn anh, ánh mắt hừng hực. Nếu như ánh mắt ấy là một con dao găm, thì giờ phút này cả người của Quách Bách Vĩ đã đầy lỗ thủng rồi.
Trong ấn tượng của Quách Bách Vĩ, thì Mễ Tiệp vẫn luôn trang điểm một cách thời thượngvà sáng sủa, ngay cả lúc mặc đồ ngủ mang dép lê cũng giống như một đòa hoa sen nở dưới nước, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn kiêu ngạo hất lên vẻ đắc ý hả hê, dùng ánh mắt khinh thường liếc qua liếc lại nhìn anh, khiến cho người ta hận không thể nghiến răng đến đánh một trận vào mông. Và cũng giống như một đứa trẻ ầm ĩ khi không chiếm được món đồ chơi mà mình yêu thích, ấu trĩ, cố chấp muốn đậu xe ở địa bàn của anh, giễu cợt nhìn anh không làm gì được chỉ có thể giậm chân. Nhìn dáng vẻ lúng túng của anh sau đó quay lưng lại cười trộm, cô vẫn luôn nhảy tới nhảy lui như một chú chim khoái lạc líu ríu cả ngày, chưa bao giờ đáng thương giống như hiện tại cả. Nước mắt và mồ hôi làm trôi đi lớp hóa trang tinh sảo của cô, kiểu tóc kia khiến cho lòng anh ngứa ngáy, muốn đưa tay ra vén lại mái tóc dài màu hạt dẻ xõa lung tung tán lạc trên chiếc ghế salon trắng kia, đã không còn sáng bóng dưới ánh nắng mặt trời nữa, mà hình như đã bị bạc màu, gương mặt xinh đẹp hiên ngang không còn chút sức sống, chỉ còn đầy oán hận trên mặt, anh có một loại rung động muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng đang run rẩy giống như lá chuối trong mưa kia, đôi mắt to đang chảy xuống một giọt rồi lại một giọt nước mắt trong suốt như trân châu, chảy từ khóe mắt, xuống tới tóc mai.
Mễ Tiệp như vậy thật khiến người ta phải đau lòng, Quách Bách Vĩ âm thầm thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng không muốn nói lời ngoan độc nữa, tức giận đã hóa hư không theo từng giọt nước mắt của cô. Cẩn thận kéo cổ áo xuống, xoay người đến cái tủ đừng đồ linh tinh để lấy một chiếc hộp thuốc nhỏ ra.
Đi tới trước sô pha sauđó thì để hộp thuốc nhỏ xuống bàn trà, mởbăng vải, nước sát trùng, cồn i- ốt, thuốctrắng Vân Nam, làm xong những thứ này, Quách Bách Vĩ đứng thẳng lên nhìn Mễ Tiệp vẫn đang rất bình tĩnh nằm ở trên sopha, nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy cô có phải bị thương rất nghiêm trọng hay không, nếu nghiêm trọng thì hãy nói tôi để tôi dẫn cô tới bệnh viện, nhưng trước hết cô phải khử trùng đã, bằng không thì sẽ để lại sẹo, rất khó coi, có phải hay không?” Anh nói giống như đang dỗ một đứa trẻ vậy, đưa tay ra thử kéo ống quần của cô lên, thấy Mễ Tiệp không có giơ chân lên hung hăng đạp anh như ở trong dự đoán, thì lúc này mới yên tâm cuộn ống quân rộng lớn của Mễ Tiệp lên để xem đầu gối của cô.
