Chương 12: Anh hại tôi rồi!
Trước mặt Cảnh Hiên Nhi là cảnh tượng thế này...
Hai người nằm đè lên nhau quấn quít quyện chặt, nửa thân trên thì trần trụi, Quách Khải thở dốc ngấu nghiến hôn cổ một tên nam nhân, quần thì tụt xuống nửa mông nhìn thấy rõ ràng chiếc qυầи ɭót đang nhấp nhô theo nhịp động. Nam nhân bên dưới toàn thân phiến hồng, thống khổ nhăn mặt, trên xương quai xanh lộ rõ ràng một dấu hôn, mồ hôi nhễ nhại trông vừa kịch liệt lại vừa si mê.
Cảnh tượng hùng vĩ như vậy Cảnh tiểu thư còn thở được không?
Vâng! Cô ta vẫn chưa ch.ết! Rất can đảm nhìn chằm chằm vào hai người trên giường, trầm giọng nói: "Các người đủ rồi đó!"
Cố Nhạc Luân khó hiểu! Còn chưa diễn xong đoạn cuối cô nói đủ cái gì nha?!
Quách Khải lúc này làm ra bộ dạng "thoát khỏi cơn mê" nhìn về phía Cảnh Hiên Nhi: "Hiên Nhi? Em đến lúc nào?"
Tập thể cận vệ đồng loạt trề môi, Quách thiếu gia đúng là diễn lố kinh điển, người ta phá cửa rầm rầm như vậy mà vẫn làm như không hay biết gì cho được!
"Anh có thể ăn mặc đàng hoàng nói chuyện với em không?" - Cảnh Hiên Nhi vẫn giữ vững hình tượng tiểu thư khuê các.
Quách Khải nhún vai: "Được thôi! Em ra ngoài đợi anh một chút"
Sau khi Cảnh Hiên Nhi xoay người đi, Cố Nhạc Luân mới ôm cánh tay phải của mình vào ngực, vẻ mặt khá đau đớn.
"Lúc nãy đụng trúng cậu?" - Quách Khải bất đắc dĩ.
Cố Nhạc Luân gật đầu: "Chứ gì nữa, anh di chuyển đầu gối đè lên một phần thịt của tôi. Đau ch.ết đi được!" - nhăn mặt một cái rồi xua tay - "Không có gì đâu, anh cứ đi ra ngoài đi"
"Thật xin lỗi. Tạm thời cậu cứ ở đây. Nhưng theo cá tính của Hiên Nhi chắc chắn sẽ gọi cậu ra đối chấp. Lúc đó cậu cứ đứng sau lưng tôi là được." - Quách Khải vừa mặc quần áo vừa dặn dò.
Tim Cố Nhạc Luân đập thình thịch, không ngờ cũng có ngày mình lọt vào tình huống này, trở thành kẻ thứ 3 bị bắt gian tại giường! Baba, Daddy, Tiểu Yêu Quái, mọi người phải hiểu cho con, con chỉ là đang giúp người thôi a!
Lúc này, Quách Khải đang đối mặt với Cảnh Hiên Nhi. Là một người đàn ông, y hoàn toàn không muốn giao cho bất kì người nào cái quyền được làm chủ cuộc sống của mình, chỉ vì Cảnh gia quá hùng mạnh mà hắn cam lòng nhượng bộ bấy lâu nay. Nhưng rốt cuộc trốn tránh mãi cũng không xong, cho nên Quách nhị thiếu gia quyết tâm đánh một đòn quyết định.
"Em có chuyện gì muốn nói với anh?" - Quách Khải tuỳ tiện khoác một chiếc áo ngủ đơn sơ ngồi xuống ghế.
Cảnh Hiên Nhi vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh: "Em mới là người hỏi anh câu này. Anh có lời gì muốn nói với em không?"
Quách Khải nhún vai thừa nhận: "Mọi thứ em đã thấy hết rồi đó. Mà anh cũng thấy rất lạ, chỉ là việc sinh hoạt tình ái của anh thôi thì liên quan gì đến em?"
