Chương 19: Thoát chết
Sau khi ăn uống xong bước ra khỏi ngõ thì trời đã tối rồi.
Khi quay về, đường vẫn tắc nghẽn như vậy, đèn hai bên đường sáng lên, đèn xe trên đường nối thành một dòng sông lấp lánh ánh đèn. Sau khi ăn no lại nhìn ánh đèn vào ban đêm, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hơi mệt mỏi.
Giang Ảnh dựa vào lưng ghế, hơi quay đầu sang một bên, mê man nhìn thành phố vào ban đêm qua cửa sổ xe.
Lâu lắm rồi cô không thấy một đêm yên tĩnh như vậy ở một thành phố sầm uất như này.
Lần cuối cùng nhìn thấy hình ảnh này cũng là khi cô vừa tốt nghiệp đại học cách đây vài năm, cùng bạn bè ăn một bữa cơm chia tay ở nơi đây. Ăn cơm xong rồi đi ra ngoài nhìn ban đêm của thành phố B trên đường, cũng giống như hôm nay vậy, ánh đèn lấp lánh bao bọc con phố nhộn nhịp tưng bừng.
Lúc đó, cô đã định ngày tới thôn Tiên Quả dạy học, vô cùng hứng thú chuẩn bị đi làm.
Lúc nhìn ngắm diện mạo thành phố B không tránh khỏi có chút bất cẩn, thỉnh thoảng lại có vài tiếng thở dài, cũng bởi vì những cuộc tụ tập, chia ly với bạn bè ở thành phố này.
Những đêm trong vài năm sau đó đều diễn ra ở thôn Tiên Quả, trái ngược với những đêm ở thành phố B. Những đêm ở thôn Tiên Quả là một màu đen tuyền và sâu thẳm. Ngoại trừ những ngôi sao rải rác trên bầu trời đen kịt, thì chỉ có ánh sáng của đom đóm bay trong ngôi thôn yên tĩnh.
Hơn nữa, lúc đó Giang Ảnh cũng không bỏ lỡ những buổi đêm ở thành phố B. Đối với cô, điều khiến cô ấn tượng hơn cả là sau khi hoàn thành công việc gia sư vào một đêm mùa đông ở thành phố B, cô đã mua một củ khoai lang nóng hổi ở lò nướng ven đường, rồi lao vào hối hả và tất bật với công việc tiếp theo.
Vào thời điểm đó, tiếng ồn ào và tiếng cười đã quá xa vời với cô, và cuộc sống của bản thân đã đủ để cô bận đến sứt đầu mẻ trán.
“Em không sao chứ?” Giọng nói của Trác Thành gọi cô lại từ trong ký ức, “Hay là mở cửa sổ cho thoáng khí nhé.”
“Không sao, chỉ là tôi ăn xong có chút buồn ngủ.” Giang Ảnh hoàn hồn lại, quay người gật đầu với Trác Thành.
Trác Thành hạ cửa kính xe bên cạnh Giang Ảnh xuống, một cơn gió nhẹ thổi vào, làm xõa tóc trên má Giang Ảnh. Làn gió mát lướt qua mặt, Giang Ảnh hài lòng hít sâu vài cái, cảm thấy buổi tối ở thành phố B thoải mái hơn nhiều so với những gì mà cô nhớ.
Có thể là cảm thấy Giang Ảnh có chút mệt mỏi, cả đoạn đường sau đó Trác Thành cũng không nói gì nữa, chỉ khi sắp đến con phố gần nhà Giang Ảnh, anh mới hỏi Giang Ảnh vị trí khu chung cư ở đâu.
“Trời tối rồi, em hãy xuống xe ở khu chung cư đi, sẽ an toàn hơn so với xuống xe ở bên đường.” Trác Thành nói với Giang Ảnh trước khi anh hỏi địa chỉ nhà cô.
Giang Ảnh nói được: “Vậy làm phiền anh rồi.” Cô vừa nói vừa chỉ đường đến khu nhà ở của mình.
Sau khi đến nơi, Giang Ảnh cởi dây an toàn, quay đầu nói cảm ơn với Trác Thành,
“Đồ ăn hôm nay rất ngon, cảm ơn anh.”
Trác Thành tắt máy xe, nghe cô nói như vậy, có chút bất đắc dĩ cười: “Sao cứ nói cảm ơn hoài vậy, hôm nay một lần tôi cũng chưa nói mà.”
