Chương 3: Thầy Tạ
Mưa phùn lất phất rơi, không khí về đêm dường như lạnh hơn, bốn phía yên tĩnh hơn so với lúc tối. Cả hai không nói tiếng nào, chỉ có tiếng bước chân loạng xoạng đập vào màng nhĩ của Giang Ảnh.
Cô muốn nói gì đó để phá vỡ sự im lặng nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Quay sang nhìn anh, chỉ thấy mảnh vải cùng mặt đất bên phải. Cô mới nhớ ra để tránh mưa, đã đội chiếc mũ gắn liền với áo khoác, vành mũ cũng chắn tầm nhìn của cô. Cô không muốn quay đầu như vậy, nên cô quay mặt đi chỗ khác và tiếp tục đỡ anh.
Đỡ được một lúc, nhiệt độ làn da anh từng chút từng chút thấm qua lớp vải quần áo dần làm ấm cơ thể lạnh cóng thấu tận tim gan của cô.
Hơi ấm này tuy lạ nhưng lại có chút quen thuộc. Cô nhớ lúc kéo anh lên con dốc, cô cứ nghĩ tay anh sẽ lạnh, nhưng phải một lúc lâu sau cô mới cảm nhận thấy tay anh thực ra rất ấm, tay cô mới lạnh. Sau khi kéo anh dậy, dường như có một ngọn lửa trong đêm mưa lạnh lẽo tối tăm, ấm áp và bừng sáng.
Khi cô dùng hết sức kéo anh lên dốc rồi ngã nhào vào gốc cây, cô và anh đều thấy ngại nhưng giữa họ dường như có một sự ăn ý kì lạ không cần nói ra. Thực ra, cái ngã ấy cô gần như nằm trong vòng tay anh, nếu không phải ngã đến mức không thể cử động, cô chỉ sợ mình đã bất giác áp sát vào nguồn nhiệt độ.
Giang Ảnh dần dần bình tĩnh lại. Cô thấy mình phụ thuộc vào hơi ấm ấy một cách khó hiểu.
Vốn dĩ, trong tình huống như vậy, chúng ta không nên lơ là cảnh giác. Có lẽ là trong màn mưa tĩnh mịch và lạnh lẽo, trong một không gian tối tăm bốn bề là rừng núi, chỉ có hai người cùng đi về phía trước, điều này khiến cô cảm thấy an tâm.
Vào lúc này, cô cảm thấy đi bộ một cách yên tĩnh đến trường cũng không tồi chút nào.
Giọng nói của Trác Thành phá vỡ sự im lặng, “Tôi xin lỗi vẫn chưa hỏi cô tên gì?” Trác Thành hỏi.
“Giang Ảnh… Ảnh trong bóng hình” Cô tiếp tục đi về phía trước.
“À … Nước soi nghiêng bóng mai gầy?” Anh nghe xong, nghĩ ngợi rồi nói.
Giang Ảnh mỉm cười, “Không, phải là Bóng liễu trên sông hoa mận ẩn hiện trên tuyết.”
“Chà, đó có phải Lâm Giang Tiên của Yến Kỉ Đạo không?” Sau một hồi suy nghĩ, anh nói, “Tên cô thật hay.”
Cô nhịn không được quay đầu sang nhìn anh, bắt gặp đôi mắt cười của anh.
Đôi mắt anh sáng quá, lúc nhìn ảnh trên căn cước công công dân cũng không có cảm giác này.
Bởi vì cô vừa đi vừa đỡ cánh tay anh, khoảng cách giữa họ rất gần khi quay sang nhìn nhau. Một làn gió mát thổi qua khe hở giữa họ, vuốt ve khuôn mặt và đôi mắt của Giang Ảnh. Cô lạnh đến mức chớp nhẹ mắt, thấy trong ánh mắt anh lộ rõ vẻ tươi cười, hơn nữa khóe miệng cũng hơi nhếch lên. Cô nhỏ giọng nói cảm ơn như câu trả lời cho lời khen tên cô. Nói xong thì vội quay mặt nhìn về phía trước.
