Chương 51: Thông đồng làm bậy
- Là người của Hắc Phong Trại!
Kỷ Tiểu Hi hạ giọng nói, mặc dù nàng thiện lương thuần chân, nhưng cũng không ngốc, không có vừa đến đã lỗ mãng lao ra, mà lôi kéo Tô An núp ở đằng sau bụi cỏ quan sát.
Bây giờ thấy phía dưới đại cục đã định, lao ra cũng chỉ là tìm cái ch.ết vô nghĩa mà thôi, nhưng nhìn người bị tàn sát, trong nội tâm nàng cực kì mâu thuẫn.
- Hắc Phong Trại? Tên kém như thế, cái sơn trại này nhất định không có nhân vật ra hồn gì.
Tô An nhịn không được nhả rãnh.
- Cũng không phải như thế.
Kỷ Tiểu Hi lắc đầu, thần sắc nghiêm nghị.
- Hắc Phong Trại là do đạo tặc Trần Huyền một tay tạo dựng lên, những người này tâm ngoan thủ lạt, tu vi lại không tầm thường, những năm gần đây một mực ở ngoài thành cướp giết thương hộ vãng lai, không biết bao nhiêu người ch.ết ở trong tay bọn họ.
Tô An nhịn không được hỏi:
- Vậy tại sao không phái binh tiêu diệt bọn hắn? Trong thành nhiều cao thủ như vậy, chẳng lẽ cứ tùy theo bọn hắn làm xằng làm bậy?
Từ trước đó hiểu rõ được tình báo đến xem, phần lớn vũ lực cao cấp của thế giới này đã bị hợp nhất, cho nên dù là một thành trì, vũ lực chính thức cũng không phải những sơn tặc gì có thể chống lại.
Kỷ Tiểu Hi giải thích:
- Những năm này Sở Công Tước và Tạ thành chủ không biết phái bao nhiêu binh mã đi tiêu diệt bọn hắn, nhưng những người này tới lui như gió, mỗi lần đều có thể thần long kiến thủ bất kiến vĩ, binh mã trong thành vừa đến, nếu như nhân số ít, ngược lại sẽ bị bọn hắn ăn hết; nếu nhân mã nhiều, bọn hắn sẽ trốn trong núi biến mất không thấy gì nữa; đợi binh mã trong thành rút đi, mới xuất hiện lần nữa, cho nên một mực là họa lớn trong lòng Minh Nguyệt Thành.
Tô An không khỏi mắng Sở gia vô năng, trước đó ở Sở gia, những người kia từng cái ngưu bức hống hống, không nghĩ tới một đội sơn tặc cũng không giải quyết được.
Bỗng nhiên hắn ý thức được cái gì, hỏi:
- Mỗi lần Hắc Phong Trại đều có thể thành công tránh đi đại đội nhân mã tiễu phỉ?
Đạt được xác nhận, hắn nhịn không được cảm thán:
- Điệu bộ này trong thành khẳng định có nội ứng nha.
Kỷ Tiểu Hi nhẹ gật đầu:
- Tổ đại ca thật thông minh, cha ta cũng nói như vậy.
Trong đầu Tô An hiện ra hình ảnh trung niên vừa tham tài vừa thích xem truyện tranh 18+ kia, thực rất khó tưởng tượng bộ dáng hắn chững chạc đàng hoàng phân tích chuyện.
- Phu nhân, chúng ta ngăn chặn bọn hắn, ngài đi mau!
Giữa sân có hộ vệ áo trắng vừa đối địch vừa quay đầu về xe ngựa ở sau lưng nói.
Tô An đã sớm quan sát chiếc xe ngựa ở chính giữa, lần đầu tiên nhìn thấy xe ngựa này, liền có một loại cảm giác khí phái và xa hoa.
- Rolls-Royce?
Dù ngoại hình cả hai không chút giống nhau, nhưng trong đầu Tô An vẫn toát ra cái từ này.
