Chương 21
Lucia vừa mới đi, đội hộ vệ của thành chủ đã tìm đến cửa Thần Điện, chỉ là sự tình liên quan đến Thần Điện Quang Minh, cho nên đội hộ vệ cũng không dám tùy tiện hành động.
Đội trưởng đội hộ vệ Barzel nhớ tới biểu tình nổi giận và đau lòng của thành chủ đại nhân khi nhìn tiểu thiếu gia máu me khắp nơi, quyết đoán phái một người về trước bẩm báo tình huống cho thành chủ, sau đó bản thân mang theo những người còn lại đi vào Thần Điện.
Đại giáo chủ lúc nghe nói đội hộ vệ của thành chủ tập kết ở cửa Thần Điện liền biết họ đã tìm tới cửa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời sắp xuống núi, nghĩ đến giây phút mình được phủ thêm một dải lục màu đỏ, khóe miệng nhếch lên. Sửa sang lại áo choàng trên người, ông không nhanh không chậm đi về phía đại điện.
“A, đây không phải là Barzel thân ái sao.” Vừa nhìn thấy Barzel, đại giáo chủ liền nhiệt tình hô, ánh mắt quét đến đội hộ vệ phía sau gã, làm bộ nghi hoặc hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì sao? Sao lại mang theo nhiều người đến đây vậy?”
“Đúng vậy, giáo chủ đại nhân, ta nghe nói hai tên tội phạm làm thiếu gia Chessie bị thương đã chạy trốn trong Thần Điện, không biết giáo chủ đại nhân có thấy bọn họ hay không?” Đối với lời nói của đại giáo chủ, nghiêm túc trên mặt Barzel không thay đổi, gã cẩn thận nhìn chằm chằm vào biểu tình trên mặt đại giáo chủ, muốn nhìn ra ông và hai người kia có quan hệ gì với nhau không.
“A, trời ạ! Thiếu gia Chessie bị thương nghiêm trọng lắm sao?” Đại giáo chủ đặt hai tay thành hình chữ thập, nhìn Barzel an ủi: “Không cần quá lo lắng, thần Quang Minh đương nhiên sẽ phù hộ cho tín đồ của ngài.”
“Về phần người ngươi nói, hôm nay ta vẫn chưa nhìn thấy, có phải đã tìm nhầm chỗ rồi hay không?”
Chân mày Barzel cau lại, chẳng lẽ hai người kia thật sự có quan hệ rất sâu với Thần Điện sao, bằng không vì sao đại giáo chủ phải bao che cho bọn họ chứ, nhiều người thấy hai người kia đi vào trong Thần Điện như vậy thì không thể giả được.
Nhưng tình huống hiện tại còn chưa sáng tỏ, cho nên Barzel lại bình thản miêu tả tướng mạo của hai người kia một chút, “Xin ngài hãy cẩn thận nhớ lại một chút, người làm thiếu gia Chessie bị thương gồm một nam một nữ, tuổi đều không lớn, đại khái khoảng tầm mười lăm mười sáu tuổi, nam tóc vàng mắt xanh, bộ dạng thập phần tinh xảo, nữ tóc và mắt đều là màu lam nhạt, khuôn mặt thanh lệ, ngài thật sự chưa thấy qua sao?”
Nói xong ánh mắt không buông tha muốn nhìn một ít dao động trên mặt đại giáo chủ, quả nhiên thấy trong mắt ông chợt lóe mà suy nghĩ sâu xa.
Đại giáo chủ nghe Barzel nói xong, khóe miệng giơ lên một đường cong, ôn hòa tươi cười, khẳng định nói: “Tội phạm như vậy ta xác định không có gặp qua, nhưng Thánh Tử đại nhân của chúng ta và bằng hữu của ngài lại vừa vặn giống như đúc miêu tả của ngươi.”
Nói xong còn phảng phất tiếc nuối thở dài một tiếng, “Kỳ thật nếu không phải ngươi đến đúng lúc, ta còn đang định đi yết kiến quốc vương bệ hạ, bởi vì Thánh Tử Giáo Đình đại nhân hôm nay cư nhiên bị một người mạo phạm tại Fergusater này!” Sau đó giống như phản ứng đến, kinh ngạc nói: “Sẽ không phải là thiếu gia Chessie đi, tín đồ chính trực thành kính như hắn sao lại dám mạo phạm đến Thánh Tử đại nhân được? A, thực không thể tin được!”
