Chương 68: Mèo con nhận người - Ôm chặt lấy nhau

Dòng người qua lại phía sau, Bạch An vẫn đang ở đằng xa nhìn ngó.
Hiểu Thanh Tĩnh chỉ có thể vội vàng chui vào trong xe, kéo hết cửa kính lên, bất đắc dĩ nhìn Diệp Đồng Trần. Anh biết hiện tại bộ mặt thật của mình đã lộ rõ, không thể che giấu được nữa.
Anh chờ đợi Diệp Đồng Trần chất vấn mình.


Thế nhưng Diệp Đồng Trần chỉ nhìn anh, thở dài hỏi: “Chân của anh đã khỏi chưa?”


Hiểu Thanh Tĩnh ban đầu sững sờ, sau khi phản ứng lại, nhận ra Diệp Đồng Trần đang hỏi vết thương mưng mủ trên chân anh lúc là Bình An, anh lại có chút chua xót. Phải chăng cô đã nhận ra anh trong quá khứ của Triệu Bảo Châu? Nhận ra nhóc què chính là anh sao?


Thì ra, cô đã nhìn thấy anh của kiếp đó, sớm như vậy đã nhận ra anh.
Hiểu Thanh Tĩnh không nói rõ được cảm giác lúc này, dường như tất cả đều đã được định sẵn. Cô tình cờ nhận vụ kiện của Triệu Bảo Châu, trong ký ức trăm năm trước đã “gặp” được anh.


Anh ngồi đối diện cô, khẽ gật đầu một cái dưới ánh mắt của cô.
Cô không hề chất vấn hay trách cứ anh, mà rất dịu dàng đưa tay vuốt ve mái tóc anh, vuốt ve đôi tai mèo mềm mại ẩn trong đó: “Sao anh không chịu nhận tôi? Không phải anh vẫn luôn đợi tôi sao, Tiểu Thanh Tĩnh?”


Dưới lòng bàn tay cô, anh đâu chỉ có chua xót, đã lâu như vậy rồi, anh cứ ngỡ mình đã quên mất hình dạng của một con mèo. Anh đã trở thành một con người thực thụ, một con người thành đạt, một con người khéo léo che giấu, dối trá và lịch thiệp.


available on google playdownload on app store


Thế nhưng cô vuốt ve anh như vậy, giống như rất rất lâu về trước từng vuốt ve anh, khiến anh cực kỳ muốn biến trở về thành mèo, nằm bên cạnh cô, dùng răng cắn nhẹ cô một cái.
Nhưng mà, quả báo của anh vẫn chưa hết, không thể quay về được nữa.
Anh khẽ động yết hầu, không biết nên trả lời thế nào.


Cô lại nhẹ giọng nói: “Có phải là vì anh đã giấu tôi chuyện gì đó không? Ví dụ như, tôi đã giết người trong làng.”
Đồng tử Hiểu Thanh Tĩnh co rút lại, không dám ngẩng đầu nhìn cô. Cô đã nhớ lại rồi sao?


Không, cô không nên nhớ lại mới đúng, quả báo vẫn còn trên người anh, cấm thuật anh thi triển lên người cô vẫn chưa được hóa giải, ký ức của cô không nên khôi phục mới đúng…


“Tôi đã giết tất cả mọi người trong làng đúng không?” Giọng cô rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ đến mức Hiểu Thanh Tĩnh không nghe ra được cảm xúc của cô, chỉ nghe ra một chút hoang mang.
Cô đang hoang mang, cô vẫn chưa khôi phục ký ức, chỉ là mơ hồ nhớ lại được một chút đúng không?


Cho nên cô hoang mang, muốn tìm anh xác nhận.
“Không.” Hiểu Thanh Tĩnh cụp mắt xuống, khi ngẩng lên lại đưa tay nắm lấy cổ tay cô, đặt lòng bàn tay cô lên trán mình, nhắm mắt nói: “Là tôi đã tàn sát người trong làng.”


Diệp Đồng Trần kinh ngạc và hoang mang nhíu mày, lòng bàn tay cô tỏa ra ánh sáng trắng dịu dàng. Nhắm mắt lại, cô có thể cảm nhận được lúc này Hiểu Thanh Tĩnh nói thật hay giả.


Cô nhắm mắt nghe thấy Hiểu Thanh Tĩnh nói: “Bọn họ đã ăn thịt sư phụ Thiện Thủy, cô vất vả như vậy đi tìm thuốc men, lương thực, nhưng bọn họ lại ăn thịt sư phụ của cô, cho nên tôi đã giết bọn họ.”


