Chương 28
THE BEAUTY OF A THOUSAND STARS- VẺ ĐẸP CỦA NGÀN SAO
Tháng 5 năm 2008
Không khí đã bắt đầu hứa hẹn một mùa hè ấm áp: Mặt trời tỏa sáng, nóng và rực rỡ, chiếu xuống góc đường Carroll với Đại lộ số 6, và cây cối dọc những khối nhà đá xám có những tàng lá dày, xanh mướt.
Clary đã cởi áo khoác nhẹ của cô trên đường ra khỏi tàu điện ngầm, chỉ mặc quần jean và áo lửng, đứng ở lối vào của trường St. Xavier, ngắm nhìn khi cánh cửa mở ra và các sinh viên ùa vào đường phố.
Isabelle và Magnus tựa vào một cái cây đối diện cô. Magnus mặc một chiếc áo khoác nhung và quần jean. Isabelle lấp lánh bạc trong một chiếc váy tiệc tùng ngắn ngủn, để lộ các Ấn ký của mình. Clary phải thừa nhận là Ấn ký của chính cô cũng khá rõ ràng: dọc cánh tay và bụng, nơi chiếc áo ngắn cuộn lên, cả trên mặt sau của cổ. Một số là vĩnh viễn, một số là tạm thời. Tất cả chúng làm cô khác biệt- không chỉ khác biệt với các sinh viên tỏa ra quanh lối vào của trường, đang nói lời tạm biệt của họ trong ngày, lập kế hoạch để đi bộ đến công viên hoặc hẹn gặp sau đó tại Java Jones – mà khác biệt với chính con người cô - người đã từng là một kẻ trong số họ.
Một người phụ nữ lớn tuổi dắt một con chó xù và một chiếc mũ tròn nhỏ vừa đi vừa huýt sáo xuống phố trong ánh nắng mặt trời. Con chó xù đi lũn cũn qua cái cây nơi Isabelle và Magnus dựa vào; bà lão dừng lại, huýt sáo. Isabelle, Clary, và Magnus là hoàn toàn vô hình với bà ấy.
Magnus ném cho con chó xù một ánh mắt hung dữ, và nó lùi lại với một tiếng rên, gần như kéo chủ nhân của nó xuống đường. Magnus nhìn theo họ. "Chữ rune Vô hình vẫn có mặt hạn chế ", anh nhận xét.
Isabelle cong môi thành một nụ cười và biến mất gần như ngay lập tức. Giọng nói của cô căng thẳng với cảm giác bị dồn nén. "Anh ấy đây rồi."
Đầu của Clary ngẩng phắt lên. Cánh cửa ra vào của trường lại mở ra lần nữa, và ba chàng trai bước ra bậc tam cấp phía trước. Từ bên kia đường cô đã nhận ra họ. Kirk, Eric, và Simon. Eric và Kirk không có gì thay đổi; cô cảm thấy chữ rune Farsighted -Nhìn xa trông rộng- phát sáng trên cánh tay cô khi mắt cô nhìn về phía họ. Cô nhìn chằm chằm vào Simon, từng chi tiết một.
Khi cô nhìn thấy cậu lần cuối cùng hồi tháng mười hai ở Cõi quỷ, cậu nhợt nhạt, dơ bẩn và đẫm máu. Giờ đây cậu nhìn chững chạc, già dặn, không còn mãi-mãi-tuổi-mười-bảy nữa. Tóc cậu đã dài hơn. Nó rủ xuống trán, dài xuống gáy. Má cậu hơi ửng hồng. Cậu đứng một chân gác lên bậc cuối cùng của tam cấp, thân hình mảnh mai và gầy guộc như mọi khi, có thể hơi có da thịt hơn một chút so với lúc trước. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cậu đã sử dụng trong nhiều năm qua. Một tay cậu đẩy gọng kính vuông lên, trong khi tay kia vung vẩy một nắm giấy cuộn lại.
Vẫn không rời mắt khỏi cậu, Clary mò trong túi của mình lấy ra thanh stele và vẽ lên cánh tay, gỡ bỏ chữ rune Glamour-Mê hoặc của mình. Cô nghe thấy Magnus lầm bầm điều gì đó về việc phải thận trọng hơn. Nếu có người nào để ý, họ có thể thấy cô ấy đột nhiên hiện ra giữa đám cây cối. May mắn là, không ai chú ý đến họ, và Clary nhét lại thanh Stele vào túi của mình. Bàn tay cô run lên.
"Chúc may mắn," Isabelle nói mà không hỏi cô định làm gì. Clary coi lời chúc là điều hiển nhiên. Isabelle vẫn dựa lưng vào thân cây; trông buồn bã và căng thẳng. Magnus thì bận rộn xoay vòng vòng chiếc nhẫn topaz xanh trên bàn tay trái; anh chỉ nháy mắt với Clary khi cô bước ra khỏi lề đường.
Isabelle sẽ không bao giờ đi nói chuyện với Simon, Clary nghĩ, bắt đầu băng sang đường. Cô ấy sẽ không bao giờ mạo hiểm để nhận được cái nhìn trống rỗng, xa lạ của cậu ấy. Cô ấy sẽ không chịu đựng được bằng chứng rằng cô đã bị lãng quên.
Kirk đã tách nhóm, nhưng Eric lại nhìn thấy cô trước khi Simon thấy; cô sững người một giây, nhưng rõ ràng bộ nhớ của Eric về cô cũng đã bị xóa đi. Cậu nhìn cô một cái nhìn bối rối và cẩn trọng, rõ ràng đang tự hỏi liệu có phải cô ấy đang hướng về phía cậu hay không. Cô lắc đầu và hất cằm chỉ vào Simon; Eric nhướn mày và vỗ vai Simon.
Simon quay lại nhìn Clary, và cô cảm thấy nó giống như một cú đấm vào bụng. Cậu mỉm cười, mái tóc nâu tung bay trên mặt. Cậu dùng bàn tay còn lại để vuốt nó ra sau.
"Chào," cô nói, dừng lại trước mặt cậu. "Simon".
Đôi mắt màu nâu sẫm bối rối, cậu nhìn chằm chằm vào cô. "Tôi - chúng ta biết nhau à?"
Cô nuốt xuống vị đắng đột ngột dâng trong miệng. "Chúng ta từng là bạn bè," cô nói, sau đó xác định thêm: " Một thời gian dài trước đây. Hồi mẫu giáo. "
Simon nhướng mày nghi ngờ. "Nếu bạn vẫn còn nhớ tôi, chắc tôi phải thực sự rất quyến rũ lúc sáu tuổi."
"Tớ nhớ cậu," cô nói. "Tớ nhớ mẹ của cậu -Elaine, và cả chị Rebecca của cậu. Rebecca thường để chúng ta chơi trò Hungry Hungry Hippos với chị ấy, nhưng cậu đã ăn tất cả các viên bi. "
Simon hơi tái đi dưới làn da rám nắng nhẹ của mình. "Làm thế nào bạn biết- đúng là có trò đó, nhưng tôi chỉ có một mình," cậu nói giọng hoang mang.
"Không, không phải." Cô dò xét đôi mắt của cậu, khuyến khích cậu để nhớ lại, nhớ một cái gì đó. "Tớ nói với cậu rồi, chúng ta là bạn bè."
"Tôi chỉ. . . Tôi đoán tôi không. . . nhớ ra, "cậu nói chậm rãi, mặc dù có thoáng gợn, một thoáng tối trong mắt đã đen sẫm của cậu, khiến cô ngạc nhiên.
"Mẹ của tớ sắp kết hôn", cô nói. "Tối nay. Thực ra tớ đang trên đường đến đó. "
Cậu cọ cọ trán của mình với bàn tay còn lại. "Và bạn cần một người tháp tùng để đến đám cưới?"
"Không. Tớ đã có rồi." Cô không thể nói liệu cái nhìn của cậu là thất vọng hay chỉ là bối rối hơn, vì lý do hợp lý duy nhất cậu có thể tưởng tượng là cô muốn được nói chuyện với cậu đã biến mất. Cô có thể cảm thấy má mình đang nóng lên. Cái việc này làm cô lúng túng còn hơn việc đối mặt với một đám quỷ Husa trong GlickPark. (Cô biết chắc điều đó vì cô đã xử tụi nó đêm trước) "Tớ chỉ - cậu và mẹ tớ đã rất thân thiết. Tớ nghĩ cậu nên biết. Đó là một ngày quan trọng, và nếu mọi thứ đúng như nó có, thì cậu sẽ ở đó. "
"Tôi. . . "Simon nuốt. "Tôi xin lỗi?"
"Đó không phải là lỗi của cậu," cô nói. "Nó không bao giờ là lỗi của cậu. Không phải bất kỳ chuyện gì." Cô kiễng người trên đầu ngón chân, khoé mắt nóng lên, và hôn cậu một cách nhanh chóng trên má. "Chúc cậu hạnh phúc," cô nói, và quay đi. Cô có thể nhìn thấy hình dáng mờ ảo của Isabelle và Magnus, đợi cô ở bên kia đường.
"Đợi đã!"
Cô quay lại. Simon vội vã đuổi theo cô. Cậu rút một cái gì đó ra. Một tờ rơi cậu lấy từ đống cuộn tròn cậu đang mang. "Ban nhạc của tôi. . . , "Cậu nói, nửa hối lỗi. "Bạn nên đến tham dự chương trình, lúc nào có thể. Lúc nào đấy... "
Cô lấy tờ bướm với một cái gật đầu lặng lẽ, và lao về phía bên kia đường. Cô có thể cảm thấy cậu nhìn chằm chằm theo mình, nhưng cô không dám quay lại để nhìn thấy cái nhìn nửa bối rối nửa thương hại trên khuôn mặt cậu.
Isabelle tách mình ra khỏi cây khi Clary lao về phía họ. Clary bước chậm lại đủ để lấy thanh Stele và vẽ chữ rune Glamour – Mê hoặc - lại trên cánh tay của mình; nó hơi đau, nhưng cô chẳng để tâm các vết châm chích. "Anh nói đúng," cô nói với Magnus. "Điều đó thật vô nghĩa."
"Tôi không nói điều đó là vô nghĩa." Anh mở rộng cánh tay "Tôi biết cậu ấy sẽ không nhớ đến cô. Tôi nói cô nên gặp cậu ấy chỉ khi cô đã thoải mái với điều đó. "
"Tôi sẽ không bao giờ thoải mái với điều đó," Clary ngắt lời, và sau đó khó khăn hít vào một hơi thở sâu. "Tôi xin lỗi," cô nói. "Tôi xin lỗi. Đó không phải là lỗi của anh, Magnus. Và, Izzy- điều đó cũng có thể làm cậu không vui. Cảm ơn hai người đã đi với tôi. "
Magnus nhún vai. "Không cần phải xin lỗi, bánh quy!"
Đôi mắt đen của Isabelle quét qua Clary một cách nhanh chóng; cô chìa một bàn tay ra. "Cái gì đấy?"
"Tờ rơi về ban nhạc," Clary nói, và đẩy nó về phía Isabelle. Izzy cầm lấy nó với cái nhướn mày. "Tớ không thể nhìn vào nó. Tớ đã từng giúp cậu ấy in và phát chúng "Cô nhăn mặt. "Đừng bận tâm. Cuối cùng, có lẽ tớ vui vì chúng ta đã đến." Cô nở một nụ cười lưỡng lự, khoác áo của mình vào. "Vậy thì, tớ đi trước đây. Tớ sẽ gặp hai người tại trang trại sau. "
Isabelle nhìn Clary đi, dáng người nhỏ nhắn trên đường, không làm khách bộ hành nào chú ý. Sau đó, cô nhìn xuống tờ trong tay cô.
Simon Lewis, Eric Hillchurch, Kirk Duplesse, và Matt Charlton trong ban nhạc
"THE MORTAL INSTRUMENTS"
Ngày 19 Tháng Năm, tại Công viên Prospect Band Shell
Mang theo tờ rơi này, bạn sẽ được giảm 5$ vé vào cửa!
Hơi thở của Isabelle nghẹn trong cổ họng. "Magnus!"
Anh cũng đang nhìn theo Clary; Lúc này, anh ngước nhìn cô, và cái nhìn của anh ghim vào tờ giấy. Cả hai đều nhìn sững vào nó.
Magnus huýt sáo "The Mortal Instruments?"
"Tên ban nhạc của anh ấy." Tờ giấy lắc qua lắc lại trong tay của Isabelle. "Được rồi, Magnus, chúng ta phải- anh đã nói rằng nếu anh ấy nhớ được cái gì đó-"
Magnus nhìn đuổi theo Clary, nhưng cô đã đi mất lâu rồi. "Được rồi," anh nói. "Nhưng nếu nó không hữu hiệu, nếu cậu ấy không muốn điều đó, chúng ta sẽ không bao giờ được nói với cô ấy."
Isabelle vò nhàu tờ giấy trong tay cô, tay kia với đến thanh Stele. "Bất cứ điều gì anh nói. Nhưng ít nhất chúng ta phải thử. "
Magnus gật đầu, đôi mắt màu vàng-xanh của anh tối lại. Isabelle có thể nói anh lo lắng cho cô, sợ rằng cô sẽ bị tổn thương và thất vọng. Cô vừa muốn nổi giận lại vừa biết ơn anh ta cùng một lúc. "Chúng ta sẽ thử."
