Chương 14
"Clary. Jace. Thức dậy. "
Clary ngẩng đầu và gần như gầm gừ khi một cơn đau nhói xuyên qua cái cổ bất động của mình. Cô đã ngủ gục, cuộn tròn trên vai của Jace; anh cũng đã ngủ, rúc vào góc sofa gối đầu lên áo khoác bông. Chuôi gươm của anh tạo thành một vết rãnh không thoải mái trên hông Clary khi anh rên lên và đứng thẳng dậy.
Lãnh sự đứng phía trên họ, mặc áo đồng phục của Hội đồng, không cười. Jace nhoài người trên đôi chân của mình. "Lãnh sự," anh nói một cách trang nghiêm nhất có thể phù hợp với quần áo nhàu nát và mái tóc sáng màu đang chĩa đủ mọi hướng của mình.
"Chúng ta gần như quên hai người ở đây", Jia nói. "Cuộc họp Hội đồng đã bắt đầu."
Clary đứng lên chậm hơn, vặn người thành tiếng rắc ở lưng và cổ của cô. Miệng cô khô khốc, cơ thể đau nhừ vì căng thẳng và mệt mỏi. "Mẹ tôi đâu?", Cô nói. "Chú Luke đâu ạ?"
"Tôi sẽ chờ đợi hai người trong hội trường," Jia nói, nhưng cô không di chuyển.
Jace xỏ tay vào áo khoác của mình. "Chúng tôi sẽ theo sau, Lãnh sự."
Có cái gì đó trong giọng nói của Lãnh sự khiến Clary nhìn cô một lần nữa. Jia đẹp, giống như con gái của bà- Aline- nhưng tại thời điểm này, có những nét căng thẳng ở các góc miệng và mắt. Clary đã thấy cái nhìn đó trước đây.
"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi. "Có điều gì đó không ổn phải không? Mẹ tôi đâu? Chú Luke đâu? "
"Chúng tôi không chắc," Jia nói lặng lẽ. "Họ chưa hề trả lời các tin nhắn mà chúng tôi đã gửi cho họ đêm qua."
Quá nhiều cú sốc, xảy đến quá nhanh khiến Clary tê liệt. Cô không thở hổn hển hoặc kêu lên, chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo lan truyền qua tĩnh mạch của cô. Cô cầm Heosphoros từ bàn nơi cô để nó, và cài nó vào thắt lưng. Không nói thêm một từ, cô vượt qua Lãnh sự, ra hành lang bên ngoài.
Simon đã chờ ở đó. Anh nhìn nhàu nát và kiệt sức, xanh xao hơn cả mức một ma cà rồng thiếu máu. Cô đưa tay để siết chặt tay anh, ngón tay lướt qua chiếc nhẫn vàng trên tay anh khi nắm lại.
"Simon đến để tham dự cuộc họp Hội đồng," Clary nói, cái nhìn của cô như thách thức Lãnh sự nói từ chối.
Jia chỉ gật đầu. Cô trông giống như một người đã quá mệt mỏi để tranh luận thêm nữa. "Cậu ấy có thể là đại diện của những Đứa trẻ Bóng đêm."
"Nhưng Raphael đã là người đại diện," Simon phản đối, lo lắng. "Tôi không chuẩn bị sẵn sàng.... "
"Chúng tôi đã không thể liên lạc với bất kỳ đại diện Thế giới Ngầm nào, bao gồm cả Raphael." Jia đã bắt đầu đi xuống sảnh. Những bức tường gỗ, với màu sắc nhợt nhạt và mùi hương gỗ tươi mới cắt xẻ. Đây chắc là một phần của Gard đã vừa được xây dựng lại sau cuộc chiến tranh Thần Thánh-đêm trước Clary đã quá mệt mỏi để thấy điều đó. Những chữ Runes quyền lực của các thiên thần đã được khắc từng khoảng trên các bức tường. Mỗi chữ sáng lên với một ánh sáng sâu, chiếu sáng hành lang không có cửa sổ.
"Không thể tiếp cận với họ-ý cô là gì?" Clary hỏi, vội vã theo sau Jia. Simon và Jace tiếp theo. Các hành lang cong, dẫn sâu vào trung tâm của Gard. Clary có thể nghe thấy một tiếng gầm mơ hồ, giống như âm thanh của đại dương, phía trước họ.
"Cả Luke và mẹ của cháu đã không trở lại từ cuộc hẹn ăn tối với Tiên tộc." Lãnh sự dừng lại ở một tiền sảnh lớn. Nơi đây ánh sáng tự nhiên phân bổ hoàn hảo, đổ qua cửa sổ tạo thành hình vuông xen kẽ các khoảng trống và kính màu. Hai cánh cửa đôi phía trước mặt họ, khắc huy hiệu của tam Thiên thần và Vũ khí bóng đêm.
"Tôi không hiểu," Clary nói, giọng nói của cô cao lên. "Vậy, họ vẫn ở đó? Với Meliorn?"
Jia lắc đầu. "Ngôi nhà trống rỗng."
"Nhưng – thế Meliorn thì sao? Magnus thế nào?"
"Chưa có gì là chắc chắn", Jia nói. "Không có ai ở nhà, cũng như không có bất cứ đại diện nào trả lời các tin nhắn. Bây giờ Patrick đã ra ngoài tìm kiếm quanh thành phố với một nhóm vệ sĩ "
"Có máu trong nhà không?" Jace hỏi. "Có dấu hiệu một cuộc chiến, hoặc bất cứ điều gì không?"
Jia lắc đầu. "Không có. Các thực phẩm vẫn còn trên bàn. Giống như là họ vừa biến mất vào không khí"
"Còn điều gì nữa phải không?" Clary nói. "Tôi có thể thấy biểu hiện của cô còn có điều gì nữa..."
Jia không trả lời, chỉ đẩy cánh cửa mở phòng Hội đồng. Tiếng ồn đổ vào tiền sảnh. Đây là âm thanh Clary đã được nghe, giống như tiếng rì rầm của các đại dương. Cô vội vã vượt qua Lãnh sự và dừng lại ở ngưỡng cửa, phân vân, ngập ngừng.
Phòng họp Hội đồng, chỉ vài ngày trước còn trật tự, hiện đã đầy các Thợ săn Bóng tối tranh cãi. Tất cả mọi người đang đứng, một số người theo nhóm và một số chia ra. Hầu hết các nhóm đang tranh cãi. Clary không thể nghe rõ, nhưng cô có thể nhìn thấy những cử chỉ giận dữ. Đôi mắt cô quét qua đám đông tìm những gương mặt quen thuộc- không có chú Luke, không có mẹ Jocelyn, nhưng có nhà Lightwoods, Robert trong bộ quần áo Điều tr.a viên bên cạnh Maryse; có Aline và Helen, và đám trẻ con nhà Blackthorn.
Và ở đó, dưới trung tâm của giảng đường, là bốn ghế gỗ chạm khắc của đại diện Thế giới Ngầm, đặt xung quanh một cái bục bán nguyệt. Tất cả đều trống rỗng, và lấp lánh khắp sàn nhà trước mặt họ là một từ duy nhất, viết nguệch ngoạc bằng một bàn tay vặn vẹo, những gì trông giống như sơn bằng vàng dính:
Veni-Ta đã đến.
Jace lách qua Clary vào phòng. Vai anh cứng lại khi anh nhìn chằm chằm xuống dòng chữ nguệch ngoạc. "Đó là máu thánh," anh nói. " máu thiên thần."
Trong chớp Clary thấy lại phòng Thư viện của Học Viện, sàn nhà rải với máu và lông, những mảnh xương trống rỗng của thiên thần.
Erchomai.- Ta đang đến.
Và bây giờ là từ duy nhất:
Veni.- Ta đã đến.
Một thông điệp thứ hai. Ồ, Sebastian đã rất bận rộn. Ngu ngốc, cô nghĩ, thật ngu ngốc khi cô nghĩ rằng hắn ta đến chỉ vì mình, rằng nó đã không là một phần của một cái gì đó lớn hơn, rằng hắn đã không muốn nhiều hơn, nhiều tàn phá, nhiều khủng bố, nhiều chấn động hơn. Cô nghĩ về nụ cười của hắn khi cô đề cập đến cuộc chiến tại Cấm thành. Tất nhiên cuộc chiến đó không chỉ là một cuộc tấn công; nó là một kiểu giương đông kích tây. Chuyển cái nhìn cảnh giác của Nephilim khỏi Alicante, làm cho họ tìm kiếm hắn và bọn Thợ săn Hắc Ám của hắn bên ngoài, làm họ hoảng loạn bằng những người bị thương và ch.ết. Và trong cùng thời gian, Sebastian đã tìm thấy con đường của mình để đên trái tim của Gard và viết bằng máu trên sàn nhà.
Gần bục là một nhóm các Tu Huynh Câm trong bộ áo choàng màu trắng ngà, khuôn mặt ẩn trong mũ trùm. Trí nhớ cô đột nhiên phát sáng, Clary quay sang Jace. "Tu Huynh Zachariah-Em chưa có cơ hội để hỏi anh xem liệu anh ấy có bị gì không?"
