Chương 116: Không tin cá vẫn luôn không mắc câu
Anh không có tức giận.” Sầm Bách Hạc bỏ áo khoác lên trên sô pha, bởi vì nút áo sơmi cởi bỏ, lộ ra xương quai xanh hoàn mỹ.
“Thật sự không có chứ?” Kỳ Yến hoài nghi nhìn Sầm Bách Hạc vài lần, thấy hắn vẫn là bộ dạng mặt không đổi sắc, cười đi đến trước mặt hắn, ôm cổ hắn nói: “Em là bởi vì nguyên nhân ba mẹ cô ấy, mới giúp một phen, không có ý tứ gì khác.”
“Anh hiểu, ” Sầm Bách Hạc vươn tay cầm tay Kỳ Yến khoát lên trên cổ mình xuống, trở tay ôm lấy cậu, “Tắm rửa xong đi ngủ sớm một chút, không phải nói ở đây chơi vài ngày sao, dậy không nổi là không được đâu.”
Tối hôm đó, để ngày mai có tinh thần càng tốt chơi đùa, bọn họ không có làm vận động hữu hảo hài hòa. Lúc ngủ đến mơ mơ màng màng, Sầm Bách Hạc cảm thấy Tiền Tiền giống như trộm hôn một chút ngoài miệng mình, chỉ là hắn ngủ quá sâu, ngay cả mí mắt cũng không mở ra được.
“Ngủ ngon.”
Ngủ ngon.
Hai ba ngày kế tiếp, Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc triệt triệt để để chơi một phen trên đảo Hoa Hồng, trên đảo còn có vài cặp vợ chồng hoặc là người yêu chưa có rời đi, đều là nhân sĩ trong giới huyền thuật, cho nên mọi người đều rất thức thời không có quấy nhiễu lẫn nhau.
Sầm Bách Hạc xắn ống quần, cùng Kỳ Yến ở bờ biển mò không ít thứ có thể ăn, lấy về để đầu bếp giúp đỡ xử lý, hai người mỹ mãn trốn ở trong phòng ăn bữa tối ánh nến.
Nguyên liệu nấu ăn mình tự tay tìm được, ăn vào phá lệ có cảm giác thành công, ngay cả Sầm Bách Hạc bình thường không rượu chè ăn uống quá độ, cũng nhịn không được ăn hơi nhiều.
“Nếu có một hòn đảo nhỏ thuộc về mình thì tốt rồi.”
Hai người cơm nước xong bụng căng đến lợi hại, liền xuống lầu tản bộ, ngửi gió đêm mang hương vị biển rộng, Kỳ Yến phun ra một hơi, “Đến lúc đó muốn làm gì, liền làm đó.”
Nói ví dụ như sau khi cơm no rượu say, làm một ít vận động thiếu nhi không nên, vậy thật sự là gần gũi thiên nhiên.
Sầm Bách Hạc làm thế nào cũng không nghĩ ra, Tiền Tiền mang cái mặt tươi cười vô tội trong đầu đang suy nghĩ gì, hắn nắm tay Kỳ Yến, giẫm ở trên bờ cát mềm mại, “Nhà chúng ta có một đảo nhỏ tư nhân, lần sau anh dẫn em đi chơi.”
“A?” Kỳ Yến sửng sốt, vừa vui mừng vừa ngoài ý muốn, “Nước chúng ta hình như không cho phép mua bán đảo nhỏ mà.”
“Mua ở nước ngoài, ” Sầm Bách Hạc cười, “Chờ đầu xuân sang năm chúng ta lại đi.”
“Một hòn đảo à, ” Kỳ Yến nhịn không được nói, “Vậy phải xài bao nhiêu tiền?”
“Là tổ tiên anh mua vào hơn một trăm năm trước, ” Sầm Bách Hạc nhỏ giọng nói bên tai Kỳ Yến, “Khi đó dùng giá cải trắng để mua.”
“Tiền bối anh thực sự có ánh mắt kinh tế, ” Kỳ Yến cười hì hì nói, “Hiện tại giá cả tăng gấp trăm ngàn lần đi.”
“Vốn là giữ cho người trong nhà nghỉ phép, giá cả tăng hoặc giảm đều không có ý nghĩa gì, ” Sầm Bách Hạc cười, “Trên đảo xây mấy căn biệt thự, có một căn là thuộc về chúng ta.”
“Chúng ta?”
“Đúng, em theo anh.”
Kỳ Yến lần đầu tiên chân thật ý thức được, hóa ra mình thật sự đu bám được thổ hào.
“Ba ba thổ hào, ba còn thiếu vật trang sức ở chân không vậy?”
“Ừ, chỉ thiếu một vật trang sức chân là Tiền Tiền thôi.”
A nha nha, hiện tại kỹ năng nói lời tâm tình của Bách Hạc cũng max rồi.
Bùi đại sư và Bùi thái thái xa xa nhìn thấy Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc tay trong tay đi trên bờ cát, Bùi thái thái kéo Bùi đại sư sang bên cạnh, đi tới một con đường khác.
