Chương 6
Khi Clary gõ cửa nhà của Điều tr.a Viên, nó được mở bởi Robert Lightwood.
Trong một khoảnh khắc cô bị đóng băng, không biết phải nói gì. Cô chưa bao giờ trò chuyện với cha nuôi của Jace, chưa bao giờ biết ông một cách sâu sắc. Ông đã từng là một cái bóng làm nền, thường là phía sau Maryse, đặt bàn tay của mình trên chiếc ghế của bà. Ông là một người đàn ông tóc đen cao lớn với một bộ râu cắt tỉa gọn gàng. Cô không thể hình dung được việc ông đã từng là bạn với cha mình, mặc dù cô biết ông đã ở trong hội với Valentine. Có nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt ông, hơi khó để cô có thể tưởng tượng ra ông thời trẻ.
Khi ông quan sát mình, cô thấy mắt của ông là một màu xanh thẫm, rất sậm, cô đã luôn luôn nghĩ rằng nó là màu đen. Biểu tình của ông không thay đổi; cô có thể cảm thấy vẻ không hài lòng của ông. Cô nghi ngờ Jia không phải là người duy nhất cảm thấy khó chịu khi cô chạy ra khỏi cuộc họp của Hội đồng để đuổi theo Emma. "Nếu cháu tìm các con tôi, chúng đang ở trên lầu," là tất cả những gì ông nói. "tầng trên cùng"
Cô đi ngang qua ông, bước vào tiền sảnh rộng. Đây là ngôi nhà được cấp cho Điều tr.a Viên và gia đình; rất rộng rãi với trần nhà cao và nặng, đồ nội thất nhìn đắt tiền. Đó là một không gian rộng lớn đủ để có archways nội thất, cầu thang lớn khổng lồ, và một đèn chùm rủ xuống từ trần nhà, phát ra ánh sáng phù thủy mờ ảo. Cô tự hỏi Maryse ở đâu, và cô ấy có thích ngôi nhà không.
"Cảm ơn bác," Clary nói.
Robert Lightwood nhún vai và biến mất vào bóng tối không nói một lời. Clary mất vài phút lên hai cái cầu thang, đi qua một số hành lang trước khi cô lên đến tầng trên cùng, nơi đặt một cầu thang dốc bằng thép dẫn tới một hành lang. Một cánh cửa xuống hội trường đã mở một nửa; cô có thể nghe thấy tiếng nói từ phía bên kia.
Với một tiếng gõ chiếu lệ, cô bước vào trong. Các bức tường của căn phòng áp mái được sơn trắng, và có một tủ quần áo lớn trong góc, cả hai cánh cửa mở toang – Quần áo của Alec, thực dụng và hơi cũ, treo ở một bên, và đồ của Jace, bảnh bao trong sắc đen và xám, ở một bên. Vũ khí của họ được xếp ngay ngắn dọc theo phía dưới.
Clary gần như mỉm cười; cô không chắc lý do tại sao. Có cái gì đó về việc Alec và Jace chia sẻ chung một căn phòng một cách thân ái. Cô tự hỏi có khi nào họ tâm sự với nhau suốt đêm như kiểu cô và Simon làm không.
Alec và Isabelle ngồi trên bệ cửa sổ. Đằng sau họ Clary có thể nhìn thấy màu sắc của hoàng hôn ánh lên mặt nước của con kênh bên dưới. Jace đang nằm ườn trên một chiếc giường đơn, đôi bốt ngang ngược đặt trên khăn trải giường bằng nhung.
"Tớ nghĩ họ cho là không thể chỉ khoanh tay ngồi đợi Sebastian tấn công các Học Viện khác," Alec đã nói. "Điều đó giống như trốn chạy. Các Thợ Săn Bóng Tối không trốn chạy"
Jace cọ má mình vào vai; anh có vẻ mệt mỏi, mái tóc nhạt của anh bù xù. "Cảm giác như chạy trốn" Anh nói. "Sebastian đang ở ngoài kia; chúng ta thì ở đây. Phòng bị gấp đôi. Tất cả các Học Viện trống rỗng. Không có ai bảo vệ thế giới khỏi bọn quỷ. Ai sẽ trông chừng cho con người? "
Alec thở dài và xoa xoa một bàn tay trên khuôn mặt của mình. "Hy vọng rằng nó sẽ không kéo dài."
"Khó có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra," Isabelle nói. "Một thế giới không có Các Thợ Săn Bóng Tối. Bọn quỷ ở khắp mọi nơi, Những kẻ thuộc Thế Giới Ngầm tấn công lẫn nhau... "
"Nếu tớ là Sebastian-" Jace bắt đầu.
"Nhưng anh không phải. Anh không phải là Sebastian, "Clary nói.
Tất cả họ đều nhìn về phía cô. Cái nhìn của Alec và Jace hoàn toàn không có gì giống nhau, Clary nghĩ, nhưng thỉnh thoảng có một sự tương đồng kỳ lạ trong cách họ liếc hay ra hiệu nhắc nhở cô rằng họ đã lớn lên cùng nhau. Cả hai nhìn tò mò, một chút lo lắng. Isabelle dường như mệt mỏi hơn, và thất vọng.
"Em ổn không?" Jace chào cô bằng một nụ cười nhẹ "Emma thế nào?"
"Suy sụp" Clary nói. "Chuyện gì xảy ra sau khi em rời cuộc họp?"
"Chương trình thẩm vấn gần như kết thúc" Jace nói. "Rõ ràng Sebastian đứng đằng sau tất cả các cuộc tấn công, và hắn có một lực lượng khá lớn chiến binh Ác Quỉ bóng đêm phò tá. Không ai biết chính xác có bao nhiêu, nhưng chúng ta có thể phỏng đoán tất cả số người mất tích đã bị Biến đổi hết"
"Tuy nhiên, cho đến giờ số lượng thành viên của chúng ta vẫn lớn hơn " Alec nói. "Hắn có lực lượng ban đầu của hắn, thêm sáu Conclaves hắn đã biến đổi; còn lại là của chúng ta. "
Có cái gì đó trong mắt của Jace khiến chúng vàng sẫm. "Sebastian biết điều đó" anh thì thầm. "Hắn biết lực lượng của hắn, cho đến những chiến binh cuối cùng. Hắn biết chính xác những gì hắn có thể đạt được và những gì hắn không thể. "
"Chúng ta có lực lượng Thế Giới Ngầm ủng hộ" Alec nói. "Đó là điểm chính của cuộc họp ngày mai, phải không? Thảo luận với các đại diện, tăng cường các liên minh. Bây giờ chúng ta biết những gì Sebastian làm, chúng ta có thể lập chiến lược xung quanh nó, đánh hắn bằng những Đứa trẻ Bóng Đêm, Toà án, các Pháp Sư. . . . "
Đôi mắt của Clary gặp mắt Jace trong im lặng. Bây giờ chúng ta đã biết những gì Sebastian đang làm, Hắn sẽ làm một cái gì đó khác. Một cái gì đó chúng ta không ngờ tới.
