Chương 44: Chỉ Là Quên Nói Cho Anh (2)
Hai người bọn họ đều nắm được con số mười hai vạn này, nhất thời nhìn chằm chằm con số "12" trên giấy lặng im suy tư.
Khang Hữu Bảo đối diện như lọt vào trong sương mù: "Mười hai vạn làm sao vậy? Lai lịch khoản tiền này có vấn đề?"
Thi Sách nhìn về phía cậu ta, giải thích: "Tào Vinh có cô con gái bệnh nặng nằm viện, chi phí siêu cao, nhà bọn họ không đủ sức. Tháng bảy thông qua một trang web, quyên góp được một số tiền là mười hai vạn bảy."
Khang Hữu Bảo bình thường ham chơi mặc kệ đại sự, nhưng cậu ta từ trước đến nay không phải kẻ ngu dốt, nghe Thi Sách vừa nói như vậy, nhướn mày đoán: "Chị là nói Tào Vinh cầm khoản tiền này đi thanh toán nhà?"
Thi Sách và Xá Nghiêm liếc nhau, không lập tức trả lời.
Nhưng cho dù là từ thời gian hay là số tiền đều quá mức trùng hợp.
Rơi vào im lặng, Khang Hữu Bảo rất có ánh mắt không quấy rầy bọn họ suy nghĩ, nhưng cậu ta không nói thì lại có người khác xen vào.
Tiếng bước chân và nói chuyện truyền đến từ cầu thang, Ái Đức Hoa và anh chàng ‘thích gây chuyện’ thấy Thi Sách và Xá Nghiêm ở đó, chủ động lại đây nói: "Qua hai ngày nữa tôi đi phỏng vấn."
"Hả?" Thi Sách lại"Ừ", "Là phỏng vấn gì thế?"
Ái Đức Hoa nói: "Đi đến một ê kíp trang điểm phỏng vấn, ê kíp này chuyên môn trang điểm cho diễn viên."
Khang Hữu Bảo xen mồm: "Anh không phải thợ cắt tóc sao?"
Ái Đức Hoa nói: "Diễn viên cũng phải làm tóc chứ."
"Được, đến lúc đó anh đem thời gian cụ thể nói một chút với tôi, tôi đi cùng." Sau Quốc khánh sẽ lên chuyên đề, Thi Sách không quên nhiệm vụ của mình, cô nói với Ái Đức Hoa.
Ái Đức Hoa đồng ý, cùng ‘thích gây chuyện’ ra cửa.
Xá Nghiêm từ đầu tới cuối cũng không để ý bọn họ, cậu dùng ngón trỏ gõ lên tờ giấy, tờ giấy trắng tinh trước đó hiện tại chỉ có đúng một chữ số màu đen.
Chờ hai giọng nói kia biến mất, cậu mới mở miệng: "Tại sao cô muốn điều tr.a Tào Vinh?"
Thi Sách ngước mắt, suy nghĩ nháy mắt bị Xá Nghiêm kéo về.
Thật ra vào tuần trước, không đúng, hôm nay đã là thứ hai, có lẽ là tuần trước nữa.
Vào thứ tư tuần trước nữa, một lần cô đi tìm Mai Tú Cúc, phát hiện Mai Tú Cúc trả lời vô cùng mâu thuẫn, lúc ấy trong lòng cô cũng đã chôn xuống một cây gai.
Chẳng qua cô luôn nghĩ, cho dù Mai Tú Cúc có điều giấu diếm đối với cô, về sau vợ chồng bọn họ cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc đời cô nữa, cô làm gì còn phải quan tâm đám người râu ria.
Sau đó, cũng chính là buổi trưa ngày hôm qua, sau khi nhìn thấy Tào Vinh trong video của Ngô Phương, cây gai trong lòng cô ngày càng phát triển, nhưng về phần là cái gì, chính cô ta cũng nói không rõ được.
Cho đến vừa rồi nghe xong tin tức Khang Hữu Bảo tr.a được, cây gai kia chui thẳng vào phổi cô, giống như không nhổ ra, cô sẽ nghẹn một cỗ khí.
Thi Sách nhìn về phía Xá Nghiêm, lại nhìn về phía Khang Hữu Bảo, lại quan sát bốn phía. Cô đã ở nhà trọ đầy sắc màu này hơn nửa tháng, sở dĩ vào ở nơi này, nguyên nhân chỉ là vì lẩn tránh Tào Vinh mang đến nguy hiểm cho cô.