Jace đang nhìn chằm chằm vào các chữ viết trên sàn, một cái nhìn ảm đạm trên khuôn mặt. "Anh gặp anh ta trong bệnh xá. Anh ấy ổn. Anh ấy....hơi đổi khác. "
"Khác tốt hay xấu?"
"Khác người," Jace nói, và trước khi Clary có thể hỏi ý anh là gì, cô nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình.
Phía dưới trung tâm của căn phòng, cô thấy một bàn tay giơ cao khỏi đám đông, vẫy tay về phía cô điên cuồng. Isabelle. Cô đang đứng với Alec, cách cha mẹ cô một khoảng nhỏ. Clary nghe Jia gọi phía sau cô, nhưng cô đã len qua đám đông rồi, Jace và Simon theo sau gót. Cô cảm nhận được những ánh mắt tò mò dán lên người cô. Sau hết, mọi người đều biết cô là ai. Biết bọn họ là ai. Con gái của Valentine, con trai nuôi của Valentine, và Ma cà rồng Ưa sáng.
"Clary!" Isabelle gọi khi Clary, Jace, và Simon kéo theo ánh nhìn chằm chằm của mọi người gần như rơi vào giữa anh em Lightwood, người đã cố gắng để dọn một không gian nhỏ cho chính mình ở giữa đám đông. Isabelle bắn một cái nhìn khó chịu cho Simon trước khi vươn ra để ôm Jace và Clary. Ngay sau khi cô buông Jace, Alec kéo tay áo anh và túm chặt lấy, khớp ngón tay trắng bệch trên mặt vải. Jace có vẻ ngạc nhiên, nhưng không nói gì.
"Có phải không?" Isabelle nói với Clary. "Sebastian đã ở nhà của cậu đêm qua phải không?"
"Tại nhà của Amatis, uhm-làm thế nào cậu biết?" Clary hỏi.
"Bố anh là Điều tr.a viên; Dĩ nhiên là bọn anh biết, "Alec nói. "Tin đồn Sebastian ở trong thành phố đã được mọi người nói trước khi họ mở phòng Hội đồng. Và chúng ta đã thấy....chữ này."
"Đó là sự thật," Simon nói thêm. "Lãnh sự hỏi tôi về điều đó khi cô ấy đánh thức tôi dậy... như là tôi biết bất cứ điều gì không. Tôi đã ngủ suốt thời gian đó, "cậu nói thêm khi Isabelle bắn sang cậu một cái nhìn tò mò.
"Lãnh sự có nói gì với em về điều này không?" Alec hỏi, quét một cánh tay về phía cảnh ảm đạm phía dưới. "Sebastian có nhắc đến không?"
"Không," Clary nói. "Sebastian chính xác không chia sẻ kế hoạch của hắn."
"Hắn không thể có được những đại diện Thế giới Ngầm. Không chỉ là Alicante được canh gác, mà mỗi ngôi nhà của nó đều có kết giới, "Alec nói. Có một mạch đập trong cổ họng anh như một cái búa; tay anh đang đặt trên tay áo của Jace chấn động run nhẹ. "Họ đang ăn bữa tối. Họ cần phải được an toàn. "Anh buông Jace và giam tay vào túi mình. "Và Magnus-Magnus đã thậm chí không phải ở đây. Catarina đã phải đến thay vì anh ấy. "Anh nhìn Simon. "Tôi nhìn thấy cậu với anh ấy ở quảng trường Thiên thần vào đêm của trận chiến," anh nói. "Anh ấy có nói lý do tại sao anh ấy ở Alicante không?"
Simon lắc đầu. "Anh ấy chỉ đá tôi đi. Anh ấy đang chữa thương cho Clary. "
"Có lẽ đây là một trò bịp bợm" Alec nói. "Có lẽ Sebastian đang cố gắng làm cho chúng ta nghĩ hắn đã ra tay với đại diện Thế giới Ngầm để ném chúng ta đi.."
"Chúng ta không biết hắn đã làm gì họ. Nhưng, họ đang mất tích, "Jace nói lặng lẽ, và Alec nhìn tránh đi, như thể anh không thể chịu nổi khi gặp ánh mắt của họ.
"Veni-Ta đã đến," Isabelle thì thầm, nhìn vào bục. "Tại sao. . . ? "
"Hắn nói với chúng tôi rằng hắn có sức mạnh," Clary nói. "Sức mạnh không ai trong số chúng ta ngờ đến." Cô nghĩ về cách hắn xuất hiện trong phòng của mình và sau đó biến mất. Về con đường đất đã được mở dưới chân hắn tại Cấm thành, như thể mặt đất đang chào đón hắn, che chở hắn khỏi sự đe dọa của thế giới bên trên.
Một tiếng chuông mạnh mẽ vang lên khắp căn phòng, tiếng chuông theo lệnh của Hội đồng. Jia đã chuyển đến bục giảng, một Vệ binh Clave vũ trang trong bộ áo choàng trùm đầu ở phía sau cô.
"Các Thợ săn Bóng tối," cô nói, và âm hưởng lặp lại một cách rõ ràng khắp căn phòng như thể cô đã sử dụng một microphone.
"Xin hãy im lặng."
Căn phòng lắng xuống dần vào yên tĩnh, mặc dù vẻ nổi loạn hiện trên vài gương mặt, đó là một yên tĩnh bất hợp tác. "Lãnh sự Penhallow!" Lời thốt ra bởi Kadir. "Câu trả lời của cho chúng ta là gì? Ý nghĩa của việc này....việc báng bổ này là gì? "
"Chúng tôi không chắc," Jia nói. "Nó xảy ra trong đêm, giữa phiên canh của một đội Vệ binh và một đội khác."
"Đây là sự trả đũa," một Thợ săn Bóng đêm tóc đen mỏng mà Clary nhận ra là người đứng đầu của Học Viện Budapest nói. Cô nghĩ rằng tên của ông là Lazlo Balogh. "Trả đũa cho chiến thắng của chúng ta ở London và tại Cấm thành."
"Chúng ta đã không có chiến thắng ở London và Cấm thành, Lazlo," Jia nói. "Viện London được bảo vệ bởi một lực lượng thậm chí chúng tôi không hề biết đến, một loại bảo vệ mà chúng ta không thể tái tạo. Các Thợ săn Bóng tối đã được cảnh báo và đưa đến nơi an toàn. Thậm chí chỉ một vài người bị thương: Không ai trong số lực lượng của Sebastian đã bị hại. Điều tốt nhất nó có thể được gọi là một cuộc rút lui thành công. "
"Nhưng cuộc tấn công trên Cấm thành," Lazlo phản đối. "Hắn không xâm nhập được vào Cấm thành. Hắn đã không cướp được kho vũ khí ở đó"
"Nhưng hắn không thua. Chúng ta đã gửi đến đó sáu mươi chiến binh, hăn ta đã giết ba mươi và bị thương mười người. Hắn có bốn mươi chiến binh, và có lẽ hắn chỉ mất mười lăm người. Điều đó đã không xảy ra sau khi hắn làm bị thương Jace Lightwood, bốn mươi người của hắn sẽ giết sạch sáu mươi người của chúng ta. "
"Chúng ta là Thợ săn Bóng tối," Nasreen Choudhury nói. "Chúng ta dùng để bảo vệ cái mà chúng ta phải bảo vệ đến những hơi thở cuối cùng, đến giọt máu cuối cùng "
"Một ý tưởng cao quý," Josiane Pontmercy, từ Mật Viện Marseilles nói, "nhưng có lẽ không hoàn toàn thực tế."
"Chúng ta đã quá bảo thủ trong số lượng người chúng ta gửi đến đối mặt với hắn tại Cấm thành," Robert Lightwood, cất giọng bùng nổ của mình vang khắp căn phòng. "Chúng tôi ước tính từ các cuộc tấn công Sebastian thu được bốn trăm chiến binh Ác quỷ bóng Đêm. Đơn giản chỉ cần đưa ra những con số, một trận chiến về mặt quân số hiện nay giữa lực lượng của hắn và tất cả Thợ săn Bóng tối. Hắn sẽ thua. "
"Vì vậy, những gì chúng ta cần làm là chiến đấu với hắn càng sớm càng tốt, trước khi hắn biến đổi thêm bất kỳ Thợ săn Bóng tối nào khác," Diana Wrayburn nói.
"Ta không thể chống lại những gì ta không thể tìm thấy", Lãnh sự nói. "Nỗ lực của chúng tôi để theo dõi hắn tiếp tục không có kết quả." Cô cao giọng. "Kế hoạch tốt nhất của Sebastian Morgenstern là chia rẽ chúng ta thành số lượng nhỏ. Hắn cần chúng ta gửi người ra bên ngoài để trinh sát, để săn quỷ, hoặc để tìm kiếm hắn. Chúng ta phải tập hợp lại với nhau, ở đây, trong Idris, nơi hắn không thể đối đầu với chúng ta. Nếu chúng ta chia ra, nếu chúng ta rời bỏ quê hương của chúng ta, chúng ta sẽ thua. "
"Hắn sẽ chờ đợi chúng ta ra ngoài," một Thợ săn Bóng tối tóc vàng từ Mật Viện Copenhagen nói.