"Và sau đó tất cả mọi người thảo luận về Jace," Isabelle nói. "Cậu biết đấy, như thường lệ."
"Về Jace?" Clary dựa người vào chân giường Jace. "Họ nói gì về anh ấy?"
"Họ nhai đi nhai lại việc hiện giờ Sebastian về cơ bản là bất khả xâm phạm, và có cách gì để đả thương và giết hắn không. Thanh Glorious đã có thể làm điều đó vì nó từ lửa thiên đàng, nhưng hiện tại nguồn duy nhất của ngọn thiên đàng là. . . "
"Jace," Clary nói dứt khoát. "Nhưng các Tu Huynh Câm đã thử tất cả mọi thứ để tách Jace với lửa thiên đàng, và họ đã thất bại. Nó ở trong linh hồn anh ấy. Vì vậy, kế hoạch của họ là gì, đánh Sebastian bằng đầu Jace cho đến khi hắn ch.ết? "
"Tu Huynh Zachariah cũng đã nói khá nhiều điều tương tự," Jace nói. "Với ít mỉa mai hơn em"
"Dù sao, họ cũng nói về cách để bắt Sebastian mà không giết ch.ết hắn - nếu họ có thể tiêu diệt tất cả các Endarkened, nếu hắn có thể bị mắc bẫy ở đâu đó hoặc bằng cách nào đó, sao cũng được miễn hắn không thể bị giết," Alec nói .
"Đặt hắn vào trong một chiếc quan tài bằng Adamas và thả nó xuống biển," Isabelle nói. "Đó là đề nghị của em."
"Dù sao, sau khi họ nói chuyện xong về anh- dĩ nhiên đó là phần thú vị nhất" Jace nói, "-họ đã nhanh chóng quay lại để nói về cách để chữa trị các Endarkened. Họ trả cho Spiral Labyrinth cả một gia tài để cố gắng làm sáng tỏ những câu thần chú Sebastian sử dụng để tạo ra Cốc Địa Ngục và ban hành các nghi lễ. "
"Họ cần phải thoát khỏi ám ảnh về việc chữa trị cho bọn Endarkened và bắt đầu suy nghĩ về việc làm thế nào để đánh bại họ," Isabelle nói bằng một giọng cứng rắn.
"Những người bị biến đổi là những người quen biết của họ, Isabelle," Alec nói. "Đương nhiên là họ muốn cứu những người đó trở lại."
"Vâng, em cũng muốn em trai của mình quay trở lại," Isabelle cao giọng "Họ không hiểu Sebastian đã làm những gì sao? Hắn đã giết họ. Hắn giết phần người của họ, và để lại phần quỷ đi vòng vòng trong bộ quần áo da trông giống như những người chúng ta đã từng biết. Vậy thôi!"
"Hạ giọng xuống!" Alec nói, giọng đúng kiểu anh-trai-kiên-quyết "Em biết là cả cha mẹ đang ở nhà mà? Họ sẽ đi lên đấy"
"Oh, chúng ta ở đây," Isabelle nói. "Họ ngủ cách xa nhau, phòng ngủ thì rộng mênh mông, như anh có thể thấy, còn chúng ta thì ở đây."
"Họ ngủ ở đâu không phải là việc của chúng ta, Isabelle."
"Họ là cha mẹ của chúng ta"
"Nhưng họ có cuộc sống riêng của họ," Alec nói. "Chúng ta phải tôn trọng điều đó và đứng bên cạnh, không bàn luận" Vẻ mặt anh tối sầm lại. "Rất nhiều người chia tay khi họ mất đi một đứa con"
Isabelle thở gấp gáp.
"Izzy?" Alec dường như nhận ra anh đã đi quá xa. Đề cập đến vấn đề của Max có vẻ hủy hoại Isabelle hơn bất cứ người nào nhà Lightwoods, thậm chí ngay cả Maryse.
Isabelle quay đi, chạy ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Alec vò đầu, làm cho nó xù lên như lông vịt tơ "Mẹ kiếp!," anh buột miệng chửi thề, và sau đó đỏ mặt-Alec hầu như không bao giờ chửi thề, và khi anh chửi, anh chỉ lẩm bẩm. Anh bắn một cái nhìn gần như hối lỗi cho Jace và đi ra, theo sau em gái.
Jace thở ra, đong đưa đôi chân dài của mình ra khỏi giường, và đứng dậy. Anh vươn vai như một con mèo "Anh đoán đó là tín hiệu để anh đưa em về nhà."
"Em có thể tự tìm thấy đường về..."
Anh lắc đầu, lấy áo khoác của mình ra khỏi cột giường. Có cái gì đó thiếu kiên nhẫn trong từng cử động của anh, một cái gì đó vơ vẩn và xao xuyến làm Clary nổi gai "Nhân tiện, anh cũng muốn ra khỏi đây. Thôi nào. Đi thôi. "
--- -----
"Đã cả giờ rồi! Ít nhất một giờ. Em thề đấy "Maia nói. Cô đang nằm trên chiếc ghế dài ở căn hộ của Jordan và Simon, bàn chân trần của cô trong lòng của Jordan.
