Chương 21
Chữ Rune Energy-năng lượng hoạt động rất tốt và hiêu quả - Clary nghĩ khi cô kiệt sức leo lên đến đỉnh một đồi cát khác - nhưng nó không thể cạnh tranh với một tách cà phê được. Cô khá là chắc chắn cô có thể đối mặt với một ngày lụi hụi, chân của cô đôi khi trượt vào một đống tro, khi có một tách caffeine ngọt ngào bơm vào tĩnh mạch mình. . .
"Câu có đang nghĩ giống tớ không?" Simon nói, tiến đến bên cạnh cô. Anh nhìn xuống sắc và mệt mỏi, ngón tay cái ngoặc vào dây đai ba lô của mình. Tất cả đều nhìn khá thảm hại. Alec và Isabelle chịu trách nhiệm canh gác sau sự cố với ngọn lửa trên trời, và đã báo lai không có ma quỷ hoặc Thợ săn Hắc ám nào trong vùng lân cận hang động của họ. Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều hoảng hốt, và không ai trong số họ ngủ được vài giờ. Jace dường như mất kiên nhẫn và tăng động, hăm hở một cách điên cuồng đuổi theo Sebastian bằng bùa chú theo dõi trên vòng tay của mình, đôi khi quên dừng lại chờ đợi những người khác, cho đến khi họ hét lên hoặc phải chạy nhanh để bắt kịp anh.
"- Đó là bây giờ, chỉ cần một ly cà phê khổng lồ Mud Truck sẽ làm cho mọi thứ tươi sáng hơn nhỉ? Có một quán của Ma cà rồng, không xa quảng trường Union Square, nơi họ trộn một lượng máu vào cà phê", Simon nói. "Không quá ngọt, không quá mặn."
Clary dừng lại; một nhánh cây khô, cuộn tròn trên đất, mắc vào bốt của cô. "Nhớ lúc chúng ta nói về những việc không được chia sẻ không?"
"Isabelle lắng nghe tớ nói mọi điều về Ma cà rồng mà."
Clary rút Heosphoros ra. Thanh kiếm, với chữ rune mới khắc màu đen trên lưỡi, dường như sáng lung linh trong tay cô. Cô dùng đầu của nó để gỡ nhánh cây gai góc ra. "Isabelle là bạn gái cậu," cô nói. "Cô ấy phải lắng nghe cậu."
"Cô ấy phải á?" Simon giật mình.
Clary đưa tay cô lên và bắt đầu xuống đồi. Mặt đất nghiêng xuống, lỗ chỗ đây đó với các hố nứt, tất cả mọi thứ bao phủ lờ mờ dưới bụi bặm vô tận. Không khí vẫn còn gay gắt, bầu trời một màu xanh xám. Cô có thể thấy Alec và Isabelle đứng gần Jace ở chân đồi; anh đang chạm vào chiếc vòng trên cổ tay mình và cau mày nhìn về phía trước.
Một cái gì đó lấp lánh ở góc nhìn của Clary, và cô đột ngột dừng lại. Cô nheo mắt, cố gắng để xem nó là cái gì. Sự tỏa sáng của một cái gì đó màu bạc phía xa tít, sau những đống đá và gạch vụn của sa mạc. Cô lấy thanh Stele của mình và vẽ một chữ rune Farsighted -nhìn xa trông rộng- Đầu thanh Stele nhanh chóng đốt tay cô, xuyên qua sự kiệt sức mờ mịt trong tâm trí cô, làm thị lực cô sắc bén.
"Simon!" Cô nói khi anh đuổi kịp cô. "Cậu có thấy không?"
Anh nhìn theo ánh mắt của cô. "Tớ bắt được một thoáng loé sáng của nó đêm qua. Nhớ khi Isabelle nói là tớ nghĩ tớ đã thấy một thành phố? "
"Clary!" Đó là Jace, nhìn lên họ, khuôn mặt của anh trống rỗng nhợt nhạt trong không khí xanh mét. Cô làm một cử chỉ vẫy tay gọi. "Có chuyện gì vậy?"
Cô chỉ một lần nữa, về phía những gì cô đã thấy, bây giờ có thể xem như một ánh sáng lung linh nhất định, một nhóm các hình dạng, ở xa xa. "Có cái gì đó", cô gọi xuống. "Simon nghĩ đó là một thành phố-"
Cô dừng lại, bởi vì Jace đã bắt đầu chạy theo hướng cô đã chỉ. Isabelle và Alec giật mình và chạy theo sau; Clary thở ra một hơi thở bực tức, và với Simon bên cạnh, đuổi theo.
Họ bắt đầu xuống dốc, được bao phủ trong những hòn đá nhỏ rời rạc, nửa chạy nửa trượt, làm cho các viên sỏi trượt theo họ. Đây không phải lần đầu tiên Clary thực sự đánh giá cao bộ đồ săn của cô: Cô có thể tưởng tượng các mảnh vụn sỏi đá bay sẽ xé rách đôi giày bình thường và quần ra từng mảnh.
Cuối đường chạy, cô rơi xuống chân dốc. Một khoảng phía trước là Jace, với Alec và Isabelle phía sau, di chuyển nhanh, leo qua các tháp đá, nhảy qua một con lạch nhỏ xỉ nóng chảy. Khi Clary đến gần ba người, cô thấy rằng họ đang trên đường hướng tới một nơi sa mạc dường như sụt xuống – giống như cạnh của một cao nguyên? Một vách đá?
Clary tăng tốc lên, nhảy qua đống đá và gần như lăn xuống cái cuối cùng. Cô tiếp đất trên đôi chân của mình-Simon, một cách duyên dáng hơn, đứng trước cô - và thấy Jace đang đứng ở rìa của một vách đá lớn sụt xuống trước mặt anh như cạnh của Grand Canyon-Hẻm đá Lớn. Alec và Isabelle đã chuyển đến bên cạnh anh. Cả ba đều im lặng một cách kỳ quái, nhìn chằm chằm về phía trước trong ánh sáng mờ mờ méo mó.
Một cái gì đó trong tư thế của Jace, cách anh đứng, thậm chí khi cô đến bên anh, nói cho Clary rằng có điều gì đó không đúng. Sau đó, cô bắt gặp biểu hiện của anh và thầm sửa đổi "không đúng" thành "rất sai thực sự."
Anh nhìn xuống thung lũng bên dưới như thể anh đang nhìn chằm chằm vào ngôi mộ của một người mà anh đã từng yêu. Trong thung lũng là những tàn tích của một thành phố. Một thành phố cổ, rất cổ được xây dựng xung quanh một sườn đồi. Phía trên cùng của sườn đồi được bao quanh bởi những đám mây màu xám và sương mù. Những đống đá là tất cả những gì còn lại của các ngôi nhà, tro đã phủ đầy trên các đường phố và các di tích lởm chởm của các công trình. Lộn xộn giữa các tàn tích, như que diêm bị cháy dở, là các trụ bị gãy làm bằng đá sáng nhạt, một vẻ đẹp phi lý giữa đống đổ nát này.