Diệp Đồng Trần “nhìn thấy” ký ức liên quan khi anh nói những lời này, đó là hình ảnh giống hệt trong giấc mơ của cô…


Cô chở theo xe thuốc men và lương thực trở về đạo quán Bão Nhất, thứ nhìn thấy lại là sư phụ bị ăn thịt. Một đám dân làng nhiễm dịch bệnh nghe theo lời đồn, hô hào rằng máu thịt của Thiện Thủy Thiên Sư có thể chữa khỏi dịch bệnh rồi tranh nhau ăn thịt ông giống như châu chấu…


Sư phụ khi đó vì cứu trợ thiên tai, dịch bệnh, đã hao tổn hết tu vi, vẫn luôn không thể hồi phục. Bọn họ trói ông lại, trong miệng còn nói: Thiện Thủy Thiên Sư, cứu chúng tôi với, chỉ cần một chút máu là có thể cứu sống cả nhà chúng tôi, con cái còn nhỏ như vậy…


Cô không biết ai là người đầu tiên cắt xuống miếng thịt đầu tiên, khi cô chạy về thì sư phụ đã ch.ết, nằm bên cạnh giếng đầy máu.
Tất cả mọi người đều chạy xuống núi, đạo quán Bão Nhất trở nên yên tĩnh lạ thường.


Cô đã sống ở đạo quán này mấy trăm năm, tiễn đưa từng người sư huynh, sư đệ, cuối cùng lại dùng cách này chôn cất vị sư phụ duy nhất của mình vào tháp lâm, sau đó cầm kiếm xuống núi, phong tỏa tất cả lối ra vào của thôn Linh Ẩn dưới chân núi. Cô không muốn nghe bất kỳ lời ăn năn hay biện minh nào nữa.


Kẻ có tội không cần được tha thứ, cô muốn giết sạch tất cả bọn họ…
“Diệp Đồng Trần!” Có một đôi tay ôm chặt lấy cô.


Cô quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt xanh biếc, đó là Tiểu Thanh Tĩnh, anh đã tu luyện thành hình người, nhưng vẫn giữ lại đôi mắt xanh của mèo, giống như những viên đá thủy tinh xinh đẹp.
“Sao ngươi lại quay về?” Cô cau mày hỏi anh.


Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Thanh Tĩnh tràn đầy đau buồn, anh đưa tay nắm lấy tay cầm kiếm của cô, nói với cô: “Bọn họ đáng ch.ết, đáng ch.ết, người giết bọn họ không sai, nhưng người không nên vì bọn họ mà hy sinh bản thân, hủy hoại đạo hạnh của mình.”


Anh đột nhiên sử dụng cấm thuật phong bế huyệt đạo của cô, cướp lấy thanh kiếm trong tay cô, mỉm cười với cô: “Ta thì khác, ta vốn dĩ đã rất xấu xa rồi.”
Anh đã giết hết tất cả đàn ông trong làng, những kẻ đã ăn thịt Thiện Thủy Thiên Sư.


Máu me đầy đất, anh cầm thanh kiếm dính đầy máu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy mây đen, sấm sét ầm ầm, đó là trời phạt…
Một dòng thiên lôi “ầm” một tiếng đánh xuống…
****
Hiểu Thanh Tĩnh vội vàng đẩy tay cô ra khỏi trán.


Trong xe đã khóa cửa, anh và Diệp Đồng Trần gần như đồng thời mở mắt ra.
Anh nhìn thấy sự kinh ngạc và run rẩy trong mắt Diệp Đồng Trần, ngón tay cô lạnh đến vậy, dường như bỗng chốc mất đi toàn bộ nhiệt độ, không thể tin được hỏi anh: “Là anh thay tôi giết người trong làng?”


“Không phải thay cô giết.” Hiểu Thanh Tĩnh thở dài trong lòng, cô luôn có thói quen tự nhận trách nhiệm và lỗi lầm về mình: “Là bọn họ đáng ch.ết, là tôi muốn giết bọn họ.” Anh hạ giọng xuống, dịu dàng nói: “Tôi đã sống ở đạo quán đó lâu như vậy, chẳng lẽ nhìn thấy bọn họ ăn thịt Thiện Thủy Thiên Sư, ức hϊế͙p͙ cô mà tôi lại bỏ qua sao?”


Anh nói với cô: “Bọn họ đáng ch.ết, cô không có lỗi.”
Diệp Đồng Trần chăm chú nhìn anh, thì ra là anh đã ngăn cản cô? Anh thay cô giết người trong làng sao?


Chuyện này dường như trùng khớp với những gì xảy ra trong giấc mơ, cô cũng đã nhìn thấy ký ức trong đầu anh, ký ức là không thể nói dối, phải không?


“Vậy nên anh vẫn luôn luân hồi chịu đựng trời phạt, quả báo?” Diệp Đồng Trần xác nhận với anh: “Bình An bị què, còn có ba, ông nội của anh đều là do anh đúng không? Vậy kiếp này của anh thì sao? Cũng đang chịu đựng quả báo sao?”


Anh cười: “Quả báo của tôi đã kết thúc vào ngày hôm nay rồi, cô đã cứu tôi.”
Diệp Đồng Trần sững sờ.


