Chương 32: Nhiệm vụ (2)
Tô An nghe mà sửng sốt, hình dung nữ nhi như thế, thật là con ruột sao?
- Chúng ta tìm Kỷ cô nương, không phải tìm ngươi...
Người nói chuyện kia bị Kỷ thần y trừng một cái, không dám nói tiếp nữa.
- Không có, bị lão tử đuổi ra ngoài thành hái thuốc rồi, miễn cho quấy rầy sinh ý của lão tử.
Kỷ thần y chuyển ra một cái ghế, thoải mái nhàn nhã nằm ở trên đó.
- Muốn khám bệnh, hoặc là giao một trăm lượng bạc đăng ký, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ của ta, nếu không đều xéo đi, bằng không đừng trách lão tử không khách khí!
Thấy nữ thần trong mộng không ở nơi này, đại đa số người đều giải tán, bất quá vẫn có vài người thực tình muốn xem bệnh lưu tại nguyên chỗ cầu khẩn nói:
- Kỷ thần y, chúng ta thật không bỏ ra nổi 100 lượng bạc, xin ngài thương xót dàn xếp một chút.
Kỷ thần y ôm hồ lô rượu uống một ngụm, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn liền nói:
- Mặc dù Kỷ Đăng Đồ ta chữa khỏi trăm bệnh, nhưng bệnh của ngươi ta trị không được.
Người kia lập tức gấp:
- Ta còn chưa miêu tả bệnh tình, sao ngài biết không cứu được?
Kỷ thần y rốt cục quét mắt nhìn hắn:
- Bởi vì ngươi bị bệnh nghèo, ta làm sao chữa?
- Một chút y đức cũng không có, ngươi tính là thần y gì!
Sắc mặt của người kia trong nháy mắt đỏ lên, hiển nhiên là bị thương tổn tới tự tôn, hậm hực rời đi.
Kỷ thần y vẫn nằm ở trên ghế lung lay, trong miệng hát ca khúc dân gian, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái.
Lúc này một người dung mạo hèn mọn chạy tới, tay cầm một tập tranh đủ mọi màu sắc lặng lẽ nhét qua:
- Kỷ thần y, đây là ta vừa mua được, Thiên Thượng Nhân Gian ra bản mới nhất.
Kỷ thần y lập tức ngồi phắt dậy, đoạt lấy tập tranh kia lật ra mấy lần, Tô An cách gần đó, mắt sắc chú ý tới phía trên có vẽ các tiểu tỷ tỷ quần áo tả tơi như ẩn như hiện.
- Cái đồ chơi này không tệ.
Kỷ thần y lập tức giấu tập tranh vào trong quần áo, vỗ vỗ bả vai của người kia, một bộ trẻ nhỏ dễ dạy.
- Ngươi vào đi, đợi lát nữa ta chẩn trị cho ngươi.
Con mẹ nó như vậy cũng được?
Tô An trợn mắt hốc mồm, nghĩ thầm ta chỗ này có quyển thiếu phụ * niên đại ký vừa gặp phong vân liền hóa rồng... Không biết có được hay không. Đáng tiếc ta không biết vẽ tranh, nếu không tùy tiện làm một bản hiếu kính hắn, chẳng phải là được rồi?
- Vì cái gì hắn có thể đi vào.
Những người khác không biết nội tình, lập tức la ó.
Kỷ thần y xụ mặt hừ lạnh:
- Ta nhìn hắn thuận mắt không được sao? Các ngươi muốn đi vào cũng được, không có tiền xem bệnh thì đi hoàn thành nhiệm vụ.
- Nhưng nhiệm vụ của ngài quá khó khăn, có chủ tâm làm khó dễ người nha.
Có người kêu lên.
Lúc này Tô An mới chú ý tới trên cổng treo một tấm bảng, trên đó viết nhiệm vụ hôm nay: Bản thần y muốn luyện chế Hóa Khí Đan, cần mười viên Cẩu Bảo của Cương Liệt Hắc Sài làm thuốc.
