Chương 110: Tình báo sai lệch
*Translator: *Nguyetmai
Cuối cùng, Tử Dương Môn không thể giao miếng ngọc ra được.
Sau một hồi do dự, Quang Ám Vĩnh Tội quyết định không tấn công trụ sở của Tử Dương Môn nữa. Nếu như hai bên chém giết ở ngoài thành, chắc chắn Tử Dương Môn không phải là đối thủ của Tuyệt Mệnh Đường. Nhưng dưới tình thế chiến đấu dạng tấn công và phòng thủ thế này, thì mọi chuyện sẽ khác hẳn…
Nơi này là thành Từ Châu, là địa bàn của Tử Dương Môn, trừ khi triệu tập sức mạnh của cả môn phái, còn không thì thật sự rất khó để chiếm được ưu thế… Mặt khác, môn chủ của của Tử Dương Môn ung dung như vậy, ắt hẳn là còn chừa lại lối thoát.
Quang Ám Vĩnh Tội không muốn mạo hiểm tính mạng của các huynh đệ!
"Giải tán!"
Ra khỏi cửa chính của Tử Dương Môn, Quang Ám Vĩnh Tội ra lệnh cho thuộc hạ: "Lập tức dò tìm vị trí hiện tại của Khai Tâm, sau khi biết được thì gửi thư cho ta bằng bồ câu ngay." Sau đó, hắn ta dẫn đội ngũ của mình lũ lượt rời khỏi thành Từ Châu, đi về phía cổ mộ ở ngoài thành.
Hắn ta cũng rất muốn biết, cao thủ đã xử lý nhiều người chơi cảnh giới Tạo Hóa của Tử Dương Môn ấy rốt cuộc lợi hại đến mức nào, mà khiến Tử Dương Môn thà rằng triệu tập nhân lực để đối dầu với Tuyệt Mệnh Đường, cũng không muốn làm kẻ địch với người đó.
...
Lúc này, Khai Tâm hoàn toàn không biết rằng mình đã bị phó đường chủ của Tuyệt Mệnh Đường để mắt tới. Hắn vẫn ở trong đại điện của ngôi cổ mộ nằm giữa Từ Châu và Dương Châu, đánh nhau với đám người đá khổng lồ.
Khai Tâm và Lôi Chiến không còn bắt tay luyện cấp như lúc đầu nữa, mà mỗi người chiến đấu với một người đá khổng lồ khác nhau.
Đương nhiên Lôi Chiến không thể hiểu biết về người đá khổng lồ bằng Khai Tâm được, cũng không có nhiều kinh nghiệm, nhưng khả năng Hộ Thể của hắn ta rất cao, Vô Cực Kiếm Pháp còn cao hơn Khai Tâm hai bậc. Vì thế, khi sử dụng cách mà Khai Tâm đã dạy, tuy Lôi Chiến không ra chiêu kịp thời, thỉnh thoảng lại còn bị người đá khổng lồ đánh trúng, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều. So lúc đầu cứ một hai phút là bị đánh trúng vài lần thì giờ đã tiến bộ lắm rồi.
Hơn nữa, cùng với sự thành thạo của thủ pháp, võ công của hắn cũng tăng tiến vượt bậc. Lôi Chiến nhanh chóng đắm chìm vào đó, không thể dứt ra được.
Sau nửa ngày, Vô Cực Kiếm Pháp ở giai đoạn trung kỳ tầng thứ chín cũng đã gần lên đến tầng thứ mười, mỗi chiêu mỗi thức đều mãnh liệt đến mức không thể nhìn gần được, thậm chí còn để lộ ra ánh sáng nguy hiểm lờ mờ nào đó.
Khai Tâm cũng đã luyện Hoa Lang Ngâm đến nửa sau của tầng thứ bảy.
Hết cách rồi, bây giờ, sau khi xử lý một người đá khổng lồ, nhiều nhất hắn chỉ tăng được ba cấp, càng về sau tốc độ càng chậm đi.
…
Hử?
