Chương 47
Hôm sau, Giang Ảnh không đi đến trường học thực nghiệm bên kia nữa.
Hôm qua, sau khi tan học cô đã đợi một hồi lâu, bên trường học vẫn bặt vô âm tín.
Lần này cô đã có thể chắc chắn về thái độ từ chối của phía bên kia rồi.
Bây giờ đã là cuối năm, vốn dĩ cô muốn khoảng hơn một tháng trước kì nghỉ đông của trường, kết nối xong hai trường học, như vậy học kì mới cũng có thể trực tiếp bắt đầu lớp học đồng bộ được rồi.
Ai mà biết chớp mắt lại xảy ra sự cố, lại phải liên hệ từ đầu với các trường học, như vậy học kì mới năm sau chưa chắc có thể mở kịp, có thể còn phải đợi đến học kỳ mới sau kỳ nghỉ hè năm sau nữa.
Lúc này mà bị trì hoãn thì phải là nửa năm, thực sự khiến người ta khó chấp nhận được mà.
Hơn nữa, trường trung học cơ sở thực nghiệm trong số các trường trung học cơ sở trọng điểm có chất lượng giáo dục tương tự, lấy danh tiếng là giảm bớt áp lực học sinh nhiều nhất có thể, không tập trung vào phương pháp đào tạo ma quỷ mà chủ trương hướng dẫn học sinh tự học tập và suy nghĩ, vì vậy trong lòng Giang Ảnh vẫn luôn muốn cùng với trường học thực nghiệm tiến hành dự án này.
Nhưng thái độ của trường học thực nghiệm bên kia hiển nhiên cực kì tệ, cứ kéo dài như vậy cũng không biết khi nào mới có kết quả.
Giang Ảnh thở dài, tựa đầu vào sau ghế làm việc, phiền não đưa tay gác lên trán, nghĩ không ra cách gì.
Sáng nay Giang Ảnh có họp với Tư Nguyên qua điện thoại, cô đã nói tình hình toàn bộ sự việc cho Tư Nguyên nghe.
Trước mắt cũng chỉ có thể đợi sau khi Tư Nguyên đi công tác về, bọn họ sẽ bàn bạc kỹ càng lại một lần nữa.
–
Khi trợ lý Tiểu Lưu gõ nhẹ cửa phòng làm việc của Trác Thành, Trác Thành đang nhìn món đồ trong tay đến mất hồn.
Đó là một chiếc hộp nhung thiên nga màu xanh đậm có kích thước bằng hai lòng bàn tay, hình hộp, với các góc tinh xảo và bề mặt bóng mềm.
Mở chiếc khóa bên hông ra, nắp hộp bật ra “cạch” một cái, một bộ trang sức ngọc trai nạm kim cương nằm lặng lẽ trên bề mặt nhung, một bộ trang sức tinh xảo gồm hoa tai và dây chuyền được sắp xếp ngay ngắn.
Những viên ngọc trai tròn bóng loáng, những viên kim cương óng ánh, tinh khiết, hai loại ánh sáng hòa quyện vào nhau đẹp đến mức rung động lòng người.
Bộ trang sức này là tuần trước Trác Thành tham gia một buổi tiệc từ thiện đấu giá được.
Anh trước giờ đều không thích tham gia các hoạt động này, lúc trước ở Ngôn Sơn mỗi khi nhận được lời mời tham gia, nếu có thể từ chối thì anh đều từ chối, từ chối không được thì để cho Thẩm Tuấn đi thay.
Sau khi trở về Trác Thị hiển nhiên không thể tùy tiện như vậy nữa rồi.
Trong hầu hết các trường hợp, người của Trác Thị vẫn phải xuất hiện. Bên cạnh đó, Trác Chính hiện đang đi công tác ở nước A, đây có thể coi là thời kỳ đặc biệt của Trác Thị, vì vậy anh phải đến tất cả các nơi mà trước đây Trác Chính đã đến.
Làm việc cả một ngày, tan làm rồi vẫn phải ăn mặc trang điểm, quấn trên mình bộ đồ tây nghiêm trang, ăn uống linh đình giao lưu với mọi người.
Trác Thành vừa đối phó các tình huống, trong lòng vừa thở dài một hơi, cuộc sống bình thường của Trác Chính thật sự không dễ dàng mà.
Cũng giống như lịch trình của bữa tiệc tối này, những ngày qua các trợ lý không biết đã đưa qua biết bao nhiêu cái rồi, lựa tới lựa lui cũng chỉ để lại những cái không thể từ chối được, cứ như vậy, anh đến Trác Thị chưa được bao lâu mà đã phải tham gia đến mấy cái rồi.
