Chương 16: Trở lại

“Cháu biết rồi, không phải là cháu đã trở lại rồi sao.” Trác Thành nói xong tiến lên vài bước: “Cháu đã lâu không về, ông nội, ông vẫn còn sung sức như vậy.”


“Đừng có nịnh nữa, tôi không muốn bị xoay vòng vòng.” Ông cụ nói như vậy, nhưng vẻ mặt đã dịu đi rất nhiều, chỉ vào sofa đối diện: “Đứng đó làm gì?”


Trác Thành nghe lời ngồi xuống, nhìn về phía phòng khách: “Bà nội và cha mẹ đâu rồi ạ? Sao chỉ có một mình ông ở nhà thế. Không phải đã nói hôm nay bọn họ sẽ tới đây sao?”


“Ta bảo bọn họ lên lầu nghỉ ngơi rồi. Mấy ngày nay có mấy đợt người đến giúp tổ chức tiệc ngày mai. Người ta đến giúp thì phải chào người ta đúng không? Bà anh đã sớm mệt rồi. Cha mẹ anh chào hỏi người ta nửa ngày, vừa mới lên lầu nghỉ ngơi.” Ông cụ cầm tách trà nhỏ lên, chậm rãi nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn Trác Thành: “Sao tôi có thể giống như anh, ba lần giục bốn lời mời, chờ đến khi anh đến, mọi thứ đã gần như xong xuôi hết rồi, anh xem nhẹ tiệc mừng thọ của lão già tôi chứ gì?”


“Là lỗi của cháu, cháu sẽ quay lại giúp đỡ. Không phải cháu không đến, gần đây có rất nhiều chuyện. Giải quyết xong, cháu đã vội vàng chạy tới.” Anh nghiêng người cầm lấy ấm trà trên tay ông cụ, rót thêm ít nước rồi đưa cho ông.


“Hừ hừ, thích thì tới không thì thôi.” Ông cụ vươn tay cầm lấy tách trà, trên mặt nghiêm nghị nói: “Ai thèm!”
“Vậy thì không được.” Trác Thành cười nói, nhìn vẻ giận dỗi trẻ con của ông cụ: “Nếu cháu không tới, ông sẽ nhắc mãi cho đến khi cả thế giới biết mất.”


available on google playdownload on app store


Nhìn thấy ông cụ đang nhìn mình chằm chằm, Trác Thành nhanh chóng nói thêm: “Mấy ngày nay công ty có quá nhiều dự án, qua đoạn thời gian này cháu nhất định sẽ đến thăm ông thường xuyên.”


“Ai nhắc mãi chứ…” Ông cụ lẩm bẩm, thấy anh nhắc tới công ty, lại lên tiếng: “Ông thấy, cháu vẫn nên trở về giúp anh trai của cháu đi, dù sao anh em cùng đồng lòng vẫn hơn. Cháu ra ngoài đầu tư, cả ngày bận rộn không thấy bóng dáng, chuyện của Trác Thị cũng không thèm quan tâm đến.”


Lại là chủ đề này, Trác Thành thở dài một hơi.
Anh có thể hiểu được suy nghĩ của ông, có thể hiểu được rằng Trác Thị được truyền từ ông nội sang cha anh, bây giờ giao lại cho anh và anh trai, cũng không thể trách được.


Trác Thị quy mô lớn, phát triển nhanh chóng và sự bành trướng điên cuồng trong thời kỳ chia cổ tức bất động sản, đã trở thành người khổng lồ trong doanh nghiệp thành phố B những năm gần đây.


Sau khi anh cả Trác Chính lên quản lý, anh ấy đã quyết đoán chỉnh đốn nội bộ công ty, phân bổ một số quỹ và nhân lực để nắm bắt thị trường chip và công nghệ mới nổi.