“Kiếp này đáng lẽ tôi phải chịu cảnh tù tội, ch.ết trong tù, nhưng cô đã thay đổi số mệnh của tôi.” Hiểu Thanh Tĩnh nói với cô như vậy: “Có lẽ sự xuất hiện của cô, chính là để kết thúc quả báo của tôi.”
Có thật là như vậy không?


“Nhưng tại sao anh không muốn nhận tôi?” Diệp Đồng Trần hỏi anh.
“Lúc đó tôi đã hạ cấm thuật lên người cô.” Hiểu Thanh Tĩnh vô cùng thành khẩn nói với cô: “Tôi đã trái với ý muốn của cô mà đi giết những người đó, chẳng lẽ cô không trách tôi sao?”


Cho nên anh không dám nhận cô? Không dám để cô nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc đó?


Diệp Đồng Trần cảm thấy dường như là như vậy… Nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa được giải đáp, ký ức của cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cô chỉ mới đọc được ký ức của Hiểu Thanh Tĩnh mà thôi.
Nhưng chưa kịp hỏi thêm, đã có người gõ cửa sổ xe.


Là Hiểu Sơn Thanh và Đới Dã.
Hiểu Thanh Tĩnh vội vàng buông tay ra, như sợ người bên ngoài nhìn thấy tai mèo của mình, lập tức nghiêng người lui về phía sau ghế, nhìn cô.
Ánh mắt đó giống như lúc ở tòa nhà kia, khi cô sắp ngất xỉu, anh cầu xin cô: “Để tôi ôm cô xuống đi.”


Thật ra cửa sổ xe đã dán phim chống nhìn trộm, không nhìn thấy bên trong.
Diệp Đồng Trần đưa tay vuốt ve tai mèo của anh.
Đới Dã ở bên ngoài dùng chìa khóa mở cửa xe.


Hiểu Thanh Tĩnh nhìn cô, đột nhiên nghiêng người về phía trước nói: “Để tôi ôm cô một cái được không? Tôi… đã đợi rất lâu rồi.”
Anh chỉ nói như vậy, dường như không muốn tạo áp lực cho cô.
Diệp Đồng Trần đưa tay về phía anh.
Anh nghiêng người, ôm chặt lấy cô.


Diệp Đồng Trần ngửi thấy mùi hương sạch sẽ trên người anh, dường như là mùi cam Phật thủ.
Anh ôm cô, bàn tay siết chặt lấy lưng cô, khàn giọng nói bên tai cô: “Cảm ơn cô.”
Cửa xe được mở ra, anh lập tức buông tay ra, gió lạnh thổi vào, thổi tung mái tóc anh, từng sợi tóc bạc trắng.


“Ba? Sao ba lại ở trên xe?” Hiểu Sơn Thanh ở bên ngoài sững sờ, nhìn anh rồi lại nhìn Diệp Đồng Trần: “Con tưởng ba đã đi rồi.”


Hiểu Thanh Tĩnh cúi đầu bước ra khỏi xe, nói với cậu: “Nghĩ lại vẫn nên cảm ơn luật sư Diệp cho đàng hoàng, nên quay lại chào một tiếng.” Anh không quay đầu lại, nói: “Ba đi đây.”
Gió thổi đỏ hốc mắt anh, anh bước đi rất nhanh, như thể sợ ở lại thêm chút nữa sẽ không kiềm chế được bản thân.


****
Diệp Đồng Trần ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng anh, cô khó có thể tưởng tượng được Tiểu Thanh Tĩnh của cô đã “trưởng thành” thành Hiểu Thanh Tĩnh như thế nào.


Trong ký ức của cô, cho dù Tiểu Thanh Tĩnh đã tu luyện thành hình người, thì vẫn là dáng vẻ thiếu niên được nuông chiều, nó ngang ngược ở đạo quán, ngay cả sư phụ của cô cũng vì nó khó khăn lắm mới tu luyện thành người, nên cũng chiều theo nó.


Khi đó cô sẽ không cho phép nó ngủ trên giường của cô nữa, dính lấy cô mà ngủ, cho dù nó có biến trở lại thành mèo cô cũng sẽ cảm thấy không ổn.


Nó giận dỗi mấy ngày liền, ở trên núi lạch cạch đốn củi, làm một chiếc giường nhỏ đặt cạnh giường cô, hỏi cô: “Như vậy được chưa? Như vậy người hài lòng chưa?”


Bây giờ nghĩ lại anh của lúc đó, cô vẫn cảm thấy buồn cười. Vậy mà Tiểu Thanh Tĩnh hay cười đó lại trở nên trầm ổn như vậy… già dặn trước tuổi, khi gặp cô sẽ nhuộm đen tóc, sợ cô trách móc nên không dám nhận, ôm cũng phải cẩn thận xác nhận.
Tại sao lại như vậy?


