Chương 10
Raphael đứng, tay đút túi, và nhìn lên tháp quỷ, đang lung linh màu đỏ sẫm. "Một cái gì đó đang xảy ra," Anh nói. "Một cái gì đó không bình thường."
Simon muốn vặc lại rằng, điều khác thường đã xảy ra chính là cậu bị bắt cóc và đưa tới Idris lần thứ hai trong đời, nhưng cậu cảm thấy quá buồn nôn. Cậu đã quên mất cách một Cổng Dịch chuyển vận hành. Dường như nó xẻ cậu ra thành từng mảnh, đưa cậu đi du hành và lắp ráp lại cậu ở phía bên kia với những mảnh quan trọng bị mất tích.
Ngoài ra, Raphael đã đúng. Một cái gì đó đang xảy ra. Simon đã có mặt tại Alicante trước đây, và cậu nhớ những con đường, kênh mương, và đồi cao với Gard ở trên. Cậu nhớ những đêm bình thường, đường phố yên tĩnh, được chiếu sáng bởi ánh sáng lờ mờ của ngọn tháp. Nhưng tối nay có tiếng ồn, phần lớn đến từ Gard và trên ngọn đồi, nơi ánh sáng đang nhảy múa như thể một chục đống lửa đã được thắp sáng. Các tháp quỷ rực lên một màu đỏ-vàng kỳ lạ.
"Họ thay đổi màu sắc của các tòa tháp để truyền tải thông điệp," Raphael cho biết. "Màu vàng cho các lễ hôn nhân và lễ kỷ niệm. Màu xanh cho Hiệp định. "
"Vậy màu đỏ có nghĩa là gì?" Simon hỏi.
"Phép thuật", Raphael nói, đôi mắt đen của anh nheo lại. "Nguy hiểm".
Anh quay một vòng tròn chầm chậm nhìn xung quanh những đường phố yên tĩnh, những ngôi nhà lớn dọc hai bên kênh. Anh thấp hơn Simon khoảng một cái đầu. Simon tự hỏi anh ta bao nhiêu tuổi khi anh ta bị Biến đổi. Mười bốn? Mười lăm? Chỉ lớn hơn một chút so với Maureen. Ai đã biến đổi anh ta? Magnus biết nhưng chưa bao giờ nói.
"Nhà của Điều tr.a viên ở đây," Raphael nói, và chỉ vào một trong những ngôi nhà lớn nhất, với mái nhọn và ban công chìa ra dòng kênh. "Nhưng nó tắt đèn rồi."
Simon không thể phủ nhận thực tế rằng, mặc dù trái tim của mình không-còn-đập vẫn nảy lên một nhịp nhảy vọt khi anh nhìn căn nhà. Nơi Isabelle đang sống hiện nay; một trong những cửa sổ kia là cửa sổ của cô. "Khả năng tất cả họ đã tập họp tại Gard," cậu nói. "Họ tập họp ở đó, cho các cuộc họp và những điều tương tự." Cậu không có nhiều kỷ niệm đẹp về Gard nơi cậu đã bị cầm tù bởi Điều tr.a Viên tiền nhiệm. "Chúng ta có thể đi lên đó, tôi đoán thế. Xem những gì đang xảy ra. "
"Vâng, cảm ơn. Tôi thừa biết cái kiểu họp hành và những điều tương tự của họ rồi!"Raphael độp lại, nhưng trông anh có vẻ không chắc chắn, một kiểu thể hiện mà Simon chưa từng nhìn thấy trước đây. "Cho dù chuyện gì đang xảy ra, nó là vấn đề của các Thợ Săn Bóng Tối. Có một ngôi nhà cách đây không xa, đã được cấp cho các đại diện Ma cà rồng trong Hội đồng. Chúng ta có thể đi đến đó. "
"Cùng nhau?" Simon nói.
"Đó là một ngôi nhà rất lớn," Raphael nói. "Cậu sẽ ở một đầu của nó và tôi ở đầu kia."
Simon nhướn mày. Cậu không chắc những gì cậu dự kiến sẽ xảy ra, nhưng không dự kiến vụ qua đêm trong cùng một căn nhà với Raphael. Không phải là cậu nghĩ Raphael sẽ giết cậu khi cậu ngủ. Nhưng ý nghĩ ở chung phòng với một người không thích mình, thậm chí là ghét, luôn luôn là kỳ quặc.
Bây giờ, tầm nhìn của Simon đã rõ ràng và chính xác –đó là một trong số ít những điều cậu thực sự thích khi bị biến đổi thành Ma cà rồng- và cậu có thể nhìn rõ chi tiết ngay cả ở một khoảng cách rất xa. Cậu nhìn thấy cô ấy trước khi cô có thể nhìn thấy cậu. Cô đang đi bộ nhanh dọc theo con đường, đầu cúi xuống, mái tóc đen tết lại thành bím dài, cô thường làm vậy khi chiến đấu. Cô mặc bộ đồ săn, đôi bốt đập nhẹ lên con đường sỏi đá khi cô bước đi.
Cô là một kẻ làm tan nát trái tim người khác, Isabelle Lightwood.
Simon quay sang Raphael. "Đi đi", cậu nói.
Raphael cười. "Người đẹp Isabelle," anh nói. "Chuyện đó là vô vọng, cậu biết đấy, chuyện cậu và cô ấy."
"Bởi vì tôi là một Ma cà rồng và cô ấy là một Thợ Săn Bóng Tối?"
"Không. Cô ấy chỉ ... các cậu nói thế nào nhỉ...ngoài liên minh của cậu? "
Isabelle đi được nửa đường xuống phố. Simon nghiến răng. "Nếu anh can thiệp vào chuyện của tôi, tôi sẽ đóng cọc anh! Tôi nói rõ rồi đấy"
Raphael nhún vai vẻ vô tội nhưng không bỏ đi. Simon quay lưng lại với anh ta và bước ra khỏi bóng tối, xuống phố.
Isabelle dừng lại ngay lập tức, bàn tay lần đến cây roi quấn nơi thắt lưng. Một giây sau, cô chớp mắt vì sốc, để rơi tay xuống, giọng cô không chắc chắn: "Simon?"
Simon bất ngờ cảm thấy lúng túng. Có lẽ cô ấy sẽ không đánh giá cao sự xuất hiện đột ngột của mình ở Alicante như thế này, đây là thế giới của cô, không phải của mình. "Tớ.." Cậu bắt đầu, nhưng không nói thêm được gì, vì Isabelle đã lao người đến bên cậu, cánh tay ôm vòng quanh cậu, gần như nhấc bổng cậu lên.
Simon để mình nhắm mắt lại và vùi mặt vào cổ cô. Cậu có thể cảm thấy nhịp đập trái tim cô, ngoại trừ việc phải dữ dội dẹp sang một bên bất kỳ suy nghĩ về máu. Cô mềm mại và mạnh mẽ trong vòng tay cậu, mái tóc của cô cọ lên khuôn mặt cậu, và ôm cô, cậu cảm thấy bình yên, bình yên tuyệt vời, giống như bất kỳ cậu thiếu niên nào đó đang yêu một cô gái.