"Chúng ta không nên đặt món Thái", Simon nói lơ đãng. Cậu đang ngồi trên sàn nhà, chăm chú vào bộ điều khiển Xbox. Nó đã không làm việc vài ngày. Một ngọn lửa le lói trong lò sưởi. Giống như mọi thứ khác trong căn hộ, lò sưởi ít được bảo dưỡng, và một nửa thời gian căn phòng sẽ đầy khói khi họ sử dụng nó. Jordan đã luôn luôn phàn nàn vì hơi lạnh, vì các vết nứt trên cửa sổ và tường, vì sự lạnh nhạt của chủ nhà trong việc sửa chữa bất cứ thứ gì. "Họ không bao giờ đúng giờ"
Jordan cười toe toét với bản tính hiền lành "Cậu thì quan tâm gì? Cậu đâu có ăn. "
"Bây giờ tớ có thể uống," Simon chỉ ra. Đó là sự thật. Anh đã huấn luyện được dạ dày của mình để chấp nhận hầu hết các chất lỏng như sữa, cà phê, trà mặc dù thực phẩm cứng vẫn khiến anh nôn ọe. Cậu nghi ngờ việc những thức uống này có thể mang lại dinh dưỡng cho cậu; ngoại trừ máu, nhưng chúng làm cậu cảm thấy giống con người nhiều hơn khi có thể uống một cái gì đó nơi công cộng mà không khiến cho mọi người la hét. Với một tiếng thở dài, cậu bỏ bộ điều khiển xuống. "Tớ nghĩ cái điều khiển này bị hỏng rồi. Hỏng vĩnh viễn. Điều này cũng tốt, bởi vì tớ không có tiền để sửa nó. "
Jordan nhìn cậu một cách tò mò. Simon đã đưa tất cả tiền tiết kiệm của mình khi cậu chuyển đến, nhưng không được nhiều. May mắn thay, anh cũng ít chi tiêu. Căn hộ được trưởng quan của Vệ Đoàn Lupus cho mượn, cũng là người cung cấp máu cho Simon. "Tớ đã có tiền," Jordan nói. "Chúng ta sẽ ổn thôi."
"Đó là tiền của cậu, không phải của tớ. Cậu cũng sẽ không thể bao bọc tớ mãi ", Simon nói, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu xanh của lò sưởi. "Và sau đó thì sao? Tớ muốn nộp đơn vào đại học sớm nếu- những chuyện này đã không xảy ra. Tớ muốn vào trường âm nhạc. Tớ có thể học, tìm được một công việc. Không ai thuê tớ bây giờ. Tớ nhìn như mười sáu tuổi; và tớ sẽ luôn mười sáu tuổi như thế"
"Hừm," Maia nói. "Em đoán ma cà rồng thực sự không có công ăn việc làm, phải không? Ý em là, một số người sói làm DJ ở quán của Bat, và chú Luke sở hữu nhà sách. Nhưng ma cà rồng sống theo gia tộc. Thực tế không có các nhà khoa học ma cà rồng. "
"Hoặc nhạc sĩ ma cà rồng", Simon nói. "Hãy đối mặt với việc này. Nghề nghiệp của anh bây giờ là ma cà rồng chuyên nghiệp. "
"Em thực sự ngạc nhiên về những ma cà rồng không hoành hành trên các đường phố, sát hại các khách du lịch, với Maureen dẫn đầu," Maia nói. "Cô ấy xinh đẹp khát máu."
Simon nhăn mặt. "Anh cho rằng một số gia tộc đang cố gắng kiểm soát cô ấy. Raphael, có lẽ. Lily là một trong những người thông minh nhất trong gia tộc ma cà rồng. Cô ấy biết tất cả mọi thứ. Cô và Raphael đã luôn gắn bó như những kẻ trộm. Nhưng anh lại không có bạn bè ma cà rồng. Xem lại bản thân, đôi khi anh ngạc nhiên vì anh chẳng có người bạn nào "
Cậu nghe thấy sự cay đắng trong giọng nói của mình và liếc nhìn khắp phòng vào những hình ảnh Jordan đã đóng lên trên tường- hình ảnh của cậu ấy với bạn bè, ở bãi biển, với Maia. Simon đã nghĩ đến việc treo lên vài hình ảnh của riêng mình. Mặc dù cậu đã không mang bất cứ thứ gì từ ngôi nhà của mình đi, nhưng Clary có một số ảnh. Cậu có thể lấy chúng về để làm căn hộ có vẻ của mình hơn. Mặc dù cậu thích sống chung với Jordan và cảm thấy thoải mái khi ở đây, nó vẫn không phải là nhà. Nó cho cậu cảm giác tạm bợ, như thể cậu không thể sống cả đời ở đó.
"Anh thậm chí còn không có một chiếc giường," Cậu nói to.
Maia quay đầu lại về phía anh. "Simon, chuyện gì với anh thế? Có phải vì Isabelle đi rồi?"
Simon nhún vai. "Anh không biết. Ý anh là, vâng, anh nhớ Izzy, nhưng-Clary nói hai đứa anh cần phải DTR. "
"Oh, xác định các mối quan hệ," Maia giải thích khi gặp cái bối rối của Jordan. "Anh biết đấy, khi anh quyết định mối quan hệ bạn gái-bạn trai một cách nghiêm túc. Đó là điều mà anh phải làm, bằng cách này. "
"Tại sao mọi người biết từ viết tắt này nhưng anh thì không?" Simon băn khoăn nói. " Liệu Isabelle có muốn làm bạn gái của anh không?"
"Em không thể nói với anh được" Maia nói. "Đấy là mật mã của các cô gái. Anh hãy hỏi trực tiếp cô ấy. "
"Cô ấy đang ở Idris."
"Hãy hỏi cô ấy khi cô ấy trở lại." Simon im lặng, và Maia nói thêm, nhẹ nhàng hơn, "Cô ấy sẽ trở lại, và Clary cũng thế. Chỉ là một cuộc họp thôi mà! "
"Anh không biết. Học Viện không an toàn. "
"Cậu cũng thế" Jordan nói. "Đó là lý do tại sao cậu có tôi bên cạnh."
Maia nhìn Jordan. Có cái gì đó kỳ lạ trong cái cách cô nhìn. Một cái gì đó Simon không thể xác định chính xác. Có một cái gì đó đã bị tắt giữa Maia và Jordan gần đây, một sự xa cách từ Maia, một câu hỏi trong mắt khi cô nhìn bạn trai mình. Simon tìm cơ hội để nói với Jordan, nhưng chưa có. Simon tự hỏi không biết Jordan có nhận thấy sự xa cách đó của Maia – điều đó là hiển nhiên - hoặc là anh ấy nhận biết nhưng vẫn bướng bỉnh phủ nhận.
"Nếu anh có thể thay đổi, Anh vẫn muốn là một Ma cà rồng ưa sáng?" Maia hỏi, chuyển sự chú ý của mình đến Simon.
"Anh không biết." Simon đã từng tự hỏi điều này nhưng rồi gạt nó sang một bên- không có ích gì khi lật đi lật lại một vấn đề mà bạn biết chắc là không thể thay đổi được. Là một Ma cà rồng ưa sáng có nghĩa rằng bạn có vàng trong máu. Những Ma cà rồng khác sẽ muốn có nó, vì nếu họ uống máu của bạn, họ cũng có thể bước đi trong ánh mặt trời.
