Chương 44
Đến chủ nhật, Giang Ảnh và Trác Thành đi xem triển lãm nghệ thuật như đã hẹn..
Triển lãm tranh được tổ chức ở “Như Họa Lang” ở phía bắc thành phố, đây là một phòng tranh tư nhân cao cấp rất nổi tiếng.
Không giống như một trung tâm nghệ thuật thông thường hoặc phòng triển lãm, Như Họa Lang ở trong một đình viện nhỏ, yên tĩnh tĩnh mịch, bố trí tinh xảo lịch sự tao nhã.
Chủ đề của cuộc triển lãm tên là “Nhiễm”, Giang Ảnh nhìn thấy trên hai bức thư mời Trác Thành cầm về.
Tên chủ đề triển lãm trùng với tên họa sĩ, trên giấy mời mạ vàng có viết tên họa sĩ bên cạnh chủ đề triển lãm: Phó Nhiễm, cô chính là người vợ quá cố của Tạ Tử Minh.
Giang Ảnh khẽ vuốt ve chữ trên thư mời, thở dài, khoác tay Trác Thành, cùng anh bước vào Như Họa Lang.
Hai bên lối vào trong sân có rất nhiều cây cỏ, một số cây đã héo úa ngả vàng, nhưng hình dáng và cách cắt tỉa khá thoải mái và trang nhã. Bước vào phòng triển lãm, cây thông cảnh tinh xảo đã khiến không khí phòng trưng bày vốn đã thú vị lại được nâng lên một tầm cao mới.
Ở cửa phòng phòng triển lãm có viết lời giới thiệu về buổi triển lãm, không có mô tả bao quát và dài dòng, chỉ có rải rác vài nét bút: Triển lãm phong cảnh kiến trúc của Phó Nhiễm, tiếp xuống dưới có vẽ mấy dòng mục lục, sau đó để lại một mẳng trống không.
Trong lúc Giang Ảnh và Trác Thành đang xem phần giới thiệu, Tạ Tử Minh từ trong sảnh triển lãm đi ra, đi thẳng đến chỗ hai người họ.
Ở thôn Tiên Quả từ biệt, Giang Ảnh đã lâu rồi chưa gặp lại Tạ Tử Minh. Anh ấy trông gầy và xanh xao hơn so với khi ở thôn Tiên Quả.
Khó lắm mới gặp, Giang Ảnh là người đầu tiên chào hỏi anh ta, “Thầy Tạ, đã lâu không gặp.”
Tạ Tử Minh sau khi nhìn thấy cô, trên mặt hiện lên nụ cười, cuối cùng cũng không còn lạnh lùng và xa cách như lúc nãy nữa, “Ở thành phố B mọi chuyện đều tốt chứ?”
Giang Ảnh gật gật đầu, không tự giác nhìn về phía Trác Thành, Tạ Tử Minh thuận theo ánh mắt của cô chào hỏi với Trác Thành, Trác Thành thuận tay vỗ vỗ vai của anh, “Triển lãm tranh tổ chức rất tao nhã, còn tốt hơn trước kia tôi xem qua.”
Tạ Tử Minh nở nụ cười ngắn ngủi, “Bên trong còn có rất nhiều, đa phần các bản vẽ của A Nhiễm tôi đều đem ra hết. Đợi lát nữa mọi người cứ từ từ xem.”
“Mấy ngày nay tôi không thể rời khỏi triển lãm. Sau khi xong triển lãm này, tôi sẽ mời hai người ăn bữa cơm.”
“Dù sao hiện tại xem ra, tôi tính ra là một nửa bà mối của hai người. Nếu không phải cậu tới thôn Tiên Quả tìm tôi, chỉ sợ cậu bây giờ còn lẻ loi trơ trọi một mình đến xem triển lãm.”
Lời này nói ra cũng quá thẳng thắn rồi, Giang Ảnh mím môi cúi đầu cười, Trác Thành nhướng mày phản bác, “Lời này của cậu có hơi gượng ép rồi đó, rõ ràng là cậu quên không có đi đón tôi, hại tôi bị ngã xuống dưới con dốc đấy chứ.”