Trước đây anh cả cũng đã từng nói với anh rằng muốn anh quay lại Trác Thị. Trác Thành cũng biết cha anh là con trai duy nhất của ông bà, thế hệ của anh chỉ có anh cả và anh, gánh nặng đè lên vai anh cả, anh không thể phủ nhận được.


Tất nhiên là Trác Thị rất tốt, anh đúng là nên quay về. Chỉ là anh đã đầu tư mạo hiểm trong nhiều năm, làm bất cứ điều gì anh muốn, ngày càng lớn mạnh. Nếu cứ từ bỏ như thế này, anh thực sự không làm được.
Anh không thể hạ quyết tâm, hiện tại chỉ có thể cười trừ trước mặt ông cụ.


“Anh cả quản lý công ty tốt như vậy, cháu đột nhiên trở về thật sự không thích hợp.”
“Nhà chúng ta chỉ có hai anh em các cháu, có gì mà không thích hợp chứ hả. Đừng có ở đây lừa gạt ông, còn không phải vì không thể từ bỏ được mấy cái đầu tư tinh tinh của cháu chứ gì.”


Ông cụ chỉ liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, Trác Thành không nói gì. Thấy anh im lặng, ông cụ nói tiếp.


“Ông biết công ty đầu tư mà cháu điều hành, ông nghe nói nó cũng hoạt động khá tốt. Mọi người đều nói khoản đầu tư của cháu là chuẩn xác, và những người đang tham gia đầu tư ai cũng muốn hợp tác với Tư bản Ngôn Sơn.”
Trác Thành ngạc nhiên: “Ông cũng biết ạ?”


Ông cụ khịt mũi coi thường: “Đương nhiên rồi, ông cũng rất chú ý đến chuyện bên ngoài đó.”
Suy nghĩ một hồi, ông cụ hỏi: “Cháu cho rằng bọn họ là bởi vì cháu đầu tư chuẩn sao?”


“Một phần là vậy, còn lại là do quy mô quản lý quỹ ngân sách của Tư bản Ngôn Sơn tương đối lớn, Thẩm Tuấn đã góp phần rất to lớn vào đó.” Trác Thành không biết tại sao mình lại nói với ông cụ một vài điều về công ty.


“Ừm… tên nhóc nhà họ Thẩm kia.” Ông cụ nheo mắt: “Ngoài hai người các cháu, còn có lý do gì liên quan đến Trác Thị không?”
Thì ra là đã đợi ở đây, Trác Thành nghĩ thầm.
Anh không trả lời ngay, ông cụ hỏi đúng vào điểm yếu của anh.


Nếu nói không có lý do gì liên quan đến Trác Thị, thì quả thật không thực tế, anh là người nhà họ Trác, người trong ngành đều biết Tư bản Ngôn Sơn chắc chắn có liên quan đến Trác Thị.


Nếu có nguyên nhân từ Trác Thị thì ông cụ nhất định sẽ bảo anh trở về Trác Thị. Quả nhiên, anh vừa nghĩ đến đây đã nghe ông cụ mở miệng


“Nếu đã có liên quan đến Trác Thị, còn không bằng quay về Trác Thị làm việc, về Trác Thị cũng có thể đầu tư mà.” Anh ăn quả đắng, ông cụ hài lòng đắc ý
“Rõ ràng là hai chuyện khác nhau.” Trác Thành vẫn không muốn từ bỏ.


“Vậy thì chuyện của cháu đừng dính dáng đến Trác Thị.” Ông cụ không chịu thua kém, nói lại anh.
“Vậy cháu sẽ thành lập một công ty đầu tư khác, cháu sẽ không tự mình ra mặt, cháu chỉ ở phía sau đưa ra quyết định thôi. Việc này sẽ không liên quan gì đến Trác Thị.”


“Cái đó không cần thiết, thấy cháu nói thật sự phiền phức, sao không đến Trác Thị mà làm chứ.” Ông cụ vui vẻ trở lại.