Quách Bách Vĩ không nhịn được hít một hơi khí lạnh, thật nhanh liếc Mễ Tiệp một cái, gần như không có biểu cảm gì trên gương mặt kia, thẩn thờ không có bất kỳ phản ứng nào giống như một con búp bê vải vậy. Quách Bách Vĩ cẩn thận chạm vào da thịt thối rữa ở xung quanh, cũng may là đã mặc quần dài, nên không có bụi đất thấm vào, nhưng mà với cô gái trước mắt này mà nói thì đây tuyệt đối là mộtvết thương nghiêm trọng, vết thương trên đùi trắng noãn nghiêm trọng đến nổi không nỡ nhìn. Quách Bách Vĩkhó có thể nuốt được sự khó chịu này, anh xoay người cầm lọ nước sát trùng lên rồi nhìn Mễ Tiệp một chút, xem lại vết thương một chút, mới khó khăn nói: “Bây giờ tôi sẽ khử trùng cho vết thương, có thể sẽ đau một chút, cô cố nhịn một chút.”
Không có phản ứng.
Quách Bách Vĩ vẫn cắn môi, cúi người xuống, đỗ nước sát trùng xuống miệng vết thương.
“Á…”
“Á….”
Hai tiếng kêu đau đớn cùng lúc vang lên. Một tiếng là của Mễ Tiệp, nước sát trùng khiến cô đau đớn đến chịu không nổi, loại đau dớn đó giống như bị người ta đăm một dao vậy, nếu không phải Quách Bách Vĩ dùng sức đè lại thì thiếu chút nữa cô đã nhảy dựng lên. Một tiếng khác dĩ nhiên là của Quách Bách Vĩ, đương nhiên anh biết là sẽ rất đau, cho nên đã chuẩn bị, vào lúc Mễ Tiệp muốn nhảy dựng lên sẽ đè chân cô lại. Nhưng mà Mễ Tiệp lại đau đến quơ đôi tay loạn xạ, một tay nắm chặt dựa vào ghế sa lon, một tay khác vô ý thức ôm hông của Quách Bách Vĩ, móng tay sắc nhọn nhắm ngay vào địa phương nho nhỏ kia hung ác bấm xuống một cái. Quách Bách Vĩ đau đến muốn nhảy lên cao ba thước, làm sao biết được sẽ bị cửu âm bạch cốt trảo của Mễ Tiệp lô hỏa thuần thanh chứ* (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..), liên tục nhúc nhích đã rất khó khăng rồi đừng nói chi là đụng vào.
Quách Bách Vĩ cảm giác bắp thịt ở ngang hông kia sắp không phải là của mình nữa rồi, mới bắt đầu thì đau đến nóng rát, sau thì dần dần không còn cảm giác nữa, một mảnh tê tê.
Bật máy điều hòa không khí trong phòng khách lên, liên tục phát ra khí lạnh. Nhưng đầu Quách Bách Vĩlại bắt đầu đỗ mồ hôi, từng giọt từng giọt nhỏ từ gương mạt nhỏ xuống, nhưngkhông muốn há miệng ra trách móc mà vẫn cắn chặt răng, chịu đựng“Tìm lực”mà đột nhiên Mễ Tiệp lại phát ra khibị thuốc sát trùng kích thích.
Rốt cuộc Mễ Tiệp dần thoát khỏi sự đau đớn bất ngờ này, dần dần không còn giãy dụa nữa, tay bắt đầu trượt xuống từ ngang hông của Quách Bách Vĩ, đổi thành run rẩy và nước mắt ròng ròng, còn lầu bầu mắng trong miệng: “Con mẹ nó anh thật khốn kiếp, cứt chó thối tha, đồ rác rưởi, cặn bã….”
Quách Bách Vĩ buông đôi tay đang đè chân Mễ Tiệp ra, giơ tay lên lau mồ hôi, lại lặng lẽ kéo vạt áo Paolo xuống, uống éo người nhìn bắp thịt ch.ết tê tê ở bên hông một chút, đã bầm tím, dùng ngón tay xoa xoa, nhưng lại giống như đụng vào người khác vậy, không có chút cảm giác nào. Bỏ lời mắng nhiếc từ kẻ răng vào vạt áo, cách xa Mễ Tiệp một chút, đứng ở chỗ mà mình vẫn cho là tương đối an toàn, nói: “Tôi phải bôi chút cồn i ốt cho cô, sau đó thì bôi thuốc, lần này sẽ không đau, tôi bảo đảm đấy.”