Trong nháy mắt, đại giáo chủ liền cho Chessie một cái danh hiệu cao quý, mà Barzel cũng không nghĩ tới người kia cư nhiên lại là Thánh Tử Giáo Đình đại nhân, gã cũng biết từ chính trực thành kính linh tinh gì đó nửa điểm cũng không liên quan đến thiếu gia Chessie, cái này tuyệt đối là trào phúng, đừng tưởng rằng gã là một thô nhân nên nghe không hiểu.
Trong lòng trầm xống, xem ra lần này thiếu gia Chessie đã đá vào tấm sắt cứng, rất có khả năng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng việc bị chém rớt một bàn tay.
“Mạo phạm đến Thánh Tử đại nhân? Trong chuyện này nhất định có hiểu nhầm gì đó, ta sẽ trở về bẩm báo tình huống cho thành chủ đại nhân, xin đại giáo chủ hãy đợi chân tướng sự tình điều tr.a rõ ràng rồi hãy lại đi yết kiến quốc vương bệ hạ, ngài nói được không?”
Quốc vương Moya từ lâu đã muốn làm suy yếu thế lực của các thành chủ, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội tốt, đặc biệt là thủ đô Fergusater, nay nếu lộ ra chuyện con trai thành chủ đắc tội với Giáo Đình, không thể nghi ngờ là đã cho quốc vương một cái cớ rất tốt, cho nên phản ứng của Barzel sớm đã ở trong dự đoán của đại giáo chủ, “Ngươi nói phải, ta biết cách làm người của thành chủ đại nhân, thiếu gia Chessie lại là con trai của ngài ấy, nhất định sẽ không vô cớ làm ra chuyện mạo phạm đến Thánh Tử đại nhân đâu.”
Dừng một chút, lại ôn hòa nói ra lời mà Barzel muốn nghe nhất: “Dưới sự việc chưa điều tr.a rõ ràng, ta tùy tiện đi quấy rầy quốc vương bệ hạ quả thật là không quá thỏa đáng, là do ta suy xét không chu toàn, còn mời ngươi trở về nhất định phải bẩm báo chi tiết cho thành chủ đại nhân.”
Trong lòng Barzel thầm mắng một tiếng lão hồ ly, nhưng trên mặt lại không thể không lộ ra biểu tình thành khẩn cao hứng, “Đó là đương nhiên, ta nhất định sẽ bẩm báo chi tiết.”
Chờ sau khi Barzel mang người đi, đại giáo chủ biết chuyện hôm nay hẳn sẽ kết thúc như vậy, cho dù thành chủ là một người quyền cao chức trọng, nhưng ông sẽ không vì một đứa con mà hủy đi sự nghiệp của mình, dù sao ông ta còn chưa có già, con trai vẫn có thể sinh được, nhưng quyền lực mà ném thì không dễ dàng tìm được về.
Tốc độ của lôi ưng quả nhiên là danh bất hư truyền, chờ mặt trời lặn xuống núi, bọn người Lucia đã rời khỏi biên giới Moya, phỏng chừng chỉ cần thêm nửa ngày nữa là có thể trở lại Thánh thành.
Nhìn bầu trời đã hoàn toàn tối, muốn về cũng không thể đi trong đêm được, cho nên Lucia quyết định dừng lại tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm, đợi ngày mai lại tiếp tục đi.
Ba người cộng thêm Tiểu Bạch còn bám chặt trên vai Phillis tìm một chỗ trống trải gần nguồn nước, tính ở ngoài trời nghỉ ngơi một đêm.
Từ lúc ở trên lưng lôi ưng xuống, người trẻ tuổi tên Jeff kia đương nhiên không dám để Thánh Tử đại nhân phải tự tay làm bất cứ điều gì, tay chân nhanh nhẹn trải thảm dưới một khối đá lớn có thể cản gió, sau đó cung kính mời Lucia và Phillis ngồi xuống, còn anh thì lưu loát tìm một ít củi khô chung quanh, nhóm lửa.
Chờ hết thảy đã chuẩn bị tốt, lúc này Jeff mới lấy một cái bao lớn ở trên người lôi ưng cách đấy không xa, hai tay dâng đồ ăn và nước uống ở bên trong cho Lucia và Phillis, sau đó cẩn thận ngồi ở một bên canh lửa, cũng không nhiều lời.
Lucia cầm bánh mì không trong tay, nhìn Tiểu Bạch trên vai Phillis, quả nhiên chỉ thấy nguyên bản Tiểu Bạch còn đang ghé vào trên vai Phillis ngủ lại giống như radar, đồ ăn vừa lấy ra, nó liền tinh thần phấn chấn nhảy xuống vai Phillis, đến gần tay của nàng và Lucia, cái mũi nhỏ ngửi tới ngửi lui.
