Chương 12
Hơi thở gấp gáp của Clary bùng nổ trong tai cô.
Cô nhớ về lần đầu tiên mà chú Luke đưa cô đi bơi trong cái hồ ở nông trại, và cô đã chìm nghỉm sâu xuống làn nước xanh-màu xanh lá cây. Nó giống như thể thế giới bên ngoài đã biến mất chỉ còn lại âm thanh nhịp tim của riêng mình, vang vọng và bị bóp méo. Cô đã tự hỏi có phải cô đã bỏ lại thế giới phía sau, cô đã mãi mãi bị bỏ rơi, cho đến khi chú Luke cúi xuống kéo cô đang phun phì phì và mất phương hướng trở lại với ánh nắng mặt trời.
Giờ cô cũng cảm thấy như thế, như thể cô đã rơi vào một thế giới khác, méo mó, ngột ngạt và không thực tế. Căn phòng vẫn như thế, các đồ nội thất mòn vẹt, các bức tường gỗ và tấm thảm đầy màu sắc, mờ ảo và trắng lóa dưới ánh trăng vẫn thế. Nhưng bây giờ Sebastian nổi lên ở giữa chúng giống như một bông hoa độc kỳ lạ mọc trong một vườn cỏ dại.
Như trong một thước phim quay chậm, Clary quay ngược, chạy lui lại để mở cửa- chỉ kịp để nó đóng sầm ngay trước mặt cô. Một lực vô hình nắm giữ chặt cô, quay cô lại và đóng đinh cô lên các bức tường phòng ngủ, đầu cô va vào lớp gỗ. Cô chớp mắt gạt cái đau và cố gắng di chuyển chân của mình nhưng không thể. Cô đã bị gắn vào tường, bất động từ thắt lưng trở xuống.
"Anh xin lỗi vì phép trói chặt," Sebastian nói, giọng điệu châm chọc nhẹ nhàng. Hắn nằm tựa lưng vào gối, cánh tay vươn dài chạm vào tủ đầu giường hình vòm tổ ong. Chiếc áo T-shirt của hắn cuộn lên, để trần làn da bụng trắng nhạt, nhẵn nhụi với vết tích của những chữ rune. Có gì đó rõ ràng trong tư thế quyến rũ, một cái gì đó làm ruột cô xoắn lại vì buồn nôn. "Nó làm anh phải mất một chút thời gian để sắp đặt, nhưng em biết chuyện đó thế nào mà. Người ta không thể chấp nhận rủi ro. "
"Sebastian." Cô ngạc nhiên trước giọng nói bình tĩnh của mình. Cô đã nhận thức từng inch làn da của mình, cảm giác bị phơi trần và tổn thương, như thể cô đang đứng mà không có áo giáp hoặc đồ bảo vệ trước hàng loạt mảnh kính vỡ đang lao tới. "Tại sao anh ở đây?"
Khuôn mặt sắc nét của hắn có vẻ suy tư, ngẫm nghĩ như kiểu một con rắn độc vừa thức dậy trong ánh mặt trời, bò loanh quanh, hoàn toàn không nguy hiểm. "Bởi vì anh nhớ em, em gái ạ. Em có nhớ anh không? "
Cô nghĩ về việc hét lên, nhưng Sebastian sẽ cứa một con dao găm vào cổ họng cô trước khi cô phát ra một âm thanh. Cô cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch của cô: cô đã sống sót trong lần đụng độ trước đây. Cô có thể làm điều đó một lần nữa.
"Lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh, anh chĩa một mũi tên vào lưng tôi," cô nói. "Vì vậy, câu trả lời là không."
Hắn uể oải vẽ vào không khí một dấu hiệu bằng những ngón tay của mình. "Nói dối!".
"Vậy anh," cô nói. "Anh không đến đây vì nhớ tôi, anh đến vì anh muốn một cái gì đó. Nó là cái gì? "
Hắn thình lình đứng dậy trên đôi chân mình – một cách duyên dáng, quá nhanh đến nỗi cô không thể thấy hắn cử động. Mái tóc nhạt màu rơi phủ xuống mắt hắn. Cô nhớ đến khoảng khắc mình đang đứng trên bờ sông Seine với hắn, nhìn ánh sáng tỏa trên mái tóc hắn, đẹp đẽ và vàng hoe, mượt mà như lông bồ công anh. Cô nghĩ Valentine cũng trông giống như thế, khi ông còn trẻ.
"Có lẽ anh muốn làm trung gian cho một thỏa thuận đình chiến ," hắn nói.
"Các Clave không muốn một thỏa thuận đình chiến với anh."
"Thật sao? Sau sự việc đêm qua? "Hắn bước một bước về phía cô. Sự nhận thức rằng cô không thể chạy gia tăng mạnh mẽ trong cô; cô mím môi ghìm lại một tiếng hét. "Chúng ta đang ở hai phe khác nhau. Chúng ta có quân đội đối lập. Đó không phải là những gì em đang làm à? Trung gian cho một thỏa thuận đình chiến? Hoặc là sẽ chiến đấu cho đến khi một bên tổn thất không chịu nổi và phải chịu thua? Nhưng mà, có lẽ anh không quan tâm đến một thỏa thuận đình chiến với họ. Có lẽ anh chỉ quan tâm đến một thỏa thuận đình chiến với em. "
"Tại sao? Anh không thể tha thứ. Tôi hiểu anh. Anh sẽ không tha thứ cho những gì tôi đã làm "
Hắn di chuyển một lần nữa, như một tia chớp, đột nhiên ép sát cô, những ngón tay hắn quấn quanh cổ tay trái cô, giữ chặt nó phía trên đầu cô "cho lần nào? Lần em phá hoại Căn hộ của anh- ngôi nhà của cha chúng ta? Lần phản bội anh và nói dối anh? Hay là lần phá vỡ liên kết giữa anh và Jace? "Cô có thể thấy cơn thịnh nộ nhấp nháy đằng sau đôi mắt hắn, cảm thấy tim hắn đập thình thịch.