"Chúng ta phải tin rằng hắn không có sự kiên nhẫn cho điều đó," Jia nói. "Chúng ta phải giả định hắn sẽ tấn công, và khi hắn làm, quân số vượt trội của chúng ta sẽ đánh bại hắn."
"Cần nhiều kiên nhẫn để cân nhắc," Balogh nói. "Chúng tôi rời Học viện của chúng tôi đến đây, với sự hiểu biết rằng chúng tôi sẽ trở lại một khi chúng ta đã tổ chức một hội đồng với đại diện của Thế giới Ngầm. Nếu chúng ta không quay lại thế giới, ai sẽ là người sẽ bảo vệ nó? Chúng ta có một trọng trách, một nhiệm vụ từ thiên đường, là bảo vệ thế giới, để tóm lại những con quỷ. Chúng ta không thể làm điều đó từ Idris. "
"Tất cả các kết giới đang tràn đầy sức mạnh," Robert nói. "Đảo Wrangel đang làm việc thêm giờ. Và sự hợp tác mới của chúng ta với Thế giới Ngầm, chúng ta sẽ phải dựa vào họ để giữ vững Hiệp định. Đó là một phần của những gì chúng ta sẽ thảo luận tại Hội đồng hôm nay- "
"Vâng, chúc may mắn cho ông với điều đó," Josiane Pontmercy nói, "khi xem xét việc các đại diện của Thế giới Ngầm đang mất tích."
Mất tích. Các từ rơi vào im lặng như một hòn sỏi rơi vào trong nước, đưa ra những gợn sóng khắp căn phòng. Clary cảm thấy Alec trở nên khó hơn, kỹ hơn bên cạnh cô. Cô đã không để mình suy nghĩ về nó, đã không cho mình tin rằng họ thực sự có thể biến mất. Đó là một trò lừa Sebastian đang chơi họ, cô luôn tự nói với bản thân. Một mẹo lừa tàn nhẫn, nhưng không có gì hơn.
"Chúng tôi không biết điều đó!" Jia phản đối. "Bây giờ Vệ binh đã được điều ra ngoài tìm kiếm -"
"Sebastian viết trên sàn trước mặt chỗ ngồi của họ!" một người đàn ông với một cánh tay băng bó hét lên. Ông là người đứng đầu của Học Viện Mexico và đã có mặt tại trận chiến ở Cấm thành. Clary nghĩ tên cuối cùng của ông là Rosales.
"Veni - Ta đã đến." Cũng như hắn đã gửi cho chúng tôi một tin nhắn về cái ch.ết của thiên thần ở New York, bây giờ hắn đánh vào chúng ta tận trong trái tim của Gard- "
"Nhưng hắn đã không tấn công chúng ta," Diana cắt ngang. "Hắn tấn công vào các đại diện của Thế giới Ngầm."
"Đánh vào các đồng minh của chúng ta chính là đánh chúng ta," Maryse nói. "Họ đều là thành viên của Hội đồng, với tất cả các quyền đại diện."
"Chúng ta thậm chí không biết những gì xảy ra với họ!" một người nào đó trong đám đông nảy ra. "Họ có thể đang hoàn toàn bình thường..."
"Vậy thì, họ ở đâu?" Alec hét lên, thậm chí Jace đã giật mình khi nghe thấy Alec lên tiếng. Alec nhìn trừng trừng, đôi mắt xanh sẫm, và Clary đột nhiên nhớ đến cậu bé giận dữ mà cô đã quen trong Học Viện giờ cảm thấy như đã cách đây rất lâu. "Có ai đã cố gắng để tìm họ?"
"Chúng tôi đã làm", Jia nói. "Nhưng không hiệu quả. Không phải tất cả trong số họ có thể được theo dõi. Cậu không thể theo dõi một Pháp sư, hoặc một Ma cà rồng...." Jia bị cắt ngang với một hơi thở hổn hển đột ngột. Không một cảnh báo, Vệ binh Clave bên trái của cô tiến lên phía sau cô và tóm lấy cô từ phía sau của áo choàng. Một tiếng thét chạy qua hội khi hắn kéo cô lùi lại, đặt lưỡi của một con dao găm bạc dài vào cổ họng của cô.
"Nephilim!" Hắn rống lên, và nón choàng của hắn rơi xuống, để lộ đôi mắt trống rỗng và đảo điên- những dấu hiệu không thể lầm lẫn của Endarkened. Từ phía đám đông, một tiếng gầm vọt cất lên, nhanh chóng bị ngắt đứt khi gã Vệ binh nhấn lưỡi dao của mình sâu hơn vào cổ họng của Jia. Máu tràn xung quanh nó, từ xa cũng nhìn thấy rõ.
"Nephilim!" Người đàn ông gầm lên một lần nữa. Tâm trí của Clary đấu tranh để xác định hắn- hắn có vẻ rất quen thuộc. Hắn cao, tóc nâu, có lẽ khoảng bốn mươi. Tay hắn lực lưỡng cơ bắp, các tĩnh mạch nổi lên như dây thừng khi hắn cố giữ Jia đứng im. "Đứng yên tại chỗ, Đừng tiếp cận, hoặc Lãnh sự của các người sẽ ch.ết! "
Aline hét lên. Helen lập tức túm lấy cô, rõ ràng là để kiềm chế cô chạy về phía trước. Đằng sau họ đám trẻ con nhà Blackthorn túm tụm xung quanh Julian, người đang ôm em út của mình trong vòng tay; Drusilla cúi ép mặt sát vào hông cậu. Emma, tóc sáng bừng, đứng với Cortana tuốt trần, bảo vệ những người khác.
"Đó là Matthias Gonzales," Alec nói bằng một giọng sốc. "Ông ấy là người đứng đầu của Học viện Buenos Aires...."
"Im lặng!" người đàn ông đằng sau Jia -Matthias -lại gầm lên và một sự im lặng khó chịu hạ xuống. Hầu hết Thợ săn Bóng tối đang đứng, như Jace và Alec, với tay đặt trên vũ khí của họ. Isabelle đã nắm chặt tay cầm roi da. "Hãy nghe tôi, các Thợ Săn bóng Tối!" Matthias gào lên, đôi mắt hắn bị thiêu đốt với một ánh sáng cuồng tín. "Hãy nghe tôi, vì tôi đã là một trong các người. Tôi đã mù quáng tuân theo các luật lệ của Clave, nghe theo sự thuyết phục của họ đảm bảo sự an toàn của tôi trong các kết giới của Idris, được bảo vệ bởi ánh sáng của các thiên thần! Nhưng không có an toàn ở đây." Hắn giật cằm sang một bên, hướng về chữ viết nguệch ngoạc trên sàn nhà. "Không còn an toàn, thậm chí không có thông điệp của Thiên đường. Đó là tầm ảnh hưởng sức mạnh của Cốc Địa ngục, và Ngài là người nắm giữ nó. "
Một tiếng rì rầm chạy qua đám đông. Robert Lightwood hướng về phía trước, khuôn mặt của ông lo lắng khi nhìn Jia và lưỡi dao đang kề vào cổ họng cô. "Vậy hắn muốn gì?", Ông hỏi. "Con trai của Valentine. Hắn muốn gì ở chúng tôi? "
"Ồ, Ngài muốn nhiều thứ," gã Thợ săn Hắc Ám nói. "Nhưng giờ đây, Ngài sẽ hài lòng với món quà là em gái và anh nuôi của Ngài. Giao cho Ngài Clarissa Morgenstern và Jace Lightwood, thảm họa sẽ được ngăn chặn "
Clary nghe Jace hít thở sâu. Cô nhìn anh, hoảng loạn; cô có thể cảm nhận được ánh mắt của cả căn phòng nhìn vào cô, và cảm thấy như mình đang bị hòa tan, giống như muối trong nước.
"Chúng tôi là Nephilim," Robert nói một cách lạnh lùng. "Chúng tôi không từ bỏ những những thứ của mình. Hắn biết điều đó. "
"Chúng ta, Cốc Địa ngục đang giữ năm người đồng minh của các người," câu trả lời đến tức thì. "Meliorn của Tiên tộc, Raphael Santiago của Ma cà rồng, Luke Garroway của Người sói, Jocelyn Morgenstern của Nephilim, và Magnus Bane của Pháp hội. Nếu các người không giao cho chúng tôi Clarissa và Jonathan, bọn họ sẽ được tiễn đến cái ch.ết bằng sắt và bạc, lửa và thanh lương trà. Và khi đồng minh Thế giới Ngầm của các người biết rằng các người đã hy sinh đại diện của họ, thay vì từ bỏ người của mình, họ sẽ phản bội lại các người. Họ sẽ tham gia với chúng ta, và các người sẽ thấy mình chiến đấu không chỉ với Ngài, người giữ Cốc địa ngục mà là tất cả Thế giới Ngầm. "
Clary cảm thấy một làn sóng chóng mặt, rất mãnh liệt tràn qua cô. Cô đã biết, tất nhiên cô đã được biết, với một với một sự hiển nhiên rằng, mẹ, chú Luke và Magnus của cô đang gặp nguy hiểm, nhưng nghe nó như là một cái gì khác. Cô rùng mình, những lời cầu nguyện rời rạc lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu cô: xin nguyện cầu cho Mẹ, chú Luke, được bình an, được bình an. Hãy để Magnus được bình an, vì Alec. Làm ơn!
