Chương 33
Lucia buông tay Arnold, đi ra từ phía sau bọn Kỵ Sĩ, khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo không khiến ánh mắt của những người đó có một chút biến hóa. Đối mặt với người nhìn qua rất quen thuộc kia, Lucia thoáng nhăn mày, hỏi: “Ngươi là con trai trấn trưởng?”
Người thủ lĩnh nghe Lucia nói, trong nháy mắt biểu tình kinh hỉ hiện lên trên gương mặt thanh tú, hai mắt nhìn Lucia, sau đó tiến lên một bước, giọng kích động hỏi: “Ngài quen biết cha ta?”
Biểu tình trên mặt người thanh niên có thể nói là không hề có sơ hở, nhưng Lucia cũng không dám khinh thường, cậu cẩn thận lui về sau một bước, sau đó lấy pháp trượng từ trong không gian ra, trên mặt lại mang tươi cười ôn nhu ấm áp, đáp: “Đúng vậy, trước khi chúng ta lên núi có thấy trấn trưởng, ông ấy rất nhớ ngươi.” Nói đến trấn trưởng, lại nhìn người thanh niên trước mặt, tâm tình của Lucia không khỏi có chút trầm trọng.
Lúc này trời đã sắp tối, ánh chiều tà còn lại ẩn ẩn chiếu lên người mọi người, gió lạnh trên núi lúc này cũng bắt đầu triễn lãm uy lực của nó. Đứng đón gió, từng sợi tóc màu vàng ở phía sau người bay múa, Lucia đã sớm cởi áo choàng bên ngoài bị gió thổi qua, không khỏi lặng lẽ nổi da gà.
Cơ hồ ngay lúc cậu vừa cảm thấy lạnh, trên người liền có thêm một cái áo choàng, buông mi liền thấy, là áo choàng màu đen đang mặc của Arnold, chóp mũi phảng phất còn có thể ngửi thấy mùi tinh ngọt thản nhiên từ trên quần áo, rất độc đáo. Nghiêng đầu nhìn Arnold không biết tự khi nào đã đứng đằng sau cậu, từ góc độ của Lucia chỉ có thể nhìn thấy một bên góc cạnh trên khuôn mặt tuấn lãng, mà không thể thấy biểu tình của hắn là gì.
“Anh, gió lớn.” Tiếng nói giàu có từ tính vang lên bên tai Lucia, chỉ ngắn ngủi bốn chữ, thậm chí đó còn không tính là một câu, nhưng Arnold lại cố tình nói ôn nhu lưu luyến, khiến Lucia cũng bắt đầu hoài nghi lỗ tai của mình có phải đã mang thai luôn rồi không, âm thầm cảm khái có giọng tốt như vậy mà không đi làm ca sĩ, thật sự là đáng tiếc.
Dáng người Arnold cao hơn Lucia một chút, cho nên áo choàng của hắn ở trên người Lucia, càng tăng thêm vẻ đơn bạc trên người cậu. Đứng đằng sau Lucia, Arnold nhìn bóng dáng của cậu, cười vô cùng thỏa mãn, hiện tại anh đang mặc quần áo của hắn, lây dính hương vị của hắn….
“Tiên sinh, tiên sinh….” Con trai trấn trưởng lên tiếng đánh gãy trao đổi của Lucia và Arnold. Đợi đến khi tầm mắt của Lucia tập trung lại trên người gã, gã mới mở miệng hỏi: “Tiên sinh, cha ta còn khỏe không?”
Lúc này Lucia mới nhớ ra chính sự còn chưa giải quyết đâu, kéo kéo cái áo choàng trên người, ngón tay vô ý thức vuốt ve pháp trưởng, cười mở miệng, “Trấn trưởng rất tốt, chỉ là ông rất lo lắng cho ngươi, luôn hy vọng ngươi có thể sớm ngày trở về.”
Người thanh niên nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra biểu tình tưởng niệm, phảng phất như thật đang tưởng niệm người cha già ở nhà. Một lát sau, gã nhìn Lucia, ánh mắt muốn nói nhưng lại thôi, cuối ngượng ngùng nói: “Ta với mấy người anh em đều đang lạc đường, không đi ra được, không biết có thể đi cùng các ngài hay không.”
Lucia nhìn bọn họ không nói gì, bọn Kỵ Sĩ phía sau đều nhíu mày. Arnold đứng ở phía sau, ánh mắt sâu thẳm nhìn đám người đối diện, hắn cư nhiên không cảm giác được bất cứ khí tức pháp thuật hắc ám nào trên người bọn họ, khẽ đi đến bên cạnh Lucia, tuy không làm thêm động tác gì, nhưng lại nhét Lucia vào trong phạm vi bảo hộ của hắn.
Lucia xưa nay trừ màu trắng ra đều không mặc quần áo có màu sắc khác, đột nhiên phủ thêm áo choàng màu đen, không chỉ không thay đổi khí chất sạch sẽ ấm áp trên người cậu, ngược lại màu đen còn phụ trợ tăng thêm khí chất này, vì thế, khi cậu đột nhiên tươi cười có thể nói là ôn hòa với người đối diện, người ta đều cho rằng cậu sẽ đáp ứng đề nghị của bọn họ.