“Bà làm cái gì vậy, ” Bùi đại sư bị kéo đến đầu óc choáng váng, muốn nổi giận lại không dám, “Kéo tui tới nơi này làm gì?”
“Vợ chồng son người ta thân thân thiết thiết tản bộ, hai người chúng ta chạy tới làm bóng đèn hả?” Bùi thái thái cảm thấy bất đắc dĩ với bạn già đầu gỗ nhà mình, “Người trẻ tuổi da mặt mỏng, nhìn thấy chúng ta xuất hiện, có thể tự tại được sao?”
“Kỳ đại sư thoạt nhìn cũng không giống như là người da mặt mỏng…” Âm thanh Bùi đại sư biến mất trong cái nhìn chằm chằm của Bùi thái thái, “Rồi rồi rồi, nghe bà hết.”
“Lão gia này, ông còn mặt mũi tức giận hả?” Bùi thái thái cười tủm tỉm nói, “Năm đó tui với ông mới vừa ở bên nhau, mỗi lần hai chúng ta riêng một chỗ, nếu có người quen xuất hiện, tui sẽ phá lệ không được tự nhiên…”
Bùi đại sư nhớ lại những chuyện cũ đó, trên mặt cũng nhịn không được nở nụ cười: “Đảo mắt đã hơn năm mươi năm đi qua rồi.” Ông nghiêng đầu nhìn bạn già bên cạnh, trong mắt tràn đầy dịu dàng và ấm áp, “Bà vẫn xinh đẹp như năm đó.”
“Người cũng già rồi, có thể xinh đẹp đi nơi nào?”
“Vậy bà là người xinh đẹp nhất trong đám người già.”
“Phụt, ” Bùi thái thái bị Bùi đại sư chọc cười, quay đầu nói, “Nhìn đến Kỳ đại sư và Sầm tiên sinh, tui liền nhớ lại đôi người yêu hơn năm mươi năm trước. Nếu không phải là bọn họ, lúc ấy tui cũng sẽ không có dũng khí ở bên ông.”
Ở niên đại lúc ấy, xem bói xem phong thuỷ không phải là nghề nghiệp đặc biệt lên được mặt bàn gì, cha mẹ bà muốn gả bà cho một tiên sinh dạy học, lúc ấy trong lòng bà không tình nguyện, rồi lại không dám cãi lời cha mẹ, trong lòng khó chịu đến lợi hại. Sau lại nhìn thấy đôi người yêu kia, mới hiểu được cái gì gọi là chân tình.
Bọn họ vượt qua giới tính, nắm tay cả đời, vì sao bà không thể vì tình cảm của mình mà dũng cảm một chút?
Đến hiện tại, bà vẫn thực may mắn về lựa chọn của mình năm đó, những năm này, người đàn ông bên cạnh vẫn luôn rất tốt với bà, đối với cha mẹ bà cũng tốt, mà ngay cả cha mẹ bà cũng nói, bà tìm được cho mình một người đàn ông tốt trăm dặm mới tìm được một.
Cặp người yêu năm đó có thể nắm tay một đời, Kỳ đại sư và Sầm tiên sinh nghĩ hẳn cũng sẽ hạnh phúc giống bọn họ.
“Vừa rồi hình như là Bùi đại sư đi qua nhỉ?” Kỳ Yến trừng mắt nhìn, không có nhìn thấy bóng dáng Bùi đại sư.
“Bọn họ từ con đường bên cạnh đi rồi, ” Sầm Bách Hạc ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, “Em xem.”
Kỳ Yến theo ánh mắt của hắn nhìn lên, chỉ thấy trong trời đêm treo một vầng trăng rằm, trong bóng đêm phá lệ sáng tỏ xinh đẹp, ngay cả đám mây bốn phía cũng treo một tầng ánh sáng mông lung.
“Thật đẹp.” Kỳ Yến vươn tay, nhìn đến một chút ánh trăng trắng ngà thấm vào da tay cậu, sau đó biến mất không thấy. Từ sau khi cậu đột nhiên mở thiên nhãn, thân thể cậu giống như liền có lực hấp dẫn thực độc đáo với ánh trăng.
Sầm Bách Hạc nhìn không tới những thứ đó, thứ hắn có thể nhìn thấy chính là cánh tay Kỳ Yến dưới ánh trăng phá lệ hấp dẫn, giống như là người lữ hành bị khát đã lâu, rốt cuộc thấy được một dòng suối mát, khiến người ta quả thực cầm giữ không nổi.
Nhưng mà hắn vẫn nhịn được, bởi vì trên con đường phía trước xuất hiện một người quen.
“Kỳ đại sư, ” Reyes mặc tây trang nhạt màu, thoạt nhìn vô cùng lỗ mãng, “Chào buổi tối.”
Chân mày Kỳ Yến nhướn lên: “Reyes tiên sinh không ở trong khách sạn dưỡng thương, chạy đến nói mát, đối với thân thể anh cũng không có chỗ tốt gì đâu.”