Cô cũng nghe thấy giọng nói của Isabelle trong đầu cô, rằng Sebastian không thể chống lại họ và tất cả Thế giới Ngầm. Tuy nhiên, hắn đã nhanh chóng phản bác: Nếu bây giờ đại diện Thế giới ngầm bị hãm hại, toàn bộ đó là lỗi của các Thợ săn Bóng tối.
Biểu hiện của Jace ảm đạm, nhưng anh bắt gặp ánh mắt của cô với cùng sự thấu hiểu. Điều đó như đâm một cây kim trong trái tim cô. Họ không thể đứng lại và để cho điều này xảy ra. Họ sẽ nộp mình cho Sebastian. Đó là lựa chọn duy nhất.
Cô hướng về phía trước, định đi, nhưng cô thấy mình bị giật lại với cổ tay khoá cứng. Cô quay lại, nghĩ là Simon, và ngạc nhiên thấy rằng đó là Isabelle. "Không," Isabelle nói.
"Mi là một kẻ ngốc và là một kẻ theo đuôi," Kadir hét, đôi mắt giận dữ khi ông nhìn Matthias. "Không thành viên Thế giới Ngầm nào sẽ trách chúng ta vì đã không chịu hy sinh hai đứa con của chúng ta lên giàn thiêu của Jonathan Morgenstern."
"Oh, nhưng Ngài sẽ không giết họ," Matthias nói với niềm vui sướng độc ác "Các người có lời thề dưới chân thiên thần của Ngài là sẽ không hại đến cô gái đấy hay chàng trai Morgenstern Lightwood. Họ là gia đình của Ngài, và Ngài mong muốn họ ở bên cạnh mình. Vì vậy, không có sự hy sinh nào ở đây cả "
Clary cảm thấy một cái gì đó cọ gò má cô. Đó là Jace. Anh đã hôn cô, rất nhanh. Cô nhớ đến nụ hôn Judas của Sebastian đêm trước. Cô xoay người để túm anh lại, nhưng anh đã đi ra, rời khỏi bọn họ, sải bước ra ngoài lối đi cầu thang giữa các băng ghế. "Tôi sẽ đi!" Anh hét lên, và giọng anh vang khắp căn phòng. "Tôi sẽ đi, sẵn sàng." Thanh kiếm của anh trên tay và anh ném nó rơi loảng xoảng xuống bậc cầu thang. "Tôi sẽ đi với Sebastian," Anh nói tiếp sau khoảng lặng im. "Chỉ cần bỏ Clary ra. Hãy để cô ấy ở lại. Hãy để tôi đi một mình. "
"Jace, không," Alec nói, nhưng giọng nói anh chìm vào tiếng ồn ào chạy qua căn phòng, tiếng nói tăng cao như khói và đầy khắp phía trần nhà. Jace đứng bình thản, với bàn tay của mình xoè ra, cho thấy anh không có vũ khí. Tóc của anh tỏa sáng dưới ánh sáng của những chữ rune như một thiên thần tuẫn tiết.
Matthias Gonzales cười. "Không có thương lượng nếu không có Clarissa," Hắn nói. "Sebastian yêu cầu cô ấy, và ta chỉ truyền đạt những gì chủ ta yêu cầu"
"Ông nghĩ rằng chúng tôi là kẻ ngốc," Jace nói. "Trên thực tế, tôi biết nhiều hơn thế. Ông không suy nghĩ gì cả. Ông là người phát ngôn cho một con quỷ, đó là tất cả của ông. Ông không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Không gia đình, huyết thống hoặc danh dự. Ông không còn là con người. "
Matthias chế nhạo. "Tại sao mọi người lại muốn trở thành con người?"
"Bởi vì thương lượng với ông vô giá trị," Jace nói. "Vậy, nếu chúng tôi cung cấp người cho ông, và Sebastian trả con tin của mình. Rồi sao? Ông đã trả giá như vậy để cho chúng tôi biết làm thế nào hắn tốt hơn Nephilim, làm thế nào hắn mạnh mẽ hơn, hắn thông minh hơn. Làm thế nào hắn có thể tấn công chúng tôi ở Alicante; tất cả các kết giới của chúng tôi và tất cả các Vệ binh của chúng tôi không thể giữ được hắn. Làm thế nào hắn sẽ tiêu diệt tất cả chúng tôi. Nếu ông muốn thương lượng với một người nào đó, ông phải cung cấp cho họ một cơ hội để giành chiến thắng. Nếu ông là con người, ông sẽ hiểu điều đó. "
Trong sự im lặng theo sau, Clary nghĩ có thể đã nghe thấy một giọt máu rơi xuống sàn. Matthias vẫn bất động, lưỡi dao của hắn vẫn kề vào cổ họng của Jia, môi hắn mấp máy như thể hắn đang thì thầm điều gì đó, hoặc đọc một cái gì đó hắn đã được nghe-
Hoặc đang nghe, cô nhận ra, đang nghe lời được thì thầm vào tai hắn. . .
"Các người không thể giành chiến thắng," Cuối cùng Matthias nói, và Jace cười, cái cười chua chát sắc nét mà Clary lần đầu tiên đã yêu. Không phải là một thiên thần tuẫn tiết, cô nghĩ, mà là một thiên thần báo thù. Tất cả vàng, máu và lửa, tự tin ngay cả khi đối mặt với thất bại.
"Ông hiểu những gì tôi muốn nói," Jace nói. "Vậy thì, có quan trọng gì nếu chúng tôi ch.ết ngay bây giờ hoặc ch.ết sau đó..."
"Các người không thể giành chiến thắng," Matthias nói, "nhưng các người có thể sống sót. Những người chọn có thể được biến đổi bởi Cốc địa ngục; họ sẽ trở thành chiến binh trong của đội quân Morning Star, và các người sẽ thống trị thế giới với Jonathan Morgenstern lãnh đạo. Những người chọn vẫn là con của Raziel vẫn có thể làm như vậy, miễn là vẫn ở trong Idris. Các biên giới của Idris sẽ được niêm phong, cô lập nó ra khỏi phần còn lại của thế giới, phần đó sẽ thuộc về chúng ta. Vùng đất này vẫn được các thiên thần cấp cho các người, các người sẽ giữ lại. Miễn là vẫn trong biên giới của nó, các người sẽ được an toàn. Điều đó, các người được đảm bảo. "
Jace trừng mắt. "Lời đảm bảo của Sebastian không có giá trị gì."
"Lời hứa của Ngài là tất cả những gì các người có," Matthias nói. "Giữ liên minh của các người với Thế giới Ngầm, ở trong biên giới của Idris, và các người sẽ sống sót. Nhưng đề nghị này tồn tại khi các người nguyện ý dâng lên chủ của ta cả ngươi và Clarissa. Không có thương lượng. "
Clary nhìn chầm chậm quanh phòng. Một số các Nephilim nhìn lo lắng, một số sợ hãi, một số đầy giận dữ. Và những người khác đang tính toán. Cô nhớ lại ngày cô đã đứng trong Sảnh hiệp định ở phía trước cũng những người này và chỉ cho họ chữ rune Binding để có thể thắng cuộc chiến tranh của họ. Họ đã rất biết ơn sau đó. Nhưng đây cũng là Hội đồng đã biểu quyết chấm dứt tìm kiếm Jace khi Sebastian bắt anh đi, bởi vì cuộc sống của chỉ một thanh niên không có giá trị đối với họ.
Đặc biệt là khi người đó là con trai nuôi của Valentine.
Hồi trước cô đã nghĩ rằng luôn có những người tốt và người xấu, một bên của ánh sáng và một bên của bóng tối, nhưng giờ cô không còn nghĩ thế. Cô đã nhìn thấy tâm ma, trong anh trai cô và cha cô, tâm ma từ điều tốt đi lệch hướng và tâm ma của ham muốn sức mạnh tuyệt đối. Nhưng trong nhân ái cũng không có an toàn: Đức hạnh có thể giết người giống như một con dao, và ánh sáng của thiên đường thì mù quáng.
Cô tách khỏi Alec và Isabelle, cảm thấy Simon níu lấy cánh tay cô. Cô quay lại nhìn cậu và lắc đầu. Hãy để cho mình làm điều này.
Đôi mắt đen của cậu van nài "Không," cậu thì thầm.
"Hắn muốn cả hai chúng tớ," cô thì thầm lại. "Nếu Jace đến với Sebastian mà không có tớ, Sebastian sẽ giết anh ấy"
"Dù sao thì hắn sẽ giết cả hai người." Isabelle đã gần khóc với sự thất vọng. "Cậu không thể đi, và Jace cũng không thể -Jace!"