Cô thèm ghê gớm được tung một cú đá vào hắn, nhưng đôi chân của cô không thể cử động được. Giọng nói của cô rung lên. "Bất kỳ lần nào."
Hắn rất sát, cô có thể cảm thấy khi cơ thể hắn chùng xuống. Người hắn cứng cáp, cơ bắp nhưng vẫn mảnh mai, những đường nét sắc cạnh của hắn ép vào người cô. "Anh nghĩ rằng em có thể cho anh một đặc ân. Có lẽ thậm chí em còn sẵn lòng để làm điều đó."Cô có thể thấy hình ảnh cô trong đôi mắt kỳ lạ của hắn, tròng đen thẫm màu hầu như hòa với đồng tử. "Anh đã quá phụ thuộc vào di sản và sự bảo vệ của cha chúng ta. Vào Jace. Giờ đây anh phải đứng một mình. Đôi khi em phải mất tất cả mọi thứ để đạt được điều đó một lần nữa, và giành lại sự ngọt ngào cho những nỗi đau mất mát. Một mình anh thống lãnh các Thợ Săn Hắc Ám. Một mình anh chống lại liên minh. Một mình anh chiếm Học Viện Buenos Aires, Bangkok, Los Angeles. . . "
"Một mình anh giết người và phá hủy các gia đình," cô nói. "Có một Vệ binh gác ở trước ngôi nhà này. Ông ấy được chỉ định để bảo vệ tôi. Anh đã làm gì ông ấy? "
"Nhắc nhở ông ta phải làm công việc của mình tốt hơn," Sebastian nói. "Bảo vệ em gái anh." Hắn giơ bàn tay còn lại chạm vào một lọn tóc cô, cọ xát các sợi tóc giữa ngón tay của mình. "Màu đỏ", hắn nói, giọng hơi buồn ngủ, "giống như màu của hoàng hôn, màu của máu và màu của lửa. Giống như phần đầu của một ngôi sao băng bùng cháy khi nó chạm vào bầu khí quyển. Chúng ta là người nhà Morgenstern, "Hắn nói thêm với một nỗi đau u ám trong giọng nói "là những ngôi sao sáng nhất của bình minh, là những đứa con của Lucifer, đẹp nhất trong tất cả các thiên thần của Thiên Chúa. Chúng ta đẹp đẽ hơn nhiều khi chúng ta sa ngã. "hắn dừng lại. "Hãy nhìn vào anh, Clary. Hãy nhìn anh"
Cô nhìn hắn, miễn cưỡng. Đôi mắt đen của hắn tập trung vào cô với một sắc thái mãnh liệt; chúng trái ngược hẳn với mái tóc trắng bạch kim và làn da nhợt nhạt của hắn, một màu hồng nhiệt huyết ửng dọc xương gò má. Tính cách nghệ sĩ trong Clary biết hắn đẹp, như cái đẹp của một con báo, hoặc một chai thuốc độc lung linh, hay những bộ xương được đánh bóng của thần ch.ết. Một lần, chú Luke đã nói với Clary rằng tài năng của cô là nhìn thấy vẻ đẹp và cả vẻ kinh dị trong những điều bình thường. Mặc dù Sebastian vượt xa bình thường, trong hắn, cô có thể nhìn thấy cả hai.
"Lucifer Morningstar là thiên thần xinh đẹp nhất của thiên đàng. Là sáng tạo đáng tự hào nhất của Thiên Chúa. Cho đến ngày Lucifer từ chối cúi đầu trước nhân loại. Trước con người. Bởi vì Ngài biết họ là kẻ thấp kém. Và vì vậy, Ngài đã bị đày xuống địa ngục cùng với các thiên thần đã sát cánh bên Ngài: Belial và Azazel, Asmodeus và Leviathan. Và Lilith -Mẹ của anh "
"Bà ta không phải là mẹ của anh!"
"Em nói đúng. Bà ấy còn hơn mẹ anh. Nếu bà ấy là mẹ, anh chỉ là một pháp sư. Thay vào đó anh đã được uống máu của bà trước khi anh được sinh ra. Anh là một cái gì đó rất khác pháp sư; một cái gì đó tốt hơn. Vì bà ấy đã từng là một thiên thần, Lilith ".
"Ý anh là gì? Quỷ dữ chỉ là những thiên thần đã đưa ra quyết định sai lầm trong cuộc đời? "
"Đại Quỉ không quá khác biệt so với các thiên thần," Hắn nói. "Chúng ta không quá khác nhau, em và anh. Anh đã nói với em điều đó trước đây rồi."
"Tôi còn nhớ," cô nói. "Em có một trái tim đen tối trong con người em, Con gái Valentine ạ"
"Đúng không?", Hắn nói, và bàn tay hắn vuốt những lọn tóc của cô, xuống vai cô, cuối cùng trượt vào ngực cô, và đặt ngay trên trái tim cô. Clary cảm thấy mạch máu giần giật; cô muốn đẩy hắn ra, nhưng cánh tay phải của cô bị ép chặt bên mình. Các ngón tay cô lần cạnh áo khoác, và dưới áo khoác của cô là Heosphoros. Thậm chí nếu cô không thể giết được hắn, có lẽ cô có thể sử dụng lưỡi kiếm để cầm chân hắn đủ lâu cho đến khi có viện binh đến. Có lẽ họ có thể bắt được hắn. "Mẹ của chúng ta đã lừa anh," Hắn nói. "Bà ấy chối bỏ và căm ghét anh. Anh chỉ là một đứa trẻ và bà ấy căm ghét anh. Cũng như cha của chúng ta."