Nhưng cũng có nhiều kẻ muốn bạn bị tiêu diệt, vì đó là niềm tin của hầu hết các ma cà rồng rằng Ma cà rồng ưa sángs là một sự ghê tởm cần được loại bỏ tận gốc. Cậu nhớ lại những lời của Raphael nói với cậu trên mái của một khách sạn ở Manhattan. "Cậu cần cầu nguyện nhiều hơn, Ma cà rồng ưa sáng ạ, rằng cậu sẽ không bị mất Ấn Ký trước khi chiến tranh đến. Vì nếu cậu mất nó, sẽ có một hàng dài kẻ thù chờ đợi đến lượt mình để giết cậu. Và tôi là kẻ đứng ở đầu tiên"
Và nó chưa mất đi. "Anh sẽ nhớ ánh nắng mặt trời," Cậu nói. "Anh nghĩ nó giữ cho anh giống con người"
Ánh sáng từ lò sưởi ánh lên mắt Jordan khi anh nhìn Simon. "Là con người được đánh giá quá cao," Anh nói với một nụ cười.
Maia vung chân cô khỏi chân của anh một cách đột ngột. Jordan nhìn qua cô, lo lắng, ngay khi chuông cửa reo.
Simon đứng phắt lên nhanh như chớp. "Cẩn thận," Cậu nhắc "Tớ sẽ đi mở cửa. Ở cạnh đó"Cậu nói thêm qua vai khi cậu đi xuống hành lang vào cửa trước. "Không ai cố gắng để giết mình trong hai tuần nay rồi. Có lẽ họ đã chán và bỏ cuộc. "
Cậu nghe thấy tiếng rì rầm đằng sau cậu, nhưng không nghe rõ; họ đang nói chuyện với nhau. Cậu lần mò ví, với lấy nắm đấm rồi xoay cánh cửa.
Có một chuyển động rung ngực cậu. Cậu nhìn xuống và thấy mặt dây chuyền của Isabelle đỏ tươi. Cậu quăng mình lùi lại phía sau, vừa kịp tránh một bàn tay thò vào túm lấy cậu. Cậu hét to- một đám người trong trang phục màu đỏ hiện ra lờ mờ sau cửa, một gã Thợ Săn Bóng Tối với những chữ rune loang lổ xấu xí trên cả hai má, một chiếc mũi diều hâu, và một vầng trán rộng tái nhợt. Hắn gầm lên với Simon và tiến đến.
"Simon, nằm xuống!" Jordan hét lên. Simon ngã người xuống và lăn sang một bên ngay khi một mũi tên bằng chốt cửa bay dọc theo hành lang. Tên Endarkened quay ngang với tốc độ gần như không thể tin được; cái chốt bị ghim chặt vào cửa. Simon nghe một tiếng gầm thất vọng của Jordan, và sau đó Maia trong lốt sói bay qua cậu, nhảy bổ vào gã Chó Săn.
Có một tiếng hú thoả mãn đau đớn khi răng của cô bập vào cổ họng hắn. Máu phun ra, văng đầy không khí như một màn sương muối đỏ; Simon hít nó, nếm vị cay đắng của máu quỷ nhiễm độc khi cậu đứng dậy. Cậu bước về phía trước khi gã Chó Săn xoay lại nắm Maia và ném cô xuống sảnh. Cả hai quấn lấy nhau như một quả bóng, chỉ nghe tiếng gầm gừ, của răng và móng vuốt.
Jordan hét lên. Simon rít một tiếng trầm trong cổ họng, một loại gầm của ma cà rồng, và cậu có thể cảm thấy răng nanh thò ra. Gã Chó Săn Địa Ngục bước về phía trước, máu đổ ròng ròng nhưng vẫn đứng vững. Simon cảm thấy ruột mình nhói lên vì sợ hãi. Cậu đã nhìn thấy họ chiến đấu ở Burren, những chiến binh của Sebastian, và cậu biết rằng họ mạnh hơn, nhanh hơn, và khó tiêu diệt hơn các Thợ Săn Bóng Tối. Cậu đã nghĩ tiêu diệt chúng còn khó khăn hơn nhiều so với tiêu diệt ma cà rồng.
"Tránh đường!" Jordan nắm lấy vai Simon gần như ném cậu ra phía sau Maia, người đang trườn trên đôi chân mình. Có máu trên cổ áo cô, và đôi mắt sói của cô chìm sẫm lại trong cơn thịnh nộ. "Tránh ra, Simon. Hãy để bọn tớ đối phó với đám này. Chạy đi! "
Simon đứng lên. "Tớ sẽ không đi... Hắn đến đây vì tớ..."
"Tớ biết điều đó!" Jordan hét lên. "Tớ là Vệ Binh Lupus của cậu! Hãy để tớ làm việc! "
Jordan quay ngoắt lại, đưa cung lên một lần nữa. Lần này mũi tên ghim vào vai một gã Chó Săn. Hắn lảo đảo lùi lại và tung một chuỗi các lời nguyền trong một ngôn ngữ Simon không biết. Tiếng Đức, cậu nghĩ. Vậy là Học Viện Berlin đã bị tấn công...
Maia nhảy qua Simon. Cô và Jordan áp sát bọn Chó Săn. Jordan nhìn Simon một lần nữa, đôi mắt nâu của anh dữ dội và hoang dã. Simon gật đầu và phóng ngược vào phòng khách. Cậu đâm sầm vào cửa sổ-tạo thành một tiếng động lớn khi gỗ bị bắn tung thành những mảnh nhỏ-và trèo đến lối thoát hiểm, phương án dự phòng của Jordan, không khí mùa đông khô héo tràn qua các gờ kim loại.
Mỗi tế bào của cậu gào lên rằng cậu không nên bỏ chạy, nhưng cậu đã hứa với Isabelle, hứa sẽ để Jordan bảo vệ cho mình, hứa sẽ không biến mình thành mục tiêu. Cậu nắm chặt tay quanh mặt dây chuyền của Izzy, nó ấm áp dưới những ngón tay của cậu như thể nó vừa còn nằm trên cổ cô. Cậu lao xuống các bậc thang kim loại. Chúng kêu lanh canh và trơn trượt tuyết; cậu suýt ngã nhiều lần trước khi cậu đến nấc thang cuối cùng và rơi xuống vỉa hè tối tăm bên dưới.
Và ngay lập tức cậu bị bao quanh bởi ma cà rồng. Simon chỉ đủ thời gian để nhận ra hai trong số họ thuộc bầy Khách sạn Dumort-nét mặt thanh tú với mái tóc sẫm của Lily và Zeke tóc hoe vàng, cả hai cười toe toét như những người bạn - trước khi một cái gì đó chụp lên đầu cậu. Vải quấn chặt quanh cổ họng của cậu, và cậu nghẹn ngào, không phải vì cậu cần không khí mà vì nỗi đau cố nén.