Hôm ấy, đôi mắt của Khai Tâm bỗng sáng lên, hắn nhảy ra phía sau theo phản xạ. Hắn nhíu mày rồi ngẩng đầu, liếc nhìn những ngọn đèn trên tường. Mấy ngọn nến đang lẳng lặng cháy bỗng đung đưa, như ánh nến chập chờn trước gió, có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào.
Hắn dời tầm mắt.
Một người đàn ông mặc áo giáp đen như mực đứng ở lối vào của cửa điện, tư thế oai hùng, nhìn chằm chằm về phía này, có vẻ như đã tới được một lúc rồi. Dường như có một hơi thở nguy hiểm nào đó ẩn chứa dưới vẻ ngoài bình tĩnh ấy.
Khai Tâm chỉ liếc nhìn người đó và hai thanh kiếm đeo trên thắt lưng một cách thản nhiên, sau đó lại nhìn vào lối ra đằng sau hắn ta.
Tất cả quá trình chỉ chưa đầy ba giây…
Thu ánh mắt lại, Khai Tâm khôi phục lại sự tỉnh táo vốn có. Đối mặt với người đá khổng lồ đang lao trong cơn giận dữ, Bách Chiến Đao của hắn bỗng chốc không còn khí thế nhẹ nhàng như lúc đầu nữa, đánh tới tấp vào các khớp nối của nó.
Trong không khí, tiếng xé gió bỗng dồn dập hẳn, cùng với tiếng đao va chạm dày đặc khiến Lôi Chiến ở cách đó không xa chú ý tới…
Lôi Chiến ngạc nhiên nhìn Khai Tâm, tiếp đó, đôi mắt hắn ta bắt gặp người đàn ông đang đứng ở lối vào của đại điện. Ngay sau đó, hàng loạt các thanh âm dồn dập vọng tới, bầu không khí ngưng đọng như mưa gió sắp kéo đến. Có vẻ như có khá nhiều người đang ập vào cổ mộ, lông mày của Lôi Chiến không khỏi nhíu lại, cũng lặng lặng tăng tốc theo.
"…"
Thấy mình đã đánh rắn động cỏ, Quang Ám Vĩnh Tội đứng ở cửa khẽ nhíu mày.
Căn cứ theo những thông tin mà Tử Dương Môn cung cấp, hắn ta tưởng rằng trong cổ mộ chỉ có một người đang giữ miếng ngọc, hơn nữa kẻ đó cũng không biết công dụng của miếng ngọc đó, chỉ nảy ý lấy miếng ngọc đó nhất thời mà thôi.
Nhưng hắn ta không ngờ rằng, sau khi vào cổ mộ, hắn ta lại nhìn thấy hai người chơi có thể chiến đấu được với người đá khổng lồ, khinh công và thân pháp của cả hai đều đã tới mức xuất thần nhập hóa. Chàng trai trẻ tuổi hẳn là người cầm miếng ngọc mà môn chủ của Tử Dương Môn đã nhắc tới. Thân pháp của hắn rất linh hoạt, đao pháp sắc bén, đúng là rất khó lường.
Thế nhưng, khi nhìn sang người đàn ông ở góc còn lại, Quang Ám Vĩnh Tội thấy người đó bị người đá khổng lồ đánh trúng mấy lần mà cơ thể chỉ hơi rung lên, hắn ta không khỏi cảm thấy áp lực. Nhất là khi thấy quầng sáng đậm màu trên vũ khí của đối phương, đồng thời rất khó nắm bắt chiêu thức của người đó, chỉ e rằng cấp bậc còn trên cả hắn ta nữa!
Hai cao thủ!
Quang Ám Vĩnh Tội thầm hít vào một hơi, bắt đầu do dự không thôi.
Vốn tưởng chỉ có một người chơi với cấp bậc ngang hắn ta nên hắn ta mới định cướp lại miếng ngọc. Bây giờ, thấy trong đại điện còn có một đồng bạn có cấp bậc cao hơn cả mục tiêu, những phản ứng và hành động của đối phương cũng cho thấy rằng chắc chắn hai người này quen biết với nhau, khiến sự tin tưởng vững chắc của hắn ta bắt đầu dao động!