Nghe được lời phàn nàn nửa đùa nửa thật của anh, khóe miệng Giang Ảnh nhếch lên khẽ cau mày nói: “Vậy tôi không thể không nói đồ ăn ở nhà hàng này quả thực là rất ngon.”
Trác Thành cũng không chịu thua kém: “Vậy tôi cũng phải nói.”
Giang Ảnh có chút bất ngờ nhìn anh. Sau khi quen biết Trác Thành ở thôn Tiên Quả cho đến khi gặp lại anh ở thành phố B, anh luôn có dáng vẻ đứng đắn và lịch thiệp.
Trước kia lúc cứu anh từ trong đêm mưa, trông anh còn trịnh trọng hơn. Anh đưa cô ra sân bay ở thị trấn, còn liên lạc với cô sau đó, hầu hết mọi sự sắp xếp đều chu đáo và thích hợp, rất phù hợp với ấn tượng đầu tiên của cô khi nhìn thấy ảnh thẻ căn cước của anh lúc trước.
Nhìn anh ấy bây giờ dường như có chút khác, chỉ có đôi lông mày của anh vẫn ưa nhìn như ngày nào.
Sau đó cô mới nhận ra anh có mắt một mí, đường xương chân mày và hốc mắt rất trôi chảy khiến đôi mắt sâu và đầy sức sống, giờ cười thế này đôi mắt cũng cong cong một chút trông giống như cầu vậy.
Vầng sáng đèn xe hắt xuống, sống mũi anh nhìn thẳng hơn, cô chợt nhớ tới một câu nói, ngày trước khi Tư Nguyên xem video của thần tượng ở bên cạnh cô luôn nói rằng: “Huhuhu, thật muốn trượt trên sống mũi của anh ấy.”
Cô trông giống như bị dọa sợ bởi những lời nói trong đầu, và nhanh chóng quay đi nhìn chỗ khác.
Tùy tiện đáp lại câu hỏi vừa nãy của Trác Thành: “Anh nói cái gì cơ?”
“Nói cảm ơn em, nếu như ngày đó không có em đi qua cứu tôi, vậy tôi… Nói tóm lại, tôi muốn cảm ơn em đã cứu tôi thoát ch.ết.” Trác Thành nói có lý có chứng.
“Không nghiêm trọng đến vậy đâu.” Giang Ảnh nghe anh nói như vậy, chầm chậm quay người lại nhìn, dần bình tĩnh lại khỏi nỗi sợ hãi mà cô tự dọa bản thân lúc nãy.
“Sao lại không nghiệm trọng chứ.” Ánh mắt Trác Thành vẫn mang ý cười giống như lúc nãy.
“Vậy anh đã thoát ch.ết rồi, theo lẽ thường mà nói, có phải là sẽ có được hạnh phúc đến cuối đời gì đó sao.” Giang Ảnh nhìn ánh mắt của Trác Thành, không để ánh mắt của mình không di chuyển trên ‘cầu trượt’ nữa.
“Đương nhiên là có rồi.” Ánh sánh của đèn trên đầu xe rất sáng, Giang Ảnh cảm thấy ánh mắt của Trác Thành dường như còn sáng hơn nó nữa.
Cửa sổ xe mở được một nửa, gió trong đêm mùa hè rất mát mẻ nhưng Trác Thành có cảm giác nhiệt độ trong xe có chút nóng.
Giang Ảnh sau khi nghe thấy lời nói của anh thì mắt cô nhẹ nhàng mở to rồi nhìn qua, trông giống như đang đợi anh nói tiếp đáp án vậy.
Cả người được bao phủ bởi một vầng hào quang màu vàng ấm áp, ánh mắt long lanh dịu dàng khiến người ta bất giác mê đắm trong đó.
Mái tóc vốn xõa ra của cô khi ăn được cô buộc lỏng lẻo ở sau đầu, ăn xong cô quên không xõa tóc ra.
Lúc này bọn họ ngồi đang trong xe, anh thậm chí còn có thể nhìn thấy những sợi tóc lòa xòa ở giữa gáy và sau tai cô.
Anh hít một hơi, nhanh chóng đảo mắt nhìn thẳng về phía trước, kìm nén những lời vừa rồi suýt nữa thốt ra, sau khi nghĩ lại, anh lại nói tiếp.
