Chương 88: Không thấy người ?

Khối đá này bề ngoài phủ một lớp nấm mốc như vỏ của quả trứng muối, tuy đã từng được lau chùi qua nhưng vẫn chưa thấy màu sắc lộ ra ngoài.


Cô cha mình đã từng nói qua, loại như trứng muối này các loại hình dáng đều có, nhưng đặc biệt là loại trứng muối màu sắc không tươi, hơi có màu xanh xanh như thế này. Phần lớn người đi khai phá nếu bình thường sẽ không chọn trúng những hòn đá như vậy, nhưng trong số này có 5% là bảo thạch, chỉ có 5%......


Ngày hôm nay thứ cô muốn đánh cuộc chính là chỗ 5% cơ hội này.....
Cô nhìn lớp màng màu vàng phủ bên ngoài tảng đá, theo biện pháp của cha cô mà quan sát thật kỹ, nghe nói, đây là bí quyết độc môn của ông......


Thậm chí, cô còn không dám lấy kính lúp ra nhìn, chỉ sợ sẽ khiến người khác chú ý đến mình.
Cuối cùng, môi cô bất giác lộ ra nụ cười nhàn nhạt......
Sau đó ra dấu tay với Giao Chân Ngôn, ám chỉ chính là nó!


Giao Chân Ngôn gần đây cũng có lòng nghiên cứu chuyện khai thác ngọc, cũng đã có chút kiến thức về chuyện này, vì thế đối với khối đá tầm thường kia ban đầu cũng không hề để tâm, nhưng từ sự sùng bái và tin tưởng của cậu với cô, cậu liền không chút do dự xuất tiền, mua lấy nó.


Bởi vì không có ai coi trọng khối đá này, cho nên giá tiền bỏ ra cũng không đắt, Giao Chân Ngôn lần đầu tiên đi tìm ngọc, mặc dù không có lòng tin lắm với khối đá này, nhưng vẫn không muốn đợi được về đến Bắc Kinh mới lấy được đáp án, trong lòng ôm thất bại muốn làm mở khối đá thử xem xem thế nào.


available on google playdownload on app store


Vậy mà, Diệp Thanh Hòa lại ngăn cản: "Đừng, về Bắc Kinh hãy mở ra".
Cô nói vậy vì hiện tại bản thân rất băn khoăn.
Mở khối đá này ra chỉ có hai kết quả, một là cực phẩm, còn không thì chính là phế liệu. Bất luận kết quả có ra sao, cô đều không hy vọng công bố ở chỗ này.


Nếu như là cực phẩm, vậy thì ba người bọn họ mang đại bảo bối này về nhà thế nào? Đoạn đường dài đằng đẵng này, nào biết có an toàn hay không?
Cô thật không dám tưởng tượng.


Nếu như là phế liệu, thì mở ở đâu cũng không hề liên quan, nhìn nét mặt của Giao Chân Ngôn, có lẽ cậu ta cũng không mấy hi vọng vào nó......
Giao Chân Ngôn đang ôm khối đá chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên lại có người tiến tới ngăn cản bọn họ.


"Chào cô cậu, ông chủ của chúng tôi cực kỳ kính nể ánh mắt của các vị, vì thế muốn nói vài câu với mọi người, không biết ba vị có hứng thú hay không?". Một người đàn ông mặc tây trang đen tiến tới nói.


"Thật xin lỗi, chúng tôi còn có chuyện quan trọng". Giao Chân Ngôn nâng cao cảnh giác, một tay ôm tảng đá, một tay theo bản năng che chở cho Diệp Thanh Hòa.


Người kia dường như cũng đã đoán trước cậu ta sẽ phản ứng như vậy, liền cười cười nói: "Các bạn nhỏ, ông chủ chúng tôi cũng không thích quanh co lòng vòng, vậy tôi xin nói thẳng. Ông chủ chúng tôi cảm thấy rất hứng thú với khối đá này của mọi người, nên cố ý thu mua, đây chẳng phải là mục đích cuối cùng của các bạn sao? Chúng ta có thể thương lượng về giá cả một chút?".