Diệp Đồng Trần vẫn cảm thấy rất nhiều vấn đề chưa tìm được lời giải đáp, nếu là Tiểu Thanh Tĩnh đã giết người trong làng, vậy cô đã ch.ết như thế nào? Tại sao cô mơ hồ nhớ rằng mình đã ch.ết vì bị trời phạt?
“Nóng đấy.” Hiểu Sơn Thanh đưa cho cô một ly hồng trà sữa.


Cậu và Đới Dã đã lên xe, nghi ngờ hỏi: “Cô tắt ống kính rồi à?” Cậu nhìn thấy ống kính livestream trên xe đang tắt.
Diệp Đồng Trần “ừ” một tiếng, bảo cậu đừng lái xe vội, hỏi cậu: “Ba và ông nội của ba nuôi cậu có bị tóc bạc sớm không?”


“Có.” Hiểu Sơn Thanh tưởng cô hỏi bâng quơ.
Nhưng cô lại hỏi: “Bọn họ qua đời khi nào?”
Hiểu Sơn Thanh nghĩ ngợi: “Tôi chỉ nhớ là ba của ba nuôi mất lúc hơn bốn mươi tuổi, từ nhỏ ông ấy đã không gặp ba mình bao nhiêu, còn ông nội của ông ấy thì tôi không rõ lắm.”


Hơn bốn mươi tuổi? Sớm như vậy sao?
Diệp Đồng Trần lại nghĩ đến mái tóc bạc của Hiểu Thanh Tĩnh, chỉ là tóc bạc sớm thôi sao?
****


Sau khi bọn họ trở về văn phòng luật, buổi livestream này đã chuyển ống kính sang phía cảnh sát, bên Tống Minh Minh vẫn đang tiếp tục điều tr.a chuyện Kỷ Vọng và luật sư giả mạo chứng cứ.


Mấy ngày nay, Diệp Đồng Trần thật sự rất mệt mỏi. Hiểu Sơn Thanh cho mọi người tan làm sớm, cũng không quấy rầy Diệp Đồng Trần mà rời đi trước, muốn giúp Hiểu Thanh Tĩnh xử lý một số việc.
Trời ở Hàng Châu tối sớm, bảy giờ đã tối đen như mực.


Thế nhưng Diệp Đồng Trần không có ở văn phòng luật, cô dẫn theo Kim Linh Nhi và Không Thanh đến đạo quán Bão Nhất.
Camera giám sát tạm thời bị cô tắt, cô đứng trong khu tháp lâm nhìn chằm chằm vào ngôi tháp lâm màu xanh của sư phụ, nói với Kim Linh Nhi: “Lần này cảm ơn cô.”


“Tôi không phải giúp chị.” Kim Linh Nhi lại nói: “Tôi là muốn những kẻ đào mộ tôi phải nhận lấy báo ứng thích đáng.”
Diệp Đồng Trần nhìn cô ấy, trên mặt cô ấy vẫn còn nét kiêu ngạo của thiếu nữ.


Không Thanh lại vẫy đuôi với Diệp Đồng Trần, nói: “Cũng là vì giúp Diệp Thiên Sư, chủ nhân rất cảm ơn Diệp Thiên Sư!”
“Không Thanh.” Ngón tay Kim Linh Nhi điểm nhẹ lên đầu Không Thanh, không cho nó nói.


Diệp Đồng Trần mỉm cười, lúc tám giờ, cô dán bùa chú, niệm chú ngữ, thắp sáng con đường xuống địa phủ, nói với cô ấy: “Đi thôi, dẫn Không Thanh đi đầu thai chuyển thế đi.”


Kim Linh Nhi quay đầu lại nhìn cô: “Cô chắc chắn muốn tôi đi ngay bây giờ sao? Cô không muốn tôi hành hạ Kỷ Diệu Quang thêm vài ngày nữa sao?”


Diệp Đồng Trần mỉm cười trong ánh sáng trắng lấp lánh, nói: “Vì hắn ta mà trì hoãn việc luân hồi chuyển thế của cô và Không Thanh là không đáng.” Lá bùa màu vàng ảo diệu trải dài trên mặt đất thành một con đường thẳng tắp màu vàng, trên đó viết bằng nét chữ rồng bay phượng múa —— Âm binh khai đạo, địa phủ môn khai.


“Đi về phía trước đi, Kim Linh Nhi.” Cô nói với Kim Linh Nhi.
Kim Linh Nhi nhìn cô, bước lên con đường trải đầy giấy vàng, Không Thanh nhảy nhót bên cạnh cô ấy, cô ấy quay đầu lại, cuối cùng vẫn nói với Diệp Đồng Trần một câu: “Cảm ơn chị.”
Bỏ lại quá khứ, hãy bước về phía trước.