Mễ Tiệp vẫncòn đang mắng thì thào giống như không nghe thấy gì hết, Quách Bách Vĩ vì đề phòng tay Mễ Tiệpquào loạn, nên dứt khoát không dùngbông băng để lau nữa, mà trực tiếp đổ vào, dù sao vẫn phải khử trùng.
“Á ~”
“Phù Phù.”
Quách Bách Vĩ vẫn tự cho là mình thông mình nên chỉ để phòng tay của Mễ Tiệp, mà quên mất mặc dù chân của Mễ Tiệp bị thương, nhưng vẫn còn một chân khác cực kỳ linh hoạt, muốn trách cũng chỉ có thể tránh anh ngạn vạn lần đừng đứng gần chân của Mễ Tiệp, mặc dù cồn i ốtkhông có đau nhói như nước sát trùng, nhưng khi xối vào thì lại khiến vết thương đang nóng rát chợt lạnh, Mễ Tiệp còn chưa cảm thấy đau đớn, thì đã nâng chân không bị bất kỳ lực kiềm chế gì lên theo phản xạ có điều kiện, hung hăng đạp ra ngoài. “Phù Phù” Quách Bách Vĩ quỳ xuống che đũng quần lại, lưng cong thành hình dáng trứng tôm, trán nặng nề chống đỡ trên sàn gỗ, co quắp nằm trên mặt đất.
Khi chỗ yếu của đàn ông bị tập kích, cho dù không tùy tiện dùng lực cầm nắm thì nơi yếu ớt kia, cũng có thể khiến anh đau đớn rất lâu, huống chi là sau khi bị Mễ Tiệp đá một cước trí mạng. Bây giờ đầu Quách Bách Vĩ trống rỗng, mồ hôi lạnh chảy ra như nước vòi sen lập tức thấm ướt quần áo của anh, ngột ngạt khó thở, đau đến không thể thở dốc, chỉ có thể phát ra từng tiếng ho khan giống như dã thú bị thương vậy.
Mễ Tiệp đảo tròn mắt, bắt lấy mép sô pha vất vả nâng người lên, nhìn Quách Bách Vĩ đang quỵ ngườikhông ngừng hút không khí và ho khan, vẫn còn oán hận nghĩ, con mẹ nó, mau tranh thủ giành sự thông cảm đi, nếu không phải chân của tôi bị thương không thể sử dụng nhiều sức lực, thì nhất định anh đã đoạn tử tuyệt tôn rồi.
“Anh đang làm gì thế? Người giống như tấm sắt bị một đá thì sẽ lập tức có tấm lòng tốt này sao?”
Quách Bách Vĩ co quắp thật lâu, mới có thể khom lưng dậy giống như con trùng, cố gắng dùng cánh tay bủn rủn để chống người dậy, nâng đầu tràn đầy mồ hôi lạnh lên,ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm vào Mễ Tiệp, thử vài lần, mới có thể cắn chặt hàm răng nặn ra vài chữ: “Cô….cô, cô cố ý.”
Mễ Tiệp vừa đảo mắt vừa nằm xuống, thật sự mặc kệ anh: “Không phả anh đã bảo đảm là không đau rồi sao? Chuyện mà tôi làm là do phản xạ có điều kiện, là phản xạ đó có hiểu hay không? Anh nên cảm kích là chân của tôi đã bị thương, nên tôi chỉ có thể dùng có hai phần sức lực mà thôi.”