Nói thật, Diệp Thanh Hòa thật sự không có hứng thú với giá tiền của bọn họ, bởi vì Tiêu Thành Hưng có công ty buôn bán ngọc, chỉ cần đem khối đá này về, vô luận là cực phẩm hay là phế liệu, cứ giao cho ông thì với Giao Chân Ngôn mà nói sẽ không bị thua thiệt gì, mặc dù để bác Tiêu biết cô tới đây để tìm ngọc, chắc chắn sẽ rất tức giận......


"Thật xin lỗi, chúng tôi thật không có hứng thú". Diệp Thanh Hòa thay Giao Chân Ngôn cự tuyệt trước.


Nhưng người nọ lại hoàn toàn không để cô ở trong mắt, dù sao bề ngoài của cô chẳng khác nào một đứa con nít, vì thế bàn chuyện làm ăn đương nhiên sẽ nhận định Giao Chân Ngôn là người làm chủ, liền cười nói với cậu ta: "Chàng trai này, nghe khẩu âm của mọi người chắc là người Bắc kinh rồi, đoạn đường này đường xá xa xôi, mấy người mang tảng đá theo, không cảm thấy gánh nặng sao?"


Lời nói này, ngược lại đâm trúng tâm lý của bọn họ.


Mục đích cuối cùng của Giao Chân Ngôn khi đi tìm ngọc cũng chính là bán để kiếm tiền, hơn nữa cậu rất muốn biết rốt cuộc khối đá này có giá trị bao nhiêu, nếu như là đồ tốt, thì khi quay về so với mang theo tảng đá không bằng bán đứt sang tay. Còn nếu như là phế liệu, vậy thì ngày mai cậu còn phải tiếp tục vào hang động tìm kiếm. Cậu đã đồng ý với cô cô, đây là lần cuối khai phá ngọc, cho nên cậu rất mong đợi có thu hoạch để mang về.


"Được! Tôi sẽ đi bàn với các ông!". Giao Chân Ngôn tự động làm chủ.
Diệp Thanh Hòa muốn nói gì đó, cuối cùng cũng buông tha, dù sao, đây chính là tảng đá Giao Chân Ngôn.
"Có điều, địa điểm cùng phương thức sẽ do chúng tôi quyết định!", Giao Chân Ngôn lại nói.


Người nọ liền cười đáp: "Đó là đương nhiên!"
Giao Chân Ngôn cẩn thận, đưa mắt liếc quanh bốn phía, sau đó kết luận: người đàn ông này làm việc theo lệnh của ông chủ, vậy thì người đó chắc chắn đang ở trong chiếc xe phía trước kia, nên cậu tuyệt sẽ không thương lượng trên xe của bọ.


Suy nghĩ một lát, liền quyết định: "Chúng ta đi đến nhà hàng ở phố Kim Phong trước mặt đi".
Hai ngày nay họ cũng đã dần quen với thành phố nhỏ bé này, cho nên mới chọn nhà hàng kia, mặt khác cũng bởi vì cách đó khoảng mười mét có một đồn công an.


Người nọ hình như cũng hiểu dụng ý của cậu, cười đáp: "Cậu nhóc này, ý thức đề phòng thật cao, chúng tôi vốn là người làm ăn nghiêm chỉnh mà. Vậy...... chúng tôi chở cậu đi, hay là cậu tự đi?"
"Tự chúng ta đi! Mười phút sau, gặp nhau ở sảnh nhà hàng”, Giao Chân Ngôn nói.


"Được!", vừa đáp xong, người đàn ông mặc tây trang đen liền sảng khoái rời đi.


Mười phút sau, chỉ có Giao Chân Ngôn và Điền Giản cùng đi đến đó, còn Diệp Thanh Hòa đã được đưa về khách sạn trước, vì không biết lần gặp gỡ này có nguy hiểm gì hay không, cho nên càng không muốn cô cô phải mạo hiểm.


Lần này Diệp Thanh Hòa cũng không kiên trì nữa, chỉ dặn dò Giao Chân Ngôn mấy việc cần chú ý, cô cũng hiểu, nếu quả thật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì sự có mặt của cô chỉ càng làm vướng chân vướng tay bọn họ.