"Phó đường chủ!"
"Phó đường…"
Rầm rầm rầm, một nhóm người đông đảo xuất hiện sau Quang Ám Vĩnh Tội, tất cả đều nhìn người mặc áo giáp đen đó bằng đôi mắt kính cẩn và khâm phục.
Mặc dù bọn họ đã tiêu diệt rất nhiều người đá khổng lồ trên đường tới đây, nhưng nếu không cậy đông thì thật sự rất khó để đối phó được nhiều người đá khổng lồ và bù nhìn đất như vậy, làm gì nhẹ nhàng được như Quang Ám Vĩnh Tội?
Thấy Lôi Chiến và Khai Tâm kết thúc cuộc chiến, Quang Ám Vĩnh Tội cảm thấy hơi tiếc nuối, hắn ta hỏi mà không quay đầu lại: "Có ai bị thương không?"
"Không ạ." Có người bước lên đáp lời.
"Phó đường chủ, tên kia chính là mục tiêu lần này của chúng ta… Hừ! To gan đấy, không ngờ vẫn chưa rời đi." Đám người của Tuyệt Mệnh Đường cũng đã nghe những gì Tử Dương Môn kể về kẻ đang nắm giữ miếng ngọc, ai cũng đưa mắt quan sát người trẻ tuổi đang thu thập chiến lợi phẩm ở trong góc.
"Hai người đó không dễ chơi đâu." Quang Ám Vĩnh Tội hít sâu vào một hơi, lời nói của hắn ta khiến đám người sau lưng đều tỏ ra cẩn thận và hoảng hốt. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy phó đường chủ dùng giọng điệu nghiêm trọng như thế để đánh giá một người chơi.
Vì thế, đôi mắt họ nhìn về phía Khai Tâm và Lôi Chiến không còn thoải mái như lúc đầu nữa.
Khai Tâm chẳng buồn để ý tới những hành động này của bọn chúng.
Liếc nhìn sơ qua đội ngũ đứng ở cửa ra vào của đại điện một lượt, Khai Tâm cũng không đoán ra đối phương còn bao nhiêu người nữa, lông mày của hắn hơi nhíu lại, bước về phía Lôi Chiến.
"Lôi đại ca, huynh offline nghỉ ngơi một lát đi."
Lúc đầu Lôi Chiến còn cảm thấy khó hiểu, sau khi nghe thấy Khai Tâm nói như vậy, hắn ta như nhận được một câu trả lời khẳng định, đôi mắt trầm xuống: "Sao hả! Cậu cảm thấy trông ta giống người sợ mấy chuyện này lắm sao? Hay là cảm thấy Lôi đại ca sẽ làm ảnh hưởng tới cậu?" Vừa nói, hắn ta vừa khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Võ Đang Tâm Pháp, từng dòng khí dâng lên trong đan điền, nhanh chóng khôi phục lại phần nội lực bị hao tổn trong lúc chiến đấu với người đá khổng lồ.
Thấy Lôi Chiến quyết tâm như vậy, Khai Tâm rất cảm động. Hắn lạnh lùng liếc nhìn về phía cửa ra vào, sau đó quay trở lại góc khuất của mình, ngồi khoanh chân để vận chuyển Toàn Chân tâm pháp.
Một làn sương trắng lượn lờ nhanh chóng bao phủ toàn thân, khiến hắn như biến thành tiên nhân. Sau vài ngày luyện tập vất vả, Toàn Chân Tâm Pháp đã bước vào cảnh giới Tông Sư từ lâu rồi.
Cả đám người đứng ở đằng xa đều hít một hơi khí lạnh, bọn chúng liếc nhìn nhau: Ai nấy đều đã tìm hiểu trên mạng rồi, những người tu luyện tâm pháp đến cảnh giới Tông Sư đều là những cao thủ biến thái, không ngờ trong cổ mộ này… lại ẩn giấu những hai người!