Chương 108: Tầng thứ bảy

*Translator: *Nguyetmai
Vừa quay lại cổ mộ, Lôi Chiến đã nghe thấy những tiếng xé gió xào xạc, âm thanh khiến lòng người cảm thấy phấn chấn dị thường. Mặc dù chậm rãi, nhưng lại có cảm giác rất liền mạch, cơn này nối tiếp cơn kia, dứt khoát và rất gọn gàng.
Ngước mắt lên nhìn, Lôi Chiến lập tức giật mình!


Hắn ta nhìn thấy Khai Tâm đang chiến đấu với người đá khổng lồ rất hăng say…


Khai Tâm vẫn mặc bộ quần áo như kiểu thợ săn chẳng nổi bật là bao. Vũ khí vẫn chỉ là Bách Chiến Đao, không phải là danh khí gì cả, nhưng chỉ mới nửa ngày ngắn ngủi không gặp mà trên Bách Chiến Đao đã xuất hiện một quầng sáng màu xanh nhạt.
Quầng sáng!


Có lẽ người khác không nhìn ra được, nhưng những ngày qua khổ luyện Vô Cực Kiếm Pháp, Lôi Chiến thừa biết điều này có nghĩa là gì – đây là dấu hiệu bước vào tầng thứ bảy!


Cho dù là võ học thượng thừa nào thì bắt đầu từ tầng thứ nhất cũng đã có dấu hiệu khác hẳn với võ học thông thường, với đao pháp là độ bóng của đao, sự sắc bén của đao, quầng sáng trên đao… Từ mờ đến đậm.


Ba tầng đầu tiên chỉ thể hiện trên vũ khí, vũ khí càng sáng, càng có thần thì càng đáng sợ.
Lên đến tầng thứ tư, vũ khí bắt đầu xuất hiện sự sắc bén, trên thực tế có thể cường hóa bán kính công kích, lực sát thương tăng lên trên diện rộng.


available on google playdownload on app store


Bắt đầu từ tầng thứ bảy đến tầng thứ chín, không những sự sắc bén ấy mạnh hơn, mà giữa mỗi chiêu thức đều xuất hiện quầng sáng, đậm dần lên theo cấp bậc, không những có thể làm rối loạn tầm mắt của kẻ địch, mà còn có hiệu quả che giấu quỹ tích tấn công.


Lôi Chiến còn nhớ, khi Vô Cực Kiếm Pháp đạt tới tầng thứ bảy, hắn ta đã phấn khích rất lâu, bởi vì đó là thành quả cố gắng hơn một tuần của mình.


Điều khiến hắn ta không ngờ là, chỉ với ba ngày ngắn ngủi, Khai Tâm đã luyện Hoa Lang Ngâm lên đến tầng thứ bảy, khiến hắn ta vừa chấn động lại vừa buồn phiền.
Vì thế, hắn ta đứng quan sát lẳng lặng cách đó không xa.


Theo thời gian trôi qua, Lôi Chiến dần dần nhìn ra được bí quyết, hắn ta nhíu mày lại, ngẫm nghĩ một lát rồi tỏ vẻ hiểu rõ.


Hiển nhiên, Khai Tâm đã tìm ra lối công kích cố định của người đá khổng lồ, dựa vào nó để né tránh những đòn tấn công một cách hiệu quả, tiết kiệm được thời gian nghỉ ngơi. Không những thế, việc quen với lối công kích của người đá khổng lồ khiến tần suất công kích của hắn tăng lên rất nhiều, gấp vài lần so với Lôi Chiến, thảo nào công pháp tiến bộ nhanh như thế (kinh nghiệm cấp bậc võ công lấy số lần công kích có hiệu quả và số lần phòng ngự hiệu quả làm chuẩn).


Sau khi Hoa Lang Ngâm lên đến tầng thứ bảy, lực sát thương đã tăng lên nhiều, chỉ mấy phút Khai Tâm đã giải quyết được người đá khổng lồ trước mặt, phát hiện ra Lôi Chiến đang bước tới từ một nơi cách đó không xa.
"Lôi đại ca, huynh xong việc rồi à?"
"Ừm."


Lôi Chiến tặc lưỡi bước lại gần, nhìn thi thể của người đá khổng lồ, hắn ta cười bất đắc dĩ, đấm một quyền vào vai Khai Tâm: "Tên nhóc nhà cậu được đấy, mới nửa ngày mà đã tăng một cấp bậc, có để người khác sống không hả."
Khai Tâm xoa vai, cười rất thản nhiên.


"Mấy hôm nay đi theo Lôi đại ca, được quan sát nhiều nên mới tìm ra lối chiến đấu cố định của người đá khổng lồ, nếu không thì sao mà có thành tựu như bây giờ được."
"Thôi đi, đừng có dát vàng lên mặt ta nữa."


Lôi Chiến trợn trắng mắt lên: "Ta đã luyện cấp nhiều lần với những bằng hữu khác rồi, mấy người mà có nhìn ra lối chiến đấu gì đâu, cậu cố tình trêu ta đúng không."


Khai Tâm cười giải thích: "Khác nhau chứ, nếu có mấy người thì người đá khổng lồ sẽ nhằm vào người đứng gần nhất, động tác sẽ khá phức tạp, hay là thế này đi, huynh đứng bên cạnh xem nhé?"
"Cũng được."
Lôi Chiến nghiêm túc gật đầu.