"Tháp Quỷ," cô thì thầm.
Jace gật đầu dứt khoát. "Anh không biết thế nào," Anh nói, "nhưng dường như- đây là Alicante."
--- --------
"Nó là một gánh nặng khủng khiếp, khi những đứa trẻ phải gánh trách nhiệm như vậy ", Zachariah nói khi cánh cửa phòng Hội đồng đóng lại sau lưng Emma Carstairs và Julian Blackthorn. Aline và Helen đã đi với họ, để hộ tống họ trở về ngôi nhà nơi họ đang ở. Cả hai gần như lắc lư trên đôi chân mình vì kiệt sức vào cuối buổi thẩm vấn của Hội đồng, quầng thâm nặng dưới mắt họ.
Chỉ có một vài trong số các thành viên Hội đồng vẫn còn lại trong phòng: Jia và Patrick, Maryse và Robert Lightwood, Kadir Safar, Diana Wrayburn, Tomas Rosales, Tu Huynh và người đứng đầu của các Học Viện. Đa số họ trò chuyện với nhau, riêng Zachariah đứng trên bục thuyết giảng của Jia, nhìn cô với một nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt của mình.
"Những đứa trẻ đã phải chịu đựng nhiều mất mát," Jia nói. "Nhưng chúng ta là Thợ săn Bóng tối; nhiều người trong chúng ta đã phải chịu đựng mất mát lớn khi còn trẻ. "
"Chúng có Helen, và chú của họ," Patrick nói, đứng không xa với Robert và Maryse, cả hai người trông căng thẳng và buồn bã. "Chúng sẽ được chăm sóc, và cả Emma Carstairs cũng vậy, nhìn nhận nhà Blackthorns như gia đình."
"Gia đình thường là người nuôi nấng, giám hộ chúng ta, chứ không phải chỉ là cùng huyết thống", Zachariah nói. Jia nghĩ rằng cô đã nhìn thấy một tia dịu dàng đặc biệt trong mắt anh khi chúng nhìn Emma, gần như một sự hối tiếc. Cũng có thể là cô đã tưởng tượng ra nó. "Những người yêu thương chúng ta và những người chúng ta yêu thương. Vì vậy, chúng sẽ ở với tôi. Chừng nào mà cô ấy không muốn là một phần của nhà Blackthorns, hoặc với cậu ấy-Julian-đó là điều quan trọng nhất. "
Jia nghe tiếng chồng cô làm yên lòng cựu Tu Huynh một cách xa xăm, tâm trí của cô đang dành cả cho Helen. Sâu thẳm trong trái tim cô, đôi khi Jia lo lắng cho con gái, người đã hoàn toàn trao trái tim cho một cô gái bán tiên, một dòng giống nổi tiếng vì sự không đáng tin của họ. Cô biết rằng Patrick không vui khi Aline đã chọn một cô gái thay vì một chàng trai, ông đau buồn -một cách ích kỷ, cô nghĩ - về sự tuyệt hậu của nhà Penhallows. Bản thân cô lại lo lắng nhiều hơn về việc Helen Blackthorn sẽ làm trái tim con gái mình tan nát.
"Cô tin tưởng thế nào về việc phản bội của tiên tộc?" Kadir hỏi.
"Toàn bộ niềm tin", Jia nói. "Nó giải thích rất nhiều. Rằng làm thế nào các vị tiên có thể tiến vào Alicante và bỏ trốn với các tù nhân qua căn nhà được cấp cho đại diện tiên tộc; cái cách mà Sebastian đã che giấu đội quân để đánh úp chúng ta tại Cấm thành; tại sao hắn tha cho Mark Blackthorn-không phải vì hắn sợ chọc giận các vị tiên mà vì hắn tôn trọng liên minh của hắn. Ngày mai tôi sẽ đối chất với Nữ hoàng tiên tộc và- "
"Với tất cả sự tôn trọng," Zachariah nói bằng giọng nói mềm mại của mình. "Tôi không nghĩ rằng cô nên làm điều đó."
"Tại sao không?" Patrick hỏi.
Bởi vì bây giờ cô có thông tin mà Nữ hoàng tiên tộc không biết cô có, Tu Huynh Enoch nói. Điều đó rất hiếm hoi xảy ra. Trong chiến tranh ngoài lợi thế của sức mạnh, còn lợi thế của sự hiểu biết. Đừng lãng phí điều này.
Jia do dự. "Sự việc có thể tồi tệ hơn anh biết," cô nói, và lấy ra một cái gì đó từ trong túi áo khoác. Đó là tin nhắn lửa, gửi cho cô từ Spiral Labyrinth. Cô đưa cho Zachariah.
Anh dường như đóng băng tại chỗ. Trong một khoảnh khắc, anh chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào nó; sau đó anh vuốt một ngón tay trên mặt giấy. Và cô nhận ra rằng anh không đọc nó, mà tìm chữ ký của người gởi, một chữ ký mà đập vào anh giống như một mũi tên găm vào tim.
Theresa Gray.
"Tessa báo," cuối cùng anh nói, và sau đó hắng giọng, vì giọng nói của anh rời rạc và đứt quãng. "Cô ấy nói rằng các Pháp sư của Spiral Labyrinth đã kiểm tr.a cơ thể của Amalric Kriegsmesser. Rằng trái tim của ông ấy đã bị teo lại, các cơ quan nội tạng của ông ấy đã bị sấy khô. Cô nói rằng họ rất tiếc, nhưng hoàn toàn không gì có thể thực hiện để chữa trị cho các Thợ săn Hắc ám. Thuật gọi hồn có thể làm cho cơ thể của họ hoạt động tiếp, nhưng linh hồn của họ đã ra đi mãi mãi. "
"Chỉ có sức mạnh của Cốc Địa ngục giữ họ sống", Jia nói, giọng cô phập phồng nỗi buồn. "Họ đã ch.ết từ bên trong."
"Nếu Cốc Địa ngục có thể tự phá hủy. . . "Diana trầm ngâm.
"Lúc đó, nó có thể giết tất cả họ, vâng," Jia nói. "Nhưng chúng ta không có Cốc Địa ngục. Sebastian có. "
"Giết tất cả bọn họ một lần, nghe có vẻ sai trái," Tomas nói, nhìn sợ hãi. "Họ là Thợ săn Bóng tối."