"Valentine đã nuôi nấng anh-"
"Nhưng tất cả tình yêu của ông ấy là dành cho Jace. Anh chỉ là một kẻ gây rắc rối, một kẻ nổi loạn, một kẻ bị hỏng. Anh đã làm tất cả mọi thứ cha từng yêu cầu, ông ấy ghét anh vì điều đó. Và ông ấy cũng ghét em." Mắt hắn sáng lên, màu bạc trong màu đen. "Điều đó thật là mỉa mai, phải không Clarissa? Chúng ta là những đứa con mang dòng máu Valentine, và ông ấy ghét chúng ta. Ghét em bởi vì em mà mẹ chúng ta rời bỏ ông ấy. Ghét anh vì anh là chính xác những gì ông ấy đã tạo ra".
Clary nhớ đến cảnh Jace lúc đó, đẫm máu và tơi tả, đứng với lưỡi kiếm Morgenstern trong tay của mình trên bờ hồ Lyn, hét lên với Valentine: Tại sao ông lại bắt tôi đi? Ông không cần một đứa con trai. Ông đã có con trai rồi.
Và Valentine, với giọng khàn khàn trả lời: Đó không phải là đứa con trai bố cần. Đó là một chiến binh. Bố đã tưởng rằng Jonathan có thể là một chiến binh hoàn hảo, nhưng nó có quá nhiều tính quỷ trong người. Nó đã quá dã man, quá thất thường và không đủ kiên nhẫn. Kể cả từ hồi đó, bố đã lo sợ rằng khi nó thôi nôi, nó sẽ không bao giờ đủ kiên nhẫn hay lòng trắc ẩn để đi theo bố, để dẫn dắt Clave theo bước chân của bố. Vì vậy, bố đã cố gắng thêm một lần nữa với con. Và với con, bố lại gặp những vấn đề hoàn toàn trái ngược. Con quá nhẹ nhàng, quá tình cảm. Hiểu được điều này, con trai à, bố yêu con vì chính những điều đó.
Cô nghe thấy hơi thở của Sebastian, nặng nề vang trong sự yên tĩnh. "Em biết đấy," Hắn nói, "rằng những gì anh đang nói là sự thật."
"Nhưng tôi không biết lý do tại sao điều đó lại quan trọng."
"Bởi vì chúng ta đều giống nhau" giọng nói của Sebastian vang cao; cô do dự lần những ngón tay của mình xuống vài milimet, về phía chuôi Heosphoros. "Em là của tôi," hắn nói thêm, nỗ lực điều khiển giọng nói của mình trở lại bình thường "Em luôn luôn là của tôi. Khi em được sinh ra, em đã là của tôi, là em gái tôi, mặc dù em không biết đến tôi. Có những mối ràng buộc mà không có gì có thể xóa nhòa. Và đó là lý do tại sao tôi đang đem lại cho em một cơ hội thứ hai."
"Một cơ hội gì?" Cô nhích tay xuống thêm nửa inch.
"Tôi sẽ thắng trận chiến này," hắn nói. "Em biết điều đó. Em đã ở Burren và Cấm Thành. Em đã nhìn thấy sức mạnh của Thợ Săn Hắc Ám. Em đã biết Cốc Địa Ngục có thể làm những gì. Nếu em rời bỏ Alicante và đi với tôi, và thề trung thành với tôi, tôi sẽ cho em những gì tôi không trao cho kẻ khác. Không bao giờ, bởi vì tôi đã để dành chúng cho em."
Clary để đầu cô ngả vào tường. Dạ dày cô xoắn lại, ngón tay cô đã chạm vào chuôi kiếm ở thắt lưng. Đôi mắt của Sebastian dán chặt vào cô. "Anh sẽ cho tôi những gì?"
Hắn mỉm cười, thở ra, như thể câu hỏi của cô đối với hắn là một sự khuây khỏa. Trong một khoảnh khắc, hắn dường bùng nổ với niềm tin của chính mình; nhìn hắn như nhìn một thành phố đang bốc cháy.
"Lòng khoan dung", hắn nói.
--- ------ ---
Bữa ăn tối thanh lịch một cách đáng ngạc nhiên. Magnus đã ăn tối với đám thần tiên vài lần trước đây trong đời, và các trang trí luôn hướng đến chủ nghĩa tự nhiên- các bàn bằng thân cây, dao nĩa làm tỉ mỉ bằng cành, đĩa bày các loại hạt và quả mọng. Anh đã luôn luôn có cảm giác, rằng anh sẽ được thưởng thức toàn bộ bữa tiệc một cách trọn vẹn hơn nếu anh là một con sóc.
Lần này trong Idris, mặc dù, trong căn nhà cấp cho đại diện Tiên Tộc, bàn ăn được phủ khăn trắng. Luke, Jocelyn, Raphael, Meliorn, và Magnus ăn trên các dĩa bằng gỗ gụ đánh bóng; các bình đựng nước bằng pha lê, và các dao kéo – trước sự ngưỡng mộ của cả Luke và các vị tiên hiện diện - được làm không phải bằng bạc hay sắt mà từ những nhánh cây tinh tế. Các Hiệp sĩ tiên đứng canh tại mỗi lối ra vào phòng, im lặng và bất động. Áo giáp dài trắng xóa tỏa ra một ánh sáng mờ bên cạnh, chiếu sáng nhẹ nhàng khắp phòng.
Thực phẩm không phải là quá tệ. Magnus đâm một miếng trông rất giống món gà nấu rượu và nhai cẩn thận. Sự thật là anh không thèm ăn. Anh đang căng thẳng -một trạng thái mà anh căm ghét. Một nơi nào đó ngoài kia, ngoài các bức tường và bữa tiệc tối chán ngắt này là Alec. Không còn khoảng cách địa lý chia cách. Tất nhiên, họ cũng từng xa nhau ở New York, nhưng không gian chia cách họ không phải là khoảng cách địa lý mà từ những kinh nghiệm sống của Magnus.
