Chương 27
Giang Ảnh bước từ trên xe xuống, lúc đi vào tòa nhà Tư bản Ngôn Sơn, đã là nửa tiếng sau.
Giang Ảnh quyết định gọi điện thoại cho vị quản lý kia trước, nhưng ai biết điện thoại vẫn luôn báo bận. Cô đợi một chút, thử gọi lại hai lần, kết quả đối phương vẫn đang ở trong trạng thái trò chuyện.
Bất đắc dĩ cô đành phải đi tới quầy lễ tân hỏi: “Xin chào, tôi muốn tìm Lương Cao Viễn của Tư bản Ngôn Sơn.”
“Trước đó đã hẹn trước, nhưng mà bây giờ tôi gọi điện thoại cho anh ấy không được, có thể phiền cô liên hệ giúp tôi được không?”
Nhân viên lễ tân mỉm cười nói được, “Có thể hỏi tên cô được không ạ, công ty hẹn làm việc gì ạ? Tôi tr.a giúp cô lịch hẹn nhé.”
Giang Ảnh nói rõ ràng, nhìn thấy nhân viên lễ tân tìm lịch hẹn, tiếc nuối nhíu mày nói, “Thật xin lỗi, ở đây không tr.a được lịch hẹn trước của cô.”
Giang Ảnh nghĩ nghĩ, có thể là lần này sự việc đột ngột xảy ra, đột nhiên muốn gửi tư liệu này, Tư Nguyên không hẹn trước, cô đang suy nghĩ phải làm sao, lại nghe thấy nhân viên lễ tân nói: “Vậy để tôi giúp cô gọi điện thoại tới bộ phận đầu tư của Ngôn Sơn hỏi, cô chờ một chút nhé.”
Giang Ảnh hơi bất ngờ gật gật đầu, cảm kích nhìn nhân viên lễ tân.
Rất nhanh nhân viên lễ tân cúp điện thoại nói cho cô biết, để cô ngồi chờ ở ghế sofa tiếp khách bên cạnh, lát nữa anh Lương sẽ đi xuống dưới lấy tư liệu.
Giang Ảnh liên tục cảm ơn nhân viên lễ tân, trong lòng cũng thả lỏng, sau đó ngồi ở ghế sofa gần quầy lễ tân, chờ một chút sẽ thấy người đưa tài liệu, là coi như đại công cáo thành.
Quầy lễ tân ở một góc, sofa cô ngồi rất gần quầy lễ tân, tầm nhìn vị trí này rất tốt, trên cơ bản có thể nhìn thấy toàn cảnh của đại sảnh, một lát nữa vị quản lí đầu tư họ Lương kia xuống dưới cô cũng có thể nhìn thấy đầu tiên.
Tòa nhà của Tư bản Ngôn Sơn là tòa nhà trung tâm của Tinh Việt CBD, là tòa nhà có thiết kế mang tính bước ngoặt trong những năm gần đây của CBD, tòa nhà được xây cao vút mới lạ, đại sảnh rộng lớn thoáng đãng, bên cạnh vị trí đặt sofa Giang Ảnh ngồi là một hàng khu chờ, còn có một hàng cây xanh tinh xảo.
Giang Ảnh ngồi trên ghế sofa vừa tính toán xong việc sẽ đi ăn cái gì, cũng không tránh được nghe thấy hai cô gái lễ tân đang nói chuyện trong quầy lễ tân.
Từ biên tập trò chuyện của idol tới buổi biểu diễn, từ couple ân ái tình nồng tới ship thuyền couple, trong đó xen lẫn những từ ngữ mới mà Giang Ảnh cái hiểu cái không, cô cảm thấy thật mới mẻ thú vị.
Một lát sau, đề tài từ trên mạng tới không gian ba chiều, đè thấp âm thanh bàn tán về chuyện trong tòa nhà, lúc thì đấm ngực dậm chân cảm thán đã bỏ lỡ soái ca, trong chốc lát lại an ủi đối phương trai đẹp ngày nào cũng có, không thiếu một người này.