--- ------ ---
Thật là một ngày kỳ lạ, Simon nghĩ. Đầu tiên, người phụ nữ phía sau quầy trong Java Jones, hỏi anh rằng cô bạn gái xinh đẹp hay đi cùng với anh và luôn kêu một tách cà phê đen đâu rồi. Simon đã nhìn chằm chằm vào cô, anh thực sự không có bất cứ cô bạn gái thân thiết nào, và chắc chắn cũng không có ai thích cà phê mà anh có thể biết. Khi anh trả lời cô rằng chắc cô đã nhầm với người khác, cô nhìn anh như thể anh bị khùng.
Và sau đó là cô gái tóc đỏ gặp anh ở bậc tam cấp của St. Xavier.
Bây giờ mặt trước của trường đã vắng người. Lý ra Eric đã phải cho Simon quá giang về nhà, nhưng cậu ta đã biến đi đâu mất khi cô gái ấy đến. Và cậu ta đã không quay trở lại. Thật là dễ thương khi Eric nghĩ rằng anh có thể quá giang một cô nàng dễ dàng và vui vẻ như vậy, Simon nghĩ, nhưng giờ nó lại gây khó chịu khi có nghĩa là anh sẽ phải tự đi tàu điện ngầm về nhà.
Simon không ngừng nghĩ, thậm chí cố gắng để nhớ ra cô. Cô dường như rất mong manh, mặc dù có kha khá những hình trang trí trên cánh tay và xương đòn của cô. Có lẽ cô ấy hơi điên - bằng chứng là những hình xăm kỳ lạ đó - nhưng đôi mắt xanh của cô mở lớn và buồn bã khi cô nhìn anh; giống như cái nhìn của chính anh trong ngày đám tang của cha mình. Giống như một cái gì đó đã đâm một lỗ xuyên qua lồng ngực và siết chặt trái tim mình. Mất mát như thể- không phải, cô ấy không phải kiểu tình cờ va vào anh. Dường như cô ấy đã thực sự tin rằng họ là một cái gì đó rất quan trọng với nhau.
Có lẽ anh có biết cô gái đó, anh nghĩ. Có lẽ nó là một cái gì đó anh đã quên – ai còn nhớ được những người bạn thời mẫu giáo chứ? Và anh thoáng chộp được hình ảnh của cô trong đầu, không phải là cái nhìn buồn bã, mà là một nụ cười khi cô dựa vào vai anh và một cái gì đó trong tay cô- một cây cọ vẽ? Anh lắc đầu thất vọng. Những hình ảnh đã biến mất như một con cá bạc lao mình ra khỏi dòng nước.
Anh tập trung, cố gắng để nhớ một cách tuyệt vọng. Anh thấy mình làm điều đó rất nhiều trong thời gian gần đây. Một chút ký ức sẽ đến với anh, những đoạn thơ không biết làm thế nào anh đã học được, những giọng nói, những giấc mơ anh giật mình thức dậy vã đầy mồ hôi mà không thể nhớ lại những gì đã xảy ra trong đó. Những giấc mơ về cảnh sa mạc, tiếng vang, mùi vị của máu, một cây cung và mũi tên trong tay mình. (Anh đã được học bắn cung trong trại hè, nhưng anh chẳng quan tâm nhiều về nó, vậy tại sao bây giờ anh lại mơ về nó?) Không thể dỗ lại giấc ngủ, cảm giác đau như có điều gì đó mất mát, anh không biết đó là gì, nhưng chắc chắn là một cái gì đó như một tảng đá treo ở giữa ngực. Anh cố gỡ gánh nặng đó xuống bằng cách vùi đầu vào các chiến dịch của trò D & D hàng đêm, với những căng thẳng của năm học cuối cấp, với những lo lắng về các trường cao đẳng. Có lẽ giống như mẹ nói, một khi bạn bắt đầu lo lắng về tương lai, bạn bắt đầu bị ám ảnh bởi quá khứ.
"Có ai ngồi ở đây không?" Một giọng nói vang lên. Simon nhìn lên và thấy một người đàn ông cao lớn với mái tóc đen vuốt keo đứng trước mặt. Anh ta mặc một chiếc áo khoác nhung kiểu thiếu sinh quân với cầu vai được trang trí bằng những sợi chỉ lấp lánh, và ít nhất một chục chiếc nhẫn. Có cái gì đó kỳ lạ trong nét mặt anh ta. . . .
"Gì cơ? Tôi.. uhm... Không" Simon nói, tự hỏi có bao nhiêu người lạ đã đến gần anh ngày hôm nay. "Anh có thể ngồi nếu anh muốn."
Người đàn ông liếc nhìn xuống và nhăn mặt. "Tôi thấy rằng nhiều chim bồ câu đã ị trên những bậc thang này," anh nhận xét. "Tôi sẽ vẫn đứng, nếu điều đó không phải là quá thô lỗ."
Simon lắc đầu lặng thinh.
"Tôi là Magnus." Anh ta mỉm cười lộ ra hàm răng trắng xoá. "Magnus Bane."
"Có phải chúng ta là bạn bè đã lâu không gặp?" Simon nói. "Chỉ là tôi tự hỏi có cơ hội nào vậy không."
"Không, chúng ta chưa hẳn thân thiết", Magnus nói. "cũng không hẳn là người quen cũ hay đồng đội. À, con mèo của tôi đã rất thích cậu. "
Simon chà hai tay lên mặt mình. "Tôi nghĩ tôi sẽ điên mất", anh nhận xét không nhằm vào ai đặc biệt.
"Ờ, vậy thì, cậu sẽ ổn thôi với những gì tôi sắp nói với cậu." Magnus quay đầu nhẹ sang một bên. "Isabelle?"
Một cô gái như từ hư không xuất hiện. Có lẽ là cô gái xinh đẹp nhất Simon đã từng nhìn thấy. Cô có mái tóc đen dài đổ xuống một chiếc váy bạc óng ánh khiến anh muốn viết một bài hát về bầu trời đêm đầy sao. Cô cũng có hình xăm giống cô gái tóc đỏ, màu đen và uốn lượn, bao quanh tay và đôi chân trần.
"Xin chào, Simon," cô nói.
Simon chỉ nhìn chằm chằm. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài bất cứ điều gì anh đã từng tưởng tượng rằng một cô gái trông như thế này lại gọi tên mình như thế. Gọi giống như đó là cái tên duy nhất đặc biệt. Bộ não của anh phản xạ lại như một chiếc xe cũ. "MGH?", Anh nói.
Magnus chìa bàn tay với những ngón dài, và cô gái đặt một cái gì đó vào tay anh. Một cuốn sách được bọc bìa da màu trắng với tựa sách mạ vàng. Simon không thể nhìn thấy chữ gì, nhưng chúng được viết bằng tay, từng nét đẹp một cách thanh lịch. "Đây," Magnus nói, "là một cuốn sách của phép thuật."
Có vẻ như không có một phản ứng nào thích hợp, vì vậy Simon đã cố gắng không biểu hiện gì.
"Thế giới đầy phép thuật," Magnus nói, và mắt anh lấp lánh. "Ác quỷ và thiên thần, Người sói, Ma cà rồng và các vị tiên. Trước đây, cậu đã biết tất cả điều này. Cậu đã có năng lực huyền bí, nhưng nó đã bị lấy đi. Ý tưởng của họ là cậu sẽ sống phần đời còn lại mà không có nó, mà không nhớ gì về nó. Rằng cậu sẽ quên đi những người cậu đã yêu, nếu họ cũng biết về phép thuật. Rằng cậu sẽ dành cả phần đời còn lại sống một cuộc sống bình thường." Anh quay cuốn sách trên ngón tay thon dài của mình, và Simon thoáng bắt gặp cái tựa bằng tiếng Latin. Một cái gì đó làm cơ thể cậu rúng động. "Và có vài điều phải nói ra để giải phóng gánh nặng vĩ đại. Bởi vì cậu đã rất tuyệt vời, Simon. Cậu là một Daylighter, một chiến binh. Cậu cứu vớt các sinh mạng và chiến đấu chống lại quỷ. Máu của thiên thần chảy trong tĩnh mạch cậu như ánh sáng mặt trời." Magnus cười hơi một chút bí ẩn. "Và tôi không biết nữa, nó tấn công tôi như là một tên phát xít nhỏ bé để mang tất cả điều đó đi."
Isabelle vuốt mái tóc đen của cô ra sau. Một cái gì đó lấp lánh ở hõm cổ của cô. Một viên ruby màu đỏ. Simon cảm thấy cơ thể mình lại rúng động, lần này mạnh mẽ hơn, giống như cơ thể của anh khao khát hướng tới một cái gì đó mà tâm trí của anh không thể nhớ lại. "Phát xít?" Cô lặp lại.
"Ờ," Magnus nói. "Clary được sinh ra một cách đặc biệt. Simon ở đây lại được tác động một cách khác biệt lên người. Cậu ấy đã thích nghi. Bởi vì thế giới không phân chia thành đặc biệt và bình thường. Mọi người đều có tiềm năng phi thường. Miễn là bạn có một tâm hồn và ý chí tự do, bạn có thể là bất cứ điều gì, làm gì, chọn gì. Simon nên được lựa chọn. "
Simon nuốt cổ họng khô khốc. "Tôi xin lỗi," anh nói. "Nhưng anh đang nói gì vậy?"
Magnus vỗ vào cuốn sách trong tay. "Tôi đã tìm kiếm được một lối thoát cho lời nguyền của cậu," anh nói, và Simon gần như phản đối rằng anh chẳng bị nguyền rủa gì cả, nhưng rồi dịu xuống. "Lời nguyền này đã làm cho cậu quên đi. Sau đó, tôi đã tìm ra nó. Lý ra tôi có thể tìm ra nó sớm hơn rất nhiều, nhưng họ đã luôn luôn rất nghiêm ngặt về việc tuyển mộ. Quá nghiêm ngặt. Nhưng sau đó Alec đã nói với tôi: giờ đây họ đang tuyệt vọng tìm kiếm các Thợ săn Bóng tối mới. Họ đã mất rất nhiều người trong chiến tranh Hắc ám, Mọi chuyện vì thế sẽ dễ dàng hơn. Cậu có rất nhiều người để xác minh cho cậu. Cậu có thể là một Shadowhunter, Simon. Giống như Isabelle. Tôi có thể làm một chút với cuốn sách này; Tôi không thể sửa chữa nó hoàn toàn, và tôi không thể làm cho cậu trở lại là cậu như trước đây, nhưng tôi có thể chuẩn bị cho cho cậu để có thể được tuyển. Và một khi cậu được tuyển, một khi cậu là một Shadowhunter, ông ấy không thể tác động vào cậu được nữa. Cậu sẽ được sự bảo vệ của Clave, và các quy tắc cấm tiết lộ cho cậu biết về thế giới Bóng đêm sẽ được gỡ bỏ"
Simon nhìn Isabelle. Hơi giống như nhìn vào mặt trời, nhưng cách cô ấy nhìn lại anh đã làm cho nó dễ dàng hơn. Cô nhìn anh như thể cô nhớ anh, mặc dù anh biết điều đó là không thể. "Thật sự là có ma thuật?" Anh hỏi. "Ma cà rồng, Người sói và phù thuỷ-"
"Pháp sư," Magnus sửa chữa.
"Và tất cả những điều đó đều đang tồn tại? "
"Nó tồn tại," Isabelle nói. Giọng cô ngọt ngào, hơi khàn và - quen thuộc. Đột nhiên anh nhớ đến mùi của ánh sáng mặt trời và hoa, một hương vị như đồng thau trong miệng. Anh nhìn thấy phong cảnh sa mạc trải dài ra dưới ánh mặt trời ma quái, và một thành phố với các tòa tháp lung linh như thể chúng làm bằng băng và thủy tinh. "Nó không phải là một câu chuyện cổ tích, Simon. Là một Shadowhunter có nghĩa là một chiến binh. Điều đó là nguy hiểm, nhưng nó phù hợp với anh, nó là điều tuyệt vời. Em không bao giờ muốn trở thành bất cứ điều gì khác. "
"Đó là quyết định của bạn, Simon Lewis," Magnus nói. "Cứ sống như thực tại của cậu, đi học đại học, nghiên cứu âm nhạc, kết hôn. Sống cuộc sống của cậu. Hoặc- cậu có thể có một cuộc sống bấp bênh của bóng tối và nguy hiểm. Cậu có thể có được niềm vui khi đọc những câu chuyện lạ thường, hoặc cậu có thể là một phần của câu chuyện đó." Anh cúi xuống gần hơn, Simon đã nhìn thấy những tia lửa lấp lánh trong mắt anh. Và Simon nhận ra lý do tại sao mình đã nghĩ anh ấy thật kỳ lạ. Đôi mắt anh màu vàng-xanh và đồng tử hẹp như mắt của một con mèo. Hoàn toàn không giống mắt của người thường. "Sự lựa chọn là tùy thuộc vào cậu."