Thật kỳ lạ, anh nghĩ. Anh đã luôn nghĩ mình là một người dũng cảm. Phải rất can đảm để sống một cuộc sống bất tử và không đóng cửa trái tim lẫn tâm hồn của bạn với bất kỳ kinh nghiệm mới hoặc người mới nào. Bởi vì những kinh nghiệm mới đó gần như luôn luôn nhất thời. Và những người mới nhất thời đó sẽ làm trái tim của bạn tan vỡ.
"Magnus?" Luke nói, vẫy một chiếc nĩa bằng gỗ gần mũi của Magnus. "Cậu có chú ý không vậy?"
"Cái gì? Tất nhiên rồi, "Magnus nói, nhấp một ngụm rượu vang của mình. "Tôi đồng ý. Một trăm phần trăm." (ố ồ...mỗ quả thật thích couple Magnus-Alec này, thích chàng thanh niên ngờ nghệch làm cho một kẻ bất tử phải ngơ ngẩn)
"Thật sao?," Jocelyn nói khô khốc. "Cậu đồng ý rằng các thành viên Thế Giới Ngầm nên từ bỏ các vấn đề của Sebastian với đội quân hắc ám của hắn và đẩy nó cho Thợ Săn Bóng Tối như là một vấn đề của Thợ Săn Bóng Tối thôi?"
"Tôi đã nói với cô là anh ta đã không chú ý," Raphael nói. Anh tự phục vụ cho mình một loại nước sốt máu và có vẻ vô cùng thích thú nhấm nháp nó.
"À, đó là một vấn đề của Thợ Săn Bóng Tối" Magnus bắt đầu, và sau đó anh thở dài, đặt ly rượu của mình xuống. Rượu khá mạnh; anh bắt đầu cảm thấy choáng váng. "Oh, được rồi. Tôi đã không lắng nghe. Và không, tất nhiên tôi không tin điều đó- "
"Đồ bợ đuôi Nephillims," Meliorn cắt ngang. Đôi mắt xanh của anh thu hẹp lại. Tiên tộc và Pháp Sư luôn luôn thích thú châm chích nhau trong một mối quan hệ có phần khó khăn. Cũng như cả hai đều không thích Thợ Săn Bóng Tối, vì họ mang đến một kẻ thù chung. Tiên Tộc chê Pháp Sư dễ dãi thực hiện phép thuật vì tiền. Trong khi đó các Pháp Sư cũng coi thường Tiên tộc chưa đủ khả năng để nói dối, tầm nhìn hẹp hòi của họ, và thiên hướng gây phiền nhiễu cho đám người thường với kiểu vừa ăn cắp vừa la làng của họ "Có lý do nào để cậu muốn giữ tình giao hảo với Thợ Săn Bóng Tối, ngoài việc một kẻ trong số họ là tình nhân của cậu?"
Luke ho dữ dội bên ly rượu của mình. Jocelyn vỗ nhẹ vào lưng anh. Còn Raphael chỉ nhìn một cách thích thú.
"Đừng có lỗi thời thế, Meliorn," Magnus nói. "Không ai gọi là tình nhân nữa."
"Bên cạnh đó," Luke nói thêm. "Họ đã chia tay." Anh cọ mu bàn tay của mình lên mắt và thở dài. "Và thực sự, giờ là lúc chúng ta ngồi lê đôi mách sao? Tôi không thấy ảnh hưởng gì từ mối quan hệ cá nhân của bất cứ ai bước vào đây."
"Tất cả mọi thứ là về các mối quan hệ cá nhân," Raphael nói, ném một cái nhìn trầm ngâm khó chịu vào nước xốt của mình. "Tại sao Thợ Săn Bóng Tối gặp vấn đề này? Bởi vì Jonathan Morgenstern đã thề trả thù chống lại họ. Tại sao hắn thề trả thù? Bởi vì hắn ta ghét cha mẹ mình. Tôi không muốn xúc phạm cô, "Anh nói thêm, hất đầu về phía Jocelyn. "Nhưng chúng ta đều biết đó là sự thật."
"Không có gì là xúc phạm ở đây," Jocelyn nói, mặc dù giọng điệu của cô đã trở lên lạnh lẽo. "Nếu không phải vì tôi và Valentine, Sebastian sẽ không tồn tại, trong bất kỳ ý nghĩa gì của từ này. Tôi chịu trách nhiệm cho điều đó."
Luke gầm lên như sấm. "Đó là trách nhiệm của Valentine, người đã biến hắn ta thành một con quái vật," anh nói. "Và đúng, Valentine là một Thợ Săn Bóng Tối. Nhưng điều đó không có nghĩa là, Hội đồng cho phép và hỗ trợ ông ta, hoặc con trai ông ta. Họ đang tích cực trong cuộc chiến với Sebastian, và họ cần sự giúp đỡ của chúng ta. Tất cả các chủng tộc, Người Sói, Ma cà rồng, Pháp sư và cả Tiên tộc, đều có tiềm năng để làm điều thiện hay làm điều ác. Một phần mục đích của Hiệp định là để nói rằng tất cả chúng ta làm điều thiện, hoặc hy vọng để làm điều đó, đoàn kết chống lại những cái ác. Bất kể là dòng máu nào."
Magnus chỉ cái nĩa của mình vào Luke. "Đó," anh nói, "là một bài phát biểu tuyệt vời." Anh dừng lại. Anh chắc chắn mình đã nói lắp. Làm thế quái nào mà anh lại say với một ít rượu vang thế này? Anh thường rất cẩn thận mấy việc này. Anh cau mày.
"Loại rượu gì thế này?", Anh hỏi.
Meliorn dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực. Có một tia sáng lóe lên trong mắt anh khi anh ta trả lời. "Loại rượu vang cũ không làm ngài hài lòng hả, pháp sư?"
Jocelyn đặt ly của mình xuống từ từ. "Khi thần tiên trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác," cô nói, "không bao giờ là một dấu hiệu tốt."
"Jocelyn-" Luke đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
Anh nắm trượt.