Đang yêu. Cậu giật mình lùi lại và thấy mình đang nhìn Izzy từ một khoảng cách vài phân, đôi mắt đen to của cô tỏa sáng. "Tớ không thể tin rằng cậu đang ở đây," cô nói, nghẹn thở. "Tớ đang ước gì cậu ở đây và đang nghĩ bao lâu nữa tớ mới có thể nhìn thấy cậu, và ôi... Chúa tôi, Cậu đang mặc gì thế này?"
Simon nhìn xuống áo sơ mi phồng và quần chẽn da của mình. Cậu mơ hồ nhận thấy Raphael, ở đâu đó trong bóng tối, đang cười khúc khích. "Đó là một câu chuyện dài," Cậu nói. "Cậu có nghĩ rằng chúng ta nên đi vào nhà?"
--- ----
Magnus xoay chiếc hộp bạc với các chữ cái khắc trên nắp trong tay, đôi mắt mèo của anh sáng lấp lánh dưới ánh đèn phù thủy mờ mờ trong hầm nhà Amatis.
Jocelyn nhìn chằm chằm vào anh ta với một cái nhìn tò mò lẫn lo lắng. Luke không thể không nghĩ về những lần Jocelyn mang Clary đến căn gác của Magnus khi Clary còn là một đứa trẻ, về những lần ba người họ đã ngồi lại với nhau, một bộ ba không tồn tại khi Clary lớn lên và bắt đầu nhớ những gì cô phải quên. "Có điều gì không?" Jocelyn hỏi.
"Cô phải cho tôi thời gian," Magnus nói, chọc hộp với một ngón tay. "Phép thuật, bẫy, lời nguyền rủa, sự yêu thích, chúng có thể được ẩn mình khá tinh tế."
"Cứ từ từ," Luke nói, dựa lưng vào một cái bàn bị đẩy vào một góc đầy mạng nhện. Rất lâu trước đây nó là bàn bếp của mẹ anh. Anh nhận ra các vết dao bất cẩn trên mặt gỗ, thậm chí cả những vết lõm của một trong những chân bàn anh đã đá nó khi là một thiếu niên.
Nó đã ở cùng Amatis trong nhiều năm. Nó đã được tặng cho cô ấy khi cô kết hôn với Stephen và đôi khi được dùng để tổ chức các bữa tiệc tối tại nhà Herondale. Nó đã ở cùng với cô ấy sau khi ly hôn, sau khi Stephen chuyển về trang viên vùng quê với người vợ mới. Toàn bộ căn hầm thực tế chất đầy các đồ nội thất cũ: Một số đồ dùng của cha mẹ anh, tranh vẽ và đồ trang trí linh tinh từ thời Amatis kết hôn. Anh tự hỏi tại sao cô ấy lại giấu chúng xuống đây. Có lẽ cô đã không thể chịu được khi nhìn chúng.
"Tôi không nghĩ rằng có bất cứ điều gì bất thường với nó," Cuối cùng, Magnus nói, đặt cái hộp trở lại trên kệ nơi Jocelyn đã đẩy nó vào, kiểu không muốn có thứ ấy trong nhà nhưng cũng không muốn vứt nó đi. Anh rùng mình và xoa hai tay vào nhau. Anh quấn trong một chiếc áo khoác xám tối màu khiến anh trông giống như một thám tử sắt đá; Jocelyn đã không cho anh kịp treo áo khoác lúc anh ta đến trước cửa nhà của họ, chỉ túm lấy cánh tay và kéo anh xuống tầng hầm. "Không có cạm bẫy, không có mưu mô, không có ma thuật nào cả."
Jocelyn nhìn với một chút bẽn lẽn. "Cảm ơn," cô nói. "Vì đã xem xét nó. Có lẽ tôi có một chút hoang tưởng. Và sau những gì vừa xảy ra ở London- "
"Chuyện gì đã xảy ra ở London?"
"Chúng tôi không biết nhiều thông tin," Luke nói. "Hồi chiều nay, chúng tôi đã nhận một thư lửa về nó từ Gard, nhưng không có nhiều thông tin chi tiết. Học viện London là một trong số ít các học viện đã chưa di tản. Rõ ràng Sebastian và lực lượng của hắn đã cố gắng tấn công. Chúng đã bị đẩy lùi bởi một số loại thần chú bảo vệ, một cái gì đó thậm chí Hội đồng cũng không biết. Một cái gì đó đã cảnh báo các Thợ Săn Bóng Tối những gì đang đến và dẫn họ đến nơi an toàn. "
"Một con ma", Magnus nói. Một nụ cười lửng lơ trên miệng. "Một linh hồn, đã tuyên thệ bảo vệ nơi đó. Cô ấy đã ở đó một trăm ba mươi năm. "
"Cô ấy?" Jocelyn nói, dựa lưng vào một bức tường bụi bặm. "Một bóng ma? Thật không? Tên cô ấy là gì? "
"Cô sẽ nhận ra họ của cô ấy, nếu tôi nói cho cô, nhưng cô ấy không thích điều đó." Ánh mắt của Magnus xa xôi. "Tôi hy vọng điều này có nghĩa là cô ấy đã tìm thấy sự bình an." Anh đánh trống lảng. "Dù sao," anh nói. "Tôi không có ý kéo các cuộc trò chuyện theo hướng này. Đó không phải là lý do tại sao tôi đến đây với cô. "
"Tôi đoán là nhiều lý do," Luke nói. "Chúng tôi đánh giá cao chuyến thăm này, mặc dù tôi thừa nhận tôi đã ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu trên ngưỡng cửa nhà chúng tôi. Đó không phải là nơi mà tôi nghĩ cậu muốn đi. "
Câu "Tôi nghĩ cậu sẽ đi đến nhà Lightwoods" treo giữa họ, không được nói ra.
"Tôi đã có một cuộc sống trước Alec," Magnus cắt ngang "Tôi là Pháp sư cao cấp của Brooklyn. Tôi ở đây để có một chỗ ngồi trong Hội đồng đại diện cho những đứa con của Lilith. "
"Tôi nghĩ Catarina Loss là người đại diện Pháp sư?" Luke ngạc nhiên nói.
"Đúng là cô ấy" Magnus thừa nhận. "Cô ấy chuyển cương vị ấy cho tôi để tôi có thể đến đây và gặp Alec." Anh thở dài. "Cô ấy thực sự đá trái banh đặc biệt này cho tôi khi chúng tôi đang ở Hunter Moon. Và đó là những gì tôi muốn nói với hai người. "
Luke ngồi xuống mặt bàn ọp ẹp. "Anh có thấy Bat?" Anh hỏi. Bat thường có mặt ở Hunter Moon suốt ngày thay vì ở đồn cảnh sát; Điều này không chính thức, nhưng mọi người đều biết đó là nơi để tìm thấy anh ta.
"Có. Anh ta nhận được một cuộc gọi từ Maia" Magnus vuốt một tay qua mái tóc đen của mình. "Sebastian không mong muốn việc hắn có thể bị đẩy lùi," Anh nói chậm rãi, và Luke cảm thấy các dây thần kinh của mình thắt chặt. Rõ ràng là Magnus đang do dự để truyền đạt tin tức xấu. "Có vẻ như sau khi hắn cố gắng để tấn công Học Viện London không thành công, hắn chuyển sự chú ý của mình đến Vệ Đoàn Lupus. Rõ ràng là người sói không hữu dụng với hắn - Hắn không thể biến họ thành Thợ Săn Hắc Ám- nên hắn đã hỏa thiêu trụ sở và giết tất cả họ. Hắn giết Jordan Kyle trước mặt Maia. Hắn để cho cô bé sống, để cô ấy có thể truyền tải thông điệp của hắn".