--- ------ ----
Thật là ngạc nhiên khi Người sói hóa ra lại rất khéo léo trong việc trang trí hoa cỏ như vậy, Clary nghĩ. Bầy của chú Luke cũ - bây giờ là bầy của Maia -đã dựng rạp và trang trí quanh trang trại, nơi đặt bàn tiếp tân, và nhà kho cũ, nơi buổi lễ sẽ diễn ra. Các thành viên của Bầy đã đại tu toàn bộ kết cấu. Clary nhớ đã chơi với Simon trong vựa cỏ khô cũ nát, sứt mẻ bong tróc sơn, và nền nhà thì lồi lõm. Bây giờ tất cả mọi thứ đã được đánh bóng và sáng loáng. Các rường cột tỏa sáng nhẹ nhàng màu của gỗ cũ. Một người nào đó cũng đã thêm vào một chút hài hước: Các thanh dầm đã được bao bọc bởi những dây đậu hoang.
Những cái bình bằng gỗ lớn cắm đầy hoa đuôi mèo, cúc dại vàng tươi và hoa huệ. Bó hoa riêng của Clary là hoa dại, mặc dù nó đã hơi héo vì bị nắm chặt trong tay cô suốt nhiều giờ. Buổi lễ đã trôi qua trong trạng thái mờ ảo: những lời hẹn ước, hoa, nến, gương mặt hạnh phúc của mẹ, ánh sáng trong đôi mắt của Luke. Vào phút cuối Jocelyn đã bỏ qua một chiếc váy lạ mắt và chọn một chiếc váy không tay đơn giản màu trắng và để mái tóc búi rối thành một túm lộn xộn, vâng, chính xác là có một cây bút chì màu bị mắc kẹt trong đó. Chú Luke, đẹp trai ngời ngời trong bộ lễ phục màu xám, dường như chẳng bận tâm gì đến việc đó cả.
Lúc này, các vị khách đều đang đi vòng vòng. Mấy người sói đã dọn dẹp một cách hiệu quả các hàng ghế và xếp chồng những món quà vào một cái bàn dài. Món quà của riêng Clary, một bức chân dung cô vẽ mẹ và chú Luke, treo trên một bức tường. Cô thực sự yêu thích khi vẽ nó; yêu cách có cọ và sơn trong tay để vẽ, không phải là những chữ rune, mà chỉ vẽ một cái gì đó đáng yêu để lúc nào đó, người nào đó có thể thưởng thức.
Jocelyn đang bận ôm Maia, người có vẻ thích thú với sự nhiệt tình của cô. Bat thì trò chuyện với Luke, chú dường như còn lâng lâng vì mọi thứ. Clary mỉm cười với họ và lẻn ra khỏi khu vực làm lễ, ra con đường bên ngoài.
Mặt trăng đã lên cao, chiếu sáng xuống hồ ở phía dưới căn nhà, làm cho phần còn lại của trang trại lấp lánh. Đèn lồng đã được treo ở tất cả các cây, và chúng đong đưa trong gió nhẹ. Những con đường được lót bằng pha lê lấp lánh- một đóng góp của Magnus- dù sao đi nữa thì Magnus ở đâu chứ? Clary đã không nhìn thấy anh trong đám đông tại buổi lễ, mặc dù cô đã thấy gần như tất cả những người khác: Maia và Bat, Isabelle trong váy bạc, Alec rất nghiêm nghị trong bộ lễ phục màu tối, và Jace ngang ngược quẳng cà vạt nơi nào đó, có thể là trong bụi cây gần đấy. Ngay cả Robert và Maryse cũng đã đến, duyên dáng một cách phù hợp; Clary đã không biết những gì đang xảy ra với mối quan hệ của họ, và cô cũng không muốn hỏi bất cứ ai.
Clary đi xuống về phía chiếc lều màu trắng lớn nhất; một sân khấu DJ đã được lập lên cho Bat. Một số thành viên Bầy và các vị khách khác đang bận rộn dọn một không gian để nhảy. Các bàn dài được phủ khăn màu trắng và đồ sứ Trung Quốc cũ, được Luke tha về từ khu chợ trời ở các thị trấn xung quanh trang trại từ nhiều năm trước. Chẳng có cái nào hợp với cái nào, những cái ly là lọ mứt cũ, và ở trung tâm là những đoá cúc tây màu xanh và cỏ ba lá thả nổi trong một cái bát gốm lạc tông, và Clary nghĩ đó là đám cưới trang trí đẹp nhất cô từng thấy.
Một chiếc bàn dài xếp đầy với ly sâm banh; Jace đang đứng gần đó, khi anh nhìn thấy cô, anh đưa một ly sâm banh lên và nháy mắt. Anh trông lộn xộn: áo khoác nhàu nát, mái tóc bù xù, không cà vạt, và làn da anh ánh vàng từ đầu mùa hè. Anh quá đẹp đến mức tim cô đau nhói.
Anh đang đứng với Isabelle và Alec; Isabelle nhìn tuyệt đẹp với mái tóc tết thành một nút thắt lỏng lẻo. Clary biết cô sẽ không bao giờ có thể đạt được vẻ sang trọng thanh lịch của cô ấy cả triệu năm nữa cũng vậy, và cô cũng không quan tâm. Isabelle là Isabelle, và Clary thích sự tồn tại của cô, làm cho thế giới một chút xáo động với mỗi tiếng cười của cô. Lúc này Isabelle huýt sáo, bắn một cái nhìn qua lều. "Nhìn kìa."
Clary nhìn - và nhìn kỹ lại. Cô nhìn thấy một cô gái dường như khoảng mười chín tuổi; Cô có mái tóc nâu thả dài và một gương mặt xinh xắn. Cô mặc một chiếc váy màu xanh lá cây, kiểu hơi cổ điển, và một chiếc vòng ngọc quanh cổ. Clary đã gặp cô ấy, ở Alicante, nói chuyện với Magnus tại bữa tiệc của Clave ở quảng trường Thiên thần.
Cô đang cầm tay của một người rất quen, rất đẹp trai với mái tóc đen được vuốt keo; anh ta nhìn cao và mảnh mai trong bộ đồ màu đen thanh lịch và áo sơ mi trắng làm nổi bật gương mặt với xương gò má cao. Khi Clary nhìn, anh đang cúi xuống thì thầm điều gì đó vào tai cô gái, và cô mỉm cười, khuôn mặt sáng lên.
"Tu huynh Zachariah," Isabelle nói. "Hình lịch từ tháng giêng đến tháng mười hai của Những-tu-huynh-nóng-bỏng. Anh ấy làm gì ở đây vậy? "
"Có lịch của Những-tu-huynh-nóng-bỏng sao?" Alec nói. "Họ bán nó á?"
"Quên chuyện đó đi." Isabelle huých khuỷu tay anh ta. "Magnus sẽ đến đây ngay bây giờ đấy!."
"Magnus đi đâu rồi?" Clary hỏi.
Isabelle mỉm cười vào ly sâm banh của mình. "Anh ấy có chút chuyện."
Clary nhìn qua phía Zachariah và cô gái, nhưng họ đã hoà vào đám đông. Cô muốn họ đừng đi vội-có điều gì đó về cô gái đã cuốn hút cô- nhưng lúc này tay Jace đã nắm quanh cổ tay cô, và anh đã đặt ly của mình xuống. "Đến đây nào, khiêu vũ với anh đi," anh nói.
Clary nhìn lên sân khấu. Bat đã đứng ở bục DJ, nhưng vẫn chưa có nhạc. Một người nào đó đã đặt một cây đàn piano trong góc, và Catarina Loss với làn da màu xanh lấp lánh, đang nghịch nghịch các phím đàn.
"Không có âm nhạc," cô nói. Jace mỉm cười với cô. "Chúng ta không cần nó."
"Và đó là lúc chúng ta bị đá đi," Isabelle nói, nắm khuỷu tay Alec và kéo anh vào đám đông. Jace cười sau cô.
"Sự đa cảm sẽ làm cho Isabelle viêm ruột mất," Clary nói. "Nhưng nghiêm túc mà nói, chúng ta không thể nhảy mà không có nhạc. Mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta mất- "
"Vậy thì, chúng ta hãy đi đến nơi họ không thể nhìn thấy chúng ta," Jace nói, và kéo cô ra khỏi lều. Đây là lúc Jocelyn gọi là "giờ xanh", tất cả mọi thứ ướt đẫm trong hoàng hôn, căn lều màu trắng giống như một ngôi sao và cỏ mềm, mỗi chiếc lá lung linh như ánh bạc.
Jace kéo cô sát vào cơ thể mình, vòng tay quanh eo cô, môi anh chạm vào gáy cô. "Chúng ta có thể đi vào trong nhà," anh nói. "Ở đó có những phòng ngủ."
Cô quay lại trong vòng tay anh và chọc vào vùng ngực vững chắc. "Đây là đám cưới của mẹ em," cô nói. "Chúng ta sẽ không sex. Chấm hết. "
"Nhưng chấm hết là cách yêu thích của anh để vui vẻ chút chút mà. "
"Ngôi nhà tràn ngập Ma cà rồng", cô nói với anh một cách vui vẻ. "Họ được mời, và họ đến đêm qua. Họ đang chờ đợi tắt nắng ở đó. "
"Chú Luke mời ma cà rồng à?"
"Maia mời. Như một cử chỉ hoà bình. Họ đang cố gắng để đoàn kết với nhau. "
"Chắc chắn là Ma cà rồng sẽ tôn trọng sự riêng tư của chúng ta."
"Chắc chắn là không," Clary nói, và cô kéo anh một cách kiên quyết xuống đường dẫn về ngôi nhà trang trại, vào một lùm cây. Chỗ này tối và khuất, mặt đất đầy rễ cây bạc hà núi với những bông hoa trắng nhỏ xíu như những ngôi sao lấm tấm rơi đầy quanh thân.
Cô dựa vào một thân cây, kéo Jace lại gần, để cho anh dựa vào cô, hai tay ở hai bên vai cô, và cô thả lỏng người trong cái lồng bằng cánh tay của anh. Cô vuốt tay lên làn vải áo khoác mềm mại của anh. "Em yêu anh", cô nói.
Anh nhìn xuống cô. "Anh nghĩ rằng anh biết ý của bà Dorothea có nghĩa là gì," anh nói. "Khi bà ấy nói rằng anh sẽ yêu sai người."
Clary mở to mắt. Cô tự hỏi có phải là cô đang bị đá không. Nếu vậy, cô sẽ phải nói một hoặc hai câu với Jace về cách chọn thời điểm của anh, sau đó cô sẽ quẳng anh xuống hồ nước.
Anh hít một hơi thật sâu. "Em làm cho anh tự hỏi bản thân," anh nói. "Tất cả mọi lúc, mỗi ngày. Anh lớn lên với niềm tin rằng anh phải hoàn hảo. Một chiến binh hoàn hảo, một đứa con hoàn hảo. Ngay cả khi anh đến sống với nhà Lightwoods, anh nghĩ anh cũng phải trở thành hoàn hảo, bởi vì nếu không họ sẽ gửi anh đi. Anh đã không nghĩ tình yêu đến với sự tha thứ. Và sau đó em đã đến, em đã phá vỡ thành từng mảnh tất cả mọi thứ anh đã tin, và anh bắt đầu nhìn thấy tất cả mọi thứ khác biệt. Em có- quá nhiều tình thương, quá nhiều sự tha thứ, và quá nhiều niềm tin. Vì vậy, anh đã bắt đầu nghĩ rằng có lẽ anh không đáng với lòng tin đó. Rằng anh không cần phải là hoàn hảo; anh chỉ cần cố gắng, và thế là đủ " Anh hạ mí mắt và cô có thể thấy mạch đập trên trán anh, cảm thấy sự căng thẳng trong người anh. "Vì vậy, anh nghĩ rằng em là người không phù hợp với Jace mà anh đã từng - không phải là Jace bây giờ, Jace mà em đã giúp hình thành. Tình cờ lại là Jace mà anh yêu thích hơn rất nhiều so với Jace cũ. Em đã thay đổi anh làm cho anh tốt hơn, và thậm chí nếu em rời bỏ anh, anh vẫn sẽ có điều đó. "Anh dừng lại. "Nói như thế không có nghĩa là cho phép em rời bỏ anh," anh nói thêm vội vã, và dựa đầu mình vào đầu cô, để trán họ chạm vào nhau. "Nói cái gì đi, Clary!"
Bàn tay anh trên vai cô, ấm áp trên làn da mát mẻ của cô; cô có thể cảm thấy chúng run rẩy. Mắt anh như vàng ngay cả trong ánh sáng xanh của hoàng hôn. Cô nhớ khi cô đã nhìn thấy anh lần đầu, đầy vẻ khó khăn và xa cách, thậm chí đáng sợ, trước khi cô nhận ra rằng những gì cô nhìn thấy chính là tấm khiên tự ẩn mình, tự bảo vệ mình suốt mười bảy năm. Mười bảy năm để bảo vệ trái tim của anh. "Anh đang run " cô nói với một sự thắc mắc.
"Em làm anh run," anh nói, hơi thở của anh phả vào má cô, và anh trượt tay xuống cánh tay trần của cô, "mỗi lần – mọi lần."
"Em có thể giảng cho anh một bài khoa học thực tế nhàm chán không?" Cô thì thầm. "Em cược là anh không được học nó trong lớp lịch sử của Shadowhunter đâu."