Anh nhìn chằm chằm ngây dại tay của mình một lúc, trước khi hạ nó từ từ xuống bàn. Anh nói, phát âm từng từ một cách cẩn thận, "Ngươi đã làm cái gì vậy, Meliorn?"
Các hiệp sĩ thần tiên phá lên cười. Âm thanh như tiếng nhạc xa xăm qua tai của Magnus. Anh đặt ly rượu của mình xuống, nhưng nhận ra rằng mình đã làm rơi nó. Rượu vãi tung ra khắp bàn như máu. Anh ngước lên nhìn qua Raphael, nhưng Raphael đã úp mặt trên bàn, im lặng và bất động. Magnus cố gắng kêu tên anh ta qua đôi môi tê cứng, nhưng không một âm thanh nào được phát ra.
Bằng cách nào đó, anh cố gắng sức để đứng lên. Căn phòng lắc lư xung quanh anh. Anh nhìn thấy Luke ngã vào ghế của mình; Jocelyn đứng dậy, chỉ để ngã gục xuống đất, thanh Stele lăn khỏi tay cô. Magnus lảo đảo lao ra cửa, mở ra-
Ở phía bên kia đứng đầy các Thợ Săn Hắc Ám, mặc áo chẽn màu đỏ. Khuôn mặt của họ vô thần, cánh tay và cổ họng trang trí đầy những chữ rune lạ lẫm với Magnus. Những chữ Rune không phải là chữ rune của thiên thần. Chúng nói về sự bất hòa, của cõi ma quỷ và bóng tối, những sức mạnh tà ác.
Magnus quay lưng bỏ chạy khỏi họ và đôi chân nhũn ra dưới thân anh. Anh ngã quỵ xuống. Một cái gì đó màu trắng loáng lên trước mặt anh. Đó là Meliorn, với áo giáp sáng bạc chói lóa, cong một đầu gối hắn nhìn vào mặt Magnus "Đứa con của Quỉ," ông nói. "Ngươi có thực sự nghĩ rằng thần tiên chúng ta sẽ liên minh với loại người như ngươi?"
Magnus thở ra một hơi. Bóng tối dần che phủ mắt anh, như một bức ảnh bị đốt, các mép đen cuộn lại ở hai bên. "Thần tiên không nói dối," anh nói.
"Trẻ con," Meliorn nói, và đã có gần như có sự đồng cảm trong giọng nói của mình. "Ngươi không biết sau tất cả những ngay thẳng luôn ẩn dấu sự lừa dối trong? Oh, nhưng rốt cuộc, ngươi vẫn là một kẻ ngốc nghếch khờ dại "
Magnus đã cố gắng để cất tiếng để phản đối rằng anh có thể là bất cứ điều gì nhưng không ngu ngốc, nhưng không một từ ngữ nào được thốt ra. Chỉ có bóng tối tràn đến và nhấn chìm anh.
--- ------
Trái tim của Clary giật mạnh trong lồng ngực. Cô cố gắng một lần nữa để di chuyển đôi chân của mình, để giật ra, nhưng đôi chân của cô vẫn đóng băng tại chỗ. "Anh tưởng là tôi không biết ý nghĩa lòng khoan dung của anh là gì sao?"
Cô thì thầm. "Anh sẽ sử dụng Cốc địa ngục với tôi. Anh sẽ biến tôi thành một trong những Thợ Săn Hắc Ám của anh, giống như Amatis- "
"Không," Hắn nói, có một sự gấp gáp kỳ lạ trong giọng nói. "Tôi sẽ không biến đổi em nếu em không muốn. Tôi sẽ tha thứ cho em, và cả Jace. Cả hai người có thể ở bên nhau. "
"Cùng với anh," cô nói, để khía cạnh sự trớ trêu của nó chạm vào giọng nói của cô.
Nhưng hắn không nhận ra điều đó. "Cùng với nhau, với tôi. Nếu em thề trung thành, nếu em thề dưới chân thiên thần, tôi sẽ tin em. Khi tất cả những kẻ khác biến đổi, em còn một mình, tôi sẽ bảo vệ em"
Cô di chuyển tay xuống một inch nữa, và bây giờ cô đang cầm chuôi
Heosphoros. Tất cả cái cô cần là thắt chặt nắm tay cô. . . . "Và nếu tôi không đồng ý?"
Biểu hiện của hắn sững lại. "Nếu em từ chối tôi bây giờ, tôi sẽ biến đổi tất cả mọi người em yêu thành Thợ Săn hắc Ám, và sau đó sẽ biến đổi em cuối cùng. Em sẽ được xem những người họ biến đổi để em có thể cảm nhận được sư đau đớn như thế nào."
Clary nuốt khan, cổ họng cô khô khốc. "Đó là lòng khoan dung của anh?"
"Khoan dung với điều kiện em đồng ý."
"Tôi sẽ không đồng ý."
Hàng mi rủ thấp che dấu một ánh nhìn sắc lẹm, nụ cười của hắn hứa hẹn những điều khủng khiếp. "Sự khác biệt là gì, Clarissa? Đằng nào em cũng sẽ chiến đấu cho tôi. Hoặc là em được tự do và đứng về phía tôi, hoặc là em sẽ mất tự do và vẫn phải đứng với tôi. Tại sao lại không đồng ý? "
"Thiên thần", cô nói. "Tên của nó là gì?"
Sửng sốt, Sebastian ngập ngừng một lúc rồi trả lời. "Thiên thần nào?"
"Người mà anh cắt đôi cánh và gửi đến Học Viện," cô nói. "Người mà anh đã giết."
"Tôi không hiểu," hắn nói. "Sự khác biệt là gì?"
"Không," cô nói chậm rãi. "Anh không hiểu. Những điều anh đã làm là quá khủng khiếp đến mức không bao giờ được tha thứ, và anh thậm chí không biết là chúng khủng khiếp. Và đó là lý do tại sao tôi không đồng ý. Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ. Tôi không bao giờ tha thứ cho anh. Tôi không bao giờ yêu anh. Không bao giờ. "
Cô nhìn thấy mỗi từ thốt ra như một cái tát lên mặt hắn. Khi hắn hít một hơi để trả lời, cô vung lưỡi Heosphoros thẳng về phía trái tim hắn.