"Maureen gửi cậu lời chào trân trọng," Zeke nói vào tai cậu.
Simon mở miệng hét lên, nhưng bóng tối bao phủ cậu trước khi cậu có thể thốt lên lời.
"Em đã không nhận ra là anh khá nổi tiếng," Clary nói khi cô và Jace đi xuống theo làn đường hẹp chạy dọc kênh Oldway. Trời đã bắt đầu hoàng hôn, bóng tối vừa đổ xuống và các đường phố đầy người vội vã đi qua đi lại, cuộn mình trong áo choàng dày, khuôn mặt của họ lạnh lùng và khép kín.
Những ngôi sao bắt đầu mọc, tạo thành một thứ ánh sáng loé lên nhẹ nhàng trên bầu trời phía đông. Chúng chiếu sáng đôi mắt của Jace khi anh nhìn qua vẻ tò mò của Clary "Mọi người đều biết con trai của Valentine".
"Em biết, nhưng khi-Emma nhìn thấy anh, cô bé đã hành động như anh là thần tượng của cô ấy. Giống như anh được lên trang bìa của tuần báo Shadowhunters mỗi tháng. "
"Em biết đấy, khi họ yêu cầu anh chụp ảnh, họ nói chúng trông thật sành điệu. . . . "
"Kể cả khi anh cầm một lưỡi Seraph, em thấy không có vấn đề gì hết," Clary nói, và Jace cười. Một âm thanh cắt ngang cho thấy rằng cô đã rất ngạc nhiên về sự thoải mái đó của anh. Đó là nụ cười mà cô yêu thích nhất. Jace luôn quá kiềm chế bản thân; và điều đó làm cô vui sướng khi trở thành một trong số ít những người có thể bẻ gẫy lớp vỏ bọc anh xây dựng cẩn thận và làm anh ngạc nhiên.
"Em thích cô ấy, phải không?" Jace nói.
Tiếp tục bước đi, Clary nói, "Thích ai cơ?" Họ đã đi qua một quảng trường, cô nhớ lại-bằng đá cuội, với một cái giếng ở trung tâm, giờ phủ quanh bằng một vòng tròn bằng đá, có lẽ là để giữ cho nước không bị đóng băng.
"Cô gái đó. Emma. "
"Có một cái gì đó về cô ấy," Clary thừa nhận. "Có thể là cách cô ấy bênh vực cho anh trai của Helen. Julian. Cô ấy sẽ làm mọi điều cho cậu ta. Cô ấy thực sự yêu thương gia đình Blackthorns, và cô ấy đã mất tất cả những người thân. . . . "
"Cô nhắc nhở em về chính em."
"Em không nghĩ vậy," Clary nói. "Em nghĩ cô ấy nhắc em nhớ đến anh"
"Bởi vì anh nhỏ nhắn, tóc vàng, và nhìn xinh xắn với hai bím tóc?"
Clary dùng vai hất mạnh anh. Họ đã đi đến cuối của một con đường có các cửa hàng dọc hai bên. Các cửa hàng bây giờ đã đóng cửa, mặc dù ánh sáng đá phù thuỷ vẫn tỏa ra thông qua các thanh ngang cửa sổ. Clary có cảm giác đang ở trong một giấc mơ hay câu chuyện cổ tích, một cảm giác mà Alicante luôn mang lại cho cô, bầu trời trên cao rộng lớn, các tòa nhà cổ xưa được chạm khắc với những câu chuyện huyền thoại, và trên tất cả là những tháp quỷ long lanh khiến Alicante được mệnh danh Thành Phố Pha Lê. "Bởi vì," cô nói khi họ đi qua một cửa hàng với những ổ bánh xếp chồng lên nhau trong cửa sổ "cô ấy bị mất gia đình của cô ấy. Nhưng cô ấy có nhà Blackthorns. Cô ấy không có bất cứ ai khác, không có cô dì chú bác, không có ai tiếp nhận cô, nhưng nhà Blackthorns sẽ lo cho cô ấy. Vì vậy, cô ấy sẽ phải học những gì anh đã từng học: đó là gia đình không phải là cùng huyết thống. Gia đình là những người yêu mình. Những người luôn đứng sau lưng mình. Giống như nhà Lightwoods đã làm cho anh vậy "
Jace dừng lại. Clary quay lại nhìn anh. Đám đông người đi bộ tản ra xung quanh. Anh đang đứng ở phía trước lối vào một con hẻm hẹp cạnh một cửa hàng. Gió thổi trên đường làm rối mái tóc vàng hoe và chiếc áo khoác không cài của anh; cô có thể nhìn thấy các mạch đập ở cổ anh. "Hãy đến đây," anh nói giọng thô ráp.
Clary bước một bước về phía anh, một chút thận trọng. Không biết mình có nói cái gì làm anh ấy buồn không? Mặc dù, Jace ít khi nổi giận với cô, và khi anh giận, anh luôn thẳng thắn về nó. Anh giơ tay ra, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng dẫn cô theo sau khi anh cúi xuống quanh góc của tòa nhà tiến vào bóng tối của một lối đi hẹp dẫn đến một con kênh phía xa.
Không có ai khác trong ngõ hẻm, và lối vào hẹp cản tầm nhìn từ phố vào bên trong. Khuôn mặt của Jace ánh lên mờ ảo: gò má sắc nhọn, khuôn miệng mềm mại, đôi mắt vàng của một con sư tử.
"Anh yêu em", Anh nói. "Anh không nói điều này đủ thường xuyên. Anh yêu em. "
Cô dựa lưng vào tường. Tường đá lạnh lẽo. Trong những trường hợp khác, điều này hơi khó chịu, nhưng cô không quan tâm vào lúc này. Cô kéo anh về phía mình một cách cẩn thận cho đến khi họ sát nhau, không sát quá, nhưng đủ gần để khiến cô có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ anh. Tất nhiên anh không cần kéo áo khoác của mình, không cần thiết khi có lửa đốt trong tĩnh mạch của anh. Mùi hương của hạt tiêu đen, mùi xà phòng và không khí lạnh bám xung quanh anh khi cô ép mặt vào vai và thở vào anh.
