Chương 6: Trải nghiệm khó quên

Rời xa chiến trường khốc liệt, trên khoảng mây cao tít một con Cốt Long thi thoảng đập mạnh đôi cánh xương của mình, âm thanh của những chiếc xương va chạm làm người ta thấy rợn người.
Ngồi trên bề mặt lưng của con Cốt Long không ai khác chính là nhóm của Lâm Vũ.


Khi bị Mộ Địa Cốt Lao vây khốn, tinh thần Lâm Vũ lúc ấy quả thực rất căng thẳng. Mọi chuyện diễn ra không giống với kế hoạch một chút nào, những tưởng Mộ Địa Cốt Lao chỉ vây khốn kẻ địch không ngờ nó còn vây khốn cả người triệu hồi làm cho cậu không khỏi sầu não. Dù đã dùng đủ mọi cách nhưng cậu vẫn bị mắc kẹt bên trong, cơ hội duy nhất của cậu chính là chờ tên đồng đội xấu xí kia tới cứu, việc cậu có thể làm của cậu lúc đó chỉ là bó gối chờ đợi.


May mắn, niềm tin của cậu đã chính xác. Gã ta đã làm đúng như trong kế hoạch và cậu đã thoát khỏi nơi kinh khủng đấy.


Khi đã vững chỗ trên mình con Cốt Long khổng lồ, hàng loạt câu hỏi nghi hoặc của Lâm Vũ bắt đầu bộc phát. Tuy đã giải thích đôi ba điều nhưng làm sao có thể khỏa lấp sự tò mò lớn ấy.
“Nói vậy là cậu đến không phải vì cái Búa này.” Lâm Vũ hỏi.
“Cho là thế đi.”


Tên xấu xí lười biếng đáp, vừa nói hắn vừa ngả người ra sau. Như thể chuẩn bị cho sự tr.a tấn dài dài của Lâm Vũ.
“Vậy cậu sẽ cho tôi cây Búa này, và còn cả quyển trục kia nữa.”
“Ừm! Đúng thế.”


Vui mừng vì nhận được một món hời cực lớn nhưng không vì vây mà những câu hỏi của cậu dừng lại:
“Tại sao? Tôi chỉ làm có duy nhất làm một chuyện. Nếu như nhận hết thì có phải là tham lam?”


available on google playdownload on app store


“Không hề, không hề. Chuyện cậu làm rất chi là quan trọng. Không phải vậy thì tôi đã không lấy được vậy này.”


Nhìn chiếc Hắc Bài đen đúa trên tay của hắn, Lâm Vũ không hiểu nổi nó có cái gì giá trị mà hắn lại đánh đổi nhiều bảo vật như vậy chỉ để có được nó. Định hỏi nhưng lại thôi, cậu bắt đầu chuyển chủ đề muốn hỏi:


“Nhưng tôi vẫn không hiểu nổi, sao Mộ Địa Cốt Lao của cậu lại trói cả người triệu hồi?”
“Thì nó vốn là trói cả người triệu hồi mà, kể cả tôi dùng cũng bị trói huống chi là cậu.” Tên xấu xí giải đáp.
“Như vậy không phải là thứ đồ vô dụng sao.” Lâm Vũ nghi hoặc.


“Nói hay lắm! Nó vô dụng như vậy nên khi kết hợp với thứ tương tự thì nó lại cực kì hữu dụng.” Hắn ta cười đáp.


Gật gà gật gù tỏ vẻ hiểu những gì mà đồng bạn nói nhưng thực chất cậu chả hiểu gì. Cái gì mà “thứ tương tự”, chẳng nhẽ lại hỏi lại hắn ta như vậy quả thực có chút mất mặt. Cậu đành hỏi câu khác.


“Ồ, ra vậy. Mà tôi vẫn thắc mắc vì sao cậu lại chọn tôi làm đồng bạn. Còn rất nhiều kẻ mạnh hơn tôi mà.”
“Haha, còn nói là hiểu, cậu thực chất chả hiểu cái gì. Tại vì cậu quá ngốc, quá vô dụng nên tôi mới chọn cậu.”
“Ngốc! Vô dụng! Cậu ám chỉ ai vậy.” Lâm Vũ khó chịu nói.