Mà nói đến ngọn nguồn, cô đã bị uy hϊế͙p͙, cùng với nguyên nhân tạo thành rối rắm kia dằn vặt cô, suy nghĩ từ chức mãnh liệt xưa nay chưa từng có, chính là cô làm lần phỏng vấn đó cho nhà Tào Vinh.
"Hắn làm hại tôi nghi ngờ nhân sinh, đến bây giờ còn chưa đánh mất suy nghĩ đổi nghề trong đầu......" Thi Sách khẽ nói.
Thật ra cô cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ là cô lại nghĩ tới ngày hôm qua Vương Châu Xuyên nói lúc cô mới vừa nghề giống như Don Quixote.
Nhiều người làm tin tức ít nhiều gì cũng có mộng anh hùng, chính là sự thật đã dạy cô người thường vẫn nên thành thật cần cù và thật thà, nhưng không thành Don Quixote, cô cũng không muốn làm bùn bãi biển.
Dừng một chút, Thi Sách chậm rãi nói, "Tin tức giải thích chính là sự thật, phán xét sự thật giao cho người xem, nhưng nếu chúng ta ngay cả phơi bày sự thật cũng sai, chúng ta chính là lừa gạt người, tôi không muốn trở thành loại người thối nát, cho nên ——"
"Nếu tôi làm lần phỏng vấn đó từ đầu tới đuôi chính là một hồi lừa gạt, tôi đây sẽ vạch trần nó."
"Cô hoài nghi là lừa gạt cái gì?" Xá Nghiêm lại hỏi.
"Tiền mua nhà có phải do công chúng quyên góp, nếu đúng, Mai Tú Cúc rốt cuộc có biết Tào Vinh dùng số tiền này để mua nhà, tại sao Tào Vinh lại lấy tiền thuốc đi mua nhà, mười hai vạn thanh toán ngay, với khả năng của hắn thì vay như thế nào?"
Thi Sách trong thời gian ngắn đã nghĩ tới vấn đề mấu chốt, Xá Nghiêm nghe xong"Ừ", đứng dậy nói: "Chỉ có xác định được mục đích, mới có thể biết kế tiếp nên tiến hành như thế nào. Năm đó chú Lâm dạy tôi một chuyện, chính là đem chuyện nhìn như lộn xộn, rồi lại từ dấu vết chải vuốt cho rõ ràng."
Thi Sách biết Xá Nghiêm đang chỉ cái gì, bạn trai Giai Bảo là Lâm đ*o Hành, xuất thân tin tức, sự nháy bén với tin tức và năng lực logic khiến người khác trố mắt, nhiều năm trước cô và Xá Nghiêm từng chính mắt thấy.
Đó lại là một câu chuyện.
Xá Nghiêm đóng máy tính, thu dọn đồ trên bàn nói: "Đi phòng làm việc."
Thi Sách không nói gì, đi theo.
Xá Nghiêm lại nhìn về phía Khang Hữu Bảo: "Cậu cũng cùng đi."
Khang Hữu Bảo chỉ chính mình, làm một dấu chấm hỏi, sau đó chậm nửa nhịp theo sát đi lên.
Phòng khách ở đây người ra người vào, bọn họ sẽ bị quấy nhiễu, nhà trọ đặc biệt bố trí phòng làm việc dùng chung từ trước đến nay chưa có người sử dụng, lúc này chỉ có ba người bọn họ.
Xá Nghiêm cầm bút, xác nhận trước với Khang Hữu Bảo: "Chuyện cậu tr.a được có trăm phần trăm chuẩn xác không?"
Khang Hữu Bảo khẳng định nói: "Đương nhiên, đây cũng không phải là bí mật gì."
Xá Nghiêm nói: "Trước tiên sắp xếp tuyến thời gian."
Khang Hữu Bảo muốn nói với cậu, đang muốn hỏi có ý gì, chợt nghe Thi Sách mở miệng.
"Đầu tháng bảy bọn họ kêu gọi quần chúng, nhanh chóng thu được mười hai vạn bảy." Thi Sách ngồi ở bên cạnh cậu, vừa nghĩ vừa nói, "Mùng 2 tháng 8, Mai Tú Cúc gọi điện thoại cho đài xin giúp đỡ, 3/8 xác định chọn đề tài, tôi tiến hành phỏng vấn chị ta, tối đó tin tức lên sóng. 4/8 Tào Vinh gọi điện đến đài gây phiền toái, cách một ngày gửi thư luật sư đến nói muốn kiện tôi."
Khang Hữu Bảo cũng rốt cục nghe hiểu được từ đầu đến cuối.