Jocelyn khoanh tay quanh mình. "Chúa Tôi."
"Thông điệp gì?" Luke nghe thấy giọng mình hỏi.
"Đó là một thông điệp tới Thế Giới Ngầm," Magnus nói. "Tôi đã nói chuyện với Maia trên điện thoại. Cô ấy đã truyền đạt nó cho tôi. Anh nói một cách rõ ràng "Nói cho tất cả các thành viên Thế giới Ngầm là ta theo đuổi trả thù, và ta sẽ có nó. Ta sẽ giải quyết theo cách này với bất kỳ ai liên minh với Thợ Săn Bóng Tối. Ta sẽ không gây chiến với giống nòi của ngươi trừ khi ngươi theo chân các Nephilim vào trận chiến. Trong trường hợp này ngươi sẽ làm vật hy sinh cho thanh gươm của ta và quân đội của ta, cho đến kẻ cuối cùng trong các ngươi bị quét sạch khỏi thế giới này "
Jocelyn phát ra một âm thanh cay đắng "Nó giống hệt cha nó, phải không?"
Luke nhìn Magnus. "Anh sẽ nêu thông điệp đó tại Hội đồng?"
Magnus gãi gãi cằm với một móng tay lấp lánh. "Không," Anh nói. "Nhưng tôi cũng sẽ không che giấu nó cho cư dân Thế Giới Ngầm. Lòng trung thành của tôi không đặt ở Thợ Săn Bóng Tối lẫn họ "
Ngoại trừ các bạn. Những từ ngữ treo lơ lửng giữa họ, không nói ra.
"Tôi có điều này," Magnus nói, lấy một mảnh giấy từ túi của mình. Luke nhận ra nó, vì anh cũng có một cái như vậy. "Anh sẽ có mặt tại bữa tiệc tối mai chứ?"
"Tôi sẽ đến. Tiên tộc đưa lời mời như vậy rất nghiêm túc. Meliorn và Hội đồng Tiên tộc sẽ bị xúc phạm nếu tôi không đi. "
"Tôi dự định sẽ nói với họ sau đó," Magnus nói.
"Và nếu họ hoảng sợ?" Luke nói. "Nếu họ từ bỏ Hội đồng và Nephilim?"
"Sẽ không, nếu có thể che dấu những gì đã xảy ra cho Vệ Đoàn Lupus."
"Thông điệp của Sebastian có thể làm họ hoảng sợ," Jocelyn nói. "Hắn đang cố gắng để dọa nạt các cư dân Thế Giới Ngầm, Magnus. Hắn đang cố gắng để làm cho họ lùi lại trong khi hắn tiêu diệt các Nephilim. "
"Đó sẽ là quyền của họ", Magnus nói.
"Nếu họ làm điều đó, anh có nghĩ rằng các Nephilim sẽ không bao giờ tha thứ cho họ?" Jocelyn nói. "Các Clave sẽ không tha thứ. Họ không có lòng khoan thứ như Thiên Chúa."
"Jocelyn," Luke nói. "Đó không phải lỗi của Magnus."
Nhưng Jocelyn vẫn nhìn Magnus. "Vậy thì" cô nói, "Tessa nói cho anh biết làm gì?"
"Làm ơn đi, Jocelyn," Magnus nói. "Cô hầu như không biết cô ấy. Cô ấy ủng hộ trung thực như cô ấy thường làm. Che giấu sự thật không bao giờ hữu hiệu. Khi bạn sống đủ lâu, bạn có thể thấy điều đó. "
Jocelyn nhìn xuống bàn tay mình – bàn tay nghệ sĩ mà Luke đã luôn luôn yêu thương- nhanh nhẹn, cẩn thận và nhuộm đầy màu mực. "Tôi không còn là một Thợ Săn Bóng Tối nữa," cô nói. "Tôi chạy trốn khỏi chúng. Tôi đã nói điều đó với cả hai người. Nhưng một thế giới không có Thợ Săn Bóng Tối bảo vệ, tôi sợ điều đó. "
"Có một thế giới trước khi Nephilim ra đời," Magnus nói. "Và sẽ có một thế giới sau đó."
"Một thế giới chúng ta có thể tồn tại? Con trai tôi.... "Jocelyn bắt đầu, và dừng lại khi có một âm thanh như búa nện phía trên lầu. Ai đó đã đập vào cửa trước. "Clary?", Cô băn khoăn nói. "Chắc là nó lại để quên chìa khóa rồi"
"Anh sẽ đi xem" Luke nói, và đứng dậy. Anh trao đổi một cái nhìn ngắn gọn với Jocelyn khi rời hầm, tâm trí anh quay cuồng. Jordan đã ch.ết, Maia đau buồn. Sebastian thì cố gắng đào hố chôn vùi cả Thế Giới Ngầm lẫn Thợ Săn Bóng Tối.
Anh kéo cánh cửa trước mở ra, và một luồng không khí ban đêm lạnh ùa vào. Đứng trên ngưỡng cửa là một người phụ nữ trẻ với mái tóc vàng nhạt quăn, mặc đồ săn. Helen Blackthorn. Luke hầu như không có thời gian để nhận ra rằng các tháp quỷ phía trên họ tỏa ánh sáng màu đỏ máu khi cô nói.
"Tôi đến với một tin nhắn từ Gard," cô nói. "Đó là về Clary."
--- ----
"Maia."
Một giọng nói nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng. Maia trở mình, không muốn mở mắt ra. Có cái gì đó khủng khiếp đang chờ đợi ở đâu đó trong bóng tối, một cái gì đó mà cô có thể trốn thoát nếu cô ngủ và ngủ mãi mãi.
"Maia." Người đàn ông nhìn cô qua bóng tối, đôi mắt xanh nhạt và làn da tối màu. Anh trai của cô, Daniel. Khi cô nhìn thấy, anh ta xé cánh từ một con bướm và để rơi cơ thể của nó, co giật trên mặt đất.
"Maia, làm ơn" Một cú chạm nhẹ vào cánh tay cô. Cô bật dậy, cả người lùi lại. Lưng cô đụng một bức tường và cô thở hổn hển, banh da mí để mở mắt. Chúng dính, lông mi dính với muối. Cô đã khóc trong giấc ngủ của mình.
Cô đang ở trong một căn phòng ánh sáng chập chờn, có một cửa sổ duy nhất nhìn ra một con phố trung tâm quanh co. Qua cửa kính ố bẩn, cô có thể thấy cây cối và các cạnh của một cái gì đó bằng kim loại- một lối thoát hiểm, cô đoán.
Cô liếc nhìn xuống một chiếc giường hẹp với một tấm ván đầu giường bằng sắt và một tấm chăn mỏng mà cô đã đá xuống chân. Lưng cô dựa vào một bức tường gạch. Một chiếc ghế duy nhất bên cạnh giường, cũ kỹ và sứt mẻ. Bat ngồi ở đó, đôi mắt mở rộng, từ từ hạ tay.
"Anh xin lỗi," Anh nói.
"Không," cô nghiến răng. "Đừng chạm vào tôi."