"Clary," Anh nói. Giọng anh thì thầm cảnh báo. Cô có thể nghe thấy sự thô ráp của khao khát trong nó, khao khát sự gần gũi của thể xác, của vuốt ve bất kỳ. Anh cẩn thận vòng xung quanh cô, đặt lòng bàn tay của mình chống vào bức tường đá, nhốt cô vào không gian bằng tay của mình. Cô cảm thấy hơi thở của anh trong mái tóc mình, sự đụng chạm nhẹ nhàng của cơ thể anh vào cô. Mỗi centimet da của cô dường như siêu nhạy cảm; ở khắp mọi nơi anh chạm vào, cô cảm thấy như hàng ngàn mũi kim mang niềm vui lẫn nỗi đau lướt qua làn da của mình.
"Xin đừng nói với em rằng anh kéo em vào một con hẻm, anh chạm vào em và anh không có ý định hôn em, bởi vì em không nghĩ rằng em có thể chịu bỏ qua đâu" cô nói bằng một giọng trầm xuống.
Anh nhắm mắt lại. Cô có thể thấy hàng lông mi lông đen phủ bóng xuống má anh, nhớ đến cảm giác vẽ hình dạng của khuôn mặt anh dưới những ngón tay của mình, của toàn bộ trọng lượng của cơ thể anh đang áp vào cô, cách da của anh phản ứng với làn da của của cô.
"Anh không biết", Anh nói, và cô có thể nghe thấy sự thô ráp đen tối ẩn dưới giọng nói mềm mại mượt mà của anh. Mật ong ngọt ngào trên những mũi kim. Họ đủ sát với nhau để khi anh hít vào, cô cảm thấy ngực anh nở rộng. "Chúng ta không thể."
Cô đặt tay lên ngực anh; trái tim anh đang đập như những đôi cánh bị mắc kẹt. "Vậy thì, đưa em về nhà" cô thì thầm. Và cô rướn người lên, lướt môi cô lên khoé miệng anh. Hoặc ít nhất cô có ý nó như là một cái lướt nhẹ, như cái đụng chạm của một con bướm trên môi anh, nhưng anh đã cúi xuống cô. Chuyển động của anh làm thay đổi góc khiến môi cô ép lên môi anh mạnh hơn cô định, môi cô trượt vào giữa môi anh. Cô cảm thấy anh thở ra trong sự ngạc nhiên vào miệng cô. Và sau đó họ đã hôn nhau. Thực sự hôn nhau, chậm rãi, nồng nhiệt và dữ dội.
Đưa em về nhà. Nhưng đây là nhà, là cánh tay của Jace vòng quanh cô, những cơn gió lạnh của Alicante trong quần áo của họ, những ngón tay cô bấu chặt vào phía sau cổ anh, nơi những lọn tóc xoăn nhẹ nhàng cọ vào da. Lòng bàn tay của anh vẫn tì vào tường đá phía sau cô, nhưng anh di chuyển cơ thể của mình sát vào cô, nhẹ nhàng ép cô vào tường; cô có thể nghe thấy hơi thở thô ráp gấp gáp của anh. Tay anh không chạm được vào cô, nhưng cô có thể chạm vào anh. Và cô để tay mình tự do khám phá, từ bắp tay xuống ngực anh, lần theo các vân cơ, đến hai bên lườn cho đến khi chiếc áo T-Shirt của anh cuộn lại dưới những ngón tay mình. Từng đầu ngón tay cô chạm vào làn da trần, và sau đó tay cô dưới làn áo sơ mi, trượt lên phía trên. Cô đã không chạm vào anh như thế này trong thời gian dài, đã gần như quên mất làn da nơi không bị sẹo của anh mềm mại đến thế nào, quên mất cảm giác các múi cơ ở lưng của anh nảy lên dưới cái vuốt ve của mình. Anh thở hổn hển vào miệng cô; mang theo vị như trà, sô cô la và muối.
Cô giành quyền chủ động nụ hôn. Bây giờ cô cảm thấy anh căng thẳng khi anh hôn lại cô, cắn môi dưới của cô cho đến khi cô rùng mình, hôn vào khóe miệng cô, hôn dọc theo xương hàm, miết vào các mạch đập nơi cổ họng cô, nuốt từng nhịp tim đang chạy dồn dập của cô. Da anh bỏng rát dưới bàn tay của cô, rừng rực-
Anh quay phắt đi, quay cuồng lùi lại, gần như say rượu, đập vào bức tường đối diện. Mắt anh mở to, và trong một thoáng chóng mặt Clary nghĩ cô có thể nhìn thấy ánh lửa trong đó, như hai ngọn lửa cháy trong bóng tối. Sau đó, ánh sáng tắt dần và anh thở hổn hển như thể đã chạy đua một quãng đường dài, áp lòng bàn tay vào khuôn mặt của mình.
"Jace," cô nói.
Anh buông thõng tay mình. "Hãy nhìn vào bức tường phía sau em," Anh nói giọng đều đều.
Cô quay lại và nhìn chằm chằm. Đằng sau cô, bức tường đá, nơi anh đã tựa vào, có hai vệt lõm vào trong hình dạng chính xác đôi bàn tay của anh.
----
Nữ hoàng Seelie nằm trên giường và nhìn lên trần nhà bằng đá của phòng ngủ. Nó được trang hoàng bằng những dây hoa hồng bện hình mắt cáo treo lủng lẳng, gai vẫn còn nguyên vẹn. Những bông hoa hoàn hảo màu đỏ tươi như máu. Mỗi đêm chúng khô héo và ch.ết. Mỗi buổi sáng chúng sẽ được thay thế, luôn luôn tươi đẹp như ngày hôm trước.
Tộc Tiên ngủ ít, và hiếm khi mơ mộng, nhưng Nữ hoàng thích giường của cô luôn được thoải mái. Đó là một chiếc giường rộng bằng đá, với một tấm nệm lông đặt lên trên, và được bao bọc êm ái với nhung dày và satin trơn.
"Cô có bao giờ," Người đàn ông nằm trên giường bên cạnh nàng nói, "đâm mình vào một trong những chiếc gai chưa, Nữ hoàng?"
Cô quay lại nhìn Jonathan Morgenstern đang nằm ườn trong chăn. Mặc dù anh đã yêu cầu cô gọi anh là Sebastian, cô tôn trọng điều đó- Không vị tiên nào cho phép kẻ khác gọi họ bằng tên thật của mình. Anh ở đó với vẻ cao ngạo riêng của mình, đầu gối lên trên cánh tay khoanh chéo, và ngay cả trong ánh sáng mờ các vết roi cũ trên lưng anh vẫn có thể nhìn thấy.