“Hiệu quả công việc rất tốt. Tôi đều làm thêm giờ mỗi ngày trong một tuần.”
Đây quả thực là sự thật, Trác Thành cảm thấy có chút buồn cười sau khi nói xong.
Giang Ảnh bật cười khì khì: “Hạnh phúc trong tương lai quá chân thực rồi.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, trên má Giang Ảnh hiện ra hai chiếc má lúm duyên dáng, một bên ở dưới ánh sáng và một bên thấp thoáng trong bóng tối, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Ánh mắt Trác Thành bất giác dừng trên hai chiếc má lúm kia.
Thấy Giang Ảnh cúi đầu cởi đai an toàn, Trác Thành mới hoàn hồn lại, hắng hắng giọng.
“Làm phiền anh rồi, ăn xong còn phải đưa tôi về một chuyến nữa.” Giang Ảnh nói, “Vậy tôi về trước nhé!”
Trác Thành nói một tiếng được, thấy Giang Ảnh mở cửa xe bước xuống, anh cũng bước xuống rồi đi đến bên cạnh Giang Ảnh.
“Sao anh lại xuống xe?” Giang Ảnh thấy anh đi qua, nói.
“Ừ, tôi muốn tiễn em một đoạn.” Trác Thành nói.
“Không cần đâu, tôi đi vài bước là tới nhà rồi.” Giang Ảnh cười nhẹ, “Còn anh, trên đường lái xe về nhớ chú ý an toàn nhé!”
“Vậy được.” Trác Thành gật gật đầu, “Đến nhà nhớ nhắn cho tôi biết nhé.”
“Vâng.” Giang Ảnh vẫy tay với Trác Thành, “Tạm biệt!”
“Tạm biệt.” Trác Thành trông giống như vô tình nói thêm: “Lần sau có món nào ngon tôi sẽ lại mời em ra ngoài ăn nhé.”
Giang Ảnh mím môi, cười ậm ừ, sau đó chậm rãi xoay người đi vào trong khu chung cư.
Nhìn dáng vẻ của cô, có thể nghĩ rằng anh nói như vậy chỉ là đang khách sáo một chút, Trác Thành khẽ thở dài rồi đứng đó nhìn theo bóng lưng cô.
Cô đi được một đoạn, lúc sắp tới cổng khu chung cư thì quay đầu lại, phát hiện anh vẫn đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc, cô hơi nghiêng đầu, dừng bước lại nhìn qua đó.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Trác Thành chỉ cảm thấy đáng yêu, anh giơ tay vẫy vẫy, ra hiệu cho cô mau đi vào.
Cô cũng vẫy tay lại với Trác Thành rồi sau đó quay người đi vào khu chung cư.
Trác Thành nhìn thấy bóng lưng của cô biến mất sau cánh cửa mới quay người ngồi vào trong xe, đợi một lát, quả nhiên đợi được tin nhắn của cô gửi tới.
“Tôi đến nhà rồi.”
“Hôm nay cảm ơn anh. Trên đường lái xe cẩn thận nhé!”
Anh xem tin nhắn xong, trả lời lại “Được, em cũng nghỉ ngơi sớm đi”, sau đó đặt điện thoại xuống rồi khởi động xe, chuẩn bị đi về phía căn nhà cũ của anh.
Sau khi kết thúc tiệc mừng thọ ông nội ngày hôm nay, anh đi ra ngoài lái xe từ phía bắc thành phố đến phía nam thành phố để đi ăn.
Lúc này có hơi muộn nhưng anh đã nói với người trong nhà rằng sẽ ở lại nhà cũ hai ngày, vậy nên vẫn lái xe trở về đó.
Anh chuyển hướng đèn xe, nhìn sang gương bên trái xe rồi lại nhìn gương chiếu hậu phía sau.
Lúc này anh mới phát hiện khóe miệng vểnh lên trong gương, trên mặt luôn nở một nụ cười.
Thì ra tâm trạng mình hôm nay lại tốt như vậy.
Anh vừa suy nghĩ vừa quay tay lái hòa vào đường lớn, cảm giác quãng đường lái xe từ phía nam thành phố đến phía bắc thành phố dường như cũng không xa lắm.
Sau khi vào nhà Giang Ảnh liền gửi tin nhắn cho Trác Thành, nhắn xong cô đặt điện thoại xuống rồi đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Khi đứng trước gương để tháo bông tai ra, Giang Ảnh nhìn mình trong gương.