"Họ không phải," Zachariah nói, bằng một giọng ít nhẹ nhàng khi Jia đến cạnh để hỗ trợ anh. Cô nhìn anh ngạc nhiên. "Sebastian dựa vào việc chúng ta vẫn nghĩ họ là Thợ săn Bóng tối. Hắn dựa vào sự do dự của chúng ta, vào sự vô năng của chúng ta để giết bọn quái vật mang mặt người đó. "
"Vào lòng thương xót của chúng ta," Kadir nói.
"Nếu tôi bị biến đổi, tôi muốn được chấm dứt sự đau khổ của tôi," Zachariah nói. "Đó mới là lòng thương xót. Đó là những gì Edward Longford đã trao cho parabatai của mình, trước khi quay gươm tự sát. Đó là lý do tại sao tôi kính trọng cậu ấy."Anh chạm vào chữ rune đã mờ nhạt trên cổ họng của mình.
"Vậy, chúng ta nên báo các Spiral Labyrinth để từ bỏ?" Diana hỏi. "Chấm dứt việc tìm kiếm một phương cách chữa trị?"
"Họ đã từ bỏ. Bà đã không lắng nghe những gì Tessa đã viết? "Zachariah nói. "Một phương cách chữa bệnh không thể luôn luôn được tìm thấy. Ít nhất là, không kịp thời. Tôi biết - đó là, tôi đã học được - là ta không thể dựa vào nó. Nó không thể là hy vọng duy nhất của chúng ta. Chúng ta phải để tang các Thợ săn Hắc ám như là họ đã ch.ết, và tin tưởng vào sứ mệnh của chúng ta: Thợ săn Bóng tối là những chiến binh. Chúng ta phải làm những gì chúng ta được tạo ra để làm. Đó là Chiến đấu. "
"Nhưng làm thế nào để chúng ta bảo vệ mình chống lại Sebastian? Đám Thợ săn Hắc ám đã là tệ rồi; bây giờ lại phải chiến đấu chống Tiên tộc! "Tomas ngắt lời. "Và cậu chỉ là một cậu bé-"
"Tôi đã một trăm bốn mươi sáu tuổi", Zachariah nói. "Và đây không phải là cuộc chiến không-thể-thắng đầu tiên của tôi. Tôi tin rằng chúng ta có thể biến sự phản bội của các vị tiên thành một lợi thế. Chúng ta sẽ yêu cầu sự giúp đỡ của các Labyrinth Spiral để làm điều đó, nhưng nếu ông chịu lắng nghe tôi, tôi sẽ nói cho mọi người biết làm thế nào. "
--- -------
Clary, Simon, Jace, Alec, và Isabelle im lặng bước đi theo cách của mỗi người trước những tàn tích kỳ lạ của Alicante. Jace đã đúng: Đó là Alicante, không thể nhầm lẫn được. Họ đã quá quen thuộc để nhầm nó với bất cứ điều gì khác. Các bức tường xung quanh thành phố, bây giờ sụp đổ; Cổng thành, bị ăn mòn với những vết sẹo của mưa axit. Bể nước ở Quảng trường. Các con kênh cạn khô, chứa đầy rêu đen xốp.
Ngọn đồi trọc với một đống đá trần trụi. Dấu vết nơi đó đã từng là con đường nhìn vẫn rõ ràng như những vết sẹo dọc hai bên đồi. Clary biết rằng Kết giới phải ở trên đỉnh đồi, nhưng nếu nó vẫn đứng, thì nó đã vô hình, ẩn trong sương mù xám xịt.
Cuối cùng, họ leo lên một gò đất cao của đống đổ nát và tìm thấy chính mình đang đứng trong Quảng trường Thiên thần. Clary hít một hơi bất ngờ, mặc dù hầu hết các tòa nhà bao quanh nó đã sụp đổ, ngạc nhiên là quảng trường không hề hấn gì, đá cuội trải dài dọc các lối đi trong ánh sáng màu vàng. Sảnh Hiệp định vẫn đứng vững.
Mặc dù, đó không phải là đá trắng. Trong chiều không gian của con người, nó trông giống như một ngôi đền Hy Lạp, nhưng trong thế giới này, nó là kim loại được sơn bóng loáng. Nếu cái gì đó trông giống như vàng nóng chảy đổ xuống khỏi trời cao có thể được mô tả như là một tòa nhà-thì đó là một tòa nhà cao và vuông vức. Những đường khắc lớn chạy quanh cấu trúc, giống như dải ruy băng gói trên một cái hộp; toàn bộ căn nhà tỏa sáng lờ mờ trong ánh sáng màu cam.
"Sảnh Hiệp định!" Isabelle đứng với chiếc roi da quấn quanh cổ tay cô, nhìn lên nó. "Không thể tin được."
Họ bắt đầu lên những bậc thang, bằng vàng vằn vện với màu đen của tro và ăn mòn. Ở phía trên cùng của cầu thang, họ dừng lại để nhìn chằm chằm vào cánh cửa đôi lớn. Chúng được bao phủ bằng những tấm kim loại được rèn hình vuông. Mỗi cánh là một bảng khắc hình ảnh. "Đó là một câu chuyện," Jace nói, bước lại gần và chạm vào những vết khắc với một ngón tay đeo găng đen. Chúng viết bằng một ngôn ngữ không quen dọc theo phía dưới của mỗi hình minh họa. Anh liếc nhìn Alec. "Cậu có thể đọc nó?"
"Chẳng lẽ tớ là người duy nhất quan tâm trong bài học ngôn ngữ à!?" Alec trả lời một cách mệt mỏi, nhưng vẫn bước lên để xem xét kỹ hơn các chữ viết nguệch ngoạc. "À, đầu tiên, bảng này," anh nói. "Nó là một lịch sử." Anh chỉ vào một đầu bảng, cho thấy một nhóm người, chân trần và mặc áo choàng, ngồi co dúm lại khi những đám mây phía trên họ mở ra và một bàn tay móng vuốt cúi xuống về phía họ. "Con người sống ở đây, hoặc một cái gì đó giống như con người," Alec nói, chỉ vào những hình dạng. "Họ sống trong hòa bình, và sau đó Ác quỉ đến. Và sau đó- "anh dừng lại, bàn tay của anh trên bảng chỉ vào hình ảnh đã quen thuộc với Clary rõ như mu bàn tay mình: Thiên thần Raziel, nhô lên khỏi Hồ Lyn, Vũ khí Thiên thần trong tay. "Lạy Thiên thần!"
"Thật là..." Isabelle nói. "Làm thế nào-đó là thiên thần của chúng ta? Hồ của chúng ta?"
"Anh không biết. Trong đây nói Ác quỷ đến, và Thợ săn Bóng tối được tạo ra để chiến đấu với chúng, "Alec nói tiếp, di chuyển dọc theo các bức tường theo bảng tiếp diễn.