"Em đã la hét," anh nói. "Trong giấc ngủ "
Cô ôm tay xung quanh mình. Cô mặc quần jeans và tank top. Chiếc ao len cô đã mặc ở Long Island biến mất, và cánh tay cô nổi da gà. "Quần áo của tôi đâu?", Cô nói. "Áo khoác, áo len của tôi đâu?"
Bat hắng giọng. "Chúng đã đầy máu, Maia."
"Phải rồi," cô nói. Trái tim cô đánh trống trong lồng ngực.
"Em có nhớ những gì đã xảy ra?", Anh hỏi.
Cô nhắm mắt lại. Cô nhớ tất cả: ổ đĩa, xe tải, các tòa nhà đang cháy, bãi biển đầy thi thể. Jordan đổ sụp xuống cô, máu của anh chảy xuống quanh cô như nước, trộn với cát. Bạn trai của mi đã ngoẻo.
"Jordan?" cô hỏi, mặc dù đã biết.
Mặt Bat nghiêm trọng; có một đường viền xanh dưới đôi mắt nâu của anh, làm cho chúng tỏa sáng trong ánh sáng chập chờn. Đó là một khuôn mặt cô biết rõ. Anh là một trong những người sói đầu tiên cô từng gặp. Họ đã hẹn hò cho đến khi cô nói với anh là cô còn quá mới đến thành phố, quá bồn chồn, quá nhiều điều để quên với Jordan để bắt đầu cho một mối quan hệ mới. Anh đã chia tay với cô vào ngày hôm sau; ngạc nhiên là họ vẫn trở lại là bạn bè. "Anh ấy đã ch.ết," Anh nói. "Cùng với gần như tất cả Vệ Đoàn Lupus, Pháp quan Scott, các học viên-một vài người sống sót. Maia, tại sao em lại ở đó? Em làm gì ở trụ sở pháp quan? "
Maia kể với anh về sự mất tích của Simon, về cuộc điện thoại cho Jordan từ pháp quan Praetor, về chuyến hành trình điên cuồng của họ đến Long Island, về sự phát hiện thi thể của các pháp quan trong đống đổ nát.
Bat hắng giọng. "Anh có một số đồ vật của Jordan. Chìa khóa, Huy hiệu Pháp quan- "
Maia cảm thấy như thể cô không thể thở. "Không, em không muốn, em không muốn mọi thứ của anh ấy," cô nói. "Anh ấy đã muốn tặng Simon Huy hiệu. Khi chúng ta tìm được Simon, cần đưa nó cho anh ấy. "
Bat không bàn tiếp vấn đề này. "Anh có một số tin tức tốt," Anh nói. "Bọn anh nghe từ Idris: bạn của em-Simon-vẫn ổn. Hiện nay cậu ấy ở đó với các Thợ Săn Bóng Tối. "
"Oh." Maia cảm thấy nút thắt nơi trái tim cô nới lỏng một chút nhẹ nhõm.
"Anh nên nói với em ngay lập tức," anh xin lỗi. "Chỉ là....anh đã lo lắng về em. Em ở tình trạng rất xấu khi bọn anh đưa em trở lại trụ sở. Em đã ngủ từ lúc đó. "
Tôi muốn ngủ mãi mãi.
"Anh biết em đã kể với Magnus," Bat thêm vào, khuôn mặt anh căng thẳng. "Nhưng giải thích cho anh một lần nữa, tại sao Sebastian Morgenstern nhắm mục tiêu vào Người sói?."
"Hắn nói đó là một thông điệp." Maia nghe sự bình thản trong giọng nói của mình như thể từ một khoảng cách xa xăm. "Hắn muốn chúng ta biết rằng đó là vì người sói là đồng minh với Thợ Săn Bóng Tối, và đó là những gì hắn lên kế hoạch để làm với tất cả các đồng minh của Nephilim."
Ta sẽ không bao giờ dừng lại, không bao giờ đứng yên. Cho đến khi cái ch.ết khép lại đôi mắt ta, hoặc định mệnh trao cho ta một công cụ để báo thù.
"Bây giờ, New York không còn Thợ Săn Bóng Tối, và Luke ở trong Idris với họ. Họ đang tạo thêm các kết giới. Chẳng bao lâu nữa chúng ta có thể nhận được tin nhắn qua lại" Bat dịch chuyển trong ghế của mình. Maia cảm thấy có điều gì đó anh không nói với cô.
"Nó là gì?", Cô nói.
Đôi mắt anh lảng đi.
"Bat. . . "
"Em có biết Rufus Hastings?"
Rufus. Maia nhớ lần đầu tiên cô đến trụ sở Vệ Đoàn Lupus, một khuôn mặt đầy sẹo, một người đàn ông giận dữ rời khỏi văn phòng Pháp Quan Scott trong một cơn thịnh nộ. "Không nhiều lắm"
"Hắn ta sống sót sau vụ thảm sát. Hắn ta đang ở đây trong trụ sở, với chúng ta. Hắn ta tham gia với chúng ta "Bat nói. "Và hắn ta đã nói chuyện với những người khác về Luke. Nói rằng anh ấy là một Thợ Săn Bóng Tối nhiều hơn là một Người sói, rằng anh ấy không có lòng trung thành với Bầy, mà bây giờ Bầy cần một nhà lãnh đạo mới "
"Anh là người lãnh đạo," cô nói. "Anh là nhân vật thứ hai sau chú Luke."
"Yeah, và anh đã được Luke đặt vào vị trí đó. Điều đó cũng có nghĩa là anh không được tín nhiệm "
Maia trượt xuống mép giường. Toàn thân cô đau nhức; cô cảm thấy nó khi cô đặt chân trần của cô trên sàn đá lạnh. "Không ai nghe lời hắn ta, phải không?"
Bat nhún vai.
"Thật nực cười. Sau những gì đã xảy ra, chúng ta cần phải đoàn kết, không để cho người nào đó cố gắng tách chúng ta ra. Thợ Săn Bóng Tối là đồng minh của chúng ta... "
"Đó là lý do tại sao Sebastian nhắm vào chúng ta."
"Dù sao đi nữa, hắn muốn nhắm mục tiêu vào chúng ta. Hắn không có bạn bè trong Thế giới ngầm. Hắn là con trai của Valentine Morgenstern. "Đôi mắt cô bị đốt cháy. "Hắn có thể để chúng ta tạm thời rời bỏ Nephilim, để hắn có thể xử lý họ. Nhưng nếu hắn cố gắng để xóa sạch họ ra khỏi thế giới này, mục tiêu tiếp theo của hắn sẽ là chúng ta"
Bat siết chặt và thả lỏng tay mình, sau đó dường như anh đi đến một quyết định.
"Anh biết em nói đúng," anh nói, và đi đến một cái bàn trong góc của căn phòng. Anh trở lại với một chiếc áo khoác cho cô, vớ và giày, đưa chúng cho cô. "Chỉ là...chiều nay, hãy làm cho anh một việc và đừng đả động gì đến những điều lúc nãy. Nhất là khi em đang kích động như vậy"
Cô nhún vai khoác áo vào. "Chiều nay? Chuyện gì chiều nay? "
Anh thở dài. "Đám tang".
--- -------
"Tớ sẽ giết Maureen," Isabelle nói. Cô đã mở hai cửa tủ quần áo của Alec và ném quần áo lên sàn thành đống.