“Khà khà, cậu tưởng tôi không thấy mấy động tác vô bổ cậu dùng lúc tỉnh dậy chắc. Lại còn ham muốn đi làm kẻ nhặt rác nữa chứ, nghĩ lại làm ta ch.ết cười quá đi mất.” Tên xấu xí cười như điên nói.


“Thôi đi, vậy sao cậu còn cố tình hợp tác với tôi. Lại còn đưa tôi mấy vật này.” Lâm Vũ xấu hổ gắt lên.
Nhìn điệu bộ tức giận của Lâm Vũ, tên xấu xí càng cười to, vỗ vỗ đùi của mình hắn nói.


“Tôi đã nói rồi, tại vì cậu quá ngốc. Nếu như tôi chọn người khác thì chắc chắn hắn sẽ từ chối. Vì sao hả? Vì chẳng ai dại mà lao đầu vào chỗ ch.ết chỉ để một hoàn thành một kế hoạch của một kẻ không thân quen, hơn nữa lại là từ của một kẻ nhặt rác và cũng chẳng thằng điên nào chịu chui đầu đi triệu hồi Mộ Địa Cốt Lao khi mà biết sẽ nhốt cả mình lại. Mà cậu hội tụ đủ những điều đó, khà khà.”


“Cậu có thôi đi không, tôi làm như vậy đâu có sai.” Lâm Vũ phản bác lại.
Ngoài dự đoán, lần này tên xấu xí không cười nữa mà nghiêm mặt lại, răn dạy cậu:


“Đúng là trên lí thuyết cậu không có sai, nhưng thế giới này hiểm ác hơn cậu tưởng nhiều. Chỉ một sai lầm nhỏ cậu cũng có thể mất tất cả những gì có được. Bởi vậy cậu cần cảnh giác với tất cả những kẻ xung quanh. Lần này là tôi chứ là người khác chắc cậu ch.ết từ lâu rồi.”


Ghi nhớ thật sâu những gì mà động bạn nói, cậu biết những gì hắn nói quả thực cũng có chỗ đúng. Trầm ngâm một hồi, như không thể ngừng được sự tò mò, cậu hỏi về kế hoạch chi tiết của gã, cùng với tấm Hắc Bài trên tay là chuyện gì.


Nghe vậy, hắn cũng không thấy một chút khó chịu nào. Khều khều tấm Hắc Bài vừa mân mê, vừa nói:


“Nói ra cũng không sao, coi như là mở mang cho cậu chút kiến thức đi. Lúc đầu tôi vốn cũng định mai phục, chờ cho mấy tên kia tranh đoạt nhưng khi mà bọn Cơ Giáp Đoàn xuất hiện, hơn nữa còn mang một bảo vật đến ta biết chắc là tên Hàn Mặc kia sẽ quay lại. Sau đó thì tôi nhìn thấy cậu, nghĩ lại mà buồn cười ch.ết mất.”


Cười thỏa thích, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Lâm Vũ khiến hắn hơi ngưng lại rồi nói tiếp.


“Chuyện sau đó thì cậu cũng biết, bọn chúng lập kế hoạch tùy cơ hành động theo phía của Cơ Giáp Đoàn, nên tôi cũng vậy. Chỉ khác là có nằm mơ bọn chúng cũng không ngờ được là tôi đã biết hết tất cả hành động của bọn hắn.”


“Biết hết, sao lại vậy? Không phải là chỉ có tôi và cậu cùng nhóm sao?”
Bĩu môi nhìn Lâm Vũ, hắn nói tiếp.
“Ngươi còn nhớ tên Sát Thủ tên Thiên Phong chứ, hắn chính là người của tôi. Cậu không biết là khó khắn thế nào tôi mới lôi kéo được hắn đâu.”


“À! Nhớ rồi. Tên bị Bạch Sát giết ch.ết.”
“Còn nói, nếu không tại cậu quá ngốc thì hắn đã không phải lộ mặt ra ch.ết thay rồi. Lúc đó, cậu làm tôi hết hồn đấy, nhưng cũng nhờ chuyện đó mà tên Thiên Phong kia sẽ không bị nghi ngờ, coi như trong họa có phúc.”