Nhưng nó chỉ ngửi vài cái liền quay đầu đi, ‘rầm rì’ một tiếng rồi lại bò vào trong lòng Phillis, bộ dáng đầy bất mãn.
Nhìn bộ dạng của Tiểu Bạch, khóe miệng tươi cười của Lucia càng thêm sáng lạn, từ lúc ăn cơm trưa đến giờ, thì biết tên cật hóa này chỉ chán ghét mỗi bánh mì, Lucia cắn một ngụm bánh, đột nhiên cảm thấy hương vị rất ngon.
(Editor: anh thật ác!)
“Phillis, đêm nay tạm chịu một chút, đợi ngày mai đến Giáo Đình là được rồi.” Nghĩ đến buổi tối ăn bánh mì khô hanh, còn phải ở ngoài trời nghỉ ngơi, sợ Phillis không quen, Lucia thoáng an ủi nàng một chút.
“Ừ.” Đối với Lucia quan tâm, Phillis cảm thấy trong lòng ấm áp, tuy rằng chỉ đơn giản nói một từ, nhưng đường cong trên mặt nàng lại trở nên nhu hòa.
Gió ban đêm lạnh thấu xương, đặc biệt là ở chỗ trống trải như thế này, một trận gió thổi tới, Lucia không tự giác run run thân mình, Phillis vẫn luôn lặng lẽ nhìn Lucia, lúc này ‘bá’ một tiếng, lập tức đứng lên, sau đó đi đến bên phải Lucia rồi ngồi xuống.
Lucia lập tức cảm giác được gió thổi trên người mình thiếu đi rất nhiều, giương mắt nhìn khuôn mặt mĩ lệ không chút thay đổi của Phillis, quả nhiên là một cô nàng ôn nhu săn sóc, chỉ có điều Phillis nè, hành vi chắn gió đầy nam tính như vậy thật sự thích hợp với nàng sao?
Lucia nhìn thân hình còn đơn bạc hơn so với mình của Phillis, lại có thể đón gió không chút động đậy, chỉ có thể âm thầm cảm thán Kiếm Sĩ thật khác biệt so với Pháp Sư, chỉ là làm một người đàn ông, đương nhiên Lucia ngượng ngùng khi để một cô gái xinh đẹp giúp mình che gió như vậy, chuyện này có quan hệ rất lớn đến tôn nghiêm của đàn ông! Tuyệt đối không thể để như vậy được!
Cậu vẫy vẫy tay với Jeff ngồi cách đó không xa, chờ anh đi tới đây, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ vài câu, sau đó liền thấy lôi ưng duỗi cái thân khổng lồ đi về phía bọn họ, cuối cùng dừng lại ở phía bên phải Phillis.
Phillis nhìn thoáng qua Lucia, chỉ nhận được một cái mỉm cười ôn hòa sáng lạn.
Ngày hôm sau, mặt trời từ phía đông xa xăm trồi lên, ánh mặt trời ấm áp nhu hòa chiếu vào mặt Lucia, giãy dụa mở mắt, đập vào mắt là bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu.
Quay đầu thấy Jeff vẫn gác suốt đêm không ngủ và Phillis đang nằm trên thảm, Lucia đứng lên sửa sang lại quần áo và tóc của mình, sau đó đi đến trước mặt Jeff, ôn hòa nói: “Hiện tại ngươi cứ nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi đi, hai giờ sau chúng ta sẽ xuất phát, không cần vội.”
Jeff nghe vậy liền lập tức tỏ vẻ bản thân hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, hiện tại cũng có thể xuất phát được.
Lucia chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Nửa ngày kế tiếp còn cần ngươi chỉ huy lôi ưng, nếu ngươi xảy ra sai lầm gì, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mau thừa dịp lúc này nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Đối với Lucia quan tâm, Jeff kinh sợ tiếp nhận, anh thật không nghĩ tới một nhân vật lớn như Thánh Tử đại nhân cư nhiên lại thân thiết ôn nhu như vậy.
Sau khi Lucia khuyên ‘tài xế nhỏ’ Jeff nghỉ ngơi, cậu nhìn thoáng qua Phillis còn đang ngủ, không có đánh thức nàng, mà chỉ một mình đi tới bờ sông múc sẵn nước, thuận tiện rửa mặt một phen.