Nhưng hắn đã nhanh hơn, và thực tế là đôi chân của cô đã bị cố định bằng phép thuật, làm tầm với của cô bị rút ngắn đi. Hắn vụt lùi lại; cô đưa tay cố gắng kéo hắn về phía cô, nhưng hắn thoát khỏi một cách dễ dàng. Cô nghe thấy tiếng lách cách và nhận ra rằng cô đã kéo chiếc vòng bạc của hắn ra khỏi tay. Nó rơi xoảng xuống đất. Cô chém về phía hắn bằng lưỡi kiếm của mình; hắn giật lại, và Heosphoros cắt một lát phía trước áo sơ mi của hắn. Cô thấy hắn bậm môi lại trong đau đớn và giận dữ. Hắn túm lấy cô bằng cánh tay, vung tay đóng dính nó vào cánh cửa, làm vai cô choáng váng đến tê dại. Những ngón tay cô lỏng ra, và Heosphoros rơi xuống.
Hắn liếc nhìn xuống lưỡi dao và sau đó quay lại với cô, thở dốc. Máu từ vết thương nơi cô đã chém qua làn áo sơ mi của hắn, thấm qua vải; không đủ nặng để làm chậm hắn lại. Một nỗi thất vọng xuyên qua người cô, đau hơn cả cái đau ở cổ tay. Cơ thể hắn đè cô lên cánh cửa; cô có thể cảm thấy sự căng thẳng trong từng cơ bắp của hắn. Giọng hắn sắc nhọn như dao " Đó là lưỡi Heosphoros-Sao Mai. Em tìm thấy nó ở đâu?"
"Trong một cửa hàng vũ khí," cô thở hổn hển. Cảm giác trở lại với vai cô bằng một cơn đau dữ dội. "Người phụ nữ sở hữu cửa hàng đã đưa nó cho tôi. Cô ấy nói sẽ không ai, không người nào sẽ muốn một lưỡi kiếm của nhà Morgenstern. Dòng máu của chúng ta bị nhơ bẩn"
"Nhưng đó là huyết thống của chúng ta." Hắn chộp lấy từ ngữ của cô "Và em đã lấy thanh kiếm. Em đã muốn có nó" Cô có thể cảm thấy hơi nóng đốt cháy hắn. Nó dường như là một vầng sáng lung linh xung quanh hắn, giống như ngọn lửa của một ngôi sao đang hấp hối. Hắn cúi đầu xuống cho đến khi môi hắn chạm vào cổ cô, mấp máy trên làn da cô, từng cử động trùng khớp với nhịp tim của cô. Cô nhắm mắt lại rùng mình khi bàn tay của hắn lướt trên cơ thể mình. "Em nói dối khi em nói với tôi rằng em sẽ không bao giờ yêu tôi," hắn nói. "Rằng chúng ta khác biệt. Em cũng dối trá giống như tôi "
"Dừng lại", cô nói. "Buông tay anh ra khỏi người tôi."
"Nhưng em là của tôi," hắn nói. "Tôi muốn em-tôi cần em ..." Hắn hít một hơi thở hổn hển; đồng tử của hắn mở rộng; một cái gì đó từ hắn làm cô khiếp sợ hơn bất cứ điều gì khác mà hắn đã từng làm. Sebastian tự chủ là đáng sợ; Sebastian mất tự chủ là một cái gì đó quá khủng khiếp để chiêm ngưỡng.
"Hãy thả cô ấy ra," một giọng nói cứng rắn, rõ ràng, từ bên kia căn phòng vang lên. "Hãy để cô ấy đi và ngừng chạm vào cô ấy, hoặc tao sẽ đốt cháy mày thành tro bụi."
Jace.
Qua vai Sebastian cô nhìn thấy anh đứng một cách đột ngột ở nơi chỉ vài giây trước chưa hề có một bóng người. Anh đứng trước cửa sổ, rèm cửa phía sau tung bay theo gió từ bờ kênh thổi lại, và đôi mắt anh cứng rắn như đá mã não. Anh mặc bộ đồ đi săn, thanh kiếm trong tay, vẫn với bóng mờ của những vết bầm trên cằm và cổ. Và biểu hiện của anh khi nhìn Sebastian là một trong những sự ghê tởm tuyệt đối.
Clary cảm thấy toàn bộ cơ thể của Sebastian xiết chặt vào người cô; một giây sau hắn đã rời khỏi cô, đạp chân lên thanh kiếm của cô, bàn tay hắn đặt lên thắt lưng. Nụ cười của hắn sắc như một lưỡi dao cạo, nhưng đôi mắt cảnh giác. "Cứ thử xem ", Hắn nói. "Cậu đã may mắn tại Cấm Thành. Tôi đã không phòng trước được việc cậu bốc cháy lên như thế khi tôi chém cậu. Đó là sai lầm của tôi. Tôi sẽ không mắc lại lần thứ hai. "
Đôi mắt của Jace liếc sang Clary, mang theo một câu hỏi; Cô gật đầu báo rằng cô vẫn ổn.