Nghe phần kế hoạch còn thiếu, quả thực hắn ta là một kẻ quá nham hiểm. Các con cờ đều được hắn bày ra một cách tỉ mỉ và chi tiết. Chưa dừng lại, hắn tiếp tục nói.


“Sau khi Mộ Địa Cốt Lao Triệu hồi, thì tôi đoán chắc Hàn Mặc sẽ dùng Hư Vô Bộ thoát ra. Đừng hỏi tại sao? Cậu nghĩ kẻ mang Thiết Lệnh trong người lại bị Mộ Địa Cốt Lao vây chắc. Cũng chính vì lý đó nên tôi mới phục ở trên, đoán chắc Hàn Mặc cũng biết điểm yếu của Mộ Địa Cốt Lao là cả chủ nhân cũng bị vây nên hắn mới bay lên giết kẻ triệu hồi. Ngờ đâu lại bị ta ám toán ngược, quả là thông minh quá lại bị thông minh hại.”


Trầm trồ với kế hoạch, không ngờ ẩn dưới lớp mặt xấu xí còn là một bộ não “xấu xí” không kém, một kế hoạch quá chi tiết. Định mở mồm khen hắn một câu nhưng lại bị lời nói tiếp theo của gã làm cậu nuốt lại.


“Thấy sao, anh quá thông minh phải không. Chuẩn bị khen anh chứ gì?.” Hắn cười to tự mãn nói.
Bĩu môi với thái độ buồn nôn của gã, Lâm Vũ kháy hắn.
“Cậu quả thật cái gì cũng Xấu Xí.”


Như đánh vào lòng tự tôn của mình, hắn ta trợn mắt. Ngón tay không biết vì giận hay vì bị nói toạc ra mà run run, hắn trừng mắt, thật lâu mới thốt ra vào lời.
“Tôi mà Xấu Xí?”


Thái độ của hắn làm Lâm Vũ thấy sao như mát hết người, tâm tình thoải mái lên không ít. Chỉ vào bản mặt của gã, cậu cười.
“Còn không phải sao, chẳng lẽ cậu không soi gương.”


Như sực nhớ ra điều gì, một giọng cười chói tai đến ghê rợn phát ra từ miệng của tên “xấu xí” trước mặt Lâm Vũ:


“Haha, quên mất, quên mất. Đây chỉ là cải trang của anh thôi, nếu như anh đây mà bỏ lớp cải trang này ra thì độ đẹp trai chắc cậu phải lái tên lửa mới đuổi kịp mất. Không trách, không trách được!”


“Vậy thì chắc chắn ngoài đời cậu xấu thậm tệ. Theo tôi thấy chỉ có những người xấu thì khi vào trong game họ mới chỉnh sao cho đẹp nhất mà thôi.” Lâm Vũ bắt đầu lý luận lại.


Không hài lòng về những lời nhận xét của Lâm Vũ, bàn tay khẽ vỗ vỗ gương mặt của mình. Chỉ chốc lát, một gương mặt sắc sảo, hoàn mĩ hiện ra, mày rậm, mắt cao, mi cong vút, môi có độ cong nhè nhẹ, mũi thẳng chia đôi mặt, mái tóc bạc dài được hắn túm lại buộc về sau trông như đuôi ngưa. Quả thật nói không ngoa khi hắn thổi về mình, trông rất đẹp trai, lãng tử. Nhìn gương mặt nghệt ra của Lâm Vũ, hắn tự mãn:


“Xấu cái đầu cậu, đây là gương mặt ngoài đời của tôi. Thấy sao, quá hoàn mĩ phải không. Thấy sợ rồi chứ gì? Phải nói anh đây quá hoàn mĩ nên mới khiến người ta nhìn vào là thấy tự ti.”


Nhìn biểu cảm tự sờ nắn mặt mình, mân mê từng bộ phận làm đầu của Lâm Vũ không khỏi hiện vài lần hắc tuyến.
“Hắn không phải bị bệnh tự luyến đấy chứ.” Lâm Vũ thầm nghĩ.
Khẽ ho khan cốt phá đi cảnh ghê tởm trước mặt. Lâm Vũ như sực nhớ ra điều gì, hắn mói hỏi:


“Sao cậu phải cải trang vậy.”


