Chương 48: Tom

Thế là lúc này, tôi thành một thám tử nghiệp dư. Tôi quay lại Manhattan tìm Cold Ground Inc., té ra đó là một tòa nhà tân thời sau chiến tranh, ngay dưới Quảng trường Union.


Cầu thang máy lắp kính thả tôi ở tầng bảy, nơi tiếng ầm ầm trầm vang lôi tuột tôi xuống một hành lang màu hạt dẻ và vàng, mùi cần sa đưa tôi đến tận cuối.


Bên trong cánh cửa cuối cùng bên trái, một tốp hip-hop đang cần cù đập bình bịch. Nơi đó là phòng khách của căn hộ một phòng ngủ và hiện giờ là xưởng thu âm.


Sau bức tường kính là một rapper mặt non choẹt, cái mũ Yankee đội lệch đúng kiểu, đang nhịp nhàng phun những lời có vần điệu vào một micro bằng đồng thau.


Nghệ sĩ trông không quá mười bảy tuổi và cô bạn gái của cậu cũng thế; cô ta ngồi trên đi văng da ở bên kia cửa kính, đứa trẻ trên lòng cô ăn mặc giống hệt bố nó. Hàng chục người khác rải rác xung quanh, hoặc kéo dài đến kinh ngạc hoặc chen chúc hùng hục, hình như tất cả đều thích thể hiện đầy đủ nhất họ là ai.


Ai chỉ huy ở đây? Tôi không thể nói là ai, ở đằng trước cũng không có bàn hoặc nhân viên tiếp tân.
- Manny đang làm nhiều trò bịp, - ở cuối phòng, một người phụ nữ cao tên là Erica nói, cô gật đầu với một anh chàng gầy như một sợi dây, tóc đen nhánh buộc túm đuôi ngựa.


available on google playdownload on app store


Trong tay Manny là một chồng trông như hộp bánh pizza.
- Đi phát những cái này cho các studio khác, - anh ta nói và đi ra cửa. - Đi đi và chúng ta sẽ nói chuyện trên đường.
Trong xe xuyên thành phố, Manny kể về cuộc sống điên cuồng của anh ta.


- Tôi sinh ở Havana, - anh ta nói. - Bố tôi là bác sĩ. Một người tốt, có nghĩa là kiếm được một trăm đôla một tháng. Một buổi sáng, sau bữa điểm tâm ngon lành, tôi lấy một chiếc thuyền buồm hai mét rưỡi và đẩy khỏi bờ biển rồi vù. Hai mươi giờ sau, tôi suýt ch.ết đuối khi bơi vào bờ cách phía nam Miami năm chục dặm. Tôi vẫn đang đeo chiếc đồng hồ này đây. Nếu ch.ết thì tôi đã ch.ết rồi, nhưng tôi phải đến nước Mỹ.


Manny kể ba năm sau, anh ta trốn để khỏi là người Mỹ gốc Cuba di cư.
- Tôi nghiện ma túy, và tôi không phải là người duy nhất biết thứ đó.


Tôi ngờ rằng anh ta bối rối vì sao tôi ở đây, nhưng tôi sẽ làm anh ta thoải mái ngay lập tức. Chúng tôi vào phố Hai mươi mốt Tây, trước một ngôi nhà hiện đại Chelsea, Manny đưa các băng của anh ta cho một căn hộ biến thành studio khác.
- Tôi sẽ không làm việc này lâu nữa đâu, - anh ta bảo tôi.


Tôi đề nghị mua bữa trưa cho Manny ở quán ăn Empire góc phố, và chúng tôi chiếm một cái bàn sơn đen nhìn ra đại lộ Mười.
- Anh làm việc cho công ty nào? - Manny hỏi lúc chúng tôi gọi món xong.


- Tôi không làm việc cho công ty, Manny. Tôi là luật sư, và tôi đại diện cho Dante Halleyville. Cậu ấy bị quy oan là giết ba người ở sân bóng nhà Smitty Wilson ở East Hampton. Tôi biết anh ở đó đêm hôm ấy. Tôi hy vọng anh nhìn thấy thứ gì đó cứu được mạng sống của Dante.


Nếu như Manny có thất vọng vì tôi không phải là kẻ chiêu mộ hiền tài nhìn thấy tiềm năng to lớn trong con người anh ta, thì anh ta cũng giấu kín trong lòng. Anh ta nhìn tôi đăm đăm, dường như đang lướt qua những hình ảnh vòng vèo đêm hôm ấy.


- Anh là một cầu thủ, - Manny nói. - Tôi đã nhìn thấy anh ở đó. Anh là một tay nhà nghề.
- Đúng thế. Chỉ khoảng mươi phút thôi.
- Anh có máy ghi âm không? - anh ta hỏi.
- Không, nhưng tôi có giấy đây. Bây giờ tôi sẽ ghi chép tỉ mỉ.


- Tốt. Để tôi vào nhà vệ sinh đã. Rồi có lẽ tôi sẽ kể một câu chuyện cứu được anh chàng da đen cao kều ấy.
Tôi rút tập giấy trong cặp ra và ngoáy vội một lô những câu hỏi bằng tốc ký. Hãy bình tĩnh, tôi tự nhủ, và lắng nghe.


Tôi mải cắm cúi viết, và lúc người hầu đặt đồ ăn lên bàn, Manny vẫn chưa quay lại. Tôi quay người nhìn quanh và thấy cửa phòng vệ sinh mở toang.
Tôi bật dậy khỏi ghế và chạy như người điên ra phố.


Tôi chỉ kịp trông thấy Manny Rodriguez nhảy vào một chiếc taxi và chạy vào đại lộ Mười. Anh ta giơ ngón tay vẫy tôi qua cửa hậu.






Truyện liên quan