"Vì vậy, anh phải thừa nhận là," Jace nói, tiến gần họ thêm một chút. Đế giày của anh nhẹ nhàng lướt trên sàn gỗ "Ngọn lửa thiên đàng làm anh bị bất ngờ. Quẳng anh ra khỏi trò chơi của chính anh. Đó là lý do tại sao anh bỏ chạy. Anh đã bị thua trong trận chiến tại Cấm Thành, và anh không thích thua cuộc "
[Jace và Sebastian là anh em nuôi. Vì vậy mỗ vẫn để họ xưng hô "anh-tôi" thay vì "mày-tao", chỉ lúc mới đến, Jace giận quá nên mới "mày-tao" một tí cho nó máu]
Nụ cười sắc nhọn của Sebastian đã tăng thêm một chút rạng rỡ, một chút dễ vỡ. "Tôi đã không lấy được những gì tôi định lấy. Nhưng tôi đã hiểu khá một chút. "
"Anh đã không phá được các bức tường của Cấm Thành," Jace nói. "Anh đã không xâm nhập được vào các kho vũ khí. Anh cũng đã không thể biến đổi các Nữ Tu. "
"Tôi không đi đến Cấm Thành vì vũ khí và áo giáp," Sebastian chế nhạo. "Tôi có thể có chúng một cách dễ dàng. Tôi đến vì cậu. Vì hai người. "
Clary nhìn sang Jace. Anh đang đứng, không biểu hiện gì và bất động, khuôn mặt của anh kiên định như đá.
"Anh không thể biết chúng tôi có mặt ở đó," cô nói. "Anh đang nói dối."
"Tôi không nói dối" Hắn phản ứng, giống như một ngọn đuốc cháy. "Tôi có thể nhìn thấy em, em gái ạ. Tôi có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ xảy ra trong Alicante. Cả ngày và đêm, cả trong bóng tối lẫn ngoài ánh sáng, tôi có thể nhìn thấy em. "
"Thôi đi," Jace nói. "Điều đó không đúng."
"Thật sao?" Sebastian nói. "Vậy tại sao tôi lại biết Clary sẽ ở đây? Một mình, tối nay? "
Jace tiếp tục di chuyển về phía họ, giống như một con mèo đang đi săn. "Vậy làm sao anh lại không biết rằng tôi cũng ở đây?"
Sebastian biểu hiện chế giễu. "Khó để xem hai người cùng một lúc. Có quá nhiều việc phải tiến hành. . . "
"Và nếu anh đã muốn Clary, tại sao không đưa cô ấy đi?" Jace hỏi. "Tại sao phải tốn thời gian để thuyết phục?" Giọng anh nhỏ từng từ khinh bỉ. "Anh muốn cô ấy tự nguyện đi với anh," Anh nói. "Không một ai trong đời anh đã làm bất cứ điều gì cho anh ngoài khinh thường anh. Mẹ anh. Bố anh. Và bây giờ là em gái anh. Clary đã không sinh ra với sự căm ghét trong tim. Anh đã làm cho cô ấy căm ghét anh. Nhưng đó không phải là những gì anh mong muốn. Anh đã quên việc chúng ta đã từng cộng suy tưởng, anh và tôi. Anh quên là tôi đã thấy những giấc mơ của anh. Sâu trong tâm trí anh, có một thế giới của ngọn lửa, anh ngồi trên ngai vàng nhìn xuống. Trong căn phòng có hai ngai vàng. Vậy, người nào chiếm ngai vàng thứ hai? Người nào ngồi bên cạnh anh trong giấc mơ của anh? "
Sebastian cười gằn hổn hển; trên má hắn ửng lên những đốm đỏ, trông như phát sốt. "Cậu đang phạm sai lầm," hắn nói, "khi nói chuyện với tôi như thế này đấy, thiên thần nhỏ bé."
"Ngay cả trong những giấc mơ, anh cũng không có bạn đồng hành," Jace tiếp tục. Và bây giờ giọng nói của Jace là giọng mà Clary lần đầu tiên ấn tượng, giọng nói của chàng trai đã kể cho cô nghe câu chuyện về một đứa trẻ và một con chim ưng và những bài học anh đã học được. "Nhưng anh sẽ tìm được ai có thể hiểu anh? Anh không hiểu tình yêu; cha chúng ta đã dạy anh quá tốt. Nhưng anh hiểu huyết thống. Clary là huyết thống của anh. Nếu anh có cô ấy bên cạnh, cùng nhìn cả thế giới này bốc cháy, nó sẽ là tất cả sự quy phục mà anh cần"
"Tôi chưa từng mong muốn sự quy phục," Sebastian nói qua hàm răng nghiến chặt "của cậu, cô ấy, hay của bất cứ ai."
"Thật sao?" Jace mỉm cười khi giọng của Sebastian tăng cao. "Vậy tại sao anh lại cho chúng tôi rất nhiều cơ hội thứ hai?" Anh đã dừng di chuyển và đứng đối diện họ, đôi mắt vàng nhạt của anh lấp lánh trong ánh sáng mờ. "Tự anh đã nói ra điều đó. Anh đã đâm tôi. Anh đã đâm chệch vào vai tôi. Anh đã có thể đâm vào tim nhưng anh đã chệch đi. Để làm gì? Vì tôi? Hay bởi vì trong một phần nhỏ trong não, anh biết rằng Clary sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu anh giết ch.ết tôi? "
"Clary, em có muốn tự nói về việc này?" Sebastian nói, mắt không rời khỏi lưỡi dao trong tay Jace. "Hoặc em yêu cầu anh ta trả lời thay cho em?"
Jace đưa mắt về phía Clary, và Sebastian cũng thế. Cô cảm thấy sức nặng của cả hai nhìn chằm chằm vào cô cùng lúc, đen và vàng.
"Tôi không bao giờ muốn đến với anh, Sebastian," cô nói. "Jace nói đúng. Nếu phải lựa chọn là dành cả đời mình với anh hay ch.ết, tôi thà ch.ết. "
Đôi mắt của Sebastian tối tăm. "Em sẽ thay đổi suy nghĩ," hắn nói. "Em sẽ ngồi vào vị trí bên cạnh tôi theo cách riêng của em, khi cuối cùng đi đến kết thúc. Tôi đã cho em cơ hội để tự nguyện. Tôi đã trả bằng máu và cả sự phiền phức để em đến với tôi bởi chính lựa chọn của em. Nhưng tôi sẽ bắt em miễn cưỡng, cũng vậy thôi. "
"Không!" Clary nói, ngay khi một tiếng va chạm lớn vang lên từ tầng dưới. Ngôi nhà đột nhiên đầy tiếng người.