Bàn tay của tên xấu xí... à không giờ phải gọi tên đẹp trai mới đúng. Hai bàn tay của hắn ngưng hẳn trên gương mặt, đơ ra sau đó trừng mắt nhìn Lâm Vũ. Lần nữa dùng động tác vỗ vỗ lên má, một gương mặt mới hiện ra, trông bình thường hơn rất nhiều. Giọng hắn hét vang cả tầng trời.


“’Khốn kiếp, không ngờ tên ngốc như cậu làm anh đây phải lộ mặt thật của mình.”
“Mặt thật, chẳng nhẽ cậu chưa bao giờ lộ mặt thật của mình.” Lâm Vũ ngạc nhiên, có chút tức cười.


“Ngươi thì biết gì, ta lúc đầu chơi game được truyền tống ngẫu nhiên thẳng tới một bảo tàng kho báu, nơi chứa một quyển sách kĩ năng có thể cải trang thành mọi người. Thế nên mỗi lần đi đâu tội lại biến thành gương mặt mới. Có biết không, là gương mặt mới vậy cho nên người ta mới đặt cho cái danh là Vô Diện.”


“Vô Diện?” Lâm Vũ nghi hoặc.
“Vô Diện là không có mặt, ý chỉ ta không có một gương mặt cụ thể, là biến hóa khôn lường không biết đâu là thật, đâu là giả. Sao ngươi có thể ngu ngốc đến vậy nhỉ, quả thực làm ta tức ch.ết mất.”


Bàn tay day day trán của mình, miệng làu bàu không ngừng phát ra những câu chửi rủa thô bỉ mà lúc trước không hề có, chắc là hắn đang tức điên lên đây mà. Càng như vậy trong thâm tâm Lâm Vũ càng thấy thoải mái, cười thầm không ít. Hít một hơi để bình tâm lại tâm tình, cậu lúc này mới chú ý đến hoàn cảnh xung quanh mình.


Không một điểm dừng, bầu trời bát ngát xanh thẳm không bến bờ, lớp mây mỏng trôi nổi như những dải lụa mỏng. Nhìn xuống phía dưới, qua những kẽ xương của con Cốt Long có thể thấy đôi chỗ là làng mạc, nhưng hầu như là thảo nguyên, bên trên là những con quái to lớn.


“Ra đây là thế giới của Mystery Continent.” Lâm Vũ thì thầm.
“Cậu nói gì?.” Tên kia ngạc nhiên, kinh ngạc hỏi:
“Cậu Level mấy rồi?”
Không ngờ chỉ một câu nói tán thưởng tần thường mà lại làm tên kia chú ý, như một lẽ đương nhiên, Lâm Vũ nói:
“Level 1, có chuyện gì?”


“Cậu nói lại tôi nghe cậu Level mấy.” Hắn ta ghé tai hỏi lại lần nữa.
“Level 1, tôi biết tôi mới chơi nên cậu không cần sỉ nhục tôi như vậy.”


Nhận được câu trả lời của Lâm Vũ, miệng của hắn ta bỗng giật giật. Bàn tay không hiểu tại sao cũng bắt đầu run run, một tay hắn hơi siết nắm chặt rảnh xương sườn của con Cốt Long, lay còn lại run run chỉ thẳng mặt Lâm Vũ.


“Tôi vừa hợp tác với thằng quái thai nào vậy. Thần của tôi! Level 1 mà đến được tận đây, cậu đùa chắc!”
“Tôi bị truyền tống ngẫu nhiên đến.”
“À! Phải rồi. Truyền tống ngẫu nhiên.”
Ngưng một lát, khi đã hiểu ra vấn đề, hắn bắt đầu than thở.


“Không biết nói cậu là xui hay hên nữa?”
Hoàn toàn không hiểu những gì mà hắn nói, cái gì mà xui, cái gì mà hên. Cậu chẳng hiểu hắn đang nói cái quái gì cả. Chợt hắn như phát điên lên, cười sằng sặc như thằng bệnh.