Lời nói của Trác Thành sinh động, bầu không khí ủ rũ vừa rồi bị đánh vỡ, mọi người nhẹ nhõm không ít, Tạ Tử Minh cũng hiếm khi có chút biểu cảm sinh động, bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Khi ba người họ đang nói chuyện, một thiếu niên bước ra khỏi phòng triển lãm, đi đến bên cạnh Tạ Tử Minh, gật đầu với Giang Ảnh và Trác Thành, sau đó thấp giọng nói chuyện với Tạ Tử Minh: “Anh rể, hai người vừa rồi đã xem xong tranh rời đi rồi, trước khi bọn họ rời đi còn quấn lấy muốn mua bức ‘Cư Dân Tiên Quả’, em từ chối rồi.”
“Nhưng em thấy bọn họ còn chưa từ bỏ đâu, có khả năng sẽ còn hỏi anh.”
Tạ Tử Minh nghe xong lời này, cảm xúc trên mặt vừa rồi lắng xuống, chỉ còn lại vẻ u sầu, “Bọn họ không biết đây là triển lãm nghệ thuật của A Nhiễm sao, đã sớm nói là không bán bất kỳ bức nào cả. Không cần để ý tới bọn họ.”
Thiếu niên gật đầu, không nói gì nữa. Cậu ấy giống Tạ Tử Minh, đều mặc âu phục trang trọng, cắt may vừa vặn.
Người thiếu niên vóc người đang dần dần trưởng thành, đứng đó như một cây tuyết tùng mới mọc, khuôn mặt tuy có vẻ trẻ trung, nhưng cả người lại bao trùm bởi một tầng lạnh lùng, lãnh đạm hơn tuổi.
Tạ Tử Minh quay lại giới thiệu cho Trác Thành và Giang Ảnh, “Đây là Phó Thần, là em trai của A Nhiễm, vẫn còn học cấp ba. Người này là bạn của anh Trác Thành, vị này chính là cô giáo Giang, đồng nghiệp của anh ở thôn Tiên Quả.”
Phó Thần thuận theo lời Tạ Tử Minh, chào hỏi Giang Ảnh và Trác Thành.
Giang Ảnh nhanh chóng cười đáp lại, gật đầu với người thanh niên trước mặt.
Có nhân viên đến gần bọn họ, nhẹ giọng nói xin lỗi, mời Tạ Tử Minh tiến lên một bước để nói chuyện, có vấn đề liên quan đến triển lãm tranh muốn thương lượng với Tạ Tử Minh.
Tạ Tử Minh nói với Trác Thành một tiếng, kêu Phó Thần đưa bọn họ đi xem tranh, sau đó vội vàng đi xử lý công việc triển lãm tranh.
Phó Thần cũng không câu nệ, làm động tác mời, dẫn Giang Ảnh và Trác Thành đi vào bên trong phòng triển lãm.
“Bên trong phòng triển lãm được chia thành hai phần: sảnh phía đông và sảnh phía tây, đây là phòng triển lãm phía tây, chủ yếu là các bức tranh phong cảnh kiến trúc đô thị.” Phó Thần chỉ lên bức tường của phòng triển lãm phía tây rồi giới thiệu với hộ, “Hầu hết các bức tranh là tranh thủy mặc, nhưng tranh sơn dầu của họa sĩ nền tảng và phong cách cũng rất mạnh mẽ, màu sắc và quang ảnh mang phong cách phương Tây nhiều hơn.”
Phó Thần nói rõ ràng chuyên nghiệp, Giang Ảnh nghiêm túc nghe, khoác lấy tay Trác Thành, vừa cẩn thận xem tranh vừa nghe Phó Thần giới thiệu.
Phó Thần hiểu rất rõ tác phẩm của chị gái mình, cũng cực kỳ dụng tâm và yêu quý, khi nói về một bức tranh cụ thể, cũng sẽ nhẹ nhàng vuốt bức tranh một cái, hoặc là chạm nhẹ vào khung tranh, lau đi mặt kính khung tranh đã được lau sạch sẽ, vốn không có bụi bặm.
Biểu cảm trên mặt thiếu niên cực ít, giới thiệu bức tranh cũng ngắn gọn trực tiếp, nhưng Giang Ảnh và Trác Thành vẫn có thể cảm nhận được sự gắn bó sâu sắc của cậu ấy với những bức tranh này và họa sĩ.
Người mất thì đã đi, chỉ còn người sống là ở lại với nỗi nhớ.
Lại nhìn những người vây quanh những bức tranh, Giang Ảnh và Trác Thành không khỏi thở dài một hơi, hai tay nắm chặt nhau càng chặt hơn.
Sau khi xem hết tranh ở phòng triển lãm phía tây, họ chậm rãi đi bộ qua đại sảnh và đi về phía phòng triển lãm phía đông.