"Nếu em đang cố gắng để đánh lạc hướng anh nói về cảm xúc của anh, em làm chẳng tinh tế chút nào" Anh chạm vào khuôn mặt của cô. "Em biết là anh đã phải làm một bài diễn văn. Không sao đâu. Em không cần phải đáp lại bằng một bài diễn văn khác. Chỉ cần nói là em yêu anh"
"Em không cố gắng để làm anh bối rối." Cô giơ tay lên và ngọ nguậy các ngón tay. "Có một trăm nghìn tỷ tế bào trong cơ thể con người," cô nói. "Và mỗi một đơn bào trong cơ thể em đều yêu anh. Chúng ta đào thải các tế bào già cỗi, sinh sản ra những tế bào mới, và từng các tế bào mới của em yêu anh nhiều hơn những cái cũ. Đó là lý do tại sao em yêu anh mỗi ngày nhiều hơn ngày hôm trước. Đó là giải thích một cách khoa học. Và khi em ch.ết, cơ thể em tan thành tro bụi hoà với không khí, hoà lẫn với đất đai, cây cối và các vì sao, tất cả những người hít thở không khí đó hoặc nhìn thấy những bông hoa vươn mình khỏi mặt đất hoặc nhìn lên các ngôi sao sẽ nhớ đến anh và yêu anh, bởi vì em yêu anh nhiều đến thế." Cô mỉm cười. "bài phát biểu của em thế nào?"
Anh nhìn chằm chằm vào cô, lần đầu tiên trong đời mình, không thể trả lời được gì. Trước khi anh có thể trả lời, cô vươn người lên hôn anh - một cái ép nhẹ nhàng trong sáng của môi lên môi lúc đầu, nhưng nhanh chóng sâu hơn, và chẳng mấy chốc anh đã tách môi cô, lưỡi tiến vào vuốt ve miệng cô, và cô có thể nếm vị của anh: vị ngọt của Jace hoà với vị rượu sâm banh. Bàn tay anh luống cuống vuốt ve dọc lưng cô, qua vết của xương sống của cô, quai lụa của chiếc váy của cô, cánh trần của bả vai cô, ép cô vào người anh. Cô trượt tay mình dưới áo khoác của anh, tự hỏi có lẽ họ nên đi đến ngôi nhà chính của trang trại, ngay cả khi nó đã đầy Ma cà rồng-
"Thú vị đấy!", một giọng nói nén cười vang lên, và Clary nhanh chóng rời Jace để nhìn thấy Magnus, đứng cách một khoảng giữa hai cái cây. Bóng dáng cao của anh hoà trong ánh trăng; anh đã né tránh bất cứ điều gì đặc biệt thái quá để mặc một bộ đồ màu đen cắt hoàn hảo trông giống như một vết mực tràn trên nền trời tối.
"Thú vị?" Jace vang vọng. "Magnus, anh đang làm gì ở đây?"
"Đến để kiếm hai người," Magnus nói. "Có điều gì đó tôi nghĩ rằng hai người cần thấy."
Jace nhắm mắt lại như thể đang cầu nguyện cho sự kiên nhẫn. "Chúng tôi đang bận".
"Rõ rồi," Magnus nói. "Cậu biết đấy, người ta nói cuộc sống ngắn ngủi, nhưng nó không phải là quá ngắn. Nó có thể khá dài, và hai người có cả cuộc đời của mình để dành cho nhau, vì vậy tôi thực sự khuyên hai người đi với tôi, bởi vì các bạn sẽ phải hối tiếc nếu không đi. "
Clary đã tách ra khỏi cái cây, tay cô vẫn nằm trong tay Jace. "Okey" cô nói.
"Okay?" Jace nói, theo sau cô. "em nghiêm túc chứ?"
"Em tin tưởng Magnus," Clary nói. "Nếu điều đó là quan trọng, nó sẽ thực sự quan trọng."
"Và nếu không phải vậy, anh sẽ dìm anh ta ch.ết đuối trong hồ nước," Jace nói, lập lại y như suy nghĩ không nói ra trước đó của Clary. Cô giấu nụ cười của mình trong bóng tối.
--- -----
Alec đứng ở rìa của căn lều, xem mọi người khiêu vũ. Mặt trời đã xuống đủ thấp, giờ chỉ còn là một sọc đỏ trên bầu trời xa xa. Các Ma cà rồng đã ra khỏi căn nhà chính và gia nhập buổi tiệc. Một số nơi nghỉ kín đáo đã được làm riêng cho thị hiếu của họ, và họ trộn lẫn giữa những người khác, cầm những cây sáo bằng kim loại bóng bẩy, tách ra từ bàn champagne, nơi giấu những chất lỏng bên trong.
Lily, người đứng đầu gia tộc ma cà rồng của New York, đang ngồi bên các phím ngà của cây đàn piano, làm căn phòng tràn ngập những âm thanh của nhạc jazz. Giữa tiếng nhạc một giọng nói vang lên bên tai của Alec, "Ta nghĩ đây là một buổi lễ dễ thương."
Alec quay lại và thấy cha mình, bàn tay to lớn của ông siết chặt quanh ly champagne mong manh, nhìn chằm chằm vào đám khách. Robert là một người đàn ông cao lớn, vai rộng, trông không thoải mái trong bộ đồ lễ: giống như một cậu học sinh phát triển quá mức bị bó buộc bởi một phụ huynh khó chịu.
"Chào," Alec nói. Anh có thể thấy mẹ của mình, bên kia căn phòng, nói chuyện với Jocelyn. Maryse đã có nhiều vệt màu xám trên mái tóc đen hơn anh nhớ; cô nhìn thanh lịch như thường lệ. "Rất tốt là cha đã đến", anh nói thêm một cách miễn cưỡng. Cả cha và mẹ của anh đã gần như biết ơn một cách đau đớn vì anh và Isabelle đã trở về nguyên vẹn với họ sau cuộc chiến tranh Hắc ám - quá biết ơn để tức giận hay trách mắng gì. Quá biết ơn khiến Alec không phải nói bất cứ điều gì với cả hai người về Magnus; khi mẹ của anh trở về New York, anh đã thu dọn đồ đạc của mình từ Học Viện và chuyển vào căn gác ở Brooklyn. Anh vẫn ở Học viện gần như mỗi ngày, vẫn thấy mẹ mình thường xuyên, nhưng lúc đó Robert vẫn còn ở Alicante, và Alec cũng không cố gắng liên lạc với ông. "Giả vờ hoà bình với mẹ, tất cả điều đó - thật sự tử tế."
Alec thấy cha mình nao núng. Anh cố tỏ ra khoan dung, nhưng anh chưa bao giờ thể hiện được điều đó. Nó luôn luôn có vẻ như dối trá. "Cha mẹ không giả vờ là hoà hợp," Robert nói. "Cha vẫn còn yêu mẹ con; chúng ta vẫn quan tâm đến nhau. Chúng ta chỉ - không thể tiếp tục cuộc sống hôn nhân. Cha mẹ đã nên kết thúc sớm hơn. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta đã làm điều đúng đắn. Ý định của chúng ta là tốt. "
"Đường đến địa ngục*," Alec nói một cách ngắn gọn, và nhìn xuống cốc của mình.
[*Cái này nằm trong câu thành ngữ "The road to hell is paved with good intentions": đường đến địa ngục có cả những viên gạch tốt. Ý nói ý định ban đầu là tốt đẹp, nhưng nếu không kiên trì giữ vững phương hướng đã định, bạn có thể sa chân vào đường xấu]
"Đôi khi," Robert nói, "con chọn người mà con muốn ở bên cạnh khi con còn quá nhỏ, và khi con thay đổi, họ đã không thay đổi theo con."
Alec hít một hơi thở chậm; máu anh đột nhiên sôi lên vì tức giận. "Nếu điều đó có nghĩa là cha muốn chia cách giữa con và Magnus, cha có thể quên đi," anh nói. "Cha đã từ bỏ thẩm quyền của mình đối với con và các mối quan hệ của con khi trước đây cha đã nói rõ ràng mối quan ngại của cha, một Shadowhunter đồng tính không thực sự là một Shadowhunter." Anh đặt ly của mình xuống một cái loa gần đó. "Con không có hứng-"
"Alec" Một cái gì đó trong giọng nói của Robert làm Alec quay lại; giọng ông không hề có vẻ giận dữ, chỉ là - bị vỡ ra. "Ta đã làm, ta đã nói –những điều không thể tha thứ. Ta biết điều đó ", ông nói. "Nhưng ta đã luôn luôn tự hào về con, và lúc này ta vẫn tự hào không kém."
"Con không tin! "
"Khi ta bằng tuổi con, trẻ hơn một chút, ta đã có một parabatai," Robert nói.
"Vâng, Michael Wayland," Alec nói, không quan tâm đến giọng ông nghe cay đắng, không quan tâm đến cái nhìn trên khuôn mặt của cha mình. "Con biết. Đó là lý do tại sao cha chăm sóc Jace. Con luôn luôn nghĩ rằng cha và parabatai của mình, hai người không có sự đặc biệt gần gũi. Cha dường như không nhớ ông ấy nhiều, hoặc bận tâm rằng ông ấy đã ch.ết. "
"Ta không tin rằng cậu ấy đã ch.ết," Robert nói. "Ta biết rằng điều này thật khó tưởng tượng; mối liên kết của bọn ta bị cắt đứt bởi Clave, nhưng từ trước đó, bọn ta đã chia rẽ. Mặc dù, có một thời gian, chúng ta đã rất gần gũi, đã là bạn bè tốt nhất của nhau; cho đến lúc cậu ấy nói với ta rằng cậu ấy yêu ta. "
Một cái gì đó nặng nề mà cha anh đưa vào từng từ ông thốt ra làm Alec giật mình. "Michael Wayland yêu cha?"
"Ta đã-không tốt với cậu ấy về điều đó", Robert nói. "Ta đã bảo anh ấy đừng bao giờ nói những lời đó với ta một lần nữa. Ta đã rất sợ hãi, và ta đã bỏ anh ấy lại một mình với những suy nghĩ, với những cảm xúc và nỗi sợ của anh ấy. Và bọn ta đã không bao giờ thân thiết lại như đã từng thân thiết trước đó. Ta đã mang Jace đi, nuôi nấng nó, trong chừng mực nào đó, là những gì ta phải làm, nhưng ta biết không có gì bù đắp được điều đó." Ông nhìn Alec, và đôi mắt màu xanh thẫm của ông kiên định. "Con nghĩ rằng ta xấu hổ về con, nhưng thực ra ta xấu hổ về chính bản thân mình. Ta nhìn vào con, và ta nhìn thấy tấm gương phản chiếu sự tàn nhẫn của ta đối với người không đáng bị thế. Chúng ta có thể nhìn thấy chính chúng ta trong con cái chúng ta, những người có thể làm được những việc tốt hơn so với chúng ta làm. Alec, con là một người đàn ông tốt hơn người mà ta đã từng, hoặc người mà ta sẽ trở thành. "
Alec cứng đơ. Anh nhớ lại giấc mơ của mình trong vùng đất quỷ, cha anh nói với mọi người anh dũng cảm như thế nào, rằng anh là một Shadowhunter tốt và chiến binh giỏi như thế nào, nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng cha mình nói với mình rằng anh là một người đàn ông tốt.
Bằng cách nào đó, điều đó còn tốt hơn nhiều.
Robert đang nhìn anh với những nếp nhăn quanh mắt và miệng. Alec không thể không tự hỏi, liệu ông đã có bao giờ nói với bất cứ ai khác về Michael, và những gì đã khiến ông phải nói nó ra bây giờ.
Anh chạm nhẹ vào cánh tay của cha mình, lần đầu tiên anh chạm vào người ông trong nhiều tháng qua, và sau đó buông tay xuống.
"Cảm ơn," anh nói. "Vì đã nói với con sự thật."
Đó không phải là tha thứ, không chính xác, nhưng đó là một sự khởi đầu.
--- -------
Cỏ ướt đẫm trong không khí của đêm đang tới; Clary có thể cảm nhận được cái lạnh qua đôi xăng-đan, của cô khi cô quay về căn lều với Jace và Magnus. Clary có thể nhìn thấy các dãy bàn đã được sắp xếp, những đồ sứ Trung Quốc và bạc nhấp nháy. Mọi người đều sắn tay áo giúp đỡ, ngay cả những người mà cô thường nghĩ là gần như không thể nghi ngờ sự lạnh nhạt của họ: Kadir, Jia, Maryse.
Âm nhạc phát ra từ căn lều. Bat đang thơ thẩn trên sân khấu DJ, nhưng ai đó đã chơi jazz bằng piano. Cô có thể thấy Alec đứng với cha mình, nói chuyện một cách chăm chú, và sau đó đám đông tách ra và cô nhìn thấy mờ mờ những gương mặt quen thuộc khác: Maia và Aline trò chuyện, Isabelle đứng gần Simon, nhìn lúng túng-
Simon.
Clary đã đến gần hơn. Trái tim cô ngừng một nhịp, và sau đó một nhịp nữa; cô cảm thấy một cơn nóng lạnh tràn qua người, như thể cô sắp ngất. Không thể là Simon; đó phải là một người khác. Một chàng trai gầy gò nào đó với mái tóc nâu lộn xộn và kính. Nhưng cậu ta đã mặc cũng chiếc áo sơ mi nhạt màu cô nhìn thấy sáng hôm đó. Và mái tóc của cậu vẫn còn quá dài xoã xuống khuôn mặt. Và cậu đang mỉm cười với cô qua đám đông với một chút ngập ngừng. Và đó là Simon! Và đó là Simon! Và đó là Simon!