Nếu không phải có thời gian hợp tác thì Lâm Vũ dám chắc hắn ta là một bệnh nhân tâm thần trốn trại đi chơi điện tử mất.
“Khà Khà, quả đúng là món này hợp với cậu.”


Vừa nói hắn vừa chỉ cây búa phía sau của mình, câu búa to được hắn đặt tựa ra làm chỗ dựa lưng. Vỗ vỗ bề mặt nó, hắn cười nham hiểm.
“Bạn à! Như nói lúc trước, cây búa này của bạn. Mau, mau lên đây làm thủ tục nhận chủ nào.”


Thái độ thân mật của hắn ta làm Lâm Vũ rợn hết cả người, sông lưng của cậu không biết do đâu mà lạnh toát. Ngập ngừng, chưa dám chắc hắn ta đang giở trò gì, cậu im lặng.


“Anh bạn, bạn làm cái gì vậy. Lên đây nhận chủ đi, chẳng nhẽ bạn không muốn lấy cây búa này, phải nói nó là bảo vật hiếm có khó tìm đó!”


Không thể phủ nhận lời mời chào của tên kia là hết sức hấp dẫn, sự thèm khát làm cậu không dứt ra được. Đánh liều vậy, dù sao thì cũng không mất gì, cậu tiến thẳng lên.
“Nhận chủ như thế nào, tôi không biết? Sao không cho vào hành trang như vậy tiện hơn không?” Lâm Vũ hỏi.


“Anh bạn, bạn quả thực chả biết gì cả. Có một sô vật hiếm không thể cất vào hành trang được mà cây búa này chính là một loại như vậy. Hơn nữa điểm đặc biệt là những vật gì không thể cất được thì càng khó bị cướp, đó chính là giá trị ẩn của những món đồ này. Hiểu không bạn? Không hiểu cũng không sao, mau đặt tay lên trên chỗ này đi.”


Theo hướng chỉ, bên trên cây búa là một dấu hiệu nhỏ gồ lên nơi thân, một kí tự của một ngôn ngữ nào đó. Đành làm theo những gì mà hắn ta bảo, dù sao thì món hời này đâu thể bỏ. Lâm Vũ đặt nhẹ tay lên, một cảm giác mát lạnh truyền vào người, cảm giác thoải mái làm tâm hồn cậu lâng lâng, cả người cậu như hư thoát. Đâu đó vang lên tiếng nói như thôi miên bên tai của tên đồng bạn.


“Đúng rồi! Bạn cứ như vậy.”
Chỉ một lúc, cậu bắt đầu thiếp dần đi, không biết gì cả.


Không biết trải qua bao lâu, cảm gác như trải qua giấc mơ dài. Lâm Vũ bắt đầu tỉnh lại, hồi tưởng lại giấc mơ của mình cậu thấy có chút thích thú. Trong mơ, cậu mơ thấy mình đã cưỡi trên một con Cốt Long to lớn, gặp một tên đồng bạn nhiều lúc phát điên, hơn nữa còn mắc bệnh tự luyến cực nặng, hắn ta còn nói hắn có cái danh gì như là Vô Diện thì phải.


Nhìn bầu trời trong xanh phía trên, cậu cười một cách ngây ngô.
“Tỉnh rồi hả! Cười gì mà trông ngu quá vậy.”


Giọng ai đó vang lên làm cậu sực tỉnh, ngoái người về hướng giọng nói phát ra. Thật bất ngờ, kia không phỉa bạn đồng hành của hắn hay sao, liếc nhìn xung quanh, chiếc cánh bằng xương khổng lồ đôi lúc lại đập lên đập xuống. Hóa ra là cậu không mơ, nó là sự thực, cậu bắt đầu hồi phục lại lí trí.


“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Lâm Vũ hỏi.
“Ngủ, đây là trò chơi, ngủ cái nỗi gì! Ngất, là ngất hiểu không. Cậu ngất được 2 tiếng rồi, thấy thế nào.” Hắn ta nói.
“Hoàn hảo, không bị gì.” Cậu nói.


Hắn ta gật gù lắng nghe những gì mà cậu nói, mắt hơi híp lại, phải tinh ý mới thấy được nơi khóe miệng của hắn hơi cong. Xoa xoa bàn tay của mình, hắn tiến lại chỗ của cậu, bàn tay vỗ nhẹ lên vai giọng như an ủi.


