Chương 4

Quá mười hai giờ, Trịnh An Nhiên dù không muốn vẫn phải trở về Cố Gia. Có lẽ muộn thế này, mọi người đều đã ngủ rồi. Khẽ khàng mở cửa, cô bất ngờ bị một bàn tay túm lấy.
- Phu nhân, cuối cùng cô cũng về rồi!!!


Cô hầu gái tên Khả Hân nhìn Trịnh An Nhiên, tia mắt vừa mừng vừa lo lắng. Khả Hân vốn là con gái của một nhân viên Cố Thị. Năm xưa, ông ta do sơ suất mà làm tập đoàn lỗ một khoản tiền lớn, Cố Lãnh Dạ thương hại, cho Khả Hân đến Cố gia phục vụ, từ từ trả nợ. Ngoài việc phải chịu tính cách lạnh lùng của anh ta ra, lương thưởng rất hậu, ăn ở tiện nghi, đầy đủ, quả thực, nhìn thế nào cũng chỉ thấy lợi, không thấy thiệt.


- Khả Hân? Em chưa ngủ sao?
- Phu nhân... Ông chủ đang rất tức giận... Ông ấy về nhà không thấy phu nhân liền nổi cáu, quát người đi tìm phu nhân...
Hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, Trịnh An Nhiên toát mồ hôi lạnh, ngập ngừng hỏi:
- Vậy... Ông chủ đâu rồi?


- Ông chủ đang trong phòng phu nhân... Ông chủ nói em bao giờ phu nhân về thì vào đó gặp ông chủ... Phu nhân, em thấy ông chủ thực sự lo cho phu nhân...
Lo? Cố Lãnh Dạ lo cho cô? Khả Hân, có phải em làm việc quá vất vả mà sinh ảo tưởng không?


Trịnh An Nhiên bước về phòng, chậm nhất có thể để nghĩ ra một cái cớ nào đó.
" Cốc... cốc..."


Không có tiếng trả lời. Trịnh An Nhiên hơi do dự, cuối cùng kéo tay nắm cửa bước vào phòng. Toàn thân cô sững lại, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Dường như vừa xảy ra một vụ đánh nhau ở chính căn phòng này vậy, mọi thứ đều nằm ngổn ngang, bừa bộn. Cố Lãnh Dạ ngồi dưới đất, lưng dựa vào giường, gương mặt vô cảm không sao nắm bắt nổi anh ta đang suy nghĩ điều gì. Không liếc nhìn Trịnh An Nhiên lấy một cái, anh nói, ngữ điệu băng giá, phảng phất gì đó như... chua chát?


available on google playdownload on app store


- Cô đã đi đâu?
- Tôi... Tôi quên mất hẹn với anh... Xin lỗi... Tôi tưởng tối nay rảnh nên đi dạo mấy vòng...
Anh biết cô đang nói dối. Cô lại càng hiểu mình không thể qua mắt anh. Chỉ là, cả hai người đều rõ, dù anh gặng hỏi hay đe dọa, đáp án cơ bản vẫn không thể là sự thật.


Cố Lãnh Dạ đứng dậy, quay lại nhìn thẳng vào Trịnh An Nhiên. Nhưng, anh chợt nhận ra chiếc áo khoác đàn ông trên người cô, bật cười giễu cợt.
- Trịnh An Nhiên, tôi đã đánh giá quá thấp cô rồi.
Đánh giá thấp? Cái gì kia chứ?


Trịnh An Nhiên khó hiểu nhìn Cố Lãnh Dạ, quả thực không rõ anh đang nói gì. Đáp lại cô chỉ là một cái nhếch môi, Cố Lãnh Dạ đã bước tới trước mặt.
- Anh... Á...


Bàn tay to lớn lạnh giá đưa lên, kéo mạnh cô xuống. Cảm giác đôi môi bị chà xát thô bạo, mạnh mẽ. Phút chốc, căn phòng chìm vào im lặng.
- Trịnh An Nhiên... Tôi vì em mà điên rồi...


Giọng nói anh yếu ớt, mất hoàn toàn sự uy nghiêm thường trực. Nhưng, như ngay lập tức, Cố Lãnh Dạ đứng thẳng dậy, gương mặt lãnh khốc tưởng chừng như vừa rồi hoàn toàn không có gì xảy ra. Nếu không phải bờ môi còn đau nhức, Trịnh An Nhiên đã tưởng vừa rồi chỉ là ảo giác không tồn tại.


- Cố Lãnh Dạ... anh...
- Tôi không muốn việc này còn có lần sau.
Nói đoạn, anh lạnh nhạt lướt qua cô, ra khỏi phòng.
Cô có biết, khi đợi không thấy cô, anh đã cảm thấy thế nào không?
Cô có biết, về nhà, người hầu nói cô đã ra ngoài, cảm xúc của anh ra sao không?


Khi cô trở về, nói với anh những lời dối trá, thậm chí trên người còn khoác áo của đàn ông, thử hỏi anh đau đớn nhường nào?
Trịnh An Nhiên... Rút cuộc... em có hiểu hay không... rằng tôi yêu em rất nhiều... rất nhiều...






Truyện liên quan