So với ngày xưa, có thể nói bản thân đã được sống quá thoải mái rồi, đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận mà.
Kiên nhẫn lắm mới chịu đựng được đến lúc cao trào của bữa tiệc tối, tiết mục đấu giá, Trác Thành thở phào nhẹ nhõm, dự định sau khi cuộc đấu giá bắt đầu sẽ tùy tiện giơ cái bảng đấu giá, sau đó là có thể rời đi.
Khi trên sân khấu bắt đầu bày ra sản phẩm đấu giá, anh đang nhắn tin với Giang Ảnh, nói bên mình sắp xong rồi, một chút nữa là về tới nhà.
Khi đang đợi tin nhắn trả lời của Giang Ảnh, anh tiện tay lật ra tập ảnh danh sách các vật phẩm đấu giá, vô tình giở đến một trang khiến anh không khỏi chăm chú nhìn thêm lần nữa.
Đây là bộ trang sức được thiết kế thủ công bởi một nhà thiết kế quá cố của châu Âu, được mô phỏng theo vương miện bằng ngọc trai và kim cương của Josephine, là bộ sưu tập vô cùng hiếm, có tên là Đăng Quang.
Trong bộ sưu tập này có ba bộ trang sức, trong đó có hai bộ đã được sưu tầm cá nhân, chỉ còn lại một bộ này, thiết kế thanh lịch nho nhã tinh xảo được mệnh danh là Linh Lộc Đăng Quang.
Trang sức ngọc trai trong bức ảnh đã đủ đẹp lộng lẫy nhưng vẫn chưa bằng 1/10 so với đồ thật, đây là cảm nhận của anh ngay khi nhận được bộ trang sức thật.
Khoảnh khắc nhìn thấy bộ ngọc trai trong album ảnh, khi lần đầu tiên anh và Giang Ảnh đi ăn cơm ở thành phố B, dáng vẻ Giang Ảnh mặc chiếc váy liền màu xanh đậm đi về phía anh lập tức hiện lên trong tâm trí anh, lúc đó những viên ngọc trai trắng tinh trên vành tai của cô khiến anh nhớ mãi không quên.
Anh vuốt ve những viên ngọc trai nhỏ in trong album ảnh, kiên nhẫn chờ đến lượt đấu giá bộ trang sức này, bỏ tấm bảng đấu giá xuống, sau đó lại vội vã rời khỏi bữa tiệc tối trở về nhà.
Hôm qua bộ trang sức này mới được giao tới, mở hết tầng tầng lớp lớp bao bì đóng gói và các giấy tờ chứng nhận, lúc mở cái nắp hộp nhung thiên nga ra, luồng ánh sáng ngọc trai lấp lánh, khẽ lay động dưới ánh đèn trần trong phòng làm việc.
Trác Thành như bị cuốn mất hồn, anh tưởng tượng khi đeo nó lên đôi tai nhỏ nhắn cùng với chiếc cổ trắng nõn của Giang Ảnh thì sẽ là một vẻ đẹp rung động lòng người đến thế nào.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh hoàn hồn trở lại, đóng nắp hộp trang sức lại, thắt khóa bên hông hộp rồi cất vào ngăn kéo bên tay trái, sau đó mới lên tiếng để người bên ngoài cửa bước vào.
“Trác tổng, lúc nãy anh tìm tôi…” Trợ lý Tiểu Lưu bước vào văn phòng, nhẹ nhàng nói.
“Ừm, có chuyện này.” Trác Thành đưa cho cô ấy một tờ giấy, trên đó có tên và phương thức liên lạc của một người: “Cô liên hệ người này, nói với anh ta, có một bên là công ty của Lớp học Khải Tư đang muốn hợp tác trường học, chỉ đích danh là muốn trường học thực nghiệm phía bắc thành phố. Những chuyện còn lại thì không cần cô quan tâm nữa.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi Trác tổng.” Tiểu Lưu liếc nhìn tờ giấy và yên lặng ghi nhớ những điều Trác Thành nói.
Chỉ là, Lớp học Khải Tư không phải là công ty của bạn gái Trác tổng sao? Hơn nữa còn có chuyện của trường học thực nghiệm phía bắc thành phố nữa.
Vậy hôm qua…
Trác Thành nhìn thấy tiểu Lưu cúi đầu đứng ngẩn ngơ tại chỗ thì nhíu mày hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
“Không… Không có.” Tiểu Lưu ngẩng đầu lên nói, theo bản năng quay người lại, giống như thường ngày, Trác tổng giao việc cho cô xong, cô liền rời khỏi văn phòng ngay: “Vậy tôi đi trước nhé.”
Trác Thành khẽ gật đầu, cầm xấp tài liệu trên bàn lên bắt đầu xem.