Chờ Lucia trở về từ bờ sông nhỏ, lại phát hiện Phillis đang cuộn tròn cả người trên thảm, sắc mặt đỏ bừng, bộ dáng có vẻ rất khó chịu, cậu vội vàng chạy qua, đẩy đẩy Phillis, ý định đánh thức nàng, nhưng Phillis lại đóng chặt hai mắt, toàn bộ mày nhíu lại, thoạt nhìn cực kỳ khó chịu.
Lucia đặt tay lên trán Phillis, quả nhiên nóng kinh người, hơn nữa, cơ thể của nàng bây giờ còn run nhè nhẹ, trong miệng cũng bắt đầu thấp giọng nỉ non cái gì đó.
Lucia đem lỗ tai lại gần miệng của nàng, mới có thể nghe rõ được giọng nói suy yếu rất nhỏ, “Nước, nước….”
Lucia vội cầm lấy bình nước, để bên môi trắng bệch không ngừng khép mở của nàng, chậm rãi đổ, tuy rằng phần lớn thủy đều theo cằm của nàng chảy vào cổ áo, nhưng vẫn còn một bộ phận nhỏ được nàng uống vào, Lucia nhìn Phillis uống nước xong, quả nhiên không thấy nàng nỉ non nữa, lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Ai ngờ chẳng được bao lâu, Phillis lại giống như đột nhiên chịu đựng thống khổ cực lớn gì đó, cả người lăn qua lăn lại trên thảm, hơn nữa thân thể còn phát sinh run rẩy, khuôn mặt than nhỏ nhắn giờ phút này nhăn thành một đoàn, làn da giống như bị người cầm lửa đốt qua, hồng không bình thường.
(Editor: ‘mặt than’ là chỉ những người mà xúc cảm không biểu hiện nhiều trên mặt, phần lớn thời gian khuôn mặt đều khá cứng & ít biểu tình)
Lucia lại lớn tiếng gọi Phillis vài lần, nhưng nàng đều không phản ứng, lúc này Jeff nghe được động tĩnh cũng chạy tới, Lucia vội vàng gọi anh hỗ trợ giữ chặt Phillis, không để nàng tiếp tục lộn xộn, còn cậu thì đặt một tay lên trán nàng, sau đó đọc thần chú, nguyên tố quang hệ nhanh chóng tụ tập quanh thân Phillis, sau đó chậm rãi từ làn da tan vào trong cơ thể nàng.
Thuật Trì Dũ cao cấp chỉ khiến bệnh của Phillis dịu đi hai phút, sau đó nàng chậm rãi quay lại trạng thái khi nãy, thậm chí càng thêm nghiêm trọng.
Lucia cũng chưa từng gặp qua tình huống này, cậu cau mày lại, ánh mắt lo lắng nhìn Phillis, nếu là vì tối hôm qua bị cảm lạnh, theo lý thuyết, chỉ cần một cái thuật Trì Dũ sơ cấp đã có thể thoải mái chữa khỏi rồi, huống chi là thuật Trì Dũ cao cấp, hiện tại xem ra, nàng căn bản không phải là bị cảm mạo.
Lúc trước khi cậu đi múc nước rõ ràng còn tốt, chỉ mất có mười phút, sao Phillis lại biến thành như thế này, Lucia cũng không hiểu, cậu sốt ruột hỏi Jeff, “Lúc ta đi tới bờ sông có phải đã phát sinh chuyện gì kỳ lạ rồi không?”
Jeff sợ hãi đáp: “Thánh Tử đại nhân, thật sự không có phát sinh chuyện gì cả, thần dựa vào chỗ đó nghỉ ngơi, lúc đó Phillis đại nhân hoàn toàn không có cái gì kỳ lạ.” Anh nói rất vội, sợ Lucia bởi vậy mà hoài nghi anh đã làm cái gì đó.
Lúc Jeff đang nói chuyện, quanh thân Phillis dần dần nổi lên ánh sáng màu lam, một tiếng “Xoạt”, Lucia quay đầu liền phát hiện trong nháy mắt Phillis đột nhiên lớn thêm mấy tuổi, tiếng động vừa rồi chính là tiếng quần áo bị xé rách, lúc này Phillis nằm trên thảm, quần áo trên thân đều đã bị rách, lộ ra bộ ngực trắng nõn…bằng phẳng của nàng.
(Editor: bất ngờ không? Ai tưởng Phillis là con gái thì mau úp mặt vô tường đi. Ha ha. Hé lộ một chút hiện tại Phillis cũng không phải là con trai. Còn về tương lai thì…ai biết. Lý do thì chờ chương sau đi mới hiểu)