Jace quay lại nhìn họ. Clary thấy nét mặt anh thay đổi khi anh nhận ra rằng cô đã len lỏi đến gần anh. Anh lắc đầu, mấp máy môi: "Không".
"Hãy cho chúng tôi thời gian," Robert Lightwood nói. "Ít nhất, hãy cho chúng tôi thêm thời gian để biểu quyết"
Matthias rút con dao ra khỏi cổ họng của Jia và giữ nó ở trên cao; cánh tay còn lại vòng quanh cô, bàn tay anh hắn chặt mặt trước áo choàng của cô. Hắn giơ con dao về phía trần nhà, ánh sáng từ nó loang loáng "Thời gian", hắn cười khẩy. "Tại sao Sebastian nên cung cấp cho các người thời gian?"
Một tiếng vút sắc nét xé không khí. Clary thấy một cái gì đó vụt sáng phía sau mình, và nghe thấy tiếng kim loại chạm kim loại khi một mũi tên đâm sầm vào con dao Matthias đang giơ trên đầu của Jia, làm nó văng khỏi tay hắn. Clary xoay đầu sang một bên và nhìn thấy Alec, cây cung của anh giương lên, dây cung vẫn còn đang rung.
Matthias thốt lên một tiếng gầm và lảo đảo lùi lại, tay chảy máu. Jia thoát ra khỏi hắn khi hắn cúi người nhặt con dao của mình. Clary nghe Jace gọi "Nakir!" Anh rút ra một lưỡi seraph từ thắt lưng và ánh sáng của nó chiếu sáng hội trường. "Tránh đường!" Anh hét lên, và bắt đầu lao xuống những bậc thang, hướng về phía bục diễn thuyết.
"Không!" Alec, hạ cung tên xuống, phóng mình qua lưng của hàng ghế dài, đâm bổ xuống đầu Jace, xô anh ngã xuống đất chỉ ngay khi cả cái bục bốc lên trong một ngọn lửa như được tưới xăng. Jia kêu lên và nhảy từ bục diễn thuyết vào đám đông; Kadir bắt được cô và hạ xuống nhẹ nhàng trong khi tất cả các Thợ săn Bóng tối quay sang nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang bốc cao.
"Cái quái gì thế này," Simon thì thầm, những ngón tay vẫn siết chặt quanh cánh tay của Clary. Cô có thể thấy Matthias, một cái bóng đen ở trung tâm của ngọn lửa. Lửa rõ ràng là không làm ảnh hưởng gì đến hắn; hắn dường như đang cười, giơ cánh tay mình lên liên tục như thể hắn là một nhạc trưởng chỉ đạo một dàn nhạc lửa. Căn phòng đầy những tiếng la hét, mùi hôi thối và tiếng lách cách của gỗ cháy. Aline chạy lại chụp lấy mẹ mình đang chảy máu, khóc lóc; Helen đứng nhìn bất lực, bên cạnh Julian; cô đã cố gắng để che chắn cho những đứa bé nhà Blackthorns khỏi những gì đang xảy ra bên dưới.
Thế nhưng, không có ai che chắn cho Emma. Cô đang đứng ngoài nhóm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì sốc khi xuyên qua những âm thanh khủng khiếp đầy hội trường, tiếng hét của Matthias xuyên thủng nhức óc: "Hai ngày, Nephilim! Các người có hai ngày để quyết định số phận của các người! Sau đó tất cả các người sẽ bị đốt cháy! Các người sẽ bị thiêu đốt trong ngọn lửa của địa ngục, và tro của Ê-đôm sẽ mục rữa xương của các người!"
Giọng nói của hắn vang cao trong một tiếng thét kinh hoàng và thình lình im lặng, khi những ngọn lửa thấp xuống, hắn đã biến mất cùng với ngọn lửa tàn lụi. Lưỡi lửa cuối cùng ɭϊếʍƈ trên sàn, ánh sáng của nó hầu như không chạm vào các tin nhắn viết nguệch ngoạc trong máu thiên thần phía trước bục thuyết giảng.
Veni- TA ĐÃ ĐẾN.
--- ------
Maia mất hai phút thở sâu bên ngoài cánh cửa căn hộ trước khi tr.a chìa vào ổ khóa.
Tất cả mọi thứ trong hành lang có vẻ bình thường, bình thường đến kỳ lạ. Áo khoác của Jordan và Simon, treo trên móc trong lối vào hẹp. Các bức tường được trang trí với các bức tranh đường phố mua từ chợ trời.
Cô di chuyển vào phòng khách, nơi dường như đóng băng suốt thời gian qua: TV vẫn bật, màn hình tĩnh (stand-by) tối om, hai bộ điều khiển trò chơi vẫn trên chiếc ghế dài. Họ đã quên tắt ấm pha cafe. Cô đi vào và bật công tắc, cố gắng hết sức mình ngó lơ tất cả các hình ảnh của mình và Jordan đính trên tủ lạnh: họ trên cầu Brooklyn, họ uống cà phê tại quán ăn Waverly Place, Jordan cười khoe móng tay mà Maia đã sơn màu xanh và màu xanh lá cây và đỏ. Cô đã không nhận ra anh đã chụp bao nhiêu hình ảnh cho họ, như thể anh đang cố gắng để ghi lại mọi thứ của hai người, từng giây phút, sợ chúng sẽ trôi qua ký ức của mình như nước chảy.
Cô phải gồng mình một lần nữa trước khi đi vào phòng ngủ. Giường vẫn bừa bộn và drap chưa trải, Jordan chưa bao giờ được đặc biệt gọn gàng, quần áo của anh nằm rải rác khắp phòng. Maia đi ngang qua căn phòng đến tủ nơi cô cất giữ đồ đạc riêng của mình và cởi hết quần áo của Leila ra.
Một cách nhẹ nhõm, cô xỏ vào quần jean và áo T-Shirt của chính mình. Cô đang kéo ra một chiếc áo khoác để mặc thì chuông cửa reo.
Jordan giữ vũ khí của riêng mình - được cấp bởi pháp quan - trong một cái rương ở chân giường. Cô mở cái rương và lấy ra một lọ sắt nặng với một chữ thập khắc vào mặt trước.
Cô mặc áo khoác và tiến vào phòng khách, chiếc lọ trong túi của cô, những ngón tay xiết quanh nó. Cô đưa tay và kéo mạnh cánh cửa trước mở ra.
Cô gái đang bên ngoài có mái tóc đen rơi ngang vai làm nổi bật làn da trắng bệch ch.ết chóc và đôi môi đỏ sẫm. Cô mặc một bộ đồ màu đen cắt may riêng vừa khít trông như một nàng Bạch Tuyết hiện đại với máu, than đá, và băng tuyết. "Cô đã gọi tôi," cô nói. "Bạn gái của Jordan Kyle, đúng không?"
Lily-cô là một trong những người thông minh nhất của gia tộc ma cà rồng. Biết tất cả mọi thứ. Cô và Raphael là cạ cứng* của nhau.
[* ý nói là thân thiết, tâm đầu ý hợp. Mỗ dùng từ chuẩn teen á!]
"Đừng phản ứng như là cô không biết gì, Lily," Maia độp "Cô đã ở đây trước đó; Tôi chắc rằng cô đã bắt cóc Simon từ căn hộ này cho Maureen. "
"Và?" Lily khoanh tay trước ngực, làm cho bộ đồ đắt tiền của mình kêu răng rắc "Cô có mời tôi vào hay không?"
" không" Maia nói. "Chúng ta sẽ nói chuyện ở đây, ở hành lang."
"Tối tăm" Lily dựa lưng vào tường với sơn bong tróc, dựng mặt lên "Tại sao cô lại gọi tôi đến đây, Người sói?"
"Maureen điên rồi", Maia nói. "Raphael và Simon cũng đã đi. Sebastian Morgenstern đang giết Thế giới Ngầm để tạo sức ép cho Nephilim. Và có lẽ đây là thời gian để Ma cà rồng và Người sói nói chuyện với nhau. Thậm chí liên minh với nhau. "
"Ah, cô không phải quá ngây thơ sao," Lily nói, và đứng thẳng dậy. "Xem nào, Maureen điên rồ, nhưng cô ta vẫn là lãnh đạo của Gia tộc. Và tôi có thể nói với cô một điều. Cô ta sẽ không đàm phán với một thành viên Người sói mới phất lên đang mất trí vì bạn trai vừa qua đời. "
Maia nắm chặt cái lọ trong tay cô. Cô khao khát để ném thứ trong đấy vào mặt của Lily, đến mức làm chính cô sợ hãi.
"Hãy gọi cho tôi khi cô trở thành đầu đàn" Có một ánh sáng tối tăm trong mắt cô gái Ma cà rồng, như thể cô đang ẩn ý điều gì đó với Maia mà không nói ra. "Và sau đó chúng ta sẽ nói chuyện."