Cô thậm chí không nhận ra mình bắt bắt đầu chạy, nhưng đột nhiên tay Magnus đặt trên vai cô, như cái kìm bằng sắt giữ cô lại. "Hãy cẩn thận," Anh nói. "Cậu ấy không nhớ tất cả mọi thứ. Tôi có thể cung cấp cho cậu ta một vài ký ức, không nhiều lắm. Phần còn lại sẽ phải chờ đợi, nhưng, Clary – hãy nhớ rằng cậu ấy không nhớ. Đừng mong đợi quá nhiều!"
Cô đã phải gật đầu, bởi vì anh đã buông tay cho cô đi. Và sau đó cô băng băng chạy qua bãi cỏ vào lều, ném mình vào Simon, ôm choàng lấy cậu một cách mạnh mẽ khiến cậu loạng choạng lùi lại, suýt ngã. Cậu ấy không có sức mạnh ma cà rồng nữa; từ từ đi, từ từ đi, bộ não cô nói vậy, nhưng phần còn lại của cô đã không muốn nghe. Cô vòng cánh tay của mình xung quanh cậu, và cô nửa ôm lấy cậu nửa khóc nức nở vào mặt trước áo khoác của cậu.
Cô nhận thức Isabelle, Jace và Maia đứng gần họ, và cả Jocelyn vội vã chạy đến. Clary kéo mình ra khỏi Simon chỉ đủ để nhìn lên khuôn mặt của cậu. Và đó thực sự là Simon. Đứng gần thế này cô có thể nhìn thấy các vết tàn nhang trên gò má trái của cậu, vết sẹo nhỏ trên môi của cậu từ một tai nạn bóng đá hồi lớp tám. "Simon," cô thì thầm, và nói tiếp "Cậu - cậu có biết tớ không? Cậu có biết tớ là ai không? "
Cậu đẩy cặp kính lên sống mũi của mình. Bàn tay cậu run rẩy một chút. "Tôi. . . "Cậu nhìn xung quanh. "Nó giống như một cuộc đoàn tụ gia đình mà tôi hầu như không biết bất cứ ai nhưng mọi người đều biết tôi," cậu nói. "Nó là. . . "
"Choáng váng?" Clary hỏi. Cô cố gắng che giấu tiếng kêu thất vọng sâu xuống ngực cô, rằng cậu không nhận ra cô. "Không sao cả nếu cậu không nhận ra tớ. Có nhiều thời gian mà. "
Cậu nhìn xuống cô. Có sự không chắc chắn và hy vọng trong biểu hiện của cậu, và một cái nhìn hơi choáng váng, như thể cậu vừa thức dậy từ một giấc mơ và không hoàn toàn chắc chắn mình đang ở đâu. Sau đó, cậu mỉm cười. "Tôi không nhớ tất cả mọi thứ," cậu nói. "Chưa. Nhưng tôi nhớ cậu. "Cậu đưa tay lên, chạm vào chiếc nhẫn vàng trên ngón tay trỏ phải của cô, chiếc nhẫn kim loại của Tiên tộc ấm áp dưới cái chạm. "Clary," cậu nói. "Cậu là Clary. Cậu là người bạn tốt nhất của tôi. "
--- ---------
Alec theo con đường mòn lên đồi nơi Magnus đang đứng nhìn xuống căn lều. Anh đang dựa vào một cái cây, tay đút túi. Alec tiến đến đứng cạnh anh, cùng xem Simon- trông ngơ ngác như một chú vịt con mới sinh - được bao vây bởi những người bạn: Jace, Maia, Luke, và thậm chí Jocelyn, khóc oà vì hạnh phúc khi cô ôm choàng lấy cậu, làm lớp trang điểm của cô tèm lem. Chỉ riêng Isabelle đứng tách khỏi nhóm, hai tay khoanh trước mặt, khuôn mặt gần như vô cảm.
"Anh sẽ nghĩ rằng con bé gần như không quan tâm," Alec nói khi Magnus tiến đến vuốt thẳng cà vạt cho anh. Magnus đã giúp anh chọn bộ suit phù hợp, và rất đắc ý là thực tế nó có những sọc nhuyễn màu xanh làm nổi bật màu mắt Alec. "Nhưng em chắc là nó rất quan tâm."
"Em nói đúng," Magnus nói. "Cô ấy quan tâm quá nhiều; đó là lý do tại sao cô ấy đứng phía ngoài. "
"Em sẽ hỏi anh đã làm những gì, nhưng em không chắc là em muốn biết," Alec nói, dựa lưng vào Magnus, tận hưởng cảm giác ấm áp thoải mái của cơ thể rắn chắc phía sau mình. Magnus dựa cằm xuống vai Alec. Trong một khoảnh khắc họ đứng bất động với nhau, nhìn xuống căn lều và cảnh hỗn loạn hạnh phúc bên dưới. "Đó là điểm tốt đẹp của anh."
"Em phải quyết định lựa chọn của em vào thời điểm cần quyết," Magnus nói vào tai của Alec. "hy vọng không có hậu quả, hoặc không có tác hại nghiêm trọng."
"Anh có nghĩ rằng cha của anh sẽ tức giận không?" Alec nói, và Magnus cười khô khốc.
"Ông ấy có rất nhiều việc cần quan tâm hơn là chú ý đến anh," Magnus nói. "Em thì sao? Anh thấy em nói chuyện với Robert. "
Alec cảm thấy tư thế của Magnus căng thẳng khi anh thuật lại những gì cha mình đã nói.
"Em biết đấy, anh không thể đoán được điều đó," Magnus nói khi Alec đã kể xong "Và anh đã gặp Michael Wayland." Alec cảm thấy Magnus nhún vai. "Trái tim mãi mãi không có kinh nghiệm. Vậy đó"
"Anh nghĩ sao? Em có nên tha thứ cho ông ấy không? "
"Anh nghĩ những gì ông ấy nói với em là một lời giải thích, nhưng điều đó không phải là một cái cớ cho cách hành xử của ông ấy. Nếu em tha thứ cho ông ấy, hãy tha thứ vì chính bản thân em, không phải là vì ông ấy. Đừng lãng phí thời gian của em để tức giận" Magnus nói " khi em là một trong những người giàu tình yêu thương nhất mà anh biết. "
"Có phải đó là lý do anh đã tha thứ cho em? Vì em hay vì anh? "Alec nói, không tức giận, chỉ là tò mò.
"Anh tha thứ cho em vì anh yêu em và anh ghét sống mà không có em. Anh ghét điều đó, con mèo của anh cũng ghét điều đó. Và vì Catarina giảng cho anh hiểu rằng anh đã rất ngu ngốc. "
[haha...con mèo của Magnus quan trọng ghia! tại con mèo thích Simon, tại con mèo ghét sống không có Alec ]
"Mmm. Em thích cô ấy đấy! "
Cánh tay Magnus vươn ra, ôm vòng quanh ngực Alec, như thể anh muốn cảm nhận từng nhịp tim của Alec. "Và em cũng tha thứ cho anh," Anh nói. "Vì không thể làm cho em bất tử, hay kết thúc sự bất tử của chính anh?"
"Chẳng có gì để phải tha thứ cả," Alec nói. "Em không muốn sống mãi mãi." Anh đặt một tay lên tay của Magnus, đan những ngón tay của họ với nhau. "Chúng ta có thể không có nhiều thời gian," Alec nói. "Em sẽ già đi và em sẽ ch.ết. Nhưng em hứa sẽ không rời xa anh đến khi đó. Đó là lời hứa duy nhất em có thể thực hiện. "
"Rất nhiều Shadowhunters không già đi*", Magnus nói. Alec có thể cảm từng tiếng đập của tim anh. Thật kỳ lạ khi Magnus thế này, không thể thốt ra lời nào khi mà anh thường nói năng một cách dễ dàng.
[* ý Magnus sợ người iu nhỏ bé của mình chít queo trước khi kịp già đi ấy]
Alec quay lại trong vòng tay của Magnus để họ đối mặt với nhau, ngắm nhìn tất cả các chi tiết mà anh không bao giờ chán: đường nét sắc xảo của khuôn mặt, đôi mắt màu vàng-xanh, khuôn miệng dường như luôn luôn sắp mỉm cười mặc dù giờ đây anh trông có vẻ lo lắng. "Ngay cả nếu chỉ có vài ngày, em cũng muốn dành tất cả cho anh. Điều đó có nghĩa gì không? "
"Uhm" Magnus nói. "Nó có nghĩa là từ nay mỗi ngày chúng ta đều bận rộn."
--- -------
Họ đang nhảy múa.
Lily đã chơi một cái gì đó chậm rãi và nhẹ nhàng trên piano, và Clary trôi dạt giữa các khách đám cưới khác, cánh tay của Jace vòng quanh cô. Đó chính xác là loại khiêu vũ cô thích: không quá phức tạp, chủ yếu là vấn đề nắm giữ bạn nhảy và không phải làm bất cứ điều gì để vấp chân họ.
Cô đặt má lên áo sơ mi của Jace, làn vải nhàu nát và mềm mại dưới da cô. Bàn tay anh nghịch vu vơ những lọn tóc rơi từ búi tóc của cô, ngón tay lần theo sau cổ cô. Cô không thể không nhớ đến một giấc mơ mà cô đã có một thời gian dài trước đây, trong đó cô đã khiêu vũ với Jace trong sảnh Hiệp định. Anh lúc đó quá xa cách, thường quá lạnh lùng; đôi khi nó làm cô ngạc nhiên khi cô nhìn anh bây giờ, rằng đây là Jace. Jace mà em đã giúp hình thành nên, anh đã nói vậy. Một Jace mà anh thích trở thành hơn nhiều.
Nhưng anh không phải là người duy nhất đã thay đổi; cô cũng đã thay đổi. Cô mở miệng định nói với anh như vậy, thì có một cái chạm trên vai cô. Cô quay lại nhìn thấy mẹ, đang mỉm cười với họ.
"Jace," Jocelyn nói. "liệu tôi có thể nhờ cháu một việc không?"
Jace và Clary đã dừng khiêu vũ; cả hai đều không nói gì. Jocelyn đã có vẻ thích Jace hơn trong sáu tháng qua so với trước đó; cô thậm chí, Clary dám nói, là thích anh, nhưng không phải lúc nào cũng vui vẻ về việc bạn trai của Clary là một Thợ săn Bóng tối.
"Lily đánh đàn mỏi rồi, nhưng mọi người rất thích piano - và cháu sẽ chơi, được không? Clary nói với cô rằng cháu rất tài năng. Cháu sẽ chơi cho chúng tôi chứ?"
Jace quét mắt nhìn sang phía Clary, rất nhanh nhưng cô kịp nhìn thấy bởi vì cô hiểu anh đủ để biết anh sẽ nhìn. Tuy nhiên, anh rất biết cách cư xử như những người tinh tế, khi anh muốn. Anh mỉm cười với Jocelyn như một thiên thần, và sau đó đi đến bên cây đàn piano. Vài giây sau, những âm thanh nhạc cổ điển vang khắp căn lều.
--- --------
Tessa Gray và chàng trai từng là tu huynh Zachariah ngồi ở bàn xa nhất trong góc và nhìn theo ngón tay nhẹ nhàng của Jace Herondale nhảy múa trên các phím đàn piano. Jace không đeo cà vạt và áo sơ mi của anh mở vài hàng cúc, khuôn mặt của anh tập trung như từ bỏ chính mình để hoà vào niềm đam mê âm nhạc.
"Chopin." Tessa xác định nhạc với một nụ cười nhẹ nhàng. "Em tự hỏi – em tự hỏi, liệu cô bé Emma Carstairs sẽ chơi violin một ngày nào đó."
"Cẩn thận đấy," đồng hành của cô nói với một tiếng cười "Em không thể ép buộc những điều này."
"Thật khó khăn," cô nói, quay lại nhìn anh tha thiết. "Em muốn anh có thể nói với cô ấy nhiều hơn về mối liên hệ của hai người, để cô ấy có thể không cảm thấy lẻ loi."
Nỗi buồn quay xuống khóe miệng nhạy cảm của anh. "Em biết là anh không thể. Chưa được. Anh chỉ ám chỉ điều đó cho con bé. Đó là tất cả những gì anh có thể làm. "
"Chúng ta sẽ sẽ dõi theo con bé," Tessa nói. "Chúng ta sẽ luôn luôn dõi theo nó." Cô chạm vào các ấn ký trên má anh, dư âm của Tu huynh câm trước đây, một cách gần như kính ngưỡng. "Em nhớ anh nói rằng cuộc chiến này là một câu chuyện của những người Lightwoods, Herondales, Fairchilds, và cả Blackthorns lẫn Carstairs, và thật tuyệt vời để nhìn thấy họ. Nhưng khi em nhìn chúng, em chỉ thấy quá khứ kéo dài phía sau họ. Em nhìn Jace Herondale chơi, và em nhìn thấy những bóng ma trỗi dậy trong âm nhạc. Anh có thấy vậy không? "
"Bóng ma là những kỷ niệm, và chúng ta nhìn thấy chúng bởi vì những người chúng ta yêu không rời khỏi thế giới."
"Vâng," cô nói. "Em chỉ ước anh ấy ở đây để thấy điều này với chúng ta, chỉ ở đây với chúng ta một lần nữa."