Hai người qua lại nói vài câu, Trác Thành sững sờ trước khả năng tiến lùi của ông cụ, dùng mười tám thế võ cũng muốn thuyết phục anh về Trác Thị làm anh dở khóc dở cười, rốt cuộc cũng thả lỏng một chút: “Ông để cháu suy nghĩ thêm một chút, được không?”


“Vậy còn nghe được.” Ông cụ cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Được rồi, không làm khó cháu nữa, ông muốn hỏi cháu chuyện khác.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, dựa vào lưng ghế sofa, đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn. Cứ hỏi, chỉ cần không phải chuyện khó nhất như vừa rồi, muốn hỏi gì cũng được.


“Cháu dâu mà cháu nhắc tới lúc trước, khi nào thì mang về cho ông và bà nội cháu xem đây.”
Trác Thành sửng sốt một chút, cũng không phải bởi vì ông cụ đột nhiên thúc giục chuyện hôn sự, anh chầm chậm quay đầu thành khẩn hỏi:
“Ông nói trước kia cháu nhắc đến là khi nào ạ?”


“Không phải là cháu nói với chúng ta vào kì nghỉ hồi tiểu học sao?” Ông cụ nhìn hắn lắc đầu: “Cháu năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ, sao trí nhớ kém như vậy?”
Trác Thành thật lâu không lên tiếng, không phải là không biết nói cái gì, mà là trong đầu hoàn toàn bị hai tấm hình chiếm giữ rồi.


Thẩm Tuấn khi gửi tin nhắn cho anh thường xen lẫn một vài hình ảnh vào đấy, trong đó có hai bức là thường xuyên được gửi nhất, đặc biệt khi anh yêu cầu Thẩm Tuấn đi họp hoặc giao cho Thẩm Tuấn một số việc, anh ấy trực tiếp ném hai bức ảnh mêm qua.


Một là ngôi sao bóng đá da đen với những dấu chấm hỏi bên cạnh khuôn mặt, và bức còn lại là một con mèo bị tạt nước, với dòng chữ “Tôi khổ quá mà” được viết dưới đó.


Trác Thành thường chế nhạo Thẩm Tuấn không nghiêm túc làm việc, liếc mắt một chút rồi ném ra sau đầu, nhưng bây giờ anh không không chế được đầu óc đầy dấu hỏi đen và “Tôi khổ quá mà”.


Anh lấy lại bình tĩnh, nghĩ rằng sau này anh sẽ thực sự có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với Thẩm Tuấn, chủ đề là tác động tiêu cực của người làm việc thiếu chuyên nghiệp đối với mọi người.


Ông cụ thấy anh im lặng mãi không lên tiếng, bất mãn nhìn anh, cảm nhận được tầm mắt của ông cụ, Trác Thành thu hồi suy nghĩ, sắp xếp lại ngôn từ rồi nói.


“Tiểu học thì chắc chắn cháu đã mất liên lạc. Hiện tại, cháu dâu của ông không biết đang ở đâu. Chính xác mà nói, cháu thậm chí còn chưa có bạn gái.”


Không hiểu sao khi nhắc đến những từ như cháu dâu, bạn gái, một bóng dáng mảnh mai lại hiện lên trong đầu anh, kèm theo một nụ cười nhẹ mà anh đã từng nhìn thấy từ xa, và một tin nhắn WeChat mặt trăng nhỏ mà anh đã nhận được cách đây không lâu.


Chờ đợi hồi lâu mà chỉ nhận được câu trả lời như vậy, ông cụ thất vọng thở dài một hơi, không khỏi ghét bỏ liếc anh một cái: “Sao không nói gì nữa rồi.”
Anh dường như đã nghĩ ra điều gì đó, thốt lên: “Nhưng rất nhanh sẽ có thôi.”