Trái tim vốn đã bình tĩnh trở lại, không hiểu sao lại có chút bối rối. Nhịp tim của cô tăng nhanh, nín thở để kìm nén vẻ lúng túng, định thần lại để sẵn sàng tiến về phía trước.
Vừa đi được vài bước anh bỗng dừng lại, cô cũng dừng lại mà không rõ lý do.
Anh hơi tiến về phía trước, nghiêng người quay về phía cô, cố gắng đối mặt với cô.
“Giang Ảnh, cám ơn cô rất nhiều.” Cô vừa nghe thấy anh nghiêm túc nói lời cảm ơn, “Cảm ơn cô đã kéo tôi lên.”
Trước những lời nói nghiêm túc và trịnh trọng như vậy, Giang Ảnh hơi lúng túng, cô không giỏi việc đáp lại lời cảm ơn của người khác, nhưng phải đáp lời, vì vậy cô ấy chỉ có thể nói: “Không có gì, chỉ là thuận tay giúp đỡ mà thôi.”
Chỉ là bây giờ cô nhấc tay lên có chút khó khăn, trong lòng âm thầm bổ sung. Cô suýt cười thành tiếng vì lời nói của chính mình, nhưng cố nén lại, chỉ khẽ nhoẻn khoé miệng.
Trác Thành nhìn cô dưới màn mưa phùn, cô cũng ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh.
Tóc anh hơi ướt hơn so với lúc trước, mấy sợi tóc xõa xuống trán được anh vén lên, lộ rõ đường nét khuôn mặt. Cô nhìn thấy đôi mắt long lanh và sống mũi cao của anh, nhìn xuống dưới là khóe môi mỉm nhẹ, khác hẳn với trong ảnh.
Cô và anh là những người xa lạ, trải qua việc kéo anh từ chân dốc vừa nãy quả thực rung động lòng người. Anh cảm ơn cô, cô cũng rất vui vì đã thuận lợi giúp anh.
Hai người xa lạ nhìn nhau mỉm cười giữa núi rừng, cây cối dưới đêm mưa, cô thật sự có cảm giác như sống sót sau tai nạn. Đây có thể coi là một trải nghiệm đáng nhớ, cô cảm thán.
“Chúng ta mau về thôi.” Cô nói với anh.
Cô đi về phía trước một chút, đỡ lấy cánh tay anh, tiếp tục đi về phía trước.
Đoạn đường còn lại vẫn là bóng hình đong đưa trước làn gió, mưa phùn rơi trên cây cối dưới mặt đất, kèm theo tiếng khập khiễng khe khẽ. Họ không nói thêm lời nào, chỉ nhìn ánh đèn phía trước, và lắng nghe tiếng mưa trắng xóa.
Rẽ vào nốt ngã tư bằng phẳng, đã nhìn thấy trường học. Ngôi trường toả sáng dưới vầng sáng màu vàng ấm áp, ánh sáng này như có độ ấm, có thể xua tan đi cái lạnh và ẩm ướt trong đêm mưa. Giang Ảnh nhìn tòa nhà càng ngày càng gần, trái tim cô cuối cùng cũng đập trở lại bình thường.
Cô đỡ Trác Thành, bước qua ngưỡng cửa vào phòng học trong trường, đỡ anh ngồi xuống ghế, cô xoay người đi lấy hộp thuốc.
Trường tiểu học trong thôn được cải tạo từ một ngôi nhà sàn. Ban đầu ngôi nhà sàn này là văn phòng của ủy ban thôn Tiên Quả. Sau này vì để các em có nơi học tập, người của ủy ban thôn đã chuyển đi nơi khác, để lại ngôi nhà sàn trống thành trường học.
Quá trình cải tạo không hề phức tạp, mọi người đã dọn dẹp một khoảng không gian rộng 50 mét vuông ở lối vào của tòa nhà rồi bao quanh nó bằng gạch, đây là sân chơi của trường. Rồi bổ sung thêm 20 bộ bàn ghế, bảng đen và một số đồ dùng dạy học, tất cả được để vào phòng chính giữa dãy nhà sàn làm phòng học của trường.
Không gian nhà sàn quả thực hơi nhỏ, bố trí bàn ghế như vậy rất bất tiện cho người đi lại, va chạm là chuyện thường xảy ra.Cách đây ba năm khi Giang Ảnh lần đầu tiên lên lớp dạy học, sau khi cô viết chữ lên bảng và xoay người, dãy bàn đầu tiên đập vào chân cô, cô phải mất một lúc lâu mới quen được.
Đồng nghiệp của cô, thầy Tạ, người mà Trác Thành tìm, đến thôn Tiên Quả muộn hơn cô một năm, vừa đến đã đầu tư vào việc xây dựng lại nhà sàn.
Đầu tiên là mở rộng phòng học trong phòng chính. thầy Tạ đã mời một đội kỹ sư điều chỉnh lại kết cấu của toà chính. Bởi vì tòa nhà làm bằng gỗ, chỉ cần có bản thiết kế, việc thực thi cải tạo sẽ khá nhanh. Đồng thời, phía sau tòa nhà được xây thêm một dãy nhà, nơi các giáo viên thường làm việc và sinh sống. Kể cả những tình nguyện viên đến hỗ trợ việc giảng dạy, họ cũng sống ở ký túc xá đằng sau, thay vì phải sống chen chúc trong nhà của dân làng.
Việc cải tạo trường học gây xôn xao thôn xóm và thị trấn, có người từ thị trấn đến phỏng vấn nhưng thầy Tạ không nhận lời, dù thế thì việc cải tạo trường tiểu học trong thôn vẫn được đăng trên báo của thị trấn.
Sau này để nhiều trẻ em trong thôn được đến trường thị trấn học, thầy Tạ cũng đã tài trợ cho trường trung học trong thị trấn xây dựng một khu dạy học và một khu ký túc xá. Mọi người trong thị trấn đều biết thầy Tạ, một thời gian dài có rất nhiều người đến phỏng vấn, còn có cả những người từ các thôn khác đến tặng cờ thi đua. Chỉ là thầy Tạ không xuất hiện, chỉ nhận một vài lá thư cảm ơn của học sinh. Người tới tìm cũng dần vãn đi, cuối cùng mọi người cũng bình ổn trở lại.
Sau khi thi công trường tiểu học trong thôn xong, tuy không còn nhiều hạn chế về mặt bằng nhưng trường đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Chưa kể đến sự tiện lợi hơn về phía sau tòa nhà, phòng học cũng là một vòng tròn lớn hơn trước. Bàn ghế cuối cùng cũng có thể xếp gọn gàng và chừa đủ không gian cho việc đi lại.
Vẫn giữ lại một phòng làm văn phòng, nơi giáo viên chấm bài tập về nhà và giải đáp thắc mắc. Phía sau lớp học thêm bảng đen mới và một tủ hai cánh để lưu trữ tạp chí các lớp.
Ba giáo viên cũng đã chuẩn bị sẵn một hộp thuốc và một số loại thuốc thường dùng trong tủ. Nếu học sinh có va chạm nhỏ nào, cũng có thể sử dụng thuốc càng sớm càng tốt.
Giang Ảnh đem hộp thuốc đến, đặt ở trên bàn, ngồi xuống lục tìm hộp thuốc. May mà bình xịt Bạch dược vẫn còn, cô lấy một lọ oxi già và một chiếc tăm bông đưa cho Trác Thành.
“Anh nên xịt vào chỗ bị ngã. Tác dụng giảm đau của thuốc xịt rất tốt. Nếu có vết xước, hãy dùng oxi già để khử trùng.” Giang Ảnh nói.
Trác Thành cảm ơn rồi cầm lấy lọ thuốc, xắn ống quần lên mắt cá chân trái. Xương mắt cá chân trái sưng tấy rõ rệt, anh xịt thuốc lên.
Cô nhìn thấy tình trạng mắt cá chân của anh, đề nghị anh ngày mai đến bệnh viện, “Tối nay anh xịt thuốc xem có cải thiện không. Nếu bị thương đến xương, ngày mai anh có thể phải đến bệnh viện thị trấn để chụp chiếu.”
Anh gật đầu, “Được, tôi xem tình hình thế nào đã. Nếu không được, ngày mai sẽ đi khám.”
Giang Ảnh ngồi trước bàn nói “ừm”. Học sinh nhỏ, bàn ghế trong lớp thấp, người lớn ngồi lên cảm thấy chật chội, hơi buồn cười.
“Cô nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên bàn làm việc, xoa hai tay vào nhau, không biết phải nói gì. Thật ra, cô muốn về phòng nghỉ ngơi, cô thực sự mệt mỏi sau một hành trình dài sau giờ học và chuyện rắc rối trên đường về.
Chỉ là anh vẫn ở đây, cô đưa anh về trường, nhất thời không biết phải làm sao. Đúng rồi, Giang Ảnh nhớ lại những gì anh đã nói, rằng anh đến tìm thầy Tạ.
“Thầy Tạ và một giáo viên khác đi đưa các học sinh về nhà. Chúng tôi xuất phát cùng lúc, hẳn là một lúc nữa họ sẽ về tới thôi.” Cô nói cho anh biết hướng đi của thầy Tạ.
“Được rồi, cô Giang. Cảm ơn cô.” Anh cười với cô, có lẽ thấy cô bối rối, anh nói: “Cô Giang cũng là người thành phố B à, tôi nghe giọng cô hơi giống.”
“Không, tôi đến từ thành phố H. Nhưng tôi học ở thành phố B.” Giang Ảnh trả lời anh.
“Ừm… là đại học sư phạm sao?”
“Không, tôi học đại học A, không phải sư phạm.”
“Sau cô lại đến đây dạy học? Tốt nghiệp xong là đến đây dạy học luôn phải không?”
“Khi học đại học tôi có tới đây hai tháng theo chương trình trợ giúp đưa giáo dục đến các vùng kém phát triển. Điều kiện ở đây hạn chế, nhưng học sinh rất chăm chỉ để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc. Khi tốt nghiệp, tôi không nghĩ nhiều vì vậy tôi đã đăng ký làm giáo viên tình nguyện ở vùng sâu vùng xa.”
“Học sinh ở đây thật may mắn khi có được những người giáo viên như cô.”
“Không dám. Giống như các giáo viên khác, tôi cố gắng hết sức để dạy các em. Nhóm các em học sinh này chỉ còn một tuần nữa là lên thị trấn nhập học. Các trường trong thị trấn có điều kiện dạy học tốt hơn và sẽ giúp ích cho các em nhiều hơn.”
Sau một vài câu nói, bầu không khí dần tốt hơn. Giang Ảnh thoải mái hơn nhiều, lại nói về công việc, Trác Thành chăm chú nghe, liên tục gật đầu đồng ý.
Không biết trời tạnh mưa từ lúc nào, tiếng mưa rơi đều đều dần dần yên tĩnh. Chỉ có cơn gió thổi qua những chiếc lá, lướt qua những tán cây, chạm nhẹ vào nhà sàn trong đêm sáng trăng thôn Tiên Quả.
Bọn họ đang ngồi bên chiếc bàn ghế thấp, đang say mê nói chuyện không nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa. Mãi cho đến khi Giang Ảnh ngồi đối diện với cửa nhìn thấy có người xuất hiện trong phòng học, cô mới đứng dậy. Trác Thành nhìn theo ánh mắt của cô, quay sang một bên thấy người đi tới.
“Thầy Tạ, thầy đã về.”
“Lão Tạ.”
Cả hai đồng thanh nói.