Cô cảm mái tóc đen mềm như lụa của anh khi anh cúi xuống hôn nhẹ lên những ngón tay cô- một cử chỉ lịch thiệp đã qua lâu. "Anh ấy ở với chúng ta, Tessa. Anh ấy có thể nhìn thấy chúng ta. Anh tin điều đó. Anh cảm thấy điều đó, theo cách mà anh thường biết đôi khi nếu anh ấy buồn hay tức giận, cô đơn hay hạnh phúc. "
Cô chạm vào chiếc vòng ngọc ở cổ tay của cô, và sau đó khuôn mặt của anh, với những ngón tay nhẹ nhàng tôn thờ. "Và bây giờ anh ấy thế nào?" Cô thì thầm. "Hạnh phúc hay nuối tiếc, buồn bã hay cô đơn? Đừng nói với em là anh ấy cô đơn. Vì anh phải biết. Anh luôn biết anh ấy. "
"Anh ấy hạnh phúc, Tessa. Nó mang lại cho anh ấy niềm vui khi thấy chúng ta cùng với nhau, giống như anh luôn luôn vui khi thấy hai người."Anh mỉm cười, nụ cười mang hoàn toàn sự thành thật, và trượt ngón tay khỏi tay cô khi anh ngồi lại. Hai bóng người đang tiến đến gần bàn của họ: một người phụ nữ tóc đỏ cao lớn, và một cô gái với cùng mái tóc đỏ và đôi mắt màu xanh lá cây. "Và nói về quá khứ," anh nói, "Anh nghĩ rằng có người đang muốn nói chuyện với em đấy."
Clary đang ngồi ngắm Church với vẻ thích thú khi mẹ cô đi lại gần. Con mèo đã được trang trí với hàng chục chuông đám cưới bằng bạc nhỏ xíu, và trong một cơn giận dữ đầy thù hận, đã gặm nhấm một trong những chân cây đàn piano thành một lỗ.
"Mẹ," Clary nói với vẻ nghi ngờ. "Có chuyện gì vậy?"
Mẹ vuốt ve mái tóc của cô, nhìn trìu mến. "Có một người mà mẹ muốn con gặp," cô nói, nắm lấy tay của Clary. "Đã đến lúc rồi."
"Đến lúc? Đến lúc làm gì? " Clary để mình được kéo đi, đến một chiếc bàn phủ khăn trắng ở góc lều. Tại đó có một cô gái tóc nâu mà cô đã nhìn thấy trước đó. Cô gái nhìn lên khi Clary đến gần. Tu Huynh Zachariah đứng lên bên cạnh cô; anh tặng cho cho Clary một nụ cười nhẹ nhàng và di chuyển sang phiá bên kia căn phòng để nói chuyện với Magnus, người đang nắm tay Alec đi xuống đồi.
"Clary," Jocelyn nói. "Mẹ muốn con gặp Tessa."
--- ------ ---------
"Isabelle."
Cô nhìn lên; cô đang tựa vào bên cây đàn piano để Jace chơi những âm điệu êm dịu ru ngủ mình (giữa tiếng gặm nhấm gỗ của Church). Đó là thứ âm nhạc gợi cô nhớ về thời thơ ấu của mình, lúc Jace trải qua hàng giờ trong phòng dạy nhạc, làm đầy các căn phòng của Học Viện với những dòng thác âm điệu.
Đó là tiếng Simon. Anh đã tháo bớt cúc áo khoác denim của mình dưới sự ấm áp trong lều, và cô có thể nhìn thấy gò má anh nóng tỏa nhiệt vì lúng túng. Có cái gì đó lạ lẫm về điều đó, một Simon có thể đỏ mặt, có thể lạnh lùng, có thể nồng nhiệt, có thể lớn lên và có thể già đi - đối với cô.
Đôi mắt sẫm màu của anh tò mò nhìn cô; cô nhìn thấy vài sự nhận biết trong đó, nhưng nó không phải hoàn toàn. Đó không phải là cách Simon nhìn cô trước đây, khao khát và đau đớn một cách ngọt ngào và cảm nhận rằng đây là một người nhìn thấy cô, thấy Isabelle, một Isabelle hiện diện trên thế giới và cả Isabelle cô đã che dấu, nhét vào bóng tối nơi chỉ có rất ít người có thể nhìn thấy cô.
Simon đã là một trong số những người ít ỏi đó. Bây giờ anh là - cái gì đó khác.
"Isabelle," anh gọi một lần nữa, và cô cảm nhận Jace nhìn qua cô, đôi mắt tò mò khi tay vẫn lướt trên các phím đàn piano. "Bạn có thể nhảy với mình không?"
Cô thở dài và gật đầu. "Được rồi," cô nói, và để cho anh dẫn cô lên sàn nhảy. Với đôi giày cao gót, cô đã cao xấp xỉ anh; đôi mắt của họ ngang nhau. Đằng sau cặp kính, đôi mắt anh nâu sẫm màu cà phê.
"Tôi đã nói," anh nói và hắng giọng, "hoặc ít nhất, tôi có cảm giác, rằng bạn và tôi-"
"Không," cô nói. "Đừng nói về nó. Nếu anh không nhớ, vậy thì em cũng không muốn nghe nó. "
Một tay của anh đặt trên vai cô, tay kia lên eo cô. Da anh thật ấm áp trên da cô, không lạnh lẽo như cô đã nhớ. Anh có vẻ vô cùng con người, và mong manh.
"Nhưng tôi muốn nhớ lai nó," anh nói, và cô nhớ cách anh luôn tranh luận; rằng, ít nhất, điều đó vẫn không thay đổi. "Tôi nhớ một ít -nó không giống như tôi không biết bạn là ai, Isabelle."
"Anh đã gọi em là Izzy," cô nói, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. "Izzy, không phải là Isabelle."
Anh cúi xuống, và cô cảm thấy hơi thở của anh phả lên mái tóc mình. "Izzy," anh nói. "Tôi nhớ đã hôn em."
Cô rùng mình. "Không, anh không có."
"Đúng, tôi đã hôn em," anh nói. Bàn tay anh trượt xuống lưng cô, những ngón tay chạm vào dưới xương bả vai của cô, vị trí mà luôn luôn làm cô vặn vẹo. "Đã nhiều tháng nay," anh nói, bằng một giọng thấp. "Và cảm giác không có gì là hoàn toàn đúng. Tôi luôn cảm thấy giống như đã bỏ mất một cái gì đó. Và bây giờ tôi biết nó là điều này, tất cả những điều này, nhưng nó cũng là em. Tôi không nhớ gì vào ban ngày. Nhưng vào ban đêm tôi đã mơ về em, Isabelle. "
"Anh mơ về chúng ta?"
"Chỉ về em. Cô gái với đôi mắt đen láy"Anh chạm vào cạnh mái tóc của cô với những ngón tay nhẹ nhàng. "Magnus nói với tôi rằng tôi là một anh hùng," anh nói. "Và tôi nhìn thấy trên khuôn mặt của em khi em nhìn tôi rằng em đang tìm kiếm anh chàng đó. Anh chàng mà em biết, anh chàng là anh hùng đã làm những điều tuyệt vời. Tôi không nhớ mình đã làm những điều đó. Tôi không biết liệu điều đó có làm cho tôi không phải là một anh hùng nữa không. Nhưng tôi muốn cố gắng để trở thành anh chàng đó một lần nữa. Anh chàng được hôn em bởi vì anh ta xứng đáng với điều đó. Nếu em có đủ kiên nhẫn để cho tôi thử. "
Đó chính là điều mà Simon sẽ nói. Cô ngước nhìn anh, và lần đầu tiên cảm thấy một tia hy vọng đập trong lồng ngực của mình và không ngay lập tức di chuyển để nén nó xuống. "Em có thể cho anh," cô nói. "Hãy cố gắng, đó là tất cả. Em không thể hứa hẹn bất cứ điều gì. "
"Tôi không mong đợi em hứa hẹn." Gương mặt anh sáng lên, và cô thấy bóng dáng của của một ký ức di chuyển trong mắt anh. "Em là một kẻ làm tan nát trái tim, Isabelle Lightwood," Anh nói. "Ít nhất, Tôi nhớ điều đó rất nhiều."
--- ------ -----
"Tessa là một Pháp sư," Jocelyn nói, "mặc dù cô ấy là một loại pháp sư rất không bình thường. Hãy nhớ những gì mẹ đã nói với con, mẹ đã hoảng sợ về làm thế nào để đặt các bùa chú cho con như tất cả các Shadowhunter được nhận khi họ được sinh ra? Các bùa chú bảo vệ đó? Rằng Tu huynh Zachariah và một nữ phù thủy đã đứng ra và giúp đỡ mẹ việc đó trong buổi lễ? Đây là pháp sư mà mẹ đa nói. Tessa Gray. "
"Mẹ nói với con đó là lúc mẹ có ý tưởng đặt tên con là Fray." Clary ngồi xuống ghế đối diện Tessa tại chiếc bàn tròn. "F cho Fairchild," cô nói to, nhận ra "Và phần còn lại cho Gray."
Tessa mỉm cười, và khuôn mặt của cô sáng lên. "Đó là một vinh dự."
"Mẹ nghĩ con là một em bé; con sẽ không nhớ điều đó, "Jocelyn nói, nhưng Clary nghĩ cách Tessa đã nhìn quen thuộc với cô lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ấy, và tự hỏi.
"Tại sao đến bây giờ mẹ mới nói cho con?" Clary hỏi, nhìn lên mẹ cô, người đang đứng bên cạnh ghế của mình, xoay chiếc nhẫn cưới mới của mình xung quanh ngón tay cô lo lắng. "Tại sao không phải trước đây?"
"Tôi đã yêu cầu có mặt ở đó, khi cô ấy nói với cháu, nếu cô ấy chọn," Tessa nói; giọng cô ngân nga, dịu dàng và ngọt ngào, với âm điệu của một giọng Ăng-lê. "Và tôi sợ tôi đã tách mình khỏi thế giới Shadowhunter quá lâu. Ký ức của tôi về nó là ngọt ngào và cay đắng, đôi khi vị đắng nhiều hơn ngọt ngào. "
Jocelyn đặt một nụ hôn lên đầu Clary. "Tại sao hai người không nói chuyện với nhau đi?" Cô nói, và bước đi, hướng về phía Luke đng trò chuyện với Kadir.
Clary nhìn nụ cười của Tessa, và nói "Cô là một pháp sư, nhưng cô lại là bạn với một Tu huynh Câm. Hơn cả bạn bè-đó là một chút kỳ lạ, có phải không? "
Tessa tựa khuỷu tay lên bàn. Một chiếc vòng tay ngọc trai lấp lánh quanh cổ tay trái của cô; cô chạm vào nó yên lặng, như thể thông qua sức mạnh của thói quen. "Tất cả mọi thứ về cuộc sống của tôi là khá khác thường, nhưng mà, cũng có thể nói về cháu như vậy, có phải không?" Đôi mắt cô lấp lánh.
"Jace Herondale chơi piano rất tốt."
"Và anh ấy biết điều đó."
"Giọng điệu này y như một Herondale." Tessa cười. "Tôi phải nói với cháu, Clary à, rằng gần đây tôi mới biết rằng Jace đã quyết định cậu ta muốn trở thành một người Herondale không phải là một người Lightwood. Cả hai đều là những gia đình danh giá, và tôi đã biết cả hai nhà, nhưng số phận của tôi đã luôn được gắn chặt với những người Herondales. "
Cô nhìn qua Jace, và đã có một ý bâng khuâng trên khuôn mặt. "Có những gia đình – nhà Blackthorns, nhà Herondales, nhà Carstairs- những người mà tôi đã luôn luôn cảm thấy một mối quan hệ đặc biệt: Tôi đã luôn quan sát họ từ xa, mặc dù tôi đã học được cách không can thiệp. Đó là một phần lý do tại sao tôi rút về Spiral Labyrinth sau Cuộc nổi dậy. Đó là một nơi rất xa trên thế giới, rất ẩn dật, tôi nghĩ tôi có thể tìm được sự bình an từ hiểu biết của tôi về những gì đã xảy ra với những người Herondales. Và sau chiến tranh Mortal, tôi đã hỏi Magnus liệu tôi có thể tiếp cận Jace, nói chuyện với cậu ta về quá khứ của những người Herondales, nhưng anh ấy nói hãy để cho cậu ta thời gian. Để chịu đựng được các hiểu biết về quá khứ là một gánh nặng. Vì vậy, tôi sẽ quay trở lại Labyrinth."
Cô nuốt xuống. "Đây là một năm đen tối, một năm đen tối cho Shadowhunters, cho Downworlders, cho tất cả chúng ta. Quá nhiều mất mát và đau buồn. Trong Spiral Labyrinth chúng tôi nghe tin đồn, và sau đó đã có những Endarkened được gởi đến, và tôi nghĩ rằng điều tốt nhất tôi có thể làm giúp đỡ là để tìm ra cách chữa bệnh, nhưng chẳng có cách nào. Tôi ước chúng ta có thể tìm thấy một cách nào đó. Đôi khi không phải lúc nào cũng có cách để chữa."