Trong đại sảnh, người mặc tây trang đen cùng với một người đàn ông tầm tuổi trung niên đã đứng chờ sẵn.
"Xin chào, mời ngồi". Người đàn ông trung niên thấy bọn họ đến, liền đứng dậy nghênh đón.


Không vào phòng riêng mà giao dịch ngay trong đại sảnh cũng chính là điều kiện mà Giao Chân Ngôn đưa ra.


"Tôi họ Tất, đối với ánh mắt của hai cậu thực sự rất kính nể, không biết hai cậu xưng hô như thế nào?". Người đàn ông trung niên đưa danh thiếp của mình ra, ông ấy chính là Tổng giám đốc của một công ty ngọc thạch có tiếng, có tên là Tất Phạm.
"Giao Chân Ngôn", cậu ngắn gọn tự giới thiệu mình.


Tất Phạm gật đầu, nở nụ cười khen ngợi: "Cậu nhóc thật sảng khoái! Khó trách ánh mắt thật đặc biệt".
Trước khi đến đây Diệp Thanh Hòa đã dặn dò rằng phải tỏ ra mình rất hiểu biết về giá trị của khối nguyên thạch này.


Nghe Tất Phạm nói vậy, tất nhiên cậu sẽ không ngu gì lại đi giải thích người có con mắt tinh đời không phải là mình mà là Diệp Thanh Hòa, như vậy đối với cô mà nói quá nguy hiểm.
"Có thể nếu để cho chúng tôi xem qua tảng đá kia một chút không?", Tất Phạm cười hỏi.


Giao Chân Ngôn không chút do dự đặt tảng đá lên bàn.
Tất Phạm lấy kính lúp ra, bắt đầu nghiên cứu một phen, rồi sau đó cười nói: "Cậu nhóc, tôi thật sự tò mò, cậu nghĩ thế nào lại đi mua khối đá này".


Giao Chân Ngôn cũng cười, giả vờ thật thà mà ngây thơ: "Tôi nghĩ thế nào? Tôi lại không có tiền, người lớn các chú đánh cuộc lớn tôi không theo nổi, khối đá này không ai muốn, nên tôi đành mua vậy. Tìm ngọc, khai đá, không phải là đánh cuộc sao? Không chừng tôi có thể dựa vào khối đá này mà phát tài! Lúc ấy tôi tôi chỉ nghĩ như vậy!".


"Ha ha!", Tất Phạm cười gượng hai tiếng, đáp: "Vậy vì sao cậu lại cẩn thận như thế? Coi nó như bảo vật vậy?".
Giao Chân Ngôn lại tiếp tục giả vờ: "Vốn tôi còn không biết là bảo vật, nhưng các ông lại tìm tới cửa, vậy tất nhiên nó chắc chắn có giá trị rồi!".


Tất Phạm không còn lời nào để nói, lần nữa cười gượng: "Nói như vậy, là chúng tôi ngu? Ha ha, không sao, cậu nhóc, tảng đá kia cậu định bán bao nhiêu?".
"Ông chủ có thể ra giá bao nhiêu?", cậu hỏi ngược lại. Diệp Thanh Hòa đã từng nói cho cậu ta một mức giá thấp nhất.


"Cái này...... chuyện tìm ngọc vốn dĩ trong hư có thật, trong thật có hư, thật thật giả giả, thiên biến vạn hóa, tôi cũng giống như cậu coi trọng nó, nhưng đến tột cùng nó như thế nào, ai cũng không nói trước được......" Tất Phạm thở dài nói.
Giao Chân Ngôn cười hỏi lại: "Cho nên…?"


"Cho nên...... Tôi sẽ trả cậu gấp năm lần giá cậu đã mua trước đó, như thế nào?" Tất Phạm đưa ra năm ngón tay.
Gấp năm lần? Cũng chỉ được có mấy ngàn...... Thật coi cậu ta là trẻ con.....
Cậu thu hồi tảng đá, chuẩn bị đứng lên rời đi.


"Cậu bạn nhỏ! Đây là như thế nào? Có lời gì cứ bình tĩnh nói!", Tất Phạm cười giữ lại.
"Ông chủ, như vậy đi…" Giao Chân Ngôn nói tiếp: "Các ông là người trong nghề, không bằng ở chỗ này chúng ta lập tức mở nó ra, nhìn ngọc nói chuyện, như thế nào?".