"Anh còn có thể nói được những lời này, ngang nhiên đem bộ dạng dục cầu bất mãn của anh ra đây mà đối diện với em sao?" - ánh mắt Cảnh Hiên Nhi trân trối."Chẳng lẽ em muốn sau này anh quen ai cũng phải đem đến cho em xét duyệt? Em không hài lòng thì không được giao lưu?" - Quách Khải vẫn cố tình không hiểu vấn đề.
Cảnh Hiên Nhi như muốn nổi điên lên rồi: "Anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu? Em và anh có quan hệ thế nào? Anh ngang nhiên mang một người lạ lên giường, hơn nữa còn là đàn ông! Anh nghĩ như vậy hợp tình hợp lý sao?"
"Anh không thấy gì là không hợp tình hợp lý" - Quách Khải dửng dưng - "Chúng ta là anh em thân thiết, anh xem em như em gái ruột của mình, em cũng nên tôn trọng anh như một người anh trai chứ!"
Cảnh Hiên Nhi nhếch môi gật đầu: "Anh giỏi lắm. Là vì người bên trong đúng không?"
Á! Cố Nhạc Luân bắt đầu chột dạ. Nhắc đến mình rồi, nhắc đến mình rồi kìa!!!
"Tuỳ em muốn nói sao cũng được" - Quách Khải xoay đầu bất mãn nhìn sang hướng khác.
"Ra đây!" - Cảnh Hiên Nhi nhấn mạnh - "Người bên trong mau đi ra đây!"
Ok! Ok! Thở nhẹ và đều! 1, ,3. 1, ,3. Chuẩn bị nhập vai. Phù. Phù. Phải hết sức bình tĩnh!
"Tôi nói anh mau ra đây" - Cảnh tiểu thư không còn đủ kiên nhẫn.
Hù ch.ết người! Tôi còn chưa chuẩn bị xong cô gấp cái gì!
Cố Nhạc Luân đưa chiếc đầu nhỏ ra trước, nhìn qua ánh mắt của Cảnh Hiên Nhi tâm tình liền phát run, không ngờ một tiểu thư xinh đẹp khi giận lên lại đáng sợ đến vậy!
Quách Khải đứng lên nắm tay Cố Nhạc Luân kéo về phía mình, tránh để tên nhóc này sợ quá té xỉu ngay trước mặt Cảnh Hiên Nhi thì hỏng bét.
Cảnh Hiên Nhi cười nhạt: "Từ trước đến giờ bao nhiêu minh tinh màn ảnh, người mẫu chân dài đến các tiểu thư quyền quý đều không có khả năng khiến anh động tâm. Tất cả bọn họ và kể cả em nữa đều không thể ngờ rằng mình đã bị thua trong tay của một người đàn ông" - nói xong cô chỉ tay mình về phía Cố Nhạc Luân.
Cố đại thiếu gia vẻ mặt cực kì vô tội. Còn cận vệ bên ngoài lại vô cùng sôi nổi - Cậu Luân không hề có ý sẽ đấu với cô biết không! Vì cô vừa nhìn là đã biết thua chắc!
"Em lầm" - Quách Khải xua tay - "Hiên Nhi em phải hiểu, từ đầu đến cuối em chưa từng có được anh." - câu nói này mới chính là đòn quyết định - "Chúng ta đã trải qua một tuổi thơ đáng ghi nhớ, đó cũng chính là nguyên nhân khiến anh quý trọng em hơn bất kì cô gái nào khác. Nhưng anh cũng nhớ rất rõ, trong quá khứ, anh chưa từng mở lời yêu em. Tất cả cớ sự ngày hôm nay chính là do em...."
"Tự mình si tâm vọng tưởng." - Cố Nhạc Luân không biết vì sao mình lại chọt vào một câu!
Chính thức khai chiến!
"Anh vừa mới nói gì?" - Cảnh Hiên Nhi không tin rằng Cố Nhạc Luân dám lên tiếng - "Anh có tư cách gì mở miệng ở đây? Anh có biết chỉ cần tôi gật đầu thì ngày mai anh hoàn toàn có thể biến mất khỏi thành phố này ngay lập tức không?"
Luân Khả vệ bên ngoài tập thể như muốn rút dao. Cô nghĩ cô là ai? Cô thử đụng vào thiếu gia của chúng tôi đi, ông chủ của tôi sẽ một phát ném cô ra khỏi vũ trụ luôn chứ ở đó mà thành phố!