"Oh, anh thân mến" Jace nói, giọng mỉa mai "Tôi chỉ gửi một tin nhắn lửa đến Clave khi nhìn thấy thi thể của người bảo vệ bị anh giết và nhét dưới cây cầu. Anh đã dại dột không vứt bỏ nó một cách cẩn thận hơn, Sebastian! "
Biểu cảm của Sebastian nén chặt, vì vậy trong giây lát mà Clary tưởng tượng hầu hết mọi người sẽ không bao giờ nhận thấy nó. Hắn túm lấy Clary, môi mấp máy -một câu thần chú để giải phóng cô khỏi lực lượng giữ cô kẹp chặt vào tường. Cô đẩy hắn một cách thô bạo, và sau đó Jace nhảy vào họ, lưỡi kiếm của anh bổ xuống-
Sebastian quay đi, nhưng thanh kiếm đã chém trúng hắn: Nó vẽ một đường máu xuống cánh tay của hắn. Hắn kêu lên, sửng sốt và dừng lại. Hắn cười toe toét khi Jace nhìn chằm chằm, mặt trắng bệch.
"Ngọn lửa thiên đàng," Sebastian nói. "Cậu vẫn không biết làm thế nào để kiểm soát nó. Lúc được lúc không hả, em trai? "
Đôi mắt của Jace vàng rực lên. "Chúng ta sẽ thấy điều đó," anh nói, và lao tới Sebastian, thanh kiếm sáng rực cắt ngang bóng tối.
Nhưng Sebastian đã quá nhanh. Hắn bước về phía trước và chộp thanh kiếm từ tay Jace. Clary giãy dụa, nhưng phép thuật của Sebastian gắn cứng cô tại chỗ; trước khi Jace có thể di chuyển, Sebastian vung lưỡi kiếm của Jace lên và đâm vào ngực của mình.
Mũi kiếm xuyên qua, xé rách áo sơ mi, sau đó đến làn da của hắn. Máu hắn tuôn chảy, máu người, màu đỏ thẫm như hồng ngọc. Hắn rõ ràng là đang đau đớn: hàm răng nghiến lại trong một tiếng cười gằn, hơi thở đứt quãng, nhưng thanh kiếm vẫn tiếp tục di chuyển, bàn tay nắm vẫn vững vàng. Lưng áo sơ mi của hắn bị mũi kiếm xé rách và xuyên qua, máu phun trào.
Thời gian dường như căng ra như dây đàn. Chuôi kiếm ngập vào ngực Sebastian, mũi kiếm nhô ra từ lưng, từng giọt máu nhỏ xuống đỏ tươi. Jace đứng, bị sốc và đông cứng, khi Sebastian tiến sát anh với bàn tay đẫm máu và kéo anh lại gần. Trong âm thanh của tiếng chân đập thình thịch lên cầu thang, Sebastian nói:
"Tôi có thể cảm nhận được ngọn lửa thiên đường trong tĩnh mạch của cậu, thiên thần nhỏ, đang bừng cháy dưới da," hắn nói. "Các năng lượng tinh khiết đang hủy diệt những cái thiện cuối cùng. Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của cậu vào không khí khi Clary đâm lưỡi kiếm vào cậu. Cậu đã bị đốt và thiêu cháy? "Giọng nói nghẹn thở của hắn chất chứa đen tối và xúc cảm ác độc. "Cậu nghĩ rằng cậu có một vũ khí có thể sử dụng chống lại tôi, bây giờ, phải không? Có lẽ có thể với năm mươi năm, một trăm năm nữa, để tìm ra cách làm chủ ngọn lửa, cậu có thể làm điều đó. Nhưng thời gian là chính xác những gì cậu không có. Ngọn lửa dữ dội không kiểm soát được bên trong cậu, rất nhiều khả năng sẽ tiêu diệt cậu hơn là tiêu diệt tôi. "
Sebastian giơ một tay lên và ôm lấy phía sau cổ của Jace, kéo anh lại gần hơn, do đó trán của họ gần như chạm vào nhau.
"Clary và tôi đều giống nhau," hắn nói. "Và cậu-cậu là tấm gương của tôi. Sẽ đến một ngày, cô ấy sẽ chọn tôi thay vì cậu, tôi hứa với cậu điều đó... Và cậu sẽ có ở đó để chứng kiến" Với một chuyển động nhanh như tên bắn, hắn hôn lên má Jace, nhanh và mạnh; để lại một vệt máu khi hắn rời đi. "Vĩnh biệt, Ngài Herondale,"* Sebastian nói, và hắn xoắn chiếc nhẫn bạc trên ngón tay mình- có một luồng ánh sáng chói mắt, và hắn biến mất.
[Nguyên văn "Ave, Master Herondale," đây là nhại một câu Judas nói với Thiên chúa trước khi hắn phản bội Người "Ave, Master"]
Jace nhìn chằm chằm một lúc vào nơi Sebastian đã đứng, không thốt lên lời, sau đó anh quay sang Clary; Cô đột nhiên được giải phóng khỏi bức tường bởi sự biến mất của Sebastian, chân cô sụp xuống dưới người cô. Cô đập đầu gối xuống đất và lập tức quăng mình về phía trước, quờ quạng tìm lưỡi Heosphoros. Tay cô túm lấy nó và kéo về, cuộn tròn thân mình xung quanh nó như thể nó là một đứa trẻ cần được bảo vệ.
"Clary-Clary-" Jace nhào đến, khuỵu đầu gối xuống cạnh cô, cánh tay vòng quanh người cô; cô run rẩy trong vòng tay anh, đặt trán lên vai anh. Cô nhận ra áo sơ mi của Jace, và giờ là da cô, ướt đẫm máu của anh trai mình, khi cánh cửa bật mở, các vệ sĩ của clave đổ vào phòng.
--- ------