Tiểu Lưu nhấc chân đi về phía cửa phòng làm việc, nhưng cô cảm thấy như có cái gì đó mắc kẹt trong cổ họng, không thể lên xuống được, cảm thấy thực sự khó chịu, xém tí nhịn không được mà vò đầu bứt tai.
Tay cô đã đặt lên nắm cửa, dừng lại hai giây, lại hít một hơi sâu, vẫn là quyết định nói chuyện hôm qua cho Trác tổng biết.
“Trác tổng.” Cô quay người lại, bước nhanh đến trước bàn làm việc của Trác Thành, đứng ngay tại chỗ lúc nãy cô đứng nói: “Tôi nhớ ra một chuyện, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên nói cho anh biết.”
Trác Thành có hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn cô, nhíu nhíu mày, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.
“Là như vậy.” Tiểu Lưu sắp xếp suy nghĩ một chút: “Bởi vì anh vừa mới nhắc đến trường học thực nghiệm và Lớp học Khải Tư, cho nên tôi muốn nói cho anh biết một chuyện liên quan đến cô Giang.”
Trác Thành đột nhiên nghe thấy cô nhắc đến tên Giang Ảnh, biểu tình có hơi thay đổi, nhưng lại không nói gì chỉ tiếp tục lắng nghe cô nói.
“Hôm qua tôi xin tan làm sớm vì phải đi đón cháu trai của tôi ở trường học thực nghiệm.” Tiểu Lưu lấy lại bình tĩnh, nói ngắn gọn: “Lúc tan học thì có gặp cô Giang ngay cổng trường, nhìn qua giống như đang bận, nên tôi không qua đó chào hỏi.”
“Cháu trai tôi nhìn thấy cô Giang thì nói buổi sáng khi nó học tiết thể dục đã nhìn thấy cô Giang đứng ở bên ngoài trường đợi rồi.”
Tiểu Lưu vừa nói vừa đưa mắt nhìn Trác Thành, không thể nhìn ra bất kì cái gì trên khuôn mặt anh ta, nhưng khuôn mặt với đường nét rất rõ ràng lại lạnh lùng hơn bình thường, đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên sắc sảo hơn.
Trong lòng Tiểu Lưu có chút sợ hãi, cô Giang đối với Trác tổng mà nói có ý nghĩa vô cùng lớn, chuyện này ngay cả một trợ lý như cô cũng đều biết.
Lúc trước khi cô đến căn hộ của Trác tổng đưa đồ, đã nhìn thấy dáng vẻ hai người tiếp xúc với nhau.
Nếu nói Trác tổng bình thường là một tảng băng cứng ung dung điềm tĩnh, chỉ lộ góc cạnh một chút vào những khi cần thiết, ngoài ra thì bất kỳ lúc nào cũng đều lạnh lùng và khó gần. Nhưng mà khi anh và cô Giang ở bên nhau, chính là dòng suối xuân tan chảy, dịu dàng bao dung, dịu êm như nước cũng không phải là nói quá, giống như nâng niu, bảo vệ người ta ở trong lòng bàn tay.
Khi nhìn thấy thì cô đã kinh ngạc rất lâu.
Có lẽ ấn tượng của cô về Giang Ảnh cũng rất sâu đậm cho nên cũng có vài nguyên nhân liên quan đến việc này.
Cô nói cho Trác tổng biết chuyện này, trong lòng cô cũng đã rất do dự.
Nếu như cô Giang đã nói chuyện này với Trác tổng rồi mà cô lại đi nói nữa, như vậy thì khó tránh khỏi dư thừa.
Nếu như cô Giang chưa nói chuyện này với Trác tổng thì cô như vậy chính là có hơi nhiều chuyện rồi.
Bình thường hận không thể nâng niu người ta trong lòng bàn tay, bây giờ trong ngày đông lạnh giá lại bị người ta ở bên đó cho đứng chờ ngoài cửa, không biết Trác tổng sẽ đau lòng như thế nào nữa.
Nhưng mà chuyện này ở trong lòng cô cũng dùng dằng hết một ngày, cứ tiến thoái lưỡng nan, cũng may chớp lấy thời cơ Trác tổng kêu đi xử lý chuyện của cô ấy, cô mới thật sự không nhịn được nữa. Cô cảm thấy nếu mà mình cứ không nói ra nữa, có khi sẽ khó chịu đến mức hôm nay sẽ không nuốt nổi cơm mất.
Cũng may đã nói một mạch chuyện này ra rồi, trong lòng Tiểu Lưu thở phào nhẹ nhõm, đứng ngay tại chỗ chờ Trác Thành lên tiếng.