Simon đang nằm dài, chân trần trên một chiếc giường,-Của Jace hay Alec? –đá đôi bốt mõm vênh đáng báo động của mình. Mặc dù làn da của cậu không thực sự bầm tím, nhưng vẫn cảm thấy tuyệt vời khi được nằm trên một bề mặt mềm mại sau khi đã dành rất nhiều giờ trên sàn cứng và bẩn của Dumort. "Cậu sẽ phải chiến đấu với tất cả Ma cà rồng của New York để làm điều đó," anh nói. "Rõ ràng họ yêu quí cô ấy."
"Không có cái nào đàng hoàng." Isabelle giơ lên một chiếc áo len màu xanh đậm Simon nhận ra là của Alec, chủ yếu là từ các lỗ hổng ở khuỷu tay "Vì vậy, Raphael đưa cậu đến đây, để cậu có thể nói chuyện với bố tớ?"
Simon tựa mình lên trên khuỷu tay để nhìn cô "Cậu nghĩ chuyện đó sẽ không sao chứ?"
"Chắc chắn, tại sao không. Bố tớ rất thích đối thoại. "Cô có vẻ cay đắng. Simon cúi về phía trước, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, cô mỉm cười với cậu và cậu nghi ngờ rằng mình đã tưởng tượng ra chuyện đó. "Mặc dù, ai biết được điều gì sẽ xảy ra, với các cuộc tấn công vào Cấm thành tối nay." môi dưới cô hơi nhăn lại lo lắng "Nó có thể khiến họ hủy bỏ cuộc họp hoặc sẽ tổ chức nó sớm hơn.
Sebastian rõ ràng là một vấn đề lớn hơn họ nghĩ. Họ thậm chí còn nghĩ hắn không thể đến gần Cấm thành. "
"Ờ" Simon nói. "Hắn là một Thợ Săn Bóng Tối."
"Không, hắn không phải," Isabelle nói dữ dội và kéo mạnh một chiếc áo len màu xanh lá cây xuống từ một móc áo bằng gỗ. "Bên cạnh đó. Hắn là một con người "
"Xin lỗi," Simon nói. "Đó phải là một quyết định đau đầu, chờ xem cuộc chiến sẽ ra sao. Họ đã cho bao nhiêu người qua Cổng? "
"Năm mươi hay sáu mươi," Isabelle nói. "Tớ muốn đi, nhưng-họ không cho phép." Cô giữ vẻ thận trọng trong giọng nói đó có nghĩa là họ nên đóng lại chủ đề cô không muốn nói .
"Tớ đã lo lắng cho cậu," Cậu nói.
Cậu nhìn thấy khóe miệng cô nhếch thành một nụ cười miễn cưỡng. "Hãy thử cái này," cô nói, và ném cho cậu cái áo len màu xanh lá cây, ít sờn hơn những chiếc còn lại.
"Cậu có chắc là tớ mượn quần áo không sao chứ?"
"Cậu không thể đi xung quanh với bộ dạng như thế," cô nói. "Có vẻ như cậu đã trốn thoát từ một cuốn tiểu thuyết lãng mạn." Isabelle đặt một bàn tay lên trán cô. "Oh, Huân tước Montgomery, Ngài định làm gì với tôi trong phòng ngủ này khi tôi chỉ có một mình? Một thiếu nữ vô tội, và không được bảo vệ? "Cô kéo khóa áo khoác của mình và ném nó xuống sàn, để lộ một tank top màu trắng. Cô nhìn cậu một cách gợi cảm. "Đức hạnh của tôi có an toàn không?"
"Tôi, à... cái gì?" Simon nói, tạm thời bị lóng ngóng với từ vựng.
"Tôi biết Ngài là một người đàn ông nguy hiểm," Isabelle tuyên bố, sashaying về phía giường. Cô cởi quần của cô xuống sàn đá. Cô mặc quần short bé trai màu đen bên dưới. "Người ta gọi Ngài là kẻ phóng đãng. Mọi người đều biết Ngài là một con quỷ cám dỗ phụ nữ với áo sơ mi phồng và quần da bó. "Cô vồ lên giường và trườn về phía anh, nhìn anh như một con rắn hổ mang cân nhắc nhìn con cầy magut với một bữa ăn nhẹ. "Tôi cầu xin Ngài xem xét sự ngây thơ của tôi," cô thở sâu "và trái tim tội nghiệp dễ bị tổn thương của tôi!."
Simon quyết định cái này giống như là trò chơi nhập vai trong D & D, nhưng thú vị hơn nhiều. "Huân tước Montgomery không xem xem gì ngoài sự ham muốn của mình," Cậu nói trong một giọng nói gờn gợn. "Ta sẽ nói với cô điều gì đó khác. Huân tước Montgomery cũng có một bất động sản rất lớn. . . và...một điền trang giàu có "
Isabelle cười khúc khích, và Simon cảm thấy giường rung dưới thân mình. "Được rồi, ta không mong đợi sự im lặng của cô như vậy."
"Huân tước Montgomery luôn vượt quá sự mong đợi," Simon nói, thu giữ Isabelle quanh lưng và lăn mình lên trên, để cô bên dưới cậu, mái tóc đen của cô lan rộng ra trên gối. "Các bà mẹ, hãy khóa kỹ con gái của mình, sau đó khóa kỹ các cô đầy tớ gái, sau cùng, hãy khóa kỹ chính mình. Huân tước Montgomery đang rình mò... "
Isabelle khung mặt mình giữa hai bàn tay. "Thưa Ngài," cô nói, đôi mắt trong veo. "Tôi sợ tôi không còn có thể chịu đựng được sự quyến rũ nam tính và hình thể rắn rỏi của Ngài. Hãy làm gì tôi như Ngài muốn. "
Simon đã không chắc chắn Huân tước Montgomery sẽ làm gì, nhưng cậu biết những gì cậu muốn làm. Cậu cúi xuống và đặt một nụ hôn kéo dài tới miệng. Đôi môi của cô mở ra dưới miệng cậu, và đột nhiên tất cả mọi thứ nóng bỏng, ngọt ngào và đen tối. Đôi môi của Isabelle chà xát môi cậu, đầu tiên là nhẹ nhàng trêu chọc, sau đó mạnh mẽ hơn. Mùi hương của cô, như thường lệ, pha trộn mùi của hoa hồng và máu. Cậu ép đôi môi mình vào mạch trên cổ họng cô, lướt qua nó nhẹ nhàng, không cắn, và Izzy thở hổn hển; tay của cô đã mò vào dưới áo sơ mi của cậu. Trong giây lát, cậu lo ngại về mấy cái cái nút bị thiếu, nhưng Isabelle đã nắm chiếc áo trong tay, mạnh mẽ xé làm đôi, để lại nó lơ lửng trên vai cậu.
"Lạy Chúa, cái thứ này như giấy á!" cô kêu lên, đưa tay kéo tank top của mình ra khỏi đầu. Cô đang làm nửa chừng thì cánh cửa mở ra và Alec bước vào phòng.
"Izzy, Em ở..." Anh bắt đầu. Đôi mắt của anh mở rộng, và anh lùi lại đủ nhanh để đập đầu vào tường phía sau. "Cậu ta làm gì ở đây?"