"Ha ha, người bạn nhỏ quả thực lợi hại! Được!". Tất phạm vẫy vẫy tay, để thuộc hạ của mình đi gọi người khai đá.


"Người của các ông, tôi không tin". Giao Chân Ngôn cười nói: "Tôi đã dẫn theo người tới đây rồi". Đây cũng là do Diệp Thanh Hòa dặn trước, bảo cậu bỏ tiền đi mời một người mở đá, sẽ không bị Tất Phạm quản chế.
Tất Phạm cảm thấy buồn cười, hỏi: "Cậu không tin tôi sao?".


Giao Chân Ngôn liền cười lạnh, đáp: "Với việc ngài ra giá gấp năm lần số tiền tôi đã bỏ ra, thì ngài cảm thấy mình đáng giá để tin tưởng?"
Chỉ một câu nói lại làm cho Tất Phạm cực kỳ lúng túng.
Trong khi bọn họ nói chuyện, Điền Giản đã mời người mở đá tới.


Sau đó người khai thác đá lấy dụng cụ chuyên nghiệp của mình ra, tiếp đến cẩn thận lau chùi, khi lớp màng màu vàng bên ngoài được lau chùi sạch sẽ, liền lộ ra sắc phỉ thúy xanh biếc.
Mặc dù Giao Chân Ngôn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong bụng lại vui như mở cờ, trong mắt của Tất Phạm cũng lóe lên ánh sáng.


Cuối cùng, nguyên thạch cũng được mở ra, bên trong là sắc ngọc bích tinh khiết nhẵn nhụi, quả nhiên là thượng phẩm......
Người mở đá cũng sợ hãi than thầm, không ngờ bề ngoài xấu xí như vậy nhưng bên trong lại là bảo vật.


"Ngài ra giá bao nhiêu?", Giao Chân Ngôn tận lực giữ trấn định, nhưng vẫn không cách nào khống chế được sự kích động của mình, giọng nói hưng phấn đến phát run.
Tất Phạm cũng hiểu, lúc này không thể nào nữa khi dễ chàng trai này được nữa, vì vậy liền ra giá bảy con số.


"Đồng ý! Tiền chuyển khoản tới cái tài khoản này". Giao Chân Ngôn đáp ứng vô cùng sảng khoái. Mặc dù, cái giá này cách cái giá cao nhất mà bọn họ đặt ra còn có khoảng cách, nhưng cậu cũng không phải là người có lòng tham, chỉ cần cao hơn giá thấp nhất liền thỏa mãn, hôm nay này nguyên thạch đã được mở, cầm ở trên tay là một gánh nặng, chuyển thành tiền là thực tế nhất.


"Được! Đúng là chuyên nghiệp!", Tất Phạm liền chuyển khoản ngay tại chỗ.
Giao Chân Ngôn sau khi kiểm tr.a tài khoản, liền giao tảng đá cho Tất Phạm.
Tảng đá đã bán được rồi!


Khi ở trong nhà hàng, Giao Chân Ngôn vẫn cố khống chế tâm tình của mình, ngụy trang thành một người đàn ông trưởng thành, nhưng vừa ra khỏi cửa, liền bắt đầu chạy như điên trên đường, trong lòng mừng rỡ hô: Mình có tiền rồi! Mình có tiền rồi! Rốt cuộc cũng có tiền rồi!


Cậu có thể dùng số tiền kia mua quà tặng cho cô cô! Mua quà tặng cho người nhà! Có thể bắt đầu sự nghiệp của chính mình!
Đến nỗi, không hề chú ý tới ánh mắt của Tất Phạm đang nhìn bóng lưng của mình chằm chằm, mang theo suy nghĩ sâu xa......


Cậu một đường chạy như điên, phải nhanh chóng về khách sạn báo tin tức tốt này cho cô cô, nhưng gõ cửa phòng một lúc lâu, vẫn không thấy ai ra mở.
Cậu nghi ngờ móc thẻ phòng ra, quét qua ổ khóa, nhất thời sững sờ tại chỗ, trong phòng, không có ai......
Cô ấy đã đi đâu rồi?






Truyện liên quan