Một hồi lâu, Trác Thành mới lên tiếng, giọng điệu cũng không có gì khác thường: “Được, tôi biết rồi.”
Qua mấy giây lại nói thêm một câu: “Cám ơn cô.”
Tiểu Lưu vội vàng khoát tay nói không sao: “Vậy tôi đi trước nhé Trác tổng.”
Nói xong nhấc chân lên bước đi, nhưng lại đột nhiên nhớ ra: “Vậy chuyện lúc nãy anh giao cho tôi…”
“Cứ làm theo.” Trác Thành kiệm chữ như vàng, lại rũ mắt xuống.
Tiểu Lưu thấy tâm trạng anh ta không tốt, trả lời một tiếng rồi vội vàng rời khỏi văn phòng.
Trác Thành đợi trợ lý đi ra xong thì nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đè nén ngọn lửa không tên trong lòng xuống.
Anh không biết ngọn lửa này là nhắm vào ai, ý nguyện của đối tác khó xác định cũng là điều bình thường, trong công việc cũng là điều không thể tránh khỏi.
Giang Ảnh không nói với anh về những vấn đề cụ thể gặp phải trong dự án, nhưng ngược lại cũng không hẳn là không nói được.
Mấy ngay nay tâm trạng của cô không được tốt, anh cũng đã đoán được mấy phần rồi, vốn dĩ muốn tự mình ở phía sau hỗ trợ cho cô, thúc đẩy một cái là xong.
Chuyện công việc của cô, không muốn bàn bạc nhiều với anh. Cái này thì không có vấn đề gì, anh có thể hiểu được. Anh có thể nhìn thấy sự do dự của cô trước khi hai người ở bên nhau, và sau khi ở bên nhau, dáng vẻ cô cẩn thận dè dặt duy trì khoảng cách, anh cũng nhìn ra điều đó.
Anh cũng không cố chấp phá bỏ ranh giới, mà muốn chung sống lâu dài với cô, khiến cô cảm thấy an tâm hơn từng ngày, tin tưởng anh hơn, và từ từ xóa bỏ mọi ranh giới khoảng cách với anh.
Cho nên gần đây khi nhìn thấy rõ ràng cô đang gặp vấn đề nhưng lại không muốn nói ra, anh cũng không truy hỏi, chỉ là tự mình nghĩ cách để giúp cô.
Nghĩ đến đây, ngọn lửa không tên ở trong lòng có lẽ là bắt nguồn từ chuyện ngày hôm qua khi anh xuống nhà đón cô, ôm cô và nhẹ nhàng hỏi khi thấy cô không vui, nhưng cô chỉ im lặng lắc đầu.
Ngay lúc này anh mới biết, trước đó cô đã phải đứng đợi cả một ngày trời ở bên ngoài trường học thực nghiệm.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh lại càng cảm thấy khó chịu.
Hôm qua lúc xuống lầu đón cô, khuôn mặt cô rõ ràng tái nhợt, vẻ mệt mỏi hiện lên rõ ràng. Anh chỉ nghĩ rằng là do cô mệt, bây giờ nghĩ lại, đó rõ ràng là do đã phải chịu lạnh quá rồi.
Cô sẽ không ngu ngốc đứng đợi ở bên đó chứ? Đoán chừng đúng là như vậy rồi, Tiểu Lưu nói cháu trai cô ấy từ sáng đã nhìn thấy Giang Ảnh rồi.
Haiz, sao cô lại thật thà như vậy chứ.
Thật thà như vậy thì tại sao lại không thể thoải mái kể khổ với anh, để anh đi xử lý chuyện này là xong rồi.
Trác Thành mở xấp tài liệu trước mặt ra, cảm giác vừa tức giận vừa chua xót lại có chút tê dại sắp bị vò thành một đống ở trong lòng rồi.
Vừa rồi khi nghe Tiểu Lưu nói đến chuyện này, anh chỉ đơn giản muốn tìm người hỏi trường khác cho Khải Tư cho rồi, hà tất phải chịu khổ như vậy. Nghĩ vậy nhưng lại nhịn không nói ra, vẫn là để Tiểu Lưu làm theo ý tưởng ban đầu của anh.
Anh cầm điện thoại lên muốn gọi điện cho Giang Ảnh, lại sợ tâm trạng mình đang không tốt sẽ nói ra những lời không hay.
Cầm điện thoại trong tay một hồi lâu nhưng cũng không bấm số.
Lòng dạ rối bời suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy vừa tức vừa buồn.
Anh không đáng để cô tin tưởng đến như vậy sao? Chịu uất ức ở bên ngoài, về nhà cũng không thèm nói với anh.
Trác Thành ngồi ở văn phòng thở dài, khóe mắt xinh đẹp cũng rũ xuống.