Anh chỉ ngón tay của mình vào những dấu nguệch ngoạc. "Lời này, ở đây, nó có nghĩa là" Nephilim. "Nhưng Thợ săn Bóng tối từ chối sự giúp đỡ của các Thế giới ngầm. Các Pháp sư và Tiên tộc tham gia cùng với cha mẹ địa ngục của họ. Họ đứng về phía quỷ. Các Nephilim bị đánh bại, và bị quét sạch. Trong những ngày cuối cùng của họ, họ đã tạo ra một vũ khí mà họ nghĩ là sẽ đánh bại những con quỷ."
Anh chỉ ra một bảng khắc hình ảnh một người phụ nữ cầm lên một loại cây sắt với một hòn đá đang cháy ở phần cuối của nó. "Họ không có lưỡi seraph; họ đã không tạo ra chúng. Nó giống như họ đã không có Nữ tu Sắt hay Tu huynh Câm, hoặc một trong hai. Họ đã có thợ rèn, và họ đã phát triển một số loại vũ khí, một cái gì đó mà họ nghĩ có thể giúp họ. Từ đây là "skeptron", nhưng anh không biết nghĩa là gì. Dù sao, các skeptron là không đủ "
Anh chuyển đến tấm bảng tiếp theo, trong đó cho thấy sự hủy diệt. Nephilim nằm ch.ết, người phụ nữ với thanh sắt cong queo trên mặt đất, rời ra từng phần. "Các con quỷ-ở đây chúng được gọi là asmodei –đốt cháy mặt trời và phủ đầy không gian với tro và những đám mây. Chúng rút lửa khỏi trái đất và san bằng các thành phố. Chúng giết tất cả mọi thứ di chuyển và hít thở không khí. Chúng làm cạn nước biển cho đến khi tất cả mọi thứ trong nước cũng ch.ết hết. "
"Asmodei," vang vọng trong Clary. "Em đã nghe từ này trước đây. Đó là một cái gì mà Lilith đã nói, về Sebastian. Trước khi hắn được sinh ra. "Đứa trẻ sinh ra với máu này trong người sẽ vượt qua sức mạnh của Đại quỷ trong vực sâu giữa các thế giới. Nó sẽ có nhiều quyền năng hơn asmodei. ""
"Asmodeus là một trong những Đại quỷ của vực sâu giữa các thế giới," Jace nói, bắt gặp ánh mắt của Clary. Cô biết anh cũng nhớ đến lời nói của Lilith như cô. Anh cũng đã được thiên thần Ithuriel chia sẻ viễn cảnh như cô.
"Giống như Abbadon?" Simon hỏi. "Ông ấy là một Đại Quỷ."
"Mạnh hơn rất nhiều. Asmodeus là một trong chín Hoàng tử Địa ngục. Các Fati. Thợ săn Bóng tối không thể hy vọng đánh bại họ. Họ có thể hủy diệt các thiên thần trong trận chiến. Họ có thể làm lại các thế giới, "Jace nói.
"Các asmodei là con cái của Asmodeus. Chúng là những con Quỷ mạnh. Chúng làm khô héo thế giới này và sau đó để nó lại cho đám quỷ yếu khác quét dọn. "Giọng Alec phát ốm. "Đây không phải là Hội trường Hiệp Định nữa. Đây là một ngôi mộ. Một ngôi mộ cho cuộc sống của thế giới này. "
"Nhưng thế giới này là của chúng ta?" Giọng nói của Isabelle cao lên. "Có phải chúng ta đã đi ngược thời gian? Nếu Nữ hoàng chơi khăm chúng ta- "
"Bà ấy không làm chuyện đó. Ít nhất, không phải về nơi chúng ta đang ở, "Jace nói. "Chúng ta không ngược thời gian; chúng ta đi ngang. Đây là một chiều không gian nhân bản của thế giới chúng ta. Một nơi mà lịch sử đã đi hơi khác." Anh ngoắc ngón tay cái của mình vào đai lưng và liếc nhìn xung quanh. "Một thế giới không có Thợ săn Bóng tối."
"Nó giống như Planet of the Apes-Hành tinh khỉ", Simon nói. "Ngoại trừ đó là tương lai."
"Yeah, tốt, điều này có thể là tương lai của chúng ta, nếu Sebastian đạt được những gì hắn muốn," Jace nói. Anh vỗ vào tấm bảng có người phụ nữ cầm skeptron đang cháy, và cau mày, sau đó đẩy mạnh vào cánh cửa.
Nó mở toang với một tiếng rền rĩ của bản lề cắt vào không khí như một con dao. Clary nhăn mặt. Jace rút gươm ra và nhìn thận trọng vào không gian phía trong cửa. Có một căn phòng bên trong, đầy ánh sáng màu xám. Anh đẩy cánh cửa mở rộng hơn và lách vào, ra dấu cho những người khác chờ đợi.
Isabelle, Alec, Clary, và Simon liếc nhìn nhau, và không thốt một lời, đi sau anh ngay lập tức. Alec đi trước, cung giương lên; sau đó là Isabelle với chiếc roi da, Clary với thanh kiếm của mình, và Simon, đôi mắt lấp lánh như một con mèo trong bóng đêm.
Bên trong Sảnh Hiệp định vừa quen lại vừa lạ. Sàn nhà bằng đá cẩm thạch, đầy vết nứt và vỡ toác. Ở nhiều nơi những tảng rêu đen lớn phủ trên đá như tàn tích của những vết máu cổ xưa. Mái nhà phía trên, mà ở Alicante của họ là kính, đã mất lâu, chỉ còn lại những mảnh vỡ, giống như những con dao chĩa lên nền trời.
Căn phòng trống rỗng, bảo vệ một bức tượng ở giữa, nơi tràn ngập ánh sáng yếu ớt màu vàng xám. Jace, đứng đối diện với bức tượng, quay cuồng khi họ tiếp cận.
"Tớ đã nói mọi người chờ đợi", Anh chặn đầu Alec. "Cậu chẳng bao giờ làm bất cứ điều gì tớ đã yêu cầu?"
"Về mặt kỹ thuật, anh thực sự không nói bất cứ điều gì," Clary nói. "Anh chỉ ra hiệu."
"Ra dấu đợi," Jace nói. "Anh đã ra dấu rất rõ ràng."
"Cậu không cần phải chịu trách nhiệm," Alec nói, hạ thấp cung của mình xuống. Tư thế đã bớt căng thẳng. Rõ ràng là không có ma quỷ ẩn trong bóng tối: Không có gì chặn tầm nhìn của họ ngoài những bức tường bị ăn mòn, và không có gì ngoài bức tượng đứng trong phòng. "Cậu không cần phải bảo vệ bọn tớ."