“Sắp có cái gì cơ? Bạn gái?” Ông cụ hỏi ngược lại, thấy Trác Thành gật đầu đáp, ông đặt tách trà trong tay xuống, nói một cách thấm thía: “Nếu không có bạn gái thì thôi, đừng có vì sĩ diện mà bịa chuyện, làm người ấy mà, chuyện gì cũng nên thành thật, có biết chưa hả?”


Ký ức về Giang Ảnh trong tâm trí Trác Thành vừa biến mất, ngay giây tiếp theo anh đã lấp đầy hai hình ảnh meme khi nãy.
Anh hít một hơi thật sâu và mím môi chờ nghe bài diễn văn dài của ông cụ.


Có thể hôm nay nghiền áp Trác Thành qua lại mấy hiệp, ông cụ có chút mệt mỏi nên không nói nữa. Ông đứng dậy khỏi ghế sofa và nói rằng ông sẽ lên lầu vào phòng nghỉ ngơi một lát. Ông cụ cũng bảo Trác Thành về phòng nghỉ ngơi, trước bữa tối sẽ đến phòng làm việc đánh cờ với ông.


Trác Thành đứng dậy dìu ông cụ vào phòng ngủ, đi được mấy bước, dường như có linh cảm gì đó.
Suy nghĩ một hồi, anh thản nhiên nói: “Sao hôm nay anh cả không về nhà cũ? Lần trước cháu nói chuyện với anh ấy, hình như anh ấy cũng chưa có bạn gái.”


“Còn không phải vì cháu không về Trác Thị làm việc sao?” Ông cụ dừng bước, đập cây gậy trong tay, cao giọng nói với Trác Thành: “Nếu cháu về Trác Thị, anh trai của cháu có thể bận rộn đến mức không có bạn gái sao?”
Được rồi, cuối cùng vẫn vòng về vấn đề này, anh không nên mở miệng nữa.



Đưa ông cụ đang tức giận đi nghỉ ngơi, Trác Thành mới thở phào nhẹ nhõm trở về phòng.
Dù chỉ thỉnh thoảng về nhà cũ và rất ít ở lại đó, nhưng phòng anh quanh năm vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, cứ khi về là có thể ở thoải mái.


Chiếc chăn bông mỏng trên giường có lẽ đã được phơi lúc sáng sớm, mùi nắng còn chưa tan, lại mềm nhũn, khiến người ta bất giác cảm thấy buồn ngủ.
Anh đi về phía phòng tắm, chuẩn bị đi tắm rồi nằm xuống ngủ một giấc.


Một lúc sau, anh thu dọn đồ đạc và nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, cơn buồn ngủ cũng tan biến.
Trở lại và nói chuyện với ông nội lâu như vậy, mặc dù ông cụ nói chuyện thẳng thắn như mọi khi, nhưng nhìn bộ dáng miệng thì ghét bỏ nhưng tim thành thật, anh vẫn muốn cười.


Nhớ lại những gì ông cụ hỏi về bạn gái của mình trước đây, hình bóng đó vụt qua tâm trí anh.
Anh nhận lấy điện thoại, mở ra, liếc mắt nhìn, khung chat với Giang Ảnh vẫn còn dừng lại ở câu cuối cùng anh nói chúc ngủ ngon.


Anh đã không mở hộp thoại này kể từ khi anh gửi tin nhắn lần trước, gần đây anh thực sự không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài công ty.
Chẳng qua là sau nhiều ngày như vậy, không biết cô ấy đã đến thành phố B chưa.


Lần trước cô ấy nói sẽ liên lạc với anh khi đến thành phố B. Nếu anh không nhận được tin tức thì có lẽ cô vẫn chưa đến thành phố B.
Nhưng trong trường hợp cô ấy đến, cô ấy có thể đã quên gửi tin nhắn cho anh.


Trác Thành suy nghĩ một hồi, cảm thấy rất có thể xảy ra tình huống này, đưa tay bấm vào ô nhập văn bản bắt đầu soạn tin nhắn.






Truyện liên quan