“Cuộc vui nào cũng phải đến hồi kết thúc, chúng ta cũng vậy. Anh bạn, chúng ta phải chia tay nhau ở đây rồi.”
“Anh đã giúp tôi nhiều như vậy, hơn nữa còn tặng bảo vật quý cho tôi, làm tôi thấy áy náy. Anh có thể cho tôi biết tên của anh được không, tôi muốn kết bạn với anh.”


Thật ra ngay từ đầu Lâm Vũ đã muốn hỏi tên của người hợp tác với mình. Khổ một nỗi nếu như biết tên của người kia mà người kia hỏi tên của mình thì biết đáp làm sao. Chẳng nhẽ nói tôi tên “Đầu Đất” như vậy hắn chả cười cho thối mũi ấy chứ, cũng vì nguyên do đó mà Lâm Vũ mới không dám hỏi tên mà hắn ta thấy thế cũng kệ.


Giờ phải chia tay nên Lâm Vũ cũng muốn kết bạn, hợp tác chưa lâu, cũng biết đôi chút về hắn tuy nhiều lúc hơi điên điên khùng khùng như thằng bệnh nhưng cậu biết tính của hắn ta cũng rất tốt chỉ dạy cậu nhiều điều. Còn tặng cậu mấy món đồ rất có giá trị, nên cậu cảm thấy áy náy trong lòng, muốn kết ban chờ sau này mạnh sẽ báo đáp.


“À, quên mất, quên mất. Cậu tên là gì?” Hắn ta giật mình hỏi.
“Tôi gọi Đầu Đất. Còn anh?”
Vừa nghe tên trong trò chơi của Lâm Vũ, cậu biết ngay là hắn sẽ có thái độ gì. Không ngoài dự đoán, hắn cười sằng sặc, nhìn cậu hả hê nói:


“Đầu Đất, ch.ết cười đi mất, đó mà gọi là tên sao. Cậu có bị ấm đầu không mà đặt cái tên ấy. À không, không đúng! Phải nói cậu quá thông minh khi chọn một cái tên quá hợp với mình, Đầu Đất, cậu đúng là Đầu Đất. Haha.”


Biết sẽ có thái độ như vậy nên Lâm Vũ mặc kệ, nhẫn nại nói.
“Tên anh gì?”
Chưa nói hết câu, một thông báo hiện lên trước mắt Lâm Vũ.
“Người chơi Anh Túc muốn kết bạn với bạn”
Có|Không


Ra là hắn gọi Anh Túc, nhưng hình như có gì đó hơi sai sai, Anh Túc từ này cậu nghe ở đâu rồi thì phải. Chẹp miệng bỏ qua nghi vấn của mình, cậu chọn “Có”
“Anh Túc và ban đã trở thành hảo hữu*.”
*Hảo hữu: Ý bạn tốt.
Chấn nhận xong cũng là lúc Anh Túc cười khà khà, nói:


“À phài rồi, cậu nhớ là học sách kĩ năng đấy. Nhớ là ch.ết thì phải học nó ngay đấy”
“Là sao?” Lâm Vũ không hiểu cho lắm.
“Thượng lộ bình an. Hạ lộ nằm yên.”


Anh Túc không trả lời, mà hướng về phía cậu chúc. Lời còn chưa nghe rõ, con Cốt Long liền đảo một vòng trên không, do không chuẩn bị cậu liền bị hất thẳng xuống bên dưới. Áp lực khi rơi từ trên cao xuống kèm theo sau lưng là một cây búa lớn làm cậu không thở nổi, giọng nói như tắc ở trọng thanh quản, thần kinh cậu căng cứng. Chưa bao giờ cậu có thể nghĩ mình sẽ bị rơi tự do ở một nơi cao như vậy,


“A... A.. A!”
Miệng cậu giải phóng nỗi sợ trong, tiếng hét hòa vào không trung vang vọng cả một vùng.
Rầm!
Một tiếng động lớn nổ vang sau đó là khoảng tối vô định trước mặt cậu.
“Người chơi Đầu Đất đã ch.ết, có muốn hồi sinh không.”
Có|Không.


