Chương 15: Tom
Nếu có ai hỏi tôi ở lại nhà Feifer bao lâu, tôi sẽ nói dứt khoát là gần một giờ. Còn theo đồng hồ ở bếp nhà tôi, chắc chắn chưa đầy mười phút.
Lẳng lặng, tôi rút một chai whiskey trên giá và mang ra sau nhà, nơi ông bạn Wingo của tôi đang đợi. Wingo biết ngay tôi đang rối trí. Thay vì chờ tôi dẫn đi dạo, nó dụi mõm vào lòng tôi và tôi cưng nựng nó như chẳng có ngày mai. Với ba người bạn của tôi, chẳng còn ngày mai nữa.
Tôi cầm chiếc điện thoại trong tay, nhưng tôi không thể nhớ ra vì sao lại có. À, phải rồi, Holly. Cô là người tôi đưa đi chơi suốt mấy tuần qua. Chẳng có việc gì quan trọng.
Đáng tiếc, tôi không muốn gọi cho cô. Tôi chỉ muốn gọi cho cô theo kiểu giả vờ cô là bạn gái của tôi, dẫu cả hai chúng tôi đều biết chỉ là giết thời gian.
Wingo là một con cún chứ không phải bạn trai. Cô bạn gái của tôi cũng không phải là bạn gái thật. Nhưng whiskey là thật, tôi rót nửa cốc và uống. Ơn Chúa là cái thằng cha bác sĩ Jameson vẫn hay gọi điện về nhà.
Tôi cảm thấy nếu khóc được sẽ hay hơn, nhưng tôi đã không khóc từ năm lên mười, khi cha tôi mất. Tôi uống một ngụm lớn rồi ngụm nữa, rồi thay vì nghĩ đến sự việc khủng khiếp vừa xảy ra hôm nay, tôi nghĩ đến Kate Costello. Chúng tôi chia tay đã mười năm nay, và lúc nào tôi cũng nghĩ đến Kate, nhất là khi có việc quan trọng dù hay hoặc dở. Ngoài ra, tối nay tôi đã nhìn thấy cô trên đường Beach. Kate vẫn xinh đẹp như mọi khi, và ngay trong hoàn cảnh như vậy trông cô vẫn kiều diễm đến choáng váng.
Lúc tôi bắt đầu ân hận sao lại đối xử tệ đến thế với Kate, tôi chỉ còn biết nhấp thêm vài ngụm trước khi xem lại Khoảnh khắc ấy. Ngày 11 tháng Hai, 1995, Boston Garden. Mới chơi hơn một phút và T-wolves đã mất hai mươi ba điểm. Phần cuộc đấu ngớ ngẩn đến mức bị gọi là “thời gian vô nghĩa”. Tôi ngã vào mắt cá chân một người cùng đội, đầu gối trái của tôi vỡ, và sự nghiệp nhà nghề của tôi chấm dứt trước khi tôi ngã xuống sàn gỗ.
Sự việc giữa tôi và bác sĩ Jameson là thế. Tôi nghĩ đến việc mất Kate Costello trước. Sau đó tôi nghĩ về trận bóng rổ bị thua.
Bạn thấy đấy, ban đầu tôi chẳng có gì. Thế cũng hay vì lúc khởi đầu chẳng ai có gì hết. Rồi tôi tìm được môn bóng rổ và qua đó, tôi tìm ra Kate Costello. Giờ Kate sẽ phủ nhận điều đó. Đàn bà thường làm thế. Nhưng anh và tôi, bác sĩ ạ, chúng ta không phải trẻ con. Cả hai chúng ta thừa biết rằng tôi chưa bao giờ đến gần Kate Costello trong vòng ba mét mà không có quả bóng. Ý tôi là, nhìn cô ấy xem!
Rồi tôi mất Kate. Sau đó tôi mất môn bóng rổ. Là lá la. Lá là la.
Suốt mười năm nay, tôi tự hỏi mình câu này: Nếu không còn môn bóng rổ, cô ấy ủng hộ tôi thế quái nào kia chứ?
Bác sĩ, anh vẫn còn đó chứ?