Quách Bách Vĩ lại cúi đầu, tập trung nguồn năng lượng, hít một hơi thật sâu, lại khom lưng đi về phía trước giống như con trùng vậy, đến trước người Mễ Tiệp, gian nan nói: “Được rồi, giỏi lắm, bây giờ tôi cũng đã bị thương rồi, tôi đưa cho cô như thế nào thì cô cũng đã trả lại cho tôi như thế ấy rồi, đã thanh toán xong, về sau thi cô đi đường DươngQuan*của cô, tôi đi cầu Độc Mộc* của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, được chưa?” Quách Bách Vĩ nghĩ thầm rằng, mình phải nhanh chóng gạch rõ ranh giới với với người đàn bà độc ác này, nếu không nói không chừng vào ngày nào đó mình thật sự sẽtrở thành thái giám đầu tiên trong thời đại mới của Trung Quốc.
Đường Dương Quan* (chỉ con đường qua Dương Quan - nay thuộc phía tây nam huyện Đôn Hoàng tỉnh CamTúc - đi Tây Vực, sau này ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang)
Cầu Độc Mộc *(cầu độc mộc; cầu khỉ; con đường gian nan (ví với con đường gian nan hiểm trở)
Mễ Tiệp vừa nghe cũng cảm thấy tức giận, “Vụt” ngồi dậy, lớn tiếng nói: “Anh nói xạo, nước giếng không phạm nước sông gì chứ.” Nói xong còn kéo hai ống quần lên, khóc nức nỡ chỉ vào vết thương: “Xem đi tên khốn kiếp như anh đã làm gì tôi đây? Thanh toán xong sao? Anh sạch sẽ rồi sao?”
Quách Bách Vĩ nhắm mắt lại cúi đầu thở dốc xong, mới ngẩng đầu nói: “Cô cũng đã xuống tay độc ác với tôi lắm rồi, nhìn xem bả vai của tôi bị cô cắn thành dạng gì rồi, còn có eo của ta, cũng bị cô vặn đến bầm tím, như vậy là rất tốt rồi, nhưng mà bị một cước kiacủa cô đá vào thì dù tôi không tàn cũng bị phế, bây giờ tôi rất muốn đi gặp bác sĩ.”
“Cái gì…..? Anh xem một chút, anh xem một chút đi.” Mễ Tiệp quay người kéo vạt áo ngắn ra, lộ ra cả người trắng như tuyết lộ ra ở phía sau lưng: “Anh cố ý đẩy tôi vào hàng rào, mặc dù tôi không thể nhìn thấy, nhưng mà tôi lại biết chắc nó vừa sưng vừa đỏ, còn nữa…” Mễ Tiệp hết kéo vạt áo lại chỉ vào chân: “Chân của tôi đã thành ra như vậy rồi, không thể đi ra đường, mà anh còn muốn lừa tôi sao?”
Quách Bách Vĩ hoa mắt nhìn lưng trắng như tuyết của Mễ Tiệp, bụng dưới có một luồng lửa nóng co quắp, tứ chi bách hài cũng bị kích thích nổi lên một tầng da gà, không tự giác được đưa tay ấn xuống hạ bộ (đũng quần), nhịn xuống một luồng kích thích, nuốt nước miếng một cái rồi mới nói: “Rất có khả năng là tôi đã bị cô đá tới bất lực rồi.”
Đột nhiên Mễ Tiệp mở to hai mắt, quả thật không thể tin vào tai của mình, tên khốn kiếp này lại có thể nói ra một lời hạ lưu vô sĩ như thế với một người phụ nữ chưa lập gia đình: “Anh…anh nói cái gì?”
“Tôi nói.” Quách Bách Vĩ nhìn cặp mắt xinh đẹp của Mễ Tiệp, rõ ràng lập lại: “Rất khả năng là tôi đã bị cô đá tới bất lực rồi, còn nữa, cô đã cho tôi nhìn lưng của cô, hơn nữa cô còn không có mặc bara.”
“….Không biết xấu hổ!” Mặt Mễ Tiệp đỏ bừng, không để ý bàn tay cũng đang bị thương, một bạt tay tát vào mặt tên ɖâʍ đồ vô sỉ trước mặt.