Chương 43: Tom
Ngày hôm sau, tại Trung tâm Cải huấn Riverhead, tôi để ví, đồng hồ và chìa khóa trong một ngăn nhỏ có khóa, rồi bước qua một loạt cánh cửa chấn song nặng nề, cái này loảng xoảng đóng lại sau tôi lúc cái khác mở ra trước mặt.
Sự khác biệt giữa cuộc sống của người đến thăm và những người bị nhốt bên trong thật mênh mông làm tôi ớn lạnh tận xương. Giống như đi qua đất sống vào mảnh đất ch.ết. Hoặc là ngày đi qua địa ngục.
Bên phải là một hành lang dài, vô vọng dẫn đến nhiều cánh khác nhau của nhà tù 1.500 giường.
Tôi được đưa sang cánh trái, vào một khu vực có nhiều phòng nhỏ, thiếu không khí dành cho người bị giam và luật sư của họ.
Tôi kiên nhẫn đợi trong một phòng cho đến khi Dante được dẫn vào. Cậu mới ở trong này chưa đầy một tuần mà đã cứng rắn và xa cách hơn nhiều. Không còn dấu vết một nụ cười.
Nhưng lúc đó cậu xiết bàn tay tôi rồi lao vào ngực tôi và nói:
- Gặp anh mừng quá, Tom. Với tôi rất có ý nghĩa.
- Nó cũng rất có ý nghĩa với tôi, Dante, - tôi nói, xúc động lạ lùng vì sự chào đón của cậu. - Tôi cần làm việc.
- Clarence cũng bảo tôi thế. - Cuối cùng, nụ cười nồng hậu của cậu đã phá tan lớp vỏ. Chàng trai này không thể là kẻ giết người. Ai cũng có thể thấy điều đó, kể cả cảnh sát địa phương.
Tôi thực sự cần bắt tay vào việc. Giống hệt ngày đầu tiên ở trường lúc tôi rút ra tập giấy ghi chép mới và một hộp bút.
- Khác với việc tôi sẽ tin mọi điều cậu kể với tôi, - tôi nói, - ngày hôm nay giống như cậu đang trong phòng này với các thanh tra, vì chúng ta sẽ rà đi rà lại ngày và đêm hôm đó. Chúng ta sẽ làm cho đến khi mọi chi tiết cậu nhớ ra thể hiện trên những tờ giấy này.
Tôi muốn cậu bắt đầu bằng cách kể mọi điều cậu biết về Kevin Sledge, Gary McCauley và Dave Bond, ba người nữa cùng đội với cậu hôm đó. Cậu thuật lại họ sống, làm việc và hay lang thang ở đâu. Cậu cho tôi số điện thoại di động của họ và cách tìm họ nếu họ cố tránh tôi.
- Tất cả bọn họ đều có một số rắc rối, - Dante nói, - nhưng không có nghĩa là có vấn đề hơn xuất thân của tôi. McCauley đang bị án treo vì ma túy, Bond bị quản thúc ở đây mười tháng vì tội cướp có vũ khí. Nhưng kẻ cướp thực sự là Kevin lại chưa một ngày bị giam giữ.
- Họ phản ứng ra sao lúc Michael rút súng?
- Họ tưởng là trò lập dị. Kể cả Kevin.
Chúng tôi nói chuyện về đêm xảy ra vụ giết người. Thật không may, bà cậu đang đi thăm họ hàng ở Brooklyn nên không gặp cậu trước hoặc sau các vụ bắn. Dante thề với tôi rằng cậu không biết Michael Walker trốn ở đâu.
Tôi đã quên bẵng công việc loại này nhàm tẻ biết chừng nào. Ông Hartstein, giáo sư của tôi ở St. John’s hay gọi nó là loại việc “dính mông trên ghế” vì đúng là như thế, phải sẵn sàng hỏi và hỏi mãi, bền bỉ xới đi xới lại các sự kiện dẫu chỉ thu được vài mẩu thông tin mới, hầu như vô dụng.
Ở đây khó mà làm được hai lần vì Dante và tôi phải làm việc không có cà phê hoặc đường.
Dù vậy, chúng tôi vẫn làm việc cần mẫn, chú ý đến những gì cậu và Michael Walker đã nhìn thấy và nghe thấy lúc đến gặp Feifer đêm hôm ấy. Những giây phút này là chìa khóa của mọi sự, và tôi ép Dante nhớ thêm chi tiết. Nhưng mãi chưa được gì, cho đến lần thứ ba, Dante nhớ ra mùi xì gà. Hay lắm, nó có thể là một điều gì đó.
Đến lần thứ tư, Dante ngồi thẳng dậy và nói:
- Có một người trên ghế dài.
Thái độ của tôi cũng khá hẳn.
- Có người ở đó?
- Anh có biết cái ghế dài ở phía đằng kia sân không? Một anh chàng đang ngủ trên đó lúc chúng tôi tới. Năm phút sau, khi chúng tôi chạy qua đó, anh ta đã đi rồi.
- Cậu có chắc không, Dante? Chi tiết này rất quan trọng.
- Chắc. Một gã Tây Ban Nha, Mexico hoặc Colombia. Khoảng ba chục tuổi, tóc dài màu đen buộc đuôi ngựa.