Lily quay lại và đi xuống hành lang trên đôi giày cao. Maia chầm chậm nới lỏng tay của mình trên chai nước thánh trong túi.
--- ------
"Bắn đẹp đấy" Jace nói.
"Cậu không cần phải làm vui tớ." Alec và Jace đang ở một trong những phòng họp của Gard - không cùng phòng Jace đã ở trước đó với Clary, nhưng là một căn phòng khác cũ kỹ hơn. Tường bằng đá, và có một chiếc ghế dài chạy băng qua bức tường phía tây. Jace đang quỳ trên đó, chiếc áo khoác của mình ném sang một bên, tay áo bên phải chiếc sơ mi của anh cuộn lại.
"Tớ không có," Jace phản đối khi Alec đặt thanh Stele của mình lên làn da trần trên cánh tay Jace. Khi các đường nét tối màu bắt đầu tràn ra khỏi Adamas, Jace không thể không nhớ đến một ngày khác, tại Alicante, Alec vừa băng bó tay cho Jace, vừa nói với anh một cách giận dữ: Cậu hồi phục chậm chạp và xấu xí, giống như một người thường. Jace đã thò tay mình qua một cửa sổ ngày hôm đó; anh xứng đáng tất cả mọi thứ Alec đã nói.
Alec thở ra từ từ; anh luôn luôn rất cẩn thận với chữ rune mình vẽ, đặc biệt là những chữ iratzes-trị thương. Anh dường như cảm thấy bỏng nhẹ, vết khắc vào da như Jace cảm thấy, mặc dù chưa bao Jace bận tâm đến sự đau đớn- bản đồ của những vết sẹo màu trắng bao phủ bắp tay chạy dài xuống cánh tay của anh để chứng thực điều đó. Có một sức mạnh đặc biệt trong một chữ rune do parabatai của bạn vẽ. Đó là lý do tại sao mọi người đã để hai người họ đi, trong những người còn lại của gia đình Lightwood gặp nhau tại văn phòng của Lãnh sự, để Alec có thể chữa lành Jace nhanh chóng và hiệu quả nhất. Jace đã hơi sửng sốt; anh nửa mong đợi họ để anh ngồi lại suốt cuộc họp mặc dù cổ tay anh xanh tím và sưng lên.
"Tớ không có, thật mà" Jace nói một lần nữa, khi Alec vẽ xong và bước lùi lại để xem xét thành quả của mình. Jace đã có thể cảm nhận được sự tê liệt của chữ iratze lan truyền qua tĩnh mạch của mình, làm dịu các cơn đau ở cánh tay, khép lại vết thương đang hở. "Cậu đập vào dao của Matthias từ nửa chừng giảng đường. Hoàn toàn chính xác, không ảnh hưởng đến Jia chút nào. Và hắn thì cũng đang di chuyển xung quanh "
"Tớ đã bị kích động." Alec cài thanh Stele của mình trở lại thắt lưng. Mái tóc đen rũ xuống mắt anh; anh đã không cắt tỉa chúng kịp thời vì anh và Magnus đã chia tay.
Magnus. Jace nhắm mắt lại. "Alec," anh nói. "Tớ sẽ đi. Cậu biết là tớ sẽ đi. "
"Cậu nói như cậu nghĩ rằng nó sẽ trấn an tôi," Alec nói. "Cậu nghĩ rằng tôi muốn cậu nộp mình cho Sebastian? Cậu bị điên à? "
"Tớ nghĩ nó là cách duy nhất để Magnus trở lại." Jace nói, chìm vào bóng tối sau mí mắt.
"Và cậu cũng sẵn sàng để trao đổi cuộc sống của Clary?" Giọng của Alec chua chát. Đôi mắt của Jace mở bừng ra; Alec nhìn anh kiên định nhưng không biểu hiện.
"Không," Jace nói, nghe thất bại trong chính giọng nói của mình. "Tớ không thể làm điều đó."
"Và tớ sẽ không yêu cầu cậu làm điều đó," Alec nói. "Điều này... đó là những gì Sebastian đang cố gắng làm. Đặt một cái nêm giữa tất cả chúng ta, dùng những người chúng ta yêu thương để kéo chúng ta xa nhau. Chúng ta không nên để cho hắn thủ lợi "
"Khi nào mà cậu trở nên thông thái như vậy?" Jace nói.
Alec cười, một cái cười ngắn và giòn. "Ngày tớ thông thái là ngày mà cậu cẩn thận."
"Có thể cậu đã luôn luôn là người khôn ngoan," Jace nói. "Tớ nhớ khi tớ hỏi cậu có muốn trở thành parabatai, cậu nói rằng cậu cần một ngày để suy nghĩ. Sau đó cậu quay lại và nói có. Khi tớ hỏi tại sao cậu lại đồng ý thành parabatai của tớ, cậu nói đó là vì tớ cần một người chăm sóc. Cậu đã đúng. Tớ chưa bao giờ nghĩ về nó một lần nữa, bởi vì tớ không bao giờ phải nhớ. Tớ đã có cậu, và cậu đã luôn luôn chăm sóc tớ. Luôn luôn. "
Biểu hiện của Alec nghiêm nghị; Jace gần như có thể nhìn thấy sự căng thẳng đập qua tĩnh mạch parabatai mình. "Không," Alec nói. "Đừng nói như thế."
"Tại sao không?"
"Bởi vì," Alec nói. "Đó là cách mọi người nói chuyện khi họ nghĩ rằng họ sẽ ch.ết."
--- ----
"Nếu Clary và Jace bị giao cho Sebastian, họ sẽ ch.ết " Maryse nói.
Họ đang ở trong văn phòng của Lãnh sự, bài trí sang trọng như hầu hết các phòng khác ở Gard. Một tấm thảm dày dưới chân, những bức tường đá trải thảm trang trí, một cái bàn khổng lồ đặt theo đường chéo ngang qua căn phòng. Một bên là Jia Penhallow, vết cắt trên cổ họng cô đã được iratzes xử lý hoàn hảo. Đằng sau chiếc ghế là chồng cô, Patrick, đang đứng tay đặt lên vai cô.
Đối mặt với họ là Maryse và Robert Lightwood; Clary ngạc nhiên thấy cô, Isabelle, và Simon cũng được ở lại trong phòng. Cô cho là họ đang thảo luận về số phận của cô và Jace, nhưng trước giờ Clave dường như chưa bao giờ có nhiều cách để giải quyết số phận của người khác mà không có ý kiến của họ.
"Sebastian nói rằng hắn sẽ không làm tổn thương họ," Jia nói.
"Lời của hắn là vô giá trị," Isabelle cắt ngang "Hắn dối trá. Và lời thề dưới chân Thiên thần của hắn không có ý nghĩa gì, bởi vì hắn không thèm cần đến Thiên thần. Nếu hắn ta có phục vụ người nào. Đó chính là Lilith"
Có một tiếng lách cách nhẹ, và cánh cửa mở ra. Là Alec và Jace. Cả hai nhảy xuống vài bậc thang, và Jace trông có vẻ tồi tệ, với miệng vết thương hở và cổ tay bị gãy hoặc bị sai khớp. Mặc dù bây giờ trông nó đã trở lại bình thường, anh đã cố gắng mỉm cười với Clary khi anh bước vào, nhưng đôi mắt của anh đầy ám ảnh.
"Cháu phải hiểu Clave sẽ nhìn điều đó như thế nào," Jia nói. "Cháu đã chiến đấu với Sebastian ở Burren. Họ được kể lại, nhưng họ không nhìn thấy, chưa từng thấy cho đến lúc trận chiến ở Cấm thành, sự khác biệt giữa các chiến binh Thợ săn Bóng tối và Ác quỉ Bóng đêm. Chưa bao giờ có một chiến binh mạnh hơn Nephilim. Bây giờ thì có. "
"Lý do hắn tấn công Cấm thành là để thu thập thông tin," Jace nói. "Hắn muốn biết các Nephilim có khả năng gì: không phải là nhóm người non nớt chiến đấu tại Burren, mà là các chiến binh do Clave gửi đến. Hắn muốn biết làm thế nào họ đứng lên chống lại lực lượng của hắn. "
"Hắn đang đo lường chúng ta," Clary nói. "Hắn đang đặt chúng ta lên bàn cân"
Jia nhìn cô. "Mene Mene tekel upharsin," cô nói nhẹ nhàng.