Thành Từ Châu.


Trụ sở chính của Tử Dương Môn, mấy trăm người chơi với đôi mắt lạnh lùng, cầm đao cầm kiếm, giương cung lấy tên, đằng đằng sát khí tụ tập ở đại sảnh và dưới hành lang, cùng nhìn về phía cửa lớn.


Quỷ Tuyền từng xuất hiện trong cổ mộ đang đứng nghiêm trang ở bên trái của một người đàn ông trung niên có dáng vẻ rất uy phong, nắm trong tay Kim Thuộc Trường Tiên, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo!


Bên phải của người đàn ông trung niên là Tiểu Bạch Long, vẻ mặt của hắn ta bớt đi mấy phần ngả ngớn, trông nghiêm trang hơn nhiều. Từ khi sống lại đến giờ, hắn ta đã cất quạt giấy vào trong túi, nắm chặt Xích Đồng Trường Thương, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa.


Tử Dương Môn căng thẳng như thế cũng không phải không có nguyên nhân!
Thực ra, miếng ngọc đó vốn là của một người chơi cảnh giới Tạo Hóa đến từ Hồ Tiên Thôn, nó đã rơi ra khi hắn ta giết được mấy trăm con hồ ly.


Lúc đầu Tử Dương Môn cũng không để ý tới, nhưng sau đó, bọn họ biết được một tin, sau khi người chơi cảnh giới Tạo Hóa của Hồ Tiên Thôn ch.ết đi, hắn đã tới kinh thành và tìm một môn phái khổng lồ – Tuyệt Mệnh Đường.


Gần đây, có rất nhiều môn phái bắt đầu phát triển đến phương Nam, trong đó có Tuyệt Mệnh Đường nổi tiếng với ám sát và ám khí.


Tuyệt Mệnh Đường có cả trăm cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, hàng mấy chục người có võ học thượng thừa. Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã cướp đoạt vô số cống phẩm, nghe nói đã chất đầy kho của trụ sở Tuyệt Mệnh Đường rồi.


Mặc dù Tử Dương Môn rất nổi danh cũng như có thực lực hàng đầu của thành Từ Châu, nhưng so với Tuyệt Mệnh Đường thì yếu thế hơn rất nhiều, nếu đụng độ thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.


Hôm qua, môn chủ của Tuyệt Mệnh Đường đã dùng bồ câu gửi thư đến, nghiêm nghị nói rằng Tử Dương Môn phải trả lại miếng ngọc bội trong vòng hai ngày, nếu không Tuyệt Mệnh Đường sẽ tấn công với quy mô lớn vào Dương Châu, phá hủy trụ sở của Tử Dương Môn.


Trong "Giang hồ", mặc dù quan phủ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho cả thành, nhưng với những chuyện trả thù bang phái kiểu này, thường thì quan phủ sẽ nhắm mắt làm ngơ.


Vì thế, nếu xảy ra chuyện bang phái báo thù ở gần trụ sở thì sẽ không ai để ý cả. Cũng do vậy nên Tử Dương Môn mới có thể điều động tất cả nhân lực tới đây để sẵn sàng chống lại sự tấn công của Tuyệt Mệnh Đường!
"Nghĩa phụ!"


Tiểu Bạch Long đã ch.ết một lần, hắn ta không còn vẻ ngạo mạn và tự cao tự đại như lúc đầu nữa.


Đặc biệt là mối nguy từ Tuyệt Mệnh Đường lần này khiến hắn ta nhận ra rằng, thế lực của Tử Dương Môn vẫn còn rất nhỏ yếu, trong lòng lo lắng không thôi. Hắn ta không thể nhịn được, đề nghị với môn chủ của Tử Dương Môn: "Dù sao bây giờ miếng ngọc đó cũng không nằm trong tay chúng ta, sao chúng ta không nói tin này cho Tuyệt Mệnh Đường biết… Để bọn chúng cắn xé lẫn nhau là xong?"


Nghe vậy, Quỷ Tuyền cũng tỏ vẻ tán đồng.
Thực lực của Tuyệt Mệnh Đường không hề đơn giản, vừa rồi người đi dò xét trở về đã báo rằng, trong thành xuất hiện rất nhiều người của Tuyệt Mệnh Đường, bọn họ đều tụ tập về phía này, hiển nhiên là tình huống xấu nhất sẽ xảy ra.


Quỷ Tuyền rất rõ rằng, một khi hai bên giao chiến, cơ nghiệp mà Tử Dương Môn hao tốn biết bao công sức mới tạo ra được trong suốt một tháng qua sẽ tan thành mây khói, đây thực sự không phải điều mà hắn ta muốn nhìn thấy!
"…"


Vẻ mặt của môn chủ Tử Dương Môn vẫn không thay đổi, như thể không nghe thấy gì cả, hắn ta nhìn về phía trước, lẳng lặng không nói lời nào.


Giây lát sau, hàng trăm người chơi cầm cung xuất hiện ngoài cửa chính, mấy người dẫn đầu mặc áo có thêu dấu hiệu lưỡi đao dính máu của bang phái, tướng mạo ngạo nghễ, khí thế phi phàm. Lúc này, tất cả đều nhìn vào tấm biển trước cửa Tử Dương Môn, ý chiến chiến đấu sục sôi!






Truyện liên quan