Chương 11: Vô tình
Anh nhớ đêm hôm đó chính anh là người cầu cứu cô, anh nhìn thấy bàn tay của cô trước tiên.
Cô giơ tay ra về phía anh, ánh đèn pin soi sáng trong đêm đen như mực. Bàn tay cô như phát sáng, mang theo một vầng hào quang xòe ra trước mặt anh. Lúc kéo anh từ dưới sườn núi lên, ngoại trừ anh dùng một chút sức lực để đạp sườn núi đi lên thì toàn bộ sức lực đều là từ tay cô, và cô vẫn đang cố hết sức để kéo anh lên.
Mãi cho đến khi bóng người xếp hàng ở cửa kiểm tr.a an ninh di chuyển qua lại hoàn toàn che khuất cô, thì anh mới thu lại ánh mắt của mình.
Quay người lại nhìn thấy Tạ Tử Minh đang đứng bên cạnh nhìn mình, anh mới nhận ra bản thân đã đứng ở đây được một lúc rồi. Hiếm khi trong lòng cảm thấy bứt rứt, muốn mở miệng ra nói điều gì đó nhưng lại không thể nói ra được gì. Cũng may Tạ Tử Minh không nói thêm gì, chỉ nhìn anh đầy ẩn ý. Anh lại hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của bạn thân mình, bước ra bên ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Trên đường trở về thị trấn, cả đoạn đường Trác Thành không nói tiếng nào. Anh không khống chế được suy nghĩ của bản thân, lúc thì nhớ lại bóng dáng của cô mà anh vừa thẫn thờ ngắm một lúc lâu ban nãy, lúc thì nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp cô.
Tối hôm đó trời rất tối, lại còn có mưa nữa, cho nên tầm nhìn của anh không được rõ ràng. Cho đến khi được kéo lên rồi anh mới nhìn thấy rõ mặt của cô.
Trên mặt cô còn đọng những giọt mưa, cũng có bộ dạng nhếch nhác và vui mừng sống sót sau tai nạn như anh vậy. Tóc ở hai bên gò má bị nước mưa làm cho dính chặt vào mặt, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh còn có chút loáng thoảng hoảng sợ.
Nhìn thấy vẻ lo lắng của cô, nên trên đường trở về trường học anh chậm rãi trò chuyện với cô, hỏi tên cô, rồi lại hết sức chân thành cảm ơn cô, giống như đang nhẫn nại an ủi một chú hươu nhỏ đang có chút sợ hãi và kiệt sức.
Trong tuần đầu tiên sau khi về đến trường học, anh thì buồn chán dưỡng thương, còn cô thì bận giảng dạy cho học sinh.
Cuộc gặp gỡ vô tình lần đầu tiên giống như không ảnh hưởng gì đến cô vậy, cô làm việc đều đâu vào đấy, dễ dàng giải đáp các thắc mắc của học sinh.
Anh nghe nói các học sinh nói có gì không biết thì đều thích nhất là đi hỏi cô Giang, cô giảng giải rất tỉ mỉ, thái độ lại dịu dàng nữa.
Các học sinh lớn bé đều đánh giá giống nhau: Cô Giang giảng bải thì hiệu quả rất là tuyệt vời.
Anh nghe thấy không khỏi phì cười, đáng tiếc là không thể tận mắt xem. Đừng nói là giảng bài, trong tuần các giáo viên đều bận rộn, ngay cả số lần anh gặp được cô cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mãi cho đến buổi trưa ngày học cuối cùng, anh mới thấy được cô bước ra khỏi trạng thái trăm công nghìn việc, ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở trước lớp, cười híp mắt khi nhận được trái cây từ học sinh đưa cho.
Khoảng không trước cửa phòng học không lớn, anh ngồi xuống ở một góc, anh có thể nhìn thấy rõ đôi mắt cong cong của cô, và tóc mái phía trước bị cơn gió nhẹ thổi cho rối tung lên.
Cảm nhận được ánh nhìn của anh, cô nhìn về phía anh mỉm cười chào hỏi một cái.
Chính là ngay khoảnh khắc này, anh phát hiện trên mặt cô có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ. Sao trước giờ mình không chú ý đến nhỉ, trong lòng anh nghĩ.
Rồi anh lại chăm chú nhìn, lúm đồng tiền của cô rất nông, từ khoảng cách của khoảng không nhìn qua thì chỉ thấy một đường vòng cung rất nhẹ, giống như hai điểm nhỏ trên gương mặt, nhưng lại giống như có từ trường vậy, thu hút hết mọi thứ xung quanh trong khu vực của từ trường.
Mà trong từ trường này lại có hương hoa cỏ của mùa hè, có ánh nắng dịu dàng xuyên qua các tán cây, còn có cả nhịp thở và nhịp tim của anh đang ngồi ở một góc khác của khoảng trống.
Vào ngày cùng nhau đi lên thị trấn ăn cơm, anh biết ngày hôm đó là ngày cô bay, cho nên trong bữa tiệc đã tìm cơ hội kết bạn WeChat với cô.
Những ngày này thỉnh thoảng anh lại mở giao diện trò chuyện ra, nhìn một chút rồi lại thoát ra ngoài. Bấm chọn vào hình đại diện của cô rồi lại xem bức ảnh cô chụp ở sân bay thành phố C trong tường nhà của cô.
Nhưng mà cũng may gần đây có nhiều việc bận rộn, khiến cho anh không có quá nhiều cơ hội để phân tâm vào WeChat.