"Em đã đúng khi em nói Sebastian không muốn đấu một trận chiến lớn," Jace nói. "Quan tâm của hắn là chia thành nhiều trận đánh nhỏ để hắn có thể biến đổi các Nephilim thêm vào lực lượng của hắn. Và phương án ở lại trong Iris có thể hữu hiệu, để hắn mang những trận chiến lại đây, phá vỡ vòng vây quân đội của hắn trên những tảng đá ở Alicante. Tuy nhiên bây giờ hắn đang giữ các đại diện Thế giới Ngầm, ở lại đây sẽ không hiệu quả. Nếu không có chúng ta canh giữ, với Thế giới Ngầm bị biến đổi đang chống lại chúng ta, Hiệp định sẽ sụp đổ. Thế giới sẽ sụp đổ. "
Ánh mắt của Jia chiếu đến Simon. "Cậu sẽ nói gì, Downworlder? Là Matthias đúng? Nếu chúng ta từ chối điều kiện của Sebastian, nó sẽ có nghĩa là chiến tranh với Thế giới Ngầm? "
Simon giật mình khi bị hỏi một cách đích danh để giải quyết một vấn đề chính thức như vậy. Một cách ý thức hay vô thức, bàn tay cậu lần đến chiếc mề đay của Jordan trên cổ mình; cậu giữ nó khi cậu nói với sự miễn cưỡng "Tôi nghĩ rằng mặc dù có một số thành viên Thế giới ngầm có lý trí, nhưng ma cà rồng sẽ không. Họ đã tin Nephilim xem nhẹ cuộc sống của họ. Các Pháp sư. . . "cậu lắc đầu. "Tôi thực sự không hiểu các Pháp sư. Về tiên tộc- ý tôi là Nữ hoàng Seelie - dường như đã có chọn lựa của chính bà ấy. Bà ấy đã giúp Sebastian với cái này. "Cậu giơ ngón tay của mình, nơi chiếc nhẫn lấp lánh lên cao.
"Nó nghe có vẻ như sự ham muốn vô độ của Nữ hoàng tiên tộc để biết tất cả mọi thứ hơn là việc giúp Sebastian" Robert nói. "Đó là sự thật, bà ấy đã do thám cậu, nhưng lúc đó Sebastian chưa được coi là kẻ thù của chúng tôi. Đáng chú ý hơn, Meliorn đã tuyên thệ đặt lòng trung thành của Tiên tộc vào chúng tôi và đặt Sebastian là kẻ thù của họ. Các Thần tiên không thể nói dối. "
Simon nhún vai. "Dù sao, quan điểm của tôi là tôi không hiểu họ nghĩ thế nào. Nhưng Người sói yêu mến chú Luke. Họ sẽ liều mạng để có được chú ấy quay lại. "
"Anh ấy từng là một Shadowhunter-" Robert bắt đầu.
"Điều đó làm cho nó tồi tệ hơn," Simon nói, và đó không phải Simon- người bạn lâu năm nhất của Clary- mà là một người khác, một người am hiểu về chính kiến của Thế giới Ngầm. "Họ nhìn cái cách mà Nephilim đối xử với thành viên Thế giới Ngầm từng là Nephilim như là bằng chứng của sự thật rằng Thợ săn Bóng tối tin máu của Thế giới Ngầm bị nhiễm độc. Magnus từng kể cho tôi về một bữa ăn tối anh ấy được mời ở một Học viện cùng với Thợ săn Bóng tối và thành viên Thế giới Ngầm; sau đó các Thợ săn Bóng tối đã ném tất cả các dĩa đi bởi vì các Downworlder đã chạm vào chúng. "
"Không phải tất cả Nephilim là như thế", Maryse nói.
Simon nhún vai. "Lần đầu tiên tôi đến Gard, đó là do Alec mang tôi đến," cậu nói. "Tôi tin tưởng rằng Lãnh sự chỉ muốn nói chuyện với tôi. Thay vào đó tôi đã được ném vào tù và bỏ đói. Parabatai của chú Luke nói chú ấy hãy tự sát khi chú Luke bị biến đổi. Các pháp quan vệ đoàn Lupus đã bị thiêu huỷ trên đất bởi một Thợ săn Bóng tối, cho dù hắn là một Thợ săn Bóng tối - kẻ thù của Idris"
"Vậy, ý cậu đang nói, nó sẽ có chiến tranh?" Jia hỏi.
"Nó đã là chiến tranh, không phải sao?" Simon nói. "Chẳng phải cô bị thương trong một trận chiến? Tôi chỉ nói-Sebastian đang sử dụng các vết nứt trong liên minh của cô để phá vỡ cô, và hắn đang làm rất tốt. Có lẽ hắn không hiểu được con người, tôi không cho rằng hắn hiểu, nhưng hắn hiểu biết sâu sắc cái ác, sự phản bội và sự ích kỷ. Và đó là một cái trong tất cả mọi tâm trí và trái tim."Cậu ngừng lại đột ngột, như thể sợ rằng cậu đã nói quá nhiều.
"Vậy, cậu nghĩ rằng chúng ta nên làm như Sebastian yêu cầu, mang Jace và Clary cho hắn?" Patrick hỏi.
"Không," Simon nói. "Tôi nghĩ rằng hắn ta luôn dối trá, và gửi họ cho hắn sẽ không giúp được bất cứ điều gì. Thậm chí nếu hắn có thề, cũng là giả dối, như Isabelle đã nói "Cậu nhìn Jace, và sau đó Clary. "Cậu biết đấy, hai người hiểu hắn tốt hơn so với bất cứ ai; Hai người biết hắn không bao giờ có ý như những gì hắn nói. Nói với họ đi. "
Clary lắc đầu, im lặng. Lại là Isabelle là người trả lời thay cô: "Họ không thể," cô nói. "Nó giống như đang cầu xin cho mạng sống của họ, và không ai trong hai người sẽ làm điều đó."
"Tôi đã tình nguyện," Jace nói. "Tôi nói tôi sẽ đi. Mọi người biết tại sao hắn muốn tôi."Anh vung cánh tay ra. Clary không ngạc nhiên khi thấy rằng ngọn lửa thiên đàng có thể nhìn thấy dưới làn da tay của anh, trông giống như những sợi dây vàng. "Ngọn lửa thiên đàng đã đả thương hắn ở Burren. Hắn sợ nó, vì vậy hắn sợ tôi. Tôi đã nhìn thấy nó trên khuôn mặt của hắn, trong phòng của Clary. "
Có một khoảng im lặng dài. Jia ngồi phịch trở lại trong chiếc ghế của mình. "Cậu nói đúng," cô nói. "Tôi không đồng ý với bất kỳ điều gì của cậu. Nhưng tôi không thể kiểm soát Clave. Có những người trong số họ sẽ chọn giải pháp họ cho là an toàn, nhưng những người trước kia ghét ý tưởng chúng tôi liên minh với Thế giới Ngầm sẽ chào đón một cơ hội để từ chối. Nếu Sebastian muốn chia rẽ Clave thành nhiều phe phái, tôi chắc chắn là hắn đã muốn thế, hắn đã chọn một cách tốt nhất để làm điều đó. "Cô nhìn quanh nhà Lightwoods, Jace và Clary, ánh mắt kiên định tối màu của Lãnh sự đọng trên từng người "Tôi thích nghe các đề xuất," cô nói thêm, một chút lạnh lùng.
"Chúng tôi có thể ẩn đi," Isabelle nói ngay lập tức. "Biến mất đến một nơi mà Sebastian sẽ không bao giờ tìm thấy; bà có thể báo cáo cho hắn rằng Jace và Clary đã bỏ chạy bất chấp nỗ lực giữ người của bà. Hắn không thể đổ lỗi cho bà vì điều đó. "
"Một người có lý trí sẽ không đổ lỗi cho Clave," Jace nói. "nhưng Sebastian là kẻ không có lý lẽ."
"Và không có bất cứ nơi nào chúng ta có thể trốn hắn ta" Clary nói. "Hắn tìm thấy tôi trong ngôi nhà của Amatis. Hắn có thể tìm thấy tôi bất cứ nơi nào. Có thể Magnus có khả năng giúp chúng tôi, nhưng- "
"Có Pháp sư khác," Patrick nói, và Clary tình cờ liếc một cái vào khuôn mặt của Alec. Nó trông giống như được chạm khắc trên đá.
"Ông không thể tin tưởng vào việc họ giúp chúng ta, không phải là vấn đề ông phải trả tiền cho họ, mà là không phải bây giờ," Alec nói. "Trên quan điểm của vụ bắt cóc, họ sẽ không trợ giúp cho Clave, cho đến khi họ xem liệu chúng ta có trợ giúp họ đầu tiên không. "
Có tiếng gõ cửa và hai Tu huynh câm tiến vào, áo choàng của họ mơ hồ như giấy da trong ánh sáng phù thuỷ. "Tu huynh Enoch," Patrick nói, bằng cách chào hỏi, "và-"
"Tu huynh Zachariah," người thứ hai nói, kéo mũ trùm đầu của mình xuống.
Mặc dù những gì Jace đã ám chỉ trong phòng Hội đồng, vẻ ngoài của Zachariah vẫn là một cú sốc. Hầu như không nhận ra anh, chỉ có các chữ rune tối màu trên xương gò má như một lời nhắc nhở về những gì anh đã từng là. Anh mảnh mai, gần như gầy gò, và cao, với một vẻ thanh lịch tinh tế rất con người với khuôn mặt góc cạnh và mái tóc đen. Anh nhìn chỉ khoảng hai mươi.