Sau khi tiễn Kim Linh Nhi và Không Thanh đi, khu tháp lâm lại trở nên yên tĩnh.
Diệp Đồng Trần cũng bị màn đêm đen kịt nuốt chửng, cô nhìn khu tháp lâm, nghĩ: Thật ra không cần lấy lại đạo quán Bão Nhất, cô cũng có thể lấy y quan của sư phụ ra, mượn danh nghĩa của Hiểu Thanh Tĩnh để làm lễ ở đạo quán.


Cô vẫn luôn muốn thông qua y quan của sư phụ để làm phép quay về quá khứ, tìm lại phần ký ức đã mất, và… kiếp sau của sư phụ.
Nhưng khi mục tiêu đã gần kề, cô lại do dự không biết có nên tiếp tục hay không.


Phần ký ức bị mất dường như liên quan đến “quả báo” của Tiểu Thanh Tĩnh. Nếu cô khôi phục lại ký ức… liệu có thay đổi vận mệnh hiện tại của Tiểu Thanh Tĩnh không?


Nếu anh đã phải gánh chịu quả báo trong nhiều kiếp, rồi lại bị cô thay đổi vận mệnh thì chẳng khác nào những quả báo trước đây anh phải chịu đựng đều trở nên vô nghĩa.
Diệp Đồng Trần khẽ thở dài trong màn đêm, xoay người trở về văn phòng luật, quyết định ngủ một giấc thật ngon trước.
****


Cô ngủ say như ch.ết, ngủ một giấc đến tận gần mười giờ sáng hôm sau.
Nhìn thấy thời gian, cô giật mình, hôm nay còn phải livestream nữa chứ, sao cô lại dậy muộn thế này? Hôm nay dì Hà không đến sao?


Cô vội vàng dậy rửa mặt, phát hiện dì Hà đã đến rồi, trên bàn làm việc có để sẵn bữa sáng và một tờ giấy nhắn, trên đó viết: “Cháu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, luật sư Hiểu đã đến đồn cảnh sát livestream cùng cảnh sát Tống rồi, đoàn chương trình cho cháu nghỉ một ngày.”


Chương trình livestream mà cũng có thể cho nghỉ phép sao?
Diệp Đồng Trần vừa kinh ngạc vừa cảm kích đoàn chương trình và Hiểu Sơn Thanh, cô mở cửa sổ, thong thả ăn bữa sáng muộn.
Trong lúc ăn, cô còn mở livestream << Đúng Vậy, Thưa Thẩm Phán>> trên điện thoại, vừa xem vừa ăn.


Không ngờ, cô không có mặt mà chương trình lại hấp dẫn đến vậy. Kỷ Diệu Quang vốn đã có thể xuất viện để chuyển đến trại giam, đột nhiên bệnh tình trở nặng, hôn mê bất tỉnh, được đưa vào phòng cấp cứu.


Trùng hợp thay, ba hắn ta, Kỷ Vọng, cũng vừa phẫu thuật nhồi máu cơ tim hôm qua, vẫn chưa xuất viện.
Trên màn hình tràn ngập những bình luận hả hê, cho rằng đây là quả báo.


Nhưng Diệp Đồng Trần biết, đây là do Kim Linh Nhi đã rời khỏi cơ thể hắn ta, lẽ ra hắn ta không thể hồi phục nhanh như vậy, là do Kim Linh Nhi nhập vào, dùng năng lực của mình để giúp hắn ta nhanh chóng hồi phục, để có thể ra tòa.


Bên này Kỷ Diệu Quang vẫn đang được cấp cứu, bên kia, Thẩm Xác chuẩn bị bị đưa đến nhà tù thì đột nhiên phát bệnh, không biết vì sao lưỡi mọc đầy mụn mủ, suýt chút nữa thì lưỡi bị thối rữa, cũng được đưa vào bệnh viện.


Đưa đến bệnh viện cũng vô ích, cho dù có cắt bỏ lưỡi, thì vết loét do quả báo vẫn sẽ tiếp tục lan rộng, hành hạ hắn cho đến khi kết thúc kiếp này, giống như Bình An bị què năm đó.
Hôm nay trời âm u, không có nắng.


Ăn xong, cô mới để ý thấy có một người phụ nữ cứ đi đi lại lại trước cửa văn phòng luật từ lúc nào, nhìn qua có vẻ ngoài 40 tuổi, mặc áo phao màu đỏ sẫm, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong văn phòng luật.
Diệp Đồng Trần bước tới mở cửa văn phòng luật, thò đầu ra hỏi: “Chị tìm ai ạ?”


Người phụ nữ giật mình, vội vàng vuốt tóc, cười nói: “Chào luật sư Diệp, tôi, tôi muốn hỏi luật sư một chút, hôm nay luật sư không livestream, tôi không biết đến văn phòng luật tư vấn… cũng miễn phí sao?”