Isabelle kéo tank top xuống và nhìn chằm chằm vào anh trai cô. "Anh không gõ cửa à?"
"Đó -Đó là phòng ngủ của anh!" Alec lắp bắp. Anh dường như cố tình không nhìn vào Izzy và Simon, người đang thực sự ở một vị trí rất mờ ám. Simon cuộn mình sang bên cạnh Isabelle, cô thẳng người ngồi dậy, tự vuốt các nếp áo. Simon ngồi lên chậm hơn, cố gắng giữ các mảnh áo bị xé của mình sát nhau. "Tại sao tất cả quần áo của lại anh bày trên sàn nhà?" Alec nói.
"Em cố gắng để tìm một cái gì đó cho Simon mặc," Isabelle giải thích. "Maureen bắt anh ấy mặc quần da và áo sơ mi phồng để anh ấy là một nô lệ tình nhân lãng mạn của cô ấy"
"Anh ấy là cái gì?"
" nô lệ tình nhân lãng mạn của cô ấy " Isabelle lặp lại, như thể Alec đặc biệt ngốc nghếch.
Alec lúc lắc đầu kiểu như anh đang gặp ác mộng. "Em thì biết gì? Đừng giải thích. Chỉ là-mặc quần áo của mình vào, cả hai người!. "
"Anh không định rời đi phải không?" Isabelle nói với giọng hờn dỗi, trượt khỏi giường. Cô nhặt chiếc áo khoác của mình và mặc vào, sau đó ném cho Simon cái áo len màu xanh lá cây. Cậu vui vẻ đổi nó với chiếc áo tay phồng quý tộc, mà dù sao thì cái kia cũng rách bươm rồi.
"Không. Đây là phòng của anh, và bên cạnh đó, anh cần phải nói chuyện với em, Isabelle. "Giọng nói của Alec ngắn gọn. Simon túm lấy quần jean và giày dưới sàn nhà, đi vào phòng tắm để thay đổi, cố tình kéo dài thời gian trong đấy. Khi cậu trở ra, Isabelle đang ngồi trên giường nhàu nát, nhìn quá mệt mỏi, lo âu và căng thẳng.
"Vì vậy, họ đang mở Cổng Dịch chuyển để mang tất cả mọi người trở lại? Tốt thôi "
"Điều đó là tốt, nhưng những gì anh cảm thấy lại không tốt " -Alec đặt tay một cách vô thức lên cánh tay mình, gần mình chữ rune parabatai - "Jace không ch.ết ", Anh vội vã nói thêm khi thấy Isabelle tái mặt. "Anh có thể biết nếu anh ấy ch.ết. Nhưng có điều gì đó đã xảy ra. Một cái gì đó với lửa thiên đàng, anh nghĩ thế. "
"Anh có biết hiện giờ anh ấy ổn không? Và cả Clary? "Isabelle hỏi.
"Chờ đã, quay lại tí", Simon cắt ngang. "Chuyện gì về Clary? Và Jace? "
"Họ đã đi qua Cổng Dịch chuyển," Isabelle nói dứt khoát. "Để đến các trận đấu tại Cấm Thành"
Simon nhận ra mình đã vô tình với tay lấy chiếc nhẫn vàng trên tay phải của mình và nắm chặt nó với ngón tay của mình. "Không phải là họ còn quá trẻ sao?"
"Chính xác là Họ không được phép." Alec đang tựa lưng vào tường. Anh có vẻ mệt mỏi, bọng mắt bầm tím xanh. "Lãnh Sự đã cố gắng để ngăn chặn họ lại, nhưng cô ấy không đủ thời gian."
Simon quay sang Isabelle. "Và cậu đã không nói cho tớ biết?"
Isabelle không nhìn vào mắt cậu. "Tớ biết cậu sẽ lo lắng"
Alec nhìn từ Isabelle sang Simon. "em đã không nói với cậu ấy?", Anh nói. "Về chuyện gì đã xảy ra tại Gard?"
Isabelle khoanh tay trước ngực và nhìn ngang ngạnh. "Không. Em tình cờ gặp cậu ấy trên đường, và bọn em đi lên lầu, và-và nó không phải là việc của anh! "
"Chuyện đó liên quan đến anh nếu em làm điều đó trong phòng ngủ của anh!" Alec nói. "Nếu em cần sử dụng Simon để làm cho mình quên đi sự tức giận và khó chịu. Tốt thôi, nhưng hãy làm điều đó trong phòng riêng của mình."
"Em không lợi dụng cậu ấy... "
Simon nghĩ về đôi mắt của Isabelle, tỏa sáng long lanh khi cô nhìn mình đứng trên đường. Cậu đã nghĩ đó là do hạnh phúc, nhưng giờ cậu biết nó có khả năng là nước mắt chưa rơi. Cách cô đã đi về phía cậu, cúi đầu xuống, vai cong, như thể cô đang kìm giữ mình lại.
"Tuy nhiên, cậu đã làm điều đó" cậu nói. "Hoặc cậu đã có thể nói với mình những gì xảy ra. Cậu thậm chí không đề cập đến Clary hoặc Jace, hoặc điều cậu đang lo lắng, hoặc bất cứ điều gì. "Cậu cảm thấy dạ dày của mình siết chặt khi nhận ra cách Isabelle khéo léo đánh lệch hướng câu hỏi của mình và phân tâm cậu với nụ hôn, và cậu cảm thấy thật ngu ngốc. Cậu đã nghĩ rằng cô đã đặc biệt vui khi thấy cậu, nhưng có lẽ cậu có thể là bất cứ ai.
Khuôn mặt của Isabelle rất phẳng lặng. "Làm ơn," cô nói. "Nó không phải như cậu hỏi." Cô túm lấy tóc của mình; kéo lên bắt đầu xoắn nó, gần như cáu kỉnh, thành một búi sau gáy. "Nếu cả hai người tiếp tục đứng đó và đổ lỗi cho tôi, có lẽ hai người nên đi. -"
"Mình không đổ lỗi cho cậu," Simon bắt đầu, nhưng Isabelle đã đứng lên. Cô giật lấy sợi dây chuyền ruby, kéo nó qua đầu cậu một cách hơi thô lỗ, và đeo lại vào cổ mình. "Tôi không nên tặng nó cho cậu" cô nói, đôi mắt sáng ngời.
"Nó đã cứu mạng mình", Simon nói.
Điều đó làm cô ấy dừng tay lại. "Simon. . . , "Cô thì thầm.
Cô dừng lại khi Alec đột nhiên ôm chặt lấy vai của mình với một hơi thở hổn hển. Anh trượt xuống sàn nhà. Isabelle chạy lại và quỳ xuống bên cạnh anh. "Alec? Alec! "Giọng nói của cô thất thanh, nhuốm màu hoảng loạn.
Alec kéo áo khoác của mình sang một bên, chìa cổ áo ra, và nghểnh đầu để xem các Ám ký trên vai anh. Simon nhận ra những đường nét của các chữ rune parabatai. Alec ấn ngón tay mình lên chúng; Chúng chuyển sang nhoè nhoẹt với một cái gì đó sẫm màu trông giống như một vệt tro. "Họ đã trở lại bằng Cổng Dịch chuyển," Anh nói. "Và có điều gì đó không ổn với Jace."