“Nghĩ có thể ở nơi này gặp được Kỳ đại sư, tôi cho dù bò cũng muốn bò lại đây, ” Reyes đến gần Kỳ Yến, không để ý sắc mặt khó coi của Sầm Bách Hạc, cười đến vẻ mặt mờ ám với Kỳ Yến, “Còn mong Kỳ đại sư tha thứ tôi một mảnh lòng thành.”
“Lòng của Reyes tiên sinh khẳng định rất không đáng giá, hơn nữa còn là mất màu, có khi đen, có khi vàng, có khi khả năng còn có chút xanh, ” Sầm Bách Hạc ngăn ở trước mặt Kỳ Yến, vẻ mặt lãnh đạm nói, “Anh nói đúng không?”
“Xanh?” Reyes nhún vai, không hiểu lắm những lời này là có ý gì, hắn lấy từ trong túi áo ra một cái thẻ nhớ chỉ lớn bằng ngón cái, “Vừa rồi có người bạn gửi cho tôi một vài thứ có ý tứ, là có liên quan đến lệnh sư, Kỳ đại sư có thể lấy về nhìn xem.” Nói xong, hắn đem thẻ nhớ nhét vào túi áo khoác của Kỳ Yến, cười như không cười nói, “Sau khi xem xong những thứ này, hy vọng cậu sẽ còn cảm thấy làm hết thảy đều đáng giá.”
Hắn cố ý nhìn biểu tình Kỳ Yến, thực đáng tiếc cũng không bất luận biến hóa gì.
“Xuy, ” Reyes trào phúng cười ra tiếng, “Người Hoa Hạ mấy người vĩnh viễn đều kìm nén cảm xúc như vậy.”
Kỳ Yến thản nhiên nói: “Đa tạ khích lệ.”
“Tôi đây liền không quấy rầy nhã hứng của hai vị, ” Reyes tao nhã khom người, sau khi đi vài bước, lại bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ nói, “A, đúng rồi. Sầm tiên sinh, nghe nói bạn đại học của ngài về nước, đến lúc đó nên tụ họp một chút.”
Hắn ta nhìn nhìn mặt Kỳ Yến, lắc đầu nói: “Thật thú vị.”
Kỳ Yến chậc một tiếng: “Đi đường còn rung đùi đắc ý, hắn cho rằng mình là con vịt hả?”
Sầm Bách Hạc sờ sờ đầu cậu: “Không cần so đo với thiểu năng.” Hắn nghĩ chính là, bạn đại học nào của mình về nước? Cách tốt nghiệp đã tám năm, hắn ngay cả lớp học có người nào cũng không biết, chớ nói chi là gì khác.
Mặc dù có Reyes cắt ngang, hưng trí tản bộ của hai người cũng không có bị ảnh hưởng. Tản bộ xong, lúc trở về phòng thay quần áo chuẩn bị tắm rửa, Kỳ Yến mới đụng đến thẻ nhớ trong áo khoác.
Cái thẻ nhớ này thực bình thường, vỏ ngoài đen như mực ghi dung lượng 8G, ngoài tiệm nhỏ mấy chục đồng là có thể mua được.
Kỳ Yến nắm thẻ nhớ nhìn nửa phút, tùy tay ném thẻ vào trong rương hành lý.
“Reyes, trình tự đến hiện tại vẫn chưa có bị mở ra.” Rạng sáng hơn mười hai giờ, người đàn ông tóc nâu vẫn luôn ngồi trước máy tính xoa xoa mắt, “Tôi nghĩ người đã ngủ.”
Reyes bình tĩnh nói: “Thật biết kìm nén cảm xúc, tôi cũng không tin cá vẫn luôn không mắc câu.”
Người đàn ông tóc nâu nhìn màn hình máy tính không nói gì.
“Thôi, ” Reyes nhìn đồng hồ, “Cậu trở về đi ngủ đi, đã giờ này rồi, hai người kia khẳng định cũng đã ngủ.”
Thật không biết Kỳ Yến kia là thật sự kìm nén cảm xúc, hay là sau khi bên cạnh có đàn ông, sớm đem sư phụ quên đến một bên, không thì sao lại thờ ơ như thế?
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc cùng với những người khác ngồi trên chuyên cơ về đế đô, đồng hành còn có nhân viên công tác tiểu tổ đặc biệt.
Hai người vừa xuống máy bay, liền thấy được Hoàng Hà và Triệu Lực đến sân bay đón bọn họ.
Kỳ Yến vừa định vẫy hai người, đột nhiên từ bên cạnh lao ra vô số thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi, không coi ai ra gì từ trước mặt cậu chạy tới, nếu không phải là Sầm Bách Hạc tay mắt lanh lẹ giữ chặt cậu, lúc này có khả năng cậu đã bị những người này đánh ngã trên mặt đất, thuận tiện lại đạp mấy đạp.
Hết chương 116