Cơn dư trấn vẫn chưa hết, cảm giác lúc này của Lâm Vũ khó mà tả nổi thành lời. Rất nhanh chọn “Không” lướt vội lên góc trên tìm phần
“LOG OUT”
“Người chơi muốn thoát khỏi trò chơi.”
Có|Không.
“Có”


Cậu thoát khỏi trò chơi và cũng là kết thúc ngày đầu tiên tại Mystery Continent






Truyện liên quan

Chiêu Mộ Hệ Thống, Ta Triều Thần Đều Là Lục Địa Thần Tiên

Chiêu Mộ Hệ Thống, Ta Triều Thần Đều Là Lục Địa Thần Tiên

Vô Tâm Hương Tiêu330 chươngTạm ngưng

22.3 k lượt xem

Lục Địa Huyền Bí

Lục Địa Huyền Bí

Đầu Đất9 chươngTạm ngưng

180 lượt xem

Lục Địa Kiện Tiên Convert

Lục Địa Kiện Tiên Convert

Lục Như Hòa Thượng2,499 chươngĐang ra

240.6 k lượt xem

Võ Hiệp: Tử Cấm Chi Đỉnh, Bắt Đầu Lục Địa Thần Tiên Convert

Võ Hiệp: Tử Cấm Chi Đỉnh, Bắt Đầu Lục Địa Thần Tiên Convert

Vạn Giới Tiên Vũ318 chươngDrop

23.8 k lượt xem

Thục Sơn Đánh Dấu Ba Ngàn Năm, Xuất Quan Lục Địa Kiếm Tiên Convert

Thục Sơn Đánh Dấu Ba Ngàn Năm, Xuất Quan Lục Địa Kiếm Tiên Convert

Tại Hạ Yến Thập Tam1,177 chươngFull

70.2 k lượt xem

Tống Võ: Đại Đường Ở Rể, Lục Địa Thần Tiên Bị Lộ Ra

Tống Võ: Đại Đường Ở Rể, Lục Địa Thần Tiên Bị Lộ Ra

Toàn Chức Phác Nhai144 chươngTạm ngưng

16.6 k lượt xem

Lục Địa Kiện Tiên (Dịch VIP)

Lục Địa Kiện Tiên (Dịch VIP)

Lục như hòa thượng2,798 chươngTạm ngưng

1.4 m lượt xem

Tống Võ : Vừa Trở Thành Lục Địa Thần Tiên, Bị Kim Bảng Lộ Ra Ánh Sáng

Tống Võ : Vừa Trở Thành Lục Địa Thần Tiên, Bị Kim Bảng Lộ Ra Ánh Sáng

Trầm A Trầm565 chươngFull

64.1 k lượt xem

Đại Tần: Cẩu Thành Lục Địa Thần Tiên, Bị Kim Bảng Cho Hấp Thụ Ánh Sáng!

Đại Tần: Cẩu Thành Lục Địa Thần Tiên, Bị Kim Bảng Cho Hấp Thụ Ánh Sáng!

Đại Tần Doanh Tử Dạ633 chươngFull

15.5 k lượt xem

Hoàng Thất Tiềm Tu 20 Năm, Bắt Đầu Lục Địa Thần Tiên

Hoàng Thất Tiềm Tu 20 Năm, Bắt Đầu Lục Địa Thần Tiên

Thất Nguyệt Phi Tinh142 chươngTạm ngưng

11.8 k lượt xem

Tống Võ: Võ Đang Tiểu Sư Thúc, Bắt Đầu Lục Địa Thần Tiên

Tống Võ: Võ Đang Tiểu Sư Thúc, Bắt Đầu Lục Địa Thần Tiên

Hợp Pháp Xuyên Việt200 chươngTạm ngưng

5 k lượt xem

Bắt Đầu Lục Địa Thần Tiên, Bị Trọng Sinh Nữ Đế Trói Chặt

Bắt Đầu Lục Địa Thần Tiên, Bị Trọng Sinh Nữ Đế Trói Chặt

Hát Bất Hạ Khứ Liễu183 chươngĐang ra

12.2 k lượt xem