Isabelle đảo mắt lên hai người và bước lại gần bức tượng, ngả đầu ra sau. Đó là bức tượng của một người đàn ông mặc áo giáp; đôi chân trong bốt chiến binh, được đặt trên một bệ bằng vàng. Ông mặc một áo giáp bằng những viên đá Circlets liên kết một cách phức tạp, được trang trí với một motif đôi cánh thiên thần trên ngực. Trong tay ông mang một bản sao của một skeptron sắt, đuôi gắn một vật trang trí kim loại hình tròn, trong đó cẩn một viên ngọc màu đỏ.
Người khắc bức tượng rất có tay nghề. Khuôn mặt đẹp, hàm vuông, với một ánh mắt sáng xa xăm. Nhưng hơn cả vẻ đẹp, họ biểu lộ được thần thái: Có một sự khắc nghiệt nhất định trong ánh mắt và cằm, một nếp hằn trên miệng thể hiện sự ích kỷ và độc ác.
Có những chữ viết trên bệ, và mặc dù chúng không phải là tiếng Anh, Clary vẫn có thể đọc được.
THỢ SĂN BÓNG TỐI JONATHAN - NGƯỜI ĐẦU TIÊN VÀ CUỐI CÙNG CỦA NEPHILIM.
"Đầu tiên và cuối cùng," Isabelle thì thầm. "Nơi này là một ngôi mộ."
Alec cúi xuống. Có những câu khác dưới chân cột, dưới tên của Thợ săn Bóng tối Jonathan. Anh đọc lên:
"Kẻ nào thắng, và kẻ giữ việc làm của ta cho đến khi kết thúc, ta sẽ ban cho kẻ đó quyền đối với các quốc gia; và kẻ đó sẽ cai trị họ bằng một cây gậy sắt, và ta sẽ ban cho kẻ đó Morning Star. ""
"Điều đó có nghĩa gì?" Simon hỏi.
"Tôi nghĩ rằng Thợ săn Bóng tối Jonathan đã tự mãn," Alec nói. "rằng ông ấy nghĩ cái vật skeptron này sẽ không chỉ cứu bọn họ, mà nó còn cho ông ta cai trị toàn thế giới."
"và ta sẽ ban cho kẻ đó Morning Star " Clary nói. "Câu đó là từ Kinh Thánh. Kinh Thánh của chúng ta! Và "Morgenstern" có nghĩa là " morning star - Sao Mai "
"Morning star" có rất nhiều nghĩa" Alec nói. "Nó có thể có nghĩa là "ngôi sao sáng nhất trên bầu trời" hoặc nó có thể là "ngọn lửa thiên đàng", hoặc có thể là "ngọn lửa rơi cùng với những thiên thần khi họ bị ném khỏi thiên đàng" Nó cũng là tên của Lucifer –người mang ánh sáng, con quỷ kiêu hãnh." Anh đứng thẳng lên. "Dù bằng cách nào, nó có nghĩa là điều bức tượng đang nắm giữ là một vũ khí thực sự," Jace nói. "Giống như trong các bản khắc trên cửa. Cậu nói là họ đã phát triển skeptron ở đây, thay vì các lưỡi seraph, để đánh bại những con quỷ. Nhìn vào các dấu vết trên tay cầm. Đó là từ trận chiến. "
Isabelle vỗ vào mặt dây quanh cổ họng cô. "Và đá đỏ. Nó trông giống như được làm từ nguyên liệu tương tự như vòng cổ của em. "
Jace gật đầu. "Anh nghĩ rằng đó là cùng loại đá." Clary biết anh sẽ nói gì tiếp theo trước khi anh nói ra. "Vũ khí đó. Anh muốn nó."
"Ah, cậu không thể có nó," Alec nói. "Nó gắn liền với các bức tượng."
"Không phải." Jace chỉ. "Hãy nhìn xem, bức tượng kẹp chặt nó, nhưng chúng thực sự là hai phần hoàn toàn riêng biệt. Họ chạm khắc bức tượng và sau đó họ đặt cây gậy vào tay nó. Nó có thể tháo rời. "
"Em không chắc điều đó là đúng-" Clary bắt đầu, nhưng Jace đã đặt một chân lên trên bệ, chuẩn bị để leo lên. Anh có những tia sáng lóe lên trong mắt mà cô vừa yêu thương lại vừa sợ hãi. Nó nói rằng, tôi làm những gì tôi muốn, và mặc kệ hậu quả.
"Đợi đã!" Simon lao đến chặn Jace leo cao hơn. "Tôi xin lỗi, nhưng không ai nhìn thấy những gì đang xảy ra ở đây à?"
"Khôoooông," Jace dài giọng. "Tại sao cậu không nói toẹt ra cho chúng tôi? Ý tôi là, chúng ta không có gì ngoài thời gian. "
Simon khoanh tay trước ngực. "Tôi đã ở trong rất nhiều chiến dịch-"
"Chiến dịch?" giọng Isabelle vang vọng, hoang mang.
"Ý cậu ấy là trong trò chơi Dungeons và Dragons" Clary giải thích.
"Trò chơi?" Alec lặp lại trong sự hoài nghi. "Trong trường hợp cậu không nhận ra, đây không phải là trò chơi."
"Đó không phải là vấn đề", Simon nói. "Vấn đề là khi bạn đang chơi D & D và nhóm của bạn đi qua một đống kho tàng, hoặc một viên ngọc lớn lấp lánh, hoặc một hộp sọ vàng chứa pháp thuật, bạn không bao giờ nên lấy chúng. Chúng luôn luôn là một cái bẫy." Anh thả cánh tay của mình ra và vẫy một cách dữ dội. "Đây là một cái bẫy."
Jace im lặng. Anh nhìn Simon một cách cẩn trọng, như thể anh chưa bao giờ nhìn trước đây, hoặc ít nhất là chưa bao giờ xem xét Simon một cách kỹ lưỡng "Hãy đến đây," anh nói.
Simon di chuyển về phía anh, đôi lông mày nhướng lên. "Cái khỉ gì-oạch!"
Jace dúi thanh kiếm của mình vào tay Simon. "Giữ cái này cho tôi trong khi tôi leo lên," Jace nói, và nhảy lên trên bệ. Biểu tình phản đối của Simon đã bị át đi bởi âm thanh của đôi bốt Jace nện trên nền đá khi anh lồm cồm trèo lên bức tượng, nâng mình lên từng bước một. Anh leo đến giữa của bức tượng, nơi có nếp gấp của áo giáp làm chỗ đứng vững chắc. Và chuẩn bị tinh thần, anh rướn người trên đá để nắm bàn tay mình quanh tay cầm của skeptron.