Nữ hoàng đã luôn bị cuốn hút bởi Thợ Săn Bóng Tối - họ là một phần thiên thần, cũng như Tiên tộc; chắc chắn phải có một quan hệ họ hàng giữa họ với nhau - nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ tìm thấy một người có tính cách mà cô có thể chịu đựng trong hơn năm phút, cho đến khi gặp Sebastian. Tất cả bọn họ đều có vẻ tự cho mình là đúng đắn một cách hết mực. Sebastian không thế. Anh ta là một con người khác thường nhất, và là một Thợ Săn Bóng Tối đặc biệt.
"Ta nghĩ là không thường xuyên bằng anh bị đứt tay do mưu kế của anh, bạn thân mến ạ! " cô nói. "Anh biết là tôi không muốn được người khác gọi là"Nữ hoàng", nếu anh phải gọi, chỉ là "Phu nhân", hay" Tiểu thư của tôi" là đủ. "
"Cô dường như không bận tâm khi tôi gọi cô là "người phụ nữ xinh đẹp, "hoặc" Người phụ nữ xinh đẹp của tôi"Giọng anh chẳng chút ăn năn.
"Hmm," cô nói, đan ngón tay thon của mình vào mái tóc màu bạc rậm rạp của anh. Vẻ ngoài của anh khá đáng yêu đối với một người thường: mái tóc giống bạc mềm mại, đôi mắt tinh anh như mã não. Cô nhớ lại em gái của anh, rất khác biệt, không được thanh lịch như vậy. "Giấc ngủ có làm anh khoan khoái không? Anh có mệt không? "
Anh lăn qua bằng lưng và cười toe toét nhìn cô. "Tôi nghĩ không hoàn toàn kiệt sức"
Cô nghiêng người để hôn anh, và anh chìa tay để xoắn ngón tay vào mái tóc đỏ của cô. Anh nhìn một lọn tóc đỏ tươi tương phản với làn da khớp ngón tay của mình, và chạm vào lọn tóc lên má. Trước khi cô có thể nói một từ khác, có tiếng gõ cửa phòng ngủ.
Nữ hoàng nói vọng ra "Chuyện gì? Nếu không quan trọng, hãy tự xử lý, hoặc ta sẽ ném ngươi làm mồi cho quái vật sông. "
Cánh cửa mở ra, và một trong những phụ nữ trẻ trong Hội đồng bước vào- Kaelie Whitewillow. Một Yêu tinh. Cô khẽ nhún gối và nói, "Thưa Nữ hoàng, Meliorn đang ở đây và muốn nói chuyện Người"
Sebastian nhướng một bên lông mày màu nhạt. "Công việc của Nữ hoàng là không bao giờ kết thúc"
Nữ Hoàng thở dài và lăn khỏi giường. "Đưa anh ta vào," cô nói, "và mang đến cho ta một chiếc áo khoác ngoài, vì không khí hơi lạnh."
Kaelie gật đầu và rời khỏi phòng. Một lúc sau Meliorn tiến vào, và cúi đầu. Nếu Sebastian nghĩ thật là kỳ cục khi nữ hoàng khỏa thân trong phòng ngủ để tiếp đón các vị đại thần của mình, Meliorn lại không để tâm nó bằng bất kỳ biểu hiện giễu cợt nào. Một phụ nữ người thường sẽ xấu hổ, cố gắng để che thân, nhưng Nữ hoàng là Nữ hoàng, trường cửu, kiêu hãnh, và vinh quang ngay cả khi khỏa thân lẫn khi mặc quần áo. "Meliorn," cô nói. "Anh có tin tức gì từ các Nephilim à?"
Anh đứng thẳng. Như thường lệ, Meliorn mặc một cái áo giáp vảy cá màu trắng. Mắt anh màu xanh lá cây, mái tóc rất dài và đen. "Thưa Nữ hoàng cao quý," Anh nói, và liếc ra sau cô vào Sebastian, người đang ngồi trên giường, khăn phủ giường quấn xung quanh eo. "Tôi có khá nhiều thông tin. Lực lượng mới của chúng ta Dark Ones đã được bố trí tại pháo đài của Ê-đôm. Họ đang đợi lệnh mới "
"Và các Nephilim?" Nữ hoàng hỏi khi Kaelie quay trở vào phòng mang theo một chiếc áo khoác dệt những cánh hoa huệ. Cô giơ nó lên, và nữ hoàng trườn người vào, bao phủ thân thể bằng lụa trắng.
"Những đứa trẻ trốn khỏi Viện Los Angeles đã cung cấp cho họ đủ thông tin để họ biết rằng Sebastian đứng đằng sau các cuộc tấn công," Meliorn nói khá chua chát.
"Hoặc họ đã có thể đoán ra," Sebastian nói. "Bọn họ có một thói quen đáng tiếc là đổ lỗi cho tôi tất cả mọi thứ."
"Câu hỏi đặt ra là, quân ta có bị nhận diện không?" Nữ hoàng hỏi.
"không " Meliorn hài lòng nói. "những đứa bé ấy cho rằng tất cả những kẻ tấn công đều là Endarkened."
"Điều đó khá ấn tượng, xem xét đến sự hiện diện của dòng máu Tiên tộc trong cậu bé nhà Blackthorn" Sebastian nói. "Người ta có thể đã nghĩ rằng họ muốn được hoà hợp với nó. Nhân tiện, cô có kế hoạch làm gì với cậu ta? "
"Cậu bé có máu Tiên tộc; cậu ấy là của chúng tôi, "Meliorn nói. "Gwyn đã thỉnh cầu để cho cậu ấy tham gia Đội Săn Hoang Dã; cậu ta sẽ được gởi đến đó " Anh quay sang Nữ Hoàng "Chúng ta có cần phải có thêm lính," anh nói. "Các Học Viện đang trống trải: Các Nephilim đang đến Idris lẩn trốn"
"Chuyện gì với Học Viện New York?" Sebastian mạnh mẽ hỏi "Anh trai và em gái của ta thế nào?"
"Clary Fray và Jace Lightwood đã được gửi đến Idris," Meliorn nói. "Chúng tôi không thể truy tìm họ một cách yên lặng mà không ra mặt"
Sebastian chạm vào chiếc vòng trên cổ tay của mình. Nữ hoàng nhận thấy đó là một thói quen của của anh ta, khi anh ta tức giận và cố gắng kiềm chế để không để lộ ra. Trên chiếc vòng kim loại được khắc cổ ngữ: Nếu ta không thể với tới thiên đường, ta sẽ gọi Địa Ngục lên"Tôi muốn họ," Anh ta nói.