Khác với những bức tranh ở phòng triển lãm phía Tây, phòng triển lãm phía Đông hầu hết là những bức tranh phong cảnh kiến trúc làng quê và thị trấn nhỏ.
“Hầu hết các tác phẩm trong phòng triển lãm phía Đông đều được vẽ khi họ đi vẽ phong cảnh ở các thành phố phía Nam, chủ yếu là các chủ đề về thị trấn nhỏ, làng quê và cuộc sống nông thôn.” Phó Thần vẫn điềm tĩnh và nhẹ nhàng giới thiệu, “Có khung cảnh vùng sông nước Giang Nam, cũng có các kiến trúc đặc trưng của trấn nhỏ…”
Ngay khi đang nói chuyện, cậu bị cắt ngang bởi âm thanh rung và bíp của điện thoại di động.
Phòng tranh rất yên tĩnh, và hầu hết những người xem tranh đều nói chuyện nhẹ giọng không hay, vì vậy cho dù là điện thoại rung mà không phải là tiếng chuông, ở trong phòng tranh cũng có vẻ đột ngột.
Phó Thần cúi đầu lấy điện thoại di động đang rung lên liếc nhìn, cũng không tắt máy hay nghe máy luôn, mà là do dự liếc nhìn hai người Trác Thành và Giang Ảnh.
Hai người bọn họ giơ tay tỏ ý bảo Phó Thần cứ tự nhiên, Phó Thần dừng lại hai giây, nhẹ giọng nói xin lỗi, hai người bọn họ đều tỏ ý không có gì, có thể tự mình xem tranh.
Phó Thần không có do dự nữa, gật đầu nhẹ, bước nhanh ra khỏi phòng triển lãm để nghe điện thoại.
Giang Ảnh và Trác Thành tiếp tục đi vào phía trong dọc theo phòng triển lãm phía đông, nhìn thấy hai bức tranh thủy mặc cầu bồng thuyền Giang Nam, chuyển một cái góc, chính là phong cảnh dân dã miền Tây Nam quen thuộc.
Giang Ảnh “Ồ” một tiếng, chỉ vào nhà sàn trong bức tranh cho Trác Thành xem, Trác Thành ngầm hiểu, tiến đến trước quan sát, nó thực sự giống với ngôi nhà sàn được sử dụng làm trường tiểu học ở thôn Tiên Quả kia.
Hai người đang xem, Phó Thần từ bên ngoài phòng triển lãm quay lại và xin lỗi họ, nói mình có chút việc, có lẽ phải đi ra ngoài một chút.
Vẻ mặt thiếu niên không còn bình tĩnh như trước, có chút áy náy, lúc này dường như cũng có phần sinh động phù hợp với tuổi của cậu.
Trác Thành và Giang Ảnh vội vàng nói không sao, không cần phải xin lỗi, bọn họ có thể tự mình xem, chẳng qua là bọn họ rất thích phong cách tranh trong phòng triển lãm phía Đông, cho nên họ muốn ở lại đây một lúc từ từ xem.
Phó Thần nghe hai người nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, nói xin lỗi một lần nữa rồi rời đi.
Giang Ảnh và Trác Thành không hề bị ảnh hưởng, xem tiếp bức tranh Góc lầu vừa rồi.
“Ồ.” Trác Thành liếc mắt nhìn sang bên cạnh, khi nhìn thấy cảnh tượng trong tranh bên cạnh có vẻ quen thuộc, anh vỗ tay Giang Ảnh ra hiệu cho cô nhìn.
Bức tranh bên cạnh có phong cách tương tự như bức tranh Góc lầu này, cả hai đều là phong cảnh kiến trúc của thị trấn nhỏ ở phía Tây Nam.
Chỉ là không giống với kiến trúc đơn độc của Góc lầu, những bức tranh bên có góc nhìn cao hơn, giống như đứng trên cao nhìn xuống một mảnh nhà cửa.
Trong tranh núi xa thâm sâu, sương mù ẩm ướt mờ mịt, nét vẽ hoa cỏ cây cối tĩnh lặng ôn nhu, Giang Ảnh không nỡ rời mắt khỏi bức tranh, nhìn tên tiêu đề dưới góc phải của bức tranh, sau khi nhìn rõ ràng kinh ngạc với Trác Thành đưa mắt nhìn nhau.
