Chương 64: Còn có thiên lý hay không (2)
- Ngươi đang làm gì thế?
Đúng lúc này, một thanh âm thâm trầm truyền đến.
Tô An ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Mễ lão đầu đang đứng ở cửa, da mặt giống như vỏ quýt khô quắt, cả người đơn bạc phảng phất như tùy thời sẽ bị gió thổi ngược.
- Ngài tới.
Tô An không dám khinh thường hắn, luôn cảm thấy lão đầu này tràn đầy thần bí và nguy hiểm.
A, sao ta lại cảm thấy nguy hiểm? Chẳng lẽ bởi vì dáng dấp của đối phương quá xấu?
Chuyện này hắn đương nhiên không dám nói ra, coi như muốn kiếm điểm nộ khí, cũng phải cân nhắc tình huống bị đánh ch.ết.
- A, thực lực của ngươi lại tăng lên.
Mễ lão đầu có chút kinh nghi bất định nhìn hắn, lại tăng lên nhanh như vậy, xem ra Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh rất lợi hại.
- Hôm nay đi ra ngoài, lại cùng người đánh vài trận.
Tô An chất phác nói.
- Ngươi đánh ta một quyền thử xem.
Mễ lão đầu cũng không hoài nghi, chủ yếu là nghĩ không ra hắn còn có những phương pháp gì thăng cấp.
- Cái này... Không tốt lắm đâu.
Dù Tô An cho rằng đối phương là cao thủ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy lão gia hỏa kia yếu đuối, vạn nhất không cẩn thận đánh ra vấn đề thì làm sao bây giờ.
- Không cần lo lắng, dùng toàn lực, ngươi còn không đả thương được ta.
Mễ lão đầu lạnh nhạt nói.
- Vậy ta đánh.
Tô An nghĩ cũng phải, mình lo lắng vớ vẩn cái gì, thế là một quyền quất tới.
Bất quá hắn không dùng hết toàn lực, mà chỉ dùng khoảng một phần ba, thân là anh hùng bàn phím, sao có thể lộ ra tất cả át chủ bài, trốn ở sau màn ảnh máy vi tính... phi phi phi, khiêm tốn mới là vương đạo.
Mặt khác hắn cũng muốn mượn chuyện này nghiệm chứng một phỏng đoán.
Không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ thấy Mễ lão đầu nâng tay lên, lại không cần tốn nhiều sức đã chặn được một quyền này:
- Không tệ, ngươi đã sắp Tam phẩm tứ giai viên mãn.
- Thật sao?
Tô An lộ ra vẻ kinh hỉ, nhưng trong lòng thầm nghĩ, quả thế, người khác rất khó bằng vào mắt thường quan sát nhìn ra ngươi cụ thể là cấp bậc gì, lần trước giống như lần này, đều là hắn nhìn mình huy quyền xong, mới đoán được hắn mấy cấp.
Đương nhiên, nếu đẳng cấp cao hơn ngươi quá nhiều, đại khái chỉ nhìn cũng có thể đánh giá ra ngươi mấy phẩm.
- Lấy tốc độ tu luyện của ngươi, luyện đến Tông Sư cũng không phải không có khả năng.
Trong mắt Mễ lão đầu đầy ý cười, vốn cho rằng chỉ là phế vật, không nghĩ tới lại tìm được hạt giống tốt, như vậy cách thời cơ mình đoạt xá cũng rút ngắn rất nhiều.
Mễ lão đầu cười một lúc, sau đó nói:
- Đúng rồi, nghe nói ngày mai ngươi phải đi Minh Nguyệt Học Viện.
- Đúng thế.
Tô An phiền muộn, trong trường tư thục khẳng định có rất nhiều thân thích của Sở gia, đến lúc đó thân phận người ở rể của mình, cam đoan sẽ dẫn tới một đống lớn phiền phức, trước kia xem tiểu thuyết đều viết như vậy.
Hiện tại hắn không sợ phiền phức, mà cảm thấy lãng phí thời gian, dù sao việc cần phải làm còn rất nhiều.
- Vậy sau khi ngươi đến học viện, đi tìm một thiếu niên tên Vi Hoằng Đức, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, cũng phải giữ gìn mối quan hệ với hắn, tốt nhất là có thể trở thành bằng hữu của hắn.
Mễ lão đầu chậm rãi nói.
- Vi Hoằng Đức?
Tô An sững sờ.
- Ai nha, là thân thích của ngươi? Tiếp cận hắn có mục đích gì?
- Ngươi không cần quản, cũng không được lộ ra thân phận của ta cho bất kỳ ai.
Trên mặt Mễ lão đầu lộ ra vẻ tươi cười, bất quá nhìn lại có vẻ rất âm trầm.
- Ta truyền thụ cho ngươi thần công, để ngươi giúp ta làm chuyện này, không quá phận chứ?
- Đương nhiên không quá phận, ta nhất định sẽ cố gắng tiếp cận hắn.
Tô An nở nụ cười, muốn bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành, nhưng trong lòng hiếu kì, tư thục của Sở gia, tại sao lại có người họ khác, chẳng lẽ cũng giống như ta, là con rể?
- Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.
Mễ lão đầu vỗ vỗ vai hắn, run rẩy rời đi.
Sau khi tiễn Mễ lão đầu, Tô An nằm ngủ, bắt đầu suy tư làm sao mới có thể đạt được cái yếm của Ngọc Yên La, đáng tiếc trằn trọc cả đêm, cũng nghĩ không ra biện pháp gì, ở trong từng tiếng nguyền rủa Kỷ thần y, hắn tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Thành Thủ Bình tới gọi hắn rời giường, đồng thời đưa tới cho hắn bữa sáng.
Tô An nhìn hắn thuận mắt không ít, nghĩ thầm có thư đồng như vậy đi theo làm tùy tùng phục thị, tựa hồ cũng không tệ.
Ăn sáng xong, Tô An bị Thành Thủ Bình kéo đi học, không có cách, trước ứng phó đã, lại tìm cơ hội chạy ra ngoài.
- A, sao lại ra Sở phủ?
- Minh Nguyệt Học Viện ở thành đông mà.
- A...
Tô An có chút kỳ quái, Minh Nguyệt Công này an bài trường tư thục ở địa phương xa như vậy làm gì.
Bất quá khi hắn nhìn thấy kiến trúc to lớn tráng lệ trước mắt, không khỏi ngây ngẩn cả người, đại môn cao lớn uy vũ, phía trên rồng bay phượng múa viết mấy chữ Minh Nguyệt Học Viện, mỗi chữ phảng phất như có một cỗ kiếm khí mạnh mẽ, phóng tầm mắt nhìn tới, các loại kiến trúc liên miên bất tuyệt, căn bản trông không đến cuối cùng, trong nháy mắt đó, hắn phảng phất như về tới thời đại học kiếp trước.
- Tư thục của Sở gia như thế lớn?
Tô An mộng bức.
- Tư thục gì?
Thành Thủ Bình nghi hoặc.
- Minh Nguyệt Học Viện không phải trường tư thục do Minh Nguyệt Công Tước mở sao?
Tô An cũng ý thức được trước đó mình lý có chút sai lầm.
- Lời này của cô gia không nên nói lung tung, dễ dàng đưa tới mầm tai vạ cho lão gia nhà chúng ta.
Sắc mặt của Thành Thủ Bình trắng bệch, vội vàng kéo hắn qua một bên giải thích.
- Minh Nguyệt Học Viện là cơ cấu giáo dục lệ thuộc trực tiếp của triều đình, chuyên môn bồi dưỡng nhân tài cho triều đình...