Đó có thể là một ảo tưởng, nhưng Clary nghĩ rằng cô nhìn thấy miệng cười của bức tượng xoắn lại một cái nếp nhăn độc ác. Viên đá đỏ bùng lên đột ngột; Jace giật tay lại, nhưng căn phòng đã đầy tiếng ồn chói tai, là sự kết hợp khủng khiếp giữa tiếng của một hệ thống báo cháy và tiếng thét của con người, cao vút lên và lên và lên mãi.
"Jace!" Clary chạy đến bức tượng; anh đã nhảy xuống đất, nhăn mặt vì tiếng ồn khủng khiếp. Ánh sáng của viên đá đỏ gia tăng, làm căn phòng đầy ắp thứ ánh sáng đẫm máu.
"ch.ết tiệt," Jace hét lên trong tiếng ồn. "Anh ghét khi Simon đúng."
Với một cái nhìn giận dữ, Simon ném thanh kiếm của Jace trả lại anh; Jace cầm lấy nó, ánh mắt như tên bắn xung quanh một cách thận trọng. Alec đã giương cung của mình một lần nữa; Isabelle đã sẵn sàng với chiếc roi da của cô. Clary đã rút ra một con dao găm từ thắt lưng.
"Chúng ta tốt nhất là ra khỏi đây," Alec gọi. "Nó có thể là không có gì, nhưng-"
Isabelle kêu lên và vỗ tay lên ngực cô. Mặt dây chuyền của cô đã bắt đầu nhấp nháy, những xung động chậm, sáng đều đặn như một nhịp tim.
"Ác quỷ!" Cô kêu lên, khi bầu trời đầy những sinh vật bay. Và chúng đều- có cơ thể tròn nặng, như những ấu trùng khổng lồ xanh xao, lỗ chỗ với những hàng giác hút. Chúng không có khuôn mặt: Cả hai đầu của chúng chấm dứt bằng cái miệng tròn khổng lồ màu hồng lớn với hàm răng cá mập. Những cái cánh ngắn và dày thành hàng trên cơ thể của chúng, mỗi cánh gắn một móng vuốt sư tử sắc như dao găm.
Và có rất nhiều con.
Ngay cả Jace cũng tái mặt. "Vì Thiên thần- chạy!"
Họ chạy, nhưng các sinh vật đó mặc dù thân thể to lớn, lại nhanh hơn: tất cả chúng đã hạ cánh bao xung quanh họ, với những âm thanh rền rĩ *kinh khủng. Clary nghĩ một cách lộn xộn, trông chúng có vẻ như những xiên thịt khổng lồ rơi xuống từ bầu trời. Ánh sáng rót từ skeptron đã biến mất khi chúng xuất hiện, và căn phòng giờ đây tràn ngập trong ánh sáng màu vàng xấu xí của bầu trời.
[*nguyên văn "wet sounds" là một loại âm thanh có thêm hiệu ứng tiếng vang hoặc tiếng vọng]
[** nguyên văn spitballs: một thuật ngữ trong bóng chày, theo mỗ hiểu đại khái là cú đánh bất hợp lệ, mỗ dùng tạm "xiên thịt" theo ngữ cảnh; bạn nào biết chỉ giùm!]
"Clary!" Jace hét lên khi một trong những sinh vật tự quẳng người về phía cô, cái miệng tròn của nó mở toang hoác. Nước dãi màu vàng nhễu nhão.
Bụp. Một mũi tên cắm ngập vào trong vòm miệng của con quỷ. Sinh vật đó giật lùi trở lại, phun ra máu đen. Clary thấy Alec nắm lấy mũi tên khác, đặt nó lên cung, và bật tay cho nó bay. Một con quỷ khác lồng lại, và sau đó Isabelle vung roi chém trước chém sau. Simon bắt một con quỷ khác và giữ chặt, tay anh chìm vào trong cơ thể màu xám xịt của nó, và Jace đâm thanh kiếm của mình vào đó. Con quỷ đổ sập, kéo Simon đập xuống sàn: anh ngã đè xuống ba lô của mình. Clary nghĩ cô nghe thấy một âm thanh giống như kính vỡ, nhưng một giây sau Simon đã đứng dậy, Jace giữ vững anh bằng một bàn tay trên vai trước khi cả hai quay trở lại cuộc chiến.
Băng giá bao trùm xuống Clary: sự im lặng lạnh lẽo của cuộc chiến. Con quỷ Alec đã bắn quằn quại, cố gắng nhổ mũi tên kẹt trong miệng của nó ra; cô bước lên nó và đâm dao găm vào cơ thể của nó, máu đen phun lên từ các vết thương vào bộ đồ săn của cô. Căn phòng đầy mùi hôi thối của quỷ, tẩm với axit của máu quỷ; cô bịt miệng lại khi con quỷ co giật cái cuối cùng và đổ sụp.
Alec đang hỗ trợ, đều đặn bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, đẩy lùi các con quỷ cuộn lại vì bị thương. Khi chúng vùng vẫy, Jace và Isabelle nhảy vào chúng, cắt chúng ra từng mảnh với kiếm và roi. Clary theo sau họ, nhảy vào một con quỷ bị thương, chặt phăng một cái xúc tu mềm dưới miệng nó, tay cô bọc trong con máu quỷ trơn như dầu, trượt trên chuôi dao găm của mình. Con quỷ đổ sập xuống với một tiếng rít, khiến cô rơi xuống đất. Lưỡi dao trượt ra khỏi tay cô. Cô quăng mình theo sau, tóm lấy nó, và lăn sang một bên ngay khi một con quỷ khác lao tới bằng cơ thể mạnh mẽ của nó.
Nó đập xuống chỗ mà cô vừa nằm, và cuộn tròn thân xung quanh, kêu xèo xèo, để cho Clary thấy mình phải đối mặt với hai cái miệng mở há hốc. Cô chuẩn bị sẵn sàng để phóng lưỡi dao thì có một ánh chớp vàng và bạc loé lên. Roi của Isabelle quất xuống, xẻ con quỷ thành hai nửa.
Nó rơi ra thành hai mảnh, một mớ hỗn độn lộn xộn của cơ quan nội tạng đổ ra ngoài. Clary phát bệnh. Những con quỷ thường ch.ết và biến mất trước khi bạn nhìn thấy những thứ bên trong của chúng. Con quỷ này vẫn còn quằn quại, thậm chí khi là hai mảnh, co giật lung tung. Isabelle nhăn nhó và nhấc roi của cô lên một lần nữa. Cơn co giật của chúng biến thành một cú giật dữ dội. Và đột ngột, một nửa con quỷ xoắn ngược lại, cắm răng của nó vào chân của Isabelle.
Izzy hét lên, chém xuống bằng chiếc roi da, và con quỷ thả cô ra; cô ngã ra sau, chân cô gập lại. Clary nhảy về phía trước, đâm vào một nửa khác của con quỷ, lao dao găm vào lưng của nó cho đến khi nó sụp đổ dưới cô và cô thấy mình đang quỳ trong một mớ hỗn độn của máu quỷ, lưỡi dao ướt đẫm trong tay mình, thở hổn hển.