Khóe miệng của người trong gương nhếch lên, má hơi ửng đỏ, tâm trạng vui mừng như tràn ra trên khóe mắt và chân mày.
Hôm nay cô không đánh má hồng, Giang Ảnh nghĩ.
Đánh răng rửa mặt xong, Giang Ảnh từ phòng tắm đi ra, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bước đến trước bàn, cô sắp xếp những câu hỏi đã viết ra trước đó để chuẩn bị và sẽ nói với Tư Nguyên vào ngày mai, cô bỏ nó cùng với máy tính vào túi, và tiện tay dọn dẹp mặt bàn một chút.
Sau khi dọn dẹp xong cô nằm lên giường, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Nhớ đến lúc nói chuyện với Trác Thành ở bên ngoài khu chung cư lúc nãy, không biết vì sao cô lại liên tưởng đến câu nói đó khi nhìn thấy sống mũi của Trác Thành.
Đều trách Tư Nguyên, khi còn đi học, cô ấy như sống trên mạng vậy, những lời khen ngợi thần tượng nói nhiều đến mức lỗ tai của Giang Ảnh nghe đến chai luôn rồi.
Lúc này, ngoài câu “Thật muốn trượt trên sống mũi của anh ấy”, Giang Ảnh lại nghĩ đến một câu khác, “Thật muốn đu trên lông mi của anh ấy.”
Giang Ảnh vô sức kéo chăn bông và che đầu mình lại, hai câu mà Tư Nguyên hay nói trước đó đang quay không ngừng trong đầu cô giống như một câu thần chú, và cô không thể thoát ra khỏi ma thuật của nó.
Điều khó chịu hơn nữa là hai câu này luôn khiến cô nhớ đến cái dáng vẻ Trác Thành nhìn cô lúc nãy.
Cô cau mày và thử giải tỏa tâm trí của mình, nhưng một lúc sau cô thấy nó hoàn toàn vô ích.
Giang Ảnh từ bỏ ngay lập tức, nắm lấy chăn bông che mặt và hít một hơi thật sâu.
Cầu trượt! Ngày mai, cô sẽ hỏi Tư Nguyên xem cậu ấy đã xem cái gì cả ngày nay. Cô tức giận nghĩ.
Sau khi trằn trọc một hồi, cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ.
Trước khi đi ngủ, Giang Ảnh suy nghĩ lung tung, ngủ đi ngủ đi, ngày mai đến công ty là ổn rồi, cô còn rất nhiều vấn đề liên quan đến kế hoạch cần tìm Tư Nguyên để thảo luận nữa.
Hôm sau ngủ dậy cô vẫn còn lơ mơ, sau khi ăn sáng một lúc vẫn còn mơ màng buồn ngủ, rõ ràng những suy nghĩ điên cuồng trong đầu cô đêm hôm trước đã ảnh hưởng rất nhiều đến chất lượng giấc ngủ của cô.
Giang Ảnh lắc lắc cái đầu, quyết định đến công ty sớm hơn một chút nhìn kế hoạch của mình rồi nhanh chóng vào làm việc.
Gửi tin nhắn cho Tư Nguyên xong, Tư Nguyên nhanh chóng trả lời, nói rằng cô ấy đã đến công ty rồi, Giang Ảnh đến rồi nói chuyện trực tiếp.
Giang Ảnh nhìn tin nhắn rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.
Cô rất nhanh đã đến công ty, hôm nay Tư Nguyên đến rất sớm, những người khác trong công ty còn chưa đến.
Tư Nguyên đã dẫn cô đến đây từ trước, khi vào công ty, cô đã đến thẳng văn phòng của Tư Nguyên.
Sau khi đến gần, cách cánh cửa kính cô nhìn thấy Tư Nguyên đang cúi đầu nhìn điện thoại, khi Giang Ảnh đẩy cửa đang chuẩn bị đi vào văn phòng, cô nghe thấy Tư Nguyên đang nói chuyện điện thoại với vẻ mặt phấn khích và giọng điệu thành khẩn: “Trời ạ, đáng yêu quá đi, thật muốn trượt trên sống mũi của anh ấy”.
……
Công ty này sớm muộn gì cũng phá sản thôi.
Giang Ảnh mặt không biểu cảm đứng đó, suy nghĩ mông lung.