Cô nhìn về phía Zachariah với một tia sáng trong đôi mắt. "Nhưng mà, đôi khi có những điều kỳ diệu. Zachariah nói với tôi về cách mà anh ấy trở lại thành người bình thường một lần nữa. Anh ấy nói đây là Một câu chuyện về Lightwoods, Herondales và Fairchilds. "
Cô liếc nhìn Zachariah, người đang bận rộn vỗ về Church. Con mèo đã leo lên bàn champagne và đang khoái trá gõ trên nhưng cái ly. Cái nhìn của nó vừa bực tức và vừa hiếu kỳ pha trộn với nhau. "Cháu không biết điều đó có nghĩa gì với tôi đâu, tôi rất biết ơn những gì cháu đã làm cho Zachariah của tôi - những gì tất cả các cháu đã làm cho anh ấy."
"Đó là Jace làm, hơn bất cứ ai khác. Có phải-có phải anh Zachariah đang ôm con Church? "Clary nhìn chằm chằm với vẻ ngạc nhiên. Zachariah đang ôm con mèo mềm mại, cái đuôi của nó cuộn tròn xung quanh tay cựu Tu Huynh câm. "Đó là con mèo ghét tất cả mọi người!"
Tessa mỉm một nụ cười nhỏ. "Tôi sẽ không nói là tất cả mọi người."
"Vậy bây giờ, anh ấy là - Zachariah người thường?" Clary hỏi. "Chỉ là-một Shadowhunter bình thường?"
"Đúng rồi," Tessa nói. "Anh ấy và tôi đã quen biết nhau một thời gian dài. Chúng tôi đã có một cuộc hẹn thường trực mỗi năm vào đầu tháng Giêng. Năm nay, khi anh ấy đến, anh ấy đã làm tôi sốc, anh ấy đã là một người thường. "
"Và cô không biết điều đó trước khi anh ấy xuất hiện? Tôi đã suýt giết ch.ết anh ấy. "
Tessa cười gằn. "Vâng, đó sẽ phần nào mấu chốt. Và tôi nghĩ rằng anh ấy đã không chắc chắn việc tôi sẽ chấp nhận anh ấy là một người thường có thể ch.ết trong khi tôi là bất tử." Vẻ mặt của cô nhắc nhở Clary đến Magnus, cái nhìn già dặn trên một khuôn mặt trẻ trung, nhắc nhở cô một nỗi buồn đó là quá bình thản và quá sâu nặng đối với đời sống con người quá ngắn ngủi để thấu hiểu. "Anh ấy sẽ già và ch.ết, và tôi vẫn sống mãi, vẫn là tôi. Nhưng anh ấy đã có một cuộc sống dài, dài hơn rất nhiều người, và hiểu tôi. Cả anh ấy cũng như tôi dường như đều không đúng tuổi. Và chúng tôi yêu nhau. Đó là điều quan trọng. "
Tessa nhắm mắt lại, và trong một khoảnh khắc dường như để cho các nốt nhạc piano tràn qua cô.
"Tôi có một cái gì đó cho cháu," cô nói, mở mắt – chúng màu xám, như màu của nước mưa. "Cho cả hai người- cho cháu, và cũng cho Jace." Cô lấy một cái gì đó ra khỏi túi của mình và đưa nó cho Clary. Đó là một chiếc nhẫn nhỏ bằng bạc xỉn màu, một chiếc nhẫn gia đình, lấp lánh với các vết khắc hình những chú chim đang bay. "Chiếc nhẫn này thuộc về James Herondale," cô nói. "Nó là một chiếc nhẫn của nhà Herondale, rất lâu đời. Nếu Jace đã quyết định rằng cậu ta muốn trở thành một người Herondale, cậu ấy cần đeo nó. "
Clary cầm chiếc nhẫn; nó vừa khít với ngón tay cô. "Cảm ơn cô," cô nói, "mặc dù cô có thể tự mình đưa nó cho anh ấy. Có lẽ giờ là lúc nói chuyện với anh ấy."
Tessa lắc đầu. "Nhìn xem, cậu ấy hạnh phúc đến mức nào", cô nói. "Cậu ấy sẽ quyết định cậu ấy là ai và muốn trở thành người thế nào, và sẽ tìm thấy niềm vui trong việc lựa chọn đó. Cậu ấy cần có thêm nhiều thời gian hơn một chút, để được hạnh phúc như thế, trước khi phải gánh bất cứ gánh nặng nào nữa." Cô lấy một cái gì đó nằm trên ghế bên cạnh mình và đưa nó cho Clary. Đó là một bản sao Codex của Shadowhunter, buộc trong bìa bằng nhung màu xanh. "Cái này là dành cho cháu," cô nói. "Tôi chắc chắn rằng cháu đã có sách của riêng mình, nhưng quyển sách này rất thân thương với tôi. Có một dòng chữ trên trang bìa- thấy không? "Và cô quay cuốn sách lên trên, để Clary có thể nhìn thấy những chữ khắc bằng vàng trên nền nhung.
"Chúng ta phục vụ tự nguyện, bởi vì chúng ta tự nguyện yêu thương" Clary đọc và nhìn lên Tessa. "Cảm ơn cô; món quà thật đáng quý. Cô có chắc là cô muốn cho nó đi? "
Tessa mỉm cười. "Những người nhà Fairchilds cũng đã rất thân thương trong cuộc đời tôi" cô nói, " mái tóc đỏ và tính bướng bỉnh của cháu gợi cho tôi những người tôi đã từng yêu quý, Clary! "cô nói, và ngả người về phía trước bàn, làm cho mặt dây chuyền ngọc bích của cô vung vẩy," Tôi cũng cảm thấy một sự gắn bó với cháu, người đã mất cả cha và anh trai. Tôi biết cháu đã bị phán xét và bị xoi mói là con gái của Valentine Morgenstern, và bây giờ là em gái của Jonathan. Sẽ luôn có những người muốn nói này nọ với cháu chỉ vì cái tên của cháu hoặc dòng máu cháu đang mang trong người. Đừng để người khác quyết định cháu là ai. Hãy tự mình quyết định điều đó." Cô nhìn qua Jace, bàn tay anh đang nhảy múa trên các phím đàn piano. Ánh sáng từ những ngọn nến hắt lên tóc anh như những vì sao lấp lánh và làm da anh sáng lên. "Tự do đó không phải là một món quà; nó là một quyền tự nhiên. Tôi hy vọng rằng cháu và Jace sẽ sử dụng nó."
"Em có vẻ rất nghiêm trọng, Tessa! Đừng làm cô bé sợ hãi " Đó là giọng của Zachariah, người đã đến đứng sau ghế của Tessa.
"Em không có!" Tessa nói với một nụ cười; cô đầu cô nghiêng trở lại, và Clary tự hỏi nếu cái nhìn của chính cô dành cho Jace sẽ trông như thế nào. Cô hy vọng mình cũng như cô ấy. Đó là một cái nhìn tin cậy và hạnh phúc, cái nhìn của một người tin tưởng vào tình yêu mà họ đã cho đi và nhận lại. "Em chỉ đưa ra lời khuyên cho cô ấy."
"Nghe có vẻ đáng sợ đây." Thật kỳ lại khi giọng của Zachariah vừa giống lại vừa không giống như Clary tưởng – thực tế, giọng Ăng-lê của anh đậm hơn Tessa. Có tiếng cười nhẹ trong giọng nói của anh khi anh cúi xuống đỡ Tessa đứng lên khỏi ghế. "Anh sợ rằng chúng ta phải đi thôi; chúng ta còn có một cuộc hành trình dài trước mặt. "
"Hai người sẽ đi đâu?" Clary hỏi, giữ Codex cẩn thận trên đùi.
"Los Angeles", Tessa nói, và Clary nhớ lại lời cô rằng những đứa trẻ nhà Blackthorns là một gia đình mà cô đặc biệt quan tâm. Clary vui mừng khi nghe điều đó. Cô biết Emma và những người khác đang sống ở Học viện với người chú của Julian, nhưng ý tưởng rằng có một người nào đó đặc biệt quan tâm đến họ, một kiểu như thiên thần hộ mệnh, làm cô yên tâm.
"Thật vui khi gặp hai người," Clary nói. "Cảm ơn vì tất cả."
Tessa mỉm cười rạng rỡ và biến mất vào đám đông, nói rằng cô sẽ tạm biệt Jocelyn; Zachariah cầm chiếc áo khoác của mình lên và cả chiếc khăn choàng của cô, Clary nhìn anh một cách tò mò. "Tôi nhớ có lần anh nói với tôi," cô nói, "rằng anh đã yêu hai người nhiều hơn bất cứ điều gì khác trên thế giới. Tessa là một trong số họ? "
"Đúng vậy" anh đồng ý, khoác áo vào. "Tôi đã không ngừng yêu cô ấy, cũng như parabatai của tôi; tình yêu không dừng lại cho dù họ ch.ết đi. "
"Parabatai của anh? Anh bị mất parabatai?"Clary nói, cảm thấy một cảm giác đau đớn thay cho anh; cô biết điều đó có nghĩa gì với Nephilim.
"Anh ấy không ch.ết trong trái tim tôi, vì tôi đã không quên", anh nói, và cô nghe thấy tiếng thì thầm buồn bã chất chồng năm tháng trong giọng nói của anh, và cô nhớ lại anh trong thành phố Câm lặng, một hồn ma như sương như khói. Chúng ta là tất cả những mảnh ghép của những gì chúng ta nhớ. Chúng ta giữ trong chính mình niềm hy vọng và nỗi sợ hãi của những người yêu thương chúng ta. Miễn là còn tình yêu và ký ức, sẽ không có gì thực sự mất đi."
Clary nghĩ đến Max, đến Amatis, đến Raphael và Jordan và thậm chí đến Jonathan, và cảm thấy những giọt nước mắt đắng ngắt trong cổ họng.
Zachariah khoác khăn quàng của Tessa quanh vai. "Hãy nói cho Jace Herondale rằng cậu ấy chơi bản Concerto số 2 của Chopin rất tuyệt" anh nói, và biến mất theo Tessa vào đám đông. Cô nhìn theo anh, ôm chặt lấy chiếc nhẫn và Codex.
"Có ai nhìn thấy Church không?" Một giọng nói vang vào tai cô. Đó là Isabelle, ngón tay cô quấn quanh cánh tay của Simon. Maia đứng bên cạnh họ, nghịch nghịch chiếc cài tóc vàng trên mái tóc xoăn của cô. "Tớ nghĩ rằng Zachariah chôm con mèo của chúng ta. Tớ thề là tớ thấy anh ta đưa Church vào băng ghế sau của một chiếc xe hơi. "
"Không có lý," Jace nói, xuất hiện bên cạnh Clary; anh đã xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay và nó bị cuộn lên khi anh chơi đàn "Church ghét tất cả mọi người."
"Không phải tất cả mọi người," Clary thì thầm với một nụ cười.
Simon nhìn Jace như thể anh vừa hấp dẫn và một chút cảnh giác. "Tôi đã- Tôi đã từng -tôi đã từng cắn cậu phải không?"
Jace chạm vào vết sẹo trên cổ họng của mình. "Không thể tin là cậu lại nhớ điều đó!"
"Có phải chúng ta. . . đã cùng lăn lộn trên đáy một chiếc thuyền? "
"Vâng, cậu đã cắn tôi. Vâng, hẳn là tôi thích điều đó. Được rồi, chúng ta không nói về nó nữa nhé," Jace nói. "Cậu không còn là một ma cà rồng nữa. Tập trung đi nào! "
"Để công bằng, anh cũng cắn Alec nữa" Isabelle nói.
"Điều đó xảy ra khi nào?" Maia hỏi, khuôn mặt của cô sáng lên với thích thú khi Bat đến phía sau cô; không nói một lời, anh lấy chiếc kẹp ra khỏi bàn tay của cô và cài nó trở lại tóc cô. Anh kẹp chúng một cách hiệu quả. Bàn tay anh mân mê một thoáng nhẹ nhàng trên mái tóc cô.
"Những gì xảy ra trong Cõi quỷ sẽ ở lại trong Cõi quỷ," Jace nói. Anh liếc nhìn Clary.
"Em có muốn đi dạo không?"
"Đi dạo bộ?" Isabelle hỏi. "Hay đấy, Hai người định-"
"Em nghĩ rằng tất cả chúng ta nên đi xuống hồ," Clary nói và đứng lên, quyển Codex trong một tay và chiếc nhẫn trong tay kia. "Phía dưới đó rất đẹp, đặc biệt là vào ban đêm. Em muốn những người bạn của em ngắm nó. "
"Tôi nhớ nó," Simon nói, và gởi cho cô một nụ cười làm tim cô cảm thấy như nó đã được mở rộng trong lồng ngực. Trang trại nơi họ đã trải qua mỗi mùa hè; nó luôn luôn được gắn với Simon trong tâm trí cô. Và anh nhớ điều đó làm cô hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì cô có thể tưởng tượng được trong buổi sáng hôm đó.
Cô đan tay vào tay Jace khi tất cả họ rời xa lều, Isabelle lao đi như tên bắn để thông báo cho anh trai mình và Magnus cùng đi. Trước đó, Clary đã muốn được ở một mình với Jace; nhưng giờ đây cô lại muốn quây quần với với tất cả mọi người.