Giang Ảnh không nhịn được cười, cúi đầu che giấu.
“Nhưng mà tôi thấy, mấy người cô nói vừa rồi tuy rằng cũng rất đẹp trai, nhưng vẫn không thể so sánh được với Trác tổng của tôi.”
“Cũng là của tôi nha. Sáng nay lúc vừa nhìn thấy anh ấy tôi đã không thể hít thở.”
“Thật giống như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình! Hơn nữa tôi siêu cấp yêu Trác tổng, đó là đại sếp cao lãnh đằng sau màn của Ngôn Sơn.”
Không biết từ khi nào, chủ đề của hai người lại đột nhiên đề cập tới Trác tổng, Giang Ảnh nghe xong hai câu, xác định hai cô ấy đang nói tới Trác Thành.
Ngày hôm qua anh ấy là đối tượng trong mớ bòng bong của cô, hôm nay lại trở thành chủ đề của người khác. Cô ưỡn thẳng lưng ngồi trên sofa, cụp mắt lẳng lặng nghe sóng âm của hai cô ấy phát ra.
“Tôi cũng siêu cấp yêu anh ấy! Hơn nữa trong tiểu thuyết nếu anh ấy không làm đầu tư ở Ngôn Sơn, cũng sẽ về nhà kế thừa gia nghiệp.”
“Aaaaa!!! Ông trời ơi, đây là người như thế nào chứ, gia đình anh ấy là…..”
“Chính là Trác Thị! Trác Thị của Duyệt Tuyền Loan đấy!”
“Ôi trời!”
“Tôi đi ch.ết đây!”
Cho dù đã đè thấp giọng nói, nhưng mà bởi vì âm thanh của hai người quá mức hấp dẫn và kích động, Giang Ảnh vẫn có thể nghe rành mạch.
Cô chợt cảm thất run sợ, ban đầu cô chỉ biết Trác Thành là bạn tốt của thầy Tạ, thầy Tạ vẫn luôn quyên góp tiền tu sửa trường học cho thôn Tiên Quả và thị trấn, chứng tỏ hoàn cảnh gia đình cũng khá giả, như vậy có thể Trác Thành cũng không kém.
Sau đó lại biết được công việc của Trác Thành khi ở hội nghị, đáy lòng cô đã có chút bất an và khiếp đảm, nhưng nỗi bất an này rất nhỏ, Trác Thành nhỏ bé đứng đối diện với cô trên con đường nhỏ trong rừng phong càng có thể biến mất.
Mà giờ phút này chút khiếp đảm kia bị đè ép xuống, theo những gì mà cô nghe thấy lại dần dần nổi lên trong lòng.
Cuộc thảo luận của hai cô gái trong âm thanh hiển nhiên vẫn chưa chấm dứt.
“So với vừa rồi càng giống tiểu thuyết ngôn tình, hôm nay tôi nhìn thấy một cô gái vô cùng đáng yêu tới Ngôn Sơn tìm Trác tổng, vừa thấy liền biết không liên quan tới công việc, hơn nữa không hẹn trước, tôi giúp cô ấy gọi điện thoại nội bộ hỏi, sau đó! Trác tổng để cho cô ấy đi lên! Sau đó! Tới giữa trưa rồi, mà cô ấy còn chưa đi xuống!”
“Hít….. Đã hiểu.”
“Khó chịu.”
“Mình đi xem tiểu kiều thê của tổng tài bá đạo đây, tạm biệt.”
Hai cô gái nửa thật nửa giả kêu rên, Giang Ảnh cắn cắn môi, nhẫn nhịn, vẫn đứng lên. Cô không muốn tiếp tục nghe, cũng không muốn tiếp tục ngồi ở đây, cũng không muốn… Cô cũng không biết cô không muốn cái gì.
“Xin chào, xin hỏi cô có phải là người của Lớp học Khải Tư không…” Bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh đánh gãy dòng suy nghĩ đang chìm tới đáy cốc của cô.