Trước kia cậu ta chỉ biết là Thi Sách gặp kiện tụng quấn thân, cụ thể là vụ kiện gì, cậu ta cũng chỉ nghe một lỗ tai, không quan tâm tình hình cụ thể, hiện giờ nghe xong ngọn nguồn, cậu ta trố mắt líu lưỡi, không nghĩ tới còn có phần sâu xa này.
Xá Nghiêm không dùng máy tính, cậu viết tay lên tờ giấy trắng:
1, Đầu tháng 7, vợ chồng Tào Vinh nhận quyên góp mười hai vạn bảy.
2, 2/8, Mai Tú Cúc gọi điện xin giúp đỡ.
......
......
6, 7/8 chuyển vào tiểu khu Cảnh Viên, buổi tối Tào Vinh xuất hiện ở ngoài cửa sổ phòng ngủ.
7, 10 bắt đầu bị đài truyền hình cho nghỉ, ban ngày lại một lần nữa ở gần tiểu khu nhìn thấy Tào Vinh.
8, 13 bão......
Hôm đó cũng là ngày cậu về nước.
Thi Sách chỉ vào ngày này nói: "Còn có, hôm đó tôi gặp phải va chạm xe."
Xá Nghiêm nhớ rõ, cũng ghi xuống.
Sau bão, cậu và Khang Hữu Bảo theo Thi Sách đi tiểu khu Cảnh Viên chuyển nhà, tòa nhà bảy tầng sập, một bà cụ bất hạnh gặp nạn, cháu ngoại bà cụ Ngô Phương từ ngoài đến, Thi Sách theo tin tức này.
Tiếp đó, Tào Vinh đột nhiên rút đơn kiện.
Mai Tú Cúc lại gặp bạo lực gia đình, Thi Sách đi tìm chị ta, Mai Tú Cúc hỏi có phải lên TV lần nữa.
Thi Sách chỉ vào, bổ sung nói: "Còn có trong lúc này, Tào Vinh lại đi đánh bạc thua sạch, điểm ấy phải nhớ."
Xá Nghiêm nắm bút ngừng lại, ghi theo Thi Sách nói.
Lúc sau, chính là Ngô Phương bất mãn tiền bồi thường, Tào Vinh gây sự, bị Ngô Phương quay lại.
Trước mắt bọn họ không có quá nhiều thứ, phàm là nhân quả đều phải logic, ví dụ như buổi sáng mua cái gì ăn, buổi trưa mới có thể làm gì đó ăn. Hoặc là mua đồ ăn này, rồi lại bởi vì nguyên nhân nào đó cho nên không làm.
Nhớ rõ sự vô toàn diện mới có thể từ dấu vết để lại tìm được logic.
Giấy trắng bị chữ Xá Nghiêm che kín một nửa, con số"12" lúc ban đầu vừa vặn ở vào vị trí bên trái, như là ngọn nguồn, từ nó nảy sinh ra đủ loại lúc sau.
Chữ Xá Nghiêm góc cạnh, Thi Sách nhớ rõ lúc học cấp ba, chữ cậu còn không phải như vậy, năm đó ít nhiều mang vài phần mượt mà, cũng không biết cậu luyện như thế nào biến thành hiện tại, nhưng rất dễ nhìn, chữ sạch sẽ.
Thi Sách xem từ đầu, lại nghe Xá Nghiêm nói: "Cậu lại đi xác nhận một chút, Tào Vinh mua nhà là trước hay sau khi nhận được khoản quyên góp."
Là nói Khang Hữu Bảo.
Thực nghiêm túc, Thi Sách nghĩ.
Khang Hữu Bảo làm loại chuyện này thực thuận tay, dù sao cậu ta có tầng quan hệ này, nhưng lần trở lại hỏi thăm này không thể quá rõ, cậu ta biết đúng mực.
Cậu ta đi ra ngoài gọi điện thoại.
Xá Nghiêm suy nghĩ, lại ghi thêm, ví dụ như Mai Tú Cúc từ chức.
Thi Sách xem từng hàng, tìm kiếm logic, bỗng nhiên có tiếng sôi ùng ục, cô nhìn Xá Nghiêm.
Xá Nghiêm cũng dừng bút lại, quay đầu nhìn cô.
Qua vài giây, cậu vươn tay qua sờ bụng Thi Sách. Thi Sách phản xạ có điều kiện rụt bụng, gạt tay cậu, nói: "Cháo tiêu hóa hết rồi."
"Ừ, đã xẹp."
Thi Sách: "......"
Ở phòng làm việc đến trưa, hiện tại đã sắp mười một rưỡi, Xá Nghiêm nói: "Ăn cơm trưa trước đã."
Được, vậy có phải cậu nên bỏ tay ra......
Thi Sách cầm mấy ngón tay cậu.