Cô đã yêu Jace cho những gì cảm thấy như một thời gian dài bây giờ, yêu anh rất nhiều đến nỗi đôi khi cô cảm thấy như cô có thể ch.ết vì nó, vì nó là cái gì cô cần nhưng lại không thể có. Nhưng điều đó đã biến mất ngay bây giờ: tuyệt vọng thay thế bằng sự bình an và hạnh phúc yên tĩnh. Bây giờ cô không còn cảm thấy rằng mọi khoảnh khắc với anh bị bắt cóc khỏi khả năng của thảm họa, bây giờ cô có thể tưởng tượng ra một cuộc sống suốt đời với anh trong hòa bình hoặc vui nhộn hoặc bình thường hoặc thư giãn hoặc tất cả điều đó, cô không còn muốn gì hơn là đi dạo xuống hồ trong trang trại với tất cả bạn bè của mình và chào mừng ngày mới.
Khi họ đi xuống các sườn dốc trên con đường đến hồ, cô liếc nhìn phía sau thấy Jocelyn và Luke đứng ở cạnh lều, đang nhìn theo họ. Cô nhìn thấy Luke cười với cô và mẹ cô giơ tay vẫy cô trước khi hạ nó xuống để nắm tay chồng mới cưới của mình. Họ cũng thế, cô nghĩ, bao nhiêu năm xa cách và buồn bã, và bây giờ họ đã có một cuộc đời mới. Một cuộc sống mới. Cô giơ tay lên vẫy trả, và sau đó vội vàng chạy theo để bắt kịp với bạn bè của mình.
Magnus đang dựa vào tường gạch bên ngoài nhà kho cũ quan sát Clary và Tessa trò chuyện say sưa khi Catarina đến gần. Cô cài những bông hoa màu xanh trên mái tóc làm nổi bật làn da màu xanh sapphire của cô. Anh liếc nhìn ra ngoài qua vườn cây ăn trái, xuống phía nơi hồ nước lung linh.
"Cậu trông có vẻ lo lắng," Catarina nói, đặt tay lên vai anh thân thiện. "Chuyện gì thế? Tôi thấy cậu hôn anh chàng Shadowhunter nhỏ bé của cậu trước đó, không phải là chuyện đó chứ? "
Magnus lắc đầu. "Không. Tất cả mọi thứ với Alec đều rất tuyệt. "
"Tôi thấy cậu cũng nói chuyện với Tessa" Catarina nói, vươn cổ nhìn anh. "Thật lạ khi thấy cô ấy ở đây. Có phải đó chuyện đó làm phiền cậu? Quá khứ và tương lai đụng độ; chắc phải cảm thấy một chút lạ lùng. "
"Có lẽ," Magnus nói, mặc dù anh không nghĩ vậy. "Những bóng ma cũ, bóng tối của những việc xưa cũ. Mặc dù vậy, tôi luôn luôn thích Tessa và con trai của cô ấy. "
"Con trai của cô ấy là một phần của công việc," Catarina nói.
"Cũng như con gái cô ấy." Magnus cười, mặc dù nụ cười mong manh dễ gãy như cành cây trong mùa đông. "Tôi cảm thấy quá khứ đè lên tôi rất nặng nề trong những ngày này, Catarina. Sự lặp lại của những sai lầm cũ. Tôi nghe vài điều bất ổn trong Thế giới ngầm, tin đồn về những xung đột. Tiên tộc là một dân tộc tự tôn, tự trọng nhất; họ sẽ không nhận lấy sự xỉ nhục từ Clave mà không trả thù. "
"Họ tự tôn nhưng họ cũng rất kiên nhẫn," Catarina nói. "Họ có thể chờ đợi một thời gian dài, hàng thế hệ, để trả thù. Cậu không phải sợ nó đến ngay bây giờ, khi bóng tối vẫn chưa lắng dịu xuống trong nhiều năm "
Magnus đã không nhìn cô; anh nhìn xuống lều, nơi Clary ngồi nói chuyện với Tessa, nơi Alec đứng cạnh Maia và Bat, đang cười, nơi Isabelle và Simon đang khiêu vũ theo điệu nhạc Jace chơi trên cây đàn piano, những nốt nhạc ngọt ngào đầy ám ảnh của Chopin nhắc nhở anh về một thời điểm khác, với âm thanh của violin vào dịp Giáng sinh.
"Ah," Catarina nói. "Cậu lo lắng về họ; cậu lo lắng về bóng tối phủ xuống những người cậu yêu thương. "
"Họ, hoặc con cái của họ" Alec đã tách khỏi những người khác đang đi lên đồi về phía nhà kho. Magnus nhìn anh đi, một bóng đen trên nền trời tối sẫm.
"Yêu thương và sợ hãi tốt hơn là không cảm xúc gì. Đó là cách chúng ta khỏi hóa đá" Catarina nói, và cô chạm vào tay anh. "Nhân tiện, tôi rất tiếc về Raphael. Tôi chưa có cơ hội để nói điều đó. Tôi biết cậu đã cứu cuộc sống của cậu ấy trước đây. "
"Và sau đó cậu ấy đã cứu tôi", Magnus nói, và nhìn lên khi Alec đến gần. Alec hướng về Catarina một cái gật đầu lịch sự.
"Magnus, bọn em đang đi xuống hồ," anh nói. "Anh có muốn đi không?"
"Sao thế?" Magnus hỏi.
Alec nhún vai. "Clary nói nó đẹp," anh nói. "Ý em là, em đã nhìn thấy nó trước đây, nhưng lúc đó đã có một thiên thần khổng lồ nhô lên khỏi nước và làm mất tập trung." Anh giơ tay ra. "Thôi đi nào. Mọi người đều đã đi rồi. "
Catarina mỉm cười. "Carpe diem*," cô nói với Magnus. "Đừng lãng phí thời gian để phiền muộn." Cô nhấc váy và đi lang thang về phía những hàng cây, bước chân cô như những bông hoa màu xanh trên thảm cỏ.
[*Carpe diem: tận hưởng thưc tại, đừng bận tâm gì đến tương lai]
Magnus nắm lấy tay của Alec.
Có những con đom đóm lượn quanh bờ hồ. Chúng lấp lánh trong màn đêm khi cả đám người trải ra áo khoác và mền, mà Magnus sản xuất ra (theo như anh tuyên bố) từ không khí, mặc dù Clary nghi ngờ rằng chúng đã được thó bất hợp pháp từ cửa hiệu Bed Bath & Beyond.
Hồ nước như một đồng xu bằng bạc, phản chiếu hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trên trời. Clary có thể nghe thấy Alec gọi tên các chòm sao cho Magnus: Sư tử, Bảo bình, Nhân mã. Maia đã tháo giày của mình và đi chân trần dọc theo bờ hồ. Bat đi theo cô, và Clary thấy anh nắm lấy tay cô môt cách ngập ngừng.
Cô đã để yên cho anh ấy nắm.
Simon và Isabelle đang nghiêng đầu với nhau, thì thầm. Thỉnh thoảng Isabelle cười. Gương mặt cô rạng rỡ hơn suốt mấy tháng nay.
Jace ngồi xuống trên một trong những chiếc chăn và kéo Clary ngồi với anh, hai chân vòng hai bên cô. Cô dựa lưng vào người anh, cảm thấy nhịp đập dễ chịu của trái tim anh dưới xương sống cô. Cánh tay của anh vòng xung quanh cô, và những ngón tay chạm vào Codex trong lòng cô. "Cái gì đấy?"
"Một món quà, cho em. Và cũng có một món cho anh nữa" cô nói, và nắm lấy tay anh, mở những ngón tay từng cái một cho đến khi bàn tay anh xòe ra hoàn toàn. Cô đặt chiếc nhẫn bạc nhẹ nhàng vào lòng bàn tay anh.
"Một chiếc nhẫn Herondale?" Anh có vẻ hoang mang. "Ở đâu em. . . "
"Nó từng thuộc về James Herondale," cô nói. "Em không có một cây phả hệ xung quanh, vì vậy em không biết điều đó có nghĩa chính xác là gì, nhưng ông ấy rõ ràng là một trong những tổ tiên của anh. Em nhớ anh nói các nữ tu Sắt sẽ phải làm cho anh một chiếc nhẫn mới vì Stephen đã chẳng để lại cho anh một chiếc nào - nhưng bây giờ anh đã có một cái."
Anh trượt nó vào ngón đeo nhẫn trên bàn tay phải của mình.
"Cứ mỗi lần," anh lặng lẽ nói. "Mỗi lần anh nghĩ rằng anh đang thiếu một mảnh ghép, lại là em mang nó trở lại."
Không biết nói gì nên cô chỉ im lặng; quay lại trong vòng tay của anh và hôn vào má anh. Anh trông đẹp đẽ dưới bầu trời đêm, những ngôi sao chiếu ánh sáng của mình xuống anh, làm mái tóc anh lấp lánh, đôi mắt anh và vòng Herondale tỏa sáng trên ngón tay của anh, một lời nhắc nhở về tất cả mọi thứ họ đã từng, và tất cả mọi thứ họ sẽ trở thành.
"Chúng ta là tất cả những mảnh ghép của những gì chúng ta nhớ. Chúng ta giữ trong chính mình niềm hy vọng và nỗi sợ hãi của những người yêu thương chúng ta. Miễn là còn tình yêu và ký ức, sẽ không có gì thực sự mất đi."
"Em có thích tên Herondale?" Anh hỏi.
"Đó là tên của anh, vì vậy em thích nó," cô nói.
"Có một số tên Shadowhunter khá tệ, anh có thể đã kết thúc với chúng," anh nói. "Bloodstick, Ravenhaven chẳng hạn "
"Bloodstick không thể là một cái tên."
"Nó thốt ra như tiếng cãi nhau ấy" anh thừa nhận. "Herondale, mặt khác, lại là giai điệu êm dịu người ta có thể nói. Hãy thử nghĩ đến những âm thanh của "Clary Herondale "
"Ôi, Chúa ơi, nghe khủng khiếp quá."
"Tất cả chúng ta phải hy sinh vì tình yêu." Anh cười toe toét, và vòng quanh cô để nhấc lên quyển Codex. "Đây là một quyển sách cũ. Một phiên bản rất cũ, " anh nói, quay nó lại "Những ghi chép về sự trở lại Milton."
"Tất nhiên anh biết nó" cô nói trìu mến, và tựa vào anh khi anh quay cuốn sách trên tay mình. Magnus đã đốt một đám lửa, và nó đang cháy lên một cách vui tai ở bờ hồ, bắn những tia lửa vào bầu trời đêm. Những ánh lửa phản chiếu dọc theo vòng cổ màu đỏ tươi của Isabelle khi cô quay sang nói gì đó với Simon, nó ánh lên trong ánh mắt sắc bén của Magnus và dọc theo hồ nước, biến các gợn sóng thành những dải vàng. Nó rọi lên những dòng chữ viết trên mặt sau của Codex, khi Jace đọc to những dòng chữ cho Clary, giọng êm dịu như tiếng nhạc trong bóng tối lấp lánh.
"Chúng ta phục vụ một cách tự nguyện
Bởi vì chúng ta tự do để yêu thương, tự do trong ý chí
Để yêu thương hay thù hận; chúng ta kiên định hay sa ngã. "
--- ------ ---------End---- ------ ------
Dành cho fanclub MALEC
Mỗ định xong quyển Lửa thiên đàng, sẽ dịch mấy ngoại truyện về cặp Malec. Nhưng mà phát hiện ra có bạn đã dịch rồi (bên wordpress) nên thôi không làm nữa. Mỗ có xin phép bạn í để bê về bên wattpad nhưng bạn í không đồng ý nên đành chịu. Suốt tuần qua, mỗ cứ lăn tăn việc có nên dịch lại bằng văn phong của mình không, nhưng nghĩ giống như món quà đã mở ra rồi, mất cái hứng thú của kẻ "bóc tem" thế nên mỗ sẽ không dịch lại nữa. Các bạn fan Malec hãy hỏi bác gúc là ra ngay ah. Để tiện cho các bạn tìm, mỗ list danh sách dưới đây nhé, đảm bảo đọc là cuồng Malec y như mỗ ngay
First kiss: đây là ngoại truyện, chỉ đăng trên trang của tác giả, nằm khoảng gần giữa quyển 1, sau khi Magnus cứu Alec khỏi độc quỷ, Alec đã đến nhà để cảm ơn (lấy lý do thôi) và rủ rê hẹn hò. Trong đó kể về nụ hôn đầu của cặp Malec, mỗ chính thức "đổ" anh Alec vì ảnh quá ngây thơ, quá đáng yêu.
The Course of True Love [and First Dates]: cái này nằm trong chương 10 quyển Bane Chronicles : kể về lần hẹn hò đầu tiên của MALEC.
What to Buy the Shadowhunter Who Has Everything: cái này nằm trong chương 8 quyển Bane Chronicles: nỗi băn khoăn của anh chàng bất tử Magnus chẳng biết tặng gì cho người iu Shadowhunter bé nhỏ nhân dịp sinh nhật
Born to Endless Night: Nằm trong quyển Tales of Shadowhunter Academy: những mẩu chuyện sau lúc anh chàng Simon dự tuyển và vào học tại học viện Shadowhunter. Có một đứa bé pháp sư bị bỏ rơi, và MALEC sẽ xử trí thế nào. Mỗ quyết định dịch bản này, các bạn đón xem nhé!
Nói chung là đáng iu lắm lắm í
Chúc mọi người thưởng thức vui vẻ!
----Sen tàn nghe rốn tiếng mưa thu---