Cô vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình hỏi thăm của người trước mắt, cô phản ứng lại, “Anh là….. anh Lương…”
“Đúng đúng, xin chào, tôi là Lương Cao Viễn của bộ phận đầu tư.”
“Xin chào, tôi là Giang Ảnh của Lớp học Khải Tư.” Giang Ảnh vội vàng lấy tư liệu ra, “Tôi mang hai phần tài liệu tới.”
Quản lý Lương đứng đối diện tiếp nhận tư liệu, cảm ơn cô đã vất vả chạy một chuyến, nói hai câu sau vội vàng chào tạm biệt đi thang máy lên lầu, rảo nhanh bước chân, xem ra là thực sự bận rộn.
Nhiệm vụ xem như đã xong xuôi, Giang Ảnh nhẹ nhàng thở ra. Dòng suy nghĩ bị đánh gãy vừa rồi lại một lần nữa trở lại, cô thở dài, tâm trí rối bời.
Ôm một cõi lòng tràn đầy mong đợi ngồi dưới lầu Tư bản Ngôn Sơn, sau khi nghe thấy hai cô gái tám chuyện tâm trạng lại mê mang nặng nề, đến lúc này cô mới không thể không thừa nhận, cô không kịp ăn cơm vội vàng chạy tới Tư bản Ngôn Sơn, cũng không phải chỉ vì tới đưa tài liệu.
Nhưng bây giờ thừa nhận cũng có tác dụng gì chứ, cho dù nội dung bàn luận vừa rồi của hai cô gái lễ tân là thật hay là giả, trong lòng cô đã cảm thấy muốn lùi bước, dũng khí khi vội vàng chạy tới đây sớm đã cạn kiệt, càng không cần nhắc tới suy nghĩ ở trong lòng trước đó, có lẽ cô nên mời Trác Thành ăn một bữa cơm trưa.
Mi tâm cô đau nhức, cô đè ngón trỏ lên, mới phát hiện bản thân đã cau mày một lúc lâu.
Cô ảo não, vừa rồi khi nói chuyện với quản lý Lương cô cũng sẽ không nhăn nhó như vậy chứ, cô ủ rũ cúi đầu, ngồi xuống ghế sofa vừa rồi.
Sàn nhà đại sảnh lót đá cẩm thạch, hoa văn tinh xảo, tiếng giày da dẫm lên “cộp cộp” thanh thúy êm tai.
Có người sải bước nhẹ nhàng đi trong đại sảnh, bên đường một hang cây xanh tươi ướt át, xen lẫn với tiếng người nói chuyện xinh đẹp yêu kiều.
“Gần đây bạn em giới thiệu cho em một nhà hàng, ăn rất ngon, em dùng nhân cách của mình đảm bảo. Xe ở ngày bên ngoài, gét go.”
Giang Ảnh ngồi trên ghế sofa bên cạnh hàng cây, nghe thấy người bên cạnh đi qua nói như vậy, cho dù tâm trạng đang trùng xuống, vẫn cảm thấy thật đáng yêu. Xem ra thế gian này thật tốt đẹp, con người và thức ăn tuyệt vời không thể chia cách.
Như là nhớ tới cái gì, cô khẽ mím môi, nhưng giây tiếp theo, đôi môi còn không kịp mỉm cười chợt cứng ngắc, gượng gạo trên khuôn mặt trắng bệch của cô.
Tối hôm qua giọng nói trấm thấp dịu dàng cô nghe được, vang lên theo tiếng bước chân trên sàn nhà cẩm thạch, giọng nói chứa đầy chiều chuộng bất đắc dĩ: “Em xác định xe có còn ở đó không?”
“Ai nha ~ em may mắn như vậy, chắc chắn sẽ không bị lôi đi đâu~” Giọng nói trong trẻo một hỏi một đáp với anh, ai nghe thấy cũng kìm lòng không được mà mỉm cười.
Thực ra hai người cách ghế sofa ở khu chờ còn có một khoảng, hơn nữa tiếng nói chuyện cũng chỉ là chợt lướt qua mà thôi.
