Chương 52
Đại thị nữ nhẹ nhàng gõ cửa.
Diêm đại phu đã đến đổi dược cho giáo chủ, gã không thích người khác nhìn, Triệu Kiếm Quy đành phải đi ra ngoài cửa chờ.
Tiểu Lâm cùng đại thị nữ đều đứng hầu ngoài hành lang, Triệu Kiếm Quy nghĩ tới nghĩ lui, nhịn không được hỏi hai người một câu: “Mấy ngày nay ta có thể xuống núi đi dạo không?”
Đại thị nữ chần chờ nói: “Chuyện này …… Triệu công tử vẫn nên đi hỏi qua giáo chủ đi.”
Triệu Kiếm Quy gật đầu, hắn nghĩ rằng chính mình chung quy không phải là người trong Ma Giáo, đại thị nữ có vẻ như lo hắn xuống núi rồi bỏ chạy, hoặc là truyền tin gì đó cho Hạo Nhiên Minh.
Tiểu Lâm hiếu kỳ hỏi: “Triệu đại hiệp, ngài muốn xuống núi làm gì?”
Triệu Kiếm Quy do dự: “Ta…… Đi mua vài thứ.”
Đại thị nữ nói: “Triệu công tử thiếu những gì, ta sai người đi mua là được.”
Triệu Kiếm Quy nhăn mày: “…… thôi.”
Diêm đại phu đã đổi dược xong, gã cơ hồ không có gì để nói với Quý Hàn, trương mặt thối đi ra cửa, lạnh lùng nhìn quét qua đại thị nữ, sai nàng cùng Tiểu Lâm đi lấy vải bố cùng nước ấm lau máu cho sạch.
Hai người vào phòng, Triệu Kiếm Quy cũng muốn theo vào.
Lúc hắn đi đến bên cạnh Diêm đại phu, Diêm đại phu bỗng nhiên nhẹ giọng nói một câu.
“Ta nghĩ ngươi cũng không thích hắn.”
Triệu Kiếm Quy dừng bước.
“Ngươi đối với hắn…… Bất quá là xuất phát từ áy náy.” Diêm đại phu nói, “Mà hắn đối với ngươi, cũng chỉ là áy náy cùng trách nhiệm mà thôi.”
Triệu Kiếm Quy lạnh lùng nhìn gã: “Ngươi có ý tứ gì?”
Diêm đại phu khẽ cười: “Hai người các ngươi thật sự rất thú vị.”
Triệu Kiếm Quy vốn đã không thích người này, hiện nay sự chán ghét trong lòng hắn lặng lẽ tăng thêm vài phần.
Tiểu Lâm đã chạy ra cửa còn quay lại vẫy tay với Triệu Kiếm Quy: “Triệu đại hiệp, giáo chủ bảo ngài tiến vào.”
Triệu Kiếm Quy liếc nhìn Diêm đại phu, quyết chí không đếm xỉa đến gã nữa, xoay người đi vào trong phòng.
Quý Hàn cho đại thị nữ cùng Tiểu Lâm lui xuống, bỗng nhiên mở miệng nói với hắn: “Ta đã nghe được.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Người có nội lực thâm hậu, tai mắt vốn linh hoạt nhanh nhạy hơn người thường.
Quý Hàn nói: “Gã là quái nhân, nhưng y thuật đúng là rất tinh xảo.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Gã cũng là người trong giáo?”
Quý Hàn lắc lắc đầu: “Gã vẫn chưa nhập giáo, vào lúc nghĩa phụ bệnh nặng, trong giáo có người mời gã từ Dược tiên cốc đến, đáng tiếc gã nói gã chữa người bệnh chứ không chữa người ch.ết …… Dù có thế nào cũng không cứu được tính mạng nghĩa phụ.”
Triệu Kiếm Quy cuống quít nói: “Ta không nên hỏi chuyện này.”
Quý Hàn thở dài một hơi.
“Ta nghe Tiểu Lâm nói ngươi muốn xuống núi đi dạo.” Quý Hàn nhẹ giọng nói,“Ta sẽ không ngăn cản ngươi, chẳng qua các trưởng lão trong giáo nhất định không yên lòng, ta đành phái vài tùy tùng đi theo ngươi vậy.”
Triệu Kiếm Quy gật đầu.
Quý Hàn nói: “Thực ra dựa vào công phu của ngươi, có phái người theo ngươi cũng không có tác dụng gì, nếu ngươi muốn đi thì không ai có thể ngăn được.”
Triệu Kiếm Quy không nói.
Hắn thật sự chỉ muốn đi dạo đơn thuần mà thôi, vì sao bỗng nhiên lại giống như hắn muốn bỏ trốn thế này.
May mà hắn đọc đến thông hiểu đạo lý hai cuốn bí kíp kia.
Quý Hàn tựa hồ còn muốn nói thêm gì nữa.
Triệu Kiếm Quy đành liều một phen cầm lấy tay y.
Triệu Kiếm Quy: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trở về đúng hẹn.”
Quý Hàn: “……”
Triệu Kiếm Quy: “Ta đáp ứng ngươi, mỗi ngày đến giúp ngươi uống thuốc.”
Quý Hàn: “Không cần ……”
Triệu Kiếm Quy: “Ta tuyệt sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Động tác của Quý Hàn cứng ngắc, y muốn rút tay ra: “Ngươi rất buồn nôn ……”
Triệu Kiếm Quy nói: “Lời chân tình.”
Hắn lại siết chặt tay Quý Hàn.
Quý Hàn cố gắng giãy dụa: “Ta không muốn nghe ngươi nói lời chân tình.”
Triệu Kiếm Quy: “Hay là ngươi thích lời đường mật hơn?”
Quý Hàn: “Không, bổn tọa không muốn nghe.”
Triệu Kiếm Quy nghĩ nghĩ, nói: “Dưới núi không có ai dễ nhìn.”
Quý Hàn: “……”
Triệu Kiếm Quy nói: “Nên dù bọn họ cho ta mười thùng vàng, ta cũng sẽ tuyệt đối không chạy trốn.”
Quý Hàn: “……”
Triệu Kiếm Quy bỗng nhiên thâm tình chân thành nói: “Nguyện chiếm được chân tình một người, tay này thành xương trắng cũng không buông.”
Quý Hàn: “…… Câm miệng.”
Y chịu thua để mặc tay mình bị Triệu Kiếm Quy siết như vậy.
Triệu Kiếm Quy nói: “Ta đã chiếm được.”