Cư Dân Tiên Quả bốn chữ trang nhã nét chữ mỏng manh, được in lên vân mảnh trên nhãn trắng nhạt, khẽ động lòng người.
Hóa ra đây là bức tranh mà vừa rồi Phó Thần nói có người xem triển lãm muốn mua.
Chỉ là câu chuyện trong bức tranh này có giá trị đối với người xem, nhưng đối với người trong câu chuyện thì nó là bảo vật vô giá.
“Cô ấy vẽ thật sự rất đẹp.” Giang Ảnh khẽ vuốt khung tranh, “Vẽ còn đẹp hơn thôn Tiên Quả trong ký ức của em.”
Trác Thành ôm lấy vai cô, lẳng lặng ngắm nhìn nơi mà anh may mắn từng đi trong tranh kia.
“Bức tranh này tên là Nhiễm? Là vị trí trung tâm của triển lãm tranh sao? Triển lãm tranh này tên là Nhiễm.”
“Hơn nữa, tên tác giả của bức tranh này cũng là Nhiễm. Tôi đoán bức tranh này phải có ý nghĩa rất lớn.”
“Thật đúng vậy, để tôi nhìn kỹ xem…”
Hai người đang xem bức tranh cách đó không xa không kiềm được trầm giọng phát ra âm thanh kinh ngạc, khiến cho Trác Thành và Giang Ảnh không thể không từ trong không khí Dân cư Quả Tiên đi ra, quay đầu nhìn bức tranh ở vị trí trung tâm mà họ đang nói tới kia.
Trước bức tranh có hai người đang đứng xem, bọn họ đợi đến lúc không có ai mới đi gần, khi Giang Ảnh từ từ xem nội dung của bức tranh Nhiễm kia, cô không kìm được thấp giọng hô một tiếng, “Ồ, vậy mà là cây tiên quả.”
“Trác Thành, đây là cây tiên quả.” Giang Ảnh không khỏi phải nắm chặt cánh tay Trác Thành.
Trác Thành nhìn thấy bộ dạng của cô, vậy mà còn kích động hơn so với xem Dân cư Quả Tiên, vội vàng ôm lấy cô, cẩn thận xem bức Nhiễm này.
Nhiễm là bức vẽ cây tiên quả đắm chìm trong ánh nắng bình minh, màu sắc cực kỳ diễm lệ động lòng người.
Cây tiên quả mà Giang Ảnh nhìn thấy thật không hề đẹp như vậy, nhưng mà cây vẽ trong tranh, đẹp mà lại không mất đi tính chân thực.
Nét thanh tao của tranh thủy mặc và màu sắc quang ảnh rực rỡ phong cách phương Tây, khiến người ta có cảm giác giống như cây tiên quả đang tắm mình trong ánh nắng bình minh, nên mới có bộ dạng xinh đẹp như vậy.
Cảnh ánh mặt trời mọc trời cao mấy xanh và hình ảnh hai ba cư dân ở phía xa xa mờ ảo, chỉ có cây trước mắt xinh đẹp rõ ràng động lòng người.
Dưới tán cây vẽ hai bóng người, đây là nguyên tố hiếm khi xuất hiện trong tranh phong cảnh kiến trúc của Phó Nhiễm.
Bóng người vẽ bằng vài nét bút lác đác, là hai người tựa vào nhau, đứng ở cách cái cây không xa, cùng ánh sáng với cây, gió lay động tay áo.
Giang Ảnh đáy mắt nóng lên, cô vươn tay nắm lấy tay của Trác Thành.
Cô đã hiểu tại sao bức tranh vẽ cây tiên quả này lại có tên là Nhiễm rồi.
Ở thôn Tiên Quả cùng Tạ Tử Minh vẽ vật thực, ở trước cây tiên quả xem mặt trời mọc, hẳn là khoảnh khắc Phó Nhiễm cảm thấy hạnh phúc nhất.
Nội tâm vui sướng và dịu dàng của cô, đã truyền đạt hết cho người xem tranh không sót một chút.
Người đã ra đi, mà tình cảm như khúc hát lúc trước và hạnh phúc quanh quẩn bên cạnh cô, vẫn lây nhiễm và truyền cảm hứng cho người sau.
Giang Ảnh cảm nhận được hạnh phúc của Phó Nhiễm, lại vì cô đã không có ở đây mà cảm thấy buồn.
Giang Ảnh nắm chặt tay Trác Thành, có chút lúng túng quay đầu nhìn người trước mặt, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh.