Chương 7: Những đứa trẻ nhỏ cũng hiểu được sự chia ly
Đối diện với cái nhìn của Trác Thành, Giang Ảnh mỉm cười và gật đầu với anh như một lời đáp lại lời chào của anh. Lúc này, Tiểu La cầm một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Giang Ảnh, Giang Ảnh mới dời mắt khỏi Trác Thành và quay sang nói chuyện với cô ấy.
“Cô thôi không tập nữa à?” Giang Ảnh mở lời chào với cô ấy.
“Ừm, không chạy nổi nữa. thầy Tạ cùng các em ấy chơi đùa một lát.” Cô Tiểu La ngồi trên ghế còn có chút thở gấp.
Giang Ảnh cười cười vỗ vai cô ấy, hai người ngồi đó vừa nói chuyện vừa nhìn thấy Tạ cũng các em học sinh nô đùa.
“Thầy Tạ đúng là người tốt.” Cô Tiểu La cảm thán, “Trước đây anh ấy cùng với người anh yêu đến thôn Tiên Quả để vẽ phong cảnh, cùng nhau dạy bọn trẻ vẽ tranh, những người trong thôn đều quen biết anh ấy rồi. Hai người họ còn trẻ như vậy mà đã trợ cấp cho một lứa học sinh trong thôn đi học. Sau đó một mình anh ấy lại đến đây, sửa lại phòng sửa lại trường học, thoắt cái đã hai năm.”
“Cũng cảm ơn cô. Tôi trước giờ muốn thay mặt những đứa trẻ trong thôn cảm ơn cô. Khi ấy nếu như không có mọi người thật sự tôi không biết phải làm như thế nào. Hiện giờ tất cả mọi thứ đã tốt lên rồi, quả thật tôi… mặc dù có chút không nỡ để hai người rời đi, nhưng cũng vui thay cho hai người.” Nói xong về thầy Tạ, cô Tiểu La lại quay sang nhìn Giang Ảnh và nói, nói xong lại có chút ngại ngùng, gãi gãi đầu, nhìn về phía Giang Ảnh cười trừ.
Cô Tiểu La là một cô gái sinh ra ở thôn Tiên Quả, sau khi đi học sư phạm, cô ấy kiên quyết quay lại thôn Tiên Quả để dạy học. Cô ấy rất coi trọng việc học sinh đang đọc ở đây hơn bất cứ thứ gì khác. Những người khác có thể đến và đi, dừng lại rời đi, nhưng cô Tiểu La đã luôn ở lại đây và không bao giờ muốn rời đi.
“Vậy tôi cũng thay mặt các em học sinh cảm ơn cô.” Giang Ảnh mỉm cười đáp lại, cũng quay lại nhìn về phía cô Tiểu La, “Các em học sinh được đi học thuận lợi, tôi cũng không có gì phải lo lắng nữa rồi. Còn cô, tiếp theo sau đây cô có dự định gì không?”
“Chắc là sẽ vào trong thị trấn tiếp tục dạy học. Các em học sinh trong thôn sau này sẽ trực tiếp lên thị trấn để học, vậy thì tôi sẽ cũng vào thị trấn để dạy chúng.” Cô Tiểu La nói.
Hai người họ đang nói chuyện, bỗng có một bàn tay nhỏ dơ lên trước mặt bọn họ, trong tay cầm đầy ắp những quả nhỏ.
“Cô ơi ăn đi ạ, quả này là hôm nay em vừa hái đấy ạ.” Không biết là có em học sinh đi đến trước mặt bọn họ từ lúc nào mở lời nói.
“Tiểu Bạch lại mời cô ăn quả tiên à.” Giang Ảnh và cô giáo Tiểu La mỉm cười nhận lấy trái cây, Giang Ảnh xoa đầu Tiểu Bạch và nói, “Cảm ơn Tiểu Bạch. Nhưng cây quả tiên này rất cao, em trèo lên đó quả thật rất nguy hiểm, lần sau không được một mình tự đi hái nữa nhé.”
Học sinh tên Tiểu Bạch là mang họ Bạch, cha mẹ đều đi ra ngoài làm thuê, chỉ còn lại cậu bé và ông nội sống ở một ngôi nhà nhỏ ở phía Tây của thôn.
Cây cổ thụ lớn ở phía sau nhà bọn họ năm nào cũng sai quả, quả nặng trĩu màu vàng nhạt trông thơm ngon lạ thường, người trong thôn gọi là quả tiên. Nghe nói tên của thôn Tiên Quả cũng được bắt nguồn từ đây. Chỉ là phía tây thôn tương đối hẻo lánh, về sau số hộ sinh sống ở đó giảm đi, cũng không có người đi hái.
“Vâng, em biết rồi ạ. Nhưng mà lần này em không trèo lên cây, chỉ là nhặt quả rơi ở dưới đất. Quả chín rồi đều rơi xuống dưới mặt đất cả, em bảo các bạn đến nhà em, bọn em nhặt được rất nhiều đó ạ.” Tiểu Bạch gật đầu, quay người chạy nhanh đi như một cơn gió.
Chẳng mấy phút sau, Tiểu Bạch lại chạy qua đây như một cơn gió, tay nắm chặt một cái túi được buộc thành từ một cái áo. Cậu nhóc vui vẻ đưa cái túi cho cô giáo, “Các cô ăn đi ạ, bên trong đều là quả tiên đấy ạ.”
Giang Ảnh và cô giáo Tiểu La ngạc nhiên nhìn nhau, mở cái túi ra, bên trong đầy ắp quả tiên.
Những quả nhỏ chất thành đống, căng mọng, đó là những quả đẹp được chọn ra, rửa sạch, nhìn qua có thể thấy chúng được bảo vệ rất kỹ càng, không có dấu vết bị va đập. Nhìn thấy số quả này, có thể hình dung ra dáng vẻ đứa trẻ cẩn thận như thế nào mà mang nó từ nhà qua đây.
Bọn họ nhìn trái cây ở trước mặt, trong mắt có chút cay cay.
Các em học sinh biết được rằng thứ hai tuần sau phải đi vào thị trấn để học rồi, cũng biết được là sau này không chắc là có thể gặp lại được các thầy cô ở thôn Tiên Quả này.
Đúng vậy, những đứa trẻ bé nhỏ cũng hiểu được sự chia ly. Các em cũng thường xuyên nhìn thấy sự rời đi của những tình nguyện viên khi mà họ mới chỉ vừa kịp thân quen với nhau, giờ đây các em phải tự mình đi ra ngoài để học tập, dần dần rời đi, từng bước lớn lên. Trao đến tay các thầy cô là quả tiên thơm ngon thanh mát, cũng chính là tấm lòng trong sáng ngây thơ của các em.
Giang Ảnh giơ tay ra xoa đầu Tiểu Bạch, mỉm cười với vài em học sinh quây quần bên cạnh, “Sau này cũng cần phải cố gắng nhé.” Nói xong cổ họng có chút nghẹn lại, “Cần phải cố gắng học tập.”
Các em học sinh gật đầu đồng ý, cười với Giang Ảnh. Trong lòng Giang Ảnh vừa vui lại vừa xúc động, sợ là bản thân mình không thể kiềm chế được, sẽ khóc ở trước mặt bọn trẻ, mượn cớ dùng động tác cầm lấy quả ở trong bọc túi vải, cúi đầu che đi cảm xúc của mình.
Thấy cô chuẩn bị ăn quả, các em học sinh cực kỳ vui mừng, đôi mắt sáng long lanh chờ được nhìn thấy cô ăn.
Lúc mà Giang Ảnh ngẩng đầu lên thì tâm trạng đã được bình tĩnh lại rồi, nhìn thấy những ánh mắt chờ đợi này, nhanh chóng cầm lấy quả rồi đưa vào miệng, cũng giục cô Tiểu La mau ăn đi. Hàm răng cắn qua lớp vỏ mềm mại của vỏ quả, giữa hai hàm răng là lớp thịt thanh ngọt của quả, Giang Ảnh nheo mắt mãn nguyện, vừa gật đầu vừa nói với các em học sinh, “Cảm ơn các em, quả tiên thật là ngon.”