--- ---
Nó giống như là trở lại một giấc mơ, hay một cơn ác mộng.
Sau cuộc Chiến tranh Thần thánh, Quảng trường Thiên Thần la liệt xác ch.ết. Những thi thể của Thợ Săn Bóng Tối, đặt thành hàng gọn gàng, mỗi xác ch.ết với đôi mắt buộc trong trong lụa trắng ch.ết chóc.
Một lần nữa, lại có những thi thể ở quảng trường, nhưng lần này cũng có sự hỗn loạn. Các tòa tháp quỷ chiếu ánh sáng rực rỡ xuống quang cảnh chào đón Simon, khi cậu đi theo Isabelle và Alec qua các đường phố quanh co của Alicante, cuối cùng đến sảnh Hiệp định. Quảng trường đầy người. Các Nephilim trong bộ đồ săn nằm trên mặt đất, một số quằn quại trong đau đớn và la hét, một số nằm im đáng lo ngại.
Sảnh Hiệp Định chính tối và đóng chặt. Một trong những tòa nhà bằng đá lớn trên quảng trường đã được mở và sáng rực ánh đèn, cửa ra vào mở rộng. Một dòng Thợ Săn Bóng Tối đi vào đi ra.
Isabelle kiễng chân lên và nhìn lướt qua đám đông lo lắng. Simon nhìn theo ánh mắt của cô. Cậu có thể nhận ra vài người quen: Lãnh sự lo lắng di chuyển trong đám dân chúng, Kadir từ Học Viện New York, các Tu Huynh Câm trong bộ áo choàng da của mình hướng dẫn mọi người trong câm lặng về phía tòa nhà được thắp sáng. " Basilias đang mở cửa," Isabelle nói với một cái nhìn lo lắng đến Alec. "Họ có thể đã đặt Jace trong đó, nếu anh ấy bị thương..."
"Anh ấy bị thương," Alec nói ngắn gọn.
" Basilias là gì?" Simon hỏi.
"Bệnh xá" Isabelle nói, chỉ về phía các tòa nhà được thắp sáng. Simon có thể cảm thấy cô căng thẳng, đầy vẻ hoảng sợ. "Tớ nên...chúng ta nên..."
"Mình sẽ đi với cậu," Simon nói.
Cô lắc đầu. "Chỉ cho phép Thợ Săn Bóng Tối thôi."
Alec nói, "Isabelle. Đi nào." Anh giữ vai nơi đánh dấu chữ rune parabatai của mình một cách cứng nhắc. Simon muốn nói điều gì đó với anh, muốn nói rằng người bạn thân nhất của mình cũng đã xông vào trận chiến và cũng đã mất tích, muốn nói rằng cậu hiểu cảm giác của anh ấy. Nhưng có lẽ bạn chỉ có thể hiểu mối liên hệ của parabatai nếu bạn là Thợ Săn Bóng Tối. Cậu nghi ngờ Alec sẽ cảm ơn cậu vì nói cậu hiểu. Hiếm khi Simon cảm thấy sâu sắc sự phân chia giữa Nephilim và những người không Nephilim.
Isabelle gật đầu và đi theo anh trai cô không nói một lời. Simon nhìn họ đi qua quảng trường, qua bức tượng Thiên thần đang nhìn xuống những hậu quả của trận đánh với đôi mắt bằng đá cẩm thạch buồn bã. Họ đã đi lên những bậc thang phía trước của Bệnh xá và biến mất khỏi tầm nhìn ma cà rồng của cậu.
"Cậu có nghĩ rằng," một giọng nói nhẹ bên vai cậu, "rằng họ sẽ phiền nếu chúng ta hút máu mấy người ch.ết của họ?"
Đó là Raphael. Mái tóc xoăn của anh ta rối bù trên đầu, và anh ta chỉ mặc một chiếc áo thun và quần jean mỏng. Trông anh như một đứa trẻ.
"Máu của người vừa qua đời không phải là món cổ điển yêu thích của tôi," anh ta tiếp tục, "nhưng nó tốt hơn so với máu đóng chai, cậu sẽ không đồng ý?"
"Anh có một nhân cách quyến rũ vô cùng đáng kinh ngạc", Simon nói. "Tôi hy vọng một ai đó nói với anh điều đó."
Raphael khịt mũi. "Mỉa mai," anh nói. "Chán ngắt".
Simon đã không kiểm soát được giọng bực tức. "Anh làm đi. Uống máu của các Nephilim ch.ết! Tôi chắc chắn rằng họ sẽ thực sự hoan nghênh điều đó. Họ sẽ cho anh sống cao lắm là được năm, hoặc mười giây sau đó. "
Raphael cười khúc khích. "Tình hình trông có vẻ tồi tệ hơn họ tưởng," Anh nói. "Không có quá nhiều người ch.ết. Khá nhiều người bị thương. Họ đã chọi với đối thủ mạnh hơn. Bây giờ, họ sẽ không quên chống lại các Thợ Săn Hắc Ám là thế nào".
Simon nheo mắt lại. "Anh biết gì về Thợ Săn Hắc Ám, Raphael?"
"Chỉ là những tin đồn và bí mật," Raphael nói. "Nhưng trách nhiệm của tôi là phải biết mọi thứ."
"Vậy thì, nếu anh biết mọi thứ, hãy cho tôi biết nơi Jace và Clary đang ở đâu," Simon nói, mà không có nhiều hy vọng. Raphael hiếm khi giúp đỡ nếu nó không hữu ích cho anh ta.
"Jace ở trong Bệnh xá," Raphael nói, trước sự ngạc nhiên của Simon. "Dường như ngọn lửa thiên đàng trong huyết quản của anh ta cuối cùng đã quá sức chịu đựng. Anh ấy gần như phá hủy chính mình, và một trong những Tu Huynh Câm đang ở cùng với anh ta. "
"Cái gì?" Nỗi lo lắng của Simon chuyển từ tổng quát đến cụ thể. "Anh ta sẽ sống chứ? Clary ở đâu? "
Raphael quăng cho cậu một cái nhìn tăm tối qua làn mi dài; nụ cười nhếch mép. "Ma Cà Rồng không băn khoăn lắm về cuộc sống của con người."
"Tôi thề với Chúa, Raphael, nếu anh không bắt đầu hữu ích hơn... "
"Ờ, giờ thì... Đi với tôi. "Raphael di chuyển vào bóng tối, vào lối đi bên cạnh quảng trường. Simon vội vã chạy theo anh ta. Cậu trông thấy một cái đầu tóc vàng và một cái tóc đen cùng cúi xuống -Aline và Helen- chăm sóc cho một trong những người bị thương - và nghĩ về một khoảng khắc của Alec và Jace.
"Nếu cậu đang tự hỏi điều gì sẽ xảy ra trong trường hợp cậu uống máu của Jace bây giờ, câu trả lời là nó sẽ giết ch.ết cậu" Raphael nói. "Ma cà rồng và lửa thiên đàng không pha trộn được với nhau. Ngay cả với cậu, Ưa Sáng ạ. "
"Tôi không nghĩ điều đó" Simon cau có. "Tôi chỉ tự hỏi điều gì đã xảy ra ở trận chiến."