Mặc kệ ở thế giới nào, thẩm mỹ đại khái đều sẽ tương thông, xe ngựa này, bất luận điểm nào cũng phảng phất như tác phẩm nghệ thuật, mỗi một đường cong đều ngưng kết tâm huyết của đại sư, chỉ bốn con tuấn mã kéo xe, vô luận là hình thể hay màu sắc da lông, đều không có gì khác nhau, cực kỳ thần tuấn.
Bánh xe, thân xe, thậm chí trên móng ngựa cũng ẩn ẩn có lam quang lưu chuyển, hiển nhiên điêu khắc pháp trận cực kì tinh tế, có thể để cho xe ngựa trải qua bất luận địa hình gì cũng như giẫm trên đất bằng, không chút xóc nảy.
Tô An từng ngồi qua xe ngựa của Sở gia, so với chiếc trước mắt này, mặc kệ là phương diện nào cũng kém xa.
Đúng lúc này, trong xe ngựa truyền tới giọng nữ êm tai:
- Đi? Ta có thể đi chỗ nào?
Thanh âm kia mang theo lười biếng mềm mại, để cho người ta nghe xong, trong xương sẽ mềm nhũn.
Chỉ bất quá lúc này trong giọng nói của nàng lại tràn đầy mê mang.
- Trên đời lại có thanh âm dễ nghe như vậy?
Xa xa, Kỷ Tiểu Hi nghe mà ngẩn ngơ, nhịn không được lẩm bẩm, Tô An lại có chút xem thường, kiếp trước internet phát đạt, đặc biệt là livestream hưng thịnh, để hắn nghe qua vô số thanh âm mê hoặc, nhưng thanh âm êm tai không có nghĩa là dáng dấp đẹp mắt, không biết bao nhiêu trạch nam bởi vì không rõ ràng điểm ấy mà bị lừa đến ch.ết đi sống lại.
Phía dưới, đám hắc y nhân kia mới đầu cũng có thất thần ngắn ngủi, bất quá rất nhanh liền cười như điên:
- Ngọc phu nhân quả nhiên ở bên trong, các huynh đệ thêm chút sức, chúng ta cũng có cơ hội nếm thử tư vị của đệ nhất mỹ nhân ngày xưa.
Nghe hắn nói, đám hắc y nhân ngao ngao kêu lên, hiển nhiên càng thêm hưng phấn.
Đám hộ vệ áo trắng kia từng cái đỏ ngầu cả mắt, nhưng nhân số thế yếu, tiểu vũ trụ lại bộc phát cũng rất khó ngăn trở công kích như thủy triều từ bốn phương tám hướng.
- A, nguyên lai là nàng!
Kỷ Tiểu Hi kinh hô một tiếng.
Tô An ngạc nhiên nói:
- Thế nào, ngươi biết người trong xe ngựa?
Kỷ Tiểu Hi lắc đầu:
- Không thể nói nhận biết, mà là ta biết nàng. Vân Trung Ngọc gia kinh doanh nguyên thạch, là cự phú nổi tiếng thiên hạ, năm đó nữ chủ nhân của Ngọc gia Ngọc Yên La vào kinh thành, có thể nói diễm quan thiên hạ, là mỹ nhân tuyệt sắc nổi danh trên đời này, không biết bao nhiêu nam nhân hiện tại còn nhớ mãi không quên nàng.
Nói đến đây khuôn mặt nàng nóng lên, nghĩ đến phụ thân nhà mình tự xưng là fan hâm mộ số một của Ngọc Yên La, liền cảm thấy có chút xấu hổ mở miệng.
Sau khi Tô An nghe xong, ngược lại có chút không hiểu:
- Nghe ngươi nói gia tộc của nàng hẳn là rất lợi hại mới phải, vì sao ngay cả những sơn tặc này cũng chống đỡ không được?
Kỷ Tiểu Hi cải chính:
- Hắc Phong Trại không phải sơn tặc bình thường, mà là sơn tặc cực kỳ lợi hại, ngay cả Công Tước đại nhân...