Chiếc áo phao trên người cô ấy đã được giặt đến bạc màu, mái tóc chải gọn gàng, trên ngón tay còn quấn băng dính y tế, có thể thấy là người làm công việc nặng nhọc.
“Miễn phí ạ, mời chị vào.” Diệp Đồng Trần mở cửa mời cô ấy vào.


Người phụ nữ vội vàng gật đầu cảm ơn, sau đó tự mình kéo cửa, thò đầu nhìn vào trong, dè dặt hỏi: “Luật sư Diệp, ở đây… vẫn đang livestream sao? Chính là chương trình tạp kỹ đó, tôi cũng có xem, cái gì mà đúng vậy thưa thẩm phán, bên này cũng sẽ bị quay lên TV sao?”


Hóa ra là sợ bị quay lên TV.
“Hôm nay ở đây không livestream, chị yên tâm, sẽ không quay đến chị đâu.” Diệp Đồng Trần chỉ vào ống kính đã tắt.


Người phụ nữ lúc này mới yên tâm bước vào, sợ giày mình bẩn nên không dám giẫm lên thảm, ngồi xuống chiếc ghế ở góc trong cùng, thấy Diệp Đồng Trần rót nước cho mình thì có chút bối rối nói: “Tôi không uống nước, đừng rót cho tôi, luật sư Diệp…”


Diệp Đồng Trần đã rót nước xong, an ủi cô ấy: “Nước không đáng bao nhiêu, không uống cũng không sợ lãng phí.”
Người phụ nữ nhận lấy cốc nước, phát hiện nước vẫn còn nóng, có chút cảm động: “Thật ngại quá… Tư vấn miễn phí, luật sư còn rót nước cho tôi.”


“Đây là chuyện nên làm.” Diệp Đồng Trần cũng không ngồi trịnh trọng vào bàn làm việc của mình, mà ngồi xuống ghế sofa bên cạnh người phụ nữ, vuốt ve con mèo cam Quả Hồng Nhỏ: “Văn phòng luật là để cung cấp trợ giúp pháp lý cho mọi người, chị có vấn đề gì cứ hỏi.”


Người phụ nữ cúi đầu uống một ngụm nước, do dự hồi lâu, ngượng ngùng nói: “Luật sư Diệp, cô là người tốt, tôi biết cô là người tốt nên mới dám đến tìm cô…”


Diệp Đồng Trần nhìn khuôn mặt cô ấy, những nếp nhăn trên đó ghi lại những khổ nạn mà cô ấy đã trải qua trong cuộc đời. Nỗi khổ của một người phụ nữ, phần lớn bắt đầu từ việc sinh ra trong một gia đình không coi trọng phụ nữ, mà cô ấy đã từ hố lửa này rơi vào hố lửa khác.


Người phụ nữ lấy từ trong túi ra hai tờ tiền giấy còn rất mới đưa cho Diệp Đồng Trần.
Diệp Đồng Trần nhận lấy, nhìn kỹ, bốn tờ tiền giấy này rất giống Nhân Dân Tệ, nhưng lại được làm giống như tiền âm phủ.


“Luật sư Diệp, tôi không nói dối, tôi chỉ muốn hỏi cô, nếu có người mua ɖâʍ, sau khi xong việc lại dùng loại tiền âm phủ này để trả tiền lừa người, tôi có cách nào đòi lại tiền không?” Người phụ nữ nắm chặt cốc nước hỏi.


Diệp Đồng Trần ngẩng đầu nhìn cô ấy lần nữa, cố gắng lịch sự hỏi: “Ý chị là, sau khi chị bán ɖâʍ, khách làng chơi dùng tiền âm phủ để thanh toán lừa chị?”
Người phụ nữ gật đầu, càng thêm bối rối bất an.
“Chị có biết bán ɖâʍ là phạm pháp không?” Diệp Đồng Trần hỏi.


Cô ấy lại gật đầu: “Biết, cho nên tôi không thể báo cảnh sát, cũng không thể kiện anh ta đúng không?” Cô ấy cười khổ với Diệp Đồng Trần, hốc mắt đỏ hoe: “Tôi chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt sao? Luật sư Diệp, tôi cũng không sợ cô chê cười, tôi bán ɖâʍ một lần chỉ kiếm được 100 tệ, người này nợ tiền ba lần, lần thứ tư nhân lúc trời tối nhét cho tôi bốn tờ tiền âm phủ…”


Nói đến đây, cô ấy bật khóc, dùng bàn tay thô ráp lau nước mắt trên mặt: “Tôi làm hai công việc một ngày, cũng chỉ kiếm được 100 tệ, nếu không phải để chữa bệnh cho chồng, ai lại đi làm cái việc nhục nhã này? Sao lại có người ác độc như vậy chứ?”


Diệp Đồng Trần thở dài trong lòng, rút khăn giấy đưa cho cô ấy: “Chị đừng khóc nữa, từ từ nói cho tôi nghe, nếu có thể giúp, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp chị.”