"Sebastian tấn công Cấm Thành Adamant," Raphael cho biết, di chuyển xung quanh một đám đông kín Thợ Săn Bóng Tối. "Là nơi mà tạo ra vũ khí cho Thợ Săn Bóng Tối. Là thành trì của các Nữ Tu Sắt. Hắn đã lừa Clave tin tưởng rằng hắn chỉ có khoảng hai mươi thủ hạ, trong khi thực tế nhiều hơn. Rất có thể, hắn sẽ giết tất cả bọn họ và chiếm Cấm Thành, nếu không có Jace của cậu "
"Cậu ta không phải là Jace của tôi."
"Và Clary," Raphael nói tiếp, bơ như không nghe Simon nói gì. "Mặc dù tôi không biết chi tiết. Chỉ có những gì tôi đã nghe lỏm được, và có vẻ như có nhiều sự hỗn loạn giữa các Nephilim về những gì đã xảy ra. "
"Làm thế nào mà Sebastian lừa họ nghĩ hắn có ít chiến binh hơn?"
Raphael nhún nhẹ vai. "Các Thợ Săn Bóng Tối đôi khi quên rằng không phải tất cả phép thuật là của họ. Cấm Thành được xây dựng trên ley-lines *. Có những phép thuật xưa cũ, những ma thuật hắc ám, đã hiện hữu trước khi có Thợ Săn Bóng Tối Jonathan, và sẽ tồn tại mãi- "
[* Lay lines: Theo mỗ hiểu, đó là đường Ranh giới-giữa các Thế giới với nhau. Tạm thời mỗ để nguyên bản]
Anh dừng lại, và Simon nhìn theo ánh mắt của anh. Trong một khoảnh khắc Simon chỉ thấy một tấm gương ánh sáng màu xanh. Sau đó, nó rơi xuống và cậu thấy Clary nằm trên mặt đất. Cậu nghe thấy một âm thanh ầm ầm trong tai, như máu dồn lên não. Cô trắng bệch và bất động, ngón tay và miệng nhuốm một màu xanh tím. Tóc của cô xõa quanh khuôn mặt, và mắt thâm quầng. Bộ đồ săn rách rưới và đẫm máu, tay cô cầm một thanh kiếm Morgenstern, lưỡi của nó khắc các ngôi sao.
Magnus đang nghiêng mình trên cô, bàn tay anh đặt lên má cô, các đầu ngón tay phát ra ánh sáng màu xanh. Jocelyn và Luke quỳ ở phía bên kia của Clary. Jocelyn nhìn lên và thấy Simon. Môi cô mấp máy tên cậu. Cậu không thể nghe thấy bất cứ điều gì ngoài tiếng gầm thét trong tai mình. Clary ch.ết chưa? Cô nhìn như đã ch.ết, hay gần ch.ết.
Cậu lao về phía trước, nhưng Luke đã đứng lên, chặn Simon lại. Anh túm lấy cánh tay của Simon, kéo cậu xa nơi Clary đang nằm trên mặt đất.
Bản chất ma cà rồng của Simon đã cho cậu sức mạnh tự nhiên, sức mạnh mà hầu như cậu chưa biết làm thế nào để sử dụng, nhưng Luke cũng mạnh mẽ không kém. Những ngón tay anh bấu vào cánh tay của Simon. "Chuyện gì đã xảy ra?" Simon nói, thất thanh "Raphael? " Cậu nhìn xung quanh để tìm kiếm, nhưng Raphael đã biến mất; lẩn vào bóng tối. "Làm ơn" Simon nói với Luke, nhìn từ gương mặt quen thuộc của anh đến "Hãy để cháu-"
"Simon, không," Magnus gắt. Anh đang lần tay mình trên khuôn mặt của Clary, tia lửa xanh lập lòe giữa các ngón. Cô vẫn không di chuyển hay phản ứng gì. "Cần nhẹ nhàng -năng lượng của cô ấy đang cực kỳ thấp."
"Sao cô ấy không được đưa vào bệnh xá?" Simon hỏi, nhìn qua tòa nhà bệnh viện. Ánh sáng được vẫn đổ ra từ đó, và trước sự ngạc nhiên của mình, cậu nhìn thấy Alec đứng trên bậc thềm. Anh ấy nhìn chằm chằm vào Magnus. Trước khi Simon có thể di chuyển hoặc báo hiệu cho anh ta, Alec đột ngột quay vào trong tòa nhà.
"Magnus-" Simon bắt đầu.
"Simon, im lặng," Magnus nói qua hàm răng nghiến chặt. Simon xoắn ra khỏi tầm tay của Luke chỉ để di chuyến đến bên cạnh một bức tường đá.
"Nhưng Clary-" cậu tiếp tục.
Luke trông hốc hác, nhưng biểu hiện của anh kiên định. "Clary kiệt sức vì cô ấy tự làm một chữ rune chữa thương. Nhưng cô ấy không bị thương, toàn bộ cơ thể của cô ấy không sao, và Magnus có thể giúp cô ấy hồi phục nhanh hơn so với các Tu Huynh Câm làm. Điều tốt nhất cháu có thể làm là tránh ra. "
"Vậy Jace?" Simon nói. "Alec cảm thấy một cái gì đó xảy ra với anh ấy thông qua ấn ký parabatai. Một cái gì đó xảy ra với ngọn lửa thiên đàng. Và Raphael lảm nhảm gì đó về lines- ley "
"Xem ra trận chiến đổ nhiều máu hơn Nephilim suy tính. Sebastian đả thương Jace, nhưng lửa thiên đàng bằng cách nào đó đã phản ứng lại hắn. Nó cũng gần như phá hủy Jace. Clary đã cứu mạng Jace, nhưng vẫn còn nhiều việc cho các Tu Huynh làm để chữa lành cậu ấy" Luke nhìn Simon với đôi mắt màu xanh mệt mỏi. "Và tại sao cháu ở đây với Isabelle và Alec? Tôi nghĩ cháu đang ở New York. Có phải cháu đến vì Jordan? "
Cái tên làm Simon dừng lại bất thình lình "Jordan? Cậu ấy phải làm cái gì? "
Lần đầu tiên Luke dường như đã thực sự sửng sốt. "Cháu không biết?"
"Biết gì ạ?"
Luke do dự một lúc lâu. Sau đó, anh nói, "Tôi có một vật cho cháu. Magnus đã mang nó từ New York đến "Anh thò tay vào túi và rút ra một dây đeo với mề đay bằng vàng, khắc móng vuốt của một con sói và dòng chữ Latin Beati Bellicosi.
Phúc cho những chiến binh.
Simon nhận biết nó ngay lập tức. Nó là huy hiệu Vệ Đoàn Lupus của Jordan. Nó bị đóng vảy và nhuộm máu. Màu đỏ sẫm giống như gỉ sắt bám vào các dây chuyền và mặt của mề đay. Nhưng nếu có ai phân biệt được đó là những rỉ sét hay là máu khô, chỉ có thể là một ma cà rồng. "Cháu không hiểu," Simon nói. Tai lại ù đi những tiếng gấm thét. "Tại sao chú lại có nó? Tại sao chú đưa nó cho cháu? "
"Bởi vì Jordan đã muốn cậu có nó," Luke nói.
"Đã muốn?" Giọng nói của Simon cao lên. "Ý chú nói là "muốn"?"
Luke hít một hơi thật sâu. "Chú rất tiếc, Simon. Jordan đã ch.ết! "