Có một sự im lặng. Các chuông báo động đã ngừng lại. Tất cả bọn quỷ đã bị giết sạch, nhưng không có niềm vui của chiến thắng. Isabelle nằm trên mặt đất, roi cuộn tròn quanh cổ tay cô, máu chảy ra từ một hình lưỡi liềm ở chân trái của cô. Cô thở hổn hển, mí mắt rung rung.
"Izzy!" Alec quẳng cây cung và lao mình xuống sàn nhà đẫm máu cạnh em gái. Anh quỳ xuống, kéo cô lên đùi mình. Anh giật mạnh thanh Stele từ thắt lưng. "Iz, Izzy, cố chịu nào-"
Jace, người đã nhặt cây cung của Alec lên, trông không biết anh sẽ kéo lên hoặc quẳng xuống; Clary với cái nhìn ngạc nhiên trì độn khi Simon đặt bàn tay của anh lên cánh tay Jace, ngón tay anh bấm chặt, như thể anh đang kéo Jace lên.
Alec xé tung ống quần của Isabelle đến đầu gối. Clary nén một tiếng kêu. Chân của Isabelle như bị xé ra từng mảnh: nó trông giống như hình ảnh bị cá mập cắn mà Clary đã nhìn thấy, máu và các mô xung quanh lồi lõm sâu hoắm.
Alec đặt thanh Stele của mình lên đầu gối của cô và vẽ một chữ iratze, và sau đó thêm một chữ nữa xuống phía dưới. Vai anh run rẩy, nhưng tay anh vững vàng. Clary vòng tay mình xung quanh Jace và xiết nhẹ. Tay anh lạnh như băng.
"Izzy," Alec thì thầm khi iratzes nhạt dần và chìm vào làn da của cô, để lại tàn dư màu trắng phía sau. Clary nhớ đến Hodge, rằng họ đã vẽ chữ rune iratze trị thương cho anh, nhưng vết thương của anh quá nặng: các chữ rune phai mờ, anh đã bị chảy máu và ch.ết bất chấp sức mạnh của chữ rune.
Alec nhìn lên. Khuôn mặt của anh bối rối, nhăn lại; có máu trên má anh: là máu của Isabelle, Clary nghĩ "Clary," anh nói. "Có lẽ nếu em thử-"
Simon đột nhiên cứng đờ. "Chúng ta cần ra khỏi đây," anh nói. "Tôi có thể nghe thấy tiếng đập cánh. Chúng đang đến nhiều hơn. "
Isabelle đã không còn thở hổn hển. Việc chảy máu từ dấu gạch chéo ở chân đã chậm lại, nhưng Clary có thể thấy, với một trái tim nặng trĩu, rằng những vết thương vẫn còn đó, một màu đỏ căng phồng và giận dữ.
Alec đứng dậy, ôm cơ thể mềm oặt của em gái trong vòng tay của mình, mái tóc đen của cô xoã xuống như một lá cờ. "Đi đâu?" Anh nói cay nghiệt. "Nếu chúng ta chạy, chúng sẽ bay trên đầu-"
Jace xoay vòng quanh. "Clary-"
Đôi mắt của anh đầy khẩn cầu. Tim Clary vỡ ra. Jace, người hầu như không bao giờ cầu xin bất cứ điều gì. Vì Isabelle, người dũng cảm nhất của họ đã cầu xin cô.
Alec nhìn từ bức tượng đến Jace, rồi đến khuôn mặt nhợt nhạt vô thức của em mình. "Ai đó-" anh nói giọng vỡ ra, "làm điều gì đó đi-"
Clary quay gót và chạy đến bức tường. Cô gần như va vào nó, kéo mạnh thanh Stele từ bốt của mình, và di nó lên đá. Sự tiếp xúc của đầu thanh Stele với đá cẩm thạch gửi một xung lực lên cánh tay cô, nhưng cô ép chặt nó, ngón tay cô rung lên khi cô vẽ. Những đường màu đen nứt ra trên đá, nứt thành hình dạng của một cánh cửa; các đường vẽ bắt đầu sáng lung linh. Đằng sau Clary cô có thể nghe thấy đám quỷ đang đến: tiếng trầm thấp của chúng, tiếng đập cánh, tiếng kêu xèo xèo của chúng cao lên thành những tiếng la hét khi cánh cửa rực lên với ánh sáng.
Đó là một hình chữ nhật màu bạc, như nước sâu không đáy nhưng không phải nước, đóng khung với chữ rune bốc lửa. Một Cổng dịch chuyển. Clary đưa ra một tay, chạm vào bề mặt. Mỗi một phần của tâm trí cô đầu tập trung vào việc hình dung một nơi duy nhất. "Đi nào!" Cô hét lên, đôi mắt vẫn dán chặt vào nó, không di chuyển khi Alec, mang theo em gái, lao qua từ sau cô và biến mất vào trong đó, biến mất hoàn toàn. Simon theo anh, và sau đó Jace, bắt lấy bàn tay tự do của cô khi anh chạy qua. Clary chỉ có một giây để quay lại nhìn về phía sau- một đôi cánh đen lớn quét qua tầm nhìn của cô, một cái nhìn đáng sợ của hàm răng với nước dãi độc nhỏ giọt - trước khi cơn bão của Cổng dịch chuyển đón lấy cô và xoay cô đi vào hỗn loạn.
Clary đâm sầm vào mặt đất cứng, làm đầu gối của cô bầm tím. Cổng dịch chuyển đã tách cô ra khỏi Jace; cô lăn người đi nhanh chóng và nhìn quanh, thở khó khăn – sẽ là gì nếu Cổng dịch chuyển không làm việc? nếu nó đưa họ đến sai chỗ?
Nhưng mái hang động bên trên, quen thuộc và cao chót vót, đánh dấu bằng những chữ rune. Có hố đốt lửa, các vết chân trên sàn nhà, nơi tất cả họ đã ngủ vào đêm hôm trước. Jace đứng lên, cây cung của Alec rơi xuống từ bàn tay anh, Simon-
Và Alec, quỳ đầu gối của mình bên cạnh Isabelle. Bất kỳ sự hài lòng nào mà Clary cảm thấy với thành công của Cổng dịch chuyển lập tức xẹp như một quả bóng. Isabelle nằm bất động và nhìn khô héo, hơi thở nông, gấp gáp. Jace khuỵu xuống bên cạnh Alec và chạm vào mái tóc của Isabelle một cách nhẹ nhàng.