Ngay lúc người thanh niên khẽ nhếch khóe miệng, tính định đi tới, thì giọng nói thản nhiên của Lucia vang lên, “Chúng ta vẫn nên tách ra thì hơn.” Đã bước một chân ra phải buộc thu trở về, tươi cười trên mặt người thanh niên nháy mắt cũng biến mất, từ trong mắt gã có thể thấy sự phẫn nộ và xấu hổ khi bị người khác đùa giỡn, nhưng đảo mắt lại, gã đã che giấu rất tốt.
Bốn người phía sau gã đều không tốt nhìn Lucia, trong đó một người tương đối nhỏ tuổi tiến lên nhìn Lucia, ngữ khí bén nhọn nói: “Ngươi vừa nhìn đã biết thân phận là quý tộc cao quý, làm sao sẽ nguyện ý đi cùng với đám bình dân địa vị thấp như chúng ta chứ? Hơn nữa xem bộ dạng của bọn họ phỏng chừng cũng đang lạc đường, chính mình còn ra không được, càng không thể mang chúng ta đi ra ngoài….”
Thiếu niên dưới ánh mắt của gã thanh niên, giọng dần dần hạ xuống, nhỏ giọng nói thầm, “Ta nói vốn là sự thật.” Tiếng tuy nhỏ nhưng đủ để những người ở đây đều nghe thấy, nói xong mới không cam lòng lui về đội ngũ.
Trên mặt gã thanh niên lộ ra vẻ xin lỗi với Lucia, khom người chào, “Hy vọng các vị tiên sinh có thể rộng lòng tha thứ, không đi so đo với trẻ con, ta thay cậu ta xin lỗi với các vị.”
Nói hết mới đứng thẳng người lên, hơn nữa thần sắc trên khuôn mặt cũng không thấy gã thật sự cho rằng thiếu niên kia đã nói sai. Mắt thấy trời sắp nhanh tối, Pháp Sư hắc ám còn chưa tìm được, Lucia cũng không kiên nhẫn ở lại ứng phó với đám người này, “Xin lỗi thì không cần, ta cảm giác cậu ta nói rất đúng, chúng ta đích xác cũng đang lạc đường, nhưng cũng không tính đi ra ngoài lúc này, các ngươi vẫn đừng nên đi cùng với chúng ta thì hơn.”
Gã thanh niên nhìn Lucia một bộ dầu muối đều không vào, vẫn quyết định không để đội của gã gia nhập với bọn họ, thiện ý dối trá trên mặt cũng gỡ xuống, bình tĩnh hỏi: “Thật sự không thể để chúng ta đi cùng với các người sao?”
Lucia chậm rãi lắc lắc đầu, ngữ điệu bình tĩnh trả lời: “Xin lỗi.”
Chỉ qua một cái chớp mắt, âm trầm trên mặt gã thanh niên lại biến trở về bộ dạng ôn hòa nguyên bản, đứng qua một bên, nói với Lucia: “Chuyện này là do chúng ta không suy xét chu toàn, ép buộc, các ngươi nên đi thôi.”
Lucia lễ phép cười cười, cùng Arnold đưa mắt nhìn nhau rồi với mang theo mọi người đi qua năm người kia. Nhưng khi Lucia đi đến trước mặt gã thanh niên, một viên ngọc nhỏ mang theo phép thuật phong hệ, nhanh chóng bắn về phía Lucia. Chỉ có điều khi nó sắp tới bên người Lucia thì, không gian phía trước đột nhiên vặn vẹo, đồ vật hẳn bắn về phía Lucia đột nhiên quay ngược lại, bắn về phía thiếu niên nói chuyện khi nãy.
Bọn Kỵ Sĩ phía sau Lucia cũng phản ứng, cấp tốc đi lên phía trước, đem Lucia chắn ở phía sau. Mà năm người kia căn bản không nghĩ tới chuyện trong đội Lucia còn có một Pháp Sư không gian, cho nên thiếu niên kia không kịp né tránh thì đã bị đánh trúng. Nhưng quỷ dị ở chỗ, sau khi viên ngọc kia đánh trúng trán thiếu niên, nó cứ như vậy chậm rãi tan vào trong thân thể y.
Chỉ mất hai ba giây, viên ngọc kia hoàn toàn tan vào trong trán người thiếu niên, nhìn không ra nửa điểm dấu vết, mà trong nháy mắt y tiếp xúc với viên ngọc, biểu tình trở nên ngốc lăng, giống như mất đi linh hồn, ánh mắt cũng trống trơn, thẳng đến khi viên ngọc tan hết, biểu tình của y mới dần dần khôi phục lại bình thường, trong mắt cũng sáng rọi trở lại.
Nhìn biến hóa liên tiếp của thiếu niên, người khác có lẽ không biết, nhưng Arnold thì lại biết viên ngọc màu tím kia là cái gì. Ngọc Khôi Lỗi, là pháp bảo của Ma tộc cấp cao dùng chính máu của mình luyện ra, bình thường dùng để khống chế cấp dưới hoặc người hầu, một khi trúng ngọc Khôi Lỗi, tuy vẫn giữ lại ký ức và tư duy của nguyên chủ, nhưng từ nay về sau không thể vi phạm ý của chủ nhân.
Đương nhiên, ngọc Khôi Lỗi cũng không phải không có cách giải, chỉ cần giết người khống chế là được.