Nhưng không biết vì sao, tiếng bước chân tiếng nói chuyện lại từng câu chữ như tiếng trống tiếng sấm, như sương như điện, va vào màng nhĩ của Giang Ảnh, chấn động khiến cô quay cuồng, hai tay lạnh lẽo.
Cô cắn chặt môi, như là vẫn chưa hết hy vọng, hoặc cũng có thể là muốn bản thân hết hy vọng, ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn nơi phát ra âm thanh.
Cho dù hai người đã đi xa một khoảng, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ bóng dáng ấy.
Bóng dáng cao lớn quen thuộc, sau khi cô tới thành phố B vài lần đều đi bên cạnh bóng dáng ấy, xuyên qua khe hở của bàn ăn trong nhà hàng, quanh co ngoằn nghèo tới trước bàn ăn.
Trong lòng cô âm thầm cảm thấy kỳ lạ, cô còn tưởng rằng có lẽ mắt mình bị mờ, hoặc là do run rẩy mà nhìn không rõ, dù sao bàn tay cô đang đè chặt bàn tay còn lại đang run rẩy.
Nhưng hình ảnh trước mắt lại vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức cô có thể nhìn thấy sườn mặt của anh đang nói chuyện với người ta, mắt mày, sống mũi, không có khả năng hiểu lầm, càng không có lí do gì để khiến bản thân mình quên mất.
Tiếng líu ríu bên tai của nhân viên lễ tân dường như tắt microphone tập thể, đợi bóng dáng hai người biến mất ở cửa, radio của các cô ấy mới dần dần khôi phục lại tín hiệu.
“Ôi! Trời! Ơi!”
“Cậu đã được xem bộ phim Tiểu kiều thê của bá đạo tổng tài bản chân thật!”
“Mình đi ch.ết đây!”
“Anh ấy mỉm cười bảy phần cưng chiều ba phần bất lực! Mình không nhìn lầm chứ!”
Cô không nhìn nhầm, tôi cũng không nhìn nhầm. Giang Ảnh trong long âm thầm nói.
Trong tiếng sợ hãi than thở cô theo hoảng hốt thoát ra ngoài, hoặc là khiến cô tỉnh lại trong một giấc mộng trầm mê.
Dường như có một tảng đá lớn đè nặng, trong lòng nặng trĩu, chìm xuống đáy cốc, trĩu xuống khiến cô đau đớn.
Nhưng cảm giác này còn chân thực hơn cảm giác lơ lửng treo giữa không trung trước đó, cô không còn cần sợ hãi.
Rốt cục cô cũng ý thức được, nếu không ôm hy vọng không nên có, như vậy lo lắng thấp thỏm và cảm giác nặng nề như chìm vào đáy cốc cũng sẽ không có.
Cô khẽ thả lỏng hai hàm răng, buông cánh môi đang bị cắn chặt, Giang Ảnh đứng lên, khi tầm mắt chạm vào ánh mắt của nhân viên lễ tân, cô gái giúp cô gọi điện thoại tới bộ phận đầu tư hỏi thăm nhìn mình mỉm cười.
Có thể là đã nhìn thấy cảnh tưởng cô và Quản lý Lương gặp mặt, cô ấy gật gật đầu nói, “Đã xử lý xong công việc rồi chứ?”
Giang Ảnh sửng sốt một chút, gật đầu mỉm cười, đôi môi nhợt nhạt có vài đường khô nứt, cô thật sự rất cảm ơn các cô ấy nói,
“Hôm nay ít nhiều đều nhờ hai cô, cám ơn.”
Nhân viên lễ tân thấy cô cảm ơn một cách trịnh trọng như vậy, cảm thấy hơi bất ngờ chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, có thể cô gái trước mặt này đúng là vừa làm xong một chuyện quan trọng, nên cười nói “Đừng khách sáo”.
Sau khi Giang Ảnh tạm biệt các cô ấy, xoay người đi ra khu vực tiếp khách, bước chân dẫm lên sàn nhà lót đá cẩm thạch trơn bóng, rời khỏi tòa nhà của Tư bản Ngôn Sơn.