Cẩu Bảo hắn nghe qua, một loại đồ vật giống như tảng đá sinh trưởng ở trong dạ dày chó, hình cầu hoặc hình bầu dục, mặt ngoài màu xám trắng hoặc xám đen, có tác dụng khai huyệt, giải độc….
Bất quá Cương Liệt Hắc Sài là gì, một loại sài lang sao?
Nghe được mọi người phàn nàn, Kỷ thần y giống như nhìn thiểu năng quét qua đám người một chút:
- Không khó ta còn ra nhiệm vụ làm gì?
Những người khác lập tức gấp, ngươi một lời ta một câu nói:
- Nhưng Cương Liệt Hắc Sài chí ít cũng có thực lực Nhị phẩm, thủ lĩnh thậm chí có khả năng là Tam phẩm.
- Càng đau đầu hơn là bọn chúng thường thành quần kết đội, ít thì mấy chục con, nhiều thì trên trăm, người bình thường đi chính là chịu ch.ết.
- Hơn nữa Cẩu Bảo cực kỳ thưa thớt, mười con Cương Liệt Hắc Sài cũng chưa chắc có thể tìm được một viên Cẩu Bảo.
...
- Ồn ào quá!
Kỷ thần y trừng đám người một cái.
- Không phải Cương Liệt Hắc Sài quá mạnh, là các ngươi quá yếu, nếu các ngươi đạt tới Tứ phẩm, hoàn thành nhiệm vụ này không phải sự tình vài phút.
Trong lòng mọi người thầm mắng, nhao nhao kêu la:
- Đạt tới Tứ phẩm đã có thể làm thành chủ, những người như chúng ta làm sao so sánh được.
Tô An thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện tu luyện giả lưu lại đại bộ phận đều là Nhị phẩm, Tam phẩm giống như không có, tính ra mình cũng không tính yếu nha.
- Nhiệm vụ này các ngươi thích thì tiếp tiếp, không tiếp thì cút, lão tử lại không ép buộc các ngươi đi.
Kỷ thần y không kiên nhẫn được nữa.
- Đừng ở chỗ này cản trở lão tử làm ăn, mau cút đi.
Tô An nhịn không được kéo Thành Thủ Bình qua hỏi:
- Gia hỏa này phách lối như vậy, không sợ bị người đánh sao?
Thành Thủ Bình giật nảy mình, làm cái thủ thế im lặng, kéo hắn đến chỗ hẻo lánh nói:
- Kỷ thần y thực lực thâm bất khả trắc, trước đây ít năm có ít người không chịu nổi tính tình muốn dùng sức mạnh, kết quả ngài biết như thế nào không?
- Bị đánh ra?
Thấy hắn nói như vậy, Tô An giật mình.
Thành Thủ Bình nhỏ giọng:
- Hiện tại mộ phần của bọn hắn đã xanh cỏ rồi.
- Ác như vậy.
Tô An nhịn không được sờ cằm.
- Quan phủ cũng mặc kệ?
Thành Thủ Bình giải thích:
- Kỷ thần y thân là thần y, những năm này không biết bao nhiêu cường giả nhận qua ân huệ của hắn, ngay cả thành chủ đại nhân thấy hắn cũng khách khí, lại thêm những người kia hành hung trước, việc này tự nhiên là không giải quyết được gì.
Tô An hơi không cam tâm:
- Nhiệm vụ kia thật không có cách nào hoàn thành?
- Đương nhiên.
Thành Thủ Bình một bộ khẳng định.
- Thực lực thấp không có năng lực hoàn thành, thực lực cao lại không cần đi hoàn thành nhiệm vụ, trực tiếp trả tiền xem bệnh là được. Trước đây ít năm, người trong thành rất khó chịu vì phí xem bệnh đắt, thế là hắn cố ý thiết kế một vài nhiệm vụ không cách nào hoàn thành đến chặn miệng.