Clary cảm thấy Simon nắm chặt cổ tay cô. Giọng anh vỡ ra. "Nếu cậu có thể làm bất cứ điều gì-"
Cô di chuyển về phía trước, như trong một giấc mơ, và quỳ xuống ở phía bên kia của Isabelle, đối diện Jace, thanh Stele trượt trên ngón tay đẫm máu của cô. Cô đặt đầu thanh Stele lên đến cổ tay của Izzy, nhớ lại mình đã làm gì ngoài Cấm thành Adamant, làm thế nào cô đã dốc chính mình vào chữ rune chữa thương cho Jace. Chữa thương, chữa thương, chữa thương, cô cầu nguyện, và cuối cùng thanh Stele giật lên và các đường màu đen bắt đầu xoắn ốc chậm chạp trên cẳng tay của Izzy. Izzy rên rỉ và co giật trong vòng tay của Alec. Anh cúi đầu xuống, khuôn mặt anh vùi vào mái tóc của em gái mình. "Izzy, làm ơn đi..." anh thì thầm. "Không phải sau khi Max... Izzy, Hãy ở lại với anh! "
Isabelle thở hổn hển, mí mắt rung lên. Cô cong người lên và sau đó rũ xuống khi iratze biến mất khỏi làn da của mình. Một vết máu chậm chạp rỉ ra từ vết thương ở chân: máu màu đen. Clary khó khăn xiết chặt thanh Stele của mình, cô cảm thấy nó uốn cong trong tay cô. "Em không thể làm điều đó," cô thì thầm. "em không thể làm một chữ rune đủ mạnh."
"Nó không phải tại em; đó là chất độc, "Jace nói. "Độc Quỷ. Trong máu của cô ấy. Đôi khi chữ rune không có tác dụng. "
"Hãy thử một lần nữa," Alec nói với Clary; đôi mắt anh khô ráo, nhưng sáng khủng khiếp. "Với iratze. Hoặc với một chữ rune mới; em có thể tạo ra một chữ rune- "
Miệng Clary khô khốc. Chưa bao giờ cô muốn tạo một chữ rune hơn bây giờ, nhưng thanh Stele không còn cảm thấy như một phần nối dài của cánh tay; nó như một vật ch.ết trong tay cô. Cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực hơn.
Isabelle đã thở khò khè. "Làm cái gì đi chứ!" Simon hét lên đột ngột, giọng anh vang vọng ra từ vách tường. "Các người là Thợ săn Bóng tối; các người chiến đấu với quỷ tất cả thời gian. Các người có thể làm điều gì đó- "
"Và chúng tôi cũng ch.ết!" Jace hét lên đáp lại anh, và sau đó đột nhiên ngã gục trên cơ thể của Isabelle, gập người lại như thể anh bị đấm vào bụng. "Isabelle, Chúa ơi, anh xin lỗi, anh rất xin lỗi-"
"Tránh ra", Simon nói, và đột nhiên anh quỳ đầu gối của mình bên cạnh Isabelle, tất cả họ nhóm lại xung quanh cô, và Clary đã được gợi nhớ về các hoạt cảnh khủng khiếp trong Hiệp Định sảnh khi nhà Lightwoods tụ tập xung quanh xác ch.ết của Max. Nó không thể xảy ra một lần nữa, nó không thể-
"Hãy để em ấy một mình," Alec gầm gừ. "Cậu không phải là gia đình em ấy, Ma cà rồng-"
"Không," Simon nói, "Tôi không phải." Và những chiếc răng nanh của anh thoát ra, sắc nhọn và trắng nhởn. Clary hút một hơi thở sâu khi Simon nâng cổ tay của anh lên miệng. Anh xé nó ra, cắt các tĩnh mạch và máu chảy ròng ròng xuống cánh tay anh.
Jace mở to mắt. Anh đứng dậy và lùi lại; hai tay nắm chặt, nhưng anh đã không di chuyển để chặn Simon lại. Simon đang giữ cổ tay của mình phía trên các vết thương ở chân của Isabelle và để cho máu của mình chạy xuống các ngón tay, bắn tung tóe vào cô, che phủ lên vết thương của cô.
"Cậu. . . là. . . đang. . . làm gì...vậy? "Alec rít lên giữa hai hàm răng, nhưng Jace vung một bàn tay lên, đôi mắt dán vào Simon.
"Hãy để cậu ấy làm," Jace nói, gần như thì thầm. "Nó có thể làm việc, tớ đã nghe nói về nó. . . . "
Isabelle, vẫn bất tỉnh, uốn lưng vào vòng tay của anh trai cô. Chân cô co giật. Gót chân đi bốt của cô cào lên mặt đất khi từng mảnh da bị xé của cô bắt đầu tự đan lại với nhau. Máu của Simon vẫn chảy thành dòng ổn định, bao phủ vết thương, nhưng ngay cả dưới máu Clary vẫn có thể thấy làn da màu hồng đã bao phủ các vết rách hỗn độn khi nãy.
Đôi mắt của Isabelle mở ra. Chúng mở rộng và tối sẫm. Đôi môi của cô đã gần như trắng, nhưng màu sắc đã bắt đầu trở lại với chúng. Cô nhìn chằm chằm vào Simon một cách vô thức, và sau đó cô nhìn xuống chân.
Làn da bị rách và cắt nhỏ giờ trông sạch sẽ và xanh xao, chỉ có một hình bán nguyệt mờ nhạt của vết sẹo màu trắng để hiển thị nơi răng quỷ đã cắn vào. Máu của Simon vẫn còn nhỏ giọt chậm rãi từ những ngón tay của anh, mặc dù vết thương nơi cổ tay anh đã gần như được chữa lành. Anh nhìn nhợt nhạt, Clary nhận ra một cách lo lắng, nhạt màu hơn bình thường, và tĩnh mạch của anh hiện rõ đen xỉn trên làn da của anh. Anh nâng cổ tay lên miệng, răng nhe ra-
"Simon, không!" Isabelle nói, cố gắng chống vào Alec để ngồi lên. Alec thì nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt màu xanh bị sốc.
Clary túm lấy cổ tay của Simon. "Không sao đâu," cô nói. Máu nhuộm lên tay áo của anh, lên chiếc sơ mi của anh, khóe miệng anh. Da anh lạnh giá dưới cảm ứng của cô, cổ tay không có mạch đập. "Không sao đâu, Isabelle ổn rồi", cô nói, và kéo Simon đứng lên. "Hãy để họ nghỉ một chút" cô nói nhẹ nhàng, và dẫn anh đi đến nơi mà anh có thể tựa mình vào tường. Jace và Alec đã cúi xuống Isabelle, tiếng nói của họ thấp và rì rầm. Clary đỡ Simon bằng cổ tay khi anh ngồi sụp xuống dựa vào tảng đá, đôi mắt nhắm lại, run rẩy vì kiệt sức.