Người phụ nữ nhận lấy khăn giấy càng muốn khóc hơn: “Luật sư Diệp, cô không báo cảnh sát bắt tôi… còn nguyện ý giúp tôi, cô, cô đúng là người tốt.”


Diệp Đồng Trần rất khó có thể nói với cô ấy rằng, cô ấy khiến cô nhớ đến Diêu Tiểu Nguyệt, mẹ của Bạch Vi. Cô chỉ mong trên đời này bớt đi những người như Diêu Tiểu Nguyệt, bớt đi những người như Bạch Vi.
“Chị tên gì?” Diệp Đồng Trần hỏi.


Cô ấy lau nước mắt, nói mình tên là Lưu Phương, hơn 40 tuổi, nhà không phải ở Hàng Châu, đến Hàng Châu vừa làm thuê vừa chữa bệnh cho người chồng bị liệt, rạng sáng đi chợ đầu mối giúp người ta bốc vác, tám giờ rưỡi sáng đến siêu thị làm công việc khác, vì muốn kiếm thêm tiền nên buổi tối mới đi tiếp khách, mới làm được một thời gian ngắn thì gặp phải chuyện này.


Nói đến người chồng của mình, cô ấy lại bắt đầu rơi lệ, nói anh ấy cũng là người khổ mệnh. Cô ấy sinh ra ở vùng quê nghèo khó, ba mẹ không có học thức, lại trọng nam khinh nữ, dưới cô ấy còn hai em trai, cô ấy chỉ học hết lớp bốn đã phải ở nhà chăm em, đợi đến khi lớn hơn một chút, muốn tự mình ra ngoài làm thuê, thì bị ba mẹ gả cho người chồng hiện tại.


Nhưng người chồng này rất tốt, đối xử với cô ấy rất tốt, hai năm đầu sau khi kết hôn, không để cô ấy động tay vào bất kỳ việc nặng nhọc nào. Sau này cô ấy không thể mang thai bị mẹ chồng bắt nạt, chồng cô ấy vì cô ấy mà cãi nhau với mẹ chồng, dẫn cô ấy thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà đến Hàng Châu làm thuê.


Lúc đó, cô ấy nghĩ, hai người còn trẻ, lại siêng năng, dù sao cũng có thể sống tốt ở Hàng Châu. Mấy năm đầu, hai người làm việc ngày đêm quả thực đã tích cóp được một khoản tiền, tích cóp được 100 nghìn tệ. Cô ấy vui mừng khôn xiết, chồng cô ấy cũng hùng hồn tuyên bố, làm thêm vài năm nữa sẽ đủ tiền trả trước, đến lúc đó mua nhà ở Hàng Châu, chỉ viết tên cô ấy, để cô ấy cũng được ở nhà lầu, sống cuộc sống của người thành phố.


Nhưng không ai ngờ được, ngay khi sắp tích cóp đủ 150 nghìn tệ, chồng cô ấy đột nhiên xảy ra chuyện, bị u não, kéo dài đến khi không thể đứng dậy nổi mới đưa đến bệnh viện kiểm tr.a ra, tiêu hết tiền tích cóp để phẫu thuật, mạng sống thì giữ được, nhưng người lại bị liệt.


Cô ấy cứ như vậy vừa chăm sóc chồng, vừa làm thuê kiếm tiền tiếp tục chữa trị cho anh ấy, trước đây còn ôm một tia hy vọng có thể chữa khỏi, bây giờ chỉ cảm thấy… không còn hy vọng gì nữa.


Cô ấy nói với Diệp Đồng Trần, những nơi cô ấy bán ɖâʍ phần lớn đều ở trong căn phòng thuê chật hẹp của mình, bởi vì ra ngoài thuê phòng trọ tốn kém, những người đàn ông đó là muốn tiết kiệm tiền nên mới tìm đến cô ấy.


Chỉ cách nhau một cánh cửa đơn sơ, chồng cô ấy sẽ tạm thời được cô ấy di chuyển vào trong bếp nhỏ.


“Luật sư Diệp.” Cô ấy lau nước mắt, ngây người nói: “Chồng tôi đôi khi nửa đêm lại đau đớn cầu xin tôi giết anh ấy đi cho rồi, giết anh ấy rồi, hai người chúng tôi đều được giải thoát. Cô nói xem, nếu tôi giết anh ấy, có phải ngồi tù không? Nhưng mà… là anh ấy muốn ch.ết, thật sự là không sống nổi nữa rồi…”


Diệp Đồng Trần đưa tay nắm lấy cốc nước trong tay cô ấy: “Nước lạnh rồi, tôi thêm nước nóng cho chị.” Cô lấy cốc nước đi.


Lưu Phương ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, cô nghe thấy tiếng Diệp Đồng Trần rót nước nóng, nhìn Diệp Đồng Trần quay lại, đặt cốc nước đã được thêm nước nóng vào lòng bàn tay cô, ấm áp, thật tốt.
Cô ấy như được kéo ra khỏi nỗi buồn đau thấu xương đó.