Các em học sinh đều rất vui khi nhìn thấy cô ăn, cũng đều cười tươi như hoa. Trong đó có một em học sinh bỗng nhiên nhớ ra gì đó vội nói, “Ôi, quên mất đem quả cho thầy Tạ ăn rồi.” Nói xong hai bàn tay nhỏ cầm lấy vài quả, chạy nhanh về phía thầy Tạ đang ở một chỗ đất trống nói chuyện với Trác Thành.
“Thầy Tạ, ăn quả tiên đi ạ.” Em học sinh chạy đến trước mặt thầy Tạ, nhét quả vào tay anh ấy.
Có thể là do có Trác Thành ở cạnh, mặc dù các em học sinh tuần rồi có gặp qua anh vài lần, nhưng cũng vẫn có chút ngại ngùng. Sau khi em học sinh đó đưa quả xong, quay đầu chạy đi mất.
Thầy Tạ gửi lời cảm ơn về phía của học sinh vừa chạy đi, nhìn những quả tiên ở trong tay, trên mặt nở một nụ cười.
“Đám nhóc học sinh này vẫn còn nhớ đến tôi cơ.” Anh ấy đưa hai quả cho Trác Thành, “Ăn thử xem, quả tiên ở trên cây tiên quả.”
Trác Thành nhận lấy, ăn thử, “Vị cũng không tệ nhỉ, ừm… vị khá là giống với sơn trà.”
“Ừ, ngọt thật.” Thầy Tạ cũng ăn vài quả, biểu thị sự đồng tình, “Ban đầu tôi cũng tưởng là quả sơn trà, có điều vẫn là có chút khác biệt, nhưng hương vị nhẹ nhàng hơn chút.”
“Những nơi ở trong thôn Tiên Quả này tôi cũng đã đi qua.” Thầy giáo Tạ nói với Trác Thành, ánh mắt nhìn về phía tây của thôn, “Vào mấy năm trước đây rồi, cô ấy nghe người ta nói đến loại cây này, nên muốn đến xem. Bức tranh cây tiên quả mà cô ấy vẽ vẫn luôn được treo ở nhà.”
Trác Thành thấy bạn mình lại nhớ đến chuyện cũ về người vợ quá cố, cũng chẳng nói thêm gì, tĩnh lặng nghe bạn nói, ở bên cạnh với anh ấy.
Thầy Tạ rất nhanh đã thoát khỏi miền ký ức của mình, tự cười nhạo bản thân, “Lúc cô ấy vừa mất, đến ngay cả nhà của chúng tôi, tôi cũng không dám ở lại đó, càng không nói đến là nhìn tranh của cô ấy. Tất cả mọi thứ đều được cất đống ở nhà, tôi mới bỏ trốn đến đây. Bây giờ thì tốt hơn rồi, cũng đã dần dần dám nghĩ đến những bức tranh đó rồi.”
“Tôi nghĩ kỹ rồi, chuyện của các em học sinh đã được sắp xếp ổn thỏa. Tôi nên quay về thôi, về để thăm người nhà, sửa soạn lại những bức tranh của cô ấy. Thật sự quá lâu rồi tôi không được nhìn thấy chúng.”
Trác Thành nhìn bạn mình, trong lòng không nói lên lời.
Anh ấy đã sống hai năm ở thôn Tiên Quả cách thành phố B hàng nghìn cây số này, thời gian và sự bận rộn đã xoa dịu đi vết thương trong lòng anh ấy, cuối cùng anh ấy cũng có dũng khí để đối mặt với nó. Còn điều mà sắp phải đối mặt chính là những bức tranh mà người vợ quá cố để lại, những ký ức và câu chuyện trong đó, thậm trí Trác Thành không muốn nghĩ đến.
Nhìn thấy ánh mắt của Trác Thành, ngược lại thầy giáo Tạ còn an ủi vỗ vỗ vai Trác Thành, “Không cần lo lắng, tôi sớm đã vượt qua được rồi.”
Nghe được những lời nói có ý của anh ấy, Trác Thành thở dài trong lòng, “Có điều gì mà tôi có thể giúp, cậu có thể nói bất cứ lúc nào.”
“Nhất định rồi.”
Hai người không nói thêm gì nữa, cùng nhau đến xem nhóm hai ba em học sinh đang nô đùa vui vẻ, trong sự im lặng xa xôi này bị thu hút bởi những tiếng ồn vui nhộn nhỏ bé.