"Có phải đó là," Isabelle nói nhỏ bằng một giọng ngạc nhiên "Tu huynh Zachariah? Khi nào thì anh ấy trở nên nóng bỏng như vậy? "
"Isabelle!" Clary suỵt, nhưng Tu huynh Zachariah hoặc là đã không nghe thấy cô nói hoặc định lực vững vàng. Anh đang nhìn Jia, và sau đó, trước sự ngạc nhiên của Clary, nói một cái gì đó bằng một ngôn ngữ mà cô không biết.
Môi Jia run lên một chút. Sau đó, nó mím lại thành một đường thẳng cứng rắn. Cô quay sang những người khác. "Amalric Kriegsmesser đã ch.ết", cô nói.
Clary đã bị một đống cú sốc trong nhiều giờ vừa qua, phải mất vài giây mới nhớ người đó là gã Thợ săn Hắc Ám bị bắt tại Berlin và đưa đến Bệnh xá để các Tu huynh nghiên cứu chữa bệnh.
"Không gì chúng tôi thử nghiệm trên ông ấy có kết quả" Tu huynh Zachariah nói. Giọng nói của anh ngân nga. Anh nói giọng Ăng lê, Clary nghĩ; cô từng nghe giọng nói của anh trong tâm trí của cô trước đây, và giao tiếp thần giao cách cảm dường như bị mất trọng âm. "Tất cả các loại phép thuật, tất cả các loại thuốc. Cuối cùng, chúng tôi cho ông ấy uống từ chiếc cốc Thiên thần "
Nó phá hủy ông ấy, Enoch nói. Cái ch.ết tức thời.
"Cơ thể của Amalric phải được gửi qua một Cổng dịch chuyển để các Pháp sư trong Spiral Labyrinth nghiên cứu," Jia nói. "Có lẽ nếu chúng ta hành động đủ nhanh chóng, họ có thể tìm được điều gì đó từ cái ch.ết của ông ấy. Một số đầu mối để chữa bệnh. "
"Tội nghiệp gia đình họ" Maryse nói. "Họ thậm chí sẽ không được nhìn thấy ông ấy được thiêu và chôn tại Thành phố Câm lặng."
"Ông ấy không còn là Nephilim nữa," Patrick nói. "Nếu ông ấy được chôn cất, nó sẽ ở ngã tư bên ngoài rừng Brocelind."
"Giống như mẹ tôi," Jace nói. "Bởi vì bà ấy đã tự tử. Tội phạm, tự tử, và quái vật được chôn ở nơi mà tất cả các con đường đi qua, phải không? "
Anh cao giọng, cái giọng mà Clary biết để che đậy sự tức giận hay đau lòng; cô muốn di chuyển lại gần anh hơn, nhưng căn phòng đã quá đầy người.
"Không phải luôn luôn là thế," Tu huynh Zachariah nói bằng giọng nói mềm mại của mình. "Một trong những thanh niên trẻ nhà Longfords ở trận đấu tại Cấm thành. Anh ấy thấy mình buộc phải giết parabatai đã bị biến đổi của mình, sau đó anh ấy đã xoay thanh kiếm lại, tự cắt cổ tay mình. Anh ấy sẽ được hoả thiêu cùng với những người ch.ết hôm đó, với tất cả danh dự. "
Clary nhớ đến người thanh niên trẻ tuổi cô đã nhìn thấy ở Cấm thành, đứng trên một xác Thợ săn Bóng tối màu đỏ, gào khóc khi cuộc chiến vẫn tiếp diễn xung quanh mình. Cô tự hỏi nếu cô đã dừng lại, nói chuyện với cậu ấy, liệu nó sẽ giúp được cậu ta không, liệu có bất cứ điều gì cô có thể làm được không.
Jace nhìn như thể anh đang trợn mắt lên. "Đấy là lý do tại sao phải để cho tôi đi tìm Sebastian," anh nói. "Điều này không thể tiếp tục xảy ra. Những trận đánh, chiến đấu với bọn Ác quỉ Bóng đêm.....Hắn sẽ tìm thấy những điều tồi tệ hơn để làm. Sebastian luôn luôn là thế. Bị biến đổi còn tồi tệ hơn cái ch.ết. "
"Jace," Clary nói gay gắt, nhưng Jace bắn cho cô một cái nhìn, nửa tuyệt vọng, nửa van xin. Một cái nhìn cầu xin cô đừng nghi ngờ anh. Anh nghiêng người về phía trước, bàn tay đặt lên bàn làm việc của Lãnh sự.
"Hãy gửi tôi đến với hắn," Jace nói. "Và tôi sẽ cố gắng để giết hắn. Tôi có lửa thiên đàng. Đó là cơ hội tốt nhất của chúng ta. "
"Nó không phải là vấn đề gửi cậu đi đâu," Maryse nói. "Chúng tôi không thể gởi cậu đến cho hắn; chúng tôi không biết Sebastian ở đâu. Vấn đề là để hắn sẽ đến bắt cậu. "
"Vậy hãy để anh ta bắt tôi-"
"Tuyệt đối không" Tu huynh Zachariah nhìn nghiêm trọng, và Clary nhớ những gì anh đã nói với cô một lần: Nếu có cơ hội để tôi cứu người cuối cùng của dòng máu nhà Herondale, tôi sẽ đặt nó quan trọng hơn lòng trung thành của tôi với Clave . "Jace Herondale," anh nói. "Các Clave có thể lựa chọn để tuân theo Sebastian hoặc thách thức hắn, nhưng cho dù là cách nào, cậu không thể từ bỏ theo cách mà hắn mong đợi. Chúng ta làm hắn bất ngờ. Nếu không, chúng ta chỉ đơn giản là cung cấp cho hắn vũ khí duy nhất mà hắn đang lo ngại "
"Cậu có đề nghị khác?" Jia hỏi. "Chúng ta nhử hắn? Sử dụng Jace và Clary để túm hắn? "
"Cô không thể sử dụng họ để làm mồi," Isabelle phản đối.
"Có lẽ chúng ta có thể tách hắn ra khỏi lực lượng của hắn?" Maryse đề xuất.
"Cô không thể đánh lừa Sebastian," Clary nói, cảm thấy kiệt sức. "Hắn không quan tâm đến lý do hay bào chữa. Chỉ có hắn và những thứ hắn muốn, và nếu cô muốn lừa hắn ngoài hai điều này, hắn sẽ tiêu diệt cô. "
Jia chồm qua bàn. "Có lẽ chúng ta có thể thuyết phục hắn muốn một cái gì đó khác. Cái mà chúng ta có thể cung cấp cho hắn như một con bài để mặc cả? "
"Không," Clary thì thầm. "Không có gì. Sebastian là. . . " Nhưng làm thế nào cô giải thích về anh trai của cô? Làm thế nào bạn có thể giải thích như nhìn chằm chằm vào trái tim đen tối của một lỗ đen? Hãy tưởng tượng nếu bạn là Thợ săn Bóng đêm cuối cùng còn lại trên trái đất, hãy tưởng tượng nếu tất cả các gia đình và bạn bè của bạn đã ch.ết, hãy tưởng tượng nếu không còn lại một người nào tin vào bạn. Hãy tưởng tượng nếu bạn sống trên trái đất trong cả tỷ tỷ năm, sau khi mặt trời đã thiêu đốt đi tất cả sự sống, và bạn trong bạn đang gào khóc mong mỏi cho chỉ một sinh vật sống duy nhất để thở cùng bạn, nhưng vẫn không có gì, chỉ có những con sông lửa và tro tàn. Hãy tưởng tượng đến sự cô đơn, và sau đó hãy tưởng tượng có một cách duy nhất bạn có thể nghĩ ra để sửa chữa nó. Sau đó hãy tưởng tượng bạn sẽ làm gì để cho điều đó xảy ra. "Không. Hắn sẽ không bao giờ thay đổi. Không bao giờ. "
Một tiếng rì rầm nổ ra. Jia vỗ tay cho sự im lặng. "Đủ rồi," cô nói. "Chúng ta đang đi vòng vòng. Bây giờ là thời gian cho Clave và Hội đồng để thảo luận tình hình."
"Nếu tôi có thể đề nghị." Đôi mắt của Tu huynh Zachariah quét ngang phòng, đăm chiêu dưới hàng mi đen nhánh, trước khi dừng lại trên Jia. "Các nghi thức tang lễ cho người ch.ết ở Cấm thành đang bắt đầu. Cô sẽ được mong đợi ở đó, Lãnh sự, cả ông nữa, Điều tr.a viên. Tôi đề nghị Clary và Jace vẫn ở nhà của Điều tr.a viên, cân nhắc tình hình xung quanh, và đến Hội đồng sau buổi lễ. "
"Chúng tôi có quyền có mặt tại cuộc họp," Clary nói. "Quyết định này liên quan đến chúng tôi. Đó là về chúng tôi. "
"Cô sẽ được triệu tập", Jia nói, ánh mắt cô không dừng trên Clary hoặc Jace, bao quát đến Robert và Maryse, Tu huynh Enoch và Zachariah. "Cho đến lúc đó, hãy nghỉ ngơi; cô sẽ cần đầy năng lượng. Sẽ có thể là một đêm rất dài đấy. "