“Sẽ phải ngồi tù.” Diệp Đồng Trần lúc này mới nói với cô ấy: “Lưu Phương, trên pháp luật, cho dù anh ấy muốn ch.ết, chị cũng không thể giết anh ấy.” Cô ngồi xuống ghế sofa nhìn Lưu Phương: “Giết anh ấy, chị sẽ phải đối mặt với án tù từ 3 năm trở lên. Đừng từ hố lửa này nhảy vào hố lửa khác.”


Lưu Phương nhìn cô, đột nhiên nước mắt giàn giụa.
Diệp Đồng Trần hỏi cô ấy: “Hôm nay chị đi đến cửa văn phòng luật của tôi, chứng tỏ chị vẫn muốn tìm kiếm sự giúp đỡ để sống tiếp đúng không?”


Lưu Phương khóc lóc gật đầu, gật đến mức nước mắt rơi lã chã, cô ấy há miệng chỉ còn lại tiếng khóc, không nói nên lời.


Diệp Đồng Trần đặt một gói khăn giấy vào tay cô ấy rồi nói: “Khóc đi, khóc xong thì nói cho tôi biết người đàn ông dùng tiền âm phủ lừa gạt chị tên gì, ở đâu, ai nói pháp luật không thể trừng trị anh ta?” Cô xòe bốn tờ tiền âm phủ ra, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay: “Chị yên tâm, số tiền thuộc về chị, anh ta nhất định phải trả lại.”


Lưu Phương khóc đến mức toàn thân run rẩy, luật sư Diệp có thể giúp cô ấy sao?
Cô ấy không dám tin, vừa xúc động vừa cảm động, cô ấy thậm chí còn rất biết ơn Diệp Đồng Trần vì không cảm thấy… chỉ có 400 tệ thôi mà…


“Anh ta tên là Bạch Bằng Phi, là người lái xe tải giao hàng ở siêu thị chỗ tôi làm việc, nghe nói là họ hàng gì đó của ông chủ siêu thị.” Lưu Phương lau nước mắt nói: “Bình thường anh ta trông rất giàu có, hút thuốc lá cũng là loại vàng, rất đắt tiền, cho nên anh ta nợ tiền, tôi cũng không nghĩ nhiều.”


Ai ngờ anh ta lại lừa gạt cả số tiền này.
Diệp Đồng Trần không hề bất ngờ, chẳng phải một số người đàn ông hèn hạ đều như vậy sao? Chỉ biết bắt nạt phụ nữ, có lẽ anh ta đã chắc chắn rằng cho dù lừa gạt Lưu Phương, Lưu Phương cũng không thể làm gì được anh ta.


“Nhà anh ta ở đâu tôi không biết.” Lưu Phương nói.
“Chị có biết biển số xe của anh ta không?” Diệp Đồng Trần hỏi cô ấy: “Cho tôi biết biển số xe của anh ta.”


“Nhớ, nhớ chứ, bởi vì tôi thường xuyên được phân công đi bốc dỡ hàng.” Lưu Phương nói cho Diệp Đồng Trần biển số xe, hỏi cô: “Luật sư Diệp cần biển số xe của anh ta để làm gì?”


“Có ích chứ.” Diệp Đồng Trần lấy một chiếc phong bao lì xì bỏ bốn tờ tiền âm phủ vào, nói với Lưu Phương: “Chúc anh ta ra vào bình an.”
Lưu Phương không hiểu, Diệp Đồng Trần bảo cô ấy cứ về làm việc trước, đừng lo lắng.


Đợi cô ấy đi rồi, Diệp Đồng Trần nhắm mắt lại, dựa theo biển số xe của Bạch Bằng Phi tìm được chiếc xe của anh ta, xe của anh ta đang đỗ bên đường cái, có vẻ như anh ta vừa chở hàng về, đang ăn cơm ở quán ăn nhỏ ven đường.


Diệp Đồng Trần dịch chuyển chiếc phong bao lì xì đựng tiền âm phủ đến trước xe của Bạch Bằng Phi.
****


Trời âm u, Bạch Bằng Phi ăn cơm xong đi ra, nóng đến toát mồ hôi hột, thuận tay sờ soạng định lên xe, cúi đầu nhìn thấy chiếc phong bao lì xì rơi trước xe, miệng phong bao mở ra, lộ ra một góc giấy màu hồng phấn, giống như Nhân Dân Tệ.
Ai đánh rơi nhỉ? Hôm nay ra ngoài còn nhặt được tiền.


Bạch Bằng Phi không chút suy nghĩ, cúi người nhặt lên, rút tiền trong phong bao ra thì sững người, tiền âm phủ? Bốn tờ tiền âm phủ?
Mẹ kiếp, đây không phải là xui xẻo sao?






Truyện liên quan