"Và anh sẽ có họ," Nữ hoàng nói. "Ta không quên đó là một phần thỏa thuận của chúng ta. Nhưng anh phải kiên nhẫn. "
Sebastian mỉm cười, mặc dù mắt không cười. "người ta ai cũng có thể ch.ết quá vội vàng"
"Anh không phải là người thường," Nữ hoàng nói, và quay trở lại Meliorn. "Hiệp sĩ " cô nói. "Anh có tư vấn gì cho Nữ hoàng của anh?"
"Chúng ta cần có thêm lính," Meliorn nói. "Chúng ta phải chiếm thêm Học Viện khác. Nhiều vũ khí cũng sẽ là một lợi thế "
"Tôi nghĩ rằng anh đã nói tất cả các Thợ Săn Bóng Tối đang ở trong Idris?" Sebastian nói.
"Không hẳn thế" Meliorn nói. "Một số thành phố mất nhiều thời gian hơn dự kiến để sơ tán tất cả các Nephilim- Các Thợ Săn Bóng Tối của London, Rio de Janeiro, Cairo, Istanbul, và Đài Bắc vẫn còn. Chúng ta cần phải có thêm ít nhất một học viện. "
Sebastian mỉm cười. Loại nụ cười làm thay đổi khuôn mặt đáng yêu của hắn, không phải thành một cái gì đó đáng yêu hơn mà thành một mặt nạ độc ác, nhe tất cả các răng, giống như nụ cười của Manticore (quái vật đầu người mình sư tử theo truyền thuyết Ba Tư). "Vậy ta chọn London," Hắn nói. "Nếu điều đó không đi ngược lại ý chỉ Nữ hoàng của tôi."
Cô không thể không mỉm cười. Đã rất nhiều thế kỷ trôi qua kể từ khi một người thường có thể làm cô mỉm cười. Cô cúi xuống để hôn anh, và cảm thấy tay anh trượt lên những cánh hoa trên váy của cô. "Hãy lấy London, tình yêu của ta, và biến tất cả thành máu," cô nói. "Đấy là món quà của ta tặng anh"
"Em ổn không?" Jace hỏi, cho những gì Clary cảm thấy có đến hàng trăm lần. Cô đang đứng trên bậc cửa trước nhà Amatis, một phần được chiếu sáng bởi ánh đèn từ các cửa sổ. Jace đứng phía dưới cô, hai tay nhét sâu vào túi quần, như thể anh sợ để cho chúng thò ra.
Anh đã nhìn chằm chằm vào vết bỏng mà anh in trên bức tường đá của cửa hàng trong một thời gian dài, trước khi kéo áo xuống và gần như kéo giật Clary ra đường phố đông, như thể cô không nên ở một mình với anh. Anh đã lầm lì suốt phần đường về nhà còn lại, miệng mím chặt thành một đường thẳng.
"Em ổn," cô trấn an anh. "Hãy nhìn xem, Anh đốt cháy các bức tường chứ không phải em." Cô xoay người một vòng, như đang trình diễn một bộ trang phục mới. "anh thấy chưa?"
Mắt anh tối lại. "Nếu anh làm em bị thương-"
"Anh đã không làm điều đó," cô nói. "em không phải là kẻ mong manh."
"Anh đã nghĩ rằng anh đã kiểm soát nó tốt hơn, rằng làm việc với Jordan đã có hiệu quả." Thất vọng tràn ngập trong giọng nói của anh.
"Anh đã làm được. Hãy nhìn xem, anh đã có thể tập trung ngọn lửa trong tay anh; đó là sự tiến bộ. Em đã chạm vào anh, hôn anh, và em không bị thương" Cô đặt tay mình lên má anh. "Chúng ta đã hứa làm việc này cùng với nhau, anh nhớ không? Không được đá em ra. Không được dỗi ngớ ngẩn "
"Anh nhận thấy Anh có thể đại diện cho Idris về vấn đề hờn dỗi trong Thế vận hội tiếp theo," Jace nói, giọng nói đã mềm lại, cái kiểu khó khăn tự- ghê-tởm bay đi, thay bằng vẻ hài hước một cách châm biếm và buồn cười.
"Anh và Alec có thể làm thành một cặp đấy," Clary nói với một nụ cười. "Cả hai người chắc sẽ đoạt huy chương vàng!"
Anh quay đầu lại và hôn lòng bàn tay cô. Tóc anh xoã xuống ngón tay cô. Tất cả mọi thứ xung quanh họ dường như vẫn phẳng lặng và yên tĩnh; Clary gần như có thể tin rằng họ là những người duy nhất ở Alicante. "Anh vẫn luôn tự hỏi," Anh nói áp vào làn da của cô, "anh chàng chủ cửa hàng sẽ nghĩ gì khi sáng mai anh ta đến làm việc vào và nhìn thấy hai dấu tay bị đốt cháy trên tường của mình."
"Ờ...hy vọng tôi có bảo hiểm cho việc này "?"
Jace cười, phả một làn hơi nhẹ lên tay cô.
"Nhân tiện," Clary nói, "Cuộc họp Hội đồng tiếp theo vào ngày mai, phải không?"
Jace gật đầu. "Hội đồng chiến tranh," Anh nói. "Chỉ lựa chọn các thành viên của Clave." Anh ngọ nguậy ngón tay một cach cáu kỉnh. Clary hiểu cảm giác khó chịu của anh -Jace là một chiến lược gia xuất sắc và là chiến binh giỏi nhất của Clave, và anh sẽ rất bực bội nếu bị gạt ra bất kỳ cuộc bàn luận chiến tranh nào. Đặc biệt, cô nghĩ, nếu đó là cuộc thảo luận về việc sử dụng Lửa Thiên đàng như một vũ khí.
"Sau đó, Anh có thể đưa em ra ngoài không?.Em cần đến một cửa hàng vũ khí. Em muốn mua một thanh kiếm. Một thanh kiếm thực sự tốt. "
Jace vẻ ngạc nhiên, sau đó là thích thú. "Để làm gì?"
"Oh, anh biết mà. Chiến đấu, giết chóc. "Clary làm một cử chỉ tay, cô hy vọng truyền đạt ý định diệt trừ tất cả các điều ác của mình. "Ý em là, bây giờ em đã là một Thợ Săn Bóng Tối rồi. Em cần có một vũ khí thích hợp, phải không? "
Một nụ cười chậm rãi lan rộng trên khuôn mặt anh. "Cửa hàng kiếm tốt nhất là cửa hiệu Diana trên đường Flintlock" Anh nói, mắt rạng ngời "Anh sẽ đón em vào chiều mai."
"Đó là hẹn hò á," Clary nói. "Một cuộc hẹn hò với vũ khí "
"Điều đó tốt hơn nhiều so với một bữa tối và xem phim " Anh nói, và biến mất vào bóng tối.